Hấp Huyết Quỷ Trong Ngăn Tủ
Chương 25: Bi kịch của con dơi mộ
Buổi tối ngày hôm sau, Mộ trong hoá thân con dơi bay vào trường học Mộ Hi. Nhờ phúc của Jarvis, cơ hồ Mộ đã học thuộc lòng vị trí phòng học và ký túc xá của Mộ Hi. Ở trong sân trường lung lay bay liệng vài vòng, cuối cùng cũng tìm được toà nhà kiến trúc quen thuộc.
Lúc này, hẳn là Mộ Hi đang tự học tối trong phòng học.
Mộ trốn trong rèm cửa, mơ mơ màng màng thấy thân ảnh quen thuộc kia, đang cúi đầu nghiêm túc đọc sách. Hắn ngồi phía sau phòng học, mắt đeo một cặp kính đen —— Ngọn đèn trong phòng quá mạnh, với mèo chính là quá chói mắt.
Ngón tay dài nhỏ của Mộ Hi lật từng trang sách, có khi dừng lại nhíu mày lật cuốn từ điển bên cạnh.
Tự học tối ở đại học cũng chỉ là một loại hình thức thôi, nghiêm túc như Mộ Hi thật rất hiếm thấy. Có thể nhìn ra được duyên của Mộ Hi rất tốt, nơi hẻo lánh hắn ngồi đầy chật người, nữ sinh xung quanh thỉnh thoảng hỏi hắn vài vấn đề, hoặc là nhẹ giọng trò chuyện, thỉnh thoảng Mộ Hi cũng sẽ ngẩng đầu cười đáp lại vài câu.
Mộ Mộ, anh không có nhìn nhầm đâu —— Đó chính là một đám em gái như lang như hổ! Mộ Hi chính là một nam sinh đếm hàng đơn vị trong văn học viện, hơn nữa còn là nam sinh duy nhất trong ban bọn họ! Với lại dung mạo của tiểu miêu ấy —— Nhanh mang về nhà cuốn vào chăn đừng có cho hắn ra khỏi cửa!
Không biết qua bao lâu, Mộ Hi thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, nhóm con gái vui vẻ nói tạm biệt với hắn.
Chờ Mộ Hi ra khỏi phòng học, Mộ mới vỗ vỗ cánh dự định đuổi theo. Không ngờ lại bị cô gái mắt sắc phát hiện —— Nữ hán tử Lục Tú quan hệ tốt nhất với Mộ Hi nhảy dựng lên, hô: “Con mẹ nó, dơi kìa!”
Nhất thời trong phòng học vang lên liên tiếp tiếng thét chói tai của nữ sinh, Mộ Hi đã đi xa, nghe được âm thanh này, cũng chỉ dừng cước bộ một chút, cười cười tiếp tục đến thư viện, nhanh chóng đến trước khi thư viện đóng mượn mấy cuốn từ điển Hán ngữ cổ.
Lục Tú bất đắc dĩ kêu lớn “STOP”, sau đó nhặt lên cây chối hay dùng quét trần nhà, chậm rãi đến gần con dơi đáng thương kia.
Mộ không phân biệt được phương hướng nên bay tán loạn, Lục Tú quơ chổi, âm điệu tiếng kêu của các nữ sinh làm nhạc đêm, bỗng chốc đụng trúng con dơi!
Mộ choáng váng đụng vào cửa thuỷ tinh, chật vật lung lay từ cửa sổ chui ra ngoài, phía sau là tiếng các nữ sinh hoan hô.
Mộ trực tiếp bay đến ký túc xá của Mộ Hi, trốn vào tủ quần áo chật hẹp của hắn, bị thương rồi.
Không lâu sau thì Mộ Hi trở về, mở tủ định tìm đồ đi tắm, bị nam nhân co rúc trong ngăn tủ làm hoảng sợ. Hắn vội vàng khép lại cửa tủ, nhìn xung quanh thấy bạn cùng phòng vẫn chưa về, mới an tâm mở ngăn tủ ra lần nữa.
“Mộ Mộ, anh làm sao vậy?” Âm điệu Mộ Hi cao vút, tuy rằng vết thương rằng đã khép lại, thế nhưng vết máu đỏ tươi vẫn lưu lại trên trán, được làn da tái nhợt của hấp huyết quỷ tôn lên trông vô cùng giật mình.
Mộ nhìn hắn, môi mím thật chặt, không nói gì.
Lão tử mới không nói cho cậu ta bị một đứa con gái dùng chổi đánh bất tỉnh đâu —— Đáy lòng Tiểu Mộ Mộ ngạo kiều “hừ” một tiếng rồi quay đầu đi.
Bao nhiêu năm qua Mộ Hi chưa thấy Mộ bị thương bao giờ, bỗng chốc liền luống cuống, lôi kéo Mộ ngồi lên giường mình, lại đi tìm hộp cấp cứu. May mà Jarvis cẩn thận tỉ mỉ, cái gì cũng chuẩn bị đủ cho Mộ Hi.
Mộ Hi dùng miếng bông chấm cồn tỉ mỉ nhẹ nhàng lau trán cho Mộ, khi lau sạch vết máu mới đầu đầy hắc tuyến phát hiện vết thương của Mộ đã sớm không nhìn thấy.
“Mộ Mộ, sao anh lại tới đây?” Mộ Hi thu dọn đồ, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Khuôn mặt Mộ vốn không có nhiều biểu tình lắm, nhưng Mộ Hi tự nhiên biết hỉ nộ ái ố của hắn, dường như Mộ Mộ có chút… phiền muộn?
“Đến thăm cậu.”
Mộ Hi nở nụ cười: “Mộ Mộ, anh muốn tới thì cứ trực tiếp tới, nói cho tôi biết để đi đón anh.”
Mộ tháo mắt kính Mộ Hi xuống, để hắn dụi dụi mắt.
Mộ Hi thoải mái cọ cọ đầu trên vai hắn, thân mật quen thuộc như thế, nháy mắt khiến cho Mộ tâm hoa nộ phóng.
Hắn cúi đầu nhìn Mộ Hi, đột nhiên nghĩ đến Bách Lý Sương từng nói: Có muốn lột sạch cậu ấy sau đó đẩy ngã đẩy ngã đẩy ngã…
Hình như… có chút muốn?
Mộ đứng lên, nói: “Không còn sớm bạn cùng phòng của cậu sẽ về sớm thôi ta về trước đây gặp lại sai…” Nói một hơi, tối nay Mộ lần thứ hai lại hoá thành con dơi chật vật chạy trối chết.
Mộ cam chịu ở khách sạn ngủ hai ngày, ngày thứ ba, gọi Jarvis đến.
.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Từ lúc Mộ Mộ tỏ tình bị từ chối sau đó liền trở nên ngạo kiều ^^ Đoạn ngắn này tui muốn đã lâu rồi o(∩_∩)o ha ha. À, tui cũng viết một chút khúc đầu của chương sau rồi, sau đó trước cơm tối và sau cơm tối sẽ đăng 1-2 chương… Gần đây không có ý tưởng gì hết TT
~*~
Lúc này, hẳn là Mộ Hi đang tự học tối trong phòng học.
Mộ trốn trong rèm cửa, mơ mơ màng màng thấy thân ảnh quen thuộc kia, đang cúi đầu nghiêm túc đọc sách. Hắn ngồi phía sau phòng học, mắt đeo một cặp kính đen —— Ngọn đèn trong phòng quá mạnh, với mèo chính là quá chói mắt.
Ngón tay dài nhỏ của Mộ Hi lật từng trang sách, có khi dừng lại nhíu mày lật cuốn từ điển bên cạnh.
Tự học tối ở đại học cũng chỉ là một loại hình thức thôi, nghiêm túc như Mộ Hi thật rất hiếm thấy. Có thể nhìn ra được duyên của Mộ Hi rất tốt, nơi hẻo lánh hắn ngồi đầy chật người, nữ sinh xung quanh thỉnh thoảng hỏi hắn vài vấn đề, hoặc là nhẹ giọng trò chuyện, thỉnh thoảng Mộ Hi cũng sẽ ngẩng đầu cười đáp lại vài câu.
Mộ Mộ, anh không có nhìn nhầm đâu —— Đó chính là một đám em gái như lang như hổ! Mộ Hi chính là một nam sinh đếm hàng đơn vị trong văn học viện, hơn nữa còn là nam sinh duy nhất trong ban bọn họ! Với lại dung mạo của tiểu miêu ấy —— Nhanh mang về nhà cuốn vào chăn đừng có cho hắn ra khỏi cửa!
Không biết qua bao lâu, Mộ Hi thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, nhóm con gái vui vẻ nói tạm biệt với hắn.
Chờ Mộ Hi ra khỏi phòng học, Mộ mới vỗ vỗ cánh dự định đuổi theo. Không ngờ lại bị cô gái mắt sắc phát hiện —— Nữ hán tử Lục Tú quan hệ tốt nhất với Mộ Hi nhảy dựng lên, hô: “Con mẹ nó, dơi kìa!”
Nhất thời trong phòng học vang lên liên tiếp tiếng thét chói tai của nữ sinh, Mộ Hi đã đi xa, nghe được âm thanh này, cũng chỉ dừng cước bộ một chút, cười cười tiếp tục đến thư viện, nhanh chóng đến trước khi thư viện đóng mượn mấy cuốn từ điển Hán ngữ cổ.
Lục Tú bất đắc dĩ kêu lớn “STOP”, sau đó nhặt lên cây chối hay dùng quét trần nhà, chậm rãi đến gần con dơi đáng thương kia.
Mộ không phân biệt được phương hướng nên bay tán loạn, Lục Tú quơ chổi, âm điệu tiếng kêu của các nữ sinh làm nhạc đêm, bỗng chốc đụng trúng con dơi!
Mộ choáng váng đụng vào cửa thuỷ tinh, chật vật lung lay từ cửa sổ chui ra ngoài, phía sau là tiếng các nữ sinh hoan hô.
Mộ trực tiếp bay đến ký túc xá của Mộ Hi, trốn vào tủ quần áo chật hẹp của hắn, bị thương rồi.
Không lâu sau thì Mộ Hi trở về, mở tủ định tìm đồ đi tắm, bị nam nhân co rúc trong ngăn tủ làm hoảng sợ. Hắn vội vàng khép lại cửa tủ, nhìn xung quanh thấy bạn cùng phòng vẫn chưa về, mới an tâm mở ngăn tủ ra lần nữa.
“Mộ Mộ, anh làm sao vậy?” Âm điệu Mộ Hi cao vút, tuy rằng vết thương rằng đã khép lại, thế nhưng vết máu đỏ tươi vẫn lưu lại trên trán, được làn da tái nhợt của hấp huyết quỷ tôn lên trông vô cùng giật mình.
Mộ nhìn hắn, môi mím thật chặt, không nói gì.
Lão tử mới không nói cho cậu ta bị một đứa con gái dùng chổi đánh bất tỉnh đâu —— Đáy lòng Tiểu Mộ Mộ ngạo kiều “hừ” một tiếng rồi quay đầu đi.
Bao nhiêu năm qua Mộ Hi chưa thấy Mộ bị thương bao giờ, bỗng chốc liền luống cuống, lôi kéo Mộ ngồi lên giường mình, lại đi tìm hộp cấp cứu. May mà Jarvis cẩn thận tỉ mỉ, cái gì cũng chuẩn bị đủ cho Mộ Hi.
Mộ Hi dùng miếng bông chấm cồn tỉ mỉ nhẹ nhàng lau trán cho Mộ, khi lau sạch vết máu mới đầu đầy hắc tuyến phát hiện vết thương của Mộ đã sớm không nhìn thấy.
“Mộ Mộ, sao anh lại tới đây?” Mộ Hi thu dọn đồ, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Khuôn mặt Mộ vốn không có nhiều biểu tình lắm, nhưng Mộ Hi tự nhiên biết hỉ nộ ái ố của hắn, dường như Mộ Mộ có chút… phiền muộn?
“Đến thăm cậu.”
Mộ Hi nở nụ cười: “Mộ Mộ, anh muốn tới thì cứ trực tiếp tới, nói cho tôi biết để đi đón anh.”
Mộ tháo mắt kính Mộ Hi xuống, để hắn dụi dụi mắt.
Mộ Hi thoải mái cọ cọ đầu trên vai hắn, thân mật quen thuộc như thế, nháy mắt khiến cho Mộ tâm hoa nộ phóng.
Hắn cúi đầu nhìn Mộ Hi, đột nhiên nghĩ đến Bách Lý Sương từng nói: Có muốn lột sạch cậu ấy sau đó đẩy ngã đẩy ngã đẩy ngã…
Hình như… có chút muốn?
Mộ đứng lên, nói: “Không còn sớm bạn cùng phòng của cậu sẽ về sớm thôi ta về trước đây gặp lại sai…” Nói một hơi, tối nay Mộ lần thứ hai lại hoá thành con dơi chật vật chạy trối chết.
Mộ cam chịu ở khách sạn ngủ hai ngày, ngày thứ ba, gọi Jarvis đến.
.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Từ lúc Mộ Mộ tỏ tình bị từ chối sau đó liền trở nên ngạo kiều ^^ Đoạn ngắn này tui muốn đã lâu rồi o(∩_∩)o ha ha. À, tui cũng viết một chút khúc đầu của chương sau rồi, sau đó trước cơm tối và sau cơm tối sẽ đăng 1-2 chương… Gần đây không có ý tưởng gì hết TT
~*~
Tác giả :
Meo Tiểu Hạt