Hào Môn Quân Sủng Hôn
Chương 12: Chỉ là một nụ hôn
Qua một trận đắng ngọt lẫn lộn, tâm tình Vân Tịch hiện tại khó diễn tả, người đàn ông trước mặt này cô không thể nhìn thấu được rốt cuộc là anh ta muốn cái gì, vừa nãy còn hung hăng giáo huấn cô, bây giờ lại cho cô ăn kẹo ngọt như thế...
Không quản cô gái dưới thân có những suy nghĩ gì, đôi môi dính lên miệng vết thương trên bả vai cũng lập tức tách ra xê dịch sang một bên cúi người gặm nhấm cắn mút quai xương xanh quyền rũ xong đến cái cổ thon dài trắng ngần của cô nhằm lưu lại dấu ấn chưa một người đặt qua trên làn da mịn màng nhẵn nhụi tựa như da thịt em bé này, bàn tay to lớn không an phận sờ soạng vuốt ve cơ thể cô, không nhẹ nhàng vuốt ve khiêu khích phía trên thì cũng chậm rãi dịch xuống bắp đùi cô thăm dò khiến Vân Tịch bất giác ập đến một trận xúc cảm mãnh liệt lạ lẫm
"Ân... " Không tự chủ bật thốt ra một tiếng kêu kiều mị nhỏ nhẹ, cô chợt giật mình khi nhận ra chính bản thân đã phát ra thứ âm thanh kỳ quặc như thế, không biết là thẹn thùng hay là tức giận mà gương mặt nhỏ nhắn chốc lát phiếm hồng, Vân Tịch vội cắn môi ngậm miệng cũng không ngừng mắng rủa bản thân mình không chút tiền đồ, nhưng trách thì cũng trách cái tên gây họa này nữa! Còn cái cảm giác kia nữa, thứ cảm giác lạ lẫm khiến cô không thể thích ứng nổi được trong chốc lát, người đàn ông này đang khiêu khích nhằm khiêu lên sự ham muốn trong cô đây mà
Cố Duật Phi mang theo chút lười nhác tà mị nâng mắt phượng nhìn cô gái trong đêm tối dưới ánh trăng, trong chốc lát khóe môi khẽ nâng nhẹ tạo thành một đường nét đẹp trên gương mặt tựa như điêu khắc, yêu mị cuốn hút, dưới ánh trăng đêm tối qua khung cửa sổ hắt vào, cô gái dưới thân xinh đẹp mị hoặc, phong tình uyển chuyển tựa như một tiểu yêu tinh, như một ám dạ linh yêu khiến anh thật sự lầm tưởng rằng cô chính là đang muốn quyến rũ anh
Vùi mặt vào trong hõm cổ cô, Cố Duật Phi bá đạo tham lam hít thật sâu mùi hương thanh tươi đặc trưng trên người cô, hương thơm thanh mát dịu nhẹ từ loài hoa nhài giản đơn không như những mùi nước hoa gây mũi khác khiến anh chỉ cần ngửi vào một chút liền cảm thấy dễ chịu, mùi hương tuy dịu nhẹ không gây mũi khó chịu nhưng anh lại cảm thấy nó lại có một sức hút câu dẫn đặt biệt đến kỳ lạ
"Ưm...đừng...!" Đôi môi hồng nhuận thủy nộn bất giác nỉ non cất giọng cầu xin, Vân Tịch chỉ cảm thấy làn da mình truyền đến một trận xúc cảm nhồn nhột ngay cổ khiến cô rất ngứa a, thật muốn đẩy tên nam nhân này khỏi người mình nhưng tiếc thay rằng tự do đã bị hắn cướp đoạt đi từ sớm nên ngoài mở miệng ra cô không thể làm gì khác chứ đừng có nói là kháng cự nữa, nếu còn chống đối với hắn thì cô chẳng khác nào tự tìm đường chết như ban nãy? Nhìn xem, vết thương trên vai vẫn còn đau nhức tựa như đang muốn nhắc nhở đến cô rằng chớ phải chọc điên tên này lên
Không để tâm lời cô gái nói, Cố Duật Phi chậm rãi thưởng thức, hết mơn mởn vuốt ve cơ thể lại tiếp tục dùng môi gặm nhấm da thịt tựa như một thức ăn ngon miệng cần phải nhấm nháp chúng từng chút từng chút một, những ngón tay thon dài mang theo độ ấm bỗng dưng chậm rãi tiến vào trong áo ngực trực tiếp nắm lấy đồi núi mềm mại xoa nắn
Vân Tịch giật nẩy mình, một cảm giác lạ lẫm càng thêm lạ lấn át tâm trí cô, có chút thoải mái và hoảng sợ đan xen khiến cô không biết nên làm thế nào, chống cự cũng không được mà phản kháng cũng không xong, Cố Duật Phi bá đạo giựt phăng áo lót trên người cô vứt xuống đất, cô chỉ cảm thấy ngay ngực của mình là một trận lạnh lẽo mát mẻ, theo đó bỗng dưng có một đợt ấm nóng bao phủ khiến cô bất giác mở miệng rên nhẹ, "A....ân~ "
Vùi mặt vào trong nơi mềm mại tròn trịa của cô không ngừng thưởng thức khiêu khích, Cố Duật Phi ra sức mút đỉnh ngực sau đó lại dùng đầu lưỡi không xương của mình như một con rắn liên tiếp đánh vòng quấn quanh nụ hồng trên đỉnh ngực, gò ngực mềm mại còn lại được bao phủ bởi bàn tay to lớn của anh không ngừng xoa nắn vân vê nụ hồng nhỏ khiến Vân Tịch muốn nhịn cũng nhịn không được, lập tức mở miệng ngâm nga vài tiếng nỉ non
Gò ngực còn lại được làm tương tự, cho đến khi đôi gò bồng đảo dính ướt nước bọt anh để lại, Cố Duật Phi mới hài lòng buông thả, Vân Tịch bị khiêu khích đến mụ mị đầu óc, hiện tại đầu óc cô thật sự trống rỗng, cô không thể suy nghĩ gì được nữa rồi, xúc cảm lạ lẫm vừa nãy đã hoàn toàn chi phối cô khiến tâm trí như bị "đình chỉ " không hoạt động
Không có thời gian hoặc không buồn để ý đến, Cố Duật Phi nhẹ nhàng nâng đôi chân cô lên, cúi người chậm rãi hôn từng chút từng chút trên bắp đùi của cô, nụ hôn tiến sâu hôn tiếp tục cho đến khi gần đến bẹng đùi của cô gái anh mới ngưng lại, Cố Duật Phi ngẩn mặt, phượng mâu xinh đẹp hàm ẩn dục vọng nóng bỏng nhìn chăm chăm cô gái dưới thân gần như bị nhuộm đỏ dục tình do anh khiêu khích chiếm cứ, gương mặt nhỏ nhắn có chút ửng hồng vì bị anh gần như gợi lên ham muốn khiến cả người cô nhất thời nóng lên khó chịu vô cùng, khuôn mặt từ lúc nào mất đi vẻ quật cường xinh đẹp thay vào đó là một khuôn mặt gợi tình đầy đê mê, phong tình quyền rũ nhưng không tục cùng với ánh mắt hồ ly xinh đẹp ẩn chứa sự khao khát từ dục vọng
Ngón tay thon dài đặt lên chiếc quần nhỏ hình chữ T chậm rãi vuốt ve, Cố Duật Phi không nhìn nơi tư mật ngọt ngào cấm kỵ của cô gái, thay vào đó anh chính là muốn mượn ánh sáng từ ánh trăng bên ngoài soi sáng lên gương mặt cô với những biểu cảm xinh đẹp gợi tình đầy mời gọi kia, thích thú nhìn cô gái đang khao khát dục tình trong lúc mơ mơ hồ hồ
Thanh âm khàn đặc đầy quyến rũ chậm rãi cất lên, hàm ý ẩn chứa sự trêu đùa cô gái: "Mèo con, em đã ướt ".
"Ân... " Khẽ rên nhẹ một tiếng vô tình đáp lại anh, Cố Duật Phi nhìn cô hiện tại giống một con mèo nhỏ đang làm nũng rất đáng yêu khiến anh nhịn không được liền bật cười, thanh âm không lớn, đó chỉ là một tiếng cười khẽ nhằm phá lệ đánh ấp trong không gian tĩnh mịch hiện tại trong căn phòng
Vân Tịch đang mơ hồ bỗng dưng quần nhỏ phía dưới bị anh mạnh mẽ kéo xuống khiến cô nhất thời bừng tỉnh từ trong cơn mơ hồ mụ mị kia, đôi mắt xinh đẹp mở to nhìn chiếc quần lót của mình trên ngón tay người đàn ông rồi nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, chợt ý thức được chuyện gì đang diễn ra, trên người cũng không còn sót lại một mảnh vải, mảnh vải nhỏ nhắn duy nhất trên người chính là cái quần nhỏ kia, vấn đề ở đây là nó cũng bị lột sạch cho nên bây giờ cô là người mình trần như nhộng, tuy đây là đêm tối, ánh sáng cũng là của ánh trăng nhưng nó vẫn khiến cô vừa thẹn vừa giận
Vân Tịch hốt hoảng đem chân khép lại, lại không biết rằng tên này rốt cuộc có phải là con sâu trong bụng cô hay không hoặc là hắn có "Thiên lí nhãn ", Cố Duật Phi cư nhiên đem tay chen vào giữa hai chân cô, đôi tay to lớn vươn ra bá đạo đem chân cô tách ra hai bên
"Đừng! "Vân Tịch hoảng sợ thốt lên một tiếng
Cố Duật Phi khẽ nhíu mày, thanh âm trầm thấp chậm rãi cất lên, tuy nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa sự sát ý âm lãnh, hàm ý trong lời nói cũng mang theo sự đe dọa, bá đạo đáng sợ tựa như ác ma, hiện tại Cố Duật Phi tựa như chính là một hiện thân của cái ác nhân đang bắt nạt tiểu nương tử chính là Vân Tịch: "Em dám đem chân khép vào, tôi liền cắn nát thịt em! "
Thành công đem cô gái dọa sợ một phen, người con gái dưới thân rụt rè run sợ tựa như một con thỏ trắng nhỏ bị anh bắt nạt áp bức, anh có thể nhìn thấy sự ủy khuất trên gương mặt cô, Vân Tịch bị hù dọa hoảng sợ không nhịn được bèn nhớ đến khi nãy bị người đàn ông này hung hăng cắn vào bả vai cô, không nhắc thì thôi chứ nhớ rồi là một cỗ đau đớn từ vết thương ập đến
"Thật ngoan! " Hài lòng khen thỏ con một tiếng, khóe môi cong nhẹ một đường sau đó anh cúi người hướng đến bắp đùi cô vùi mặt tới, Vân Tịch nhận thấy người nọ há miệng, hoảng hốt vội vàng lên tiếng ý tứ đầy hoảng sợ nhắc nhở, "Anh nói là không cắn rồi kia mà! "
"Hử? " Cố Duật Phi dừng động tác, mày kiếm khẽ nhếch lên, trầm giọng đáp một tiếng
Vân Tịch mím môi, không nhanh không chậm đáp lại nhưng thật chất trong thâm tâm, vốn chỉ có mình cô biết chính bản thân mình gấp gáp hoảng loạn vô cùng, "Anh cắn tôi! " Nói xong cô cũng thầm tự khinh bỉ bản thân mình không có tí tiền đồ, lại thầm lôi mười tám đời tổ tông của Cố Duật Phi ra mắng một lượt cho bỏ tức
Chậc chậc, không biết từ khi nào mà Vân Tịch này lại khép nép sợ hãi trước một tên đàn ông như thế!
Còn không phải do hắn nổi khùng lên cắn cô hay sao? Nếu chọc cho hắn điên lên lần nữa khẳng định cô không bị cắn chết, da thịt trên người cũng sẽ bị răng chó của hắn cắn cho nát a.
Cố Duật Phi nhìn cô gái dưới thân mình, cũng rất kiên nhẫn giải thích cho cô, "Không cắn em. " Sau đó đưa tay nâng một bên chân cô lên, anh cúi người dịu dàng đặt lên bắp đùi của cô một nụ hôn, thanh âm trầm thấp theo đó cất lên, "Chỉ là một nụ hôn! "
Ý nói là, anh vốn không có ý định muốn cắn cô lần nữa, vừa nãy anh chính là chỉ muốn hôn cô
Vân Tịch: "…"
Mẹ nó, sao không nói sớm? Muốn hù chết bà mới vừa lòng hay sao?
Cố Duật Phi: "Khi nào em không ngoan đến lúc đó mới đem em cắn nát! "
Đem cô cắn nát? Haha, hắn thật sự thuộc họ cẩu hay sao, hoặc là cái răng kia vốn là thuộc hàng "cao cấp " như cún con nên mới tùy ý thích cắn bậy nha.
Không quản cô gái dưới thân có những suy nghĩ gì, đôi môi dính lên miệng vết thương trên bả vai cũng lập tức tách ra xê dịch sang một bên cúi người gặm nhấm cắn mút quai xương xanh quyền rũ xong đến cái cổ thon dài trắng ngần của cô nhằm lưu lại dấu ấn chưa một người đặt qua trên làn da mịn màng nhẵn nhụi tựa như da thịt em bé này, bàn tay to lớn không an phận sờ soạng vuốt ve cơ thể cô, không nhẹ nhàng vuốt ve khiêu khích phía trên thì cũng chậm rãi dịch xuống bắp đùi cô thăm dò khiến Vân Tịch bất giác ập đến một trận xúc cảm mãnh liệt lạ lẫm
"Ân... " Không tự chủ bật thốt ra một tiếng kêu kiều mị nhỏ nhẹ, cô chợt giật mình khi nhận ra chính bản thân đã phát ra thứ âm thanh kỳ quặc như thế, không biết là thẹn thùng hay là tức giận mà gương mặt nhỏ nhắn chốc lát phiếm hồng, Vân Tịch vội cắn môi ngậm miệng cũng không ngừng mắng rủa bản thân mình không chút tiền đồ, nhưng trách thì cũng trách cái tên gây họa này nữa! Còn cái cảm giác kia nữa, thứ cảm giác lạ lẫm khiến cô không thể thích ứng nổi được trong chốc lát, người đàn ông này đang khiêu khích nhằm khiêu lên sự ham muốn trong cô đây mà
Cố Duật Phi mang theo chút lười nhác tà mị nâng mắt phượng nhìn cô gái trong đêm tối dưới ánh trăng, trong chốc lát khóe môi khẽ nâng nhẹ tạo thành một đường nét đẹp trên gương mặt tựa như điêu khắc, yêu mị cuốn hút, dưới ánh trăng đêm tối qua khung cửa sổ hắt vào, cô gái dưới thân xinh đẹp mị hoặc, phong tình uyển chuyển tựa như một tiểu yêu tinh, như một ám dạ linh yêu khiến anh thật sự lầm tưởng rằng cô chính là đang muốn quyến rũ anh
Vùi mặt vào trong hõm cổ cô, Cố Duật Phi bá đạo tham lam hít thật sâu mùi hương thanh tươi đặc trưng trên người cô, hương thơm thanh mát dịu nhẹ từ loài hoa nhài giản đơn không như những mùi nước hoa gây mũi khác khiến anh chỉ cần ngửi vào một chút liền cảm thấy dễ chịu, mùi hương tuy dịu nhẹ không gây mũi khó chịu nhưng anh lại cảm thấy nó lại có một sức hút câu dẫn đặt biệt đến kỳ lạ
"Ưm...đừng...!" Đôi môi hồng nhuận thủy nộn bất giác nỉ non cất giọng cầu xin, Vân Tịch chỉ cảm thấy làn da mình truyền đến một trận xúc cảm nhồn nhột ngay cổ khiến cô rất ngứa a, thật muốn đẩy tên nam nhân này khỏi người mình nhưng tiếc thay rằng tự do đã bị hắn cướp đoạt đi từ sớm nên ngoài mở miệng ra cô không thể làm gì khác chứ đừng có nói là kháng cự nữa, nếu còn chống đối với hắn thì cô chẳng khác nào tự tìm đường chết như ban nãy? Nhìn xem, vết thương trên vai vẫn còn đau nhức tựa như đang muốn nhắc nhở đến cô rằng chớ phải chọc điên tên này lên
Không để tâm lời cô gái nói, Cố Duật Phi chậm rãi thưởng thức, hết mơn mởn vuốt ve cơ thể lại tiếp tục dùng môi gặm nhấm da thịt tựa như một thức ăn ngon miệng cần phải nhấm nháp chúng từng chút từng chút một, những ngón tay thon dài mang theo độ ấm bỗng dưng chậm rãi tiến vào trong áo ngực trực tiếp nắm lấy đồi núi mềm mại xoa nắn
Vân Tịch giật nẩy mình, một cảm giác lạ lẫm càng thêm lạ lấn át tâm trí cô, có chút thoải mái và hoảng sợ đan xen khiến cô không biết nên làm thế nào, chống cự cũng không được mà phản kháng cũng không xong, Cố Duật Phi bá đạo giựt phăng áo lót trên người cô vứt xuống đất, cô chỉ cảm thấy ngay ngực của mình là một trận lạnh lẽo mát mẻ, theo đó bỗng dưng có một đợt ấm nóng bao phủ khiến cô bất giác mở miệng rên nhẹ, "A....ân~ "
Vùi mặt vào trong nơi mềm mại tròn trịa của cô không ngừng thưởng thức khiêu khích, Cố Duật Phi ra sức mút đỉnh ngực sau đó lại dùng đầu lưỡi không xương của mình như một con rắn liên tiếp đánh vòng quấn quanh nụ hồng trên đỉnh ngực, gò ngực mềm mại còn lại được bao phủ bởi bàn tay to lớn của anh không ngừng xoa nắn vân vê nụ hồng nhỏ khiến Vân Tịch muốn nhịn cũng nhịn không được, lập tức mở miệng ngâm nga vài tiếng nỉ non
Gò ngực còn lại được làm tương tự, cho đến khi đôi gò bồng đảo dính ướt nước bọt anh để lại, Cố Duật Phi mới hài lòng buông thả, Vân Tịch bị khiêu khích đến mụ mị đầu óc, hiện tại đầu óc cô thật sự trống rỗng, cô không thể suy nghĩ gì được nữa rồi, xúc cảm lạ lẫm vừa nãy đã hoàn toàn chi phối cô khiến tâm trí như bị "đình chỉ " không hoạt động
Không có thời gian hoặc không buồn để ý đến, Cố Duật Phi nhẹ nhàng nâng đôi chân cô lên, cúi người chậm rãi hôn từng chút từng chút trên bắp đùi của cô, nụ hôn tiến sâu hôn tiếp tục cho đến khi gần đến bẹng đùi của cô gái anh mới ngưng lại, Cố Duật Phi ngẩn mặt, phượng mâu xinh đẹp hàm ẩn dục vọng nóng bỏng nhìn chăm chăm cô gái dưới thân gần như bị nhuộm đỏ dục tình do anh khiêu khích chiếm cứ, gương mặt nhỏ nhắn có chút ửng hồng vì bị anh gần như gợi lên ham muốn khiến cả người cô nhất thời nóng lên khó chịu vô cùng, khuôn mặt từ lúc nào mất đi vẻ quật cường xinh đẹp thay vào đó là một khuôn mặt gợi tình đầy đê mê, phong tình quyền rũ nhưng không tục cùng với ánh mắt hồ ly xinh đẹp ẩn chứa sự khao khát từ dục vọng
Ngón tay thon dài đặt lên chiếc quần nhỏ hình chữ T chậm rãi vuốt ve, Cố Duật Phi không nhìn nơi tư mật ngọt ngào cấm kỵ của cô gái, thay vào đó anh chính là muốn mượn ánh sáng từ ánh trăng bên ngoài soi sáng lên gương mặt cô với những biểu cảm xinh đẹp gợi tình đầy mời gọi kia, thích thú nhìn cô gái đang khao khát dục tình trong lúc mơ mơ hồ hồ
Thanh âm khàn đặc đầy quyến rũ chậm rãi cất lên, hàm ý ẩn chứa sự trêu đùa cô gái: "Mèo con, em đã ướt ".
"Ân... " Khẽ rên nhẹ một tiếng vô tình đáp lại anh, Cố Duật Phi nhìn cô hiện tại giống một con mèo nhỏ đang làm nũng rất đáng yêu khiến anh nhịn không được liền bật cười, thanh âm không lớn, đó chỉ là một tiếng cười khẽ nhằm phá lệ đánh ấp trong không gian tĩnh mịch hiện tại trong căn phòng
Vân Tịch đang mơ hồ bỗng dưng quần nhỏ phía dưới bị anh mạnh mẽ kéo xuống khiến cô nhất thời bừng tỉnh từ trong cơn mơ hồ mụ mị kia, đôi mắt xinh đẹp mở to nhìn chiếc quần lót của mình trên ngón tay người đàn ông rồi nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, chợt ý thức được chuyện gì đang diễn ra, trên người cũng không còn sót lại một mảnh vải, mảnh vải nhỏ nhắn duy nhất trên người chính là cái quần nhỏ kia, vấn đề ở đây là nó cũng bị lột sạch cho nên bây giờ cô là người mình trần như nhộng, tuy đây là đêm tối, ánh sáng cũng là của ánh trăng nhưng nó vẫn khiến cô vừa thẹn vừa giận
Vân Tịch hốt hoảng đem chân khép lại, lại không biết rằng tên này rốt cuộc có phải là con sâu trong bụng cô hay không hoặc là hắn có "Thiên lí nhãn ", Cố Duật Phi cư nhiên đem tay chen vào giữa hai chân cô, đôi tay to lớn vươn ra bá đạo đem chân cô tách ra hai bên
"Đừng! "Vân Tịch hoảng sợ thốt lên một tiếng
Cố Duật Phi khẽ nhíu mày, thanh âm trầm thấp chậm rãi cất lên, tuy nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa sự sát ý âm lãnh, hàm ý trong lời nói cũng mang theo sự đe dọa, bá đạo đáng sợ tựa như ác ma, hiện tại Cố Duật Phi tựa như chính là một hiện thân của cái ác nhân đang bắt nạt tiểu nương tử chính là Vân Tịch: "Em dám đem chân khép vào, tôi liền cắn nát thịt em! "
Thành công đem cô gái dọa sợ một phen, người con gái dưới thân rụt rè run sợ tựa như một con thỏ trắng nhỏ bị anh bắt nạt áp bức, anh có thể nhìn thấy sự ủy khuất trên gương mặt cô, Vân Tịch bị hù dọa hoảng sợ không nhịn được bèn nhớ đến khi nãy bị người đàn ông này hung hăng cắn vào bả vai cô, không nhắc thì thôi chứ nhớ rồi là một cỗ đau đớn từ vết thương ập đến
"Thật ngoan! " Hài lòng khen thỏ con một tiếng, khóe môi cong nhẹ một đường sau đó anh cúi người hướng đến bắp đùi cô vùi mặt tới, Vân Tịch nhận thấy người nọ há miệng, hoảng hốt vội vàng lên tiếng ý tứ đầy hoảng sợ nhắc nhở, "Anh nói là không cắn rồi kia mà! "
"Hử? " Cố Duật Phi dừng động tác, mày kiếm khẽ nhếch lên, trầm giọng đáp một tiếng
Vân Tịch mím môi, không nhanh không chậm đáp lại nhưng thật chất trong thâm tâm, vốn chỉ có mình cô biết chính bản thân mình gấp gáp hoảng loạn vô cùng, "Anh cắn tôi! " Nói xong cô cũng thầm tự khinh bỉ bản thân mình không có tí tiền đồ, lại thầm lôi mười tám đời tổ tông của Cố Duật Phi ra mắng một lượt cho bỏ tức
Chậc chậc, không biết từ khi nào mà Vân Tịch này lại khép nép sợ hãi trước một tên đàn ông như thế!
Còn không phải do hắn nổi khùng lên cắn cô hay sao? Nếu chọc cho hắn điên lên lần nữa khẳng định cô không bị cắn chết, da thịt trên người cũng sẽ bị răng chó của hắn cắn cho nát a.
Cố Duật Phi nhìn cô gái dưới thân mình, cũng rất kiên nhẫn giải thích cho cô, "Không cắn em. " Sau đó đưa tay nâng một bên chân cô lên, anh cúi người dịu dàng đặt lên bắp đùi của cô một nụ hôn, thanh âm trầm thấp theo đó cất lên, "Chỉ là một nụ hôn! "
Ý nói là, anh vốn không có ý định muốn cắn cô lần nữa, vừa nãy anh chính là chỉ muốn hôn cô
Vân Tịch: "…"
Mẹ nó, sao không nói sớm? Muốn hù chết bà mới vừa lòng hay sao?
Cố Duật Phi: "Khi nào em không ngoan đến lúc đó mới đem em cắn nát! "
Đem cô cắn nát? Haha, hắn thật sự thuộc họ cẩu hay sao, hoặc là cái răng kia vốn là thuộc hàng "cao cấp " như cún con nên mới tùy ý thích cắn bậy nha.
Tác giả :
Mèo Con Tai Cụp