Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất
Chương 70: Chế dược
Translator: Waveliterature Vietnam
"Ellen.Harris, nếu như em không muốn phí thời gian vào những giờ vô nghĩa, thì hãy đi theo thầy." Giáo sư Snape tuy mặt không lấy một nụ cười, nhưng Ellen có thể cảm nhận được giọng nói của ông không lạnh lùng.
"Tất nhiên có thể, thưa giáo sư." Ellen lần nữa theo sau giáo sư Snape vào phòng học ma dược. Căn phòng vắng vẻ không có một ai.
Với ý định của giáo sư Snape Ellen có chút suy đoán, không có gì khác hơn là cách cải tiến thuốc giảm đau. Thế nhưng trong một thời gian dài, giáo sư Snape không nói một lời nào, hình như có chút ngại ngùng.
"Ellen, phương thuốc của em tuy tác dụng rất tốt, nhưng nó chỉ được dùng vào những trường hợp đặc biệt, đối với những tình huống thông thường, thì chỉ cần thuốc giảm đau để giảm là được rồi.
Mà phương thuốc của em, các thành phần của thuốc rõ ràng là dược liệu bình thường, nhưng tại sao nó lại có tác dụng tốt đến như vậy?" Lời nói của giáo sư khiến cho Ellen có chút bối rối, hiểu được suy nghĩ của thầy. Đồng thời, anh cũng mẫn cảm với sự thay đổi mà giáo sư thay đổi cách xưng hô với nanh.
Không có gì khác hơn để nói rằng, phương thuốc giảm đau của Ellen được chế biến rất phức tạp và không phổ biến lắm. Thêm nữa, ông còn hoài nghi rằng Ellen chế biến thuốc này còn vì một số lý do khác. Cuối cùng, giáo sư bày tỏ sự tò mò muốn nghiên cứu về phiên bản cải tiến của phương thuốc này.
Ellen cho rằng, đối với một bậc thầy ma dược mà nói, phương pháp chế tạo loại ma dược này không có gì có thể che giấu được, nếu như có thể được giáo sư chỉ giáo có lẽ sẽ đạt kết quả tốt vô cùng.
Bởi vậy, Ellen sẽ đem quy trình chế tạo của mình trình bày không đầy đủ với giáo sư để có thể nghe được sự chỉ dạy thêm của giáo sư Snape.
Giáo sư Snape cũng lắng nghe rất nghiêm túc. "Thầy phải nói rằng, Ellen, khả năng điều chế thuốc của em rất tốt." Cho dù với trình độ này đáng được khen ngợi, nhưng khi được thốt ra từ miệng của giáo sư, anh không thể nào thích ứng được.
"Cảm ơn lời khen của thầy." Ellen tuy đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi từ các giáo sư thế nhưng khi nghe sự khẳng định từ giáo sư Snape, trong lòng thật sự rất vui mừng. Có lẽ chính vì giáo sư thường ngày quá nghiêm khắc cho nên sinh viên càng phấn khích khi có được lời khen của thầy.
Giống như giữa một trò chơi có thể dễ dàng vượt qua và một trò chơi hao tâm tổn trí để hạ gục Boss, phải vượt qua cửa ải một cách phức tạp càng khiến cho người chơi khi thành công hạ gục được Boss sẽ có nhiều cảm xúc hơn nhiều. Đối với một giáo sư người luôn cực kỳ kén chọn và thường xuyên bắt bẻ sinh viên thì lời khẳng định của giáo sư Snape, càng khiến cho Ellen có cảm giác như đã ăn hết một thùng kem giữa mùa hè nóng bức.
"Giáo sư, hay là thầy hãy cải biến phương thuốc của em cho tốt hơn. Thầy có thể giúp em xem liệu có thể cải thiện được không." Có qua có lại mới toại lòng nhau, Ellen nguyện ý nói ra phương thuốc thật sự của mình để cho giáo sư Snape nghiên cứu. Từ trong tâm mà nói, ngoại trừ trên lớp học, anh dựa vào sự hiểu biết của mình để bào chế nhưng anh cũng mong muốn được giáo sư ma dược Snape chỉ dạy.
"Cách em xử lý nước ép chuột Mạc Đặc đặc biệt rất tốt, nhưng có vẻ việc sử dụng lực để khống chế xem ra nó không phù hợp để mở rộng. Tuy nhiên, việc loại bỏ ô đầu của em có thể để lại một ít gốc rễ của da, như vậy dược tinh sẽ mạnh hơn." Ellen rất muốn kiểm tra một chút, có ai có thể vừa uống một loại thuốc mà vẫn có thể bình thường như giáo sư Snape mà còn rất uyển chuyển đưa ra lời nhận xét như thế.
Giáo sư đương nhiên không có nói một cách giả tạo mà sự tán thưởng đó xuất pháp từ trong nội tâm của ông. Đối với tốc độ và kỹ thuật xử lý của Ellen, ông ấy cũng không thể nào làm nhanh hơn anh, nhưng ông lại biết một số dược liệu cần thêm vào để cho khả năng tốt hơn, nghiên cứu nhiều năm như vậy cũng không phải là vô ích. Vì vậy, ông đã đưa ra một số gợi ý nhỏ, Ellen cũng rất để tâm ghi nhớ, anh cảm thấy nhận được rất nhiều lợi ích.
Thời gian trôi qua một chút cũng đã muộn. Cuối cùng, chế biến ma dược cũng đã đến khâu cuối cùng. Đối với Ellen mà nói, phiên bản cải tiến loại thuốc giảm đau này ngoại trừ kỹ thuật phức tạp, thì cần phải lưu tâm đến việc phối chế để không quá mất nhiều thời gian.
Đem phương thuốc đã hoàn thiện, Ellen cũng lễ phép và cáo từ giáo sư Snape. Hiển nhiên, giáo sư có chút ngứa nghề lúc này, nên cũng không tỏ ý giữ Ellen lại gật đầu đồng ý để Ellen rời đi.
Ellen chuồn vào phòng bếp, lấp đầy bụng mình. Tiện thể, anh cũng dặn dù tiểu linh tinh chuẩn bị một phần bữa tối mang cho giáo sư Snape. Anh nhìn vào đồng hồ ước chừng Harry cũng đang trên đường đến vì vậy nhanh chóng đi lên bên ngoài hành lang của tầng bốn để chờ bọn Harry đến, nhìn cánh cửa của cấm địa còn đóng chứng tỏ bọn người Harry chưa đến.
Không lâu sau, anh đã nghe thấy tiếng bước chân đi đi lại lại trên cầu thang. Vốn định hiện hình đến cùng tập hợp với bọn người Harry thế nhưng anh vừa bước chân ra thì lập tức thu lại. Âm thanh này không đúng. Nếu là bọn Harry thì phải có tiếng bước chân của ba người nhưng rõ ràng đây là âm thanh bước đi của người trưởng thành.
Ellen không chỉ cẩn thận mà còn ẩn nấp thân hình của mình đằng sau cây cột. Đó là giáo sư Kỳ Lạc, nhìn sắc mặt có chút khẩn trương. Một đôi mắt nhìn xung quanh và trong sắc mặt có vẻ tái nhợt.
Giáo sư nhận thấy không có ai liền thi triển lời nguyền mở cánh cửa của khu căn phòng cấm trên tầng bốn, rồi đi vào. Cửa cũng không khóa lại, Ellen cũng đi đến nhìn qua khe cửa để quan sát.
Tiếng chó sủa kịch liệt từ trong phòng truyền ra. Đối mặt với chó ba đầu Cerberus, Kỳ Lạc sớm đã có sự chuẩn bị. Anh lấy ra một cây thụ cầm và áp dụng phép thuật lên cây đàn thụ cầm đó. Tuy không có ai gãy đàn nhưng âm nhạc vẫn phát ra từ cây đàn. Mà Đường Uy – từ khi âm thanh đầu tiên của đàn phát ra, ánh mắt của nó đã bắt đầu cúi xuống. Dần dần, tiếng sủa của nó cũng dừng lại, mấy cái đầu của nó cứ lắc lư, đầu gối thì mềm nhũn quỳ xuống. Rồi sau đó ngồi bịch xuống sàn nhà, ngủ thật say.
Giáo sư Kỳ Lạc đem cây đàn thụ đặt dưới chân của Đường Uy đang ngủ rất say, sau đó mở bản cửa rồi nhảy xuống.
Ellen không đi theo. Dù sao, anh ta thông qua toàn bộ cửa ải cũng không thể có được hòn đá ma thuật. Sẽ tốt hơn chờ Harry ở chỗ này, coi như đây là một sự rèn luyện.
Sau một lúc thật lâu, Ellen nghe thấy giọng của Harry phát ra từ hành lang trống rỗng. "Thế nào, thấy chưa." Harry thì thầm nói, "Snape đã thuận lợi thông qua Đường Uy thành công." Tuy giọng nói của Harry rất nhỏ, thế nhưng với ngũ quan cực kỳ mẫn cảm cộng thêm hành lang yên tĩnh không có ai nên Ellen hoàn toàn có thể phân biệt được giọng nói của Ellen. Bọn họ có thể mặc áo tàng hình của Harry.
Nhìn thấy cánh cửa đang mở một nửa, Harry nhận thức rất rõ về những gì mình sắp phải đối mặt.
Dưới chiếc áo tàng hình Harry nói với Ron và Hermione: "Nếu các bạn muốn trở về, tôi sẽ không trách." Rồi nói tiếp, "Các bạn có thể dùng áo tàng hình để đi, tôi không cần nó."
"Đừng nói một cách ngu ngốc." Ron nói.
"Chúng ta phải đi cùng nhau chứ." Hermione nói.
"Còn có ta", Ellen nhìn thấy ba người Harry liền vui mừng hiện thân.
"Ellen.Harris, nếu như em không muốn phí thời gian vào những giờ vô nghĩa, thì hãy đi theo thầy." Giáo sư Snape tuy mặt không lấy một nụ cười, nhưng Ellen có thể cảm nhận được giọng nói của ông không lạnh lùng.
"Tất nhiên có thể, thưa giáo sư." Ellen lần nữa theo sau giáo sư Snape vào phòng học ma dược. Căn phòng vắng vẻ không có một ai.
Với ý định của giáo sư Snape Ellen có chút suy đoán, không có gì khác hơn là cách cải tiến thuốc giảm đau. Thế nhưng trong một thời gian dài, giáo sư Snape không nói một lời nào, hình như có chút ngại ngùng.
"Ellen, phương thuốc của em tuy tác dụng rất tốt, nhưng nó chỉ được dùng vào những trường hợp đặc biệt, đối với những tình huống thông thường, thì chỉ cần thuốc giảm đau để giảm là được rồi.
Mà phương thuốc của em, các thành phần của thuốc rõ ràng là dược liệu bình thường, nhưng tại sao nó lại có tác dụng tốt đến như vậy?" Lời nói của giáo sư khiến cho Ellen có chút bối rối, hiểu được suy nghĩ của thầy. Đồng thời, anh cũng mẫn cảm với sự thay đổi mà giáo sư thay đổi cách xưng hô với nanh.
Không có gì khác hơn để nói rằng, phương thuốc giảm đau của Ellen được chế biến rất phức tạp và không phổ biến lắm. Thêm nữa, ông còn hoài nghi rằng Ellen chế biến thuốc này còn vì một số lý do khác. Cuối cùng, giáo sư bày tỏ sự tò mò muốn nghiên cứu về phiên bản cải tiến của phương thuốc này.
Ellen cho rằng, đối với một bậc thầy ma dược mà nói, phương pháp chế tạo loại ma dược này không có gì có thể che giấu được, nếu như có thể được giáo sư chỉ giáo có lẽ sẽ đạt kết quả tốt vô cùng.
Bởi vậy, Ellen sẽ đem quy trình chế tạo của mình trình bày không đầy đủ với giáo sư để có thể nghe được sự chỉ dạy thêm của giáo sư Snape.
Giáo sư Snape cũng lắng nghe rất nghiêm túc. "Thầy phải nói rằng, Ellen, khả năng điều chế thuốc của em rất tốt." Cho dù với trình độ này đáng được khen ngợi, nhưng khi được thốt ra từ miệng của giáo sư, anh không thể nào thích ứng được.
"Cảm ơn lời khen của thầy." Ellen tuy đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi từ các giáo sư thế nhưng khi nghe sự khẳng định từ giáo sư Snape, trong lòng thật sự rất vui mừng. Có lẽ chính vì giáo sư thường ngày quá nghiêm khắc cho nên sinh viên càng phấn khích khi có được lời khen của thầy.
Giống như giữa một trò chơi có thể dễ dàng vượt qua và một trò chơi hao tâm tổn trí để hạ gục Boss, phải vượt qua cửa ải một cách phức tạp càng khiến cho người chơi khi thành công hạ gục được Boss sẽ có nhiều cảm xúc hơn nhiều. Đối với một giáo sư người luôn cực kỳ kén chọn và thường xuyên bắt bẻ sinh viên thì lời khẳng định của giáo sư Snape, càng khiến cho Ellen có cảm giác như đã ăn hết một thùng kem giữa mùa hè nóng bức.
"Giáo sư, hay là thầy hãy cải biến phương thuốc của em cho tốt hơn. Thầy có thể giúp em xem liệu có thể cải thiện được không." Có qua có lại mới toại lòng nhau, Ellen nguyện ý nói ra phương thuốc thật sự của mình để cho giáo sư Snape nghiên cứu. Từ trong tâm mà nói, ngoại trừ trên lớp học, anh dựa vào sự hiểu biết của mình để bào chế nhưng anh cũng mong muốn được giáo sư ma dược Snape chỉ dạy.
"Cách em xử lý nước ép chuột Mạc Đặc đặc biệt rất tốt, nhưng có vẻ việc sử dụng lực để khống chế xem ra nó không phù hợp để mở rộng. Tuy nhiên, việc loại bỏ ô đầu của em có thể để lại một ít gốc rễ của da, như vậy dược tinh sẽ mạnh hơn." Ellen rất muốn kiểm tra một chút, có ai có thể vừa uống một loại thuốc mà vẫn có thể bình thường như giáo sư Snape mà còn rất uyển chuyển đưa ra lời nhận xét như thế.
Giáo sư đương nhiên không có nói một cách giả tạo mà sự tán thưởng đó xuất pháp từ trong nội tâm của ông. Đối với tốc độ và kỹ thuật xử lý của Ellen, ông ấy cũng không thể nào làm nhanh hơn anh, nhưng ông lại biết một số dược liệu cần thêm vào để cho khả năng tốt hơn, nghiên cứu nhiều năm như vậy cũng không phải là vô ích. Vì vậy, ông đã đưa ra một số gợi ý nhỏ, Ellen cũng rất để tâm ghi nhớ, anh cảm thấy nhận được rất nhiều lợi ích.
Thời gian trôi qua một chút cũng đã muộn. Cuối cùng, chế biến ma dược cũng đã đến khâu cuối cùng. Đối với Ellen mà nói, phiên bản cải tiến loại thuốc giảm đau này ngoại trừ kỹ thuật phức tạp, thì cần phải lưu tâm đến việc phối chế để không quá mất nhiều thời gian.
Đem phương thuốc đã hoàn thiện, Ellen cũng lễ phép và cáo từ giáo sư Snape. Hiển nhiên, giáo sư có chút ngứa nghề lúc này, nên cũng không tỏ ý giữ Ellen lại gật đầu đồng ý để Ellen rời đi.
Ellen chuồn vào phòng bếp, lấp đầy bụng mình. Tiện thể, anh cũng dặn dù tiểu linh tinh chuẩn bị một phần bữa tối mang cho giáo sư Snape. Anh nhìn vào đồng hồ ước chừng Harry cũng đang trên đường đến vì vậy nhanh chóng đi lên bên ngoài hành lang của tầng bốn để chờ bọn Harry đến, nhìn cánh cửa của cấm địa còn đóng chứng tỏ bọn người Harry chưa đến.
Không lâu sau, anh đã nghe thấy tiếng bước chân đi đi lại lại trên cầu thang. Vốn định hiện hình đến cùng tập hợp với bọn người Harry thế nhưng anh vừa bước chân ra thì lập tức thu lại. Âm thanh này không đúng. Nếu là bọn Harry thì phải có tiếng bước chân của ba người nhưng rõ ràng đây là âm thanh bước đi của người trưởng thành.
Ellen không chỉ cẩn thận mà còn ẩn nấp thân hình của mình đằng sau cây cột. Đó là giáo sư Kỳ Lạc, nhìn sắc mặt có chút khẩn trương. Một đôi mắt nhìn xung quanh và trong sắc mặt có vẻ tái nhợt.
Giáo sư nhận thấy không có ai liền thi triển lời nguyền mở cánh cửa của khu căn phòng cấm trên tầng bốn, rồi đi vào. Cửa cũng không khóa lại, Ellen cũng đi đến nhìn qua khe cửa để quan sát.
Tiếng chó sủa kịch liệt từ trong phòng truyền ra. Đối mặt với chó ba đầu Cerberus, Kỳ Lạc sớm đã có sự chuẩn bị. Anh lấy ra một cây thụ cầm và áp dụng phép thuật lên cây đàn thụ cầm đó. Tuy không có ai gãy đàn nhưng âm nhạc vẫn phát ra từ cây đàn. Mà Đường Uy – từ khi âm thanh đầu tiên của đàn phát ra, ánh mắt của nó đã bắt đầu cúi xuống. Dần dần, tiếng sủa của nó cũng dừng lại, mấy cái đầu của nó cứ lắc lư, đầu gối thì mềm nhũn quỳ xuống. Rồi sau đó ngồi bịch xuống sàn nhà, ngủ thật say.
Giáo sư Kỳ Lạc đem cây đàn thụ đặt dưới chân của Đường Uy đang ngủ rất say, sau đó mở bản cửa rồi nhảy xuống.
Ellen không đi theo. Dù sao, anh ta thông qua toàn bộ cửa ải cũng không thể có được hòn đá ma thuật. Sẽ tốt hơn chờ Harry ở chỗ này, coi như đây là một sự rèn luyện.
Sau một lúc thật lâu, Ellen nghe thấy giọng của Harry phát ra từ hành lang trống rỗng. "Thế nào, thấy chưa." Harry thì thầm nói, "Snape đã thuận lợi thông qua Đường Uy thành công." Tuy giọng nói của Harry rất nhỏ, thế nhưng với ngũ quan cực kỳ mẫn cảm cộng thêm hành lang yên tĩnh không có ai nên Ellen hoàn toàn có thể phân biệt được giọng nói của Ellen. Bọn họ có thể mặc áo tàng hình của Harry.
Nhìn thấy cánh cửa đang mở một nửa, Harry nhận thức rất rõ về những gì mình sắp phải đối mặt.
Dưới chiếc áo tàng hình Harry nói với Ron và Hermione: "Nếu các bạn muốn trở về, tôi sẽ không trách." Rồi nói tiếp, "Các bạn có thể dùng áo tàng hình để đi, tôi không cần nó."
"Đừng nói một cách ngu ngốc." Ron nói.
"Chúng ta phải đi cùng nhau chứ." Hermione nói.
"Còn có ta", Ellen nhìn thấy ba người Harry liền vui mừng hiện thân.
Tác giả :
Đồng Đường