Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
Chương 535: Chúng ta cùng trở về đi! (5)
Cô hình như nổi hứng hát, liền hát một lần lại một lần, dẫn đến không ít người qua đường, lộp bộp vứt không ít tiền.
Tại thành phố X, tháng mười hai thỉnh thoảng có gió, rất lạnh, giống như là con dao găm, cắt trên da thịt, cho dù Lăng Mạt Mạt bọc kín toàn thân vô cùng chặt chẽ, về sau, cô ẫn cảm thấy đôi tay đang cầm cây đàn ghita, đã dần dần bị cóng đến chết lặng, mất đi tri giác.
Cậu bé bởi vì 100 mà đưa cây đàn guitar cho Lăng Mạt Mạt, giọng cô gái thanh thúy dễ nghe, ai ai trong phố lớn phố nhỏ cũng đề lưu truyền ca khúc 《 tha thứ 》 kinh điển, cậu cẩn thận lắng nghe một hồi, liền phát hiện âm thanh của cây đàn ghita có gì đó không đúng, cúi đầu, đã nhìn thấy ngón tay đông cứng của cô gái, cậu nghĩ nghĩ, liền lấy lại đàn ghita từ trong tay Lăng Mạt Mạt, Lăng Mạt Mạt sững sờ, cậu liền mở trừng hai mắt, sau đó cùng với tiếng hát của Lăng Mạt Mạt, cậu tiếp tục gảy đàn.
Lăng Mạt Mạt đút tay vào túi áo lông, cụp mắt, một lần lại một lần hát câu hát kia ---- yêu anh giống như là loại tín ngưỡng, thành kính đến bị thương tích khắp người.
Màn đêm dần dần lại tới, ngày càng lạnh hơn, giọng của Lăng Mạt Mạt cũng đã khàn đi, trước mặt cái hộp không của cậu bé cũng đã có đầy tiền.
Cậu bé lấy tiền đếm, có 50 tệ, có 20 tệ, 10 tệ, 5 tệ, 1 tệ, một xấp thật dày, cậu bé đếm rất lâu, sau đó rút ra hơ phân nửa số tiền, đưa cho Lăng Mạt Mạt: "Tổng cộng có 670 tệ, cho chị 400!"
Lăng Mạt Mạt nhìn một chút, lắc đầu một cái, không nhận.
Cậu bé cho rằng Lăng Mạt Mạt ghét bỏ cậu cho cô ít tiền, lập tức trợn to hai mắt, nhìn Lăng Mạt Mạt nói: "Cái đó, tôi cũng biêt rõ tôi lấy nhiều tiền như vậy có chút quá đáng, nhưng mà, tôi thật sự vô cùng cần tiền."
Lăng Mạt Mạt nhìn cậu bé có số tuổi không kém mình bao nhiêu, cười noi: "Tôi không cần một xu nào cả, cậu cầm lấy đi."
Cậu bé không nghĩ tới Lăng Mạt Mạt lại có thể không lấy tiền, hết sức kinh ngạc, không xác định hỏi ngược lại: "Chị thật sự không cần?"
Lăng Mạt Mạt gật đầu một cái, sau đó nhìn cậu bé bị lạnh cóng đến sưng đỏ cả tay, nhẹ giọng hỏi: "Cậu là học sinh à?"
"Ừ, đại học X." Ánh mắt Lăng Mạt Mạt có chút hoảng hốt, một hồi lâu mới hỏi: "Sao cậu biết bài hát Tha thứ này? Gân đây, danh tiếng người biểu diễn bài hát này không được tốt."
Cậu bé trẻ tuổi tính tình rất sáng sủa, môi cười toe toét, nói: "Lăng Mạt Mạt sao? Có quan hệ gì với tôi chứ? Hơn nữa, người có thể hát ra một ca khúc hay như vậy, tôi cảm thấy bản chất của cô ấy rất định rất hiền lành."
Lăng Mạt Mạt không có nói chuyện, cô thật không ngờ, tại thời điểm khi mà tất cả mọi người đều đang ở trên mạng chỉ trích mình, thế nhưng một cậu bé kiếm sông bằng việc hát ven đường lại có thể có lời nói không chút thành kiến.
Chàng trai trẻ tuổi thấy Lăng Mạt Mạt hồi lâu không nói gì, hơn nữa trời rất lạnh, cậu có chút không nhịn được đứng dậm chân, thấy phía xa vừa vặn có một cửa hàng KFC, liền nói: "Chị giúp tôi kiếm được nhiều tiền như vậy, tôi mời chị ăn KFC!"
Tại thành phố X, tháng mười hai thỉnh thoảng có gió, rất lạnh, giống như là con dao găm, cắt trên da thịt, cho dù Lăng Mạt Mạt bọc kín toàn thân vô cùng chặt chẽ, về sau, cô ẫn cảm thấy đôi tay đang cầm cây đàn ghita, đã dần dần bị cóng đến chết lặng, mất đi tri giác.
Cậu bé bởi vì 100 mà đưa cây đàn guitar cho Lăng Mạt Mạt, giọng cô gái thanh thúy dễ nghe, ai ai trong phố lớn phố nhỏ cũng đề lưu truyền ca khúc 《 tha thứ 》 kinh điển, cậu cẩn thận lắng nghe một hồi, liền phát hiện âm thanh của cây đàn ghita có gì đó không đúng, cúi đầu, đã nhìn thấy ngón tay đông cứng của cô gái, cậu nghĩ nghĩ, liền lấy lại đàn ghita từ trong tay Lăng Mạt Mạt, Lăng Mạt Mạt sững sờ, cậu liền mở trừng hai mắt, sau đó cùng với tiếng hát của Lăng Mạt Mạt, cậu tiếp tục gảy đàn.
Lăng Mạt Mạt đút tay vào túi áo lông, cụp mắt, một lần lại một lần hát câu hát kia ---- yêu anh giống như là loại tín ngưỡng, thành kính đến bị thương tích khắp người.
Màn đêm dần dần lại tới, ngày càng lạnh hơn, giọng của Lăng Mạt Mạt cũng đã khàn đi, trước mặt cái hộp không của cậu bé cũng đã có đầy tiền.
Cậu bé lấy tiền đếm, có 50 tệ, có 20 tệ, 10 tệ, 5 tệ, 1 tệ, một xấp thật dày, cậu bé đếm rất lâu, sau đó rút ra hơ phân nửa số tiền, đưa cho Lăng Mạt Mạt: "Tổng cộng có 670 tệ, cho chị 400!"
Lăng Mạt Mạt nhìn một chút, lắc đầu một cái, không nhận.
Cậu bé cho rằng Lăng Mạt Mạt ghét bỏ cậu cho cô ít tiền, lập tức trợn to hai mắt, nhìn Lăng Mạt Mạt nói: "Cái đó, tôi cũng biêt rõ tôi lấy nhiều tiền như vậy có chút quá đáng, nhưng mà, tôi thật sự vô cùng cần tiền."
Lăng Mạt Mạt nhìn cậu bé có số tuổi không kém mình bao nhiêu, cười noi: "Tôi không cần một xu nào cả, cậu cầm lấy đi."
Cậu bé không nghĩ tới Lăng Mạt Mạt lại có thể không lấy tiền, hết sức kinh ngạc, không xác định hỏi ngược lại: "Chị thật sự không cần?"
Lăng Mạt Mạt gật đầu một cái, sau đó nhìn cậu bé bị lạnh cóng đến sưng đỏ cả tay, nhẹ giọng hỏi: "Cậu là học sinh à?"
"Ừ, đại học X." Ánh mắt Lăng Mạt Mạt có chút hoảng hốt, một hồi lâu mới hỏi: "Sao cậu biết bài hát Tha thứ này? Gân đây, danh tiếng người biểu diễn bài hát này không được tốt."
Cậu bé trẻ tuổi tính tình rất sáng sủa, môi cười toe toét, nói: "Lăng Mạt Mạt sao? Có quan hệ gì với tôi chứ? Hơn nữa, người có thể hát ra một ca khúc hay như vậy, tôi cảm thấy bản chất của cô ấy rất định rất hiền lành."
Lăng Mạt Mạt không có nói chuyện, cô thật không ngờ, tại thời điểm khi mà tất cả mọi người đều đang ở trên mạng chỉ trích mình, thế nhưng một cậu bé kiếm sông bằng việc hát ven đường lại có thể có lời nói không chút thành kiến.
Chàng trai trẻ tuổi thấy Lăng Mạt Mạt hồi lâu không nói gì, hơn nữa trời rất lạnh, cậu có chút không nhịn được đứng dậm chân, thấy phía xa vừa vặn có một cửa hàng KFC, liền nói: "Chị giúp tôi kiếm được nhiều tiền như vậy, tôi mời chị ăn KFC!"
Tác giả :
Diệp Phi Dạ