Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
Chương 349: Quyết định độc thân để chờ đợi một người (9)
Loại hình phục vụ mới này thật thoải mái, Lăng Mạt Mạt mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, nửa ngủ nửa tỉnh cô cảm nhận được người phục vụ đang bôi tinh dầu trên người mình, cửa không hề đóng, hành lang có tiếng giày cao gót vang lên, kèm theo một giọng nói có chút nịnh nọt: “Giản tiểu thư, hôm nay cô tới đây, chỉ để làm mặt thôi sao?”
Ngay lập tức, giọng nói lanh lảnh của Giản Thần Hi vang lên: “Không, tôi làm toàn thân.”
Sau đó nhân viên phục vụ rời đi, cửa liền bị đóng lại, hiệu quả cách âm rất tốt, bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Nhân viên phục vụ đang mát xa cho Lăng Mạt Mạt nhìn thấy Giản Thần Hi thì trợn tròn mắt, nhẹ giọng nói một câu: “Gần đây Giản tiểu thưthật là chịu khó!”
Lăng Mạt Mạt “Ừ” một tiếng, không có nhiều hứng thú lắm.
Người phục vụ không nhận ra Lăng Mạt Mạt chẳng có mấy hứng thú, tiếp tục nói: “Nghe bảo cô ấy sắp kết hôn rồi, cùng Lục Niệm Ca, lần trước tới đây, cô ấy nói vậy.”
Cả người Lăng Mạt Mạt cứng ngắc, người phục vụ không nhịn được mở miệng: “Sao vậy? Lăng tiểu thư, tôi làm đau cô sao?”
“Không có.” Lăng Mạt Mạt hoàn hồn, nhàn nhạt trả lời một câu, đảo con ngươi, rồi cô nhắm hai mắt lại, giả bộ đã ngủ.
Người phục vụ cũng im lặng không nói gì nữa.
Đợi đến khi làm xong, Lăng Mạt Mạt đi ra, vừa vặn thấy Giản Thần Hi ở quầy tính tiền, nhân viên thu ngân biết điều, cười khanh khách lộ ra vẻ lấy lòng: “Giản tiểu thư, chúc cô tân hôn vui vẻ.”
“Cám ơn, chỉ là tôi còn chưa kết hôn đâu!” Giản Thần Hi nở nụ cười tươi rói, nhận thẻ của mình, liền giẫm giày cao gót, đi ra ngoài.
Lăng Mạt Mạt đi về phía trước, chỉ lấy thẻ, rồi cũng rời đi.
Sắc trời bên ngoài vẫn chưa tối hẳn, nhưng lại có rất nhiều ánh đèn sáng lên, xe cộ tấp nập đầy đường, Lăng Mạt Mạt nhìn thành phố nhộn nhịp, nhếch môi cười, rồi bắt taxi, đi về phía trước.
Lúc Lăng Mạt Mạt gọi được taxi, vừa vặn thấy Lục Niệm Ca chạy xe ngang qua, bên trong là Giản Thần Hi ngồi nói cười tự nhiên, cô khẽ giật mình, rồi cũng khom người lên xe.
Xe chạy theo hướng ngược lại, Lăng Mạt Mạt nhìn ngoài cửa xe, nghĩ, Lục Niệm Ca và Giản Thần Hi sắp kết hôn rồi.
Giản Thần Hi cũng coi là như là đạt được nguyện vọng của mình, đuổi theo Lục Niệm Ca lâu như thế, rốt cuộc có thể gả cho anh làm vợ rồi.
Thế mà mình đã từng tưởng rằng sẽ trở thành vợ của Lục Niệm Ca đấy.
Thật ra thì Lăng Mạt Mạt không khó chịu, chỉ là khi biết được Lục Niệm Ca cùng Giản Thần Hi kết hôn, đáy lòng hơi xúc động.
Cô nghĩ lại, chính là có chút thương cảm.
Người đàn ông từng làm cô yêu sâu đậm, đau lòng đến mức tuyệt vọng nay lại trở thành chồng của người khác, mà Enson lặng yên không một tiếng động cướp đi trái tim cô cũng trở thành người xa lạ.
Kể từ đó, trên thế giới này, cô thật sự chỉ có một mình.
Lăng Mạt Mạt đến khu chung cư, đã sáu giờ rưỡi rồi, cô mới nhớ mình vẫn chưa ăn cơm trưa, bụng có chút đói, bởi vì chỉ có một thân một mình nên cô không muốn ăn bên ngoài, cô định ghé qua siêu thị.
Ở siêu thị, Lăng Mạt Mạt thấy một đôi tình nhân, nam đẩy xe, nữ tỉ mỉ chọn đồ, cô liền ngây ra một hồi, sau đó lặng lẽ ôm mấy hộp mì ăn liền, tính tiền rồi đi.
Khi Lăng Mạt Mạt xách túi đựng mì ăn liền trở về chung cư, không nhịn được có chút thương cảm, cô cảm thấy dường như mình bị cả thế giới vứt bỏ.
Ngay lập tức, giọng nói lanh lảnh của Giản Thần Hi vang lên: “Không, tôi làm toàn thân.”
Sau đó nhân viên phục vụ rời đi, cửa liền bị đóng lại, hiệu quả cách âm rất tốt, bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Nhân viên phục vụ đang mát xa cho Lăng Mạt Mạt nhìn thấy Giản Thần Hi thì trợn tròn mắt, nhẹ giọng nói một câu: “Gần đây Giản tiểu thưthật là chịu khó!”
Lăng Mạt Mạt “Ừ” một tiếng, không có nhiều hứng thú lắm.
Người phục vụ không nhận ra Lăng Mạt Mạt chẳng có mấy hứng thú, tiếp tục nói: “Nghe bảo cô ấy sắp kết hôn rồi, cùng Lục Niệm Ca, lần trước tới đây, cô ấy nói vậy.”
Cả người Lăng Mạt Mạt cứng ngắc, người phục vụ không nhịn được mở miệng: “Sao vậy? Lăng tiểu thư, tôi làm đau cô sao?”
“Không có.” Lăng Mạt Mạt hoàn hồn, nhàn nhạt trả lời một câu, đảo con ngươi, rồi cô nhắm hai mắt lại, giả bộ đã ngủ.
Người phục vụ cũng im lặng không nói gì nữa.
Đợi đến khi làm xong, Lăng Mạt Mạt đi ra, vừa vặn thấy Giản Thần Hi ở quầy tính tiền, nhân viên thu ngân biết điều, cười khanh khách lộ ra vẻ lấy lòng: “Giản tiểu thư, chúc cô tân hôn vui vẻ.”
“Cám ơn, chỉ là tôi còn chưa kết hôn đâu!” Giản Thần Hi nở nụ cười tươi rói, nhận thẻ của mình, liền giẫm giày cao gót, đi ra ngoài.
Lăng Mạt Mạt đi về phía trước, chỉ lấy thẻ, rồi cũng rời đi.
Sắc trời bên ngoài vẫn chưa tối hẳn, nhưng lại có rất nhiều ánh đèn sáng lên, xe cộ tấp nập đầy đường, Lăng Mạt Mạt nhìn thành phố nhộn nhịp, nhếch môi cười, rồi bắt taxi, đi về phía trước.
Lúc Lăng Mạt Mạt gọi được taxi, vừa vặn thấy Lục Niệm Ca chạy xe ngang qua, bên trong là Giản Thần Hi ngồi nói cười tự nhiên, cô khẽ giật mình, rồi cũng khom người lên xe.
Xe chạy theo hướng ngược lại, Lăng Mạt Mạt nhìn ngoài cửa xe, nghĩ, Lục Niệm Ca và Giản Thần Hi sắp kết hôn rồi.
Giản Thần Hi cũng coi là như là đạt được nguyện vọng của mình, đuổi theo Lục Niệm Ca lâu như thế, rốt cuộc có thể gả cho anh làm vợ rồi.
Thế mà mình đã từng tưởng rằng sẽ trở thành vợ của Lục Niệm Ca đấy.
Thật ra thì Lăng Mạt Mạt không khó chịu, chỉ là khi biết được Lục Niệm Ca cùng Giản Thần Hi kết hôn, đáy lòng hơi xúc động.
Cô nghĩ lại, chính là có chút thương cảm.
Người đàn ông từng làm cô yêu sâu đậm, đau lòng đến mức tuyệt vọng nay lại trở thành chồng của người khác, mà Enson lặng yên không một tiếng động cướp đi trái tim cô cũng trở thành người xa lạ.
Kể từ đó, trên thế giới này, cô thật sự chỉ có một mình.
Lăng Mạt Mạt đến khu chung cư, đã sáu giờ rưỡi rồi, cô mới nhớ mình vẫn chưa ăn cơm trưa, bụng có chút đói, bởi vì chỉ có một thân một mình nên cô không muốn ăn bên ngoài, cô định ghé qua siêu thị.
Ở siêu thị, Lăng Mạt Mạt thấy một đôi tình nhân, nam đẩy xe, nữ tỉ mỉ chọn đồ, cô liền ngây ra một hồi, sau đó lặng lẽ ôm mấy hộp mì ăn liền, tính tiền rồi đi.
Khi Lăng Mạt Mạt xách túi đựng mì ăn liền trở về chung cư, không nhịn được có chút thương cảm, cô cảm thấy dường như mình bị cả thế giới vứt bỏ.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ