Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
Chương 304: 13 câu tỏ tình(4)
Anh nhanh chóng mở ra, chỉ có một câu đơn giản: Enson, chúng ta gặp mặt đi.
Biểu tình của Lý Tình Thâm trong nháy mắt dừng lại.
Enson, chúng ta gặp mặt đi.
Nói thế nào, thấy mấy chữ này, đáy lòng của anh có kinh ngạc, cũng có vui mừng, có kích động, cũng có khẩn trương!
Thế nhưng cô lại muốn gặp mặt Enson, có phải là đại biểu cho việc cô có tình cảm với Enson?
Chỉ là, nếu như cô thấy Enson thật ra chính là Lý Tình Thâm, cô có tức giận hay không?
Đáy lòng Lý Tình Thâm cực kỳ mâu thuẫn.
Anh trầm tư một chút, liền một mình đi ra khỏi bữa tiệc, đẩy ra cửa sau “Hoàng cung” , bước vào vườn hoa nhỏ an tĩnh.
Anh nhàn nhạt đứng dưới tán cây hoa anh đào, mùa hè gió nhẹ thổi lên, có những bông hoa rơi xuống lan tỏa mùi hương.
Lý Tình Thâm ngẩng đầu lên, nhìn cánh hoa bay khắp trời, nghĩ, hoặc là, anh nên hỏi cô một câu, tại sao phải gặp Enson
Anh lấy điện thoại di động ra, mở wechat, tìm được Lăng Mạt Mạt, vừa muốn vào wechat của cô, lại phát hiện chữ kí wechat của cô đã thay đổi ———— Tôi muốn gặp người cho tôi sự ấm áp.
Chỉ là một hàng chữ ngắn ngủi, khiến đáy lòng Lý Tình Thâm đột nhiên run lên, tất cả cố kị cùng lo lắng trong nháy mắt đều tan thành mây khói rồi, anh ôm một tia hi vọng, ở trên điện thoại di động soạn một tin nhắn, nói【 Tôi là người để cho em cảm thấy ấm áp sao? 】
Chưa bao giờ có lúc Lý Tình Thâm khẩn trương như vậy, anh không nhị được lo lắng đi tới đi lui hai bước dưới tán hoa anh đào, cuối cùng cắn răng một cái, thẳng tắp ngẩng đầu lên, quyết định gởi tin nhắn, lại nhìn thấy phía sau cây anh đào, trên xích đu cách đó không xa, cô gái xinh đẹp kia ngồi ở phía trên, mà trước mặt cô, là Lục Niệm Ca.
Anh không nhìn rõ nét mặt Lục Niệm Ca, chỉ có thể nhìn thấy cô gái kia cười mắt ngọc mày ngài.
Nét mặt Lý Tình Thâm trong nháy mắt ngưng kết.
Ánh mắt anh từng chút từng chút trở nên lạnh lùng.
Tay cũng dần dần nắm thành nấm đấm.
“Tình thâm, anh ở đây sao?” Âm thanh bất ngờ xuất hiện, làm cắt đứt sự thất thần của Lý Tình Thâm.
Lý Tình Thâm quay đầu lại, thấy Du Dật cầm ly rượu, đứng ở cách đó không xa, vẻ mặt tươi cười.
Du Dật thấy Lý Tình Thâm không nói gì, liền cất bước đi về phía Lý Tình Thâm, “Nhìn cái gì vậy? Mất hồn như thế?”
Lý Tình Thâm lạnh nhạt ung dung xoay người, trực tiếp ngăn cản cơ thể Du Dật đi về phái trước, trong lời nói lạnh nhạt lộ rõ vẻ tức giận: “Không có gì, nhận một cuộc điện thoại.”
Nói xong, Lý Tình Thâm liền khóa điện thoại di động, bỏ vào trong túi.
Du Dật nhíu mày, vừa muốn nói chuyện, Lý Tình Thâm một lần nữa lên tiếng: “Vào đi thôi.”
Ngay sau đó, liền cùng Du Dật quay trở lại Hoàng Cung.
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
Lăng Mạt Mạt nhìn bàn tay đến gần cô chân mình, hơi nhíu mày, theo bản năng liền muốn lấy chân ra, vậy mà cô vừa động, thì có đau đớn truyền đến, không nhịn được hít vào một hơi.
Động tác Lục Niệm Ca càng nhẹ nhàng, anh ngẩng đầu lên, âm điệu quan tâm: “Đau không? Bị trật ở chỗ nào?”
Vừa nói, Lục Niệm Ca vừa đưa tay cởi giày cao gót của Lăng Mạt Mạt ra.
Vậy mà động tác của Lục Niệm Ca mới được một nữa, trong lúc bất chợt sau lưng truyền tới một âm thanh the thé: “Lục Niệm Ca, anh ở đây làm gì? !”
Lăng Mạt Mạt ngẩng đầu lên, nhìn thấy sắc mặt chợt biến, Giản Thần Hi đang cắn răng nộ khí đằng đằng đi tới đây.
Biểu tình của Lý Tình Thâm trong nháy mắt dừng lại.
Enson, chúng ta gặp mặt đi.
Nói thế nào, thấy mấy chữ này, đáy lòng của anh có kinh ngạc, cũng có vui mừng, có kích động, cũng có khẩn trương!
Thế nhưng cô lại muốn gặp mặt Enson, có phải là đại biểu cho việc cô có tình cảm với Enson?
Chỉ là, nếu như cô thấy Enson thật ra chính là Lý Tình Thâm, cô có tức giận hay không?
Đáy lòng Lý Tình Thâm cực kỳ mâu thuẫn.
Anh trầm tư một chút, liền một mình đi ra khỏi bữa tiệc, đẩy ra cửa sau “Hoàng cung” , bước vào vườn hoa nhỏ an tĩnh.
Anh nhàn nhạt đứng dưới tán cây hoa anh đào, mùa hè gió nhẹ thổi lên, có những bông hoa rơi xuống lan tỏa mùi hương.
Lý Tình Thâm ngẩng đầu lên, nhìn cánh hoa bay khắp trời, nghĩ, hoặc là, anh nên hỏi cô một câu, tại sao phải gặp Enson
Anh lấy điện thoại di động ra, mở wechat, tìm được Lăng Mạt Mạt, vừa muốn vào wechat của cô, lại phát hiện chữ kí wechat của cô đã thay đổi ———— Tôi muốn gặp người cho tôi sự ấm áp.
Chỉ là một hàng chữ ngắn ngủi, khiến đáy lòng Lý Tình Thâm đột nhiên run lên, tất cả cố kị cùng lo lắng trong nháy mắt đều tan thành mây khói rồi, anh ôm một tia hi vọng, ở trên điện thoại di động soạn một tin nhắn, nói【 Tôi là người để cho em cảm thấy ấm áp sao? 】
Chưa bao giờ có lúc Lý Tình Thâm khẩn trương như vậy, anh không nhị được lo lắng đi tới đi lui hai bước dưới tán hoa anh đào, cuối cùng cắn răng một cái, thẳng tắp ngẩng đầu lên, quyết định gởi tin nhắn, lại nhìn thấy phía sau cây anh đào, trên xích đu cách đó không xa, cô gái xinh đẹp kia ngồi ở phía trên, mà trước mặt cô, là Lục Niệm Ca.
Anh không nhìn rõ nét mặt Lục Niệm Ca, chỉ có thể nhìn thấy cô gái kia cười mắt ngọc mày ngài.
Nét mặt Lý Tình Thâm trong nháy mắt ngưng kết.
Ánh mắt anh từng chút từng chút trở nên lạnh lùng.
Tay cũng dần dần nắm thành nấm đấm.
“Tình thâm, anh ở đây sao?” Âm thanh bất ngờ xuất hiện, làm cắt đứt sự thất thần của Lý Tình Thâm.
Lý Tình Thâm quay đầu lại, thấy Du Dật cầm ly rượu, đứng ở cách đó không xa, vẻ mặt tươi cười.
Du Dật thấy Lý Tình Thâm không nói gì, liền cất bước đi về phía Lý Tình Thâm, “Nhìn cái gì vậy? Mất hồn như thế?”
Lý Tình Thâm lạnh nhạt ung dung xoay người, trực tiếp ngăn cản cơ thể Du Dật đi về phái trước, trong lời nói lạnh nhạt lộ rõ vẻ tức giận: “Không có gì, nhận một cuộc điện thoại.”
Nói xong, Lý Tình Thâm liền khóa điện thoại di động, bỏ vào trong túi.
Du Dật nhíu mày, vừa muốn nói chuyện, Lý Tình Thâm một lần nữa lên tiếng: “Vào đi thôi.”
Ngay sau đó, liền cùng Du Dật quay trở lại Hoàng Cung.
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
Lăng Mạt Mạt nhìn bàn tay đến gần cô chân mình, hơi nhíu mày, theo bản năng liền muốn lấy chân ra, vậy mà cô vừa động, thì có đau đớn truyền đến, không nhịn được hít vào một hơi.
Động tác Lục Niệm Ca càng nhẹ nhàng, anh ngẩng đầu lên, âm điệu quan tâm: “Đau không? Bị trật ở chỗ nào?”
Vừa nói, Lục Niệm Ca vừa đưa tay cởi giày cao gót của Lăng Mạt Mạt ra.
Vậy mà động tác của Lục Niệm Ca mới được một nữa, trong lúc bất chợt sau lưng truyền tới một âm thanh the thé: “Lục Niệm Ca, anh ở đây làm gì? !”
Lăng Mạt Mạt ngẩng đầu lên, nhìn thấy sắc mặt chợt biến, Giản Thần Hi đang cắn răng nộ khí đằng đằng đi tới đây.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ