Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)
Chương 32: Áo tơi ấm áp
Đưa đèn cho Phạm Thông, Tiểu Ngư như không có chuyện gì cởi giầy nằm lại như cũ, cáo con Bối Bối bên cạnh lại tỉnh, rên ư ử thật đáng thương, Tiểu Ngư đau lòng lại ngồi dậy bảo Phạm Thông cho nó uống tạm ít nước, sau đó vừa nằm vừa nhẹ nhàng vuốt ve nó, bất tri bất giác mơ màng ngủ.
Đúng như Phạm Thông nói, họ và chủ nhà này cùng lắm chỉ là quan hệ một đêm trọ lại, chỉ cần không liên quan đến mình, không cần phải đi tìm tòi dò xét gì đó của người ta, dù sao mỗi người đều có bí mật của riêng mình.
Sáng sớm hôm sau, Phạm Thông đánh thức hai chị em, đúng theo lời hứa đưa ra hai đôi cà khoeo đã gọt đẽo cẩn thận, chỗ đặt chân cách đầu chống xuống đất chừng nửa thước (1 thước = 1/3m), tuy trông có vẻ kỳ dị vừa giống cà khoeo vừa giống gậy ba-toong(1), lại xù xì thô ráp, có điều chỗ đặt chân chắc chắn, mà thân gậy dài phía trên có thể dùng tay cầm, trên dưới đều vô cùng linh hoạt tiện lợi, tùy lúc có thể sử dụng hoặc bỏ xuống, càng thích hợp với đường núi như hôm qua họ đã đi.
Nhân lúc hai vị người lớn đang thu dọn hành lý, Tiểu Ngư và Đông Đông nhanh chóng tập luyện đi trên cà khoeo ngay ở cửa, cong cong vẹo vẹo bước đi rất vui vẻ.
Vì tối qua ông già coi cửa đã nói sau khi trời sáng bọn họ cứ tự đi không cần chào từ biệt chủ nhà, cho nên Phạm Thông thu dọn hành lý xong chỉ đành hướng về phía nhà chính chắp tay cúi chào mấy cái, rồi mang theo cả nhà mở cửa rời đi.
Chờ cả nhà họ đã đi xa được mấy dặm, cánh cửa thông với sân trong kia mới kẽo kẹt mở, mấy người đàn ông dáng vẻ mộc mạc tầm thường bước ra, dẫn đầu là một hán tử chừng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt ngăm đen, trên mặt râu quai nón rậm rì nhưng đôi mắt lại lấp lánh hữu thần. Ông già coi cửa dẫn bọn họ tiến vào gian phòng đêm qua cả nhà Phạm Thông ở, không ngờ bên trong đã thu dọn sạch sẽ, hơn nữa bên cạnh chậu than còn đặt một xâu tiền.
“Thì ra thực sự là bọn họ.” Người đàn ông râu quai nón trầm ngâm nói.
“Đại ca, huynh đệ họ Phạm trên giang hồ nổi danh hiệp nghĩa, chúng ta hiện giờ… có nên đi mời bọn họ quay lại?” Một người đứng bên hỏi.
Râu quai nón khoát tay: “Thôi, bọn họ giờ mang theo cả con cái, có lẽ căn bản cũng không muốn bị cuốn vào thị phi giang hồ, vẫn là đừng đi quấy rầy an tĩnh của bọn họ thì hơn.”
Dứt lời, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh mênh mông, không biết nhớ tới điều gì, thần sắc đột nhiên ủ ê ảm đạm.
………
Nhà họ Phạm đã đi xa được hai dặm, đương nhiên không biết tiểu viện bọn họ từng tá túc đang có một đống người đang nói về mình, ngoại trừ Phạm Đại thăm dò được điều bí mật nào đó, ba người còn lại cũng không để tâm nhiều chuyện này trong lòng, mà Tiểu Ngư và Đông Đông đơn giản chính là đang vui vẻ vừa đi vừa đùa với bộ cà khoeo của mình.
Có điều hai đứa cũng không vui vẻ được bao lâu, hai bộ cà khoeo dù sao không phải do thợ chuyên làm, chống đỡ được chủ yếu nhờ vào những nhánh cây chẽ ra đầu dưới cà khoeo, thỉnh thoảng dừng lại nghỉ một chút thì không sao, nhưng nếu muốn đi lâu dài, chẳng những khiêu chiến thể lực, hơn nữa bàn chân phải tì vào một nhánh cây nhỏ mãi cũng chịu không nổi .
Cứ như vậy, hao chị em vẫn phải thường xuyên xuống đất, giày cũng không tránh khỏi lại tiếp tục dính đầy bùn.
Thấy “phát minh” của mình cũng không thể hoàn toàn giải quyết được vấn đề, Tiểu Ngư không khỏi uể oải, Phạm Thông thấy nàng không vui, đột nhiên nghĩ ra, bảo hai chị em dừng chân nghỉ, còn mình thì tìm những thân cỏ khô dầm mưa, nhanh chóng vặn vẹo thành dây gai, không bao lâu đã làm thành hai đôi giày cỏ đế dày cho hai đứa. Tuy nó trông thô ráp lại khó coi, hơn nữa đi không bao lâu ngấm bùn sẽ trở nên rất nặng, phải rửa sạch mới có thể đi tiếp, nhưng quả thật cũng có thể bảo vệ được giày vải đôi chút, chỉ là cứ như vậy, hành trình khó tránh khỏi bị chậm lại.
Hơn nữa dọc đường đi, bọn họ còn phải tìm đồ ăn cho Bối Bối, và phải tìm nhổ một loại lá cây vừa dài vừa rộng nghe nói có thể làm thành áo tơi, trì hoãn không ít thời gian, một ngày cả nhà không đi được bao nhiêu, cũng may sắc trời dù âm u nhưng không mưa tiếp nữa, tạm thời không cần lo lắng bị ướt.
Dân cư sống trong núi vốn rất thưa thớt, lại thêm bọn họ đi khác hướng Song Trấn, dọc đường đi rất ít thôn xóm, có điều trong vùng núi này có không ít những thung lũng có thể trồng trọt được, thỉnh thoảng vẫn có thể bắt gặp vài gia đình ngày trước muốn tránh chiến loạn vào đây sống. Trước khi trời tối, cả nhà coi như thuận lợi tìm được một ngôi nhà đơn độc dựng bên mấy khoảnh ruộng ngủ trọ. Phạm Thông thật thà thành thực, ngay từ đầu đã đưa tiền ra làm phí dừng chân, lại nói rõ mình có gạo có thể chia sẻ với họ, chủ nhà cũng vô cùng nhiệt tình mà chiêu đãi, ngay cả cáo con Bối Bối cũng được chia cho một bát cháo.
Lúc đầu Tiểu Ngư còn lo cáo sẽ không ăn cháo, vì trước kia nàng chưa từng nuôi cáo, hai huynh đệ kia thì chỉ biết săn cáo chứ về việc nuôi thì không hiểu biết gì nhiều, đành nuôi theo những cách hai huynh đệ phỏng đoán lung tung, nhưng con cáo nhỏ này không biết có phải ở cùng nhà họ Phạm mấy ngày mà bị ảnh hưởng, cũng học được tinh thần chịu khổ của bọn họ hay không, hoặc là đói quá không chịu được nữa, cơ hồ cho nó ăn gì là nó đều ăn nấy, cũng không có phản ứng gì không tốt, khiến Tiểu Ngư thở phào.
Ăn bữa tối xong, Phạm Thông xin chủ nhà ít dây gai, bắt đầu bện lại loại lá vừa to vừa dài này.
Phạm Đại thì bắt đầu giảng cho Tiểu Ngư và Đông Đông cách hô hấp bước đầu như thế nào, giảm bớt mệt nhọc đi đường ban ngày, khôi phục thể lực, cũng làm nền tảng cho tích tụ nội lực sau này.
Chờ đến khi hai đứa đã theo lời hoàn thành một chu kỳ hít thở, không nhịn được đứng dậy hoạt động hai chân đã tê rần, đã thấy đám lá cây dài màu vàng dưới mười ngón tay khéo léo của Phạm Thông đã chậm rãi xếp thành một hình cái áo tơi nho nhỏ.
Lão cha này cứ như thứ gì cũng làm được ấy, Tiểu Ngư tò mò nhìn theo tay Phạm Thông, lại cảm thấy hoa cả mắt không rõ rốt cuộc hắn bện như thế nào, không khỏi càng mở tròn hai mắt ra nhìn. Cổ đại tuy rằng lạc hậu, bất quá cũng có rất nhiều thứ này nọ quả thật khiến người ta thấy rất thú vị, ví dụ như cái áo tơi này, nàng nhớ rõ có một bài từ nổi tiếng:
Trước non Tây Tái nhộn cò bay,
Nước chảy hoa đào mập cá rô,
Nón lá mảnh,
Áo tơi phờ,
Mưa phùn gió rít vẫn làm ngơ.(2)
Chỉ tiếc bọn họ cả nhà giờ đi như chạy, nếu có thể yên ổn lại, thật sự giống như trong bài thơ khoác áo tơi đi câu cá, loại nhàn tản này nhất định vô cùng thú vị.
Trong lúc Tiểu Ngư đang miên man tưởng tượng, Phạm Thông đã bện xong phần tay áo, mỉm cười bước tới, bắt Tiểu Ngư đứng dậy đo đo đạc đạc trên người nàng để so sánh điều chỉnh độ dài cho cái áo. Áo lá thô ráp khoác trên người, Tiểu Ngư trong lòng bỗng nhớ lại kiếp trước khi mẹ mua cho mình chiếc áo lông mới, một cảm xúc ấm áp nhất thời xông lên, khiến sống mũi nàng cay cay, nhịn không được xúc động xoay người chui vào lòng Phạm Thông, ôm chặt thắt lưng cường tráng của hắn, thật giống như vô số lần được mẹ ôm trong lòng như vậy.
Cha mẹ mọi thời đại đều có trái tim giống nhau, tuy rằng lão cha này bình thường còn chưa trọn vẹn trách nhiệm làm cha của mình, nhưng không thể phủ nhận tình yêu thương thực sự của hắn đối với hai chị em.
“Sao vậy?” Phạm Thông bị hành động đột ngột của nàng khiến cho hoảng sợ, vội kéo tay nàng ra nhìn khắp trên dưới một lượt, lo lắng hỏi: “Tiểu Ngư, có phải con khó chịu ở đâu không?”
Đại ngu ngốc này! Người ta khó có được lúc tình cảm, hắn lại đại sát phong cảnh như vậy.
“Không thoải mái cái đầu ông í!” Cảm động của Tiểu Ngư nhất thời bị gió lạnh thổi bay, nặng nề hừ một tiếng, trừng một cái xem thường rồi bò lại vào ổ chăn, nghiêng người ôm Đông Đông, nói: “Đông Đông, chúng ta ngủ.”
“Hì hì…” Đông Đông tránh thoát được, quay hướng Phạm Thông đang ngẩn tò te không hiểu gì làm một cái mặt quỷ, sau đó quay lại ôm Tiểu Ngư, vui vẻ nhắm mắt lại.
“Ngu ngốc a ngu ngốc!” Phạm Đại đang rụt trong góc tường mở mắt ra lại nhắm lại.
Phạm Thông sửng sốt lại ngẩn ra, rồi đột ngột như mới hiểu ra điều gì, khờ khạo nhếch miệng cười, bước đến bên hai chị em, dém chăn cho hai đứa như bình thường, sau đó hôn lên trán mỗi đứa một cái.
Xí! Bọn họ là người Trung Quốc bảo thủ truyền thống kia mà, khi nào thì một cổ nhân cũng học theo kiểu châu Âu buồn nôn như vậy?
Tiểu Ngư trong lòng xem thường nghĩ, lại không biết khóe miệng mình khẽ cong lên tự khi nào, trong đầu bất giác lại hiện ra cảnh Phạm Thông lần lượt cõng hai chị em thật ấm áp.
Đúng như Phạm Thông nói, họ và chủ nhà này cùng lắm chỉ là quan hệ một đêm trọ lại, chỉ cần không liên quan đến mình, không cần phải đi tìm tòi dò xét gì đó của người ta, dù sao mỗi người đều có bí mật của riêng mình.
Sáng sớm hôm sau, Phạm Thông đánh thức hai chị em, đúng theo lời hứa đưa ra hai đôi cà khoeo đã gọt đẽo cẩn thận, chỗ đặt chân cách đầu chống xuống đất chừng nửa thước (1 thước = 1/3m), tuy trông có vẻ kỳ dị vừa giống cà khoeo vừa giống gậy ba-toong(1), lại xù xì thô ráp, có điều chỗ đặt chân chắc chắn, mà thân gậy dài phía trên có thể dùng tay cầm, trên dưới đều vô cùng linh hoạt tiện lợi, tùy lúc có thể sử dụng hoặc bỏ xuống, càng thích hợp với đường núi như hôm qua họ đã đi.
Nhân lúc hai vị người lớn đang thu dọn hành lý, Tiểu Ngư và Đông Đông nhanh chóng tập luyện đi trên cà khoeo ngay ở cửa, cong cong vẹo vẹo bước đi rất vui vẻ.
Vì tối qua ông già coi cửa đã nói sau khi trời sáng bọn họ cứ tự đi không cần chào từ biệt chủ nhà, cho nên Phạm Thông thu dọn hành lý xong chỉ đành hướng về phía nhà chính chắp tay cúi chào mấy cái, rồi mang theo cả nhà mở cửa rời đi.
Chờ cả nhà họ đã đi xa được mấy dặm, cánh cửa thông với sân trong kia mới kẽo kẹt mở, mấy người đàn ông dáng vẻ mộc mạc tầm thường bước ra, dẫn đầu là một hán tử chừng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt ngăm đen, trên mặt râu quai nón rậm rì nhưng đôi mắt lại lấp lánh hữu thần. Ông già coi cửa dẫn bọn họ tiến vào gian phòng đêm qua cả nhà Phạm Thông ở, không ngờ bên trong đã thu dọn sạch sẽ, hơn nữa bên cạnh chậu than còn đặt một xâu tiền.
“Thì ra thực sự là bọn họ.” Người đàn ông râu quai nón trầm ngâm nói.
“Đại ca, huynh đệ họ Phạm trên giang hồ nổi danh hiệp nghĩa, chúng ta hiện giờ… có nên đi mời bọn họ quay lại?” Một người đứng bên hỏi.
Râu quai nón khoát tay: “Thôi, bọn họ giờ mang theo cả con cái, có lẽ căn bản cũng không muốn bị cuốn vào thị phi giang hồ, vẫn là đừng đi quấy rầy an tĩnh của bọn họ thì hơn.”
Dứt lời, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh mênh mông, không biết nhớ tới điều gì, thần sắc đột nhiên ủ ê ảm đạm.
………
Nhà họ Phạm đã đi xa được hai dặm, đương nhiên không biết tiểu viện bọn họ từng tá túc đang có một đống người đang nói về mình, ngoại trừ Phạm Đại thăm dò được điều bí mật nào đó, ba người còn lại cũng không để tâm nhiều chuyện này trong lòng, mà Tiểu Ngư và Đông Đông đơn giản chính là đang vui vẻ vừa đi vừa đùa với bộ cà khoeo của mình.
Có điều hai đứa cũng không vui vẻ được bao lâu, hai bộ cà khoeo dù sao không phải do thợ chuyên làm, chống đỡ được chủ yếu nhờ vào những nhánh cây chẽ ra đầu dưới cà khoeo, thỉnh thoảng dừng lại nghỉ một chút thì không sao, nhưng nếu muốn đi lâu dài, chẳng những khiêu chiến thể lực, hơn nữa bàn chân phải tì vào một nhánh cây nhỏ mãi cũng chịu không nổi .
Cứ như vậy, hao chị em vẫn phải thường xuyên xuống đất, giày cũng không tránh khỏi lại tiếp tục dính đầy bùn.
Thấy “phát minh” của mình cũng không thể hoàn toàn giải quyết được vấn đề, Tiểu Ngư không khỏi uể oải, Phạm Thông thấy nàng không vui, đột nhiên nghĩ ra, bảo hai chị em dừng chân nghỉ, còn mình thì tìm những thân cỏ khô dầm mưa, nhanh chóng vặn vẹo thành dây gai, không bao lâu đã làm thành hai đôi giày cỏ đế dày cho hai đứa. Tuy nó trông thô ráp lại khó coi, hơn nữa đi không bao lâu ngấm bùn sẽ trở nên rất nặng, phải rửa sạch mới có thể đi tiếp, nhưng quả thật cũng có thể bảo vệ được giày vải đôi chút, chỉ là cứ như vậy, hành trình khó tránh khỏi bị chậm lại.
Hơn nữa dọc đường đi, bọn họ còn phải tìm đồ ăn cho Bối Bối, và phải tìm nhổ một loại lá cây vừa dài vừa rộng nghe nói có thể làm thành áo tơi, trì hoãn không ít thời gian, một ngày cả nhà không đi được bao nhiêu, cũng may sắc trời dù âm u nhưng không mưa tiếp nữa, tạm thời không cần lo lắng bị ướt.
Dân cư sống trong núi vốn rất thưa thớt, lại thêm bọn họ đi khác hướng Song Trấn, dọc đường đi rất ít thôn xóm, có điều trong vùng núi này có không ít những thung lũng có thể trồng trọt được, thỉnh thoảng vẫn có thể bắt gặp vài gia đình ngày trước muốn tránh chiến loạn vào đây sống. Trước khi trời tối, cả nhà coi như thuận lợi tìm được một ngôi nhà đơn độc dựng bên mấy khoảnh ruộng ngủ trọ. Phạm Thông thật thà thành thực, ngay từ đầu đã đưa tiền ra làm phí dừng chân, lại nói rõ mình có gạo có thể chia sẻ với họ, chủ nhà cũng vô cùng nhiệt tình mà chiêu đãi, ngay cả cáo con Bối Bối cũng được chia cho một bát cháo.
Lúc đầu Tiểu Ngư còn lo cáo sẽ không ăn cháo, vì trước kia nàng chưa từng nuôi cáo, hai huynh đệ kia thì chỉ biết săn cáo chứ về việc nuôi thì không hiểu biết gì nhiều, đành nuôi theo những cách hai huynh đệ phỏng đoán lung tung, nhưng con cáo nhỏ này không biết có phải ở cùng nhà họ Phạm mấy ngày mà bị ảnh hưởng, cũng học được tinh thần chịu khổ của bọn họ hay không, hoặc là đói quá không chịu được nữa, cơ hồ cho nó ăn gì là nó đều ăn nấy, cũng không có phản ứng gì không tốt, khiến Tiểu Ngư thở phào.
Ăn bữa tối xong, Phạm Thông xin chủ nhà ít dây gai, bắt đầu bện lại loại lá vừa to vừa dài này.
Phạm Đại thì bắt đầu giảng cho Tiểu Ngư và Đông Đông cách hô hấp bước đầu như thế nào, giảm bớt mệt nhọc đi đường ban ngày, khôi phục thể lực, cũng làm nền tảng cho tích tụ nội lực sau này.
Chờ đến khi hai đứa đã theo lời hoàn thành một chu kỳ hít thở, không nhịn được đứng dậy hoạt động hai chân đã tê rần, đã thấy đám lá cây dài màu vàng dưới mười ngón tay khéo léo của Phạm Thông đã chậm rãi xếp thành một hình cái áo tơi nho nhỏ.
Lão cha này cứ như thứ gì cũng làm được ấy, Tiểu Ngư tò mò nhìn theo tay Phạm Thông, lại cảm thấy hoa cả mắt không rõ rốt cuộc hắn bện như thế nào, không khỏi càng mở tròn hai mắt ra nhìn. Cổ đại tuy rằng lạc hậu, bất quá cũng có rất nhiều thứ này nọ quả thật khiến người ta thấy rất thú vị, ví dụ như cái áo tơi này, nàng nhớ rõ có một bài từ nổi tiếng:
Trước non Tây Tái nhộn cò bay,
Nước chảy hoa đào mập cá rô,
Nón lá mảnh,
Áo tơi phờ,
Mưa phùn gió rít vẫn làm ngơ.(2)
Chỉ tiếc bọn họ cả nhà giờ đi như chạy, nếu có thể yên ổn lại, thật sự giống như trong bài thơ khoác áo tơi đi câu cá, loại nhàn tản này nhất định vô cùng thú vị.
Trong lúc Tiểu Ngư đang miên man tưởng tượng, Phạm Thông đã bện xong phần tay áo, mỉm cười bước tới, bắt Tiểu Ngư đứng dậy đo đo đạc đạc trên người nàng để so sánh điều chỉnh độ dài cho cái áo. Áo lá thô ráp khoác trên người, Tiểu Ngư trong lòng bỗng nhớ lại kiếp trước khi mẹ mua cho mình chiếc áo lông mới, một cảm xúc ấm áp nhất thời xông lên, khiến sống mũi nàng cay cay, nhịn không được xúc động xoay người chui vào lòng Phạm Thông, ôm chặt thắt lưng cường tráng của hắn, thật giống như vô số lần được mẹ ôm trong lòng như vậy.
Cha mẹ mọi thời đại đều có trái tim giống nhau, tuy rằng lão cha này bình thường còn chưa trọn vẹn trách nhiệm làm cha của mình, nhưng không thể phủ nhận tình yêu thương thực sự của hắn đối với hai chị em.
“Sao vậy?” Phạm Thông bị hành động đột ngột của nàng khiến cho hoảng sợ, vội kéo tay nàng ra nhìn khắp trên dưới một lượt, lo lắng hỏi: “Tiểu Ngư, có phải con khó chịu ở đâu không?”
Đại ngu ngốc này! Người ta khó có được lúc tình cảm, hắn lại đại sát phong cảnh như vậy.
“Không thoải mái cái đầu ông í!” Cảm động của Tiểu Ngư nhất thời bị gió lạnh thổi bay, nặng nề hừ một tiếng, trừng một cái xem thường rồi bò lại vào ổ chăn, nghiêng người ôm Đông Đông, nói: “Đông Đông, chúng ta ngủ.”
“Hì hì…” Đông Đông tránh thoát được, quay hướng Phạm Thông đang ngẩn tò te không hiểu gì làm một cái mặt quỷ, sau đó quay lại ôm Tiểu Ngư, vui vẻ nhắm mắt lại.
“Ngu ngốc a ngu ngốc!” Phạm Đại đang rụt trong góc tường mở mắt ra lại nhắm lại.
Phạm Thông sửng sốt lại ngẩn ra, rồi đột ngột như mới hiểu ra điều gì, khờ khạo nhếch miệng cười, bước đến bên hai chị em, dém chăn cho hai đứa như bình thường, sau đó hôn lên trán mỗi đứa một cái.
Xí! Bọn họ là người Trung Quốc bảo thủ truyền thống kia mà, khi nào thì một cổ nhân cũng học theo kiểu châu Âu buồn nôn như vậy?
Tiểu Ngư trong lòng xem thường nghĩ, lại không biết khóe miệng mình khẽ cong lên tự khi nào, trong đầu bất giác lại hiện ra cảnh Phạm Thông lần lượt cõng hai chị em thật ấm áp.
Tác giả :
Hoa Lạc Trùng Lai