Hào Môn Tiểu Cha Kế
Chương 63
Phương Lê bởi vì trong lòng bất an, bước chân cũng nhanh chóng, vừa đến bên cạnh Diêm Mặc Nghiêu liền ôm chặt cánh tay của hắn . Diêm Mặc Nghiêu liền xoay sang nhìn Phương Lê, sau nó liền thấy sắc mặt cậu không quá thích hợp nên nhanh chóng vươn tay ôm choàng qua vai vợ nhỏ khẽ cúi người kề sát vào tai cậu mà hỏi.
" Em sao vậy bảo bối? Không khoẻ ở đâu hả?"
" Khi nãy tự nhiên em có cảm giác kì lạ lắm, như có ai đang nhìn chằm chằm vậy, cả người liền cảm thấy bất an, sợ hãi không thôi." Phương Lê cũng khẽ nói sau đó ôm chặt thắt lưng của Diêm Mặc Nghiêu. Hắn ôm chặt Phương Lê , bàn tay xoa xoa cánh tay cậu mà trấn an.
" Em phải nhớ, đây là nhà chúng ta, nơi này luôn là nơi an toàn nhất. Dù em ở đâu, anh cũng an bài người bên cạnh để bảo hộ, mặc kệ kẻ nào dám có tâm tư không tốt anh cũng không tha. Hôm nay nhà chúng ta có nhiều người đến, em là chủ nhà đừng để một kẻ bên ngoài doạ như vậy."
Phương Lê được Diêm Mặc Nghiêu ôm, má dựa vào ngực hắn, bên tai nghe hắn thì thầm trấn an thì gật gật đầu cảm thấy đúng vô cùng. Mặc kệ kẻ nào có tâm địa bất chính, đây là nhà của cậu, huống chi Diêm Mặc Nghiêu cũng có ở nhà, tại sao cậu phải sợ cơ chứ.
Hình ảnh cả hai ôm nhau, Diêm Mặc Nghiêu còn cúi đầu thì thầm gì vào tài Phương Lê, Phương Lê dựa vào ngực hắn khẽ gật gật đầu khiến người xung quanh không khỏi há hốc mỏ mà kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên họ thấy Diêm Mặc Nghiêu dịu dàng như vậy.
Phưong Lê dùng một ngày để ghi nhớ khuôn mặt và tên họ của nhóm bà con thân thích của Diêm gia. Ba mẹ Diêm Bác Phong cùng Diêm Học Ấn đều tới, chỉ có ba mẹ Diêm Khải Tuấn là không có tới, trong khi đám người ngày xưa từng hại Diêm Mặc Nghiêu đều dày mặt xuất hiện. Quả thật xem ra Diêm Khải Tuấn quyết tâm chỉ nhận người phụ thân là Diêm Mặc Nghiêu.
Nghĩ đến đây, Phương Lê đã hiểu đã vì sao khi về nước tới giờ thái độ của Diêm Khải Tuấn thay đổi đến như vậy. Quả thật, cậu phải công nhận Diêm Khải Tuấn khác hắn với đám Diêm Bác Phong. Diêm Khải Tuấn là kẻ nhìn xa trông rộng, mục tiêu của gã chính là trở thành người thừa kế Diêm gia, nên đâu thể nào vì giúp Nhạc Văn Hi hả giận mà ảnh hưởng đến mục tiêu duy nhất của gã. Nếu muốn xả giận thì cũng phải chờ đến khi gã hìan thành được mục tiêu cùa mình, nếu không thì quá ngu rồi.
Buổi chiều, khách khứa họ hàng cũng lần lượt ra về, chờ những người đó đi hết Diêm Mặc Nghiêu lập tức gọi người tiễn Diêm lão về viện ngay lập tức.
Diêm Mặc Nghiêu mang theo Phương Lê đứng ở đại sảnh nhìn bảo tiêu đẩy xe lăn, bọn Diêm Khải Tuấn cũng đứng một bên. Chính là khi Diêm lão lên xe Diêm Mặc Nghiêu liền lạnh mặt mà nói.
" Không phải ta không muốn giữ ngài ở lại, nhưng nơi này không phải căn nhà quen thuộc của ngài, sợ ngài ở lại không quen. Lúc ta hiểu chuyện thì biết ngài không muốn ăn tết cùng mẹ con chúng ta, nên hiện tại chắc cũng không thích đúng không?
Người phụ nữ của ngài mấy năm nay ta đã tìm kiếm rất nhiều lần, để bà ta về nước mà dưỡng già cho ngài nhưng bà ta lại không muốn, lần nào cũng trốn như trạch. Bất quá ngài đừng lo, ta sẽ cố gắng khuyên bà ấy về bên cạnh ngài."
Diêm Mặc Nghiêu nói lời này cho Diêm lão nghe, Diêm lão khi còn là gia chủ Diêm gia dù có vợ là Nhạc Lâm Hoa nhưng bên ngoài vẫn bao nuôi một nữ nhân khác, không những thế nữ nhân đó còn có hai đứa con cùng Diêm lão. Chỉ là sau khi Diêm Mặc Nghiêu làm gia chủ Diêm gia, người phụ nữ kia lại nhanh chân trốn ra nước ngoài cùng hai đứa con.
Phương Lê nghiêm túc quan sát Diêm lão một chút, chỉ thấy gương mặt ông dại ra, ánh mắt cũng trống rỗng vô hồn, không có chút dao động nào cả...
Khi chiếc xe rời đi, Diêm Mặc Nghiêu liền choàng tay qua vai Phương Lê ôm cậu vào ngực mà đi vào bên trong.
Tuy rằng khi nãy nhà đông vui nhộn nhịp, bây giờ lại quạnh quẽ, nhưng Phương Lê cảm thấy lòng cũng thoải mái không ít. Cậu cũng thầm nghĩ, nếu bọn Diêm Khải Tuấn cũng rời đi thì nhà sẽ rất thoải mái nhỉ.... Không, không, cậu còn phải cùng ông chồng già sinh thêm 2 đứa con sau đó một nhà 5 người vậy là quá vui rồi.
Nhóm Diêm Khải Tuấn 4 người ngồi xung quanh Nhạc lão phu nhân bồi bà nói chuyện còn chọc bà cười vui vẻ, nhìn bà như vậy Phương Lê cũng có thể hiểu được tâm tình của bà, một người khi tuổi dần lớn rất sợ hãi sự cô đơn. Cho dù Phương Lê cùng Diêm Mặc Nghiêu có ở cạnh bà thì bác cũng cảm thấy nhà quá quạnh quẽ, đặc biệt cảm thấy thương tâm vì không có cháu.
Nhưng mấy kẻ này đều không phải người tốt, dù rất muốn làm lơ để Nhạc lão phu nhân vui vẻ nhưng cũng không được. Phương Lê cũng biết nếu để bọn Diêm Khải Tuấn rời đi thì Nhạc lão phu nhân sẽ náo loạn với Diêm Mặc Nghiêu một trận, nhưng lúc cần thì cũng phải nhẫn tâm thôi.
Sau bữa cơm tất niên, Nhạc lão phu nhân còn cho mỗi người một bao lì xì đến cả Diêm Mặc Nghiêu bà cũng cho. Tuổi bà cũng lớn nên cũng nhanh mệt mỏi, nên cũng nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi.
Chờ Nhạc Lâm Hoa về phòng nghỉ ngơi,Diêm Mặc Nghiêu thừa dịp còn chưa tới 12 giờ đêm, lập tức mang theo Phương Lê ra ngoài, hắn đã chuẩn bị cho Phương Lê một kinh hỉ...
Đưa Phương Lê đế. Khách sạn ven sông, vào khách sạn liền được nhân viên đưa thẳng đến căn phòng xa hoa sang trọng nhất.
Khi vào phòng Phương Lê không khỏi bất ngờ khi thấy bên trong trang trí rất nhiều hoa tươi, rồi còn nến thơm, chiếc bàn dài đều chuẩn bị món ăn cậu thích. Tim Phương Lê như mềm ra thành nước, cảm động vô cùng. Cậu cảm động vì mọi thứ nhỏ nhặt nhất của cậu Diêm Mặc Nghiêu cũng để ý và cố ý an bài.
Diêm Mặc Nghiêu đưa cổ tay lên mà nhìn đồng hồ, sau đó lại nắm tay Phương Lê ra thang máy bấm tầng cao nhất. Nếu căn phòng khi nãy được setup theo phong cách ấm áp thì tầng thượng lại là một nơi lãng mạn. Ánh đèn phối hợp cùng hoa tươi, ở chính giữa còn có một cái sofa thật lớn.
Diêm Mặc Nghiêu vẫn nhàn nhã ôm vai Phương Lê đến sofa sau đó đặt cậu ngồi lên đùi, dùng thảm lông đen bao cậu lại chỉ chừa lại khuôn mặt nhỏ sau đó ôm chặt trong ngực mà dịu dàng hỏi.
" Lạnh không em?"
“Không lạnh.” Phương Lê cảm thấy chính mình bị bao giống con nhộng, hơn nữa nhiệt độ thân thể Diêm Mặc Nghiêu lại khá cao không khác gì cái máy sưởi hình người. Tuy giờ là mùa đông nhưng cậu lại không cảm thấy lạnh chút nào.
Phương Lê còn nghe tiếng chuông xa xăm vọng lại, không khỏi hưng phấn nhìn Diêm Mặc Nghiêu.
" Là countdown đúng không anh?"
Diêm Mặc Nghiêu gật gật đầu. Phưong Lê cảm thấy vui vẻ vô cùng, sau đó còn nhỏ giọng thầm thì: “……3, 2, 1!”
Vừa đếm dứt thì cằm đã bị bàn tay Diêm Mặc Nghiêu giữ lấy, sau đó môi cũng bị hắn hôn, pháo hoa cùng lúc cũng bắn lên không trung. Phương Lê đặc biệt kích động liền xoay người ngồi khoá đùi của Diêm Mặc Nghiêu ôm hắn mà hôn.
Nhìn pháo hoa đang nở rộ trên không trung, Phương Lê không nhịn được nở nụ cười, đây là lần đầu tiên cậu có thể ở cự li gần mà nhìn pháo hoa như vậy, quá đẹp quá đẹp mà. Nhưng quan trọng nhất chính là người bên cạnh cậu là người đàn ông cậu yêu thương nhất, có hắn bên cạnh Phương Lê cảm thấy đặc biệt đặc biệt ngọt ngào hạnh phúc.
“ bảo bối, năm mới vui vẻ.” Diêm Mặc Nghiêu vuốt ve khuôn mặt nhỏ đầy rạng rỡ xinh đẹp của Phương Lê
" Năm mới vui vẻ, chồng ơi~." Phương Lê vừa nói vừa hôn hôn khoé miệng Diêm Mặc Nghiêu, sau đó lại làm bộ dạng nghiêm túc.
" Cảm ơn anh vì em mà chuẩn bị những cái này, cảm ơn anh đối xử thật tốt với em, cảm ơn anh đã thương em. Luôn làm những điều lãng mạn bất ngờ khiến em vui vẻ, em.... Em thương anh em càng ngày chỉ biết càng thương anh nhiều hơn thôi, anh phải đi với em đến đầu bạc mới được đó "
Diêm Mặc Nghiêu không cần suy nghĩ liền đáp được. Phương Lê nghe thì cảm thấy vừa lòng không thôi càng ôm chặt Diêm Mặc Nghiêu, sau đó lại giở tính đỏng đảnh mà nói.
" Vậy còn anh thì sao?"
“ anh cũng thương em rất nhiều, càng ngày càng thương em, sẽ bên cạnh em đến đầu bạc răng long."
Phương Lê lúc này mới vừa lòng mà bật cười, đem đầu ủn vào ngực của ông chồng già, sau đó tiếp tục nhìn pháo hoa. Cậu cảm thấy như bây giờ đang mơ vậy, một giấc mơ thật đẹp thật hạnh phúc mà không bao giờ tỉnh lại cũng được.
Pháo hoa phóng rất lâu, Diêm Mặc Nghiêu vẫn lo lắng Phương Lê sẽ bị cảm lạnh nên chỉ cho coi một chút rồi ôm cậu về phòng. Khi về phòng Phương Lê cảm thấy cao hứng vô cùng từ cửa đã thoát y dần dần, sau đó vào nhà tắm rửa tay rửa mặt thay vào một bộ đồ ngủ thoải mái mà lon ton chạy ra nhào vào lòng của Diêm Mặc Nghiêu, nằm sấp mà ngửa mặt lên nhìn hắn nói.
" Đây là năm đầu tiên chúng ta ở bên nhau, em hi vọng sau này mỗi lần năm mới đều có thể ở cạnh anh, a còn con chúng ta nữa "
" Nếu đây là tâm nguyện của em, anh sẽ cố gắng tất cả vì điều này." Diêm Mặc Nghiêu ôm đó Phương Lê nâng cậu ngồi lên bụng hắn mà hôn.
Phương Lê trong lòng tràn đầy hạnh phúc, trước kia chịu khổ sở, chịu tổn thương, dều bị hạnh phúc hiện tại xoá hết. Có người thương cậu, chiều chuộng cậu, là một ông chồng mặt lạnh với người ngoài nhưng lại cực lãng mạn với riêng cậu. Quả thật cậu không còn đòi hỏi cao vời gì hơn, mà thật lòng cảm tạ trời đất đã cho cậu sống lại.
Cửa kính áp đất soi rõ pháo hoa ngoài trời, hai người bên trong phòng ôm nhau mà lắc lư theo điệu nhạc, không khí đều ngọt ngào lãng mạn khiến Phương Lê cảm thấy bản thân như một viên chocolate đang bị hòa tan.
Phương Lê cầm hai cái li mà rót vang đỏ vào, cậu cố tình rót nước trái cây, còn li của Diêm Mặc Nghiêu chính là rượu. Vì cậu muốn đổ say ông chồng già rồi đè ổng ra hấp.
Nên cầm hai cái li đã được rót đầy ra, một cái đưa Diêm Mặc Nghiêu, sau đó liền được hắn ôm ngồi lên đùi, Phương Lê mềm mại dựa vào ngực hắn, một bên nhắm nháp li nước trái cây, một bên thưởng thức pháo hoa bên ngoài.
" Em sao vậy bảo bối? Không khoẻ ở đâu hả?"
" Khi nãy tự nhiên em có cảm giác kì lạ lắm, như có ai đang nhìn chằm chằm vậy, cả người liền cảm thấy bất an, sợ hãi không thôi." Phương Lê cũng khẽ nói sau đó ôm chặt thắt lưng của Diêm Mặc Nghiêu. Hắn ôm chặt Phương Lê , bàn tay xoa xoa cánh tay cậu mà trấn an.
" Em phải nhớ, đây là nhà chúng ta, nơi này luôn là nơi an toàn nhất. Dù em ở đâu, anh cũng an bài người bên cạnh để bảo hộ, mặc kệ kẻ nào dám có tâm tư không tốt anh cũng không tha. Hôm nay nhà chúng ta có nhiều người đến, em là chủ nhà đừng để một kẻ bên ngoài doạ như vậy."
Phương Lê được Diêm Mặc Nghiêu ôm, má dựa vào ngực hắn, bên tai nghe hắn thì thầm trấn an thì gật gật đầu cảm thấy đúng vô cùng. Mặc kệ kẻ nào có tâm địa bất chính, đây là nhà của cậu, huống chi Diêm Mặc Nghiêu cũng có ở nhà, tại sao cậu phải sợ cơ chứ.
Hình ảnh cả hai ôm nhau, Diêm Mặc Nghiêu còn cúi đầu thì thầm gì vào tài Phương Lê, Phương Lê dựa vào ngực hắn khẽ gật gật đầu khiến người xung quanh không khỏi há hốc mỏ mà kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên họ thấy Diêm Mặc Nghiêu dịu dàng như vậy.
Phưong Lê dùng một ngày để ghi nhớ khuôn mặt và tên họ của nhóm bà con thân thích của Diêm gia. Ba mẹ Diêm Bác Phong cùng Diêm Học Ấn đều tới, chỉ có ba mẹ Diêm Khải Tuấn là không có tới, trong khi đám người ngày xưa từng hại Diêm Mặc Nghiêu đều dày mặt xuất hiện. Quả thật xem ra Diêm Khải Tuấn quyết tâm chỉ nhận người phụ thân là Diêm Mặc Nghiêu.
Nghĩ đến đây, Phương Lê đã hiểu đã vì sao khi về nước tới giờ thái độ của Diêm Khải Tuấn thay đổi đến như vậy. Quả thật, cậu phải công nhận Diêm Khải Tuấn khác hắn với đám Diêm Bác Phong. Diêm Khải Tuấn là kẻ nhìn xa trông rộng, mục tiêu của gã chính là trở thành người thừa kế Diêm gia, nên đâu thể nào vì giúp Nhạc Văn Hi hả giận mà ảnh hưởng đến mục tiêu duy nhất của gã. Nếu muốn xả giận thì cũng phải chờ đến khi gã hìan thành được mục tiêu cùa mình, nếu không thì quá ngu rồi.
Buổi chiều, khách khứa họ hàng cũng lần lượt ra về, chờ những người đó đi hết Diêm Mặc Nghiêu lập tức gọi người tiễn Diêm lão về viện ngay lập tức.
Diêm Mặc Nghiêu mang theo Phương Lê đứng ở đại sảnh nhìn bảo tiêu đẩy xe lăn, bọn Diêm Khải Tuấn cũng đứng một bên. Chính là khi Diêm lão lên xe Diêm Mặc Nghiêu liền lạnh mặt mà nói.
" Không phải ta không muốn giữ ngài ở lại, nhưng nơi này không phải căn nhà quen thuộc của ngài, sợ ngài ở lại không quen. Lúc ta hiểu chuyện thì biết ngài không muốn ăn tết cùng mẹ con chúng ta, nên hiện tại chắc cũng không thích đúng không?
Người phụ nữ của ngài mấy năm nay ta đã tìm kiếm rất nhiều lần, để bà ta về nước mà dưỡng già cho ngài nhưng bà ta lại không muốn, lần nào cũng trốn như trạch. Bất quá ngài đừng lo, ta sẽ cố gắng khuyên bà ấy về bên cạnh ngài."
Diêm Mặc Nghiêu nói lời này cho Diêm lão nghe, Diêm lão khi còn là gia chủ Diêm gia dù có vợ là Nhạc Lâm Hoa nhưng bên ngoài vẫn bao nuôi một nữ nhân khác, không những thế nữ nhân đó còn có hai đứa con cùng Diêm lão. Chỉ là sau khi Diêm Mặc Nghiêu làm gia chủ Diêm gia, người phụ nữ kia lại nhanh chân trốn ra nước ngoài cùng hai đứa con.
Phương Lê nghiêm túc quan sát Diêm lão một chút, chỉ thấy gương mặt ông dại ra, ánh mắt cũng trống rỗng vô hồn, không có chút dao động nào cả...
Khi chiếc xe rời đi, Diêm Mặc Nghiêu liền choàng tay qua vai Phương Lê ôm cậu vào ngực mà đi vào bên trong.
Tuy rằng khi nãy nhà đông vui nhộn nhịp, bây giờ lại quạnh quẽ, nhưng Phương Lê cảm thấy lòng cũng thoải mái không ít. Cậu cũng thầm nghĩ, nếu bọn Diêm Khải Tuấn cũng rời đi thì nhà sẽ rất thoải mái nhỉ.... Không, không, cậu còn phải cùng ông chồng già sinh thêm 2 đứa con sau đó một nhà 5 người vậy là quá vui rồi.
Nhóm Diêm Khải Tuấn 4 người ngồi xung quanh Nhạc lão phu nhân bồi bà nói chuyện còn chọc bà cười vui vẻ, nhìn bà như vậy Phương Lê cũng có thể hiểu được tâm tình của bà, một người khi tuổi dần lớn rất sợ hãi sự cô đơn. Cho dù Phương Lê cùng Diêm Mặc Nghiêu có ở cạnh bà thì bác cũng cảm thấy nhà quá quạnh quẽ, đặc biệt cảm thấy thương tâm vì không có cháu.
Nhưng mấy kẻ này đều không phải người tốt, dù rất muốn làm lơ để Nhạc lão phu nhân vui vẻ nhưng cũng không được. Phương Lê cũng biết nếu để bọn Diêm Khải Tuấn rời đi thì Nhạc lão phu nhân sẽ náo loạn với Diêm Mặc Nghiêu một trận, nhưng lúc cần thì cũng phải nhẫn tâm thôi.
Sau bữa cơm tất niên, Nhạc lão phu nhân còn cho mỗi người một bao lì xì đến cả Diêm Mặc Nghiêu bà cũng cho. Tuổi bà cũng lớn nên cũng nhanh mệt mỏi, nên cũng nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi.
Chờ Nhạc Lâm Hoa về phòng nghỉ ngơi,Diêm Mặc Nghiêu thừa dịp còn chưa tới 12 giờ đêm, lập tức mang theo Phương Lê ra ngoài, hắn đã chuẩn bị cho Phương Lê một kinh hỉ...
Đưa Phương Lê đế. Khách sạn ven sông, vào khách sạn liền được nhân viên đưa thẳng đến căn phòng xa hoa sang trọng nhất.
Khi vào phòng Phương Lê không khỏi bất ngờ khi thấy bên trong trang trí rất nhiều hoa tươi, rồi còn nến thơm, chiếc bàn dài đều chuẩn bị món ăn cậu thích. Tim Phương Lê như mềm ra thành nước, cảm động vô cùng. Cậu cảm động vì mọi thứ nhỏ nhặt nhất của cậu Diêm Mặc Nghiêu cũng để ý và cố ý an bài.
Diêm Mặc Nghiêu đưa cổ tay lên mà nhìn đồng hồ, sau đó lại nắm tay Phương Lê ra thang máy bấm tầng cao nhất. Nếu căn phòng khi nãy được setup theo phong cách ấm áp thì tầng thượng lại là một nơi lãng mạn. Ánh đèn phối hợp cùng hoa tươi, ở chính giữa còn có một cái sofa thật lớn.
Diêm Mặc Nghiêu vẫn nhàn nhã ôm vai Phương Lê đến sofa sau đó đặt cậu ngồi lên đùi, dùng thảm lông đen bao cậu lại chỉ chừa lại khuôn mặt nhỏ sau đó ôm chặt trong ngực mà dịu dàng hỏi.
" Lạnh không em?"
“Không lạnh.” Phương Lê cảm thấy chính mình bị bao giống con nhộng, hơn nữa nhiệt độ thân thể Diêm Mặc Nghiêu lại khá cao không khác gì cái máy sưởi hình người. Tuy giờ là mùa đông nhưng cậu lại không cảm thấy lạnh chút nào.
Phương Lê còn nghe tiếng chuông xa xăm vọng lại, không khỏi hưng phấn nhìn Diêm Mặc Nghiêu.
" Là countdown đúng không anh?"
Diêm Mặc Nghiêu gật gật đầu. Phưong Lê cảm thấy vui vẻ vô cùng, sau đó còn nhỏ giọng thầm thì: “……3, 2, 1!”
Vừa đếm dứt thì cằm đã bị bàn tay Diêm Mặc Nghiêu giữ lấy, sau đó môi cũng bị hắn hôn, pháo hoa cùng lúc cũng bắn lên không trung. Phương Lê đặc biệt kích động liền xoay người ngồi khoá đùi của Diêm Mặc Nghiêu ôm hắn mà hôn.
Nhìn pháo hoa đang nở rộ trên không trung, Phương Lê không nhịn được nở nụ cười, đây là lần đầu tiên cậu có thể ở cự li gần mà nhìn pháo hoa như vậy, quá đẹp quá đẹp mà. Nhưng quan trọng nhất chính là người bên cạnh cậu là người đàn ông cậu yêu thương nhất, có hắn bên cạnh Phương Lê cảm thấy đặc biệt đặc biệt ngọt ngào hạnh phúc.
“ bảo bối, năm mới vui vẻ.” Diêm Mặc Nghiêu vuốt ve khuôn mặt nhỏ đầy rạng rỡ xinh đẹp của Phương Lê
" Năm mới vui vẻ, chồng ơi~." Phương Lê vừa nói vừa hôn hôn khoé miệng Diêm Mặc Nghiêu, sau đó lại làm bộ dạng nghiêm túc.
" Cảm ơn anh vì em mà chuẩn bị những cái này, cảm ơn anh đối xử thật tốt với em, cảm ơn anh đã thương em. Luôn làm những điều lãng mạn bất ngờ khiến em vui vẻ, em.... Em thương anh em càng ngày chỉ biết càng thương anh nhiều hơn thôi, anh phải đi với em đến đầu bạc mới được đó "
Diêm Mặc Nghiêu không cần suy nghĩ liền đáp được. Phương Lê nghe thì cảm thấy vừa lòng không thôi càng ôm chặt Diêm Mặc Nghiêu, sau đó lại giở tính đỏng đảnh mà nói.
" Vậy còn anh thì sao?"
“ anh cũng thương em rất nhiều, càng ngày càng thương em, sẽ bên cạnh em đến đầu bạc răng long."
Phương Lê lúc này mới vừa lòng mà bật cười, đem đầu ủn vào ngực của ông chồng già, sau đó tiếp tục nhìn pháo hoa. Cậu cảm thấy như bây giờ đang mơ vậy, một giấc mơ thật đẹp thật hạnh phúc mà không bao giờ tỉnh lại cũng được.
Pháo hoa phóng rất lâu, Diêm Mặc Nghiêu vẫn lo lắng Phương Lê sẽ bị cảm lạnh nên chỉ cho coi một chút rồi ôm cậu về phòng. Khi về phòng Phương Lê cảm thấy cao hứng vô cùng từ cửa đã thoát y dần dần, sau đó vào nhà tắm rửa tay rửa mặt thay vào một bộ đồ ngủ thoải mái mà lon ton chạy ra nhào vào lòng của Diêm Mặc Nghiêu, nằm sấp mà ngửa mặt lên nhìn hắn nói.
" Đây là năm đầu tiên chúng ta ở bên nhau, em hi vọng sau này mỗi lần năm mới đều có thể ở cạnh anh, a còn con chúng ta nữa "
" Nếu đây là tâm nguyện của em, anh sẽ cố gắng tất cả vì điều này." Diêm Mặc Nghiêu ôm đó Phương Lê nâng cậu ngồi lên bụng hắn mà hôn.
Phương Lê trong lòng tràn đầy hạnh phúc, trước kia chịu khổ sở, chịu tổn thương, dều bị hạnh phúc hiện tại xoá hết. Có người thương cậu, chiều chuộng cậu, là một ông chồng mặt lạnh với người ngoài nhưng lại cực lãng mạn với riêng cậu. Quả thật cậu không còn đòi hỏi cao vời gì hơn, mà thật lòng cảm tạ trời đất đã cho cậu sống lại.
Cửa kính áp đất soi rõ pháo hoa ngoài trời, hai người bên trong phòng ôm nhau mà lắc lư theo điệu nhạc, không khí đều ngọt ngào lãng mạn khiến Phương Lê cảm thấy bản thân như một viên chocolate đang bị hòa tan.
Phương Lê cầm hai cái li mà rót vang đỏ vào, cậu cố tình rót nước trái cây, còn li của Diêm Mặc Nghiêu chính là rượu. Vì cậu muốn đổ say ông chồng già rồi đè ổng ra hấp.
Nên cầm hai cái li đã được rót đầy ra, một cái đưa Diêm Mặc Nghiêu, sau đó liền được hắn ôm ngồi lên đùi, Phương Lê mềm mại dựa vào ngực hắn, một bên nhắm nháp li nước trái cây, một bên thưởng thức pháo hoa bên ngoài.
Tác giả :
Tiểu Quất Tử