Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
Chương 369: Haagen-dazs (9)
Lúc này Lý Tình Thâm mới nhẹ nhàng di chuyển thân thể, thấy tóc Lăng Mạt Mạt thật dài rũ xuống kem Haagen-Dazs, lây dính một chút bơ, anh liền tự nhiên giơ tay lên, nhẹ nhàng cầm khăn giấy lau đi, đã quấy rầy Lăng Mạt Mạt vẫn đờ đẫn như cũ.
Nhất thời mặt Lăng Mạt Mạt đỏ lên, cô không biết mình bị sao nữa, mới vừa rồi lại bởi vì một cái câu nói kia của Lý Tình Thâm, mà ngây ngô nhìn anh rất lâu.
Hơn nữa, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô cảm giác mới vừa rồi ánh mắt Lý Tình Thâm nhìn cô, thấy sao quỷ dị, giống như ẩn giấu cái gì đó cô không thể giải thích, cũng không cách nào thấy được.
Xa lạ như thế, rồi lại mê người như thế!
Lăng Mạt Mạt nghĩ đi nghĩ lại, đã cảm thấy tim mình càng ngày càng hỗn loạn, cô vội vã cúi đầu, cầm cái muỗng đào Haagen-Dazs, nhanh chóng ăn.
Kem ngọt ngào lành lạnh trượt vào trong bụng, mới từ từ tỉnh táo dịu chút hỗn loạn của cô vừa rồi.
Lăng Mạt Mạt ăn xong kem, Lý Tình Thâm lái ô-tô mang cô tới một nhà nhà hàng Trung Quốc, ở nơi đất khách quê người có thể tìm thấy món ăn Trung Quốc như vậy, thật đúng là để cho người ta kinh ngạc.
Hình như Lý Tình Thâm thường tới nhà hàng Trung Quốc này ăn cơm, ông chủ biết anh, nhìn thấy anh, cực kỳ ân tình và hưng phấn, “Lý tiên sinh, ngài đã tới, thật lâu cũng không có thấy ngài tới.”
Lý Tình Thâm cười nói: “Tôi trở về nước.”
“Như vậy sao, lần này Lý tiên sinh về Mỹ muốn ở lại bao lâu?”
“Ngày mai sẽ phải đi.” Lý Tình Thâm nói xong, liền chỉ chỉ Lăng Mạt Mạt đi bên cạnh anh, giới thiệu: “Đây là học sinh của tôi, Lăng Mạt Mạt.”
Lăng Mạt Mạt ngoan ngoãn gật đầu một cái, chào hỏi: “Chào ông.”
Biểu tình của ông chủ cực kỳ kinh ngạc, liên tiếp nhìn Lăng Mạt Mạt vài lần, mới dẫn Lý Tình Thâm và Lăng Mạt Mạttới chỗ ngồi gần ngay cửa sổ: “Lý tiên sinh, ngài vẫn như trước kia sao?”
Lý Tình Thâm gật đầu một cái.
Trong quá trình chờ món ăn, Lý Tình Thâm đi vào phòng vệ sinh, Lăng Mạt Mạt một người ở đó nghịch điện thoại, lúc có người mang thức ăn lên, Lăng Mạt Mạt ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn, là ông chủ vừa rồi nói chuyện với Lý Tình Thâm, cô cười nói: “Cám ơn.”
Ông chủ cũng hào phóng quay sang cưới với Lăng Mạt Mạt, nói: “Bộ dạng Lăng tiểu thư dáng thột xinh đẹp, tôi là lần đầu tiên thấy Lý tiên sinh mang một cô gái cùng đi ra ngoài ăn cơm đấy, Lăng tiểu thư là bạn gái của Lý tiên sinh sao?”
Lăng Mạt Mạt bị người ta hiểu lầm như vậy, nhất thời lúng túng hơi đỏ mặt, khoát tay, nói”Không phải.” Ông chủ kia chỉ coi cô như xấu hổ, không nói gì nữa, nhưng khi ánh mắt nhìn cô, vẫn ái muội như vậy.
Ngược lại lúc Lý Tình Thâm đi ra, vừa vặn nghe được lời của ông chủ, bên môi nhếch một nụ cười, như không có chuyện gì xảy ra ngồi xuống ăn cơm, ăn cơm xong, Lý Tình Thâm đi tính tiền, Lăng Mạt Mạt đứng ở cửa đợi.
Trả hóa đơn xong, Lý Tình Thâm nghiêng đầu, liền nhìn thấy bóng dáng Lăng Mạt Mạt đứng ở cửa xinh đẹp, nhất thời mặt mày dịu dàng rất nhiều, ông chủ lấy tiền thừa cho Lý Tình Thâm thấy bộ dạng anh như vậy, nhất thời tươi cười vươn tay chọc chọc cánh tay Lý Tình Thâm, Lý Tình Thâm mới hồi hồn, hơibối rối nhận lấy tiền, vốn định rời đi, nhưng lúc bất chợt hình như nhớ ra một cái gì đó, nghiêng đầu, thấp giọng hỏi ông chủ: “Tôi và cô ấy rất giống người yêu sao?”
Ông chủ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lý Tình Thâm, gật đầu, nói: “Đâu chỉ rất giống, hơn nữa hai người rất xứng đôi.”
Nhất thời mặt Lăng Mạt Mạt đỏ lên, cô không biết mình bị sao nữa, mới vừa rồi lại bởi vì một cái câu nói kia của Lý Tình Thâm, mà ngây ngô nhìn anh rất lâu.
Hơn nữa, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô cảm giác mới vừa rồi ánh mắt Lý Tình Thâm nhìn cô, thấy sao quỷ dị, giống như ẩn giấu cái gì đó cô không thể giải thích, cũng không cách nào thấy được.
Xa lạ như thế, rồi lại mê người như thế!
Lăng Mạt Mạt nghĩ đi nghĩ lại, đã cảm thấy tim mình càng ngày càng hỗn loạn, cô vội vã cúi đầu, cầm cái muỗng đào Haagen-Dazs, nhanh chóng ăn.
Kem ngọt ngào lành lạnh trượt vào trong bụng, mới từ từ tỉnh táo dịu chút hỗn loạn của cô vừa rồi.
Lăng Mạt Mạt ăn xong kem, Lý Tình Thâm lái ô-tô mang cô tới một nhà nhà hàng Trung Quốc, ở nơi đất khách quê người có thể tìm thấy món ăn Trung Quốc như vậy, thật đúng là để cho người ta kinh ngạc.
Hình như Lý Tình Thâm thường tới nhà hàng Trung Quốc này ăn cơm, ông chủ biết anh, nhìn thấy anh, cực kỳ ân tình và hưng phấn, “Lý tiên sinh, ngài đã tới, thật lâu cũng không có thấy ngài tới.”
Lý Tình Thâm cười nói: “Tôi trở về nước.”
“Như vậy sao, lần này Lý tiên sinh về Mỹ muốn ở lại bao lâu?”
“Ngày mai sẽ phải đi.” Lý Tình Thâm nói xong, liền chỉ chỉ Lăng Mạt Mạt đi bên cạnh anh, giới thiệu: “Đây là học sinh của tôi, Lăng Mạt Mạt.”
Lăng Mạt Mạt ngoan ngoãn gật đầu một cái, chào hỏi: “Chào ông.”
Biểu tình của ông chủ cực kỳ kinh ngạc, liên tiếp nhìn Lăng Mạt Mạt vài lần, mới dẫn Lý Tình Thâm và Lăng Mạt Mạttới chỗ ngồi gần ngay cửa sổ: “Lý tiên sinh, ngài vẫn như trước kia sao?”
Lý Tình Thâm gật đầu một cái.
Trong quá trình chờ món ăn, Lý Tình Thâm đi vào phòng vệ sinh, Lăng Mạt Mạt một người ở đó nghịch điện thoại, lúc có người mang thức ăn lên, Lăng Mạt Mạt ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn, là ông chủ vừa rồi nói chuyện với Lý Tình Thâm, cô cười nói: “Cám ơn.”
Ông chủ cũng hào phóng quay sang cưới với Lăng Mạt Mạt, nói: “Bộ dạng Lăng tiểu thư dáng thột xinh đẹp, tôi là lần đầu tiên thấy Lý tiên sinh mang một cô gái cùng đi ra ngoài ăn cơm đấy, Lăng tiểu thư là bạn gái của Lý tiên sinh sao?”
Lăng Mạt Mạt bị người ta hiểu lầm như vậy, nhất thời lúng túng hơi đỏ mặt, khoát tay, nói”Không phải.” Ông chủ kia chỉ coi cô như xấu hổ, không nói gì nữa, nhưng khi ánh mắt nhìn cô, vẫn ái muội như vậy.
Ngược lại lúc Lý Tình Thâm đi ra, vừa vặn nghe được lời của ông chủ, bên môi nhếch một nụ cười, như không có chuyện gì xảy ra ngồi xuống ăn cơm, ăn cơm xong, Lý Tình Thâm đi tính tiền, Lăng Mạt Mạt đứng ở cửa đợi.
Trả hóa đơn xong, Lý Tình Thâm nghiêng đầu, liền nhìn thấy bóng dáng Lăng Mạt Mạt đứng ở cửa xinh đẹp, nhất thời mặt mày dịu dàng rất nhiều, ông chủ lấy tiền thừa cho Lý Tình Thâm thấy bộ dạng anh như vậy, nhất thời tươi cười vươn tay chọc chọc cánh tay Lý Tình Thâm, Lý Tình Thâm mới hồi hồn, hơibối rối nhận lấy tiền, vốn định rời đi, nhưng lúc bất chợt hình như nhớ ra một cái gì đó, nghiêng đầu, thấp giọng hỏi ông chủ: “Tôi và cô ấy rất giống người yêu sao?”
Ông chủ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lý Tình Thâm, gật đầu, nói: “Đâu chỉ rất giống, hơn nữa hai người rất xứng đôi.”
Tác giả :
Diệp Phi Dạ