Hào Môn Tiểu Cha Kế
Chương 36
Cố Tu nhìn Diêm Mặc Nghiêu đột nhiên xuất hiện không biết hắn có nghe được hay không, nên cũng dứt khoát mà nói ra ý nghĩ của chính mình.
" Diêm đổng, Phương Lê còn rất trẻ, nếu ngài thật sự thương cậu ấy nên suy xét lại mọi chuyện cho cẩn thận. Cậu ấy có thể chưa suy nghĩ thấu đáo ngài cũng phải giải thíchủ cho cậu ấy hiểu chứ. Nếu ngài cứ một mực như vậy mà không nghĩ đến tương lai cậu ấy sau này thì thật quá ích kỉ. Đó không gọi là tình yêu."
Diêm Mặc Nghiêu còn chưa kịp nói gì, thì Phương Lê đã tức giận, phẫn nộ nhìn Cố Tu gằng giọng.
" Ngươi có bệnh đúng không? Đây là chuyện của ta liên quan gì đến ngươi. Rảnh rỗi xen vào việc người khác như vậy à?"
Phương Lê đã rất vất vả mới chờ được Diêm Mặc Nghiêu phun ra vài lời hứa hẹn, còn nghĩ đến chuyện kết hôn, trước đây cậu từng khổ sở trong mối quan hệ này đâu ai biết. Vậy mà giờ lại có kẻ dám đâm thùng bể, dám kêu ông chú của cậu suy nghĩ lại, Phương Lê thật sự muốn lao qua cào sọc caro lên mặt Cố Tu ghê nơi.
Cố Tu nhìn Phương Lê phẫn nộ cũng không tức giận mà tiếp tục nói.
" Cậu còn nhỏ, nên luôn thấy tình yêu rất quan trọng, tôi có thể hiểu được, nhưng cậu cũng phải học được cách phân biệt, tôi chỉ không đành lòng cậu vì một mối tình lại muốn chôn vùi tương lại tươi đẹp và cả mạng sống như vậy, tôi chỉ hi vọng sau này được thấy cậu toả sánv rực rỡ được nhiều người yêu mến."
Phương Lê dùng sức nắm chặt tay, cậu thất muốn lao qua mà cào quá rồi. Diêm Mặc Nghiêu cũng nhận ra Phương Lê đang tức giận liền vươn tay kéo cậu ôm vào ngực nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng đứa nhỏ, hôn hôn lên đỉnh đầu Phương Lê, sau đó lạnh mặt nhìn Cố Tu.
" nếu cậu thấy ta không thể ở cạnh Phương Lê thì cậu liền có cơ hội thì cậu đã tự tin quá nhiều rồi. Nếu Phương Lê không muốn ở cùng ta, ta cũng sẽ không để người khác ở cạnh em ấy, vì trừ bỏ ta ra ta không tin kẻ khác có thể cho em âdy hạnh phúc, cũng không yên tâm giáo bảo bối của mình cho bất luận kẻ nào.
Cậu muốn cùng ta cạnh tranh cứ đến thử sức, nhưng cũng báo trước ta là người thế nào cậu không rõ có thể hỏi anh trai cậu, tốt nhất hổ rõ rồi còn muốn thử thì hậu quả sau này tự mình gánh lấy."
" Tôi không định bước chân vào giới giải trí, cũng không định làm một diễn viên hay gì, tôi rất ghét kẻ khác áp đặt suy nghĩ lên người, vốn dĩ tôi thấy anh là người tốt xã giao cũng không tồi, nhưng khi anh nói những lời đó trước mặt người tôi thương tôi thấy thật sự phản cảm. Tôi hi vọng sau náyex không gặp lại anh nữa."
Diêm Mặc Nghiêu vừa nói xòn Phương Lê không để Cố Tu nói mà liền tiếp lời Diêm Mặc Nghiêu. Sau đó ôm cánh tay người đàn ông mà kéo hắn troqr về phòng khách sạn, dự đinh ra ngoài chơi giờ cũng không còn tâm tình gì.
Trở lại phòng, tâm tình Phương Lê vẫn còn tức giận, tiếp tục diss.
" Anh ta nghĩ mình là ai cơ chứ. Lúc trước tui còn thấy anh ta là người tốt muốn kết giao. Nào ngờ, moá nó... Chuyện của tui liên quan gì đến anh ta mà anh ta lại xen vào ý kiến ý cò cơ chứ."
Diêm Mặc Nghiêu rót cho Phương Lê một li trà đưa qua, cậu uống hai ngụm sau đó đưa li cho Diêm Mặc Nghiêu, hắn cũng không nói gì nhận lấy sau đó uống hết. Phương Lê ngồi mà thở phì phò sau đó như nghĩ ra cái gì trực tiếp trừng mắt nhìn Phương Lê mà hăm doạ.
" Chú không được để ý lời của anh ta, những lời chú nói hôm qua tui đã nhớ kĩ rồi không được đổi ý, biết không?"
Diêm Mặc Nghiêu dùng hai tay nâng dưới nách của Phương Lê nhấc cậu ngồi khoá trên đùi hắn, sau đó ôm chặt trong ngực.
" Ta đã quyết định, thì sẽ không dễ dàng đổi ý, cũng sẽ khôn để người khác đả động."
" Vậy chúng ta sẽ kết hôn đúng không?"
Phương Lê ngẩng đầu nhìn Diêm Mặc Nghiêu hỏi, hắn kiền gật đầu nói ừ.
" Cho ta thêm thời gian, để ta fifm được cách khác, nếu không còn cách nào nữa, vậy để ta chuẩn bị hết mọi thứ rồi sẽ cùng em kết hôn."
" Vậy phải chờ bao lâu? " Phương Lê bĩu môi, cậu muốn hắn cho cậu một thời gian chính xác. Diêm Mặc Nghiêu nghe liền mỉm cười, bàn tay vuốt ve tóc Phương Lê.
" Em mới 19 tuổi, sao cứ gấp gáp muốn gả vậy?"
" Tui còn trẻ, nhưng chú thì không nha. Tui chỉ suy nghĩ cho chú thôi, tui không muốn khi có con, con lại nói sao ba ba lại già vậy...." Phương Lê nghiêm trang nói, nhưng càng nói càng nhỏ. Diêm Mặc Nghiêu chỉ biết lắc đầu cười khổ.
" Mẹ ta cũng chưa hối hôn gắt bằng em. Ta hiện tại thật sự chưa thể cho em một thời gian cụ thể, nhưng ta đảm bải nhất đínhex cùng em kết hôn, chỉ cần em chuẩn bị tinh thần và cho ta chút thời gian là được."
Phương Lê đem mặt dựa trên vai Diêm Mặc Nghiêu sau đó cọ cọ cổ hắn như một con mèo lười, nhỏ giọng mà nói.
" Vậy tui đồng ý kết giao với chú trước, chuyện kết hôn sẽ từ từ tính. Nhưng nếu tui mà biết chú cố tình kéo dài thời gian thì không cần giải thích gì cả, chúng ta chia tay."
" Thời nay người trẻ tuổi yêu đương đều vậy sao? Hai ba câu không hợp liền chia tay?"
Diêm Mặc Nghiêu hơi nghiêng đầu nhìn Phương Lê hỏi, Phương Lê bộ dáng như cha thiên hạ mà hất hất cằm nói.
" Chú cũng nhận ra tuổi của mình thế nào sao không cưới tui hả... Chú Diêm?"
Diêm Mặc Nghiêu chỉ biết cười vươn tay nhéo nhéo chóp mũi của cậu sau đó liền hôn hôn chóp mũi Phương Lê. Tay nâng cằm cậu chuyển nụ hôn từ chóp mũi xuống đôi môi hồng mềm mại của người trong ngực.
Hôm nay vừa xuất môn đã bất lợi, Phương Lê trục tiếp không ra ngoài nữa. Ở trong phòng lấy thân hình Diêm đổng làm nệm mà nằm ngồi.
Cả hai dính nhau thời gian cũng nhanh chóng qua, chưa gì đã tối, Phương Lê tắm rửa thay đồ ngủ ra đầu óc liền loé lên, sau đó vội vàng mà chạy ra kích động hướng Diêm Mặc Nghiêu nói.
" Tui biết rồi!!!"
“Biết cái gì?” Diêm Mặc Nghiêu nhìn Phương Lê như mắc động kinh liền đứng đậy bước đến cầm khăn lông đang vắt trê vai cậu, sau đó thay đứa nhỏ lau tóc.
" Tui biết vì sao chú lại thông suốt rồi,.... Là chú biết Cố Từ thịc tui nên mới sốt ruột chạy tới đây thị uy đúng hơm? Là chú ghen đúng hơm,?"
Diêm Mặc Nghiêu đem khăn lông đặt trên đầu Phương Lê đối cậu nói: “ tự lấy máy sấy, sấy khô tóc đi, ta đi tắm."
" Chú không được chạy, chú ghen đúng hơm, chú nói đi, nói đi." Phương Lê vội vàng ôm chặt Diêm Mặc Nghiêu, cả người đu trên người hắn không khác gì khỉ ôm cây không để hắn đi.
Diêm Mặc Nghiêu bất lực hai tay liền nâng mông Phương Lê nhích lên không để cậu té, mà nói.
" Em được Cô chỉ điểm mà ngộ duyên hay gì?"
" Lúc trước hoàn toàn tui không biết Cố Tu thích mình, sao có thể nghĩ ra được. Nhưng giờ thì biếy rồi nhà." Phương Lê hai tay ôm cổ Diêm Mặc Nghiêu, hai chân vòng qua hông hắn, ánh mắt như thánh giáng trần nhìn rõ nhân sinh mà nhìn Diêm Mặc Nghiêu.
" Nếu em đã hiểu vậy quá giỏi rồi."
" Giọng điệu gì đây? Đang khịa tui đó hả, chú phải nói rõ cho tui biết có phải chú ghen hay không, có phải sợ run khi thấy tui được người khác để ý hay không. Lúc Lý Duy Khải theo đuổi tui chú cũng khẩn trương vậy mà, lúc ấy còn kiên trì nói sẽ không kết hôn với tui, vậy sao đến lượt Cố Tu lại thay đổi suy nghĩ. Hai người họ có gì khác nhau ư?"
" Em thông minh như vậy nhất định là nghĩ ra rồi."
" Đương nhiên nghĩ thì tui cũng có thể nghĩ, nhưng tui muốn biết nhanh hơn thôi."
Diêm Mặc Nghiêu mim cười mà kề mặt đến hôn môi Phương Lê sau đó hạ cậu xuống mà xoay lưng vào nhà tắm để tắm rửa.
Phương Lê nhảy lên giường, sau đó lấy kịch bản ra để xem, ngày mai là cảnh cuối khá quan trọng, cậu phải nắm bắt thật kĩ, kết thúc sớm sau đó về là có thể paylak với Diêm Mặc Nghiêu rồi.
Chờ Diêm Mặc Nghiêu tắm rửa đi ra thì Phương Lê liền vất kịch bản qua bàn nhỏ đầu giường, lăn vào trong ngực Diêm Mặc Nghiêu, tay thì ôm eo , mặt cọ cọ ngực hắn.
" Chừng nào thì chú về"
" Ta chờ em cùng trở về, nếu thật sự cảnh diễn kéo dài ta đành về trước chờ em."
Diêm đổng cũng không biết đứa nhỏ phải quay đến khi nào, công ty bên kia lại có chuyện quan trọng hắn cần trở về để giải quyết.
" Chú không cần chờ tui đâu, nếu có chuyện gấp mai chú cứ về trước đi, tui quay xong cũng liền về."
" Em không muốn ta ở lại?"
" Sao lại không muốn, chỉ thấy chú bận như vậy, tui lại đóng phim thời gian ở cạn nhau không nhiều sao phải lãng phí ở đây. Sáng mai chú cứ về trước nha."
Phương Lê ngón tay vò vò góc áo Diêm Mặc Nghiêu, mặt thì ngẩng lên hỏi ý hắn
" Em đang có âm mưu gì đúng không?"
" Sao tui lại có âm mưu gì được cơ chứ,chỉ không muốn chú lãng phí thời gian thôi mà."
Phương Lê hơi chột dạ, cảnh ngày mai cạu bận trang phục nữ, nên có chút ngại, không muốn Diêm Mặc Nghiêu tận mắt chứng kiến. Diêm đổng nhìn Phương Lê nằm trong ngực hắn mắt lại đảo liên hồi, im lặng một chốc lại nhả ngọc.
" Ngày mai em bận trang phục nữ đúng không?"
Một câu như sét đánh, Phương Lê cháy đen thui hoang mang nhìn Diêm Mặc Nghiêu thầm nghĩ thím này có thuật đọc tâm ư? Sao có thể nhìn ra suy nghĩ của cậu.
Phương Lê thấy hắn cũng biết rồi cũng chả còn muốn giấu giếm làm gì. Cả đêm van nài Diêm Mặc Nghiêu sáng mai về, nhưng chưa nghe câu trả lời của Diêm Mặc Nghiêu đã bị hắn dỗ cho o oà ngủ ngon lành.
Ngày hôm sau, Diêm Mặc Nghiêu không về mà còn đại giá quang lâm theo sau lưng Phương Lê. Hắn ngồi bên cạnh chăm chú nhìn Phương Lê đang được trang điểm thay quần áo.
Phương Lê ngồi mà cả người đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy đôi mắt Diêm Mặc Nghiêu như nhìn xuyên cả đồ của cậu, cả người đều e thẹn vô cùng.
Sau khi trang điểm và thay trang phục xong xuôi, Diêm Mặc Nghiêu liền ra hiệu cho mọi người ra bên ngoài, sau đó bước tới ôm laay eo của Phương Lê, nâng cằm cậu lên mà nhìn.
Phương Lê bị hắn nhìn muốn rớt 2 lớp da mặt liền đẩy hắn ra mà nói.
" Đừng nhìn nữa, tui tới giờ pahri đi rồi. Nếu không sẽ trễ."
" Quả nhiên vẫn là em, không thấy đổi thành người khác "
Trong nháy mắt Diêm Mặc Nghiêu nhận không ra Phương Lê, vì bộ dáng của cậu quá diễm lệ, đẹp đến mức không thực, khác hẳn với ngày thường, nhưng khi Phương Lê vừa mở miệng, hắn liền xác nhận đứa nhỏ này vẫn là bảo bối của hắn không thay đổi.
" Ý của chú là thao?"
Phương Lê nghe không hiểu, chỉ cảm thấy lời của thím này hình như không phải đang khen cậu.
" Ta nói em thật xinh đẹp đó!"
Diêm Mặc Nghiêu nói xong cũng cúi đầu tìm môi Phương Lê mà hôn xuống, chính là Phương Lê vội vàng đẩy hắn ra nói không được hôn. Nhưng cái sức gà của cậu sao đấu nổi đám cơ bắp và cái thân hình to cao của Diêm Mặc Nghiêu. Phương Lê chỉ biết giãy giụa la làng và ngăn cái tay hư hỏng của Diêm đổng đang chu du trên người cậu lại.
" Diêm đổng, Phương Lê còn rất trẻ, nếu ngài thật sự thương cậu ấy nên suy xét lại mọi chuyện cho cẩn thận. Cậu ấy có thể chưa suy nghĩ thấu đáo ngài cũng phải giải thíchủ cho cậu ấy hiểu chứ. Nếu ngài cứ một mực như vậy mà không nghĩ đến tương lai cậu ấy sau này thì thật quá ích kỉ. Đó không gọi là tình yêu."
Diêm Mặc Nghiêu còn chưa kịp nói gì, thì Phương Lê đã tức giận, phẫn nộ nhìn Cố Tu gằng giọng.
" Ngươi có bệnh đúng không? Đây là chuyện của ta liên quan gì đến ngươi. Rảnh rỗi xen vào việc người khác như vậy à?"
Phương Lê đã rất vất vả mới chờ được Diêm Mặc Nghiêu phun ra vài lời hứa hẹn, còn nghĩ đến chuyện kết hôn, trước đây cậu từng khổ sở trong mối quan hệ này đâu ai biết. Vậy mà giờ lại có kẻ dám đâm thùng bể, dám kêu ông chú của cậu suy nghĩ lại, Phương Lê thật sự muốn lao qua cào sọc caro lên mặt Cố Tu ghê nơi.
Cố Tu nhìn Phương Lê phẫn nộ cũng không tức giận mà tiếp tục nói.
" Cậu còn nhỏ, nên luôn thấy tình yêu rất quan trọng, tôi có thể hiểu được, nhưng cậu cũng phải học được cách phân biệt, tôi chỉ không đành lòng cậu vì một mối tình lại muốn chôn vùi tương lại tươi đẹp và cả mạng sống như vậy, tôi chỉ hi vọng sau này được thấy cậu toả sánv rực rỡ được nhiều người yêu mến."
Phương Lê dùng sức nắm chặt tay, cậu thất muốn lao qua mà cào quá rồi. Diêm Mặc Nghiêu cũng nhận ra Phương Lê đang tức giận liền vươn tay kéo cậu ôm vào ngực nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng đứa nhỏ, hôn hôn lên đỉnh đầu Phương Lê, sau đó lạnh mặt nhìn Cố Tu.
" nếu cậu thấy ta không thể ở cạnh Phương Lê thì cậu liền có cơ hội thì cậu đã tự tin quá nhiều rồi. Nếu Phương Lê không muốn ở cùng ta, ta cũng sẽ không để người khác ở cạnh em ấy, vì trừ bỏ ta ra ta không tin kẻ khác có thể cho em âdy hạnh phúc, cũng không yên tâm giáo bảo bối của mình cho bất luận kẻ nào.
Cậu muốn cùng ta cạnh tranh cứ đến thử sức, nhưng cũng báo trước ta là người thế nào cậu không rõ có thể hỏi anh trai cậu, tốt nhất hổ rõ rồi còn muốn thử thì hậu quả sau này tự mình gánh lấy."
" Tôi không định bước chân vào giới giải trí, cũng không định làm một diễn viên hay gì, tôi rất ghét kẻ khác áp đặt suy nghĩ lên người, vốn dĩ tôi thấy anh là người tốt xã giao cũng không tồi, nhưng khi anh nói những lời đó trước mặt người tôi thương tôi thấy thật sự phản cảm. Tôi hi vọng sau náyex không gặp lại anh nữa."
Diêm Mặc Nghiêu vừa nói xòn Phương Lê không để Cố Tu nói mà liền tiếp lời Diêm Mặc Nghiêu. Sau đó ôm cánh tay người đàn ông mà kéo hắn troqr về phòng khách sạn, dự đinh ra ngoài chơi giờ cũng không còn tâm tình gì.
Trở lại phòng, tâm tình Phương Lê vẫn còn tức giận, tiếp tục diss.
" Anh ta nghĩ mình là ai cơ chứ. Lúc trước tui còn thấy anh ta là người tốt muốn kết giao. Nào ngờ, moá nó... Chuyện của tui liên quan gì đến anh ta mà anh ta lại xen vào ý kiến ý cò cơ chứ."
Diêm Mặc Nghiêu rót cho Phương Lê một li trà đưa qua, cậu uống hai ngụm sau đó đưa li cho Diêm Mặc Nghiêu, hắn cũng không nói gì nhận lấy sau đó uống hết. Phương Lê ngồi mà thở phì phò sau đó như nghĩ ra cái gì trực tiếp trừng mắt nhìn Phương Lê mà hăm doạ.
" Chú không được để ý lời của anh ta, những lời chú nói hôm qua tui đã nhớ kĩ rồi không được đổi ý, biết không?"
Diêm Mặc Nghiêu dùng hai tay nâng dưới nách của Phương Lê nhấc cậu ngồi khoá trên đùi hắn, sau đó ôm chặt trong ngực.
" Ta đã quyết định, thì sẽ không dễ dàng đổi ý, cũng sẽ khôn để người khác đả động."
" Vậy chúng ta sẽ kết hôn đúng không?"
Phương Lê ngẩng đầu nhìn Diêm Mặc Nghiêu hỏi, hắn kiền gật đầu nói ừ.
" Cho ta thêm thời gian, để ta fifm được cách khác, nếu không còn cách nào nữa, vậy để ta chuẩn bị hết mọi thứ rồi sẽ cùng em kết hôn."
" Vậy phải chờ bao lâu? " Phương Lê bĩu môi, cậu muốn hắn cho cậu một thời gian chính xác. Diêm Mặc Nghiêu nghe liền mỉm cười, bàn tay vuốt ve tóc Phương Lê.
" Em mới 19 tuổi, sao cứ gấp gáp muốn gả vậy?"
" Tui còn trẻ, nhưng chú thì không nha. Tui chỉ suy nghĩ cho chú thôi, tui không muốn khi có con, con lại nói sao ba ba lại già vậy...." Phương Lê nghiêm trang nói, nhưng càng nói càng nhỏ. Diêm Mặc Nghiêu chỉ biết lắc đầu cười khổ.
" Mẹ ta cũng chưa hối hôn gắt bằng em. Ta hiện tại thật sự chưa thể cho em một thời gian cụ thể, nhưng ta đảm bải nhất đínhex cùng em kết hôn, chỉ cần em chuẩn bị tinh thần và cho ta chút thời gian là được."
Phương Lê đem mặt dựa trên vai Diêm Mặc Nghiêu sau đó cọ cọ cổ hắn như một con mèo lười, nhỏ giọng mà nói.
" Vậy tui đồng ý kết giao với chú trước, chuyện kết hôn sẽ từ từ tính. Nhưng nếu tui mà biết chú cố tình kéo dài thời gian thì không cần giải thích gì cả, chúng ta chia tay."
" Thời nay người trẻ tuổi yêu đương đều vậy sao? Hai ba câu không hợp liền chia tay?"
Diêm Mặc Nghiêu hơi nghiêng đầu nhìn Phương Lê hỏi, Phương Lê bộ dáng như cha thiên hạ mà hất hất cằm nói.
" Chú cũng nhận ra tuổi của mình thế nào sao không cưới tui hả... Chú Diêm?"
Diêm Mặc Nghiêu chỉ biết cười vươn tay nhéo nhéo chóp mũi của cậu sau đó liền hôn hôn chóp mũi Phương Lê. Tay nâng cằm cậu chuyển nụ hôn từ chóp mũi xuống đôi môi hồng mềm mại của người trong ngực.
Hôm nay vừa xuất môn đã bất lợi, Phương Lê trục tiếp không ra ngoài nữa. Ở trong phòng lấy thân hình Diêm đổng làm nệm mà nằm ngồi.
Cả hai dính nhau thời gian cũng nhanh chóng qua, chưa gì đã tối, Phương Lê tắm rửa thay đồ ngủ ra đầu óc liền loé lên, sau đó vội vàng mà chạy ra kích động hướng Diêm Mặc Nghiêu nói.
" Tui biết rồi!!!"
“Biết cái gì?” Diêm Mặc Nghiêu nhìn Phương Lê như mắc động kinh liền đứng đậy bước đến cầm khăn lông đang vắt trê vai cậu, sau đó thay đứa nhỏ lau tóc.
" Tui biết vì sao chú lại thông suốt rồi,.... Là chú biết Cố Từ thịc tui nên mới sốt ruột chạy tới đây thị uy đúng hơm? Là chú ghen đúng hơm,?"
Diêm Mặc Nghiêu đem khăn lông đặt trên đầu Phương Lê đối cậu nói: “ tự lấy máy sấy, sấy khô tóc đi, ta đi tắm."
" Chú không được chạy, chú ghen đúng hơm, chú nói đi, nói đi." Phương Lê vội vàng ôm chặt Diêm Mặc Nghiêu, cả người đu trên người hắn không khác gì khỉ ôm cây không để hắn đi.
Diêm Mặc Nghiêu bất lực hai tay liền nâng mông Phương Lê nhích lên không để cậu té, mà nói.
" Em được Cô chỉ điểm mà ngộ duyên hay gì?"
" Lúc trước hoàn toàn tui không biết Cố Tu thích mình, sao có thể nghĩ ra được. Nhưng giờ thì biếy rồi nhà." Phương Lê hai tay ôm cổ Diêm Mặc Nghiêu, hai chân vòng qua hông hắn, ánh mắt như thánh giáng trần nhìn rõ nhân sinh mà nhìn Diêm Mặc Nghiêu.
" Nếu em đã hiểu vậy quá giỏi rồi."
" Giọng điệu gì đây? Đang khịa tui đó hả, chú phải nói rõ cho tui biết có phải chú ghen hay không, có phải sợ run khi thấy tui được người khác để ý hay không. Lúc Lý Duy Khải theo đuổi tui chú cũng khẩn trương vậy mà, lúc ấy còn kiên trì nói sẽ không kết hôn với tui, vậy sao đến lượt Cố Tu lại thay đổi suy nghĩ. Hai người họ có gì khác nhau ư?"
" Em thông minh như vậy nhất định là nghĩ ra rồi."
" Đương nhiên nghĩ thì tui cũng có thể nghĩ, nhưng tui muốn biết nhanh hơn thôi."
Diêm Mặc Nghiêu mim cười mà kề mặt đến hôn môi Phương Lê sau đó hạ cậu xuống mà xoay lưng vào nhà tắm để tắm rửa.
Phương Lê nhảy lên giường, sau đó lấy kịch bản ra để xem, ngày mai là cảnh cuối khá quan trọng, cậu phải nắm bắt thật kĩ, kết thúc sớm sau đó về là có thể paylak với Diêm Mặc Nghiêu rồi.
Chờ Diêm Mặc Nghiêu tắm rửa đi ra thì Phương Lê liền vất kịch bản qua bàn nhỏ đầu giường, lăn vào trong ngực Diêm Mặc Nghiêu, tay thì ôm eo , mặt cọ cọ ngực hắn.
" Chừng nào thì chú về"
" Ta chờ em cùng trở về, nếu thật sự cảnh diễn kéo dài ta đành về trước chờ em."
Diêm đổng cũng không biết đứa nhỏ phải quay đến khi nào, công ty bên kia lại có chuyện quan trọng hắn cần trở về để giải quyết.
" Chú không cần chờ tui đâu, nếu có chuyện gấp mai chú cứ về trước đi, tui quay xong cũng liền về."
" Em không muốn ta ở lại?"
" Sao lại không muốn, chỉ thấy chú bận như vậy, tui lại đóng phim thời gian ở cạn nhau không nhiều sao phải lãng phí ở đây. Sáng mai chú cứ về trước nha."
Phương Lê ngón tay vò vò góc áo Diêm Mặc Nghiêu, mặt thì ngẩng lên hỏi ý hắn
" Em đang có âm mưu gì đúng không?"
" Sao tui lại có âm mưu gì được cơ chứ,chỉ không muốn chú lãng phí thời gian thôi mà."
Phương Lê hơi chột dạ, cảnh ngày mai cạu bận trang phục nữ, nên có chút ngại, không muốn Diêm Mặc Nghiêu tận mắt chứng kiến. Diêm đổng nhìn Phương Lê nằm trong ngực hắn mắt lại đảo liên hồi, im lặng một chốc lại nhả ngọc.
" Ngày mai em bận trang phục nữ đúng không?"
Một câu như sét đánh, Phương Lê cháy đen thui hoang mang nhìn Diêm Mặc Nghiêu thầm nghĩ thím này có thuật đọc tâm ư? Sao có thể nhìn ra suy nghĩ của cậu.
Phương Lê thấy hắn cũng biết rồi cũng chả còn muốn giấu giếm làm gì. Cả đêm van nài Diêm Mặc Nghiêu sáng mai về, nhưng chưa nghe câu trả lời của Diêm Mặc Nghiêu đã bị hắn dỗ cho o oà ngủ ngon lành.
Ngày hôm sau, Diêm Mặc Nghiêu không về mà còn đại giá quang lâm theo sau lưng Phương Lê. Hắn ngồi bên cạnh chăm chú nhìn Phương Lê đang được trang điểm thay quần áo.
Phương Lê ngồi mà cả người đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy đôi mắt Diêm Mặc Nghiêu như nhìn xuyên cả đồ của cậu, cả người đều e thẹn vô cùng.
Sau khi trang điểm và thay trang phục xong xuôi, Diêm Mặc Nghiêu liền ra hiệu cho mọi người ra bên ngoài, sau đó bước tới ôm laay eo của Phương Lê, nâng cằm cậu lên mà nhìn.
Phương Lê bị hắn nhìn muốn rớt 2 lớp da mặt liền đẩy hắn ra mà nói.
" Đừng nhìn nữa, tui tới giờ pahri đi rồi. Nếu không sẽ trễ."
" Quả nhiên vẫn là em, không thấy đổi thành người khác "
Trong nháy mắt Diêm Mặc Nghiêu nhận không ra Phương Lê, vì bộ dáng của cậu quá diễm lệ, đẹp đến mức không thực, khác hẳn với ngày thường, nhưng khi Phương Lê vừa mở miệng, hắn liền xác nhận đứa nhỏ này vẫn là bảo bối của hắn không thay đổi.
" Ý của chú là thao?"
Phương Lê nghe không hiểu, chỉ cảm thấy lời của thím này hình như không phải đang khen cậu.
" Ta nói em thật xinh đẹp đó!"
Diêm Mặc Nghiêu nói xong cũng cúi đầu tìm môi Phương Lê mà hôn xuống, chính là Phương Lê vội vàng đẩy hắn ra nói không được hôn. Nhưng cái sức gà của cậu sao đấu nổi đám cơ bắp và cái thân hình to cao của Diêm Mặc Nghiêu. Phương Lê chỉ biết giãy giụa la làng và ngăn cái tay hư hỏng của Diêm đổng đang chu du trên người cậu lại.
Tác giả :
Tiểu Quất Tử