Hảo Thụ Thừa Song
Chương 26: Động phòng hoa chúc – 2
Hai huynh đệ mỗi một người đều có vị trí và cương vị riêng, một dương căn tráng kiện áp lên hoa huyệt từ phía dưới, một thì đâm vào hậu đình từ phía sau, cả hai đều cảm thấy nếu bản thân mình mà còn nhịn xuống nữa thì phía dưới sẽ huyết mạch nghịch lưu mất.
“A… Các ngươi… Hmm a… Đau quá…” Mới vừa rồi còn ý loạn tình mê, chẳng biết nông sâu thế nhưng đột nhiên Liễu Nghi Sinh cảm giác thân thể đại trướng, giống như đang bị hai cây cự bổng lửa nóng đâm vào, y quát to một tiếng, song huyệt vừa mới nếm thử sự đời nếu không nhờ tác dụng của ẩn mị hương thì đã bị xé rách ra luôn rồi. Hiện tại tuy có *** hương trợ hứng, cả hai tiểu huyệt trước sau cũng đã được hai huynh đệ đùa bỡn đến ướt đẫm, thế nhưng y vẫn không có cách nào thoáng cái liền chịu đựng được cái loại đau đớn này đâu.
“Nào nào, nhịn một chút, sau khi phá thân xong ngươi sẽ hết đau thôi.” Kỳ Thạc biết khi *** với giống cái, ở tiểu huyệt phía trước sẽ phải chọc thủng qua một tầng lá chắn, cho nên luôn sẽ có chút thống khổ, tuy rằng Liễu Nghi Sinh không phải giống cái, thế nhưng y có bộ phận sinh dục của giống cái, thiết nghĩ cũng khó tránh khỏi đau đớn do lần đầu phá thân đi.
Kỳ Thạc là lần đầu tiên ***, vốn định lúc tiến vào hoa huyệt của y thì chỉ sáp nhè nhẹ trước là được, không nghĩ tới bản thân mình không khống chế được, vừa mới đi vào đã phá thân Tiểu Liễu Nhi, hơn nữa trong hậu huyệt nhỏ hẹp ở phía sau, đại gia khỏa Kỳ Canh vừa mới được nếm trải cảm giác mới, trách không được y sẽ đau thành như vầy, đầu đầy mồ hôi, khóc kêu không ngừng.
Hai huynh đệ thấy y không ngừng rên rỉ, biểu tình thống khổ, mồ hôi chảy ròng, bên dưới cũng đã co rút chặt lại, trong lúc nhất thời đau lòng không ngớt nên cũng không dám động đậy nữa. Kỳ Thạc ôn nhu hôn lên lông mày, mí mắt, mũi của y, cuối cùng hôn lên đôi môi phấn nộn nuốt lấy toàn bộ tiếng rên rỉ vào trong miệng. Kỳ Canh ở phía sau vòng qua thắt lưng y, bàn tay to lớn xoa xoa lên đầu nhũ đã bị khi dễ đến sưng đỏ.
Mới vào liền co rút lại, sau đó ma sát trong tiểu huyệt vừa mềm vừa ướt, bắn tinh là bản năng của động vật giống đực, đối với Kỳ Thạc Kỳ Canh thân là ngựa đực mà nói, vào được rồi mà phải nhịn không được nhúc nhích càng khiến cho bọn họ khó chịu dày vò hơn gấp trăm lần.
Hai huynh đệ nhẫn đến mức nổi đầy gân xanh, mồ hôi nóng rực chảy xuống ròng ròng. Kỳ Thạc đang cắm trong huyệt xử nữ chỉ cảm thấy mình bị một ôn tuyền thủy nhuận vây quanh thoải thoải mái mái, ở tận sâu bên trong có một dòng suối không ngừng tuôn *** thủy ra ngoài, từng cổ từng cổ tưới lên đầu đỉnh của hắn. Mà Kỳ Canh đang cắm trong hậu huyệt càng cảm thấy miệng huyệt siết chặt đến bức người, buộc lấy cự căn của hắn giật giật run rẩy.
Hai cái thư huyệt hậu huyệt, vô luận là nơi nào cũng có thể khiến cho giống đực tiêu hồn đến quên mất cả lý trí. Nếu không phải hai huynh đệ quá yêu thương y, nhớ tới đây là lần đầu của Liễu Nghi Sinh nên không muốn lưu lại ấn tượng xấu, vì thế vẫn luôn kiên nhẫn an ủi y.
Dù sao cũng đã trúng mị hương, cho nên khả năng tiếp nhận của Liễu Nghi Sinh tốt hơn lúc bình thường không ít, trong tiểu huyệt đang bị hai đại điểu cắm vào, gân xanh to tướng không ngừng giật giật, dần dần thân thể tao lãng đã thích ứng với kích cỡ và độ nóng của các nam nhân, hai tiểu huyệt trước sau đã quên mất đau đớn ban nãy, hơn nữa lại chẳng biết xấu hổ mà chảy ra *** thủy, làm dịu đi nơi kết hợp giữa bọn họ. Đầu vú được Kỳ Canh nhẹ nhàng xoa nắn, cần cổ non mịn không ngừng được Kỳ Thạc hôn lên, Liễu Nghi Sinh cảm thấy đã không còn quá đau như lúc trước nữa rồi, nếu như không còn đau, tiểu trùng tử bên trong liền ngóc đầu tiếp tục gặm cắn nộn bích của y, cho nên y vội vã mong ngóng cái thứ gì đó của hai người kia có thể khẽ động đậy một chút.
“Không… Không đau… Các ngươi động một cái đi…” Lúc đôi môi tách nhau ra còn vương theo một sợi chỉ bạc, người yêu mi nhãn như tơ thỉnh cầu bọn họ thao y, làm sao bọn họ có thể để cho y thất vọng được đây, giống như chốt mở *** dục vốn bị ẩn giấu thật sâu của Kỳ Thạc và Kỳ Canh đã được mở ra, hai mắt đỏ đậm, đang vận sức chờ phát động. Kỳ Thạc nâng thắt lưng của y lên rất cao, rút đại điểu ra sau một chút, cắn răng đặt ở miệng huyệt nhưng cũng không tiến vào, chỉ là đập vào từng cái như nện chùy lên huyệt khẩu đã chảy nước thành sông kia.
“Là ai đang thao ngươi, Tiểu Liễu Nhi?” Kỳ Thạc vừa nện vừa đặt ra câu hỏi ác liệt.
“Hmm… Không biết…” Hiện tại Liễu Nghi Sinh ngay cả nửa điểm khí lực để suy nghĩ cũng không có, y chỉ biết là đang có hai giống đực to lớn mang đến khoái cảm tận trời cho mình, mà y cũng đã đói khát đến nhịn không nổi, căn bản là không biết được bọn họ là ai, ẩn mị hương là *** vật có thể khiến xử nữ giang rộng chân khát cầu người khác đến ***, yêu cầu Liễu Nghi Sinh đang trúng ẩn mị hương có thể thanh tỉnh đầu óc nhận ra bọn họ đúng là thực sự đã làm khó y quá rồi.
Nhưng hai huynh đệ nghĩ đến chuyện quả tim nơi đầu thịt của mình cư nhiên lại không biết nam nhân đang thao y là ai, trong lòng liền bắt đầu thấy không thoải mái.
“Là các tướng công của ngươi, là Thạc ca ca và Canh ca ca của ngươi, đã biết chưa!”
“A, biết… Là các ca ca… Hức hức hảo ca ca đừng… Đừng dằn vặt Tiểu Liễu Nhi nữa mà… Mau vào…” Sau khi nghe được câu trả lời hài lòng, Kỳ Thạc mới bằng lòng đâm cái vật to lớn đã vận sức chờ phát động nãy giờ vào bên trong.
Đây là lần đầu tiên hai huynh đệ hợp tác, Kỳ Thạc đỉnh vào từ phía trước, Kỳ Canh đâm vào ở phía sau, tiết tấu của hai người tương đương nhau, độ mạnh yếu cũng tương tự, kẹp bảo bối âu yếm vào chính giữa, một hưởng thụ thủy huyệt ngoài lỏng trong chặt, được bao bọc bởi tao thủy *** ***, còn người hưởng dụng hậu huyệt siết chặt cả điểu căn, tràng bích mềm mại hoan nghênh đầu điểu xông tới, cảm giác vây quanh ôn nhu thân thiết tuyệt vời không gì sánh bằng.
“A… A hmm… Hmm…” Liễu Nghi Sinh cảm thấy bản thân mình đang ngồi trên một con thuyền giữa trận bão lớn, hai thứ gì đó bên dưới đỉnh đến hữu lực, rắn chắc tráng kiện, mỗi một lần đều cọ xát đến địa phương ngứa ngáy của cả hai tiểu huyệt trước sau, lại giống như đã đâm đến tim của y, khiến y vừa thoải mái lại khó chịu, huyệt trước mềm mại, huyệt sau tê dại, mỗi một tấc da tấc thịt cứ như đang bị điện giật không ngừng, mỗi một đầu ngón chân đều sảng khoái đến co rút lại, ngay cả ngọc hành phía trước vừa mới bắn xong cũng không tự chủ được mà cương lên, cọ vào tiểu phúc rắn chắc của Kỳ Thạc.
Khoái cảm mãnh liệt khiến y nhịn không được mà *** kêu từng trận, tựa như nếu không kêu ra tiếng liền vô pháp giải quyết cái loại khoái cảm bị người đâm thẳng vào tim này.
“Bảo bối thoải mái sao? Có thích hai ca ca thao ngươi như thế này không?” Đương nhiên Kỳ Thạc đã thao thư huyệt thành nước chảy lênh láng cũng biết bảo bối của hắn có bao nhiêu thoải mái, nếu như khó chịu thì làm sao có thể vừa lãng vừa tao thành như vậy cho được, nộn huyệt có khó chịu thì làm sao có thể chảy nước ra được đây? Thế nhưng hắn cũng không biết tại sao bản thân mình lại muốn nghe Tiểu Liễu Nhi thành thực nói ra hết những phản ứng trong thân thể của y.
“Hmm… Thoải mái… Thích ca ca thao Tiểu Liễu Nhi… A thật lớn…” Những lời này nếu như là dưới trạng thái thanh tỉnh thì tuyệt đối Liễu Nghi Sinh sẽ không cách nào nói ra được, thế nhưng hiện tại đầu quả tim của y đều đã bị đâm đến tê rần, các nam nhân muốn y nói cái gì y sẽ nói cái đó, làm gì còn biết đến cảm giác xấu hổ kia chứ.
“Ngươi chỉ thích Kỳ Thạc thao ngươi thôi sao, ta thao ngươi có tốt hay không?” Kỳ Canh đang một mực yên lặng cày cấy ở phía sau lập tức bất mãn, tay nắm lấu đầu nhũ của y hung hăng véo một cái, đầu điểu thâm nhập hậu huyệt đột nhiên ép lên tiểu tao điểm mới phát hiện khi nãy, ép đến mức Liễu Nghi Sinh hét lên một tiếng, hung hăng co rút hai cái huyệt lại, lắc đầu cứ như đã đến giới hạn.
“Cũng thích… Đều thích… Hức hức các ngươi đừng khi dễ ta… Ta *** với các ngươi…” Liễu Nghi Sinh lại bị khi dễ đến khóc lên, còn hơn ban nãy vẫn cứ triền triền miên miên, thoải mái kéo dài không ngớt, đột nhiên khoái cảm từ việc hậu huyệt bị đâm vào tựa như một đạo lợi kiếm trực tiếp xông lên, kịch liệt thao y thao đến sắp phá hỏng y luôn.
Cả người y đều run rẩy, nếu không phải nhờ hai huynh đệ cắm cả vào trước sau, ôm chặt lấy y, có khả năng y đã không có cách nào ngồi yên mà ngã xuống mất rồi, nhưng hiện tại bị bọn họ chiếm giữ hai nơi riêng tư một cách hung hăng như vậy, hạ thể đau ê ẩm sưng đỏ chịu không nổi, trái tim cũng giống như đang được người khác hung hăng xoa nắn, kèm theo một tia ngọt ngào tràn ra, thẳng đến khi y đầu choáng mắt hoa, không biết phải làm sao.
“Tiểu Liễu Nhi, *** cũng không có giản đơn như hiện tại vậy đâu, chúng ta sẽ biến thành Kỳ Lân để tiểu lãng huyệt của ngươi thụ tinh, ngươi chịu nổi sao?”
Lúc ở hình người Kỳ Thạc và Kỳ Canh đều có thể tùy ý khống chế thời gian bản thân bắn tinh, thế nhưng nếu như muốn để cho Tiểu Liễu Nhi thụ tinh hài tử của bọn họ, nhất định phải lấy hình thú, bắn dịch thể vào trong thư huyệt của y, quá trình này so với thụ tinh bằng hình người thì kịch liệt và triền miên hơn nhiều lắm, Kỳ Thạc sợ Liễu Nghi Sinh là lần đầu tiên nên sẽ chịu không nổi.
“Tiểu Liễu Nhi đã lãng thành như vậy rồi, cũng không có vấn đề gì đi.” Kỳ Canh lại không kiên trì như vậy, hắn dùng đầu đỉnh hung hăng cọ xát xuống tao tâm đã lãng đến chịu không nổi, chọc cho Liễu Nghi Sinh kêu to. Đối với bọn họ mà nói, tuy rằng hình người có thể khống chế nhịn tinh, thế nhưng xúc động muốn biến thân để *** trong cơ thể vẫn rất khó nhẫn a!
“Hức… A a ta chịu nổi… Hmm chịu nổi mà…” Y cũng không biết bản thân mình đang nói cái gì, càng không biết hai huynh đệ nói phải biến thân thành kỳ lân để tiểu huyệt của y thụ tinh là cái ý tứ gì nữa. Chỉ là bị Kỳ Canh nghiền nát điểm nhạy cảm khiến y thoải mái đến mức máu sắp sôi trào, mị thịt thực tủy biết vị dưới sự hầu hạ của cự vật đã mang đến cho y khoái cảm tuyệt vời, y sợ nếu như không đáp ứng bọn họ thì bọn họ sẽ không lộng y nữa, cho nên vội vội vàng vàng đáp ứng một cách hàm hồ.
Y bị sáp đến mức thần trí mơ mơ màng màng, cho dù sau khi hai huynh đệ biến thành kỳ lân khiến cái chỗ cực đại kia có ấn tượng bao nhiêu đi chăng nữa, nhưng hiện tại y làm gì còn lý trí để suy nghĩ xem bản thân mình có chịu nổi hay không đâu.
“A… Các ngươi… Hmm a… Đau quá…” Mới vừa rồi còn ý loạn tình mê, chẳng biết nông sâu thế nhưng đột nhiên Liễu Nghi Sinh cảm giác thân thể đại trướng, giống như đang bị hai cây cự bổng lửa nóng đâm vào, y quát to một tiếng, song huyệt vừa mới nếm thử sự đời nếu không nhờ tác dụng của ẩn mị hương thì đã bị xé rách ra luôn rồi. Hiện tại tuy có *** hương trợ hứng, cả hai tiểu huyệt trước sau cũng đã được hai huynh đệ đùa bỡn đến ướt đẫm, thế nhưng y vẫn không có cách nào thoáng cái liền chịu đựng được cái loại đau đớn này đâu.
“Nào nào, nhịn một chút, sau khi phá thân xong ngươi sẽ hết đau thôi.” Kỳ Thạc biết khi *** với giống cái, ở tiểu huyệt phía trước sẽ phải chọc thủng qua một tầng lá chắn, cho nên luôn sẽ có chút thống khổ, tuy rằng Liễu Nghi Sinh không phải giống cái, thế nhưng y có bộ phận sinh dục của giống cái, thiết nghĩ cũng khó tránh khỏi đau đớn do lần đầu phá thân đi.
Kỳ Thạc là lần đầu tiên ***, vốn định lúc tiến vào hoa huyệt của y thì chỉ sáp nhè nhẹ trước là được, không nghĩ tới bản thân mình không khống chế được, vừa mới đi vào đã phá thân Tiểu Liễu Nhi, hơn nữa trong hậu huyệt nhỏ hẹp ở phía sau, đại gia khỏa Kỳ Canh vừa mới được nếm trải cảm giác mới, trách không được y sẽ đau thành như vầy, đầu đầy mồ hôi, khóc kêu không ngừng.
Hai huynh đệ thấy y không ngừng rên rỉ, biểu tình thống khổ, mồ hôi chảy ròng, bên dưới cũng đã co rút chặt lại, trong lúc nhất thời đau lòng không ngớt nên cũng không dám động đậy nữa. Kỳ Thạc ôn nhu hôn lên lông mày, mí mắt, mũi của y, cuối cùng hôn lên đôi môi phấn nộn nuốt lấy toàn bộ tiếng rên rỉ vào trong miệng. Kỳ Canh ở phía sau vòng qua thắt lưng y, bàn tay to lớn xoa xoa lên đầu nhũ đã bị khi dễ đến sưng đỏ.
Mới vào liền co rút lại, sau đó ma sát trong tiểu huyệt vừa mềm vừa ướt, bắn tinh là bản năng của động vật giống đực, đối với Kỳ Thạc Kỳ Canh thân là ngựa đực mà nói, vào được rồi mà phải nhịn không được nhúc nhích càng khiến cho bọn họ khó chịu dày vò hơn gấp trăm lần.
Hai huynh đệ nhẫn đến mức nổi đầy gân xanh, mồ hôi nóng rực chảy xuống ròng ròng. Kỳ Thạc đang cắm trong huyệt xử nữ chỉ cảm thấy mình bị một ôn tuyền thủy nhuận vây quanh thoải thoải mái mái, ở tận sâu bên trong có một dòng suối không ngừng tuôn *** thủy ra ngoài, từng cổ từng cổ tưới lên đầu đỉnh của hắn. Mà Kỳ Canh đang cắm trong hậu huyệt càng cảm thấy miệng huyệt siết chặt đến bức người, buộc lấy cự căn của hắn giật giật run rẩy.
Hai cái thư huyệt hậu huyệt, vô luận là nơi nào cũng có thể khiến cho giống đực tiêu hồn đến quên mất cả lý trí. Nếu không phải hai huynh đệ quá yêu thương y, nhớ tới đây là lần đầu của Liễu Nghi Sinh nên không muốn lưu lại ấn tượng xấu, vì thế vẫn luôn kiên nhẫn an ủi y.
Dù sao cũng đã trúng mị hương, cho nên khả năng tiếp nhận của Liễu Nghi Sinh tốt hơn lúc bình thường không ít, trong tiểu huyệt đang bị hai đại điểu cắm vào, gân xanh to tướng không ngừng giật giật, dần dần thân thể tao lãng đã thích ứng với kích cỡ và độ nóng của các nam nhân, hai tiểu huyệt trước sau đã quên mất đau đớn ban nãy, hơn nữa lại chẳng biết xấu hổ mà chảy ra *** thủy, làm dịu đi nơi kết hợp giữa bọn họ. Đầu vú được Kỳ Canh nhẹ nhàng xoa nắn, cần cổ non mịn không ngừng được Kỳ Thạc hôn lên, Liễu Nghi Sinh cảm thấy đã không còn quá đau như lúc trước nữa rồi, nếu như không còn đau, tiểu trùng tử bên trong liền ngóc đầu tiếp tục gặm cắn nộn bích của y, cho nên y vội vã mong ngóng cái thứ gì đó của hai người kia có thể khẽ động đậy một chút.
“Không… Không đau… Các ngươi động một cái đi…” Lúc đôi môi tách nhau ra còn vương theo một sợi chỉ bạc, người yêu mi nhãn như tơ thỉnh cầu bọn họ thao y, làm sao bọn họ có thể để cho y thất vọng được đây, giống như chốt mở *** dục vốn bị ẩn giấu thật sâu của Kỳ Thạc và Kỳ Canh đã được mở ra, hai mắt đỏ đậm, đang vận sức chờ phát động. Kỳ Thạc nâng thắt lưng của y lên rất cao, rút đại điểu ra sau một chút, cắn răng đặt ở miệng huyệt nhưng cũng không tiến vào, chỉ là đập vào từng cái như nện chùy lên huyệt khẩu đã chảy nước thành sông kia.
“Là ai đang thao ngươi, Tiểu Liễu Nhi?” Kỳ Thạc vừa nện vừa đặt ra câu hỏi ác liệt.
“Hmm… Không biết…” Hiện tại Liễu Nghi Sinh ngay cả nửa điểm khí lực để suy nghĩ cũng không có, y chỉ biết là đang có hai giống đực to lớn mang đến khoái cảm tận trời cho mình, mà y cũng đã đói khát đến nhịn không nổi, căn bản là không biết được bọn họ là ai, ẩn mị hương là *** vật có thể khiến xử nữ giang rộng chân khát cầu người khác đến ***, yêu cầu Liễu Nghi Sinh đang trúng ẩn mị hương có thể thanh tỉnh đầu óc nhận ra bọn họ đúng là thực sự đã làm khó y quá rồi.
Nhưng hai huynh đệ nghĩ đến chuyện quả tim nơi đầu thịt của mình cư nhiên lại không biết nam nhân đang thao y là ai, trong lòng liền bắt đầu thấy không thoải mái.
“Là các tướng công của ngươi, là Thạc ca ca và Canh ca ca của ngươi, đã biết chưa!”
“A, biết… Là các ca ca… Hức hức hảo ca ca đừng… Đừng dằn vặt Tiểu Liễu Nhi nữa mà… Mau vào…” Sau khi nghe được câu trả lời hài lòng, Kỳ Thạc mới bằng lòng đâm cái vật to lớn đã vận sức chờ phát động nãy giờ vào bên trong.
Đây là lần đầu tiên hai huynh đệ hợp tác, Kỳ Thạc đỉnh vào từ phía trước, Kỳ Canh đâm vào ở phía sau, tiết tấu của hai người tương đương nhau, độ mạnh yếu cũng tương tự, kẹp bảo bối âu yếm vào chính giữa, một hưởng thụ thủy huyệt ngoài lỏng trong chặt, được bao bọc bởi tao thủy *** ***, còn người hưởng dụng hậu huyệt siết chặt cả điểu căn, tràng bích mềm mại hoan nghênh đầu điểu xông tới, cảm giác vây quanh ôn nhu thân thiết tuyệt vời không gì sánh bằng.
“A… A hmm… Hmm…” Liễu Nghi Sinh cảm thấy bản thân mình đang ngồi trên một con thuyền giữa trận bão lớn, hai thứ gì đó bên dưới đỉnh đến hữu lực, rắn chắc tráng kiện, mỗi một lần đều cọ xát đến địa phương ngứa ngáy của cả hai tiểu huyệt trước sau, lại giống như đã đâm đến tim của y, khiến y vừa thoải mái lại khó chịu, huyệt trước mềm mại, huyệt sau tê dại, mỗi một tấc da tấc thịt cứ như đang bị điện giật không ngừng, mỗi một đầu ngón chân đều sảng khoái đến co rút lại, ngay cả ngọc hành phía trước vừa mới bắn xong cũng không tự chủ được mà cương lên, cọ vào tiểu phúc rắn chắc của Kỳ Thạc.
Khoái cảm mãnh liệt khiến y nhịn không được mà *** kêu từng trận, tựa như nếu không kêu ra tiếng liền vô pháp giải quyết cái loại khoái cảm bị người đâm thẳng vào tim này.
“Bảo bối thoải mái sao? Có thích hai ca ca thao ngươi như thế này không?” Đương nhiên Kỳ Thạc đã thao thư huyệt thành nước chảy lênh láng cũng biết bảo bối của hắn có bao nhiêu thoải mái, nếu như khó chịu thì làm sao có thể vừa lãng vừa tao thành như vậy cho được, nộn huyệt có khó chịu thì làm sao có thể chảy nước ra được đây? Thế nhưng hắn cũng không biết tại sao bản thân mình lại muốn nghe Tiểu Liễu Nhi thành thực nói ra hết những phản ứng trong thân thể của y.
“Hmm… Thoải mái… Thích ca ca thao Tiểu Liễu Nhi… A thật lớn…” Những lời này nếu như là dưới trạng thái thanh tỉnh thì tuyệt đối Liễu Nghi Sinh sẽ không cách nào nói ra được, thế nhưng hiện tại đầu quả tim của y đều đã bị đâm đến tê rần, các nam nhân muốn y nói cái gì y sẽ nói cái đó, làm gì còn biết đến cảm giác xấu hổ kia chứ.
“Ngươi chỉ thích Kỳ Thạc thao ngươi thôi sao, ta thao ngươi có tốt hay không?” Kỳ Canh đang một mực yên lặng cày cấy ở phía sau lập tức bất mãn, tay nắm lấu đầu nhũ của y hung hăng véo một cái, đầu điểu thâm nhập hậu huyệt đột nhiên ép lên tiểu tao điểm mới phát hiện khi nãy, ép đến mức Liễu Nghi Sinh hét lên một tiếng, hung hăng co rút hai cái huyệt lại, lắc đầu cứ như đã đến giới hạn.
“Cũng thích… Đều thích… Hức hức các ngươi đừng khi dễ ta… Ta *** với các ngươi…” Liễu Nghi Sinh lại bị khi dễ đến khóc lên, còn hơn ban nãy vẫn cứ triền triền miên miên, thoải mái kéo dài không ngớt, đột nhiên khoái cảm từ việc hậu huyệt bị đâm vào tựa như một đạo lợi kiếm trực tiếp xông lên, kịch liệt thao y thao đến sắp phá hỏng y luôn.
Cả người y đều run rẩy, nếu không phải nhờ hai huynh đệ cắm cả vào trước sau, ôm chặt lấy y, có khả năng y đã không có cách nào ngồi yên mà ngã xuống mất rồi, nhưng hiện tại bị bọn họ chiếm giữ hai nơi riêng tư một cách hung hăng như vậy, hạ thể đau ê ẩm sưng đỏ chịu không nổi, trái tim cũng giống như đang được người khác hung hăng xoa nắn, kèm theo một tia ngọt ngào tràn ra, thẳng đến khi y đầu choáng mắt hoa, không biết phải làm sao.
“Tiểu Liễu Nhi, *** cũng không có giản đơn như hiện tại vậy đâu, chúng ta sẽ biến thành Kỳ Lân để tiểu lãng huyệt của ngươi thụ tinh, ngươi chịu nổi sao?”
Lúc ở hình người Kỳ Thạc và Kỳ Canh đều có thể tùy ý khống chế thời gian bản thân bắn tinh, thế nhưng nếu như muốn để cho Tiểu Liễu Nhi thụ tinh hài tử của bọn họ, nhất định phải lấy hình thú, bắn dịch thể vào trong thư huyệt của y, quá trình này so với thụ tinh bằng hình người thì kịch liệt và triền miên hơn nhiều lắm, Kỳ Thạc sợ Liễu Nghi Sinh là lần đầu tiên nên sẽ chịu không nổi.
“Tiểu Liễu Nhi đã lãng thành như vậy rồi, cũng không có vấn đề gì đi.” Kỳ Canh lại không kiên trì như vậy, hắn dùng đầu đỉnh hung hăng cọ xát xuống tao tâm đã lãng đến chịu không nổi, chọc cho Liễu Nghi Sinh kêu to. Đối với bọn họ mà nói, tuy rằng hình người có thể khống chế nhịn tinh, thế nhưng xúc động muốn biến thân để *** trong cơ thể vẫn rất khó nhẫn a!
“Hức… A a ta chịu nổi… Hmm chịu nổi mà…” Y cũng không biết bản thân mình đang nói cái gì, càng không biết hai huynh đệ nói phải biến thân thành kỳ lân để tiểu huyệt của y thụ tinh là cái ý tứ gì nữa. Chỉ là bị Kỳ Canh nghiền nát điểm nhạy cảm khiến y thoải mái đến mức máu sắp sôi trào, mị thịt thực tủy biết vị dưới sự hầu hạ của cự vật đã mang đến cho y khoái cảm tuyệt vời, y sợ nếu như không đáp ứng bọn họ thì bọn họ sẽ không lộng y nữa, cho nên vội vội vàng vàng đáp ứng một cách hàm hồ.
Y bị sáp đến mức thần trí mơ mơ màng màng, cho dù sau khi hai huynh đệ biến thành kỳ lân khiến cái chỗ cực đại kia có ấn tượng bao nhiêu đi chăng nữa, nhưng hiện tại y làm gì còn lý trí để suy nghĩ xem bản thân mình có chịu nổi hay không đâu.
Tác giả :
Khiếu Ngã Tiểu Nhục Nhục