Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất
Chương 129: Quyết đấu
Translator: Waveliterature Vietnam
Quả nhiên, như Ellen suy nghĩ, mặc dù giáo sư Lockhart đã sử dụng cây đũa phép thuật của mình biến ra rất nhiều hoa khác nhau, nhưng cũng không bằng một câu thần chú đơn giản "Loại bỏ vũ khí" của giáo sư Flitwick!
Đột nhiên lóe lên một ánh sáng màu đỏ chói mắt, Lockhart bị đánh trúng nên đứng không vững.
Anh mạnh mẽ bay về sân khấu, nhưng đụng vào tường, bị dính trên đó vài giây, sau đó trượt xuống theo vách tường, nằm cuộn tròn trên sàn nhà.
Malfoy và rất nhiều sinh viên khác của Slytherin vỗ tay ủng hộ. Và có rất nhiều cô gái nhảy lên nhảy xuống, che miệng hét lên, vì lo lắng cho thần tượng trong lòng mình.
Giáo sư Lockhart thất tha thất thiểu đứng dậy, chiếc mũ trên đầu của anh rơi xuống, anh như một con sóng uốn lượn đứng lên.
"Được rồi, mọi người đã thấy nó!" Choáng váng anh một lần nữa ngã xuống sàn sân khấu, và nói,
"Đây là một lời nguyền tước vũ khí- như các bạn thấy, tôi đã mất cây đũa phép của mình - à, cảm ơn em, tiểu thư Brown. Vâng, giáo sư Snape, để cho các em xem điều này, đúng là một ý tưởng tuyệt vời. "
Giáo sư Lockhart rất biết tự hòa giải cho chính mình. Nhưng Ellen lại cảm thấy rằng giáo sư Snape nói "Loại bỏ vũ khí" rất gọn gàng, sức mạnh rất lớn, không cần nói đến giáo sư Lockhart có danh vô thực kia, cho dù là anh trai Albert của Ellen – một phù thủy trẻ tuổi Ngạo La – chỉ sợ cũng có thể bị đánh bay.
"Tuy nhiên, nếu anh không ngại tôi xin nói điều này, vừa rồi bàn tay anh thực hiện ý đồ như vậy đã quá rõ ràng. Nếu như ta muốn ngăn cản anh thì không cần dùng chút sức lực nào. Ta ngược lại cho rằng, để tăng kiến thức của các em, thì không nên ngại để chúng xem.."
Vẻ mặt của Snape đầy sát khí. Có lẽ Lockhart đã chú ý, vì vậy anh ta nói: "Thời gian làm mẫu kết thúc! Bây giờ thì sẽ đến các em. Thầy sẽ chia mọi người thành hai nhóm. Giáo sư Snape, Giáo sư Flitwick, Nếu hai người đã sẵn sàng nguyện ý giúp tôi... "
"Giáo sư Lockhart, để khuyến khích các pháp sư nhỏ thực hành nghiêm túc, chúng ta nên có một chút phần thưởng! Đầu tiên, nhóm hai, chúng ta quan sát hiệu suất thực hành của họ, và sau đó chọn một phù thủy nhỏ trong mỗi trường đại học để đại diện quyết đấu. Người chiến thắng cuối cùng có thể nhận được 50 điểm cho học viện của họ. Giáo sư Snape, ý của ngài thế nào? "
Giáo sư Flitwick im lặng một lúc rồi sau đó mới mở miệng nói với một sự phấn khích – ông muốn tìm lý do để tăng điểm thêm cho học viện của mình, điều này khéo léo giống như viện trưởng của học viện Slytherin bị trừ điểm lần trước.
Giáo sư Snape gật đầu đồng ý với đề nghị của giáo sư Flitwick, lạnh lùng nhìn sinh viên toàn trường, dường như đang lên kế hoạch để ghép đôi.
"À! Ý tưởng này rất hay, tôi đang có ý định điều này. Đợi khi người chiến thắng sau cùng, ta sẽ tặng cho học viện nơi người đó đang học thêm 50 điểm, hơn nữa còn được nhận chữ ký vào sách- "Tôi sẽ là ma thuật." "
Giáo sư Lockhart thực sự là dốc hết công sức để quảng bá cuốn sách mới của mình.
Nhưng những phần thưởng thật sự rất hấp dẫn với các phù thủy nhỏ. Vì có thể mang về cho học viện của mình 50 điểm, như vậy có thể vinh dự trở thành anh hùng của học viện của mình! Mà còn thêm chữ ký của giáo sư Lockhart lên trên cuốn sách đối với các cô gái thì nó không bao giờ quá nhiều!
Ravenclaw nghe vậy tinh thần cũng chấn động, các tiểu phù thủy nhỏ sắp bị tẩu hỏa nhập ma. Giáo sư Flitwick đã vì mọi người mà đã sáng tại ra cơ hội hiếm có này, tuyệt đối không thể để mất nó.
Ngay cả Ellen, cũng xem trọng đến trận quyết đấu này. Chỉ cần một lần đạt được thì sẽ được thưởng 50 điểm, điều này đối với anh thật sự rất hấp dẫn! Ellen rất quyết tâm, phải giành điểm về tay mình và không để cho các trường học viện khác mở rộng khoảng cách điểm số.
Ba vị giáo sư đi xuyên qua đám người, và ghép đôi họ với nhau. Lockhart đã ghép Navy và Justin •
Finch thành một đội với nhau; Edward bị giáo sư Flitwick ghép đội cùng với Lofey của Gryffindor; giáo sư Snape ghép Hermione cùng với Millicent Bulstrode của Slytherin thành một đội…
Ellen chú ý, Malfoy vênh váo tự đắc đang hướng về Harry, trên mặt có một nụ cười đắc ý. Như vậy tổ hợp tự nhiên này chính là kiệt tác của giáo sư Snape.
Ellen vẫn không có đối thủ, các phù thủy nhỏ cùng cấp thừa sức biết sức mạnh của Ellen, không người nào muốn trở thành đối thủ của anh. Cuối cùng, giáo sư Flitwick chỉ định George Weasley của Gryffindor trở thành đối thủ của anh.
"Tôi phản đối, tôi không muốn thi đấu với các em trai khóa dưới!" George rất miễn cưỡng, làm đủ mọi kiểu mặt.
"Anh có sợ thua Ellen không?" Penelop lạnh lùng nói, thấy George xem thường Ellen, sắc mặt cô có chút không vui.
Penelop trùng hợp được sắp đặt đấu với Percy Weasley của Gryffindor, cô cũng đánh giá cao về sự xuất sắc của Percy, nhìn hai anh em có mái tóc đỏ giống nhau như đúc, trên gương mặt cũng có những đốm tàn nhang, Penelop quyết định sẽ khiến cho Percy phải nếm thử sự lại hại của Ravenclaw!
"Đối mặt với các đối tác của các em!" Lockhart trở lại sân khấu và hét lên, "cúi đầu!"
George không có lựa chọn nào, chỉ đành hoàn thành nghi thức này một cách nhanh chóng với Ellen.
"Cầm cây đũa phép thuật lên, chuẩn bị sẵn sàng!" Lockhart lớn tiếng nói, "Đợi thầy đếm đến ba, hãy dùng đũa phép, tước bỏ vũ khí của đối phương – chỉ tước bỏ vũ khí – chứ thầy không hy vọng sẽ có chuyện không may xảy ra. Một – hai – ba …"
George mạnh mẽ giơ đũa phép thuật lên cao, chuẩn bị giải quyết Ellen nhanh chóng. Tuy nhiên, chỉ một giây sau, anh đã bay ra ngoài, và đâm sầm vào tường.
Khó khăn từ mặt đất đứng lên, cầm lấy cây đũa phép thuật của mình, gương mặt luôn cười đùa của George giờ đã biến thành sự giận giữ.
"Ngươi nhất định đã sớm tấn công!" George giận dữ, anh không tin mình bị sinh viên năm thứ hai, Ellen, đánh bại.
"Tôi không có. Nhưng nếu anh thật sự không tin tôi, chúng ta có thể thử lại một lần." Ellen vẫn bình tĩnh, nguyện ý thử lại thực lực một lần nữa.
George không ngần ngại đồng ý. Ellen yêu cầu giáo sư Flitwick chú ý đến với tư cách là trọng tài, vì sợ rằng George không thể chấp nhận kết quả và không thừa nhận thất bại.
Lại đứng vững lần nữa, George không cúi đầu, hung hăng nhìn chằm chằm Ellen. Ellen vẫn nho nhã và lịch sự hoàn thành nghi thức.
"Một – hai – ba"
Giáo sư Flitwick, giọng nói vừa rơi xuống, và một ánh sáng đỏ liền đánh trúng vào George. Anh lại bị bay ra ngoài và đập vào tường. Tư thế và vị trí lúc trước giống hệt nhau.
Anh lúng túng nhặt cây đũa phép thuật lên, đi trở về, "Tuy không muốn, nhưng cũng phải chấp nhận sự thật. Ellen ngươi thật sự mạnh hơn ta!" George nở một nụ cười cay đắng.
Không phải tất cả cuộc quyết đấu điều nhanh chóng kết thúc như vậy, yên bình; không phải bất kỳ tiểu phù thủy nào cũng đồng ý chịu thua như George; không phải bất kỳ ai cũng giống như Ellen, chỉ sử dụng "loại bỏ vũ khí", liền có thể đánh bại đối thủ của mình.
"Tôi nói, chỉ cần vô hiệu hóa vũ khí!" Lockhart hét lớn vào đám đông đang chiến đấu kịch liệt.
Giáo sư Flitwick và giáo sư Snape đi xuyên qua đám đông, không ngừng vì các tiểu phù thủy bị trúng ma chú mà giải trừ chó họ.
Một sương khói màu xanh lá cây được lấp đầy trên toàn bộ hội trường. Mọi người đánh đến đỏ mặt, ma chú bay tứ tung.
Cả hai cây đũa phép của Edward và Foley đều bị ném xuống đất, và hai người ôm chầm nhau, người một đấm, ta một trượng, đánh cho đến sắp chết.
Penelop huy động cây đũa phép thuật nhanh chóng, một câu thần chú bay đến mặt Percy, anh có chút khó khăn để né tránh, gần như không có khả năng chống trả.
Quả nhiên, như Ellen suy nghĩ, mặc dù giáo sư Lockhart đã sử dụng cây đũa phép thuật của mình biến ra rất nhiều hoa khác nhau, nhưng cũng không bằng một câu thần chú đơn giản "Loại bỏ vũ khí" của giáo sư Flitwick!
Đột nhiên lóe lên một ánh sáng màu đỏ chói mắt, Lockhart bị đánh trúng nên đứng không vững.
Anh mạnh mẽ bay về sân khấu, nhưng đụng vào tường, bị dính trên đó vài giây, sau đó trượt xuống theo vách tường, nằm cuộn tròn trên sàn nhà.
Malfoy và rất nhiều sinh viên khác của Slytherin vỗ tay ủng hộ. Và có rất nhiều cô gái nhảy lên nhảy xuống, che miệng hét lên, vì lo lắng cho thần tượng trong lòng mình.
Giáo sư Lockhart thất tha thất thiểu đứng dậy, chiếc mũ trên đầu của anh rơi xuống, anh như một con sóng uốn lượn đứng lên.
"Được rồi, mọi người đã thấy nó!" Choáng váng anh một lần nữa ngã xuống sàn sân khấu, và nói,
"Đây là một lời nguyền tước vũ khí- như các bạn thấy, tôi đã mất cây đũa phép của mình - à, cảm ơn em, tiểu thư Brown. Vâng, giáo sư Snape, để cho các em xem điều này, đúng là một ý tưởng tuyệt vời. "
Giáo sư Lockhart rất biết tự hòa giải cho chính mình. Nhưng Ellen lại cảm thấy rằng giáo sư Snape nói "Loại bỏ vũ khí" rất gọn gàng, sức mạnh rất lớn, không cần nói đến giáo sư Lockhart có danh vô thực kia, cho dù là anh trai Albert của Ellen – một phù thủy trẻ tuổi Ngạo La – chỉ sợ cũng có thể bị đánh bay.
"Tuy nhiên, nếu anh không ngại tôi xin nói điều này, vừa rồi bàn tay anh thực hiện ý đồ như vậy đã quá rõ ràng. Nếu như ta muốn ngăn cản anh thì không cần dùng chút sức lực nào. Ta ngược lại cho rằng, để tăng kiến thức của các em, thì không nên ngại để chúng xem.."
Vẻ mặt của Snape đầy sát khí. Có lẽ Lockhart đã chú ý, vì vậy anh ta nói: "Thời gian làm mẫu kết thúc! Bây giờ thì sẽ đến các em. Thầy sẽ chia mọi người thành hai nhóm. Giáo sư Snape, Giáo sư Flitwick, Nếu hai người đã sẵn sàng nguyện ý giúp tôi... "
"Giáo sư Lockhart, để khuyến khích các pháp sư nhỏ thực hành nghiêm túc, chúng ta nên có một chút phần thưởng! Đầu tiên, nhóm hai, chúng ta quan sát hiệu suất thực hành của họ, và sau đó chọn một phù thủy nhỏ trong mỗi trường đại học để đại diện quyết đấu. Người chiến thắng cuối cùng có thể nhận được 50 điểm cho học viện của họ. Giáo sư Snape, ý của ngài thế nào? "
Giáo sư Flitwick im lặng một lúc rồi sau đó mới mở miệng nói với một sự phấn khích – ông muốn tìm lý do để tăng điểm thêm cho học viện của mình, điều này khéo léo giống như viện trưởng của học viện Slytherin bị trừ điểm lần trước.
Giáo sư Snape gật đầu đồng ý với đề nghị của giáo sư Flitwick, lạnh lùng nhìn sinh viên toàn trường, dường như đang lên kế hoạch để ghép đôi.
"À! Ý tưởng này rất hay, tôi đang có ý định điều này. Đợi khi người chiến thắng sau cùng, ta sẽ tặng cho học viện nơi người đó đang học thêm 50 điểm, hơn nữa còn được nhận chữ ký vào sách- "Tôi sẽ là ma thuật." "
Giáo sư Lockhart thực sự là dốc hết công sức để quảng bá cuốn sách mới của mình.
Nhưng những phần thưởng thật sự rất hấp dẫn với các phù thủy nhỏ. Vì có thể mang về cho học viện của mình 50 điểm, như vậy có thể vinh dự trở thành anh hùng của học viện của mình! Mà còn thêm chữ ký của giáo sư Lockhart lên trên cuốn sách đối với các cô gái thì nó không bao giờ quá nhiều!
Ravenclaw nghe vậy tinh thần cũng chấn động, các tiểu phù thủy nhỏ sắp bị tẩu hỏa nhập ma. Giáo sư Flitwick đã vì mọi người mà đã sáng tại ra cơ hội hiếm có này, tuyệt đối không thể để mất nó.
Ngay cả Ellen, cũng xem trọng đến trận quyết đấu này. Chỉ cần một lần đạt được thì sẽ được thưởng 50 điểm, điều này đối với anh thật sự rất hấp dẫn! Ellen rất quyết tâm, phải giành điểm về tay mình và không để cho các trường học viện khác mở rộng khoảng cách điểm số.
Ba vị giáo sư đi xuyên qua đám người, và ghép đôi họ với nhau. Lockhart đã ghép Navy và Justin •
Finch thành một đội với nhau; Edward bị giáo sư Flitwick ghép đội cùng với Lofey của Gryffindor; giáo sư Snape ghép Hermione cùng với Millicent Bulstrode của Slytherin thành một đội…
Ellen chú ý, Malfoy vênh váo tự đắc đang hướng về Harry, trên mặt có một nụ cười đắc ý. Như vậy tổ hợp tự nhiên này chính là kiệt tác của giáo sư Snape.
Ellen vẫn không có đối thủ, các phù thủy nhỏ cùng cấp thừa sức biết sức mạnh của Ellen, không người nào muốn trở thành đối thủ của anh. Cuối cùng, giáo sư Flitwick chỉ định George Weasley của Gryffindor trở thành đối thủ của anh.
"Tôi phản đối, tôi không muốn thi đấu với các em trai khóa dưới!" George rất miễn cưỡng, làm đủ mọi kiểu mặt.
"Anh có sợ thua Ellen không?" Penelop lạnh lùng nói, thấy George xem thường Ellen, sắc mặt cô có chút không vui.
Penelop trùng hợp được sắp đặt đấu với Percy Weasley của Gryffindor, cô cũng đánh giá cao về sự xuất sắc của Percy, nhìn hai anh em có mái tóc đỏ giống nhau như đúc, trên gương mặt cũng có những đốm tàn nhang, Penelop quyết định sẽ khiến cho Percy phải nếm thử sự lại hại của Ravenclaw!
"Đối mặt với các đối tác của các em!" Lockhart trở lại sân khấu và hét lên, "cúi đầu!"
George không có lựa chọn nào, chỉ đành hoàn thành nghi thức này một cách nhanh chóng với Ellen.
"Cầm cây đũa phép thuật lên, chuẩn bị sẵn sàng!" Lockhart lớn tiếng nói, "Đợi thầy đếm đến ba, hãy dùng đũa phép, tước bỏ vũ khí của đối phương – chỉ tước bỏ vũ khí – chứ thầy không hy vọng sẽ có chuyện không may xảy ra. Một – hai – ba …"
George mạnh mẽ giơ đũa phép thuật lên cao, chuẩn bị giải quyết Ellen nhanh chóng. Tuy nhiên, chỉ một giây sau, anh đã bay ra ngoài, và đâm sầm vào tường.
Khó khăn từ mặt đất đứng lên, cầm lấy cây đũa phép thuật của mình, gương mặt luôn cười đùa của George giờ đã biến thành sự giận giữ.
"Ngươi nhất định đã sớm tấn công!" George giận dữ, anh không tin mình bị sinh viên năm thứ hai, Ellen, đánh bại.
"Tôi không có. Nhưng nếu anh thật sự không tin tôi, chúng ta có thể thử lại một lần." Ellen vẫn bình tĩnh, nguyện ý thử lại thực lực một lần nữa.
George không ngần ngại đồng ý. Ellen yêu cầu giáo sư Flitwick chú ý đến với tư cách là trọng tài, vì sợ rằng George không thể chấp nhận kết quả và không thừa nhận thất bại.
Lại đứng vững lần nữa, George không cúi đầu, hung hăng nhìn chằm chằm Ellen. Ellen vẫn nho nhã và lịch sự hoàn thành nghi thức.
"Một – hai – ba"
Giáo sư Flitwick, giọng nói vừa rơi xuống, và một ánh sáng đỏ liền đánh trúng vào George. Anh lại bị bay ra ngoài và đập vào tường. Tư thế và vị trí lúc trước giống hệt nhau.
Anh lúng túng nhặt cây đũa phép thuật lên, đi trở về, "Tuy không muốn, nhưng cũng phải chấp nhận sự thật. Ellen ngươi thật sự mạnh hơn ta!" George nở một nụ cười cay đắng.
Không phải tất cả cuộc quyết đấu điều nhanh chóng kết thúc như vậy, yên bình; không phải bất kỳ tiểu phù thủy nào cũng đồng ý chịu thua như George; không phải bất kỳ ai cũng giống như Ellen, chỉ sử dụng "loại bỏ vũ khí", liền có thể đánh bại đối thủ của mình.
"Tôi nói, chỉ cần vô hiệu hóa vũ khí!" Lockhart hét lớn vào đám đông đang chiến đấu kịch liệt.
Giáo sư Flitwick và giáo sư Snape đi xuyên qua đám đông, không ngừng vì các tiểu phù thủy bị trúng ma chú mà giải trừ chó họ.
Một sương khói màu xanh lá cây được lấp đầy trên toàn bộ hội trường. Mọi người đánh đến đỏ mặt, ma chú bay tứ tung.
Cả hai cây đũa phép của Edward và Foley đều bị ném xuống đất, và hai người ôm chầm nhau, người một đấm, ta một trượng, đánh cho đến sắp chết.
Penelop huy động cây đũa phép thuật nhanh chóng, một câu thần chú bay đến mặt Percy, anh có chút khó khăn để né tránh, gần như không có khả năng chống trả.
Tác giả :
Đồng Đường