Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
Chương 408: Quà sinh nhật (18)
Ngực bồn chồn, hô hấp cũng không thể duy trì thông thuận, cũng không biết trải qua bao lâu, ở trong điện thoại di động truyền ra một giọng nói, Lăng Mạt Mạt cúi đầu, nhìn sang: 【Enson muốn xin kết bạn với bạn, tin nhắn: Mạt Mạt, em vẫn còn ở đó chứ? Thêm anh vào bạn bè, chúng ta nói chuyện một chút. 】
Lăng Mạt Mạt mở trừng hai mắt, một lúc lâu mới có thể thấy rõ chữ cái ở trên màn hình điện thoại di động, sau đó nhẹ nhàng nhấn đồng ý.
Chúc mừng bạn và Enson trở thành bạn tốt, bây giờ bạn có thể tán gẫu!
Rất nhanh, hộp thoại nhảy ra một tin nhắn của Enson: 【 cám ơn em. 】
Lăng Mạt Mạt nhìn ba chữ này, hít sâu một hơi, nhanh chóng ấn trên mand hình điện thoại di động: 【 em xin lỗi đã khiến anh phải gửi kết bạn lại. 】
【 không sao. 】 Lý Tình Thâm trả lời lại ba chữ đơn giản, vẻ mặt rất trịnh trọng, một lúc lâu anh lại bổ sung thêm một câu: 【 em rất muốn gặp anh sao? 】
Lăng Mạt Mạt nắm điện thoại di động, ngón tay khẽ run, gặp thì thế nào? Cuối cùng cô và anh không có kết quả
Lúc đầu, là cô quá ngây thơ rồi, cô và anh, một chỉ dựa vào quy tắc ngầm để lên chức ca sĩ, một là là tổng giám đốc thần bí nổi danh lừng lẫy, khác biệt trời vực.
Bây giờ nghĩ lại, khi đó đề nghị của cô, là không biết tự lượng sức mình như thế nào!
Lăng Mạt Mạt cắn cắn môi dưới, liền ăn ở hai lòng nói: 【 không có, em chỉ là thuận miệng nói một chút thôi! Em chỉ rất là hiếu kỳ người đàn ông có hợp đồng lên giường với em rốt cuộc có bộ dạng như thế nào! Cho dù em đổi lại là người khác thì cũng sẽ nghĩ như vậy! 】
Lý Tình Thâm thấy hàng chữ này, hơi mất mát: 【 là như vậy sao? 】
Lăng Mạt Mạt nghĩ, dĩ nhiên không phải như vậy.
Chỉ tiếc, cô không có tư cách đi yêu, cô phải để ý trí tỉnh táo đối mặt thực tế, cho nên, ngón tay của cô dừng thật lâu ở trên điện thoại di động, mới cắn răng, chịu đựng đau đớn tan lòng nát dạ, đánh một chữ: 【 phải 】
Sau khi đánh xong, Lăng Mạt Mạt ngẩng đầu lên, hoảng hốt nhìn phòng giải phẩu một chút, nghĩ đến nghĩ đến có lẽ ông cố của mình sẽ rời đi, Lăng Mạt Mạt có một loại sợ hãi, cô sợ sau khi ông cố rời khỏi mình, cô chỉ còn lại một mình cô tịch, cho nên, cô nghĩ muốn cùng Enson giống như ngày trước, chỉ là tâm sự, làm bạn nói giỡn một chút, cô cũng đã thỏa mãn.
Nghĩ tới đây, Lăng Mạt Mạt liền tiếp gửi cho Enson một hàng chữ: 【 giữa chúng ta chỉ có một bản hợp đồng, cho nên có gặp hay không cũng không đáng ngại, sớm muộn cũng sẽ kết thúc. Em còn nhớ rất rõ ràng, còn nợ anh 73 lần! 】
Trời mới biết lúc Lăng Mạt Mạt đánh xong đoạn chữ này, đáy lòng có bao nhiêu khổ sở, cô cắn môi, chịu đựng ngón tay run rẩy, chọn một cái mặt cười gửi đi.
Trong lúc này, cô rất cảm ơn vì bọn họ cách nhau cái wechat, anh se không nhìn thấy vẻ mất mác khổ sở của cô, anh vĩnh viễn cũng sẽ không biết vào giờ phút này, lúc cô gửi cho anh cái mặt cười, đã sớm khóc không thành tiếng.
【 có phải em đang tức giận hay không? Một đêm đó, anh thật sự vô cùng xin lỗi. 】 Lý Tình Thâm thấy 73 lần rất nhức mắt, nghĩ đến mình đã từng nói câu nói câu chọc tức với cô, qua thật lâu, gửi cho cô một cái tin nhắn.
【 không có. 】 Lăng Mạt Mạt trực tiếp trả lời.
Lý Tình Thâm nhìn hai chữ này, lại trầm mặc, trong khoảng thời gian ngắn, anh lại không biết mình nên trở lời cái gì.
Lăng Mạt Mạt mở trừng hai mắt, một lúc lâu mới có thể thấy rõ chữ cái ở trên màn hình điện thoại di động, sau đó nhẹ nhàng nhấn đồng ý.
Chúc mừng bạn và Enson trở thành bạn tốt, bây giờ bạn có thể tán gẫu!
Rất nhanh, hộp thoại nhảy ra một tin nhắn của Enson: 【 cám ơn em. 】
Lăng Mạt Mạt nhìn ba chữ này, hít sâu một hơi, nhanh chóng ấn trên mand hình điện thoại di động: 【 em xin lỗi đã khiến anh phải gửi kết bạn lại. 】
【 không sao. 】 Lý Tình Thâm trả lời lại ba chữ đơn giản, vẻ mặt rất trịnh trọng, một lúc lâu anh lại bổ sung thêm một câu: 【 em rất muốn gặp anh sao? 】
Lăng Mạt Mạt nắm điện thoại di động, ngón tay khẽ run, gặp thì thế nào? Cuối cùng cô và anh không có kết quả
Lúc đầu, là cô quá ngây thơ rồi, cô và anh, một chỉ dựa vào quy tắc ngầm để lên chức ca sĩ, một là là tổng giám đốc thần bí nổi danh lừng lẫy, khác biệt trời vực.
Bây giờ nghĩ lại, khi đó đề nghị của cô, là không biết tự lượng sức mình như thế nào!
Lăng Mạt Mạt cắn cắn môi dưới, liền ăn ở hai lòng nói: 【 không có, em chỉ là thuận miệng nói một chút thôi! Em chỉ rất là hiếu kỳ người đàn ông có hợp đồng lên giường với em rốt cuộc có bộ dạng như thế nào! Cho dù em đổi lại là người khác thì cũng sẽ nghĩ như vậy! 】
Lý Tình Thâm thấy hàng chữ này, hơi mất mát: 【 là như vậy sao? 】
Lăng Mạt Mạt nghĩ, dĩ nhiên không phải như vậy.
Chỉ tiếc, cô không có tư cách đi yêu, cô phải để ý trí tỉnh táo đối mặt thực tế, cho nên, ngón tay của cô dừng thật lâu ở trên điện thoại di động, mới cắn răng, chịu đựng đau đớn tan lòng nát dạ, đánh một chữ: 【 phải 】
Sau khi đánh xong, Lăng Mạt Mạt ngẩng đầu lên, hoảng hốt nhìn phòng giải phẩu một chút, nghĩ đến nghĩ đến có lẽ ông cố của mình sẽ rời đi, Lăng Mạt Mạt có một loại sợ hãi, cô sợ sau khi ông cố rời khỏi mình, cô chỉ còn lại một mình cô tịch, cho nên, cô nghĩ muốn cùng Enson giống như ngày trước, chỉ là tâm sự, làm bạn nói giỡn một chút, cô cũng đã thỏa mãn.
Nghĩ tới đây, Lăng Mạt Mạt liền tiếp gửi cho Enson một hàng chữ: 【 giữa chúng ta chỉ có một bản hợp đồng, cho nên có gặp hay không cũng không đáng ngại, sớm muộn cũng sẽ kết thúc. Em còn nhớ rất rõ ràng, còn nợ anh 73 lần! 】
Trời mới biết lúc Lăng Mạt Mạt đánh xong đoạn chữ này, đáy lòng có bao nhiêu khổ sở, cô cắn môi, chịu đựng ngón tay run rẩy, chọn một cái mặt cười gửi đi.
Trong lúc này, cô rất cảm ơn vì bọn họ cách nhau cái wechat, anh se không nhìn thấy vẻ mất mác khổ sở của cô, anh vĩnh viễn cũng sẽ không biết vào giờ phút này, lúc cô gửi cho anh cái mặt cười, đã sớm khóc không thành tiếng.
【 có phải em đang tức giận hay không? Một đêm đó, anh thật sự vô cùng xin lỗi. 】 Lý Tình Thâm thấy 73 lần rất nhức mắt, nghĩ đến mình đã từng nói câu nói câu chọc tức với cô, qua thật lâu, gửi cho cô một cái tin nhắn.
【 không có. 】 Lăng Mạt Mạt trực tiếp trả lời.
Lý Tình Thâm nhìn hai chữ này, lại trầm mặc, trong khoảng thời gian ngắn, anh lại không biết mình nên trở lời cái gì.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ