Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)
Chương 62: Đêm khuya du thuyết quỷ dị
“Cảnh Đạo Sơn, trước đây ta còn kính ngươi là người quân tử, không ngờ ngươi cũng chỉ là kẻ tiểu nhân giả vờ đạo mạo, coi người khác là trẻ con, không phải ta vô tình nhìn thấy các ngươi một lần thôi sao? Lão tử đã nhượng bộ tránh đi như thế, ngươi còn muốn thế nào? Đại ca, huynh bảo vệ đám trẻ, những kẻ này để ta đến dọn dẹp, hổ không phát uy, coi chúng ta là mèo bệnh dễ bắt nạt hả? Thật sự là buồn cười!”
Nhìn thấy đệ đệ trở về, Phạm Thông làm đại ca còn chưa kịp nói câu nào, Phạm Đại đã hùng hổ mắng, trên tay cầm một cây đao thép, hẳn là mới đoạt được trong lúc giao thủ vừa rồi.
“Phạm Nhị hiệp thật sự hiểu lầm, chúng ta sở dĩ nửa đêm đến đây, thật sư chính vì không muốn người ngoài chú ý mà thôi, lại càng không phải đến kiếm chuyện.” Cảnh Đạo Sơn nhãn hiệu Nhạc Bất Quần một bộ quân tử nhún nhường tính tình tốt đẹp, bị Phạm Đại mắng sa sả thẳng vào mặt như thế, trên mặt vẫn như cũ không thấy một chút giận dữ nào.
Thế nhưng trong nhà, Tiểu Ngư đối với người này lại thật sự không nảy sinh được chút thiện cảm nào, ngược lại chán ghét càng sâu, cho dù bề ngoài ông ta có quân tử hơn nữa, thế nhưng nếu là quân tử thật sự tuyệt đối sẽ không đêm hôm khuya khoắt đi làm chuyện đe dọa người khác thế này. Nếu nói là lấy ác chế ác còn hiểu được, nhưng nhà mình rõ ràng là thành thật không tranh đấu với ai, còn mang binh khí đến vây, thật sự là buồn cười.
“Không phải vì chuyện đó, vậy ngươi đem nhiều người đến vây quanh nhà ta như vậy làm gì?” Phạm Đại không chút khách khí chỉ vào vòng đuốc sáng xung quanh.
“Tiền bối, huynh đệ hai người chúng ta quy ẩn đã lâu, những năm gần đây cũng không nhúng tay vào phân tranh giang hồ, việc này các người hẳn là rất rõ ràng. Hiện giờ ta đã có con trai con gái, càng chỉ muốn một cuộc sống bình thường yên ổn, chỉ cần tiền bối tin nhân phẩn của chúng ta, việc hôm nay, chúng ta sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, cũng sẽ ước thúc người nhà mình, tuyệt đối không tố cáo quan phủ hoặc tiết lộ cho kẻ nào khác, không biết ý tiền bối thế nào?” Phạm Thông giơ tay ngăn lại Phạm Đại cười nhạo, vẫn khách khí chắp tay nói.
“Chỉ sợ hiện tại trong phòng đã có kẻ nào khác rồi ấy chứ.” Bên cạnh Cảnh Đạo Sơn, một hắc y nhân đột nhiên cười lạnh mở miệng, tuy rằng lập tức bị ánh mắt Cảnh Đạo Sơn cản lại, nhưng ngụ ý đã rất rõ ràng.
Trong phòng, Không Sắc nghe được, hai chân vốn đang nhũn ra rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa, phịch một tiếng sụp xuống mặt đất, hoảng sợ nhìn ra ngoài cửa, lại nhìn đám người Tiểu Ngư. Tiểu Ngư không có thì giờ đếm xỉa đến hắn, không cần nói nữa, những người này nhất định từ trước lúc Không Sắc đến đã ẩn núp trong thôn, Không Sắc bất quá chỉ là một cái cớ để không buông tha cho nhà mình mà thôi.
Hơn nữa, Không Sắc nếu không phải đầu trọc mà để tóc trùm khăn, chỉ bằng lời nói cử chỉ của hắn, ai cũng có thể nhìn ra hắn chỉ là một thư sinh tuấn mỹ nhu nhược mà thôi, không phải cùng một bọn với đám hắc y nhân này. Có điều việc nên làm vẫn phải làm, Tiểu Ngư vẫn nghiêng nửa người, để ý đến Không Sắc, dù sao hiện giờ không phải lúc bình thường.
“Vị tiểu sư phụ bên trong đến tìm tại hạ là có chuyện quan trọng khác cần giúp, cũng không biết chuyện, xin tiền bối cứ yên tâm.” Phạm Thông thành khẩn nói.
“Ngươi nói yên tâm thì yên tâm? Ngươi cho là một câu nói suông của ngươi chúng ta sẽ tin sao?” Trong bốn hắc y nhân lại có kẻ lạnh lùng đáp lại.
“Mẹ nó, vậy các ngươi còn muốn thế nào? Đến đây đi, chúng ta đơn giản bớt nói nhảm, muốn đánh thì đánh!” Phạm Đại tiến lên một bước, mũi đao giơ lên.
“Nhị đệ,” Phạm Thông kéo Phạm Đại một chút, chắn trước người hắn, chắp tay nói: “Cảnh tiến bối chẳng lẽ thật sự không tin hai huynh đệ chúng ta sao?”
“Việc này…” Cảnh Đạo Sơn như đang khó xử, trầm ngâm nói, “Cũng không phải Cảnh mỗ không tin Phạm huynh đệ, nhưng Phạm huynh đệ cũng biết chuyện này trọng đại, hơn nữa năm đó… Phạm huynh đệ ngươi cũng biết, Cảnh mỗ tuy rằng rất tin việc năm đó Phạm huynh đệ tuyệt đối chưa từng tiết lộ bí mật với quan phủ, có điều các huynh đệ này của ta, phần lớn đều là sau này mới chiêu mộ gia nhập vào, hơn nữa Phạm huynh đệ ẩn cư đã lâu, khó tránh khỏi có người không biết đến hiệp danh của Phạm huynh đệ.”
“Vậy ngươi nói thẳng một câu đi, ngươi rốt cuộc phải thế nào mới tin chúng ta lười thèm quản cái chuyện ngớ ngẩn kia của đám các ngươi?” Máu nóng của Phạm Đại chôn giấu đã lâu sớm đã bị đám người này kích động, lúc này sao còn có thể bình tĩnh lại được! Nếu không phải lo lắng đến đám trẻ trong phòng cần bảo vệ, lấy tính tình của hắn, sớm đã xông lên phía trước thống khoái mà chém giết một hồi.
“Trừ phi ngươi gia nhập chúng ta…” Lại một người đúng lúc “nhanh mồm nhanh miệng” nói.
Lời này vừa ra, huynh đệ họ Phạm và Tiểu Ngư trong lòng đồng thời rùng mình, thì ra mục đích của những người này quả nhiên vẫn muốn kéo bọn họ nhập bọn.
“Thanh đàn chủ, không được vô lễ với hai vị Phạm đại hiệp!” Cảnh Đạo Sơn làm như bị hai bên cứ chốc chốc lại ngắt lời chọc giận, sắc mặt rốt cuộc trầm xuống, lạnh lùng nhìn qua hai bên: “Các ngươi nếu còn muốn ngắt lời nữa, hãy tự mình về trước đi.”
Hắc y nhân kia hừ nhỏ một tiếng, quay đầu sang một bên.
Cảnh Đạo Sơn hít sâu một hơi, lại đổi sang bộ mặt tươi cười quay về phía anh em Phạm Thông: “Phạm huynh đệ, để ngươi chê cười rồi, mong rằng ngươi đừng để ý, kỳ thật Cảnh mỗ hôm nay là thành tâm thành ý đến mới Phạm huynh đệ cùng chúng ta cùng tính đại sự, về chuyện các huynh đệ quanh đây, chỉ là quy củ mới trong giáo ta thôi. Để bày tỏ thành ý, Cảnh mỗ xin thề, nếu như Phạm huynh đệ sau khi nghe Cảnh mỗ nói ra xong, vẫn không tin Cảnh mỗ, Cảnh mỗ cũng tuyệt không cưỡng cầu, lại càng không thương hại đến người nhà Phạm huynh đệ.”
Nói xong, còn thật sự là hai ngón tay khép lại, chỉ trời mà thề, sang sảng rõ ràng.
Trong hồ lô của người này rốt cuộc bán thuốc gì vậy? Tiểu Ngư nhất thời khó hiểu.
Cái gọi là hành tẩu giang hồ, chú trọng nhất chính là uy tín, cho dù có là hắc đạo, vì bảo hộ thực lực của mình, quy tập lòng người, cũng có quy củ của mình, phải nói được làm được, không thể nói ra xong liền lật ngược, nếu không ai còn nguyện ý chịu lãnh đạo này sai khiến? Hiện giờ Cảnh Đạo Sơn ngang nhiên thề như thế, không thế không nói, vẫn là có mức độ dáng tin nhất định, nhưng nếu trước đó ông ta không mang nhiều người đến như vậy, mà là một mình đến dò xét, không phải là không cần phát thề hay sao?
Khác thường tức có trá, những lời này tuy rằng còn chưa dứt, nhưng Cảnh Đạo Sơn trước mắt này nhất định có vấn đề.
Có điều mặc kệ Cảnh Đạo Sơn có vấn đề hay không, lời thề này của ông ta thật đúng là tranh thủ được tín nhiệm của huynh đệ họ Phạm, ít nhất là Phạm Thông, tỏ vẻ đồng ý chăm chú lắng nghe.
“Phạm huynh đệ ẩn cư ở đây đã ba năm, như vậy đối với chuyện bên ngoài biết rất ít phải không?” Cảnh Đạo Sơn thở dài một tiếng, bắt đầu bài diễn thuyết dài của mình, giọng nói khi thì oán giận dâng trào, khi thì nức nở sầu thương, khi thì vô cùng đau đớn, lời nói ra rõ thực là cảm xúc tràn trề đầy đủ cung bậc.
Bài diễn thuyết của ông ta tuy rằng hoa lệ, đau thương tố cáo quan lại đương thời hủ bại, dân chúng chịu bao nhiêu tầng bóc lột, tai vạ không còn có thể khống chế, dân chúng đều bị tham quan róc tận xương tủy, cơ hồ mỗi câu mỗi tiếng đều là vì nước vì dân, nhưng nghe vào tai Tiểu Ngư lại có cảm giác đây bất quá chỉ là một bài diễn thuyết hoa mĩ kích động mà thôi, thật sự không chút cảm giác được cái gọi là lo cho dân cho nước phát ra từ đáy lòng mà ông ta to tiếng.
Sau đó, Cảnh Đạo Sơn lại vừa tán dương vừa tỏ ra hiểu huynh đệ họ Phạm mười năm như một ngày, nơi nơi đều hiệp nghĩa giúp người làm niềm vui, đồng thời lại khéo léo chỉ ra rằng bọn họ tuy rằng đều là làm chuyện tốt, nhưng đối với dân chúng mà nói, lại chỉ là những việc nhỏ không quan trọng, nếu thật muốn giúp thiên hạ dân chúng đều an vui, nên bắt tay từ việc lớn, hoàn toàn loại bỏ tệ đoan đương thời, giúp chính trị được trong sạch, giúp dân chúng được công bình, giúp thiên hạ đều công chính…
Hiểu, ông ta không phải là muốn tạo phản đây sao?
Tiểu Ngư mấy lần thật sự điên tiết muốn vọt ra cắt đứt tràng thao thao bất tuyệt kia, nhưng vẫn nhịn xuống.
Đối với dân chúng bình thường mà nói, nàng có thể dùng thân phận làm chủ nhà mà ra mặt, nhưng trước mắt lại là những kẻ giang hồ, nàng có khôn khéo hơn nữa cũng chỉ là một đứa trẻ, mà Phạm Thông tuy rằng tính tình không cứng rắn, nhưng cũng có hiểu biết và kiên trì của mình, khi gặp chuyện quan trọng, sẽ không bị người khác nói mấy câu liền thay đổi, huống chi bên cạnh còn có Phạm Đại nữa.
Quả nhiên, đợi cho câu tẩy não cuối cùng của Cảnh Đạo Sơn kết thúc, Phạm Đại liền cự tuyệt đầu tiên, Phạm Thông ngữ khí tuy khách khí rất nhiều lần so với Phạm Đại, có điều ý tứ cũng rất rõ ràng, có thể tổng kết thành một câu: Hắn rất cảm tạ Cảnh Đạo Sơn tán thưởng, nhưng đồng thời cũng khiêm tốn tỏ vẻ chính mình trong lòng không chí lớn, chỉ cần có thể tiếp tục tận một phần sức lực nhỏ bé của mình giúp dân chúng giống như bây giờ đã thỏa mãn rồi.
“Ngươi…” Hai huynh đệ lập tức cự tuyệt lại một lần nữa khiến cho bốn hắc y nhân kia tức giận không hẹn mà cùng tiến thêm một bước lên trước, ý đồ bức bách vô cùng rõ ràng.
“Cảnh mỗ vừa rồi mới thề, các vị chẳng lẽ không nghe thấy sao?” Ngay khi Tiểu Ngư nghĩ đến Cảnh Đạo Sơn cuối cùng cũng đến lúc trở mặt, thì bất ngờ, Cảnh Đạo Sơn thế nhưng lại không thẹn quá hóa giận, ngược lại kịp thời giơ tay ngăn cản bốn người kia.
Bốn người cùng che mặt, nhìn không rõ sắc mặt bên trong, nhưng xem bốn đôi mắt lộ ra trên mảnh khăn đen mà nói thì, hiển nhiên vô cùng bất mãn với ngăn cản của Cảnh Đạo Sơn.
Cảnh Đạo Sơn lại làm như không thấy gì, cung tay làm lễ hướng Phạm Thông, thở dài một tiếng, cười khổ: “Aiz, Phạm đại hiệp từ chối thật sự khiến Cảnh mỗ thương tâm, có điều bọn Cảnh mỗ từ đầu đã thất lễ trước, Phạm đại hiệp trong lòng không vui cũng là lẽ thường, như vậy đi, việc này liên quan đến thương sinh thiên hạ, mong Phạm đại hiệp suy nghĩ kỹ thêm, trời sáng Cảnh mỗ lại đến hỏi, cáo từ!”
Nói xong, cười khổ một chút, vung tay, xoay người ra cổng, giọng nói vạn phần thất vọng: “Chúng ta đi thôi!”
Bốn hắc y nhân cùng liếc nhìn nhau, đều xoay người đi theo sau ông ta, mở cửa cổng nối nhau mà ra, chỉ trong chốc lát, những bóng đuốc xung quanh cũng dần đi xa. Lần này, đến lượt nhà họ Phạm nhìn nhau, những người này đêm khuya đem người đến hùng hổ như vậy, trừ lúc Phạm Đại xông vào vòng vây động chạm chút đao kiếm, lại có thể nói là không động chút khí giới, dễ dàng bỏ đi như thế, thật kỳ quặc, không thể không khiến người ta cảm thấy vô cùng kỳ quặc!
_______________
Nhìn thấy đệ đệ trở về, Phạm Thông làm đại ca còn chưa kịp nói câu nào, Phạm Đại đã hùng hổ mắng, trên tay cầm một cây đao thép, hẳn là mới đoạt được trong lúc giao thủ vừa rồi.
“Phạm Nhị hiệp thật sự hiểu lầm, chúng ta sở dĩ nửa đêm đến đây, thật sư chính vì không muốn người ngoài chú ý mà thôi, lại càng không phải đến kiếm chuyện.” Cảnh Đạo Sơn nhãn hiệu Nhạc Bất Quần một bộ quân tử nhún nhường tính tình tốt đẹp, bị Phạm Đại mắng sa sả thẳng vào mặt như thế, trên mặt vẫn như cũ không thấy một chút giận dữ nào.
Thế nhưng trong nhà, Tiểu Ngư đối với người này lại thật sự không nảy sinh được chút thiện cảm nào, ngược lại chán ghét càng sâu, cho dù bề ngoài ông ta có quân tử hơn nữa, thế nhưng nếu là quân tử thật sự tuyệt đối sẽ không đêm hôm khuya khoắt đi làm chuyện đe dọa người khác thế này. Nếu nói là lấy ác chế ác còn hiểu được, nhưng nhà mình rõ ràng là thành thật không tranh đấu với ai, còn mang binh khí đến vây, thật sự là buồn cười.
“Không phải vì chuyện đó, vậy ngươi đem nhiều người đến vây quanh nhà ta như vậy làm gì?” Phạm Đại không chút khách khí chỉ vào vòng đuốc sáng xung quanh.
“Tiền bối, huynh đệ hai người chúng ta quy ẩn đã lâu, những năm gần đây cũng không nhúng tay vào phân tranh giang hồ, việc này các người hẳn là rất rõ ràng. Hiện giờ ta đã có con trai con gái, càng chỉ muốn một cuộc sống bình thường yên ổn, chỉ cần tiền bối tin nhân phẩn của chúng ta, việc hôm nay, chúng ta sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, cũng sẽ ước thúc người nhà mình, tuyệt đối không tố cáo quan phủ hoặc tiết lộ cho kẻ nào khác, không biết ý tiền bối thế nào?” Phạm Thông giơ tay ngăn lại Phạm Đại cười nhạo, vẫn khách khí chắp tay nói.
“Chỉ sợ hiện tại trong phòng đã có kẻ nào khác rồi ấy chứ.” Bên cạnh Cảnh Đạo Sơn, một hắc y nhân đột nhiên cười lạnh mở miệng, tuy rằng lập tức bị ánh mắt Cảnh Đạo Sơn cản lại, nhưng ngụ ý đã rất rõ ràng.
Trong phòng, Không Sắc nghe được, hai chân vốn đang nhũn ra rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa, phịch một tiếng sụp xuống mặt đất, hoảng sợ nhìn ra ngoài cửa, lại nhìn đám người Tiểu Ngư. Tiểu Ngư không có thì giờ đếm xỉa đến hắn, không cần nói nữa, những người này nhất định từ trước lúc Không Sắc đến đã ẩn núp trong thôn, Không Sắc bất quá chỉ là một cái cớ để không buông tha cho nhà mình mà thôi.
Hơn nữa, Không Sắc nếu không phải đầu trọc mà để tóc trùm khăn, chỉ bằng lời nói cử chỉ của hắn, ai cũng có thể nhìn ra hắn chỉ là một thư sinh tuấn mỹ nhu nhược mà thôi, không phải cùng một bọn với đám hắc y nhân này. Có điều việc nên làm vẫn phải làm, Tiểu Ngư vẫn nghiêng nửa người, để ý đến Không Sắc, dù sao hiện giờ không phải lúc bình thường.
“Vị tiểu sư phụ bên trong đến tìm tại hạ là có chuyện quan trọng khác cần giúp, cũng không biết chuyện, xin tiền bối cứ yên tâm.” Phạm Thông thành khẩn nói.
“Ngươi nói yên tâm thì yên tâm? Ngươi cho là một câu nói suông của ngươi chúng ta sẽ tin sao?” Trong bốn hắc y nhân lại có kẻ lạnh lùng đáp lại.
“Mẹ nó, vậy các ngươi còn muốn thế nào? Đến đây đi, chúng ta đơn giản bớt nói nhảm, muốn đánh thì đánh!” Phạm Đại tiến lên một bước, mũi đao giơ lên.
“Nhị đệ,” Phạm Thông kéo Phạm Đại một chút, chắn trước người hắn, chắp tay nói: “Cảnh tiến bối chẳng lẽ thật sự không tin hai huynh đệ chúng ta sao?”
“Việc này…” Cảnh Đạo Sơn như đang khó xử, trầm ngâm nói, “Cũng không phải Cảnh mỗ không tin Phạm huynh đệ, nhưng Phạm huynh đệ cũng biết chuyện này trọng đại, hơn nữa năm đó… Phạm huynh đệ ngươi cũng biết, Cảnh mỗ tuy rằng rất tin việc năm đó Phạm huynh đệ tuyệt đối chưa từng tiết lộ bí mật với quan phủ, có điều các huynh đệ này của ta, phần lớn đều là sau này mới chiêu mộ gia nhập vào, hơn nữa Phạm huynh đệ ẩn cư đã lâu, khó tránh khỏi có người không biết đến hiệp danh của Phạm huynh đệ.”
“Vậy ngươi nói thẳng một câu đi, ngươi rốt cuộc phải thế nào mới tin chúng ta lười thèm quản cái chuyện ngớ ngẩn kia của đám các ngươi?” Máu nóng của Phạm Đại chôn giấu đã lâu sớm đã bị đám người này kích động, lúc này sao còn có thể bình tĩnh lại được! Nếu không phải lo lắng đến đám trẻ trong phòng cần bảo vệ, lấy tính tình của hắn, sớm đã xông lên phía trước thống khoái mà chém giết một hồi.
“Trừ phi ngươi gia nhập chúng ta…” Lại một người đúng lúc “nhanh mồm nhanh miệng” nói.
Lời này vừa ra, huynh đệ họ Phạm và Tiểu Ngư trong lòng đồng thời rùng mình, thì ra mục đích của những người này quả nhiên vẫn muốn kéo bọn họ nhập bọn.
“Thanh đàn chủ, không được vô lễ với hai vị Phạm đại hiệp!” Cảnh Đạo Sơn làm như bị hai bên cứ chốc chốc lại ngắt lời chọc giận, sắc mặt rốt cuộc trầm xuống, lạnh lùng nhìn qua hai bên: “Các ngươi nếu còn muốn ngắt lời nữa, hãy tự mình về trước đi.”
Hắc y nhân kia hừ nhỏ một tiếng, quay đầu sang một bên.
Cảnh Đạo Sơn hít sâu một hơi, lại đổi sang bộ mặt tươi cười quay về phía anh em Phạm Thông: “Phạm huynh đệ, để ngươi chê cười rồi, mong rằng ngươi đừng để ý, kỳ thật Cảnh mỗ hôm nay là thành tâm thành ý đến mới Phạm huynh đệ cùng chúng ta cùng tính đại sự, về chuyện các huynh đệ quanh đây, chỉ là quy củ mới trong giáo ta thôi. Để bày tỏ thành ý, Cảnh mỗ xin thề, nếu như Phạm huynh đệ sau khi nghe Cảnh mỗ nói ra xong, vẫn không tin Cảnh mỗ, Cảnh mỗ cũng tuyệt không cưỡng cầu, lại càng không thương hại đến người nhà Phạm huynh đệ.”
Nói xong, còn thật sự là hai ngón tay khép lại, chỉ trời mà thề, sang sảng rõ ràng.
Trong hồ lô của người này rốt cuộc bán thuốc gì vậy? Tiểu Ngư nhất thời khó hiểu.
Cái gọi là hành tẩu giang hồ, chú trọng nhất chính là uy tín, cho dù có là hắc đạo, vì bảo hộ thực lực của mình, quy tập lòng người, cũng có quy củ của mình, phải nói được làm được, không thể nói ra xong liền lật ngược, nếu không ai còn nguyện ý chịu lãnh đạo này sai khiến? Hiện giờ Cảnh Đạo Sơn ngang nhiên thề như thế, không thế không nói, vẫn là có mức độ dáng tin nhất định, nhưng nếu trước đó ông ta không mang nhiều người đến như vậy, mà là một mình đến dò xét, không phải là không cần phát thề hay sao?
Khác thường tức có trá, những lời này tuy rằng còn chưa dứt, nhưng Cảnh Đạo Sơn trước mắt này nhất định có vấn đề.
Có điều mặc kệ Cảnh Đạo Sơn có vấn đề hay không, lời thề này của ông ta thật đúng là tranh thủ được tín nhiệm của huynh đệ họ Phạm, ít nhất là Phạm Thông, tỏ vẻ đồng ý chăm chú lắng nghe.
“Phạm huynh đệ ẩn cư ở đây đã ba năm, như vậy đối với chuyện bên ngoài biết rất ít phải không?” Cảnh Đạo Sơn thở dài một tiếng, bắt đầu bài diễn thuyết dài của mình, giọng nói khi thì oán giận dâng trào, khi thì nức nở sầu thương, khi thì vô cùng đau đớn, lời nói ra rõ thực là cảm xúc tràn trề đầy đủ cung bậc.
Bài diễn thuyết của ông ta tuy rằng hoa lệ, đau thương tố cáo quan lại đương thời hủ bại, dân chúng chịu bao nhiêu tầng bóc lột, tai vạ không còn có thể khống chế, dân chúng đều bị tham quan róc tận xương tủy, cơ hồ mỗi câu mỗi tiếng đều là vì nước vì dân, nhưng nghe vào tai Tiểu Ngư lại có cảm giác đây bất quá chỉ là một bài diễn thuyết hoa mĩ kích động mà thôi, thật sự không chút cảm giác được cái gọi là lo cho dân cho nước phát ra từ đáy lòng mà ông ta to tiếng.
Sau đó, Cảnh Đạo Sơn lại vừa tán dương vừa tỏ ra hiểu huynh đệ họ Phạm mười năm như một ngày, nơi nơi đều hiệp nghĩa giúp người làm niềm vui, đồng thời lại khéo léo chỉ ra rằng bọn họ tuy rằng đều là làm chuyện tốt, nhưng đối với dân chúng mà nói, lại chỉ là những việc nhỏ không quan trọng, nếu thật muốn giúp thiên hạ dân chúng đều an vui, nên bắt tay từ việc lớn, hoàn toàn loại bỏ tệ đoan đương thời, giúp chính trị được trong sạch, giúp dân chúng được công bình, giúp thiên hạ đều công chính…
Hiểu, ông ta không phải là muốn tạo phản đây sao?
Tiểu Ngư mấy lần thật sự điên tiết muốn vọt ra cắt đứt tràng thao thao bất tuyệt kia, nhưng vẫn nhịn xuống.
Đối với dân chúng bình thường mà nói, nàng có thể dùng thân phận làm chủ nhà mà ra mặt, nhưng trước mắt lại là những kẻ giang hồ, nàng có khôn khéo hơn nữa cũng chỉ là một đứa trẻ, mà Phạm Thông tuy rằng tính tình không cứng rắn, nhưng cũng có hiểu biết và kiên trì của mình, khi gặp chuyện quan trọng, sẽ không bị người khác nói mấy câu liền thay đổi, huống chi bên cạnh còn có Phạm Đại nữa.
Quả nhiên, đợi cho câu tẩy não cuối cùng của Cảnh Đạo Sơn kết thúc, Phạm Đại liền cự tuyệt đầu tiên, Phạm Thông ngữ khí tuy khách khí rất nhiều lần so với Phạm Đại, có điều ý tứ cũng rất rõ ràng, có thể tổng kết thành một câu: Hắn rất cảm tạ Cảnh Đạo Sơn tán thưởng, nhưng đồng thời cũng khiêm tốn tỏ vẻ chính mình trong lòng không chí lớn, chỉ cần có thể tiếp tục tận một phần sức lực nhỏ bé của mình giúp dân chúng giống như bây giờ đã thỏa mãn rồi.
“Ngươi…” Hai huynh đệ lập tức cự tuyệt lại một lần nữa khiến cho bốn hắc y nhân kia tức giận không hẹn mà cùng tiến thêm một bước lên trước, ý đồ bức bách vô cùng rõ ràng.
“Cảnh mỗ vừa rồi mới thề, các vị chẳng lẽ không nghe thấy sao?” Ngay khi Tiểu Ngư nghĩ đến Cảnh Đạo Sơn cuối cùng cũng đến lúc trở mặt, thì bất ngờ, Cảnh Đạo Sơn thế nhưng lại không thẹn quá hóa giận, ngược lại kịp thời giơ tay ngăn cản bốn người kia.
Bốn người cùng che mặt, nhìn không rõ sắc mặt bên trong, nhưng xem bốn đôi mắt lộ ra trên mảnh khăn đen mà nói thì, hiển nhiên vô cùng bất mãn với ngăn cản của Cảnh Đạo Sơn.
Cảnh Đạo Sơn lại làm như không thấy gì, cung tay làm lễ hướng Phạm Thông, thở dài một tiếng, cười khổ: “Aiz, Phạm đại hiệp từ chối thật sự khiến Cảnh mỗ thương tâm, có điều bọn Cảnh mỗ từ đầu đã thất lễ trước, Phạm đại hiệp trong lòng không vui cũng là lẽ thường, như vậy đi, việc này liên quan đến thương sinh thiên hạ, mong Phạm đại hiệp suy nghĩ kỹ thêm, trời sáng Cảnh mỗ lại đến hỏi, cáo từ!”
Nói xong, cười khổ một chút, vung tay, xoay người ra cổng, giọng nói vạn phần thất vọng: “Chúng ta đi thôi!”
Bốn hắc y nhân cùng liếc nhìn nhau, đều xoay người đi theo sau ông ta, mở cửa cổng nối nhau mà ra, chỉ trong chốc lát, những bóng đuốc xung quanh cũng dần đi xa. Lần này, đến lượt nhà họ Phạm nhìn nhau, những người này đêm khuya đem người đến hùng hổ như vậy, trừ lúc Phạm Đại xông vào vòng vây động chạm chút đao kiếm, lại có thể nói là không động chút khí giới, dễ dàng bỏ đi như thế, thật kỳ quặc, không thể không khiến người ta cảm thấy vô cùng kỳ quặc!
_______________
Tác giả :
Hoa Lạc Trùng Lai