Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
Chương 109: Nắm chắc cơ hội, rung động toàn trường (9)
Tiếp theo có người kế tiếp lên sân khấu biểu diễn, khi hát đến một nửa, Giản Tình Hi đi xuống, ngồi vào vị trí cách Lăng Mạt Mạt không xa, cùng một cán bộ cao cấp ES bên cạnh thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình hai cái.
Lăng Mạt Mạt chỉ ngồi an tĩnh ở một bên, cô biết cách cô lên sân khấu, vẫn còn một chút thời gian, Giản Tình Hi, thỉnh thoảng quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, phát hiện bên cạnh cô không có ai, ánh mắt nhịn không được càng lúc càng khinh miệt.
Lăng Mạt Mạt thu ánh mắt của Giản Tình Hi ở trong đáy mắt, trên mặt lại bất động thanh sắc, chỉ chăm chú nghe hát.
Thẳng tuốt lúc sắp đến thời gian lên sân khấu cách người thứ 3 đang đếm ngược, Giản Tình Hi cũng không biết nói chút gì với cán bộ cao cấp của ES, thì cười đứng lên, im hơi lặng tiếng di chuyển đến chỗ bên cạnh Lăng Mạt Mạt, ngồi xuống: “Sao chỉ có một người? Kim chủ của cô ném cô rồi hả?”
Sắc mặt Lăng Mạt Mạt bình tĩnh, từ từ nghiêng đầu, nhìn Giản Tình Hi một cái, “Xin lỗi, tôi còn có chút việc, cho nên đi trước.”
Lăng Mạt Mạt nghĩ, mình nên về phía sau đài làm chuẩn bị, vừa nói, vừa đứng lên.
Động tác cô như vậy, rơi vào đáy mắt của Giản Tình Hi, lại biến thành chạy mất dép.
Giản Tình Hi nhếch môi, càng lúc càng gây sự, lời nói ra, rất trào phúng: “Biểu diễn còn chưa kết thúc, cô cứ vội vàng đi như vậy làm gì? Nhưng nếu đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ đi, nhìn người khác ở trên sân khấu vinh quang chói lọi, mà mình chỉ có thể ngồi ở dưới sân khấu, rõ ràng đều muốn làm ngôi sao ca nhạc, nhưng chênh lệch lại lớn như vậy” Giản Tình Hi soi móng tay mình, “Chắc chắn đáy lòng rất kích động, nếu tôi là cô, có lẽ tối hôm nay, tôi sẽ không trở lại.”
Lăng Mạt Mạt đưa lưng về phía Giản Tình Hi, nghe cô ta nói những lời châm chọc khiêu khích này, chỉ là nhếch môi, nhàn nhạt cười cười, tùy cô ta bây giờ muốn nói như thế nào thì nói đi, sau đó, cô sẽ để cho cô ta biết, cô ta bây giờ, đến cùng có bao nhiêu buồn cười!
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
Mặc kệ bao nhiêu lần tự nói với mình, không cần căng thẳng, nhưng lúc chân chính muốn lên sân khấu, vẫn sẽ hồi hộp.
Lòng bàn tay Lăng Mạt Mạt, đã chảy đầy mồ hôi, cô vẫn duy trì hít sâu, từ từ đứng ở cửa cánh gà, nghe người chủ trì đứng ở trên sân khấu nói chuyện.
Lăng Mạt Mạt đứng ở đó, có thể nhìn thấy Giản Tình Hi đã thay đổi vị trí khác, ngồi ở bên cạnh một người đàn ông, cúi đầu, cùng hắn nói chuyện với nhau.
Tiếng người chủ trì, dừng một chút, lại một lần nữa chậm rãi vang lên: “Sau đây, chúng tôi có mời một ca sĩ cuối cùng mang đến《 khuynh thành 》của Hứa Mỹ Tĩnh cho mọi người.”
Tiếng người chủ trì vừa rơi xuống, thì ngọn đèn sân khấu tối sầm xuống.
Trước mặt Lăng Mạt Mạt có ngọn đèn mỏng manh sáng lên, tiếng nhạc《 khuynh thành 》, cũng chậm rãi vang lên.
Lăng Mạt Mạt dùng sức đứng thẳng lưng, hơi nâng cằm lên, ánh mắt thả phía dưới dài, từ từ cất bước, từng bước từng bước đi ra ngoài.
Cùng với cô đi ra, ngọn đèn mỏng manh, chậm rãi sáng lên.
Không có diễn viên biểu diễn trước, những ngọn đèn đủ màu sắc, chỉ đơn giản chùm lên Lăng Mạt Mạt, chiếu vào trên người cô, làm cho người ta cảm giác an nhàn của cảnh trong mơ.
Lăng Mạt Mạt mỉm cười đi đến ngay chính giữa sân khấu, ngọn đèn càng sáng hơn, chiếu vào mắt Lăng Mạt Mạt có chút không mở ra được, đúng lúc có thể làm cho cô không nhìn thấy rõ những người ngồi dưới đài đó, cô có thể ảo tưởng trên sân khấu này, chỉ có một mình cô.
Lăng Mạt Mạt chỉ ngồi an tĩnh ở một bên, cô biết cách cô lên sân khấu, vẫn còn một chút thời gian, Giản Tình Hi, thỉnh thoảng quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, phát hiện bên cạnh cô không có ai, ánh mắt nhịn không được càng lúc càng khinh miệt.
Lăng Mạt Mạt thu ánh mắt của Giản Tình Hi ở trong đáy mắt, trên mặt lại bất động thanh sắc, chỉ chăm chú nghe hát.
Thẳng tuốt lúc sắp đến thời gian lên sân khấu cách người thứ 3 đang đếm ngược, Giản Tình Hi cũng không biết nói chút gì với cán bộ cao cấp của ES, thì cười đứng lên, im hơi lặng tiếng di chuyển đến chỗ bên cạnh Lăng Mạt Mạt, ngồi xuống: “Sao chỉ có một người? Kim chủ của cô ném cô rồi hả?”
Sắc mặt Lăng Mạt Mạt bình tĩnh, từ từ nghiêng đầu, nhìn Giản Tình Hi một cái, “Xin lỗi, tôi còn có chút việc, cho nên đi trước.”
Lăng Mạt Mạt nghĩ, mình nên về phía sau đài làm chuẩn bị, vừa nói, vừa đứng lên.
Động tác cô như vậy, rơi vào đáy mắt của Giản Tình Hi, lại biến thành chạy mất dép.
Giản Tình Hi nhếch môi, càng lúc càng gây sự, lời nói ra, rất trào phúng: “Biểu diễn còn chưa kết thúc, cô cứ vội vàng đi như vậy làm gì? Nhưng nếu đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ đi, nhìn người khác ở trên sân khấu vinh quang chói lọi, mà mình chỉ có thể ngồi ở dưới sân khấu, rõ ràng đều muốn làm ngôi sao ca nhạc, nhưng chênh lệch lại lớn như vậy” Giản Tình Hi soi móng tay mình, “Chắc chắn đáy lòng rất kích động, nếu tôi là cô, có lẽ tối hôm nay, tôi sẽ không trở lại.”
Lăng Mạt Mạt đưa lưng về phía Giản Tình Hi, nghe cô ta nói những lời châm chọc khiêu khích này, chỉ là nhếch môi, nhàn nhạt cười cười, tùy cô ta bây giờ muốn nói như thế nào thì nói đi, sau đó, cô sẽ để cho cô ta biết, cô ta bây giờ, đến cùng có bao nhiêu buồn cười!
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
Mặc kệ bao nhiêu lần tự nói với mình, không cần căng thẳng, nhưng lúc chân chính muốn lên sân khấu, vẫn sẽ hồi hộp.
Lòng bàn tay Lăng Mạt Mạt, đã chảy đầy mồ hôi, cô vẫn duy trì hít sâu, từ từ đứng ở cửa cánh gà, nghe người chủ trì đứng ở trên sân khấu nói chuyện.
Lăng Mạt Mạt đứng ở đó, có thể nhìn thấy Giản Tình Hi đã thay đổi vị trí khác, ngồi ở bên cạnh một người đàn ông, cúi đầu, cùng hắn nói chuyện với nhau.
Tiếng người chủ trì, dừng một chút, lại một lần nữa chậm rãi vang lên: “Sau đây, chúng tôi có mời một ca sĩ cuối cùng mang đến《 khuynh thành 》của Hứa Mỹ Tĩnh cho mọi người.”
Tiếng người chủ trì vừa rơi xuống, thì ngọn đèn sân khấu tối sầm xuống.
Trước mặt Lăng Mạt Mạt có ngọn đèn mỏng manh sáng lên, tiếng nhạc《 khuynh thành 》, cũng chậm rãi vang lên.
Lăng Mạt Mạt dùng sức đứng thẳng lưng, hơi nâng cằm lên, ánh mắt thả phía dưới dài, từ từ cất bước, từng bước từng bước đi ra ngoài.
Cùng với cô đi ra, ngọn đèn mỏng manh, chậm rãi sáng lên.
Không có diễn viên biểu diễn trước, những ngọn đèn đủ màu sắc, chỉ đơn giản chùm lên Lăng Mạt Mạt, chiếu vào trên người cô, làm cho người ta cảm giác an nhàn của cảnh trong mơ.
Lăng Mạt Mạt mỉm cười đi đến ngay chính giữa sân khấu, ngọn đèn càng sáng hơn, chiếu vào mắt Lăng Mạt Mạt có chút không mở ra được, đúng lúc có thể làm cho cô không nhìn thấy rõ những người ngồi dưới đài đó, cô có thể ảo tưởng trên sân khấu này, chỉ có một mình cô.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ