Hào Môn Thừa Hoan
Chương 70: Anh hài lòng chưa?
Sau một hồi lâu, Lan Khê mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, mở cửa phòng đi ra ngoài.Những lọn tóc ướt át dính vào hai gò má, lúc lạnh lúc nóng. Vết thương trên môi đã đông kết thành vảy. Sau tai cùng cổ đầy đặc dấu hôn, là chứng cứ của một đêm hoan ái. Vết hôn đỏ sẫm nổi bật trên làm da trắng nõan, càng nhìn càng thấy đau lòng.Cô vẫn hành động như ngày thường, đi xuống lầu, tay nắm trên lan can cầu thang, lạnh nhạt nhìn về phía bàn ăn.Trên bàn bày đủ các loại thức ăn còn đang bốc khói, sưởi ấm cho ngôi nhà lạnh lẽo.Không thể bỏ qua bóng dáng tuấn dật đang ngồi ngay đó nữa, vẫn theo thường lệ, trên tay anh là tờ báo về thị trường tài chính.Lan Khê đi tới, sờ vào ly sữa tươi, nhiệt độ trên ly sữa như muốn làm phỏng tay cô.Đôi mắt trong suốt quét nhìn một lượt bàn ăn, nhưng không ngồi xuống mà sải bước đi thẳng ra cửa ngoài. Mộ Yến Thần rốt cuộc không thể ngồi yên được nữa. Ngay lúc cô đi lướt qua, anh liền vươn tay kéo cô lại, kêu lên: "Lan Khê."Không mở miệng thì anh còn không biết giọng mình lại khàn đến độ này.Sức lực trên tay làm cô nhớ đến sức mạnh khủng khiếp của ngày hôm qua, Lan Khê đứng lại, bình tĩnh đối diện với anh: "Tôi không thể ra ngoài sao?"Buồn cười thật, sao cô không còn cảm giác nhà này là của mình nữa. Dường như mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của người đàn ông này. Cô chỉ là kẻ ở nhờ, không một chút quyền lợi. Dù cho cô đau đến đâu, oán đến độ nào cũng phải ngậm hết vào lòng, thậm chí còn phải bình tĩnh ngồi ăn sáng cùng anh.Mộ Yến Thần trầm tĩnh thật lâu mới đứng dậy. Những tia nắng ban mai phủ lên khuôn mặt anh, ánh lên sự tuấn nhã làm ngây ngất lòng người. Trong coi ngươi màu đen là một sa mạc hoang lãnh, u tối. Anh không dám động vào cô nữa, chỉ đứng sát lưng cô, quan tâm hỏi: "Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi."Anh nhìn tấm lưng cô một lúc, đột nhiên sa sầm mặt mày."Đi đâu cũng được, tôi chỉ muốn hóng mát thôi, trong nhà quá ngột ngạt. . . . . .""Tại sao không mặc áo ngực?” Anh hết sức ức chế cơn giận đang muốn bùng lên, đau khổ cúi đầu xuống."Mặc khó chịu, không muốn mặc." Âm thanh mềm mại êm ái, đối đáp vô cùng bình tĩnh.Anh dùng hai tay ôm chặt lấy cô, gương mặt hoàn toàn xanh lét.Anh nhẹ nhàng xoay người cô lại, cố gắng làm dịu đi khí tức trong lồng ngực, cúi đầu, đầy nhu tình: "Lan Khê, anh đã nói đừng bao giờ tự hành hạ bản thân mình để chống đối với anh. . . . . . Anh sẽ không cho phép."Giờ phút này, tất cả ngụy trang hoàn toàn sụp đỗ, đôi mắt Lan Khê ngày càng đỏ lên.Những chuyện kinh hãi thay nhau xẹt qua đầu, vừa nghĩ đến là nhớ ngay đến kẻ đã bức cô đến hoàn cảnh này. Cô chịu không nỗi, kéo tay anh xuống, muốn chạy trốn ra ngoàiQuá ngột ngạt, cô muốn ra ngoài để hít thở.Đôi cánh tay nhanh chóng lôi cô trở lại vòm ngực rộng lớn. Cô có thể cảm nhận được cánh tay anh run rẩy, càng run rẩy thì càng dùng sức siết chặt cô, ép cô đến không thở nỗi.Nước mắt bắt đầu dâng trào, Lan Khê chống lên vai anh, cố gắng đẩy anh ra."Anh đừng đụng vào tôi nữa. . . . . ."Những cảm xúc tiêu cực mà cô cố che dấu đã bộc phát hoàn toàn, thanh âm nghẹn ngào chua xót: "Mộ yến thần, tôi cầu xin anh, đừng bao giờ để tôi gặp anh nữa !"Thanh âm khàn khàn, mùi hương đặc trừng phái nam, sức lực to lớn…Những thứ này từng thời từng đểm luôn làm cô nhớ đến thống khổ của ngày hôm qua. Sinh mệnh của 17 năm qua, đã khắc ghi một dấu ấn tội ác. Nhìn cô như thế này, anh nào có thoải mái hơn. Anh tự tay đẩy cô đến đau đớn, cũng tự tay chôn sống bản thân, để mình đời đời vạn kiếp bất phục.Anh biết bản thân mình làm gì, tội nghiệt mà anh gây ra không cách nào có thể tha thứ. Tia máu giăng đầy trong viền mắt, Mộ Yến Thần ấn mạnh đầu Lan Khê vào ngực mình, từng bước hóa giải sự giãy dụa của cô. Anh vừa ôm cô vừa mặc niệm trong lòng.Hận đi em.Lan Khê, dùng tất cả sự đau khổ, phẫn nộ của em mà hận anh đi.Bởi vì bản thân đang bị giam cầm trong địa ngục nên anh vô phương chuộc tội. Anh chỉ mong có thể giúp cô gánh đi nỗi đau khổ này.Tội ác trước mắt, giống như một tấm lưới khổng lồ, giam chặt anh suốt đời.Lan Khê vùng vẫy đến khi không còn chút sức lực, thân thể cũng mềm nhũn đi. Không biết lúc nào bị anh ôm lên, tỉnh ra thì đã thấy mình ngồi trên sô pha, cả người vẫn bị nhốt trong ngực Mộ Yến YhầnĐôi mắt mông lung ướt đẫm, nhưng nước mắt không cách nào chảy nỗi nữa."Anh đã hài lòng chưa. . . . . ."Giọng nói nói nghẹn ngào, ấm ức vang lên bên tai làm thân thể Mộ Yến Thần đông cứng lại"Tôi bây giờ đã thuộc về anh, mãn nguyện không?" Cô nâng khuôn mặt nhòa đi trong nước mắt lên, nhẹ giọng hỏi, "Anh hai?."Hai chữ cuối cùng đâm thẳng vào cổ họng, chặn ngang lấy hô hấp của anh. Môi anh dần trắng bệch, sức lức trên hai cánh tay cũng yếu đi.Lan Khê nhấc người, vịn vào anh, nói tiếp: "Lúc tôi đi tắm nhìn thấy những ấn kí anh để lại, chà mạnh cỡ nào cũng không thể xóa được, cảm giác của tôi như thế nào, anh biết được không?"Từng lời của cô kích thích mạnh vào ý thức của anh.Cô mới 17 tuổi.Từ cơ thể đến tư tưởng đều còn non nớt, bắt cô tiếp nhận những việc “thành thục” này là một điều quá tàn nhẫn, độc ác.Giờ cô đứng trước mặt anh, từng chút, từng chút vạch trần tội ác của anh.Mắt cô đỏ ửng, nhưng giọng nói vẫn duy trì sự dịu dàng, êm ái: "Tôi đang suy nghĩ đến chuyện tương lai, sau này tôi sẽ có bạn trai, sẽ kết hôn —— Tôi phài giải thích với bạn trai, với chồng tôi như thế nào về việc lần đầu đã trao cho ai? Về sau, mỗi lần làm chuyện ấy tôi có thể bị ám ảnh, nhớ tới nỗi đau tận cùng của tối qua không. . . . . .?""Oành!" thân thể cô đụng mạnh vào ngực anh. Mộ Yến Thần gắt gao ôm chặt cô vào lòng, hai cánh tay run rẩy nổi đầy gân xanh, dường như sắp tan vỡ .Anh nhắm chặt hai mắt, lần đầu tiên nếm được cảm giảm hít thở lại vô cùng đau, đau đến sắp chết nhưng lại không thể dừng.Trên mặt Lan Khê rơi đầy nước mắt, cứ tưởng tuyến lệ đã bị tê liệt, nào ngờ vẫn còn hoạt động mãnh liệt như vậy. Mặt cô chôn vào cổ anh, khóc lóc: "Tôi chưa bao giờ chân chính hận một người. . . . . . Cho dù khi mẹ tôi vừa mới mất ba tháng, Mạc Như Khanh đã vội vàng gả cho ba tôi, nhưng tôi vẫn không hận bà ta. . . . . .""Nhưng giờ này tôi rất hận anh. . . . . ." Tay cô níu chặt lấy cổ áo anh."Mộ Yến Thần, tôi hận anh !" Cô khóc nức nở gào thét lên. Tất cả mọi ấm ức, tủi thân theo câu nói này hoàn toàn bộc phát ra hết. Hai bàn tay cô điên cuồng lần mò ở phía sau, đụng phải một vật lạnh giá trên bàn trà, cắn răng đâm mạnh xuống bờ vai anh.Mộ Yến Thần cúi đầu rên lên một tiếng, cảm thấy sự tê liệt đau nhức đang thay nhau tra tấn trên bờ vai mình. Sắc mặt anh trở nên tái nhợt, nhưng hai cánh tay vẫn không thả lỏng, ngược lại càng siết chặt hơn, cam tâm nhận mọi đau đớn mà cô đem đến.Tay Lan Khê vẫn tăng thêm sức, tăng hết sức lực cho đến khi nó mỏi nhừ, mất hết khí lực.Nước mắt làm nhòe đi đôi mắt, một lát sau cô mới nhìn rõ trên tay đang cầm vật gì. Là một cái nĩa bạc, nĩa bạc đang đâm thật sâu vào vai Mộ Yến Thần. Màu máu đỏ tươi lan rộng trên chiếc áo sơ mi trắng tinh, cứ như một bông hoa hồng đỏ thắm nở rộ trên bờ vai anh, đóa hoa càng nở càng hăng, càng lúc càng lớn.Lý trí cuối cùng cũng chịu quay về, ý thức được bản thân đang làm gì, Lan Khê hốt hoảng , tay nhỏ bé vội buông nĩa bạc ra. Cô sợ tới mức muốn thoát khỏi vòng ôm của anh, bị anh ôm trở lại mới ngước mắt nhìn anh, đôi môi anh tái nhợt nhưng con ngươi trong mắt vẫn trầm tĩnh.Giống như những lúc cô nhìn anh, luôn trầm tĩnh, không hề gợn sóng.Vẫn bộ dáng trọn đời cô tịch.Sợ cùng thương lồng vào nhau, bao trùm lấy mọi giác quan của cô.Hai tay cô chống xuống ghế, bả vai kịch liệt run rẩy, khóc lớn lên."Thật xin lỗi. . . . . . Anh hai, xin lỗi. . . . . ." Cô nhấc người đến gần, quan sát vết thương trên vai anh, chiếc nĩa đâm rất sâu, có thể thấy được máu thịt bên trong, cô nắm lấy áo anh, hoảng loảng không biết nên làm gì "Em. . . . . . Em không cố ý đâu. . . . . ."Sự đau đớn của vết thương làm ý thức của Mộ Yến Thần trở nên mê mang, anh muốn ngất đi để giảm bớt sự đau đớn cho mình. Nhưng khi nghe tiếng cô khóc, anh cố chống cự, giữ lại chút thanh tỉnh, nhẹ nhàng ôm lấy cô, thì thầm bên tai cô: "Không sao. . . . . . Anh không sao, Lan Khê ngoan, đừng sợ. . . . . ."Tuy đau nhưng anh lại cảm thấy vô cùng may mắn.May mắn vì cô vẫn là cô gái lương thiện như xưa, may mắn khi anh đã giao trái tim cho cô gái như vậy.Dù là tội ác ngập trời.Dù là vạn kiếp bất phục.Đau đớn tới thật đúng lúc, nếu không anh cũng chẳng biết nên dùng cách nào để kết thúc nữa.Cô khóc nhiều như thế, đau như vậy, anh không thể chịu nỗi. Anh nguyện tự tay khoét trái tim ra để đổi lại nụ cười ngày xưa của cô, để tội ác của tối hôm qua chưa từng xảy ra. . . . . . Những việc anh gây nên, lại không thể tự tay mình kết thúc.***Nhiếp Minh Hiên từ phòng bệnh cao cấp đi ra ngoài, vì cười nhiều quá nên cơ mặt đã trở nên cương cứng. Dù sao người nằm viện cũng là bạn thân của ba anh ta, theo lễ phép anh ta nên đến thăm hỏi. Ra khỏi cửa phòng thì trong miệng cũng trở nên nhạt nhẽo, Nhiếp Minh Hiên kẹp một điếu thuốc lá tiến đến hành lang bệnh viện. Trên bậc thang xuất hiện một thân thể nhỏ nhắn đang ngồi thu mình lại, Nhiế Minh Hiên cảm thấy rất quen thuộc.Nhấc chân đi tới, Nhiếp Minh Hiên thử dò xét, kêu một tiếng: "Lan Khê?"Cô gái nhỏ đang ngồi đờ đẫn, dần hồi phục lại tinh thần.Lan Khê ngước mắt nhìn anh ta, tóc tai rối bù, rơi tán loạn trên vai, giống như một con mèo bị lạc đến nơi này.Nhiếp Minh Hiên nở nụ cười, nhìn hình dáng quen thuộc, không ngờ lại đúng là em em gái nhỏ.Anh ta nhớ lại ba mình mấy bữa trước có nói Mộ Minh Thăng đang đi du lịch cùng vợ của ông ta, trong lòng anh ta tự suy đoán, mở miệng hỏi: "Anh hai em ở bên trong?"Mặt Lan Khê trắng tái, cánh môi không chút huyết sắc, cúi đầu, tiếp tục ôm lấy mình, không trả lời Nhiếp Minh Hiên.Nhiếp Minh Hiên chưa từng đối phó qua những cô bé như thế này. Anh ta cũng không chấp nhắt thái độ của cô , đang muốn hỏi cô vì sao gần đây Mộ Yến Thần liên tục ra vào bệnh viện thì đột nhiên phát hiện trên cổ cô tràn đầy ấn kí đỏ hồng, nếu anh ta nhìn không lầm thì trên môi cũng có vết rách do bị cắn.Hô hấp trở nên căng thẳng, Nhiếp Minh Hiên đi tới ngồi xổm xuống, ngón tay đang cầm điếu thuốc gõ nhẹ lên đầu cô. Anh ta rõ ràng thấy cô run mạnh, đầu cũng né ra xa, anh ta dè dặt hỏi: "Có người khi dễ em hả?"—— Cô đang học cấp ba, anh ta vẫn còn nhớ lần Mộ Yến Thần đến trường cô giải quyết sự kiện các nữ sinh đánh nhau. Nhưng lần này hình như không giống lần đó.Dáng vẻ cô bây giờ không giống với việc đánh nhau tạo thành.
Tác giả :
Mộc Tiểu Ô