Hảo Thụ Thừa Song
Chương 81: Ngàn dặm tìm người thân
Ở phía bên này, Liễu Nghi Sinh và Kỳ Thạc Kỳ Canh dẫn theo hài tử đến Khâm Châu tìm một chỗ đặt chân. Có hai huynh đệ ở đây, tự nhiên là loại chuyện rườm rà như ra ngoài tìm hiểu tin tức này không tới phiên Liễu Nghi Sinh rồi. Y ở nhà chiếu cố hài tử, vào lúc chờ hai người ra ngoài hỏi thăm, trong lòng không khỏi có chút tâm tình mâu thuẫn.
Y mơ hồ có dự cảm mình đã cách chân tướng không còn xa nữa rồi, y có chút sợ có khi nào thân thế của mình còn khó chấp nhận hơn cả Tây Môn Tình hay không, chuyện này gần như là đương nhiên rồi, không thôi tại sao người nhà của y đến cả tình thân ít nhất còn không có, nói vứt y đi liền vứt là thế nào?
Y cũng đã là phụ thân của người ta, Tiểu Hi và Tiểu Vọng chính là tâm can bảo bối của y, cho dù thân thể của bọn nhỏ có không trọn vẹn hoặc là bị người ngoài nói mấy lời khó nghe thì mình cũng không nỡ lòng nào để cho bọn nhỏ phải sống một cuộc sống đầu đường xó chợ không có cách nào gặp lại mình được.
Hài tử đang bước vào độ tuổi bi bô tập nói, đặc biệt đáng yêu, không có việc gì liền làm ồn một chút, chính là còn chưa biết gọi người.
“Gọi phụ thân, nhi tử ngốc.” Liễu Nghi Sinh thả bọn nhỏ lên giường lớn, nhéo nhéo vào mũi nhỏ của chúng.
“Y nha nha…” Hài tử chỉ biết khó chịu liền quơ tay đẩy y ra, phát ra vài tiếng không rõ nghĩa nhằm lên án phụ thân của mình, hai phụ thân không có ở đây liền lăn qua lăn lại bọn chúng để giết thời gian.
“Nào có phụ thân nói nhi tử của mình ngốc như ngươi chứ?” Kỳ Thạc Kỳ Canh vừa về tới nhà liền thấy Tiểu Liễu Nhi của bọn họ đang khi dễ hai nhi tử nha, gặp chuyện bất bình vội la lên ngay tại chỗ, ôm lấy nhi tử không cho Liễu Nghi Sinh tiếp tục khi dễ tụi nhỏ nữa.
Hai hài tử cứ như gặp được cứu tinh, mỗi đứa bổ nhào vào trong lòng một phụ thân tìm kiếm ấm áp, nhoẻn miệng cười, gương mặt phấn nộn của Tiểu Vọng thông minh bị Kỳ Canh cọ đến ngứa, cười khanh khách vài tiếng, đột nhiên phấn phấn kêu một tiếng: “Phụ thân…” [ở đây bé nó phát âm ra là ba ba – vừa có nghĩa là ba vừa có nghĩa là phụ thân, mà tại tớ thấy đang cổ đại mà để ba ba thì hơi kỳ nên chuyển sang phụ thân luôn nhe, mấy bạn đừng thắc mắc sao mới biết nói mà bé nó kêu được chữ khó phát âm vậy ha]
“Nhi tử ngoan của ta biết kêu phụ thân rồi, đến kêu thêm một tiếng phụ thân nữa xem nào.” Kỳ Canh cao hứng không thể nào khép miệng lại được, nâng nhi tử lên cao qua khỏi đầu, không khác nào một phụ thân ngu ngốc.
“Tại sao nhi tử lại gọi các ngươi mà không gọi ta trước, chẳng lẽ không phải là ta ngậm đắng nuốt cay sinh bọn chúng ra hay sao?” Liễu Nghi Sinh nổi giận, giành lấy đại nhi tử từ trong tay Kỳ Thạc qua, dụ dỗ, “Tiểu Hi ngoan, gọi phụ thân, phụ ── thân ── ”
Tiểu Hi cho là y muốn hôn hôn, ngoan ngoãn dùng đôi môi mềm mại hôn nhanh một cái lên môi của phụ thân.
“Thằng nhóc thối, môi của phụ thân có phải là chỗ mà con có thể hôn tùy tiện như vậy được hay sao?” Kỳ Thạc xách đại nhi tử ra ném vào trong lòng Kỳ Canh, hôn một trận điên cuồng lên môi Liễu Nghi Sinh, hôn xong mới thỏa mãn nói: “Sau này không được để cho nhi tử tùy tiện hôn lên, đây là nơi dành riêng cho hai huynh đệ bọn ta.”
Hiếm khi Kỳ Thạc mới lộ ra một mặt trẻ con, bốc đồng, tuy bất ngờ nhưng lại có chút đáng yêu. Liễu Nghi Sinh vừa bực mình vừa buồn cười, đẩy nhẹ Kỳ Thạc bảo hắn đừng làm càn ở trước mặt hài tử.
Dỗ hai nhi tử ngủ trưa xong, Liễu Nghi Sinh mới có thời gian nghe hai huynh đệ bọn họ báo cáo tiến độ điều tra.
“Bọn ta đã đến hỏi quan phủ, 19 năm trước cũng không có người đến báo án nói đã vứt bỏ hài tử.” Kỳ Thạc vuốt ve mái tóc dài của Liễu Nghi Sinh nói: “Bất quá lần này đến quan phủ, bọn ta lại có được thu hoạch khác.”
“Thu hoạch gì?” Liễu Nghi Sinh không thèm nhìn đến bộ dáng hắn thừa nước đục thả câu, vểnh tai nghe cẩn thận hơn.
“Ngươi hôn bọn ta một chút liền nói cho ngươi biết.” Kỳ Thạc cảm thấy mình đã rời xa Liễu Nghi Sinh lâu lắm, cứ luôn thiếu thân cận với y, chờ đến khi có cơ hội sẽ tận dụng để thân thiết nhiều hơn. Liễu Nghi Sinh không có biện pháp, hôn một cái cho có lệ, tâm lại treo lên cao, kỳ thực y vẫn luôn hiếu kỳ về thân thế của mình.
“Khụ, Tiểu Liễu Nhi ta cũng có công lao, sao lại chỉ hôn mỗi Kỳ Thạc mà không hôn ta chứ.” Kỳ Canh ăn giấm, Liễu Nghi Sinh bị hai người bọn họ làm phiến chết, không nể mặt nói: “Rốt cuộc hai ngươi có nói hay không, nếu như hôm nay hai ngươi không nói thì tự ôm nhau mà ngủ luôn đi.”
Hai huynh đệ nhìn thoáng qua nhau, nặng nề lắc đầu, đều cảm thấy cái chuyện ngủ cùng đối phương cực kỳ khó tiếp thu.
Kỳ Thạc cũng không thừa nước đục thả câu nữa, tỉ mỉ kể lại: “Gần đây thành Khâm Châu không được thái bình, nghe sư gia trong huyện nha nói có mấy nhà giàu có đều gặp phải chuyện ma quái.”
“Chuyện ma quái?” Cặp mày xinh đẹp của Liễu Nghi Sinh nhíu lại. Y lớn lên tại Kỳ Lân thôn, vốn dĩ kỳ lân là một loài có dương khí cực thịnh, căn bản là âm khí quỷ yêu không có khả năng đến đó quấy rầy được.
“Ừm, ta và Kỳ Canh cũng không biết thật sự có ma quỷ hay không. Bất quá đây là một cơ hội rất tốt, chúng ta có thể mượn tâm lý kính nể quỷ thần của mấy nhà giàu có này hỏi ra chuyện năm đó của ngươi.”
“Hỏi như thế nào?” Liễu Nghi Sinh nghe thấy mà đầy đầu mờ mịt.
“Cái này rất giản đơn a Tiểu Liễu Nhi, nhà bọn họ gặp phải chuyện ma quái, ta và Kỳ Thạc liền đóng giả làm thiên sư đuổi quỷ, giả vờ giả vịt một phen, sau đó nói với bọn họ rằng có một đứa trẻ vừa mới sinh ra liền qua đời vào lúc 19 năm trước đây đến đòi mạng, nhìn xem nhà ai phản ứng kích liệt nhất liền có thể biết được nhà nào đã từng xảy ra chuyện này.” Kỳ Canh tìm được cơ hội chen miệng, vội giải đáp thắc mắc.
“Sao các ngươi biết chắc được ta là hài tử nhà giàu? Nói không chừng phụ mẫu của ta chỉ là dân thường mà thôi.”
Kỳ Thạc liền cười xấu xa một chút, nhéo nhéo khuôn mặt của y nói: “Bảo bối của bọn ta xinh đẹp như vậy, làm gì có cô nương gia bình thường hay nông phụ có thể sinh ra được. Hơn nữa phụ thân ta có nói, hắn đã từng thấy qua tã lót quấn trên người ngươi lúc tế tự đại nhân bế ngươi trở về, vừa nhìn liền biết là đồ của gia đình khá giả mới có thể xài được. Lúc đó phụ thân cảm thấy thích, về sau còn làm hai cái cho Tiểu Hi Tiểu Vọng dựa trên hình dáng của cái đó, ngươi không nhớ rõ sao?”
Liễu Nghi Sinh không nói gì, công công của y nổi tiếng khéo tay, thân là người đứng đầu một tộc lại không có sở thích gì khác, chuyện thích nhất chính là may y phục cho hai tôn tử. Lần này Kỳ Thạc Kỳ Canh rời đi có mang theo một cái rương nhỏ, bên trong toàn bộ đều là tiểu y phục Kỳ Thiên Hữu tự tay may ra, đáng yêu xinh xắn nguy.
“Tiểu Liễu Nhi, nếu như ngươi thực sự tìm được người nhà của mình rồi, ngươi định sẽ làm thế nào?” Kỳ Canh nghĩ tới cái gì đó, kéo tay y sang khẽ cọ vào cái cằm đầy râu của mình, hiếm lắm mới hỏi được một câu nghiêm túc.
“Nhìn thử một chút là được, dù sao đó cũng chỉ là một tâm nguyện mà thôi. Cho đến hiện tại người nhà của ta trừ bọn ngươi và hài tử ra cũng không còn ai nữa.”
Kéo người vào trong lòng, hai huynh đệ âm thầm thề, ba người đã hoàn toàn dung hợp thành một thể, cho dù có xảy ra bất kỳ tình huống gì tuyệt đối sẽ không rời xa tâm can bảo bối của bọn họ nữa, kể cả khi chết đi cũng sẽ không để cho y sống cô độc một mình ở trên đời này.
Y mơ hồ có dự cảm mình đã cách chân tướng không còn xa nữa rồi, y có chút sợ có khi nào thân thế của mình còn khó chấp nhận hơn cả Tây Môn Tình hay không, chuyện này gần như là đương nhiên rồi, không thôi tại sao người nhà của y đến cả tình thân ít nhất còn không có, nói vứt y đi liền vứt là thế nào?
Y cũng đã là phụ thân của người ta, Tiểu Hi và Tiểu Vọng chính là tâm can bảo bối của y, cho dù thân thể của bọn nhỏ có không trọn vẹn hoặc là bị người ngoài nói mấy lời khó nghe thì mình cũng không nỡ lòng nào để cho bọn nhỏ phải sống một cuộc sống đầu đường xó chợ không có cách nào gặp lại mình được.
Hài tử đang bước vào độ tuổi bi bô tập nói, đặc biệt đáng yêu, không có việc gì liền làm ồn một chút, chính là còn chưa biết gọi người.
“Gọi phụ thân, nhi tử ngốc.” Liễu Nghi Sinh thả bọn nhỏ lên giường lớn, nhéo nhéo vào mũi nhỏ của chúng.
“Y nha nha…” Hài tử chỉ biết khó chịu liền quơ tay đẩy y ra, phát ra vài tiếng không rõ nghĩa nhằm lên án phụ thân của mình, hai phụ thân không có ở đây liền lăn qua lăn lại bọn chúng để giết thời gian.
“Nào có phụ thân nói nhi tử của mình ngốc như ngươi chứ?” Kỳ Thạc Kỳ Canh vừa về tới nhà liền thấy Tiểu Liễu Nhi của bọn họ đang khi dễ hai nhi tử nha, gặp chuyện bất bình vội la lên ngay tại chỗ, ôm lấy nhi tử không cho Liễu Nghi Sinh tiếp tục khi dễ tụi nhỏ nữa.
Hai hài tử cứ như gặp được cứu tinh, mỗi đứa bổ nhào vào trong lòng một phụ thân tìm kiếm ấm áp, nhoẻn miệng cười, gương mặt phấn nộn của Tiểu Vọng thông minh bị Kỳ Canh cọ đến ngứa, cười khanh khách vài tiếng, đột nhiên phấn phấn kêu một tiếng: “Phụ thân…” [ở đây bé nó phát âm ra là ba ba – vừa có nghĩa là ba vừa có nghĩa là phụ thân, mà tại tớ thấy đang cổ đại mà để ba ba thì hơi kỳ nên chuyển sang phụ thân luôn nhe, mấy bạn đừng thắc mắc sao mới biết nói mà bé nó kêu được chữ khó phát âm vậy ha]
“Nhi tử ngoan của ta biết kêu phụ thân rồi, đến kêu thêm một tiếng phụ thân nữa xem nào.” Kỳ Canh cao hứng không thể nào khép miệng lại được, nâng nhi tử lên cao qua khỏi đầu, không khác nào một phụ thân ngu ngốc.
“Tại sao nhi tử lại gọi các ngươi mà không gọi ta trước, chẳng lẽ không phải là ta ngậm đắng nuốt cay sinh bọn chúng ra hay sao?” Liễu Nghi Sinh nổi giận, giành lấy đại nhi tử từ trong tay Kỳ Thạc qua, dụ dỗ, “Tiểu Hi ngoan, gọi phụ thân, phụ ── thân ── ”
Tiểu Hi cho là y muốn hôn hôn, ngoan ngoãn dùng đôi môi mềm mại hôn nhanh một cái lên môi của phụ thân.
“Thằng nhóc thối, môi của phụ thân có phải là chỗ mà con có thể hôn tùy tiện như vậy được hay sao?” Kỳ Thạc xách đại nhi tử ra ném vào trong lòng Kỳ Canh, hôn một trận điên cuồng lên môi Liễu Nghi Sinh, hôn xong mới thỏa mãn nói: “Sau này không được để cho nhi tử tùy tiện hôn lên, đây là nơi dành riêng cho hai huynh đệ bọn ta.”
Hiếm khi Kỳ Thạc mới lộ ra một mặt trẻ con, bốc đồng, tuy bất ngờ nhưng lại có chút đáng yêu. Liễu Nghi Sinh vừa bực mình vừa buồn cười, đẩy nhẹ Kỳ Thạc bảo hắn đừng làm càn ở trước mặt hài tử.
Dỗ hai nhi tử ngủ trưa xong, Liễu Nghi Sinh mới có thời gian nghe hai huynh đệ bọn họ báo cáo tiến độ điều tra.
“Bọn ta đã đến hỏi quan phủ, 19 năm trước cũng không có người đến báo án nói đã vứt bỏ hài tử.” Kỳ Thạc vuốt ve mái tóc dài của Liễu Nghi Sinh nói: “Bất quá lần này đến quan phủ, bọn ta lại có được thu hoạch khác.”
“Thu hoạch gì?” Liễu Nghi Sinh không thèm nhìn đến bộ dáng hắn thừa nước đục thả câu, vểnh tai nghe cẩn thận hơn.
“Ngươi hôn bọn ta một chút liền nói cho ngươi biết.” Kỳ Thạc cảm thấy mình đã rời xa Liễu Nghi Sinh lâu lắm, cứ luôn thiếu thân cận với y, chờ đến khi có cơ hội sẽ tận dụng để thân thiết nhiều hơn. Liễu Nghi Sinh không có biện pháp, hôn một cái cho có lệ, tâm lại treo lên cao, kỳ thực y vẫn luôn hiếu kỳ về thân thế của mình.
“Khụ, Tiểu Liễu Nhi ta cũng có công lao, sao lại chỉ hôn mỗi Kỳ Thạc mà không hôn ta chứ.” Kỳ Canh ăn giấm, Liễu Nghi Sinh bị hai người bọn họ làm phiến chết, không nể mặt nói: “Rốt cuộc hai ngươi có nói hay không, nếu như hôm nay hai ngươi không nói thì tự ôm nhau mà ngủ luôn đi.”
Hai huynh đệ nhìn thoáng qua nhau, nặng nề lắc đầu, đều cảm thấy cái chuyện ngủ cùng đối phương cực kỳ khó tiếp thu.
Kỳ Thạc cũng không thừa nước đục thả câu nữa, tỉ mỉ kể lại: “Gần đây thành Khâm Châu không được thái bình, nghe sư gia trong huyện nha nói có mấy nhà giàu có đều gặp phải chuyện ma quái.”
“Chuyện ma quái?” Cặp mày xinh đẹp của Liễu Nghi Sinh nhíu lại. Y lớn lên tại Kỳ Lân thôn, vốn dĩ kỳ lân là một loài có dương khí cực thịnh, căn bản là âm khí quỷ yêu không có khả năng đến đó quấy rầy được.
“Ừm, ta và Kỳ Canh cũng không biết thật sự có ma quỷ hay không. Bất quá đây là một cơ hội rất tốt, chúng ta có thể mượn tâm lý kính nể quỷ thần của mấy nhà giàu có này hỏi ra chuyện năm đó của ngươi.”
“Hỏi như thế nào?” Liễu Nghi Sinh nghe thấy mà đầy đầu mờ mịt.
“Cái này rất giản đơn a Tiểu Liễu Nhi, nhà bọn họ gặp phải chuyện ma quái, ta và Kỳ Thạc liền đóng giả làm thiên sư đuổi quỷ, giả vờ giả vịt một phen, sau đó nói với bọn họ rằng có một đứa trẻ vừa mới sinh ra liền qua đời vào lúc 19 năm trước đây đến đòi mạng, nhìn xem nhà ai phản ứng kích liệt nhất liền có thể biết được nhà nào đã từng xảy ra chuyện này.” Kỳ Canh tìm được cơ hội chen miệng, vội giải đáp thắc mắc.
“Sao các ngươi biết chắc được ta là hài tử nhà giàu? Nói không chừng phụ mẫu của ta chỉ là dân thường mà thôi.”
Kỳ Thạc liền cười xấu xa một chút, nhéo nhéo khuôn mặt của y nói: “Bảo bối của bọn ta xinh đẹp như vậy, làm gì có cô nương gia bình thường hay nông phụ có thể sinh ra được. Hơn nữa phụ thân ta có nói, hắn đã từng thấy qua tã lót quấn trên người ngươi lúc tế tự đại nhân bế ngươi trở về, vừa nhìn liền biết là đồ của gia đình khá giả mới có thể xài được. Lúc đó phụ thân cảm thấy thích, về sau còn làm hai cái cho Tiểu Hi Tiểu Vọng dựa trên hình dáng của cái đó, ngươi không nhớ rõ sao?”
Liễu Nghi Sinh không nói gì, công công của y nổi tiếng khéo tay, thân là người đứng đầu một tộc lại không có sở thích gì khác, chuyện thích nhất chính là may y phục cho hai tôn tử. Lần này Kỳ Thạc Kỳ Canh rời đi có mang theo một cái rương nhỏ, bên trong toàn bộ đều là tiểu y phục Kỳ Thiên Hữu tự tay may ra, đáng yêu xinh xắn nguy.
“Tiểu Liễu Nhi, nếu như ngươi thực sự tìm được người nhà của mình rồi, ngươi định sẽ làm thế nào?” Kỳ Canh nghĩ tới cái gì đó, kéo tay y sang khẽ cọ vào cái cằm đầy râu của mình, hiếm lắm mới hỏi được một câu nghiêm túc.
“Nhìn thử một chút là được, dù sao đó cũng chỉ là một tâm nguyện mà thôi. Cho đến hiện tại người nhà của ta trừ bọn ngươi và hài tử ra cũng không còn ai nữa.”
Kéo người vào trong lòng, hai huynh đệ âm thầm thề, ba người đã hoàn toàn dung hợp thành một thể, cho dù có xảy ra bất kỳ tình huống gì tuyệt đối sẽ không rời xa tâm can bảo bối của bọn họ nữa, kể cả khi chết đi cũng sẽ không để cho y sống cô độc một mình ở trên đời này.
Tác giả :
Khiếu Ngã Tiểu Nhục Nhục