Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)
Chương 9: Tiểu chính thái xấu tính
Xì, phô trương như vậy, còn tưởng là quan to quý hiển gì đâu, hóa ra chỉ là một đứa nhóc bình thường tầm tuổi nàng.
Nàng vốn cực kỳ yêu thích tiểu chính thái, ngày thường thấy thường nhịn không được mà tiến lên đùa giỡn một chút thỏa mãn tinh thần trạch nữ, hiện giờ thấy ngay trước mắt một nhân vật lý tưởng như vậy, Phạm Tiểu Ngư cơ hồ phản xạ có điều kiện nghĩ muốn trêu chọc, may mắn cái miệng nhỏ nhắn mới nhếch lên liền đúng lúc nhớ tới hiện giờ không phải là thế kỷ hai mươi một có thể dễ dàng tùy tiện đùa giỡn tiểu chính thái vô tội, mà là xã hội phong kiến cấp bậc rõ ràng, vội ngậm miệng nhỏ lại.
Mới chỉ là một tiểu hài tử mà đã có nhiều người bảo hộ như vậy, có thể thấy tiểu chính thái xinh đẹp này lai lịch nhất định không nhỏ, chỉ sợ không nói đến sờ đầu hắn một chút, vuốt cái mặt nhỏ nhắn của hắn một chút, mà nếu có cả gan dám tiến đến gần, phỏng chừng đám thị vệ cao lớn này sẽ xem nàng như gà con mà ném bay luôn.
Ai, ngay cả tiểu hài tử còn chưa lớn thành mỹ nam mà chỉ có thể đứng xa nhìn không thể làm gì được, có thể thấy cổ đại thật sự là khuyết thiếu niềm vui a!
Phạm Tiểu Ngư thập phần tiếc nuối nhìn tiểu chính thái tôn quý kia giơ chân bước xuống xe ngựa. Tiểu chính thái này thoạt nhìn tuy rằng có thể đạt đến cấp độ tú sắc khả cơm, bất quá tiểu Bạch Thái nhà nàng cũng không kém cỏi, cứ nhìn anh em sinh đôi tốt gien kia thì biết, chỉ cần Đông Đông được ăn uống dinh dưỡng đầy đủ lại, thay đổi y phục mới cũng tuyệt đối là một tiểu soái a!
“Ê! Đồ mắt gian tà kia, nhìn cái gì vậy?” Tiểu chính thái xuống xe, đang dợm bước chân lên bậc cửa đột nhiên nghiêng đầu hung tợn trừng mắt nhìn về phía này một cái, giọng nói mặc dù đang tức giận nhưng thanh âm cũng có thể đánh giá là tương đối êm tai dễ nghe.
Phạm Tiểu Ngư theo bản năng ngoảnh đầu quay về phía sau nhìn, còn tưởng rằng còn có người so với nàng tà ác hơn nhìn tiểu chính thái đến mức xấu xa chú mục, lại phát hiện phía sau không có một người, càng không có ai “mắt gian tà”.
Tiểu chính thái kia thấy Phạm Tiểu Ngư chẳng những không để ý đến, ngược lại còn quay đầu vẻ tìm kiếm, bày ra bộ dáng mê mê tỉnh tỉnh, càng tức giận hơn dậm dậm chân, dùng thanh âm còn non nớt cả giận nói: “Con nhóc, nói ngươi đó!”
“Nói ta?” Phạm Tiểu Ngư lúc này mới phản ứng lại, bất khả tư nghị ngạc nhiên chỉ vào mũi mình hỏi, lại nhìn tiểu chính thái ánh mắt sáng trong suốt, không phải là đang nhìn chằm chằm mình sao? Không thể nào.
“Ngươi nói ai là con nhóc ở đây?”
Phạm Tiểu Ngư vốn sau khi xuyên qua vẫn cực kỳ buồn bực bộ dạng chính mình, khuôn mặt nhỏ nhất thời trầm xuống, thích thú thưởng thức mới rồi trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh. Đồ nhóc con chết tiệt, mới rồi còn khen hắn lớn lên xinh đẹp, không ngờ lại vô lễ như vậy, cư nhiên còn nói nàng là con nhóc mắt gian tà? Quả thực buồn cười.
“Chính là nói ngươi!” Tiểu chính thái cao ngạo hất cằm lên, còn vươn cánh tay trắng nõn chỉ vào mái tóc cột đuôi ngựa tùy tiện của Tiểu Ngư, cười khẩy: “Một đầu tóc vàng như rơm rạ, ánh mắt gian tà đảo loạn phiêu, ngay cả tóc cũng không búi nổi, cũng không đáng để gọi ngươi là nữ hài tử.”
“Ngươi…” Cư nhiên dùng cả vè đến châm chọc, Phạm Tiểu Ngư tức giận, dĩ nhiên sẽ đáp lại một cách mỉa mai xứng đáng.
Mẹ nó! Nàng sống hơn hai mươi năm cho đến bây giờ đều chỉ có người ta bị nàng bắt nạt, lưu lạc tới Bắc Tống này cư nhiên lại bị một thằng nhóc con nhân sâm gà trống choai này vênh váo?
“Tiểu Ngư, quên đi, hắn vẫn là một tiểu hài tử.”
Thấy con gái ánh mắt nheo lại nguy hiểm, trong mắt lóe ra tia lửa giận quen thuộc, Phạm Thông vội làm người hòa giải đúng lúc kéo nàng lại. Không phải hắn nhát gan mà nhìn đối phương tư thế kia nhất định là con nhà quan lại, cái gọi là dân không đấu lại quan, đây là quy củ đã quen thuộc bấy lâu, huống chi bất quá chỉ là tiểu hài tử thuận miệng nói bậy lung tung mà thôi, không cần thiết phải so đo.
Phạm Tiểu Ngư ngẩn ra, đúng vậy, tên hỗn láo này bất quá chỉ là một thằng nhóc mà thôi, nàng làm sao lại có thể cũng một thằng nhóc giận dỗi được nhỉ? Thật sự đáng xấu hổ.
“Ngươi cái gì? Sao lại không nói nữa?” Tiểu chính thái rất có khí thế nhìn nàng, hai ánh mắt xinh đẹp tỏa sáng giống như hắc thạch bảo, lại cố tình lóe ra quang mang tiểu nhân đắc chí, hơn nữa vẫn là hư hỏng theo tiêu chuẩn.
Không hứng thú! Còn tưởng rằng trên trời rơi xuống một tiểu Phan An, không ngờ lại là tiểu bá vương không được dạy dỗ, thật sự phá hỏng bộ dáng xinh đẹp kia. Phạm Tiểu Ngư trong lòng tà ác nghĩ, cũng không muốn để ý đến hắn nữa, ánh mắt chuyển hướng ngầm vứt cho một cái nhìn xem thường, kéo áo Phạm Thông nói: “Cha, chúng ta đi thôi!”
Đại nhân có đại lượng, nàng còn không rảnh đến mức phải đi so đo với một tên tiểu quỷ, vẫn là nhịn một chút, chờ tiểu quỷ vào cửa rồi trở về tìm ông chủ tửu lâu nói chuyện chính sự.
“Ê, đứng lại!” Tiểu chính thái kia cũng không biết định làm gì, có điều thật sự chán ghét cái nhìn “thưởng thức” vừa rồi của Phạm Tiểu Ngư, cư nhiên không buông tha vung tay một cái, lập tức bốn thị vệ chạy rầm rập đến vây quanh hai cha con. “Ngươi nói rõ ra cho ta, ngươi vừa rồi muốn nói ta cái gì?”
“Công tử, bôn ba một đường, cậu nhất định mệt mỏi rồi, chúng ta vẫn là sớm vào nghỉ ngơi một chút đi, cậu là thân phận thiên kim, không đáng để so đo cùng với một tiểu nha đầu nông thôn.” Cô gái có hai búi tóc kia thấy hắn nói vậy, vội nhẹ nhàng mà kéo tay tiểu chính thái một chút, nghĩ muốn đem hắn lừa vào trong khách điếm, ánh mắt khẽ liếc Phạm Tiểu Ngư một cái.
“Đúng đúng, công tử gia, nó chỉ là một tiểu nha đầu thôn dã, không đáng để cậu tức giận!” Trương Đức Tuyên thật vất vả mới chớp được thời cơ, vội cười cười nịnh nọt vuốt mông ngựa.
“Không được, nó không nói rõ ta sẽ không bỏ qua!” Tiểu chính thái tay lại nắm lại, mười phần không được tự nhiên.
“Tôi muốn nói, vị tiểu công tử này, cậu thật đẹp….” Phạm Tiểu Ngư cố nuốt chữ “mặt” đằng sau, cười khanh khách nói: “Chúng tôi là nông dân, cho đến bây giờ cũng chưa từng gặp qua người nào tuấn như cậu cả!”
Hừ, ngươi muốn gây chuyện sao? Đừng hòng ta cho ngươi như ý, đấu võ mồm với một thằng nhóc con vô giáo dục, mất mặt ta quá! Nguyền rủa ngươi cứ giữ lấy bộ dáng mỹ nhân lưu manh này đi, tương lai lớn lên nhất định là gay.
“Hừ, vô nghĩa, bản công tử đương nhiên là tuấn.” Tiểu chính thái nghẹn lời một chút, cảm thấy rõ ràng điều Phạm Tiểu Ngư muốn nói tuyệt đối không phải là cái gì tốt đẹp, nhưng không tìm ra được gì để phản bác đành nặng nề hừ mũi.
“Công tử, vừa rồi không phải cậu đói bụng sao? Chúng ta đi hỏi chủ quán có gì ăn ngon, đừng để chuyện này ảnh hưởng đến đồ ăn ngon, cậu nói phải không?”
Cô gái thoạt nhìn mới chỉ mười ba mười bốn tuổi nhưng nói ra toàn những câu ôn nhu săn sóc, thần thái bên trong cũng toát ra một loại hương vị tài trí hơn người, khiến cho Tiểu Ngư chợt nhớ đến kiểu người Đại nha hoàn trước kia đã từng xem trong phim.
“Hừ!” Tiểu chính thái trừng mắt nhìn Tiểu Ngư đang trưng ra bộ mặt giả vờ thành thật, rồi sau đó mới trong vòng vây của mọi người ưỡn ngực thẳng tắp bước vào trong. Đám thị vệ thấy chủ nhân dừng tay cũng không làm gì khó xử hai cha con, chỉ kêu bọn họ đi xa một chút, không cần làm cho công tử nhìn thấy lại tức giận.
“Tiểu tử thối, thật hỗn láo, có cơ hội nhất định phải chà đạp chết cái mặt kiêu ngạo của nó!”
Mọi người đi vào, Tiểu Ngư trong lòng tức giận nhịn không được nói thầm một câu, tưởng tượng đến thằng nhóc lớn tiếng ra vẻ ta đây lắm tiền, lại không khỏi bật cười. Quên đi, nó được nuông chiều nên sinh hư, cũng chỉ là một thằng nhóc thôi, làm gì mà mình phải mang thù với nó! Không phải mình mới làm trẻ con nửa tháng mà tâm trí đã phản lão hoàn đồng đấy chứ!
“Con gái bảo bối, đừng tức giận, con nói xem, hiện giờ Trương chưởng quầy đã đi vào, chúng ta làm gì bây giờ?” Phạm Thông xoa đầu con gái một chút, cũng không đem mấy lời trẻ con ban nãy để trong lòng, xem tình cảnh này, Trương Đức Tuyên nhất thời không có thời gian cùng bọn họ tính toán tổn thất, chẳng lẽ hai người cứ đứng ngoài chờ hay sao?
Tiểu Ngư thuận tay sắp xếp lại móng vuốt Phạm Thông, giương mắt nhìn lầu hai đang nhộn nhịp, nói: “Đương nhiên là phải vào, chúng ta đến sửa bàn, cũng không phải đến chờ không.”
Hừ, chẳng lẽ nàng lại vì đối phương uy hiếp vài câu mà đã khiếp đảm trốn tránh hay sao? Thế giới này còn có một loại cửa gọi là cửa sau. Hơn nữa, bình thường điều tra từ phía sau mới càng dễ dàng có thể tiếp cận sự thật.
…..
Một lúc sau, trong nhà kho chứa củi.
Phạm Tiểu Ngư cười tủm tỉm chỉ vào mấy vật thể trước mắt: hai cái bàn gãy chân cùng bảy cái ghế, ngọt ngào hỏi: “Tương gia ca ca, bàn ghế thúc thúc ta và bọn họ đập gãy đều ở đây hết phải không?”
“Đúng vậy, đúng vậy, đều ở đây, buổi chiều nay là ta tự mình mang tới phòng củi mà.” Từ khi vào nơi này làm công vẫn luôn bị chủ hét sai bảo, có lúc còn bị đánh mắng, tiểu nhị làm sao có thể chống lại sự ngọt ngào của tiểu cô nương thanh lệ đáng yêu, mỗi lúc đều gọi mình là Tương gia ca ca thật ngọt, càng không biết ông chủ mình nguyên là muốn mượn cơ hội lừa bịp tống tiền người ta, lập tức biết gì đều khai tuột hết.
“Tương gia ca ca thật vất vả a!” Phạm Tiểu Ngư lộ ra vẻ đồng tình, lại tò mò hỏi: “Không phải tất cả bát đũa bàn ghế bị hỏng đều là Tương gia ca ca thu dọn đấy chứ ạ?”
“Đúng vậy, đều là ta thu dọn!” Tương tiểu nhị căm giận nói, việc này không nên bắt hắn một người phải làm hết a, chỉ là vừa lúc Trương Đức Tuyên dẫn theo mấy tiểu nhị khác đi đến nhà Tiểu Ngư, trong quán người làm còn lại ít, việc lập tức dồn lên vai hắn.
“Vậy Tương gia ca ca có thể mang ta đi xem bát đĩa vỡ không? Đại thúc nói muốn chúng ta kiểm kê rõ ràng rồi bồi thường a!” Phạm Tiểu Ngư thập phần lễ phép nói.
“Ngay ở góc sân chứ đâu, ta còn định vứt bỏ ra ngoài, nhưng vợ chưởng quầy nói những mảnh vỡ vừa lúc có thể dùng để cắm lên tường chống trộm, ta đang vội còn chưa kịp làm, chính ngươi đến xem đi! Ta còn nhiều việc lắm!” Tương tiểu nhị tuy rằng luyến tiếc Phạm Tiểu Ngư ngọt miệng, nhưng lại nhớ đến mặt Trương Đức Tuyên khi nổi giận, vội chỉ cho Tiểu Ngư xong liền chạy đi làm việc.
“Bảo bối, con thật lợi hại!” Nhìn đống chén bát vỡ giá nhiều lắm cũng chỉ hai ba mươi văn, Phạm Thông nhịn không được mừng rỡ nói, hắn cứ nghĩ Tiểu Ngư muốn hắn đến sửa đồ mà thôi, không ngờ nàng đã sớm đoán trước Trương Đức Tuyên có thể nói dối phóng đại tổn thất.
“Đương nhiên rôi!”
Nhìn Phạm Thông ngốc nghếch, Tiểu Ngư nhịn không được hừ một tiếng, nàng dám cá, nếu nàng không đi cùng Phạm Thông chắc chắn sẽ bị Trương Đức Tuyên lừa mà chịu nhận tất cả hình phạt bồi thường. Nói đúng ra, hôm nay cũng coi như chịu sự giúp đỡ của tiểu chính thái kia ít nhiều, làm cho Trương Đức Tuyên không rảnh mà đến bày trò gian lận với hai người được. Xét điểm phân lượng này, nàng không thèm so đo với nhóc con kia nữa.
Nàng vốn cực kỳ yêu thích tiểu chính thái, ngày thường thấy thường nhịn không được mà tiến lên đùa giỡn một chút thỏa mãn tinh thần trạch nữ, hiện giờ thấy ngay trước mắt một nhân vật lý tưởng như vậy, Phạm Tiểu Ngư cơ hồ phản xạ có điều kiện nghĩ muốn trêu chọc, may mắn cái miệng nhỏ nhắn mới nhếch lên liền đúng lúc nhớ tới hiện giờ không phải là thế kỷ hai mươi một có thể dễ dàng tùy tiện đùa giỡn tiểu chính thái vô tội, mà là xã hội phong kiến cấp bậc rõ ràng, vội ngậm miệng nhỏ lại.
Mới chỉ là một tiểu hài tử mà đã có nhiều người bảo hộ như vậy, có thể thấy tiểu chính thái xinh đẹp này lai lịch nhất định không nhỏ, chỉ sợ không nói đến sờ đầu hắn một chút, vuốt cái mặt nhỏ nhắn của hắn một chút, mà nếu có cả gan dám tiến đến gần, phỏng chừng đám thị vệ cao lớn này sẽ xem nàng như gà con mà ném bay luôn.
Ai, ngay cả tiểu hài tử còn chưa lớn thành mỹ nam mà chỉ có thể đứng xa nhìn không thể làm gì được, có thể thấy cổ đại thật sự là khuyết thiếu niềm vui a!
Phạm Tiểu Ngư thập phần tiếc nuối nhìn tiểu chính thái tôn quý kia giơ chân bước xuống xe ngựa. Tiểu chính thái này thoạt nhìn tuy rằng có thể đạt đến cấp độ tú sắc khả cơm, bất quá tiểu Bạch Thái nhà nàng cũng không kém cỏi, cứ nhìn anh em sinh đôi tốt gien kia thì biết, chỉ cần Đông Đông được ăn uống dinh dưỡng đầy đủ lại, thay đổi y phục mới cũng tuyệt đối là một tiểu soái a!
“Ê! Đồ mắt gian tà kia, nhìn cái gì vậy?” Tiểu chính thái xuống xe, đang dợm bước chân lên bậc cửa đột nhiên nghiêng đầu hung tợn trừng mắt nhìn về phía này một cái, giọng nói mặc dù đang tức giận nhưng thanh âm cũng có thể đánh giá là tương đối êm tai dễ nghe.
Phạm Tiểu Ngư theo bản năng ngoảnh đầu quay về phía sau nhìn, còn tưởng rằng còn có người so với nàng tà ác hơn nhìn tiểu chính thái đến mức xấu xa chú mục, lại phát hiện phía sau không có một người, càng không có ai “mắt gian tà”.
Tiểu chính thái kia thấy Phạm Tiểu Ngư chẳng những không để ý đến, ngược lại còn quay đầu vẻ tìm kiếm, bày ra bộ dáng mê mê tỉnh tỉnh, càng tức giận hơn dậm dậm chân, dùng thanh âm còn non nớt cả giận nói: “Con nhóc, nói ngươi đó!”
“Nói ta?” Phạm Tiểu Ngư lúc này mới phản ứng lại, bất khả tư nghị ngạc nhiên chỉ vào mũi mình hỏi, lại nhìn tiểu chính thái ánh mắt sáng trong suốt, không phải là đang nhìn chằm chằm mình sao? Không thể nào.
“Ngươi nói ai là con nhóc ở đây?”
Phạm Tiểu Ngư vốn sau khi xuyên qua vẫn cực kỳ buồn bực bộ dạng chính mình, khuôn mặt nhỏ nhất thời trầm xuống, thích thú thưởng thức mới rồi trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh. Đồ nhóc con chết tiệt, mới rồi còn khen hắn lớn lên xinh đẹp, không ngờ lại vô lễ như vậy, cư nhiên còn nói nàng là con nhóc mắt gian tà? Quả thực buồn cười.
“Chính là nói ngươi!” Tiểu chính thái cao ngạo hất cằm lên, còn vươn cánh tay trắng nõn chỉ vào mái tóc cột đuôi ngựa tùy tiện của Tiểu Ngư, cười khẩy: “Một đầu tóc vàng như rơm rạ, ánh mắt gian tà đảo loạn phiêu, ngay cả tóc cũng không búi nổi, cũng không đáng để gọi ngươi là nữ hài tử.”
“Ngươi…” Cư nhiên dùng cả vè đến châm chọc, Phạm Tiểu Ngư tức giận, dĩ nhiên sẽ đáp lại một cách mỉa mai xứng đáng.
Mẹ nó! Nàng sống hơn hai mươi năm cho đến bây giờ đều chỉ có người ta bị nàng bắt nạt, lưu lạc tới Bắc Tống này cư nhiên lại bị một thằng nhóc con nhân sâm gà trống choai này vênh váo?
“Tiểu Ngư, quên đi, hắn vẫn là một tiểu hài tử.”
Thấy con gái ánh mắt nheo lại nguy hiểm, trong mắt lóe ra tia lửa giận quen thuộc, Phạm Thông vội làm người hòa giải đúng lúc kéo nàng lại. Không phải hắn nhát gan mà nhìn đối phương tư thế kia nhất định là con nhà quan lại, cái gọi là dân không đấu lại quan, đây là quy củ đã quen thuộc bấy lâu, huống chi bất quá chỉ là tiểu hài tử thuận miệng nói bậy lung tung mà thôi, không cần thiết phải so đo.
Phạm Tiểu Ngư ngẩn ra, đúng vậy, tên hỗn láo này bất quá chỉ là một thằng nhóc mà thôi, nàng làm sao lại có thể cũng một thằng nhóc giận dỗi được nhỉ? Thật sự đáng xấu hổ.
“Ngươi cái gì? Sao lại không nói nữa?” Tiểu chính thái rất có khí thế nhìn nàng, hai ánh mắt xinh đẹp tỏa sáng giống như hắc thạch bảo, lại cố tình lóe ra quang mang tiểu nhân đắc chí, hơn nữa vẫn là hư hỏng theo tiêu chuẩn.
Không hứng thú! Còn tưởng rằng trên trời rơi xuống một tiểu Phan An, không ngờ lại là tiểu bá vương không được dạy dỗ, thật sự phá hỏng bộ dáng xinh đẹp kia. Phạm Tiểu Ngư trong lòng tà ác nghĩ, cũng không muốn để ý đến hắn nữa, ánh mắt chuyển hướng ngầm vứt cho một cái nhìn xem thường, kéo áo Phạm Thông nói: “Cha, chúng ta đi thôi!”
Đại nhân có đại lượng, nàng còn không rảnh đến mức phải đi so đo với một tên tiểu quỷ, vẫn là nhịn một chút, chờ tiểu quỷ vào cửa rồi trở về tìm ông chủ tửu lâu nói chuyện chính sự.
“Ê, đứng lại!” Tiểu chính thái kia cũng không biết định làm gì, có điều thật sự chán ghét cái nhìn “thưởng thức” vừa rồi của Phạm Tiểu Ngư, cư nhiên không buông tha vung tay một cái, lập tức bốn thị vệ chạy rầm rập đến vây quanh hai cha con. “Ngươi nói rõ ra cho ta, ngươi vừa rồi muốn nói ta cái gì?”
“Công tử, bôn ba một đường, cậu nhất định mệt mỏi rồi, chúng ta vẫn là sớm vào nghỉ ngơi một chút đi, cậu là thân phận thiên kim, không đáng để so đo cùng với một tiểu nha đầu nông thôn.” Cô gái có hai búi tóc kia thấy hắn nói vậy, vội nhẹ nhàng mà kéo tay tiểu chính thái một chút, nghĩ muốn đem hắn lừa vào trong khách điếm, ánh mắt khẽ liếc Phạm Tiểu Ngư một cái.
“Đúng đúng, công tử gia, nó chỉ là một tiểu nha đầu thôn dã, không đáng để cậu tức giận!” Trương Đức Tuyên thật vất vả mới chớp được thời cơ, vội cười cười nịnh nọt vuốt mông ngựa.
“Không được, nó không nói rõ ta sẽ không bỏ qua!” Tiểu chính thái tay lại nắm lại, mười phần không được tự nhiên.
“Tôi muốn nói, vị tiểu công tử này, cậu thật đẹp….” Phạm Tiểu Ngư cố nuốt chữ “mặt” đằng sau, cười khanh khách nói: “Chúng tôi là nông dân, cho đến bây giờ cũng chưa từng gặp qua người nào tuấn như cậu cả!”
Hừ, ngươi muốn gây chuyện sao? Đừng hòng ta cho ngươi như ý, đấu võ mồm với một thằng nhóc con vô giáo dục, mất mặt ta quá! Nguyền rủa ngươi cứ giữ lấy bộ dáng mỹ nhân lưu manh này đi, tương lai lớn lên nhất định là gay.
“Hừ, vô nghĩa, bản công tử đương nhiên là tuấn.” Tiểu chính thái nghẹn lời một chút, cảm thấy rõ ràng điều Phạm Tiểu Ngư muốn nói tuyệt đối không phải là cái gì tốt đẹp, nhưng không tìm ra được gì để phản bác đành nặng nề hừ mũi.
“Công tử, vừa rồi không phải cậu đói bụng sao? Chúng ta đi hỏi chủ quán có gì ăn ngon, đừng để chuyện này ảnh hưởng đến đồ ăn ngon, cậu nói phải không?”
Cô gái thoạt nhìn mới chỉ mười ba mười bốn tuổi nhưng nói ra toàn những câu ôn nhu săn sóc, thần thái bên trong cũng toát ra một loại hương vị tài trí hơn người, khiến cho Tiểu Ngư chợt nhớ đến kiểu người Đại nha hoàn trước kia đã từng xem trong phim.
“Hừ!” Tiểu chính thái trừng mắt nhìn Tiểu Ngư đang trưng ra bộ mặt giả vờ thành thật, rồi sau đó mới trong vòng vây của mọi người ưỡn ngực thẳng tắp bước vào trong. Đám thị vệ thấy chủ nhân dừng tay cũng không làm gì khó xử hai cha con, chỉ kêu bọn họ đi xa một chút, không cần làm cho công tử nhìn thấy lại tức giận.
“Tiểu tử thối, thật hỗn láo, có cơ hội nhất định phải chà đạp chết cái mặt kiêu ngạo của nó!”
Mọi người đi vào, Tiểu Ngư trong lòng tức giận nhịn không được nói thầm một câu, tưởng tượng đến thằng nhóc lớn tiếng ra vẻ ta đây lắm tiền, lại không khỏi bật cười. Quên đi, nó được nuông chiều nên sinh hư, cũng chỉ là một thằng nhóc thôi, làm gì mà mình phải mang thù với nó! Không phải mình mới làm trẻ con nửa tháng mà tâm trí đã phản lão hoàn đồng đấy chứ!
“Con gái bảo bối, đừng tức giận, con nói xem, hiện giờ Trương chưởng quầy đã đi vào, chúng ta làm gì bây giờ?” Phạm Thông xoa đầu con gái một chút, cũng không đem mấy lời trẻ con ban nãy để trong lòng, xem tình cảnh này, Trương Đức Tuyên nhất thời không có thời gian cùng bọn họ tính toán tổn thất, chẳng lẽ hai người cứ đứng ngoài chờ hay sao?
Tiểu Ngư thuận tay sắp xếp lại móng vuốt Phạm Thông, giương mắt nhìn lầu hai đang nhộn nhịp, nói: “Đương nhiên là phải vào, chúng ta đến sửa bàn, cũng không phải đến chờ không.”
Hừ, chẳng lẽ nàng lại vì đối phương uy hiếp vài câu mà đã khiếp đảm trốn tránh hay sao? Thế giới này còn có một loại cửa gọi là cửa sau. Hơn nữa, bình thường điều tra từ phía sau mới càng dễ dàng có thể tiếp cận sự thật.
…..
Một lúc sau, trong nhà kho chứa củi.
Phạm Tiểu Ngư cười tủm tỉm chỉ vào mấy vật thể trước mắt: hai cái bàn gãy chân cùng bảy cái ghế, ngọt ngào hỏi: “Tương gia ca ca, bàn ghế thúc thúc ta và bọn họ đập gãy đều ở đây hết phải không?”
“Đúng vậy, đúng vậy, đều ở đây, buổi chiều nay là ta tự mình mang tới phòng củi mà.” Từ khi vào nơi này làm công vẫn luôn bị chủ hét sai bảo, có lúc còn bị đánh mắng, tiểu nhị làm sao có thể chống lại sự ngọt ngào của tiểu cô nương thanh lệ đáng yêu, mỗi lúc đều gọi mình là Tương gia ca ca thật ngọt, càng không biết ông chủ mình nguyên là muốn mượn cơ hội lừa bịp tống tiền người ta, lập tức biết gì đều khai tuột hết.
“Tương gia ca ca thật vất vả a!” Phạm Tiểu Ngư lộ ra vẻ đồng tình, lại tò mò hỏi: “Không phải tất cả bát đũa bàn ghế bị hỏng đều là Tương gia ca ca thu dọn đấy chứ ạ?”
“Đúng vậy, đều là ta thu dọn!” Tương tiểu nhị căm giận nói, việc này không nên bắt hắn một người phải làm hết a, chỉ là vừa lúc Trương Đức Tuyên dẫn theo mấy tiểu nhị khác đi đến nhà Tiểu Ngư, trong quán người làm còn lại ít, việc lập tức dồn lên vai hắn.
“Vậy Tương gia ca ca có thể mang ta đi xem bát đĩa vỡ không? Đại thúc nói muốn chúng ta kiểm kê rõ ràng rồi bồi thường a!” Phạm Tiểu Ngư thập phần lễ phép nói.
“Ngay ở góc sân chứ đâu, ta còn định vứt bỏ ra ngoài, nhưng vợ chưởng quầy nói những mảnh vỡ vừa lúc có thể dùng để cắm lên tường chống trộm, ta đang vội còn chưa kịp làm, chính ngươi đến xem đi! Ta còn nhiều việc lắm!” Tương tiểu nhị tuy rằng luyến tiếc Phạm Tiểu Ngư ngọt miệng, nhưng lại nhớ đến mặt Trương Đức Tuyên khi nổi giận, vội chỉ cho Tiểu Ngư xong liền chạy đi làm việc.
“Bảo bối, con thật lợi hại!” Nhìn đống chén bát vỡ giá nhiều lắm cũng chỉ hai ba mươi văn, Phạm Thông nhịn không được mừng rỡ nói, hắn cứ nghĩ Tiểu Ngư muốn hắn đến sửa đồ mà thôi, không ngờ nàng đã sớm đoán trước Trương Đức Tuyên có thể nói dối phóng đại tổn thất.
“Đương nhiên rôi!”
Nhìn Phạm Thông ngốc nghếch, Tiểu Ngư nhịn không được hừ một tiếng, nàng dám cá, nếu nàng không đi cùng Phạm Thông chắc chắn sẽ bị Trương Đức Tuyên lừa mà chịu nhận tất cả hình phạt bồi thường. Nói đúng ra, hôm nay cũng coi như chịu sự giúp đỡ của tiểu chính thái kia ít nhiều, làm cho Trương Đức Tuyên không rảnh mà đến bày trò gian lận với hai người được. Xét điểm phân lượng này, nàng không thèm so đo với nhóc con kia nữa.
Tác giả :
Hoa Lạc Trùng Lai