Hảo Thụ Thừa Song
Chương 35: Tâm đầu ý hợp
Lúc này ngay cả Kỳ Thạc đang trốn tránh y ở xa xa, nghĩ đến thân thể hoạt sắc sinh hương của vật nhỏ này ngâm mình ở trong nước, da thịt trắng nõn bị nước nóng hun thành màu hồng, đầu nhũ xinh đẹp dưới sự tẩy rửa càng thêm mềm mại, máu mũi cũng không cầm lại được, chảy ra.
Cho dù có bao nhiêu không tình nguyện, nhưng sự phân phó của nương tử chính là thánh chỉ của Ngọc Hoàng đại đế. Kỳ Thạc lấy nước từ suối tới, Kỳ Canh dùng hỏa lực đun nóng nước, hai người khiêng thùng gỗ đầy khói trắng nghi ngút vào phòng của Liễu Nghi Sinh, sau đó liền lau mồ hôi.
“Tiểu Liễu Nhi cứ tắm đi, chúng ta đứng ở ngoài cửa hầu, ngươi có phân phó gì cứ gọi chúng ta.”
Mới vừa nhấc chân lên định đi, Liễu Nghi Sinh đã cất cao giọng nói: “Ai cho phép các ngươi đi? Các ngươi đi rồi lẽ nào ta phải tự hầu hạ mình hay sao.”
Thấy bộ dáng hai huynh đệ đau khổ không thể tả, tâm tình Liễu Nghi Sinh rất tốt, cởi xiêm y ra xong liền ngồi vào trong thùng gỗ, khi ngồi còn phát ra một tiếng “a” giống như là cực kỳ thoải mái, cả người đều vùi vào trong thùng gỗ, hưởng thụ cảm giác được nước nóng vây quanh.
Trời đang cuối thu đầu đông, được tắm khiến tâm tình của Liễu Nghi Sinh vui vẻ hơn không ít, y thả lỏng thân thể, thuận miệng khẽ nói: “Đừng đứng ngốc ra đó a, giúp ta chà lưng chút đi.”
Kỳ Thạc Kỳ Canh lại một lần nữa khẳng định vật nhỏ này chính là do ông trời phái xuống đày đọa bọn họ. Hai người di chuyển thân thể cứng ngắc đến bên cạnh thùng gỗ, mỗi người tự lấy một cái khăn tắm, thấm nước bồ kết, đưa bàn tay run rẩy vào trong thùng.
Thân thể ẩn dưới nước, quả nhiên thơm mềm trơn nhẵn giống như tưởng tượng, có thể là bởi vì mang thai cùng với gần đây được phục vụ rất tốt, thân hình càng thêm đầy đặn cũng không nói, mà làn da này, chỉ cần ngón tay vừa chạm vào, giống như là đã trở nên nõn nà, nhẵn mịn đến rối tinh rối mù, khiến cho bọn họ vừa đụng vào liền không muốn lấy tay ra.
Chính là khối thân thể này, ngày ấy khi y ở dưới thân thừa nhận sự yêu thương của bọn họ, mỗi một tấc đều lưu lại vết tích của hai người. Chính là khối thân thể này, giống như phát tao mà nâng cao thân lên muốn bọn họ liếm lộng đầu nhũ đỏ đậm của y, thẳng đến khi bị gặm đến hồng hồng sưng đỏ, còn lãng kêu chưa đủ. Chính là khối thân thể này, không ngừng bị thứ cực đại của bọn họ xâm phạm, vô lực phản kháng không ngừng khóc kêu, nhưng cũng nhận được khoái cảm ngập trời.
Bởi vì nước nóng mù mịt, sau khi Tiểu Liễu Nhi mang thai mang theo hương thơm đặc hữu phảng phất như có như không, lại phảng phất như xông thẳng vào mũi, mùi hương này quá mê người, cứ thế bọn họ phải nhắm mắt cắn răng lại mới có thể chống cự việc muốn ôm lấy vật nhỏ mê người trong nước, hảo hảo mà yêu thương y.
Thân là ca ca nên Kỳ Thạc có khả năng tự chủ nhiều hơn một chút, nhưng Kỳ Canh dễ kích động lại thống khổ phát hiện, cái cây hạ lưu gì đó ở phía dưới, đang đỉnh vào quần, trướng đau.
Thân thể nổi lên phản ứng, tay liền run đến lợi hại hơn, thế là hắn không dám chà lưng quá nặng, chỉ có thể vuốt nhẹ mà thôi.
Liễu Nghi Sinh lại hồn nhiên không hay biết, chỉ cảm thấy một chút cũng không có khoái cảm khi được chà lưng, không khỏi quay đầu lại, đưa hai cánh tay ra ngoài gác lên miệng thùng gỗ, mái tóc đen thật dài ướt sũng trôi nổi ở trong nước, gắt giọng: “Rốt cuộc các ngươi có muốn làm hay không a, chà đến thật khó chịu.”
Có chết hay không cơ chứ, góc độ y xoay người thật trùng hợp, hai huynh đệ cũng không cần cố ý nhìn liền có thể thấy được đầu nhũ phấn nộn giống quả anh đào như ẩn như hiện trong nước, khi thì cọ đến trên mặt nước, khi thì lại ẩn xuống phía dưới, thiệt đúng là cảnh đẹp ngày xuân, mê hoặc lòng người.
Liễu Nghi Sinh quay đầu lại thấy được ánh mắt của hai người đang nhìn vào thân thể mình, cứ như đang muốn nuốt y vào bụng, trong lòng hiểu rõ, y cố ý cất giấu tâm tư muốn chỉnh người, tuy rằng bị nhìn như thế thì làm sao không có chút nóng mặt cho được, nhưng y lại mạnh mẽ ổn định tâm tình, nở nụ cười xinh đẹp, ngay cả âm cuối đều mang theo chút rung động câu nhân: “Các ngươi đang nhìn cái gì?”
Y đưa mắt nhìn bọn họ như vậy, trong mắt cứ như có phong tình vạn chủng, cánh tay trần trụi ở trước mặt, xương quai xanh tinh xảo động lòng người, đầu nhũ như ẩn như hiện, mỗi một phần đều làm cho máu mũi của Kỳ Thạc và Kỳ Canh nghịch lưu, khí tức trở nên hỗn loạn.
“Không… Không nhìn cái gì cả.” Hai huynh đệ cười khổ không ngừng, nhưng lại không dám thừa nhận, trong lòng lẩm bẩm mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nếu bảo bối không đồng ý nghìn vạn lần không thể có suy nghĩ không an phận, đã lỡ suy nghĩ thì không có thể có động tác phi lễ, không thôi thật vất vả mới hống người nọ xong quay đầu lại liền để y trốn mất.
Tuy rằng nụ cười này của tâm can bảo bối, đã khiến hai cái lều trướng đến thật cao, đã sớm chọc thủng trời xanh, bọn họ phải nhẫn đến mức phải kêu gào ra bản thân có bao nhiêu khổ cực có bao nhiêu xót xa.
“Ta không hấp dẫn sao? Các ngươi cũng không thèm nhìn?” Thanh âm y cất cao, cố ý cố tình gây sự nói.
“Đẹp đẹp, bảo bối ngươi đẹp mắt nhất!” Tổ tông à, đến tột cùng đây là muốn cho nhìn hay không muốn cho nhìn hả! Kỳ Thạc Kỳ Canh hận không thể tự chọc mù mắt, như vậy đã không cần bị làm khó đến thế này rồi.
“Hừ, đẹp cũng không thể cho các ngươi nhìn không được, hảo hảo chà lưng.” Dừng một chút, y nói tiếp, “Nếu không chà, nước đã sắp lạnh đến nơi rồi.” Liễu Nghi Sinh cứ như một vị đại gia mà xoay người sang chỗ khác, cố ý đứng dậy, hoàn toàn để lộ ra tấm lưng xinh đẹp của mình, ý tứ rất rõ ràng, chà đi.
Đây là ban ngày nha, tấm lưng của y oánh bạch như mỹ ngọc, làn da tinh tế, tản ra ánh sáng ôn nhuận mà nhu hòa, Kỳ Thạc Kỳ Canh cho dù có chết cũng sẽ không quên tư vị khi sờ lên tấm lưng này đâu.
Nhưng hiện tại tâm can bảo bối lại trần trùi trụi bày ra ở trước mặt mình như thế, ung dung thoải mái, một bộ dáng tùy tiện để người khác sờ, bọn họ ngoại trừ tiếp tục nhịn tiếp tục nghẹn, bất kỳ động tác không an phận nào cũng không dám làm, chân chính là so với thập đại cực hình còn tàn khốc hơn.
Gần như hai người đã cắn nát răng, tay run run, tổ tông dưới sự thoải mái liền hừ ra tiếng, khó chịu liền mắng, thỉnh thoảng còn cố ý câu dẫn bọn họ, hết lăn qua lăn lại lại tới hành hạ, tốt xấu gì rốt cuộc cũng đã hoàn thành đại nghiệp tắm rửa gian nan nhất trong lịch sử.
Liễu Nghi Sinh tắm đến thoải mái, nhìn cũng đã nhìn đủ vẻ mặt thống khổ của bọn họ, cuối cùng cũng lòng nảy lòng từ bi mà mở miệng nói một câu: “Nước lạnh rồi, thay y phục xong liền không cần các ngươi, đi ra ngoài đi.”
Kỳ Thạc Kỳ Canh như được đại xá, gần như là chật vật không chịu nổi mà ngã trái đụng phải đi ra ngoài, ngay cả bước chân trái trước hay là bước chân phải trước cũng không cần biết tới. Liễu Nghi Sinh nhìn bọn họ, bật cười hì hì, thấy hai người đại ngốc cũng coi như là nghe lời mình, đêm nay liền đối tốt với bọn họ một chút, để cho bọn họ ngủ bên giường của mình là được rồi.
Mà hai người đại ngốc này vẫn còn dục hỏa chưa tiêu, vào đầu đông hơi rét, ngâm mình trong dòng suối nhỏ lạnh lẽo cả một buổi chiều, chỉ vì muốn khiến cho hạ thể đáng thương có thể giảm sưng.
“Kỳ Thạc, ta nghĩ sớm muộn gì ta cũng bị tổ tông này lăn qua lăn lại đến chết.” Kỳ Canh mang vẻ mặt đau khổ nói.
“Phụ nữ có thai vốn là hỉ nộ vô thường, nhịn một chút a, chờ đến khi bé con được sinh ra rồi thì sẽ tốt hơn một chút.” Kỳ Thạc an ủi, tuy nói là như vậy, nhưng đến khi nào thì Tiểu Liễu Nhi của bọn họ mới chịu cho hai người một chút sắc mặt tốt đây, hắn là thật không có lòng tin mà.
Cuộc sống đau khổ này, đến khi nào thì mới kết thúc a!
Các con ăn khổ, nhưng đối với Kỳ Thiên Hữu mà nói, những ngày gần đây là những ngày hạnh phúc đến nguy luôn rồi. Bởi vì Mộ Ngôn nói, Tiểu Liễu Nhi không chịu dọn về, ba đứa nhỏ đều ở nhà Mộ Ngôn, y thân là một trưởng bối lại ngây ngốc ở đó, miễn bàn có bao nhiêu xấu hổ, cho nên dứt khoát dọn đến ở cùng hắn, đối với Kỳ Thiên Hữu, thực sự là nằm mơ cũng sẽ cười đến tỉnh.
“Mộ Ngôn ngươi muốn ngủ ở phòng nào? Tân phòng thì sao? Giường lớn nhất mềm nhất!” Kỳ Thiên Hữu đang cao hứng đến mức hoa chân múa tay vui sướng, hắn cũng biết Liễu Mộ Ngôn là đánh chết cũng không có khả năng ngủ cùng với mình, thế là chủ động đưa ra ý kiến cho Mộ Ngôn chọn phòng.
“Làm gì có đạo lý trưởng bối ngủ trong tân phòng của hài tử chứ.” Liễu Mộ Ngôn mặt lạnh liếc hắn một cái, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu trong nhà không có phòng dư, ta ngủ trong phòng của ngươi là được, ta sẽ trải chăn nằm dưới đất.”
“Sao có thể vậy được! Đương nhiên là ta sẽ trải chăn nằm dưới đất, ngươi ngủ giường, ngủ giường. Ta ở dưới giường coi chừng ngươi, tuyệt đối không thể kém hơn hai tiểu tử thúi kia!” Nhất định là hắn đã được thần linh chiếu cố rồi, loại này so sánh với bánh từ trên trời rơi xuống còn mỹ vị hơn là sao vậy nè?
“Ừm, vậy ngươi trải chăn nằm dưới đất đi.” Liễu Mộ Ngôn nhìn thấy vẻ mặt cười bỉ của hắn cũng không thèm để ý tới, rất bất đắc dĩ, nếu như ở tại nhà mình, không cẩn thận đánh vỡ hài tử thân mật, cái mặt già nua của y cũng không biết là phải đặt ở chỗ nào nữa đâu, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể ở tạm trong nhà Kỳ Thiên Hữu vài ngày, đến khi Tiểu Liễu Nhi được Kỳ Thạc Kỳ Canh dỗ trở về thì thôi, xem tình thế hiện tại, có lẽ cũng không còn quá xa nữa rồi.
Cho dù có bao nhiêu không tình nguyện, nhưng sự phân phó của nương tử chính là thánh chỉ của Ngọc Hoàng đại đế. Kỳ Thạc lấy nước từ suối tới, Kỳ Canh dùng hỏa lực đun nóng nước, hai người khiêng thùng gỗ đầy khói trắng nghi ngút vào phòng của Liễu Nghi Sinh, sau đó liền lau mồ hôi.
“Tiểu Liễu Nhi cứ tắm đi, chúng ta đứng ở ngoài cửa hầu, ngươi có phân phó gì cứ gọi chúng ta.”
Mới vừa nhấc chân lên định đi, Liễu Nghi Sinh đã cất cao giọng nói: “Ai cho phép các ngươi đi? Các ngươi đi rồi lẽ nào ta phải tự hầu hạ mình hay sao.”
Thấy bộ dáng hai huynh đệ đau khổ không thể tả, tâm tình Liễu Nghi Sinh rất tốt, cởi xiêm y ra xong liền ngồi vào trong thùng gỗ, khi ngồi còn phát ra một tiếng “a” giống như là cực kỳ thoải mái, cả người đều vùi vào trong thùng gỗ, hưởng thụ cảm giác được nước nóng vây quanh.
Trời đang cuối thu đầu đông, được tắm khiến tâm tình của Liễu Nghi Sinh vui vẻ hơn không ít, y thả lỏng thân thể, thuận miệng khẽ nói: “Đừng đứng ngốc ra đó a, giúp ta chà lưng chút đi.”
Kỳ Thạc Kỳ Canh lại một lần nữa khẳng định vật nhỏ này chính là do ông trời phái xuống đày đọa bọn họ. Hai người di chuyển thân thể cứng ngắc đến bên cạnh thùng gỗ, mỗi người tự lấy một cái khăn tắm, thấm nước bồ kết, đưa bàn tay run rẩy vào trong thùng.
Thân thể ẩn dưới nước, quả nhiên thơm mềm trơn nhẵn giống như tưởng tượng, có thể là bởi vì mang thai cùng với gần đây được phục vụ rất tốt, thân hình càng thêm đầy đặn cũng không nói, mà làn da này, chỉ cần ngón tay vừa chạm vào, giống như là đã trở nên nõn nà, nhẵn mịn đến rối tinh rối mù, khiến cho bọn họ vừa đụng vào liền không muốn lấy tay ra.
Chính là khối thân thể này, ngày ấy khi y ở dưới thân thừa nhận sự yêu thương của bọn họ, mỗi một tấc đều lưu lại vết tích của hai người. Chính là khối thân thể này, giống như phát tao mà nâng cao thân lên muốn bọn họ liếm lộng đầu nhũ đỏ đậm của y, thẳng đến khi bị gặm đến hồng hồng sưng đỏ, còn lãng kêu chưa đủ. Chính là khối thân thể này, không ngừng bị thứ cực đại của bọn họ xâm phạm, vô lực phản kháng không ngừng khóc kêu, nhưng cũng nhận được khoái cảm ngập trời.
Bởi vì nước nóng mù mịt, sau khi Tiểu Liễu Nhi mang thai mang theo hương thơm đặc hữu phảng phất như có như không, lại phảng phất như xông thẳng vào mũi, mùi hương này quá mê người, cứ thế bọn họ phải nhắm mắt cắn răng lại mới có thể chống cự việc muốn ôm lấy vật nhỏ mê người trong nước, hảo hảo mà yêu thương y.
Thân là ca ca nên Kỳ Thạc có khả năng tự chủ nhiều hơn một chút, nhưng Kỳ Canh dễ kích động lại thống khổ phát hiện, cái cây hạ lưu gì đó ở phía dưới, đang đỉnh vào quần, trướng đau.
Thân thể nổi lên phản ứng, tay liền run đến lợi hại hơn, thế là hắn không dám chà lưng quá nặng, chỉ có thể vuốt nhẹ mà thôi.
Liễu Nghi Sinh lại hồn nhiên không hay biết, chỉ cảm thấy một chút cũng không có khoái cảm khi được chà lưng, không khỏi quay đầu lại, đưa hai cánh tay ra ngoài gác lên miệng thùng gỗ, mái tóc đen thật dài ướt sũng trôi nổi ở trong nước, gắt giọng: “Rốt cuộc các ngươi có muốn làm hay không a, chà đến thật khó chịu.”
Có chết hay không cơ chứ, góc độ y xoay người thật trùng hợp, hai huynh đệ cũng không cần cố ý nhìn liền có thể thấy được đầu nhũ phấn nộn giống quả anh đào như ẩn như hiện trong nước, khi thì cọ đến trên mặt nước, khi thì lại ẩn xuống phía dưới, thiệt đúng là cảnh đẹp ngày xuân, mê hoặc lòng người.
Liễu Nghi Sinh quay đầu lại thấy được ánh mắt của hai người đang nhìn vào thân thể mình, cứ như đang muốn nuốt y vào bụng, trong lòng hiểu rõ, y cố ý cất giấu tâm tư muốn chỉnh người, tuy rằng bị nhìn như thế thì làm sao không có chút nóng mặt cho được, nhưng y lại mạnh mẽ ổn định tâm tình, nở nụ cười xinh đẹp, ngay cả âm cuối đều mang theo chút rung động câu nhân: “Các ngươi đang nhìn cái gì?”
Y đưa mắt nhìn bọn họ như vậy, trong mắt cứ như có phong tình vạn chủng, cánh tay trần trụi ở trước mặt, xương quai xanh tinh xảo động lòng người, đầu nhũ như ẩn như hiện, mỗi một phần đều làm cho máu mũi của Kỳ Thạc và Kỳ Canh nghịch lưu, khí tức trở nên hỗn loạn.
“Không… Không nhìn cái gì cả.” Hai huynh đệ cười khổ không ngừng, nhưng lại không dám thừa nhận, trong lòng lẩm bẩm mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nếu bảo bối không đồng ý nghìn vạn lần không thể có suy nghĩ không an phận, đã lỡ suy nghĩ thì không có thể có động tác phi lễ, không thôi thật vất vả mới hống người nọ xong quay đầu lại liền để y trốn mất.
Tuy rằng nụ cười này của tâm can bảo bối, đã khiến hai cái lều trướng đến thật cao, đã sớm chọc thủng trời xanh, bọn họ phải nhẫn đến mức phải kêu gào ra bản thân có bao nhiêu khổ cực có bao nhiêu xót xa.
“Ta không hấp dẫn sao? Các ngươi cũng không thèm nhìn?” Thanh âm y cất cao, cố ý cố tình gây sự nói.
“Đẹp đẹp, bảo bối ngươi đẹp mắt nhất!” Tổ tông à, đến tột cùng đây là muốn cho nhìn hay không muốn cho nhìn hả! Kỳ Thạc Kỳ Canh hận không thể tự chọc mù mắt, như vậy đã không cần bị làm khó đến thế này rồi.
“Hừ, đẹp cũng không thể cho các ngươi nhìn không được, hảo hảo chà lưng.” Dừng một chút, y nói tiếp, “Nếu không chà, nước đã sắp lạnh đến nơi rồi.” Liễu Nghi Sinh cứ như một vị đại gia mà xoay người sang chỗ khác, cố ý đứng dậy, hoàn toàn để lộ ra tấm lưng xinh đẹp của mình, ý tứ rất rõ ràng, chà đi.
Đây là ban ngày nha, tấm lưng của y oánh bạch như mỹ ngọc, làn da tinh tế, tản ra ánh sáng ôn nhuận mà nhu hòa, Kỳ Thạc Kỳ Canh cho dù có chết cũng sẽ không quên tư vị khi sờ lên tấm lưng này đâu.
Nhưng hiện tại tâm can bảo bối lại trần trùi trụi bày ra ở trước mặt mình như thế, ung dung thoải mái, một bộ dáng tùy tiện để người khác sờ, bọn họ ngoại trừ tiếp tục nhịn tiếp tục nghẹn, bất kỳ động tác không an phận nào cũng không dám làm, chân chính là so với thập đại cực hình còn tàn khốc hơn.
Gần như hai người đã cắn nát răng, tay run run, tổ tông dưới sự thoải mái liền hừ ra tiếng, khó chịu liền mắng, thỉnh thoảng còn cố ý câu dẫn bọn họ, hết lăn qua lăn lại lại tới hành hạ, tốt xấu gì rốt cuộc cũng đã hoàn thành đại nghiệp tắm rửa gian nan nhất trong lịch sử.
Liễu Nghi Sinh tắm đến thoải mái, nhìn cũng đã nhìn đủ vẻ mặt thống khổ của bọn họ, cuối cùng cũng lòng nảy lòng từ bi mà mở miệng nói một câu: “Nước lạnh rồi, thay y phục xong liền không cần các ngươi, đi ra ngoài đi.”
Kỳ Thạc Kỳ Canh như được đại xá, gần như là chật vật không chịu nổi mà ngã trái đụng phải đi ra ngoài, ngay cả bước chân trái trước hay là bước chân phải trước cũng không cần biết tới. Liễu Nghi Sinh nhìn bọn họ, bật cười hì hì, thấy hai người đại ngốc cũng coi như là nghe lời mình, đêm nay liền đối tốt với bọn họ một chút, để cho bọn họ ngủ bên giường của mình là được rồi.
Mà hai người đại ngốc này vẫn còn dục hỏa chưa tiêu, vào đầu đông hơi rét, ngâm mình trong dòng suối nhỏ lạnh lẽo cả một buổi chiều, chỉ vì muốn khiến cho hạ thể đáng thương có thể giảm sưng.
“Kỳ Thạc, ta nghĩ sớm muộn gì ta cũng bị tổ tông này lăn qua lăn lại đến chết.” Kỳ Canh mang vẻ mặt đau khổ nói.
“Phụ nữ có thai vốn là hỉ nộ vô thường, nhịn một chút a, chờ đến khi bé con được sinh ra rồi thì sẽ tốt hơn một chút.” Kỳ Thạc an ủi, tuy nói là như vậy, nhưng đến khi nào thì Tiểu Liễu Nhi của bọn họ mới chịu cho hai người một chút sắc mặt tốt đây, hắn là thật không có lòng tin mà.
Cuộc sống đau khổ này, đến khi nào thì mới kết thúc a!
Các con ăn khổ, nhưng đối với Kỳ Thiên Hữu mà nói, những ngày gần đây là những ngày hạnh phúc đến nguy luôn rồi. Bởi vì Mộ Ngôn nói, Tiểu Liễu Nhi không chịu dọn về, ba đứa nhỏ đều ở nhà Mộ Ngôn, y thân là một trưởng bối lại ngây ngốc ở đó, miễn bàn có bao nhiêu xấu hổ, cho nên dứt khoát dọn đến ở cùng hắn, đối với Kỳ Thiên Hữu, thực sự là nằm mơ cũng sẽ cười đến tỉnh.
“Mộ Ngôn ngươi muốn ngủ ở phòng nào? Tân phòng thì sao? Giường lớn nhất mềm nhất!” Kỳ Thiên Hữu đang cao hứng đến mức hoa chân múa tay vui sướng, hắn cũng biết Liễu Mộ Ngôn là đánh chết cũng không có khả năng ngủ cùng với mình, thế là chủ động đưa ra ý kiến cho Mộ Ngôn chọn phòng.
“Làm gì có đạo lý trưởng bối ngủ trong tân phòng của hài tử chứ.” Liễu Mộ Ngôn mặt lạnh liếc hắn một cái, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu trong nhà không có phòng dư, ta ngủ trong phòng của ngươi là được, ta sẽ trải chăn nằm dưới đất.”
“Sao có thể vậy được! Đương nhiên là ta sẽ trải chăn nằm dưới đất, ngươi ngủ giường, ngủ giường. Ta ở dưới giường coi chừng ngươi, tuyệt đối không thể kém hơn hai tiểu tử thúi kia!” Nhất định là hắn đã được thần linh chiếu cố rồi, loại này so sánh với bánh từ trên trời rơi xuống còn mỹ vị hơn là sao vậy nè?
“Ừm, vậy ngươi trải chăn nằm dưới đất đi.” Liễu Mộ Ngôn nhìn thấy vẻ mặt cười bỉ của hắn cũng không thèm để ý tới, rất bất đắc dĩ, nếu như ở tại nhà mình, không cẩn thận đánh vỡ hài tử thân mật, cái mặt già nua của y cũng không biết là phải đặt ở chỗ nào nữa đâu, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể ở tạm trong nhà Kỳ Thiên Hữu vài ngày, đến khi Tiểu Liễu Nhi được Kỳ Thạc Kỳ Canh dỗ trở về thì thôi, xem tình thế hiện tại, có lẽ cũng không còn quá xa nữa rồi.
Tác giả :
Khiếu Ngã Tiểu Nhục Nhục