Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất
Chương 70: Sinh nhật (phần mười): Có lẽ cô ấy thích con
Edit: Sóc Là Ta
Truyện chỉ được đăng tải tại.……
Hết giờ làm việc, Hoàng Phủ Chính và ba mình cùng về nhà ăn cơm.
Vừa thấy bóng dáng hai cha con cùng bước vào cửa biệt thự nhà họ Hoàng, người quản gia lâu năm bước lên chào đón, hỏi: “Lão gia, thiếu gia, cơm tối đã chuẩn bị xong, khi nào thì dọn cơm được đây?”
“Chờ một chút, để tôi và A Chính thắp nén nhang cho mẹ nó.”
“Dạ.”
“A Chính, ba và con đi thôi.”
Hoàng Phủ “dạ” một tiếng, lặng lẽ đi sau lưng ba mình lên lầu.
Vào phòng của ba mình, Hoàng Phủ Chính lấy chiếc bật lửa để đốt nhang. Ba anh xá ba cái, sau đó mở miệng nói: “A Thu, hôm nay là sinh nhật A Chính. Em đã vất vả mới sinh ra nó, giờ nó đã tròn hai mươi bảy tuổi rồi. Em hãy hộ phù nó luôn mạnh khoẻ và gặp nhiều may mắn nhé.”
“Mẹ, con cám ơn mẹ. Hiện giờ con đã lớn, con sẽ thay người chăm sóc ba thật tốt, mẹ hãy yên tâm.”
Hoàng Phủ Chính cắm nhanh nén nhang vào lư hương. Sau đó anh cúi đầu, lui về phía sau đứng sau lưng ba mình.
Ba anh, Hoàng Phủ Toàn, cũng thắp ba nén hương, khấn cầu nói: “A Thu, hai ba con anh cũng tốt rồi. Tập đoàn Thái Tử cũng phát triển mạnh, em đừng lo lắng. Em chỉ cần phù hộ cho A Chính mau sớm tìm được người vợ tốt. Như vậy là tốt lắm rồi”
Hoàng Phủ Chính chẳng có hứng thú với việc nói yêu thương hay kết hôn, nhưng ở trước di ảnh của mẹ, anh không dám phản bác lời của ba mình.
Hai ba con im lặng đứng một phút, cuối cùng Hoàng Phủ Toàn mở miệng nói: “Đi thôi, ba con ta xuống ăn cơm.”
Trên bàn cơm, Hoàng Phủ Toàn bỏ đi khuôn mặt nghiêm túc thường thấy, mà thay vào đó là vẻ mặt hòa ái, dễ gần hỏi: “A Chính, con có dự định kết hôn chưa? Hay là có yêu mến cô gái nào chưa?”
“Ba à, con chưa muốn kết hôn, chưa muốn yêu thương ai hết. Bây giờ con chưa nghĩ đến chuyện ấy.”
“Vậy Dương Mỹ Lệ thế nào? Ba thấy cô ta rất thích con.”
Hoàng Phủ Chính nhíu mày, anh bất đắc dĩ trả lời: “Con không thể ngăn cản cô ấy yêu thích mình. Không phải con ghét cô ấy nhưng bây giờ con chưa có ý định kết hôn. Chờ sau này rồi tính.”
“Con cũng không còn nhỏ tuổi, cũng nên suy nghĩ cẩn thận một chút. Bất kể con yêu thương ai thì cha luôn luôn ủng hộ con. Nếu con không có ý định gì khác với Dương Mỹ Lệ thì tốt nhất con nên nói cho cô ấy biết, chứ con đừng để cô ấy chờ đợi con. Như vậy cũng không tốt.”
“Con hiểu, con sẽ chú ý việc này.”
“Ừ, vậy thì tốt, ăn nhiều một chút đi. Hôm nay là sinh nhật con.”
“Cám ơn ba, ba cũng ăn nhiều một chút.”
Bữa sinh nhật của Hoàng Phủ Chính là một bữa ăn rất bình thường, không có gì đặc biệt. Từ sau khi mẹ anh qua đời vì tai nạn xe cộ, đã chín năm rồi, sinh nhật năm nào anh cũng cùng ăn cơm với ba mình một bữa ăn như thế.
Kể từ lúc mất mẹ, ngôi nhà này càng trở nên yên tĩnh, cha con cũng ít nói chuyện thân mật với nhau. May mắn rằng họ đều là những quân nhân, nên cũng có phẩm chất của những người trong quân ngũ. Vì vậy, qua nhiều năm như vậy, dù trong nhà không bóng dáng phụ nữ nhưng hai ba con vẩn chung sống hoà hợp với nhau.
Qua mười phút, Hoàng Phủ Chính đặt chén cơm xuống và nói với ba mình: “Thưa ba, con đã ăn no, ba cứ ăn tự nhiên.”
“Ừ, con vội như vậy là muốn ra ngoài sao?”
“Dạ, đúng, Dương Mỹ Lệ hẹn con ra ngoài đi dạo.”
“Tốt lắm, những người trẻ tuổi cũng nên ra ngoài thư giãn, một chút. Con mau đi đi.”
Hoàng Phủ Chính vẫn đứng đó, lễ phép nói: “Ba cứ ăn tự nhiên.”
“Con không ngồi với ba thì ba cũng no rồi.”
“Ba, con xin lỗi.”
Hoàng Phủ Toàn cũng không nói gì, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Truyện chỉ được đăng tải tại.……
Hết giờ làm việc, Hoàng Phủ Chính và ba mình cùng về nhà ăn cơm.
Vừa thấy bóng dáng hai cha con cùng bước vào cửa biệt thự nhà họ Hoàng, người quản gia lâu năm bước lên chào đón, hỏi: “Lão gia, thiếu gia, cơm tối đã chuẩn bị xong, khi nào thì dọn cơm được đây?”
“Chờ một chút, để tôi và A Chính thắp nén nhang cho mẹ nó.”
“Dạ.”
“A Chính, ba và con đi thôi.”
Hoàng Phủ “dạ” một tiếng, lặng lẽ đi sau lưng ba mình lên lầu.
Vào phòng của ba mình, Hoàng Phủ Chính lấy chiếc bật lửa để đốt nhang. Ba anh xá ba cái, sau đó mở miệng nói: “A Thu, hôm nay là sinh nhật A Chính. Em đã vất vả mới sinh ra nó, giờ nó đã tròn hai mươi bảy tuổi rồi. Em hãy hộ phù nó luôn mạnh khoẻ và gặp nhiều may mắn nhé.”
“Mẹ, con cám ơn mẹ. Hiện giờ con đã lớn, con sẽ thay người chăm sóc ba thật tốt, mẹ hãy yên tâm.”
Hoàng Phủ Chính cắm nhanh nén nhang vào lư hương. Sau đó anh cúi đầu, lui về phía sau đứng sau lưng ba mình.
Ba anh, Hoàng Phủ Toàn, cũng thắp ba nén hương, khấn cầu nói: “A Thu, hai ba con anh cũng tốt rồi. Tập đoàn Thái Tử cũng phát triển mạnh, em đừng lo lắng. Em chỉ cần phù hộ cho A Chính mau sớm tìm được người vợ tốt. Như vậy là tốt lắm rồi”
Hoàng Phủ Chính chẳng có hứng thú với việc nói yêu thương hay kết hôn, nhưng ở trước di ảnh của mẹ, anh không dám phản bác lời của ba mình.
Hai ba con im lặng đứng một phút, cuối cùng Hoàng Phủ Toàn mở miệng nói: “Đi thôi, ba con ta xuống ăn cơm.”
Trên bàn cơm, Hoàng Phủ Toàn bỏ đi khuôn mặt nghiêm túc thường thấy, mà thay vào đó là vẻ mặt hòa ái, dễ gần hỏi: “A Chính, con có dự định kết hôn chưa? Hay là có yêu mến cô gái nào chưa?”
“Ba à, con chưa muốn kết hôn, chưa muốn yêu thương ai hết. Bây giờ con chưa nghĩ đến chuyện ấy.”
“Vậy Dương Mỹ Lệ thế nào? Ba thấy cô ta rất thích con.”
Hoàng Phủ Chính nhíu mày, anh bất đắc dĩ trả lời: “Con không thể ngăn cản cô ấy yêu thích mình. Không phải con ghét cô ấy nhưng bây giờ con chưa có ý định kết hôn. Chờ sau này rồi tính.”
“Con cũng không còn nhỏ tuổi, cũng nên suy nghĩ cẩn thận một chút. Bất kể con yêu thương ai thì cha luôn luôn ủng hộ con. Nếu con không có ý định gì khác với Dương Mỹ Lệ thì tốt nhất con nên nói cho cô ấy biết, chứ con đừng để cô ấy chờ đợi con. Như vậy cũng không tốt.”
“Con hiểu, con sẽ chú ý việc này.”
“Ừ, vậy thì tốt, ăn nhiều một chút đi. Hôm nay là sinh nhật con.”
“Cám ơn ba, ba cũng ăn nhiều một chút.”
Bữa sinh nhật của Hoàng Phủ Chính là một bữa ăn rất bình thường, không có gì đặc biệt. Từ sau khi mẹ anh qua đời vì tai nạn xe cộ, đã chín năm rồi, sinh nhật năm nào anh cũng cùng ăn cơm với ba mình một bữa ăn như thế.
Kể từ lúc mất mẹ, ngôi nhà này càng trở nên yên tĩnh, cha con cũng ít nói chuyện thân mật với nhau. May mắn rằng họ đều là những quân nhân, nên cũng có phẩm chất của những người trong quân ngũ. Vì vậy, qua nhiều năm như vậy, dù trong nhà không bóng dáng phụ nữ nhưng hai ba con vẩn chung sống hoà hợp với nhau.
Qua mười phút, Hoàng Phủ Chính đặt chén cơm xuống và nói với ba mình: “Thưa ba, con đã ăn no, ba cứ ăn tự nhiên.”
“Ừ, con vội như vậy là muốn ra ngoài sao?”
“Dạ, đúng, Dương Mỹ Lệ hẹn con ra ngoài đi dạo.”
“Tốt lắm, những người trẻ tuổi cũng nên ra ngoài thư giãn, một chút. Con mau đi đi.”
Hoàng Phủ Chính vẫn đứng đó, lễ phép nói: “Ba cứ ăn tự nhiên.”
“Con không ngồi với ba thì ba cũng no rồi.”
“Ba, con xin lỗi.”
Hoàng Phủ Toàn cũng không nói gì, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Tác giả :
Ưu Nha