Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em
Chương 73: Động lòng rồi sao?
Editor: Nhiên Nhiên, Điệp Hạ Vô Ưu, Nam Cung Tử Uyển
Giản Mạt vừa thốt lên, không chỉ có mấy vị lãnh đạo trường kinh ngạc, mà ngay cả Lý Tiểu Nguyệt cũng giật mình, tròn mắt nhìn cô...
Ngay sau đó, Lý Tiểu Nguyệt đã làm một việc cực kỳ sáng suốt, chính là lùi lại mấy bước. Cô cùng với cô gái vừa thốt lên lời tuyên bố vừa rồi chính là không có quan hệ.
Cố Bắc Thần đang đi nhanh mấy bước cũng chậm rãi dừng lại, sau đó đứng yên vài giây, từ từ nghiêng đầu... Con người sâu thẳm nhìn Giản Mạt: "Cô có biết trong trường này có bao nhiêu người có suy nghĩ giống cô không?"
Giản Mạt lúng túng, vừa rồi đầu óc của cô đúng là điên rồi mới có thể nói ra mấy lời như vậy...
Nhưng mà, lúc này đã phóng lao rồi thì đành phải theo lao thôi, cô làm ra vẻ mặt tự tin, hơi nhíu mày: "Nhưng tất cả mọi người trong trường, chỉ có Giản Mạt tôi mới dám nói ra khỏi miệng."
Mấy vị lãnh đạo trường nhìn cô, trong mắt họ lúc này, cô đúng là có chút khác người... Những lời nói này thế nhưng lại nói ra rất tự tin. Thậm chí nói như vậy, sẽ làm cho Cố Bắc Thần đặc biệt nhớ đến tên của cô.
Thế nhưng, ban nãy mời vừa giới thiệu cho Cố Bắc Thần, cô chính là bạn gái của Sở Tử Tiêu.
Mà lúc này cô cứ như vậy bắt chuyện, đúng là có chút không nể mặc bọn họ.
Cố Bắc Thần nhíu mày, nhìn gương mặt vì khó xử mà sắp đỏ lên nhưng lại không cam lòng tỏ ra yếu kém của Giản Mạt, âm thầm cười cười.
Hôm nay Giản Mạt trang điểm trong rất trẻ, đi trong sân trường, liền giống như những học sinh mới vào... Tràn đầy tinh thần phấn chấn.
Cố Bắc Thần lúc này mới có chút vô sỉ mà suy nghĩ. Cô mặc trang phục đơn giản thanh thuần như vậy, đứng bên cạnh hắn mặc một bộ tây trang trong rất trưởng thành. Hắn lúc này lại có cảm giác như "trâu già đi gặm cỏ non".
"Giản tiểu thư vì dành được quyền thiết kế cho Đế Hoàng, đã dùng không ít thủ đoạn tồi tệ..."
Cố Bắc Thần lạnh giọng nói, con ngươi liền biến thành một hình vòng cung lạnh lẽo, ngay cả khóe miệng cũng phát ra một tia lạnh lùng.
Giản Mạt nhất thời sững sốt, còn chưa kịp phản ứng, Cố Bắc Thần đã cùng với mấy vị lãnh đạo trường đã rời đi...
Lý Tiểu Nguyệt nhìn bóng lưng của Cố Bắc Thần, sau đó đi tới trước mắt Giản Mạt: "Nói thử xem... chồng cậu giống như bức tượng vậy không phải rất đáng ghét sao?"
Nào cho Giản Mạt đường giải thích đâu!
Chẳng biết người khác có nhìn ra hay không, nhưng nàng thấy rất rõ ràng. Giản Mạt nhất định là não có vấn đề nên mới nói ra lời mời... Phía sau toàn là cạm bẫy.
Nhưng lời nói của Cố Bắc Thần, không thể nghi ngờ là muốn khiến cho mấy vị lãnh đạo trường kia tưởng rằng Giản Mạt nói ra lời mời đó chỉ vì chuyện tham gia dự thảo thiết kế...
Giản Mạt hoàn hồn, nhìn về phía bóng lưng cao ngạo kia của Cố Bắc Thần khẽ nhếch môi, có chút chán chường nhún nhún vai.
"Chậc chậc..." Lý Tiểu Nguyệt chậc lưỡi, nhìn bộ dạng muốn chết không muốn sống của cô, tốt bụng đi lên phía trước Giản Mạt lấy chiếc mắt kính trong túi ra, sau đó đeo lên mắt cho cô giống như muốn ngụy trang," Nhìn cậu xem, rõ ràng y hệt tiểu oán phụ bị vứt bỏ!"
Giản Mạt không khách khí gạt tay Lý Tiểu Nguyệt ra," Hừ, cậu không thấy được tớ đang diễn vai một nữ nhân thất tình sao?"
Lý Tiểu Nguyệt thấy Giản Mạt lại đang chuẩn bị giăng bẫy, liền cười "HaHa" lên vài tiếng, sau đó khoác cánh tay cô nói," Nhóc con, cậu sẽ không đối với Cố Bắc Thần từ đùa giỡn mà thành yêu thật đi?"
Giản Mạt cảm thấy trong lòng "lộp bộp" vài tiếng, cái loại cảm giác này, giống như bị nói trúng tim đen vậy.
Lý Tiểu Nguyệt cùng Giản Mạt lớn lên, đối với vẻ mặt này của Giản Mạt cô quá quen thuộc rồi... Cô hơi nhíu mày, lùi lại một chút nhìn Giản Mạt.
"Con nhóc, đừng nói với tớ cậu đối với Cố Bắc Thần động tâm?"
"Sao có thể?"
Lý Tiểu Nguyệt cũng hy vọng chuyện này không xảy ra, các cô đã rất rõ ràng, cuộc hôn nhân này không thể tồn tại lâu dài... Lúc trước không có tổ chức hôn lễ, nói đúng hơn là chỉ mặc áo cưới cho mấy người Cố gia kia đứng nhìn.
Giản Mạt đối với Cố Bắc Thần, nói khó nghe một chút, chính là lấy tiền làm ấm giường cho hắn.
Nếu như động tâm, cuối cùng người bị thương sẽ không phải là Cố Bắc Thần, mà chính là Giản Mạt cô.
Bởi vì liên tục gặp chuyện ngoài ý muốn, Giản Mạt đối với ngày kỉ niệm thành lập trường một chút cũng không có hứng thú, sau đó cô chỉ kéo Lý Tiểu Nguyệt đi ủng hộ ngành hoạt động kiến trúc, liền rời đi.
Hôm nay, Lý Tiểu Nguyệt không lái xe đến, sau khi ngồi yên trên xe của Giản Mạt... Trên xe, nghe tiếng động cơ có chút khác thường.
"Con nhóc, xe của cậu... Tớ cứ cảm giác như mình đang ngồi xe đua a?"
"Vậy cậu cứ coi như đang ngồi xe đua đi..." Giản Mạt cũng đùa một chút.
Lý Tiểu Nguyệt cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ là cười vài tiếng, nhớ lại một chút, xe này cô lần đầu tiên ngồi, cũng chính cô là người đã dẫn Giản Mạt đi mua.
Bởi vì là cuối tuần, cô không cần phải đi làm, mở phiên tòa, sau đó hai người tìm một nơi để nghỉ ngơi, uống một chút cho hết thời gian.
Lý Tiểu Nguyệt ôm một quyển sách biện luận trên tòa án nói chuyện với Mạc Thiếu Sâm, nhìn vô cùng thân mật, Giản Mạt buồn chán ngồi lật xem mấy quyển tạp chí, ai ngờ được cô lại thuận tay vớ lấy một quyển tạp chí mà trang bìa là ảnh của Cố Bắc Thần và Lục Mạn... Chỉ khác là, dung mạo của Cố Bắc Thần chỉ nhìn được có một phần ba khuôn mặt.
Ngồi ở trên tầng ba, Giản Mạt mở tạp chí đọc phần phỏng vấn...
Phần lớn đều biến đổi, Giản Mạt cảm thấy đúng là mình đang rảnh rỗi, tự tạo cảm giác không thoải mái cho chính cô.
Tạp chí này ra ngày hôm qua, nội dung bên trong viết là hai ngày trước Cố Bắc Thần là khách quý tham dự buổi diễn kịch của Lục Mạn... Báo cáo càng lúc càng mờ mịt, buổi diễn kịch của Lục Mạn lần này có gặp một chút rắc rối, thế nhưng sau đí là Cố Bắc Thần ra mặt mới giải quyết được.
Ngơ ngẩn nhìn cuốn tạp chí một chút, mặc dù hình không rõ lắm, nhưng vẫn có thể thấy được Cố Bắc Thần ôn nhu cười nói với Lục Mạn chuyện gì đó... Đôi mắt đen láy, càng chứa đầy nhu hoà.
Đối với ánh mắt đó Giản Mạt đã quá quen thuộc, mỗi lần Cố Bắc Thần ở trên người cô hưng phấn, hắn đều lộ ra vẻ mặt như vậy... Đó là biểu hiện cho thấy hắn đang động tình.
"Tích" một tiếng động nhỏ vang lên, Giản Mạt vội lấy điện thoại di động ra, sợ làm phiền mọi người đọc sách.
Trước tiên điều chỉnh âm thanh sang chế độ yên tĩnh, sau đó Giản Mạt mới mở tin nhắn... Chỉ là sau khi nhìn thấy người gửi tin, trong lòng lập tức một chút cũng không nghĩ tới đó lại là Đinh Đương
Cô đang mong chờ cái gì?
Giản Mạt, phải bảo vệ thật tốt tim mình, bằng không... Ai cũng không thể giúp được cô.
Sô đuôi là 3719, Sở Tử Tiêu gọi tới.
Mấy bằng hữu hẹn tối nay cùng nhau ăn một bữa cơm, nói là phải đem em lên cùng... Cùng nhau đi, có được không?
Giản Mạt không có tâm tình để đi, còn chưa trả lời lại, liền thấy Lý Tiểu Nguyệt đi tới.
"Con nhóc." Lý Tiểu Nguyệt khẽ nói, "Đường Dục nói buổi tối cùng nhau ăn cơm, cậu và mình cùng nhau đi chứ?" Nói xong, cô ấy thuận thế ngồi xuống bên cạnh Giản Mạt, tầm mắt rơi xuống, liền nhìn thấy tin nhắn, "Làm bạn bè với nhau cũng được, dù sao sau này cũng không thể không qua lại với nhau cả đời được."
Giản Mạt biết ý của Lý Tiểu Nguyệt là gì, suy nghĩ một lúc, cảm thấy tâm tình của cả ngày hôm nay đều bị Cố Bắc Thần phá hỏng, cho nên sau đó cô chỉ đơn giản gật đầu đồng ý.
Hai người ra khỏi phòng văn kiện, sau đó liền hẹn nhau đi đến quán cơm, nói đó cũng gần khu vực phía Bắc của trường Lạc Đại.
Lúc Giản Mạt cùng Lý Tiểu Nguyệt đến nơi, người ở khoa luật đã đến không ít, Hàn Thật Thật cùng Lê Nhiễm Hạ cũng đã ở đó... Còn có mấy người không cùng khoa, thế nhưng trong ngày thường quan hệ không tệ mấy.
"Ôi, Giản Mạt cùng với Tiểu Nguyệt thiếu tháng tới rồi..." Một người mập mạp, mí mắt trên khuôn mặt của người đàn ông đó híp lại khi nhìn thấy hai người liền kêu lên.
Tầm mắt của mọi người đều vô thức nhìn theo hướng mắt của người mập mạp kia, không biết ai cảm thán liền phát ra lời ca ngợi, "Chậc chậc, Giản Mạt đúng là có qua mười năm thì vẫn giữ vững phong cách của nữ thần... Trang phục thanh thuần như vậy nhưng cũng đỡ không nổi a."
Giản Mạt cùng Lý Tiểu Nguyệt đi tới, đều có thể nhận thức được, sau đó cũng chỉ chào hỏi.
"Tử Tiêu." Có người không rõ đang có ý gì liền nói, "Thế nào, cậu xuất ngoại mấy năm, bây giờ trở về, sẽ không cảm thấy xa lạ đối với chúng tớ và Giản đại mỹ nữ đấy chứ? Hiện tại tớ đang rất rõ ràng ý đồ của tớ, nếu như cậu không nhìn kỹ, tớ liền tận dụng mọi thứ đấy."
Người này vừa nói xong, lập tức mọi người có mặt ở đây đều cười một trận như điên... Chỉ là, có một số người biết hai người đã chia tay, nhao nhao nhìn sắc mặt của Sở Tử Tiêu và Giản Mạt.
"Lâm Phàm, dù cho tôi cùng Sở Tử Tiêu có chia tay rồi, tôi cũng phải xem địa vị xã hội của anh mới được..." Giản Mạt tự nhiên mở lời, trong lời nói có mang hàm ý vui đùa, ý muốn phá vỡ bầu không khí có chút kỳ lạ này
Giản Mạt vừa thốt lên, không chỉ có mấy vị lãnh đạo trường kinh ngạc, mà ngay cả Lý Tiểu Nguyệt cũng giật mình, tròn mắt nhìn cô...
Ngay sau đó, Lý Tiểu Nguyệt đã làm một việc cực kỳ sáng suốt, chính là lùi lại mấy bước. Cô cùng với cô gái vừa thốt lên lời tuyên bố vừa rồi chính là không có quan hệ.
Cố Bắc Thần đang đi nhanh mấy bước cũng chậm rãi dừng lại, sau đó đứng yên vài giây, từ từ nghiêng đầu... Con người sâu thẳm nhìn Giản Mạt: "Cô có biết trong trường này có bao nhiêu người có suy nghĩ giống cô không?"
Giản Mạt lúng túng, vừa rồi đầu óc của cô đúng là điên rồi mới có thể nói ra mấy lời như vậy...
Nhưng mà, lúc này đã phóng lao rồi thì đành phải theo lao thôi, cô làm ra vẻ mặt tự tin, hơi nhíu mày: "Nhưng tất cả mọi người trong trường, chỉ có Giản Mạt tôi mới dám nói ra khỏi miệng."
Mấy vị lãnh đạo trường nhìn cô, trong mắt họ lúc này, cô đúng là có chút khác người... Những lời nói này thế nhưng lại nói ra rất tự tin. Thậm chí nói như vậy, sẽ làm cho Cố Bắc Thần đặc biệt nhớ đến tên của cô.
Thế nhưng, ban nãy mời vừa giới thiệu cho Cố Bắc Thần, cô chính là bạn gái của Sở Tử Tiêu.
Mà lúc này cô cứ như vậy bắt chuyện, đúng là có chút không nể mặc bọn họ.
Cố Bắc Thần nhíu mày, nhìn gương mặt vì khó xử mà sắp đỏ lên nhưng lại không cam lòng tỏ ra yếu kém của Giản Mạt, âm thầm cười cười.
Hôm nay Giản Mạt trang điểm trong rất trẻ, đi trong sân trường, liền giống như những học sinh mới vào... Tràn đầy tinh thần phấn chấn.
Cố Bắc Thần lúc này mới có chút vô sỉ mà suy nghĩ. Cô mặc trang phục đơn giản thanh thuần như vậy, đứng bên cạnh hắn mặc một bộ tây trang trong rất trưởng thành. Hắn lúc này lại có cảm giác như "trâu già đi gặm cỏ non".
"Giản tiểu thư vì dành được quyền thiết kế cho Đế Hoàng, đã dùng không ít thủ đoạn tồi tệ..."
Cố Bắc Thần lạnh giọng nói, con ngươi liền biến thành một hình vòng cung lạnh lẽo, ngay cả khóe miệng cũng phát ra một tia lạnh lùng.
Giản Mạt nhất thời sững sốt, còn chưa kịp phản ứng, Cố Bắc Thần đã cùng với mấy vị lãnh đạo trường đã rời đi...
Lý Tiểu Nguyệt nhìn bóng lưng của Cố Bắc Thần, sau đó đi tới trước mắt Giản Mạt: "Nói thử xem... chồng cậu giống như bức tượng vậy không phải rất đáng ghét sao?"
Nào cho Giản Mạt đường giải thích đâu!
Chẳng biết người khác có nhìn ra hay không, nhưng nàng thấy rất rõ ràng. Giản Mạt nhất định là não có vấn đề nên mới nói ra lời mời... Phía sau toàn là cạm bẫy.
Nhưng lời nói của Cố Bắc Thần, không thể nghi ngờ là muốn khiến cho mấy vị lãnh đạo trường kia tưởng rằng Giản Mạt nói ra lời mời đó chỉ vì chuyện tham gia dự thảo thiết kế...
Giản Mạt hoàn hồn, nhìn về phía bóng lưng cao ngạo kia của Cố Bắc Thần khẽ nhếch môi, có chút chán chường nhún nhún vai.
"Chậc chậc..." Lý Tiểu Nguyệt chậc lưỡi, nhìn bộ dạng muốn chết không muốn sống của cô, tốt bụng đi lên phía trước Giản Mạt lấy chiếc mắt kính trong túi ra, sau đó đeo lên mắt cho cô giống như muốn ngụy trang," Nhìn cậu xem, rõ ràng y hệt tiểu oán phụ bị vứt bỏ!"
Giản Mạt không khách khí gạt tay Lý Tiểu Nguyệt ra," Hừ, cậu không thấy được tớ đang diễn vai một nữ nhân thất tình sao?"
Lý Tiểu Nguyệt thấy Giản Mạt lại đang chuẩn bị giăng bẫy, liền cười "HaHa" lên vài tiếng, sau đó khoác cánh tay cô nói," Nhóc con, cậu sẽ không đối với Cố Bắc Thần từ đùa giỡn mà thành yêu thật đi?"
Giản Mạt cảm thấy trong lòng "lộp bộp" vài tiếng, cái loại cảm giác này, giống như bị nói trúng tim đen vậy.
Lý Tiểu Nguyệt cùng Giản Mạt lớn lên, đối với vẻ mặt này của Giản Mạt cô quá quen thuộc rồi... Cô hơi nhíu mày, lùi lại một chút nhìn Giản Mạt.
"Con nhóc, đừng nói với tớ cậu đối với Cố Bắc Thần động tâm?"
"Sao có thể?"
Lý Tiểu Nguyệt cũng hy vọng chuyện này không xảy ra, các cô đã rất rõ ràng, cuộc hôn nhân này không thể tồn tại lâu dài... Lúc trước không có tổ chức hôn lễ, nói đúng hơn là chỉ mặc áo cưới cho mấy người Cố gia kia đứng nhìn.
Giản Mạt đối với Cố Bắc Thần, nói khó nghe một chút, chính là lấy tiền làm ấm giường cho hắn.
Nếu như động tâm, cuối cùng người bị thương sẽ không phải là Cố Bắc Thần, mà chính là Giản Mạt cô.
Bởi vì liên tục gặp chuyện ngoài ý muốn, Giản Mạt đối với ngày kỉ niệm thành lập trường một chút cũng không có hứng thú, sau đó cô chỉ kéo Lý Tiểu Nguyệt đi ủng hộ ngành hoạt động kiến trúc, liền rời đi.
Hôm nay, Lý Tiểu Nguyệt không lái xe đến, sau khi ngồi yên trên xe của Giản Mạt... Trên xe, nghe tiếng động cơ có chút khác thường.
"Con nhóc, xe của cậu... Tớ cứ cảm giác như mình đang ngồi xe đua a?"
"Vậy cậu cứ coi như đang ngồi xe đua đi..." Giản Mạt cũng đùa một chút.
Lý Tiểu Nguyệt cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ là cười vài tiếng, nhớ lại một chút, xe này cô lần đầu tiên ngồi, cũng chính cô là người đã dẫn Giản Mạt đi mua.
Bởi vì là cuối tuần, cô không cần phải đi làm, mở phiên tòa, sau đó hai người tìm một nơi để nghỉ ngơi, uống một chút cho hết thời gian.
Lý Tiểu Nguyệt ôm một quyển sách biện luận trên tòa án nói chuyện với Mạc Thiếu Sâm, nhìn vô cùng thân mật, Giản Mạt buồn chán ngồi lật xem mấy quyển tạp chí, ai ngờ được cô lại thuận tay vớ lấy một quyển tạp chí mà trang bìa là ảnh của Cố Bắc Thần và Lục Mạn... Chỉ khác là, dung mạo của Cố Bắc Thần chỉ nhìn được có một phần ba khuôn mặt.
Ngồi ở trên tầng ba, Giản Mạt mở tạp chí đọc phần phỏng vấn...
Phần lớn đều biến đổi, Giản Mạt cảm thấy đúng là mình đang rảnh rỗi, tự tạo cảm giác không thoải mái cho chính cô.
Tạp chí này ra ngày hôm qua, nội dung bên trong viết là hai ngày trước Cố Bắc Thần là khách quý tham dự buổi diễn kịch của Lục Mạn... Báo cáo càng lúc càng mờ mịt, buổi diễn kịch của Lục Mạn lần này có gặp một chút rắc rối, thế nhưng sau đí là Cố Bắc Thần ra mặt mới giải quyết được.
Ngơ ngẩn nhìn cuốn tạp chí một chút, mặc dù hình không rõ lắm, nhưng vẫn có thể thấy được Cố Bắc Thần ôn nhu cười nói với Lục Mạn chuyện gì đó... Đôi mắt đen láy, càng chứa đầy nhu hoà.
Đối với ánh mắt đó Giản Mạt đã quá quen thuộc, mỗi lần Cố Bắc Thần ở trên người cô hưng phấn, hắn đều lộ ra vẻ mặt như vậy... Đó là biểu hiện cho thấy hắn đang động tình.
"Tích" một tiếng động nhỏ vang lên, Giản Mạt vội lấy điện thoại di động ra, sợ làm phiền mọi người đọc sách.
Trước tiên điều chỉnh âm thanh sang chế độ yên tĩnh, sau đó Giản Mạt mới mở tin nhắn... Chỉ là sau khi nhìn thấy người gửi tin, trong lòng lập tức một chút cũng không nghĩ tới đó lại là Đinh Đương
Cô đang mong chờ cái gì?
Giản Mạt, phải bảo vệ thật tốt tim mình, bằng không... Ai cũng không thể giúp được cô.
Sô đuôi là 3719, Sở Tử Tiêu gọi tới.
Mấy bằng hữu hẹn tối nay cùng nhau ăn một bữa cơm, nói là phải đem em lên cùng... Cùng nhau đi, có được không?
Giản Mạt không có tâm tình để đi, còn chưa trả lời lại, liền thấy Lý Tiểu Nguyệt đi tới.
"Con nhóc." Lý Tiểu Nguyệt khẽ nói, "Đường Dục nói buổi tối cùng nhau ăn cơm, cậu và mình cùng nhau đi chứ?" Nói xong, cô ấy thuận thế ngồi xuống bên cạnh Giản Mạt, tầm mắt rơi xuống, liền nhìn thấy tin nhắn, "Làm bạn bè với nhau cũng được, dù sao sau này cũng không thể không qua lại với nhau cả đời được."
Giản Mạt biết ý của Lý Tiểu Nguyệt là gì, suy nghĩ một lúc, cảm thấy tâm tình của cả ngày hôm nay đều bị Cố Bắc Thần phá hỏng, cho nên sau đó cô chỉ đơn giản gật đầu đồng ý.
Hai người ra khỏi phòng văn kiện, sau đó liền hẹn nhau đi đến quán cơm, nói đó cũng gần khu vực phía Bắc của trường Lạc Đại.
Lúc Giản Mạt cùng Lý Tiểu Nguyệt đến nơi, người ở khoa luật đã đến không ít, Hàn Thật Thật cùng Lê Nhiễm Hạ cũng đã ở đó... Còn có mấy người không cùng khoa, thế nhưng trong ngày thường quan hệ không tệ mấy.
"Ôi, Giản Mạt cùng với Tiểu Nguyệt thiếu tháng tới rồi..." Một người mập mạp, mí mắt trên khuôn mặt của người đàn ông đó híp lại khi nhìn thấy hai người liền kêu lên.
Tầm mắt của mọi người đều vô thức nhìn theo hướng mắt của người mập mạp kia, không biết ai cảm thán liền phát ra lời ca ngợi, "Chậc chậc, Giản Mạt đúng là có qua mười năm thì vẫn giữ vững phong cách của nữ thần... Trang phục thanh thuần như vậy nhưng cũng đỡ không nổi a."
Giản Mạt cùng Lý Tiểu Nguyệt đi tới, đều có thể nhận thức được, sau đó cũng chỉ chào hỏi.
"Tử Tiêu." Có người không rõ đang có ý gì liền nói, "Thế nào, cậu xuất ngoại mấy năm, bây giờ trở về, sẽ không cảm thấy xa lạ đối với chúng tớ và Giản đại mỹ nữ đấy chứ? Hiện tại tớ đang rất rõ ràng ý đồ của tớ, nếu như cậu không nhìn kỹ, tớ liền tận dụng mọi thứ đấy."
Người này vừa nói xong, lập tức mọi người có mặt ở đây đều cười một trận như điên... Chỉ là, có một số người biết hai người đã chia tay, nhao nhao nhìn sắc mặt của Sở Tử Tiêu và Giản Mạt.
"Lâm Phàm, dù cho tôi cùng Sở Tử Tiêu có chia tay rồi, tôi cũng phải xem địa vị xã hội của anh mới được..." Giản Mạt tự nhiên mở lời, trong lời nói có mang hàm ý vui đùa, ý muốn phá vỡ bầu không khí có chút kỳ lạ này
Tác giả :
Nguyệt Hạ Hồn Tiêu