Hảo Thụ Thừa Song
Chương 51: Ai muốn chứ
Liễu Mộ Ngôn suy nghĩ hồi lâu, đặt tên cho lão đại Kỳ Hi, lão nhị đặt tên là Kỳ Vọng, với ngụ ý bọn nhỏ là hi vọng lớn lao của Kỳ Lân thôn. Liễu Nghi Sinh cảm thấy phụ thân của mình vẫn là hết sức có văn hóa, không giống với tộc trưởng công công của y, đặt tên Thạc với Canh như của hai người nào đó, trước đây tuổi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, hiện tại đã trải qua sự đời, rất khó để bản thân không liên tưởng tới phương diện kia. Y mới không cần nhi tử của mình có cái tên kỳ kỳ quái quái như vậy đâu nha. (Nếu iêm không lầm thì ghép hai chữ đó lại có nghĩ là Lớn Hơn)
Kỳ Lân thôn đã lâu chưa chào đón sinh mạng mới chào đời, mà lần này Liễu Nghi Sinh chỉ sinh một lại được hai, tin tức tốt truyền khắp mọi ngỏ ngách trong thôn, mỗi ngày đều có người nối liền không dứt đến xem hài tử, bảo là muốn có thể lây nhiễm chút không khí vui mừng, làm hại Liễu Nghi Sinh vừa mới bồi dưỡng được một chút tình thương của phụ thân lại không chỗ phát tiết, muốn tìm cơ hội thân cận với hài tử nhiều hơn cũng không được.
Thậm chí đến cả thành viên mới tới như A Thổ cũng ôm lấy hài tử đi chơi cả ngày, lúc trở lại viền mắt còn đỏ bừng nói: “Thì ra tiểu hài tử đáng yêu như vậy, trách không được người yêu của ta cứ không ngừng muốn nạp thiếp sinh con cho hắn.” Chọc cho Liễu Nghi Sinh cũng không biết nên an ủi như thế nào.
“Kỳ Thạc Kỳ Canh, các ngươi nói chồng chồng Trần gia ôm Tiểu Hi Tiểu Vọng về nhà áp đầu giường để làm cái gì nha? Lẽ nào bọn họ cũng muốn sinh nhi tử?” Liễu Nghi Sinh không thể nào hiểu nổi, các giống đực trong thôn muốn hài tử đều muốn đến điên rồi, đem con của bọn họ áp đầu giường, thật sự là làm cho người khác không biết nên khóc hay cười mà.
“Nhóc con xấu xa, ngươi còn không cho phép người ta nuôi chút hi vọng tốt đẹp hay sao a, nói không chừng áp áp liền có thể giống chúng ta tạo ra tiểu kỳ lân nha.” Kỳ Thạc ôm lấy y cười nói.
“Cho dù không tạo ra được tiểu kỳ lân, trong lòng ôm ấp mộng tưởng có được tiểu kỳ lân, phu thê giao hoan cũng sẽ cố sức hơn đi.” Kỳ Canh đặc biệt đồng ý giải thích.
Liễu Nghi Sinh đến cả liếc mắt cũng đều lười, rốt cuộc y cũng phát hiện ra, Kỳ Lân tộc, từ tộc trưởng đến nhóm tướng công của y, rồi đến những tộc nhân khác, toàn bộ đều đơn thuần ghê gớm ha.
“Không có nhi tử ở đây cũng tốt, sẽ không nháo đến ngươi nghỉ ngơi.” Hai huynh đệ phát hiện sau khi Tiểu Liễu Nhi của bọn họ sinh hài tử xong, thân thể lại càng thêm đẫy đà rồi, sờ vào mềm mại không xương, xúc cảm vô cùng tốt, gần như là khiến cho hai người yêu thích không buông tay.
“Đừng sờ loạn, phụ thân có nói phải qua một tháng mới có thể ***.” Liễu Nghi Sinh phát hiện bây giờ cho dù mình có nói mấy lời như vậy cũng sẽ không còn đỏ mặt nữa, quả nhiên là bởi vì có liên quan đến chuyện sinh hài tử đi?
“Không thể ***, cũng không để cho chúng ta sờ được sao, bảo bối ngươi định khiến bọn ta nghẹn chết hay sao vậy hả?”
Dù Kỳ Thạc Kỳ Canh có sắc dục huân tâm bao nhiêu đi chăng nữa cũng sẽ có chừng mực, một người sờ vào cái mông tròn lẳng đẫy đà, một người vuốt ve tấm lưng nhẵn nhụi, cũng không dám chạm vào chỗ khác, sợ chạm đến mức nảy lửa lại vô pháp thu thập, sẽ tổn thương đến thân thể của bảo bối.
Nói thật thì, đừng nói chi Liễu Nghi Sinh, ngay cả cơ hội để Kỳ Thạc và Kỳ Canh ôm được hài tử cũng không lớn, bởi vì Tiểu Hi và Tiểu Vọng nghiễm nhiên đã trở thành vũ khí mới mới nhất để lấy lòng tế tự đại nhân của phụ thân bọn họ, Kỳ Thiên Hữu, chỉ cần có thời gian rảnh, hắn liền ôm hai tôn tử đến gặp Liễu Mộ Ngôn, nhìn ở phân lượng của hai tôn tử, Liễu Mộ Ngôn cũng không có cách nào đuổi người, huống chi có đôi khi cũng cần Kỳ Thiên Hữu giúp đỡ cùng nhau trông hài tử mà.
Cái gọi là cách thế hệ, Liễu Mộ Ngôn đã dốc quá nhiều tinh lực và chờ mong vào hai tôn tử này, lại không có loại cảm giác không được tự nhiên không muốn người khác biết đến như lúc Kỳ Thạc Kỳ Canh được sinh ra, Liễu Mộ Ngôn vừa thấy bọn nhỏ thì trong lòng liền vui vẻ, còn có tâm tình tốt mà đùa giỡn với bọn nhỏ, khiến cho chúng cứ cười ngất.
Kỳ Thiên Hữu nhìn thấy vậy thì trong lòng ê ẩm, Mộ Ngôn còn chưa từng cười với hắn như vậy đâu. Cái loại chuyện ăn giấm với tôn tử của mình này nếu nói ra nhất định sẽ bị ném ra ngoài, Kỳ Thiên Hữu nuốt một ngụm nước miếng xuống nói: “Mộ Ngôn, bọn nhỏ đều đã thành gia, đến cả hậu đại cũng có luôn rồi, không phải chúng ta cũng nên suy tính một chút cho tương lai của mình sao…”
Nếu như đổi thành trước đây, dù có cho Kỳ Thiên Hữu mười lá gan hắn cũng không dám nói như vậy, nhưng tình huống bây giờ lại bất đồng, ít ra thì chuyện Liễu Mộ Ngôn tâm tâm niệm niệm hơn nửa đời người cũng đã hoàn thành rồi, này cũng coi như là có đường sống đi.
Nụ cười của Liễu Mộ Ngôn trầm xuống, cánh tay đang ôm hài tử run lên một cái, ánh mắt nhìn về phía Kỳ Thiên Hữu đã không còn lạnh băng như trước đây, nhưng lại không hề thả lỏng khẩu khí: “Lẽ nào tộc trưởng đại nhân cho rằng Tiểu Liễu Nhi sinh hài tử xong rồi, chúng ta sẽ không còn chuyện cần phải quan tâm nữa hay sao? Ta còn chưa tìm được phương pháp giúp A Thổ biến thân, chờ đến khi Tiểu Liễu Nhi ra tháng, ba phụ tử các ngươi sẽ bắt đầu tu bổ kết giới, cũng không biết có thể tu bổ thành cái dạng gì, tim của ta không thể buông lỏng dù chỉ một ngày.”
“Mộ Ngôn, chuyện trong tộc tất nhiên là phải quan tâm, lẽ nào chuyện của mình lại không cần quan tâm sao? Nếu như ngươi đã muốn quan tâm rồi, thì có lẽ cả đời đều không có cách nào lo liệu hết được, chờ đến khi thực sự rảnh rỗi có thể chúng ta đều đã nhập thổ vi an, ngươi cảm thấy rằng chúng ta còn bao nhiêu cái hai mươi năm để có thể lãng phí đây?”
Vẻ mặt của Liễu Mộ Ngôn có hơi buông lỏng, nhìn nam nhân gần như đã ngây người cả đời ở bên cạnh mình này, không khỏi có chút cảm thán. Kỳ Thiên Hữu là một kỳ lân trung niên chính trực, nhìn qua không kém Kỳ Thạc Kỳ Canh là bao, chỉ là so với bọn chúng thì đã trải qua sự rèn dũa của năm tháng nên thành thục ổn trọng hơn, mà mình cũng đã qua cái thời thanh xuân, từ từ sẽ già đi, tựa như ngọn nến trên bàn cứ cháy hết một tấc lại một tấc, hiện tại còn có chút quang nhiệt có thể làm được chuyện trong khả năng của mình, nhưng cuối cùng vẫn sẽ không trốn thoát khỏi số phận dầu hết đèn tắt.
Y lắc đầu, không muốn nghĩ nhiều nữa: “Trước cứ xử lý xong chuyện trước mắt đã.”
Chuyện năng lượng của A Thổ bị phong tỏa vẫn là đại họa trong đầu của Liễu Mộ Ngôn. Có thể phong tỏa năng lượng của kỳ lân khẳng định không phải là chuyện người thường có thể làm, mà hình như A Thổ chưa bao giờ biết mình chính là hậu duệ của thần thú, vậy nói rõ từ nhỏ nó đã được nuôi dưỡng tựa như tiểu hài tử của nhân loại.
Dựa theo cách nói của A Thổ, nó đã chạy trốn khỏi một gia đình giàu có, trước đây chỉ là một hạ nhân. Nếu quả thật như vậy thì chỉ là một nhà giàu thông thường, tại sao lại phải thỉnh năng nhân dị sĩ hao hết tâm lực để phong tỏa năng lượng của nó chứ? Nhất định trong này có điều kỳ quái, tạm thời Liễu Mộ Ngôn còn chưa phán đoán ra đây là kỳ hoặc hay trùng hợp, là chỉ nhằm vào một mình A Thổ, hay là nhằm vào toàn bộ kỳ lân tộc, nhưng vô luận như thế nào đi chăng nữa, nếu không giải quyết vấn đề này sẽ để lại hậu quả nguy hiểm vô cùng.
Kỳ thực liên quan đến chuyện làm sao có thể khiến cho A Thổ biến thân, y còn chưa nói thật với Kỳ Thiên Hữu, mấy ngày nay y ngày nhớ đêm mong, tìm đọc qua tư liệu trong sách cổ, đã có chút phương pháp mười phần chắc chín. Chỉ là phương pháp này lại ảnh hưởng đến quá nhiều người, nếu nói ra nhất định Kỳ Thiên Hữu sẽ phản đối, chính y cũng hết sức do dự, chỉ có thể hi vọng ba phụ tử Kỳ Thiên Hữu có thể dùng hết khả năng tu bổ kết giới ngày càng yếu ớt lại trước, nếu như thực sự không được nữa, vậy cũng chỉ có thể…
Chớp mắt một cái mùa đông trong Kỳ Lân thôn liền đi qua, dường như mọi người vừa mới tỉnh dậy liền phát hiện mầm xuân đã đua nhau nảy mầm, cành lá đâm chồi, đến cả chim non đều kêu chim chiếp chim chiếp báo xuân đã về, hết thảy đều là phồn thịnh tươi tốt như vậy.
Liễu Nghi Sinh đã qua một tháng dưỡng sinh, liền muốn đảm đương trọng trách giúp chồng dạy con, mà Kỳ Thạc Kỳ Canh lại có nhiệm vụ mới, từ giờ trở đi, mỗi ngày bọn họ đều phải cùng Kỳ Thiên Hữu đến Kỳ Lân động tu bổ kết giới.
Đương nhiên Liễu Nghi Sinh biết tầm quan trọng của việc này, chỉ là nghĩ tới mấy tháng sau, ngoại trừ buổi tối có thể cùng bọn họ ôm nhau ngủ, giữa ban ngày đến cả bóng người cũng không thấy được, không còn ai làm món ngon cho mình ăn, không còn ai bưng trà đưa nước hầu hạ mình, cũng không còn ai chọc mình cười đùa, đã vậy y còn phải hầu hạ hai tiểu gia khỏa này, không khỏi cảm thấy có chút ủy khuất.
“Ngươi ngoan, các ca ca cũng muốn một ngày mười hai canh giờ đều trông chừng ngươi và cục cưng, nhưng mà chúng ta là nam nhân, phải hoàn thành trách nhiệm của mình a.” Kỳ Thạc ôm lấy người ôn nhu dỗ dành.
“Tiểu Liễu Nhi giỏi nhất, sẽ chăm sóc cho cục cưng rất tốt có đúng hay không?” Kỳ Canh ôm một bên khác, ngữ khí ôn nhu mềm nhẹ cứ như đang nói với nhi tử.
Ở trong mắt bọn họ, mặc dù Tiểu Liễu Nhi đến cả hài tử đều sinh rồi, nhưng bất quá cũng chỉ mới 17 tuổi mà thôi, cưng chiều y như hài tử cũng không có gì quá đáng cả.
“Nếu như thực sự không được, ban ngày ngươi cứ mang hài tử quay về ở với tế tự đại nhân, buổi tối chúng ta tới đón các ngươi có được không?” Kỳ Thạc cảm thấy đề nghị này rất khả thi.
“Không được, sẽ bị phụ thân cười nhạo đó.” Liễu Nghi Sinh bĩu môi lắc đầu, bộ dáng kia có bao nhiêu đáng thương đáng yêu, hai người nhịn không được càng ôm chặt lấy y vào trong ngực hôn mạnh một trận, thẳng đến khi y thở hồng hộc mới bằng lòng buông người ra.
“Ưm, cái kia…” Liễu Nghi Sinh nắm lấy góc áo của hai người, tay siết quá chặt nên làm cho góc áo đều bị nhăn lại, một bộ muốn nói lại thôi.
“Cái gì?”
“Đã qua một tháng rồi…” Y nói xong, mặt lại đỏ lên, loại ám chỉ rõ ràng này cứ như một móng vuốt gãi qua tim gan của bọn họ, một tháng này nhẫn trăm thành vàng, gần như đều đã quên bảo bối của bọn họ đã ra tháng, còn để cho y xấu hổ nghiêm mặt nhắc nhở bọn họ, hảo ca ca này làm quá không xứng chức rồi đó.
“Thì ra là bảo bối muốn, nói thẳng đi nha.” Kỳ Thạc cười xấu xa.
“Ai muốn chứ!” Liễu Nghi Sinh giận dỗi, nghiêng đầu sang chỗ khác không thèm nhìn đến bọn họ.
“Nếu không muốn tại sao vật nhỏ lại dựng lên rồi?” Kỳ Canh sờ ngọc hành của y, quả nhiên đã run run rẩy rẩy nổi lên thành một bọc nhỏ rồi.
Kỳ Lân thôn đã lâu chưa chào đón sinh mạng mới chào đời, mà lần này Liễu Nghi Sinh chỉ sinh một lại được hai, tin tức tốt truyền khắp mọi ngỏ ngách trong thôn, mỗi ngày đều có người nối liền không dứt đến xem hài tử, bảo là muốn có thể lây nhiễm chút không khí vui mừng, làm hại Liễu Nghi Sinh vừa mới bồi dưỡng được một chút tình thương của phụ thân lại không chỗ phát tiết, muốn tìm cơ hội thân cận với hài tử nhiều hơn cũng không được.
Thậm chí đến cả thành viên mới tới như A Thổ cũng ôm lấy hài tử đi chơi cả ngày, lúc trở lại viền mắt còn đỏ bừng nói: “Thì ra tiểu hài tử đáng yêu như vậy, trách không được người yêu của ta cứ không ngừng muốn nạp thiếp sinh con cho hắn.” Chọc cho Liễu Nghi Sinh cũng không biết nên an ủi như thế nào.
“Kỳ Thạc Kỳ Canh, các ngươi nói chồng chồng Trần gia ôm Tiểu Hi Tiểu Vọng về nhà áp đầu giường để làm cái gì nha? Lẽ nào bọn họ cũng muốn sinh nhi tử?” Liễu Nghi Sinh không thể nào hiểu nổi, các giống đực trong thôn muốn hài tử đều muốn đến điên rồi, đem con của bọn họ áp đầu giường, thật sự là làm cho người khác không biết nên khóc hay cười mà.
“Nhóc con xấu xa, ngươi còn không cho phép người ta nuôi chút hi vọng tốt đẹp hay sao a, nói không chừng áp áp liền có thể giống chúng ta tạo ra tiểu kỳ lân nha.” Kỳ Thạc ôm lấy y cười nói.
“Cho dù không tạo ra được tiểu kỳ lân, trong lòng ôm ấp mộng tưởng có được tiểu kỳ lân, phu thê giao hoan cũng sẽ cố sức hơn đi.” Kỳ Canh đặc biệt đồng ý giải thích.
Liễu Nghi Sinh đến cả liếc mắt cũng đều lười, rốt cuộc y cũng phát hiện ra, Kỳ Lân tộc, từ tộc trưởng đến nhóm tướng công của y, rồi đến những tộc nhân khác, toàn bộ đều đơn thuần ghê gớm ha.
“Không có nhi tử ở đây cũng tốt, sẽ không nháo đến ngươi nghỉ ngơi.” Hai huynh đệ phát hiện sau khi Tiểu Liễu Nhi của bọn họ sinh hài tử xong, thân thể lại càng thêm đẫy đà rồi, sờ vào mềm mại không xương, xúc cảm vô cùng tốt, gần như là khiến cho hai người yêu thích không buông tay.
“Đừng sờ loạn, phụ thân có nói phải qua một tháng mới có thể ***.” Liễu Nghi Sinh phát hiện bây giờ cho dù mình có nói mấy lời như vậy cũng sẽ không còn đỏ mặt nữa, quả nhiên là bởi vì có liên quan đến chuyện sinh hài tử đi?
“Không thể ***, cũng không để cho chúng ta sờ được sao, bảo bối ngươi định khiến bọn ta nghẹn chết hay sao vậy hả?”
Dù Kỳ Thạc Kỳ Canh có sắc dục huân tâm bao nhiêu đi chăng nữa cũng sẽ có chừng mực, một người sờ vào cái mông tròn lẳng đẫy đà, một người vuốt ve tấm lưng nhẵn nhụi, cũng không dám chạm vào chỗ khác, sợ chạm đến mức nảy lửa lại vô pháp thu thập, sẽ tổn thương đến thân thể của bảo bối.
Nói thật thì, đừng nói chi Liễu Nghi Sinh, ngay cả cơ hội để Kỳ Thạc và Kỳ Canh ôm được hài tử cũng không lớn, bởi vì Tiểu Hi và Tiểu Vọng nghiễm nhiên đã trở thành vũ khí mới mới nhất để lấy lòng tế tự đại nhân của phụ thân bọn họ, Kỳ Thiên Hữu, chỉ cần có thời gian rảnh, hắn liền ôm hai tôn tử đến gặp Liễu Mộ Ngôn, nhìn ở phân lượng của hai tôn tử, Liễu Mộ Ngôn cũng không có cách nào đuổi người, huống chi có đôi khi cũng cần Kỳ Thiên Hữu giúp đỡ cùng nhau trông hài tử mà.
Cái gọi là cách thế hệ, Liễu Mộ Ngôn đã dốc quá nhiều tinh lực và chờ mong vào hai tôn tử này, lại không có loại cảm giác không được tự nhiên không muốn người khác biết đến như lúc Kỳ Thạc Kỳ Canh được sinh ra, Liễu Mộ Ngôn vừa thấy bọn nhỏ thì trong lòng liền vui vẻ, còn có tâm tình tốt mà đùa giỡn với bọn nhỏ, khiến cho chúng cứ cười ngất.
Kỳ Thiên Hữu nhìn thấy vậy thì trong lòng ê ẩm, Mộ Ngôn còn chưa từng cười với hắn như vậy đâu. Cái loại chuyện ăn giấm với tôn tử của mình này nếu nói ra nhất định sẽ bị ném ra ngoài, Kỳ Thiên Hữu nuốt một ngụm nước miếng xuống nói: “Mộ Ngôn, bọn nhỏ đều đã thành gia, đến cả hậu đại cũng có luôn rồi, không phải chúng ta cũng nên suy tính một chút cho tương lai của mình sao…”
Nếu như đổi thành trước đây, dù có cho Kỳ Thiên Hữu mười lá gan hắn cũng không dám nói như vậy, nhưng tình huống bây giờ lại bất đồng, ít ra thì chuyện Liễu Mộ Ngôn tâm tâm niệm niệm hơn nửa đời người cũng đã hoàn thành rồi, này cũng coi như là có đường sống đi.
Nụ cười của Liễu Mộ Ngôn trầm xuống, cánh tay đang ôm hài tử run lên một cái, ánh mắt nhìn về phía Kỳ Thiên Hữu đã không còn lạnh băng như trước đây, nhưng lại không hề thả lỏng khẩu khí: “Lẽ nào tộc trưởng đại nhân cho rằng Tiểu Liễu Nhi sinh hài tử xong rồi, chúng ta sẽ không còn chuyện cần phải quan tâm nữa hay sao? Ta còn chưa tìm được phương pháp giúp A Thổ biến thân, chờ đến khi Tiểu Liễu Nhi ra tháng, ba phụ tử các ngươi sẽ bắt đầu tu bổ kết giới, cũng không biết có thể tu bổ thành cái dạng gì, tim của ta không thể buông lỏng dù chỉ một ngày.”
“Mộ Ngôn, chuyện trong tộc tất nhiên là phải quan tâm, lẽ nào chuyện của mình lại không cần quan tâm sao? Nếu như ngươi đã muốn quan tâm rồi, thì có lẽ cả đời đều không có cách nào lo liệu hết được, chờ đến khi thực sự rảnh rỗi có thể chúng ta đều đã nhập thổ vi an, ngươi cảm thấy rằng chúng ta còn bao nhiêu cái hai mươi năm để có thể lãng phí đây?”
Vẻ mặt của Liễu Mộ Ngôn có hơi buông lỏng, nhìn nam nhân gần như đã ngây người cả đời ở bên cạnh mình này, không khỏi có chút cảm thán. Kỳ Thiên Hữu là một kỳ lân trung niên chính trực, nhìn qua không kém Kỳ Thạc Kỳ Canh là bao, chỉ là so với bọn chúng thì đã trải qua sự rèn dũa của năm tháng nên thành thục ổn trọng hơn, mà mình cũng đã qua cái thời thanh xuân, từ từ sẽ già đi, tựa như ngọn nến trên bàn cứ cháy hết một tấc lại một tấc, hiện tại còn có chút quang nhiệt có thể làm được chuyện trong khả năng của mình, nhưng cuối cùng vẫn sẽ không trốn thoát khỏi số phận dầu hết đèn tắt.
Y lắc đầu, không muốn nghĩ nhiều nữa: “Trước cứ xử lý xong chuyện trước mắt đã.”
Chuyện năng lượng của A Thổ bị phong tỏa vẫn là đại họa trong đầu của Liễu Mộ Ngôn. Có thể phong tỏa năng lượng của kỳ lân khẳng định không phải là chuyện người thường có thể làm, mà hình như A Thổ chưa bao giờ biết mình chính là hậu duệ của thần thú, vậy nói rõ từ nhỏ nó đã được nuôi dưỡng tựa như tiểu hài tử của nhân loại.
Dựa theo cách nói của A Thổ, nó đã chạy trốn khỏi một gia đình giàu có, trước đây chỉ là một hạ nhân. Nếu quả thật như vậy thì chỉ là một nhà giàu thông thường, tại sao lại phải thỉnh năng nhân dị sĩ hao hết tâm lực để phong tỏa năng lượng của nó chứ? Nhất định trong này có điều kỳ quái, tạm thời Liễu Mộ Ngôn còn chưa phán đoán ra đây là kỳ hoặc hay trùng hợp, là chỉ nhằm vào một mình A Thổ, hay là nhằm vào toàn bộ kỳ lân tộc, nhưng vô luận như thế nào đi chăng nữa, nếu không giải quyết vấn đề này sẽ để lại hậu quả nguy hiểm vô cùng.
Kỳ thực liên quan đến chuyện làm sao có thể khiến cho A Thổ biến thân, y còn chưa nói thật với Kỳ Thiên Hữu, mấy ngày nay y ngày nhớ đêm mong, tìm đọc qua tư liệu trong sách cổ, đã có chút phương pháp mười phần chắc chín. Chỉ là phương pháp này lại ảnh hưởng đến quá nhiều người, nếu nói ra nhất định Kỳ Thiên Hữu sẽ phản đối, chính y cũng hết sức do dự, chỉ có thể hi vọng ba phụ tử Kỳ Thiên Hữu có thể dùng hết khả năng tu bổ kết giới ngày càng yếu ớt lại trước, nếu như thực sự không được nữa, vậy cũng chỉ có thể…
Chớp mắt một cái mùa đông trong Kỳ Lân thôn liền đi qua, dường như mọi người vừa mới tỉnh dậy liền phát hiện mầm xuân đã đua nhau nảy mầm, cành lá đâm chồi, đến cả chim non đều kêu chim chiếp chim chiếp báo xuân đã về, hết thảy đều là phồn thịnh tươi tốt như vậy.
Liễu Nghi Sinh đã qua một tháng dưỡng sinh, liền muốn đảm đương trọng trách giúp chồng dạy con, mà Kỳ Thạc Kỳ Canh lại có nhiệm vụ mới, từ giờ trở đi, mỗi ngày bọn họ đều phải cùng Kỳ Thiên Hữu đến Kỳ Lân động tu bổ kết giới.
Đương nhiên Liễu Nghi Sinh biết tầm quan trọng của việc này, chỉ là nghĩ tới mấy tháng sau, ngoại trừ buổi tối có thể cùng bọn họ ôm nhau ngủ, giữa ban ngày đến cả bóng người cũng không thấy được, không còn ai làm món ngon cho mình ăn, không còn ai bưng trà đưa nước hầu hạ mình, cũng không còn ai chọc mình cười đùa, đã vậy y còn phải hầu hạ hai tiểu gia khỏa này, không khỏi cảm thấy có chút ủy khuất.
“Ngươi ngoan, các ca ca cũng muốn một ngày mười hai canh giờ đều trông chừng ngươi và cục cưng, nhưng mà chúng ta là nam nhân, phải hoàn thành trách nhiệm của mình a.” Kỳ Thạc ôm lấy người ôn nhu dỗ dành.
“Tiểu Liễu Nhi giỏi nhất, sẽ chăm sóc cho cục cưng rất tốt có đúng hay không?” Kỳ Canh ôm một bên khác, ngữ khí ôn nhu mềm nhẹ cứ như đang nói với nhi tử.
Ở trong mắt bọn họ, mặc dù Tiểu Liễu Nhi đến cả hài tử đều sinh rồi, nhưng bất quá cũng chỉ mới 17 tuổi mà thôi, cưng chiều y như hài tử cũng không có gì quá đáng cả.
“Nếu như thực sự không được, ban ngày ngươi cứ mang hài tử quay về ở với tế tự đại nhân, buổi tối chúng ta tới đón các ngươi có được không?” Kỳ Thạc cảm thấy đề nghị này rất khả thi.
“Không được, sẽ bị phụ thân cười nhạo đó.” Liễu Nghi Sinh bĩu môi lắc đầu, bộ dáng kia có bao nhiêu đáng thương đáng yêu, hai người nhịn không được càng ôm chặt lấy y vào trong ngực hôn mạnh một trận, thẳng đến khi y thở hồng hộc mới bằng lòng buông người ra.
“Ưm, cái kia…” Liễu Nghi Sinh nắm lấy góc áo của hai người, tay siết quá chặt nên làm cho góc áo đều bị nhăn lại, một bộ muốn nói lại thôi.
“Cái gì?”
“Đã qua một tháng rồi…” Y nói xong, mặt lại đỏ lên, loại ám chỉ rõ ràng này cứ như một móng vuốt gãi qua tim gan của bọn họ, một tháng này nhẫn trăm thành vàng, gần như đều đã quên bảo bối của bọn họ đã ra tháng, còn để cho y xấu hổ nghiêm mặt nhắc nhở bọn họ, hảo ca ca này làm quá không xứng chức rồi đó.
“Thì ra là bảo bối muốn, nói thẳng đi nha.” Kỳ Thạc cười xấu xa.
“Ai muốn chứ!” Liễu Nghi Sinh giận dỗi, nghiêng đầu sang chỗ khác không thèm nhìn đến bọn họ.
“Nếu không muốn tại sao vật nhỏ lại dựng lên rồi?” Kỳ Canh sờ ngọc hành của y, quả nhiên đã run run rẩy rẩy nổi lên thành một bọc nhỏ rồi.
Tác giả :
Khiếu Ngã Tiểu Nhục Nhục