Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh
Chương 129: Rất yêu rất yêu em (5)
Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn
Úy Hải Lam can đảm trừng mắt về phía anh, trả về cho anh bốn chữ "Học theo anh." (*)
(*) Từ gốc "跟你学的." (âm Hán việt "Cân nhĩ học đích") nghĩa là “học theo anh.”
Lôi Thiệu Hành sững sờ, bỗng nhiên nở nụ cười "Cái tốt không học, hư hỏng lại học rất nhanh." Anh vừa nói lại vừa vô lại áp sát vào cô, thấp giọng nói: "Vậy lúc nào học anh thì hãy cởi quần cho anh, lại giống như anh thân thiết hôn em và em cũng hôn lại anh như thế, sau đó sẽ chủ động điểm vào đó, ngồi trên người anh..."
Lời anh còn chưa nói hết, Úy Hải Lam không thèm để ý trực tiếp coi thường, trái lại chạy về phía tên thuộc hạ đang còn đứng tại chỗ "Cái này đưa cho tôi."
Thuộc hạ không dám có hành động.
"Còn không nhanh đưa tới?" Lôi Thiệu Hành quay trở lại bên cạnh cô, trầm giọng dặn dò.
"Vâng, tiên sinh Lôi."
"Anh sẽ đưa."
"Em nói rồi không cần anh."
"Có phải em nghe không hiểu anh nói gì? Hay là nhất định phải chọc anh phiền? Anh sai người ta thay em giao tới còn không tốt sao? Em không mệt à? Ngày nắng to, em đứng ngay Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,cửa lớn này, rồi giằng co với một món y phục rách rưới như vậy, có cái gì tốt để tranh giành?" Lôi Thiệu Hành có chút tức giận, nheo con ngươi lại hướng về phía cô thấp giọng quát.
Úy Hải Lam nắm nhẹ nắm đấm, giọng cô rất nhẹ rất suy yếu nhưng vẫn kiên quyết như vậy "Em đã nói rồi chính em sẽ đưa. Đây là công việc của em, em muốn đích thân mình hoàn thành. Dù cho chỉ còn lại bước cuối cùng, chỉ cần không phải em phụ trách cũng không tính là hoàn thành. Ở trong mắt anh, cái này có thể chỉ là một món y phục rách rưới không có bất kỳ giá trị gì nhưng đối với em mà nói, đây là phải trả giá tâm huyết."
"Vậy trước tiên chính em soi gương đi, khuôn mặt em trắng như là người chết thì em còn đưa đến cái gì? Về phần em, dáng dấp em như vậy sao? Có thể kiếm vài đồng tiền? Đàng hoàng ngây ngô chơi đùa, thời gian hưởng thụ thoải mái, mà em liền muốn lãng phí chính mình." Lôi Thiệu Hành chưa từng có dáng dấp chờ đợi qua một người phụ nữ, bên cạnh đều là chủ động lấy lòng, mà cô chính là thái độ không thèm khát, điều này làm cho anh cảm thấy càng phẫn nộ.
Vẫn nhẫn nại không thèm để ý, cô lại lần nữa nhanh chóng đứng ngay ở bờ vực tan vỡ.
Úy Hải Lam lạnh lùng nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Lôi Thiệu Hành, giấc mơ thế này, vĩnh viễn anh sẽ không hiểu."
Hai mắt của cô đông lạnh một mảnh nhưng anh rõ ràng nhìn thấy đáy mắt cô dây dưa cùng thống khổ, cuồn cuộn sóng lớn, giống như là một con thú bị thương. Mà hai chữ kia như bình thường đâm vào ngực anh, ký ức mơ hồ hiện lên để anh ngờ ngợ nhớ đến điều gì đó, Lôi Thiệu Hành nhất thời trầm mặc.
"Đưa tôi!" Úy Hải Lam quay về phía thuộc hạ quát lên.
Đối phương khá khó xử, vội vàng nhìn về phía Lôi Thiệu Hành "Chuyện này..."
"Đưa cho cô ấy!" Lôi Thiệu Hành rốt cục mở miệng.
Thuộc hạ như thở phào nhẹ nhõm trao hộp lễ phục cho cô giống như ném củ khoai lang bỏng nào đó. Úy Hải Lam cầm hộp lên, lại cẩn thận từng li từng tí nắm chặt nhanh chân sãi bước đi qua người anh.
Cô càng chạy càng xa, đáy lưng thẳng tắp xoay về hướng ánh mặt trời chói chang như vĩnh viễn kiêu ngạo không bao giờ nói bại trận.
Lôi Thiệu Hành không nhịn được rủa thầm một tiếng, bước nhanh chân đuổi theo "Anh đưa em đi."
Nhìn thấy cô lạnh lùng đối mặt, con ngươi anh căng thẳng "Bằng không, em đừng hòng đi."
Cuối cùng, từng người thỏa hiệp thoái nhượng một bước.
Một lần nữa làm chút sửa chữa nhỏ bé, rốt cuộc tác phẩm cũng được Ôn Tịnh Đồng tán thành. Cô mặc lễ phục vào, quay về phía tấm gương quay một vòng, tinh tế đánh giá quan sát sau đó cười gật đầu, thoả mãn nói: "Lúc này tốt lắm, eo bên này thu không nhiều, một phần cũng không thiếu. Bộ lễ phục thực sự là càng nhìn càng đẹp."
"Tiểu thư Úy." Cô xoay người lại gọi.
Úy Hải Lam đứng bên cạnh cô, nghe thấy cô nói "Lần sau tôi còn muốn yêu cầu cô thiết kế lễ phục."
"Hoàn toàn tình nguyện." Úy Hải Lam nhẹ giọng đáp, màu sắc trước mắt có chút tươi đẹp.
"Tô Nam, tiễn tiểu thư Úy."
"Không cần, chính tôi có thể tự mình đi."
Tuy là vậy, Tô Nam vẫn đưa cô xuống lầu dưới.
Úy Hải Lam phất tay từ giã cô ấy, muốn báo cáo cho Lăng Dung nhưng điện thoại do trợ lý tiếp.
"Tiểu thư Úy, giám đốc Lăng nói cô cứ trực tiếp trở về Xuân thành, không phải tới công ty báo cáo."
"Ừm."
Úy Hải Lam có chút mờ mịt, hẳn đây là thời điểm nên vui vẻ, cực khổ mấy ngày rồi, cuối cùng cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ thiết kế nhưng tâm tư lại đột nhiên trống rỗng giống như có món đồ gì bị người khác lấy mất.
Đi ra khỏi cửa lớn khách sạn xoay tròn, phía sau xe cửa hạ xuống, xa xa người kia liền ngồi trong xe hút thuốc. Trời nóng bức, anh cũng không sợ nóng cứ như thế mở ra. Tư thế anh hút thuốc rất tự nhiên, hững hờ ngậm lấy điếu thuốc. Làn khói màu trắng lượn lờ ngay khe giữa hai ngón tay anh, dưới lớp khói bụi mơ hồ không rõ.
Lôi Thiệu Hành hầu như nhìn thấy cô đầu tiên, vẻ mặt cô trông rất uể oải.
Úy Hải Lam lập tức nháy mắt, lúc này mới đi tới.
Cô rất mệt cũng không có sức lực tranh chấp, chỉ muốn về nơi ở của mình cố gắng ngủ một giấc, đúng là cô thật sự buồn ngủ.
Đầu tiên là đến tiệm ăn cơm, cô chỉ ăn nửa bát nhỏ mà cơm hầu như cũng không chạm đến. Anh lại một mình ăn say sưa ngon lành cũng không để ý tới cô.
Lại nhìn cô một lần, tinh thần rất suy sụp, một bộ dáng vẻ rầu rĩ không vui.
Anh cực kỳ phiền muộn, mở miệng chất vấn "Chuyện gì xảy ra? Quần áo đều thiết kế xong rồi, cũng để em tự mình đưa tới, mọi chuyện đều hoàn thành, mà em còn có gì không vui vẻ? Ăn một bữa cơm mà mất hứng như vậy, em đang ý định chọc anh đây sao? Thiết kế xong cũng không được, không thiết kế cũng không được, người phụ nữ này rốt cuộc sao lại khó như thế? Rốt cuộc em muốn thế nào? Em hãy nói một chút."
Úy Hải Lam hết chịu đựng nổi sự mệt mỏi bất thình lình nói: "Em buồn ngủ, muốn ngủ."
Lôi Thiệu Hành trầm mặc, nhịn một bụng hờn dỗi nhưng dù là không phải là người châm lửa cũng không cách nào phát tiết.
Cuối cùng, anh đặt chiếc đũa hướng lên mặt bàn, tính tiền.
Xe dừng lại rất lâu ở trước cổng nhà lớn, Úy Hải Lam xuống xe, Lôi Thiệu Hành cũng xuống xe. Cô có chút mệt mỏi, hoang mang nghĩ anh đến làm gì.
"Em ở lầu mấy?" Lôi Thiệu Hành đi tới bên cạnh cô hỏi.
"Lầu hai."
"Phòng mấy?"
"Thứ hai."
Lôi Thiệu Hành lại không lên tiếng, trực tiếp đi lên lầu.
Úy Hải Lam đúng thật ngờ vực, cũng đi vào theo.
Thang máy vừa tới, anh trực tiếp lên cầu thang.
Úy Hải Lam đi theo phía sau anh "Anh vào đây làm gì?"
"Sao em hỏi những lời ngốc vậy? Không phải emDie nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, buồn ngủ sao?"
"Em buồn ngủ nhưng anh muốn làm gì?"
"Anh đến dỗ em ngủ, vui chứ?"
"Em không cần có người dỗ."
"Chuyện này không phụ thuộc vào em rồi."
Hai người vừa đi vừa trò chuyện bất tri bất giác đã đến cửa phòng.
"Mở cửa."
"Em thật sự không cần người dỗ."
"Vậy em dỗ anh?"
"Anh có ý gì?"
"Anh phải ở chỗ này ngủ."
Cô có nghe lầm hay không? Anh đường đường là một đại luật sư như thế lại muốn ngủ ở một nơi bình dân thế này?
Úy Hải Lam có chút ngất, huống hồ, anh lại muốn ngủ cùng cô.
Nghĩ tới đây, cô nhíu mày nói "Giường ở chỗ em rất nhỏ, chen không nổi hai người, hay là anh đến khách sạn ngủ đi."
"Anh không sợ chen, càng chen càng tốt, anh phải ngủ ở chỗ này, chẳng lẽ trong phòng này còn có đàn ông?" Dáng người Lôi Thiệu Hành dong dỏng cao dựa tường, lưu manh nói "Mau mở cửa ra, đứng ngay hành lang còn ra thể thống gì nữa, một lúc nữa sẽ có người khác nhìn thấy."
Úy Hải Lam cứ như thế nghiêm mặt nhìn anh.
Giằng co hồi lâu, lòng kiên trì của Lôi Thiệu Hành có lẽ bị giày vò "Được, anh cam đoan với em, cả buổi tối hôm nay, anh tuyệt đối không động vào em! Xong!"
Úy Hải Lam còn đang do dự, cô dĩ nhiên không tin anh, hoặc là xưa nay cô đều chưa từng tin anh.
Lôi Thiệu Hành bỗng nhiên thu lại nụ cười, trầm tĩnh nhìn cô. Anh chăm chú thâm trầm nhìn cô như hố đen hút người khác xuống.
Sau đó, anh thăm thẳm nói "Anh cam đoan chuyện gì với em thì nhất định đều sẽ làm được."
Cặp mắt đen nhánh như bảo thạch kia, lúc này so với ngôi sao còn sáng hơn.
Trong nháy mắt ngẩn ngơ, cô lại có chút bị lòng tin thuyết phục.
Chỗ rẽ ngay hành lang uốn khúc đột nhiên truyền đến âm thanh vui cười, xem ra có ai đang đi tới, Úy Hải Lam chỉ sợ bị người khác nhìn thấy vội vàng móc ra chìa khoá mở cửa.
Hai hàng lông mày nhíu chung một chỗ mãnh liệt nhìn cô, Lôi Thiệu Hành có chút khịt mũi coi thường, giờ khắc này lại không vội vã đi vào.
Âm thanh vui cười càng ngày càng rõ ràng, Úy Hải Lam liếc nhìn anh, anh vẫn dựa tường, hai mắt phát ra tia sáng. Cô cắn môi, trở tay liền muốn đóng cửa.
Mà anh đúng lúc dùng tay chống đỡ, nhạy bén xâm nhập, bất mãn nói: "Em cứ không muốn nhìn anh như vậy sao?"
"Em đi tắm." Úy Hải Lam bước thong thả vào phòng tắm.
Mới vừa xả nước, anh ở bên ngoài gõ cửa "Một người tắm có thể quá tẻ nhạt hay không? Có muốn cùng tắm hay không?"
Úy Hải Lam không muốn nói chuyện với anh khiến anh trực tiếp cầm cái chén nhựa đập cửa.
Cái chén “bang” một tiếng rơi trên mặt đất, anh đứng cách một cánh cửa cười đến hoa mắt.
Đợi cô tắm xong đi ra, Lôi Thiệu Hành đã cuộn chân lại ngồi trên sàn nhà đang mở TV, bộ tây phục bị vứt qua một bên, quần áo trong giải khuy áo cũng mở ra một nửa.
"Lại đây ngồi." Anh vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh.
Úy Hải Lam nghĩ có phải anh đang coi chính mình thành chủ nhân nơi này?
Cô không nghe lời anh mà ngồi vào bên giường.
Trên TV đang phát ra tin tức, ánh mắt Lôi Thiệu Hành từ từ dời xuống, di chuyển tới trên người cô. Anh ngẩng đầu nhìn về phía cô, mái tóc ướt đẫm nhỏ nước xuống, mùi táo thơm tươi mát dễ ngửi. Cô mặc chiếc áo ngủ màu đỏ khiến cô trong trắng nổi bật làn da màu hồng. Dáng vẻ ôn nhu rất đẹp, anh càng có loại cảm giác ấm áp.
Lôi Thiệu Hành đột nhiên nắm chặt tay cô, cô ngẩn ra, anh đã kéo cao ống tay áo của cô lên.
Những vết roi nhìn thấy mà giật mình khi trước đã nhạt đi chút ít, không rõ ràng như vậy nhưng lại phảng phất như tiến vào trong mắt anh, không cách nào xoá bỏ.
Úy Hải Lam muốn rút tay về nhưng anh không cho.
Cô lại muốn kéo tay áo xuống, anh vẫn không cho.
Lôi Thiệu Hành kéo tay nhỏ của cô hướng về khuôn mặt của chính mình, thấp giọng hỏi "Đau không?"
Úy Hải Lam can đảm trừng mắt về phía anh, trả về cho anh bốn chữ "Học theo anh." (*)
(*) Từ gốc "跟你学的." (âm Hán việt "Cân nhĩ học đích") nghĩa là “học theo anh.”
Lôi Thiệu Hành sững sờ, bỗng nhiên nở nụ cười "Cái tốt không học, hư hỏng lại học rất nhanh." Anh vừa nói lại vừa vô lại áp sát vào cô, thấp giọng nói: "Vậy lúc nào học anh thì hãy cởi quần cho anh, lại giống như anh thân thiết hôn em và em cũng hôn lại anh như thế, sau đó sẽ chủ động điểm vào đó, ngồi trên người anh..."
Lời anh còn chưa nói hết, Úy Hải Lam không thèm để ý trực tiếp coi thường, trái lại chạy về phía tên thuộc hạ đang còn đứng tại chỗ "Cái này đưa cho tôi."
Thuộc hạ không dám có hành động.
"Còn không nhanh đưa tới?" Lôi Thiệu Hành quay trở lại bên cạnh cô, trầm giọng dặn dò.
"Vâng, tiên sinh Lôi."
"Anh sẽ đưa."
"Em nói rồi không cần anh."
"Có phải em nghe không hiểu anh nói gì? Hay là nhất định phải chọc anh phiền? Anh sai người ta thay em giao tới còn không tốt sao? Em không mệt à? Ngày nắng to, em đứng ngay Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,cửa lớn này, rồi giằng co với một món y phục rách rưới như vậy, có cái gì tốt để tranh giành?" Lôi Thiệu Hành có chút tức giận, nheo con ngươi lại hướng về phía cô thấp giọng quát.
Úy Hải Lam nắm nhẹ nắm đấm, giọng cô rất nhẹ rất suy yếu nhưng vẫn kiên quyết như vậy "Em đã nói rồi chính em sẽ đưa. Đây là công việc của em, em muốn đích thân mình hoàn thành. Dù cho chỉ còn lại bước cuối cùng, chỉ cần không phải em phụ trách cũng không tính là hoàn thành. Ở trong mắt anh, cái này có thể chỉ là một món y phục rách rưới không có bất kỳ giá trị gì nhưng đối với em mà nói, đây là phải trả giá tâm huyết."
"Vậy trước tiên chính em soi gương đi, khuôn mặt em trắng như là người chết thì em còn đưa đến cái gì? Về phần em, dáng dấp em như vậy sao? Có thể kiếm vài đồng tiền? Đàng hoàng ngây ngô chơi đùa, thời gian hưởng thụ thoải mái, mà em liền muốn lãng phí chính mình." Lôi Thiệu Hành chưa từng có dáng dấp chờ đợi qua một người phụ nữ, bên cạnh đều là chủ động lấy lòng, mà cô chính là thái độ không thèm khát, điều này làm cho anh cảm thấy càng phẫn nộ.
Vẫn nhẫn nại không thèm để ý, cô lại lần nữa nhanh chóng đứng ngay ở bờ vực tan vỡ.
Úy Hải Lam lạnh lùng nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Lôi Thiệu Hành, giấc mơ thế này, vĩnh viễn anh sẽ không hiểu."
Hai mắt của cô đông lạnh một mảnh nhưng anh rõ ràng nhìn thấy đáy mắt cô dây dưa cùng thống khổ, cuồn cuộn sóng lớn, giống như là một con thú bị thương. Mà hai chữ kia như bình thường đâm vào ngực anh, ký ức mơ hồ hiện lên để anh ngờ ngợ nhớ đến điều gì đó, Lôi Thiệu Hành nhất thời trầm mặc.
"Đưa tôi!" Úy Hải Lam quay về phía thuộc hạ quát lên.
Đối phương khá khó xử, vội vàng nhìn về phía Lôi Thiệu Hành "Chuyện này..."
"Đưa cho cô ấy!" Lôi Thiệu Hành rốt cục mở miệng.
Thuộc hạ như thở phào nhẹ nhõm trao hộp lễ phục cho cô giống như ném củ khoai lang bỏng nào đó. Úy Hải Lam cầm hộp lên, lại cẩn thận từng li từng tí nắm chặt nhanh chân sãi bước đi qua người anh.
Cô càng chạy càng xa, đáy lưng thẳng tắp xoay về hướng ánh mặt trời chói chang như vĩnh viễn kiêu ngạo không bao giờ nói bại trận.
Lôi Thiệu Hành không nhịn được rủa thầm một tiếng, bước nhanh chân đuổi theo "Anh đưa em đi."
Nhìn thấy cô lạnh lùng đối mặt, con ngươi anh căng thẳng "Bằng không, em đừng hòng đi."
Cuối cùng, từng người thỏa hiệp thoái nhượng một bước.
Một lần nữa làm chút sửa chữa nhỏ bé, rốt cuộc tác phẩm cũng được Ôn Tịnh Đồng tán thành. Cô mặc lễ phục vào, quay về phía tấm gương quay một vòng, tinh tế đánh giá quan sát sau đó cười gật đầu, thoả mãn nói: "Lúc này tốt lắm, eo bên này thu không nhiều, một phần cũng không thiếu. Bộ lễ phục thực sự là càng nhìn càng đẹp."
"Tiểu thư Úy." Cô xoay người lại gọi.
Úy Hải Lam đứng bên cạnh cô, nghe thấy cô nói "Lần sau tôi còn muốn yêu cầu cô thiết kế lễ phục."
"Hoàn toàn tình nguyện." Úy Hải Lam nhẹ giọng đáp, màu sắc trước mắt có chút tươi đẹp.
"Tô Nam, tiễn tiểu thư Úy."
"Không cần, chính tôi có thể tự mình đi."
Tuy là vậy, Tô Nam vẫn đưa cô xuống lầu dưới.
Úy Hải Lam phất tay từ giã cô ấy, muốn báo cáo cho Lăng Dung nhưng điện thoại do trợ lý tiếp.
"Tiểu thư Úy, giám đốc Lăng nói cô cứ trực tiếp trở về Xuân thành, không phải tới công ty báo cáo."
"Ừm."
Úy Hải Lam có chút mờ mịt, hẳn đây là thời điểm nên vui vẻ, cực khổ mấy ngày rồi, cuối cùng cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ thiết kế nhưng tâm tư lại đột nhiên trống rỗng giống như có món đồ gì bị người khác lấy mất.
Đi ra khỏi cửa lớn khách sạn xoay tròn, phía sau xe cửa hạ xuống, xa xa người kia liền ngồi trong xe hút thuốc. Trời nóng bức, anh cũng không sợ nóng cứ như thế mở ra. Tư thế anh hút thuốc rất tự nhiên, hững hờ ngậm lấy điếu thuốc. Làn khói màu trắng lượn lờ ngay khe giữa hai ngón tay anh, dưới lớp khói bụi mơ hồ không rõ.
Lôi Thiệu Hành hầu như nhìn thấy cô đầu tiên, vẻ mặt cô trông rất uể oải.
Úy Hải Lam lập tức nháy mắt, lúc này mới đi tới.
Cô rất mệt cũng không có sức lực tranh chấp, chỉ muốn về nơi ở của mình cố gắng ngủ một giấc, đúng là cô thật sự buồn ngủ.
Đầu tiên là đến tiệm ăn cơm, cô chỉ ăn nửa bát nhỏ mà cơm hầu như cũng không chạm đến. Anh lại một mình ăn say sưa ngon lành cũng không để ý tới cô.
Lại nhìn cô một lần, tinh thần rất suy sụp, một bộ dáng vẻ rầu rĩ không vui.
Anh cực kỳ phiền muộn, mở miệng chất vấn "Chuyện gì xảy ra? Quần áo đều thiết kế xong rồi, cũng để em tự mình đưa tới, mọi chuyện đều hoàn thành, mà em còn có gì không vui vẻ? Ăn một bữa cơm mà mất hứng như vậy, em đang ý định chọc anh đây sao? Thiết kế xong cũng không được, không thiết kế cũng không được, người phụ nữ này rốt cuộc sao lại khó như thế? Rốt cuộc em muốn thế nào? Em hãy nói một chút."
Úy Hải Lam hết chịu đựng nổi sự mệt mỏi bất thình lình nói: "Em buồn ngủ, muốn ngủ."
Lôi Thiệu Hành trầm mặc, nhịn một bụng hờn dỗi nhưng dù là không phải là người châm lửa cũng không cách nào phát tiết.
Cuối cùng, anh đặt chiếc đũa hướng lên mặt bàn, tính tiền.
Xe dừng lại rất lâu ở trước cổng nhà lớn, Úy Hải Lam xuống xe, Lôi Thiệu Hành cũng xuống xe. Cô có chút mệt mỏi, hoang mang nghĩ anh đến làm gì.
"Em ở lầu mấy?" Lôi Thiệu Hành đi tới bên cạnh cô hỏi.
"Lầu hai."
"Phòng mấy?"
"Thứ hai."
Lôi Thiệu Hành lại không lên tiếng, trực tiếp đi lên lầu.
Úy Hải Lam đúng thật ngờ vực, cũng đi vào theo.
Thang máy vừa tới, anh trực tiếp lên cầu thang.
Úy Hải Lam đi theo phía sau anh "Anh vào đây làm gì?"
"Sao em hỏi những lời ngốc vậy? Không phải emDie nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, buồn ngủ sao?"
"Em buồn ngủ nhưng anh muốn làm gì?"
"Anh đến dỗ em ngủ, vui chứ?"
"Em không cần có người dỗ."
"Chuyện này không phụ thuộc vào em rồi."
Hai người vừa đi vừa trò chuyện bất tri bất giác đã đến cửa phòng.
"Mở cửa."
"Em thật sự không cần người dỗ."
"Vậy em dỗ anh?"
"Anh có ý gì?"
"Anh phải ở chỗ này ngủ."
Cô có nghe lầm hay không? Anh đường đường là một đại luật sư như thế lại muốn ngủ ở một nơi bình dân thế này?
Úy Hải Lam có chút ngất, huống hồ, anh lại muốn ngủ cùng cô.
Nghĩ tới đây, cô nhíu mày nói "Giường ở chỗ em rất nhỏ, chen không nổi hai người, hay là anh đến khách sạn ngủ đi."
"Anh không sợ chen, càng chen càng tốt, anh phải ngủ ở chỗ này, chẳng lẽ trong phòng này còn có đàn ông?" Dáng người Lôi Thiệu Hành dong dỏng cao dựa tường, lưu manh nói "Mau mở cửa ra, đứng ngay hành lang còn ra thể thống gì nữa, một lúc nữa sẽ có người khác nhìn thấy."
Úy Hải Lam cứ như thế nghiêm mặt nhìn anh.
Giằng co hồi lâu, lòng kiên trì của Lôi Thiệu Hành có lẽ bị giày vò "Được, anh cam đoan với em, cả buổi tối hôm nay, anh tuyệt đối không động vào em! Xong!"
Úy Hải Lam còn đang do dự, cô dĩ nhiên không tin anh, hoặc là xưa nay cô đều chưa từng tin anh.
Lôi Thiệu Hành bỗng nhiên thu lại nụ cười, trầm tĩnh nhìn cô. Anh chăm chú thâm trầm nhìn cô như hố đen hút người khác xuống.
Sau đó, anh thăm thẳm nói "Anh cam đoan chuyện gì với em thì nhất định đều sẽ làm được."
Cặp mắt đen nhánh như bảo thạch kia, lúc này so với ngôi sao còn sáng hơn.
Trong nháy mắt ngẩn ngơ, cô lại có chút bị lòng tin thuyết phục.
Chỗ rẽ ngay hành lang uốn khúc đột nhiên truyền đến âm thanh vui cười, xem ra có ai đang đi tới, Úy Hải Lam chỉ sợ bị người khác nhìn thấy vội vàng móc ra chìa khoá mở cửa.
Hai hàng lông mày nhíu chung một chỗ mãnh liệt nhìn cô, Lôi Thiệu Hành có chút khịt mũi coi thường, giờ khắc này lại không vội vã đi vào.
Âm thanh vui cười càng ngày càng rõ ràng, Úy Hải Lam liếc nhìn anh, anh vẫn dựa tường, hai mắt phát ra tia sáng. Cô cắn môi, trở tay liền muốn đóng cửa.
Mà anh đúng lúc dùng tay chống đỡ, nhạy bén xâm nhập, bất mãn nói: "Em cứ không muốn nhìn anh như vậy sao?"
"Em đi tắm." Úy Hải Lam bước thong thả vào phòng tắm.
Mới vừa xả nước, anh ở bên ngoài gõ cửa "Một người tắm có thể quá tẻ nhạt hay không? Có muốn cùng tắm hay không?"
Úy Hải Lam không muốn nói chuyện với anh khiến anh trực tiếp cầm cái chén nhựa đập cửa.
Cái chén “bang” một tiếng rơi trên mặt đất, anh đứng cách một cánh cửa cười đến hoa mắt.
Đợi cô tắm xong đi ra, Lôi Thiệu Hành đã cuộn chân lại ngồi trên sàn nhà đang mở TV, bộ tây phục bị vứt qua một bên, quần áo trong giải khuy áo cũng mở ra một nửa.
"Lại đây ngồi." Anh vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh.
Úy Hải Lam nghĩ có phải anh đang coi chính mình thành chủ nhân nơi này?
Cô không nghe lời anh mà ngồi vào bên giường.
Trên TV đang phát ra tin tức, ánh mắt Lôi Thiệu Hành từ từ dời xuống, di chuyển tới trên người cô. Anh ngẩng đầu nhìn về phía cô, mái tóc ướt đẫm nhỏ nước xuống, mùi táo thơm tươi mát dễ ngửi. Cô mặc chiếc áo ngủ màu đỏ khiến cô trong trắng nổi bật làn da màu hồng. Dáng vẻ ôn nhu rất đẹp, anh càng có loại cảm giác ấm áp.
Lôi Thiệu Hành đột nhiên nắm chặt tay cô, cô ngẩn ra, anh đã kéo cao ống tay áo của cô lên.
Những vết roi nhìn thấy mà giật mình khi trước đã nhạt đi chút ít, không rõ ràng như vậy nhưng lại phảng phất như tiến vào trong mắt anh, không cách nào xoá bỏ.
Úy Hải Lam muốn rút tay về nhưng anh không cho.
Cô lại muốn kéo tay áo xuống, anh vẫn không cho.
Lôi Thiệu Hành kéo tay nhỏ của cô hướng về khuôn mặt của chính mình, thấp giọng hỏi "Đau không?"
Tác giả :
Thác Bạt Thuỵ Thuỵ