Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
Chương 278: Em đang mời tôi sao? (8)
Cũng không biết qua bao lâu, Lăng Mạt Mạt cực kỳ mệt mỏi, từ từ nhắm hai mắt lại, khóe môi còn không quên khẽ cong lên, mới chịu đi ngủ.
Enson nằm ở đó, ôm khuynh quốc khuynh thành của hắn, cảm thấy thế giới thật rất bình yên, thật sự muốn thời gian sẽ ngừng lại ở đây.
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
Ngày hôm sau, khi Lăng Mạt Mạt tỉnh lại, Enson đã rời đi giống như thường ngày.
Lúc đầu cô có chút hoảng hốt, rồi sau đó lại có chút mất mát, ngay sau đó liền nhìn trên giường xốc xếch một cái, không nhịn được lại vểnh môi lên.
Khoảng năm giờ chiều Lăng Mạt Mạt mới trở lại biệt thự.
Bên trong biệt thự rất yên tĩnh, cô thuần thục nhập mật mã, từ từ đi vào.
Giống như thường ngày đi đến, Lăng Mạt Mạt trực tiếp đi tới phòng âm nhạc ở lầu ba, theo thói quen nhìn cửa sổ sát đất trước ghế sa lon, lại phát hiện Lý Tình Thâm không có ở đó, Lăng Mạt Mạt nhíu mày, trong lòng vô cùng nghi ngờ, Lý Tình Thâm không phải là vẫn chưa về chứ?
Lăng Mạt Mạt xoay người đi xuống lầu hai, đi tới trước cửa phòng ngủ của Lý Tình Thâm, nhẹ nhàng gõ cửa, nói: “Thầy, thầy ở đâu?”
Không có ai trả lời.
Chẳng lẽ anh ấy còn đang ngủ? Nhưng mà bây giờ đã hơn năm giờ rồi mà!
“Thầy?” Lăng Mạt Mạt lại kêu thêm một lần nữa, hơi dùng sức gõ cửa.
Vẫn như cũ không có ai trả lời.
Lăng Mạt Mạt xoa cằm, nghĩ, chẳng lẽ Lý Tình Thâm không có ở nhà?
Cô lấy ra điện thoại di động gọi cho Lý Tình Thâm.
Ngay sau đó liền nghe thấy bên trong phòng ngủ của Lý Tình Thâm truyền đến tiếng chuông điện thoại.
Lăng Mạt Mạt nghiêng đầu một chút, ở nhà, vậy sao không mở cửa chứ?
Lăng Mạt Mạt giơ tay lên, tiếp tục gõ cửa, âm thanh nhẹ nhàng: “Thầy, em đến rồi, thầy đang nghỉ ngơi sao? Em đã đến phòng âm nhạc nhìn khúc phổ trước rồi.”
Bên trong phòng không hề có bất cứ động tĩng gì, Lăng Mạt Mạt bĩu môi, dù sao đã quen với kiểu đối xử như vậy của anh rồi, vì vậy, xoay người vừa định đi, lại nghe thấy bên trong phòng truyền đến một loạt tiếng đồ sứ rơi xuống đất, còn kèm theo một tiếng khàn khàn buồn bực.
Lăng Mạt Mạt nhíu đôi mày thanh tú lại, lập tức xoay người, cầm tay nắm cửa phòng ngủ của Lý Tình Thâm, nhẹ nhàng xoay một cái, mở cửa ra, nhìn lên, Lăng Mạt Mạt nhất thời chấn kinh.
Người đàn ông luôn luôn cao ngạo vậy mà dựa vào giường, ngồi trên thảm dưới đất, sắc mặt chợt tái nhợt đến mức dọa người.
“Thầy.” Lăng Mạt Mạt chưa từng thấy Lý Tình Thâm như vậy, trong nháy mắt vốn là biểu tình nghi ngờ bây giờ lại hiện lên vẻ lo lắng, vội vàng đi tới bên cạnh Lý Tình Thâm, ngồi chồm hổm ở trước mặt của anh: “Thầy, thầy làm sao vậy?”
Lăng Mạt Mạt giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào trán của Lý Tình Thâm, nóng kinh người.
Lý Tình Thâm đang lâm vào trạng thái nửa hôn mê khẽ mở mắt một cái, nhìn thấy Lăng Mạt Mạt trước mặt, trong mắt hơi sáng, lóe lên một tia mừng rỡ.
Cánh tay mềm mại của Lăng Mạt Mạt vòng chặt eo của Lý Tình Thâm, dùng sức nâng anh lên, sau đó thả anh nằm lên giường.
Lý Tình Thâm nhíu mày một cái, giật giật môi, giống như thật sự là bệnh rất nghiêm trọng, rất nhanh thì nhắm hai mắt lại, hô hấp lại nặng nề giống như nặng ngàn cân vậy.
Lăng Mạt Mạt dùng sức rút chăn mà Lý Tình Thâm đang đè dưới người ra, phủ lên trên người của anh, sau đó đi đến nhà vệ sinh, nhúng nước một cái khăn lông, phủ lên trên trán của anh.
Lăng Mạt Mạt nghĩ đến ngày hôm qua Lý Tình Thâm chắc đã lén bỏ những viên thuốc kia, không nhịn được chép miệng, lẩm bẩm tự nhủ: “Người đã lớn như vậy, lại giống như một đứa bé len lén ném thuốc đi! Bây giờ bệnh rồi, vừa ý chưa!”
Enson nằm ở đó, ôm khuynh quốc khuynh thành của hắn, cảm thấy thế giới thật rất bình yên, thật sự muốn thời gian sẽ ngừng lại ở đây.
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
Ngày hôm sau, khi Lăng Mạt Mạt tỉnh lại, Enson đã rời đi giống như thường ngày.
Lúc đầu cô có chút hoảng hốt, rồi sau đó lại có chút mất mát, ngay sau đó liền nhìn trên giường xốc xếch một cái, không nhịn được lại vểnh môi lên.
Khoảng năm giờ chiều Lăng Mạt Mạt mới trở lại biệt thự.
Bên trong biệt thự rất yên tĩnh, cô thuần thục nhập mật mã, từ từ đi vào.
Giống như thường ngày đi đến, Lăng Mạt Mạt trực tiếp đi tới phòng âm nhạc ở lầu ba, theo thói quen nhìn cửa sổ sát đất trước ghế sa lon, lại phát hiện Lý Tình Thâm không có ở đó, Lăng Mạt Mạt nhíu mày, trong lòng vô cùng nghi ngờ, Lý Tình Thâm không phải là vẫn chưa về chứ?
Lăng Mạt Mạt xoay người đi xuống lầu hai, đi tới trước cửa phòng ngủ của Lý Tình Thâm, nhẹ nhàng gõ cửa, nói: “Thầy, thầy ở đâu?”
Không có ai trả lời.
Chẳng lẽ anh ấy còn đang ngủ? Nhưng mà bây giờ đã hơn năm giờ rồi mà!
“Thầy?” Lăng Mạt Mạt lại kêu thêm một lần nữa, hơi dùng sức gõ cửa.
Vẫn như cũ không có ai trả lời.
Lăng Mạt Mạt xoa cằm, nghĩ, chẳng lẽ Lý Tình Thâm không có ở nhà?
Cô lấy ra điện thoại di động gọi cho Lý Tình Thâm.
Ngay sau đó liền nghe thấy bên trong phòng ngủ của Lý Tình Thâm truyền đến tiếng chuông điện thoại.
Lăng Mạt Mạt nghiêng đầu một chút, ở nhà, vậy sao không mở cửa chứ?
Lăng Mạt Mạt giơ tay lên, tiếp tục gõ cửa, âm thanh nhẹ nhàng: “Thầy, em đến rồi, thầy đang nghỉ ngơi sao? Em đã đến phòng âm nhạc nhìn khúc phổ trước rồi.”
Bên trong phòng không hề có bất cứ động tĩng gì, Lăng Mạt Mạt bĩu môi, dù sao đã quen với kiểu đối xử như vậy của anh rồi, vì vậy, xoay người vừa định đi, lại nghe thấy bên trong phòng truyền đến một loạt tiếng đồ sứ rơi xuống đất, còn kèm theo một tiếng khàn khàn buồn bực.
Lăng Mạt Mạt nhíu đôi mày thanh tú lại, lập tức xoay người, cầm tay nắm cửa phòng ngủ của Lý Tình Thâm, nhẹ nhàng xoay một cái, mở cửa ra, nhìn lên, Lăng Mạt Mạt nhất thời chấn kinh.
Người đàn ông luôn luôn cao ngạo vậy mà dựa vào giường, ngồi trên thảm dưới đất, sắc mặt chợt tái nhợt đến mức dọa người.
“Thầy.” Lăng Mạt Mạt chưa từng thấy Lý Tình Thâm như vậy, trong nháy mắt vốn là biểu tình nghi ngờ bây giờ lại hiện lên vẻ lo lắng, vội vàng đi tới bên cạnh Lý Tình Thâm, ngồi chồm hổm ở trước mặt của anh: “Thầy, thầy làm sao vậy?”
Lăng Mạt Mạt giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào trán của Lý Tình Thâm, nóng kinh người.
Lý Tình Thâm đang lâm vào trạng thái nửa hôn mê khẽ mở mắt một cái, nhìn thấy Lăng Mạt Mạt trước mặt, trong mắt hơi sáng, lóe lên một tia mừng rỡ.
Cánh tay mềm mại của Lăng Mạt Mạt vòng chặt eo của Lý Tình Thâm, dùng sức nâng anh lên, sau đó thả anh nằm lên giường.
Lý Tình Thâm nhíu mày một cái, giật giật môi, giống như thật sự là bệnh rất nghiêm trọng, rất nhanh thì nhắm hai mắt lại, hô hấp lại nặng nề giống như nặng ngàn cân vậy.
Lăng Mạt Mạt dùng sức rút chăn mà Lý Tình Thâm đang đè dưới người ra, phủ lên trên người của anh, sau đó đi đến nhà vệ sinh, nhúng nước một cái khăn lông, phủ lên trên trán của anh.
Lăng Mạt Mạt nghĩ đến ngày hôm qua Lý Tình Thâm chắc đã lén bỏ những viên thuốc kia, không nhịn được chép miệng, lẩm bẩm tự nhủ: “Người đã lớn như vậy, lại giống như một đứa bé len lén ném thuốc đi! Bây giờ bệnh rồi, vừa ý chưa!”
Tác giả :
Diệp Phi Dạ