Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh
Chương 117: Khiến anh uổng công vui vẻ (3)
Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn
Lôi Thiệu Hành lại nắm lấy cánh tay cô, cô bị kéo mạnh, chiếc ghế phát sinh âm thanh kẽo kẹt nghe chói tai không ngớt. Anh đưa cô về hướng vách tường, dùng thân thể cao to tinh tráng trầm trọng áp chế cô, hai cổ tay cô đều bị anh nắm chặt nhấn trên tường.
Chỉ sợ Úy Thư Họa lại đột nhiên quay lại, Úy Hải Lam tức giận quát lên "Thả ra!"
"Được, em nói vài câu êm tai thì anh liền thả ra." Lôi Thiệu Hành cúi đầu nhìn cô, mỉm cười bằng hai con mắt.
Úy Hải Lam lạnh lùng lườm anh một cái.
"Ô? Không nói sao?" Lôi Thiệu Hành trêu tức nói "Sự kiên trì của anh cũng có hạn, vào lúc này nếu như em không nói, anh sẽ lập tức thay đổi. Nếu như bị người khác bắt gặp được thì ngược lại anh thật ra cũng không ngại, chỉ sợ sẽ dọa đứa trẻ kia."
Úy Hải Lam theo dõi khuôn mặt anh cười yêu mị, hít sâu vào một hơi, mãnh liệt ép phần bất mãn trong lòng mình xuống, cũng không muốn vào lúc này giáng một đòn lên người anh "Anh..."
"Anh không có tên sao?" Anh đột nhiên ngăn cô lại.
"Lôi Thiệu Hành..."
"Bỏ họ của anh ra."
Úy Hải Lam không thể làm gì khác hơn là làm theo ý anh "Thiệu Hành, anh ngọc thụ lâm phong (mặt đẹp như ngọc - dùng để nói về các bậc tôn quý), anh tuấn tiêu sái (có dáng vẻ khôi ngô tuấn tú, đường đường phong độ)..." Cô liên tiếp nói vô số những câu khen ngợi, những từ ngữ trong đầu có khả năng nghĩ đến thì cô đã toàn vận dụng hết cả nhưng anh vẫn một bộ như cũ tiếp tục vẻ mặt kia. Cô im lặng bỗng nhiên nghĩ đến một câu Viên Viên đã từng nói ngoài miệng, bật thốt lên "Người gặp người thích, xe thấy xe chở, hoa thấy hoa nở."
"Ha ha." Lôi Thiệu Hành nở nụ cười vô cùng sung sướng.
Úy Hải Lam có chút lúng túng, anh đem đầu Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,dựa vào người cô, cằm chống lên bả vai cô "Thì ra trong lòng em, anh là người tốt như vậy sao? Thật là ngại quá, ngại quá."
Người này da mặt vẫn đúng là không phải dầy bình thường. Úy Hải Lam yên lặng nói mớ.
Bỗng nhiên, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, cô nhất thời ngẩn ra, thân thể cũng thuận theo đó thanh tĩnh lại.
Nhưng anh lại thăm thẳm lên tiếng, câu nói đơn giản đầu tiên lại chạm đến nội tâm của cô "Anh và tiểu tử họ Thẩm kia, ai tốt?"
Úy Hải Lam nhất thời chần chừ một lúc, vừa muốn mở miệng, lại bị anh hôn lên cổ. Anh đột nhiên hôn hung mãnh như vậy, để lại dấu ấn màu hồng khiến cô cảm thấy đau đớn. Không ngừng dây dưa lôi kéo, dù cách một lớp quần áo nhưng anh vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối chế phục cô. Anh còn lỗ mãng hôn môi cô, nâng lên khuôn mặt nhỏ của cô và hôn trán cô, hôn mắt của cô, hôn mũi của cô, hết thảy tất cả, anh hôn qua từng cái, đôi môi cô đơn cũng lọt vào trong môi cô.
Cô cắn vào bờ môi, nghiến răng hô lên tên của anh "Lôi Thiệu Hành!"
"Xuỵt! Nghe nè, có tiếng bước chân!" Anh thì thầm bên tai cô dặn dò.
Úy Hải Lam cuống lên, hiện tại quần áo cô xốc xếch, bộ dáng này nếu như bị Úy Thư Họa nhìn thấy thì cô phải làm sao bây giờ?
Úy Hải Lam có chút bối rối, gặm môi gọi tên của anh "Lôi Thiệu Hành."
Lôi Thiệu Hành liếc cô một chút, chỉ cảm thấy một trận tinh lực dâng lên. Quần áo bị anh gỡ bỏ, óng ánh trên da thịt dấu ấn của anh, cô còn nhẹ nhàng cắn bờ môi của chính mình đến sắp cắn chảy ra máu, cũng đỏ chót lên một mảng. Khuôn mặt cũng nhiễm đỏ ửng, hình ảnh tuyệt đẹp này thu vào mắt anh khiến hai mắt anh đỏ đậm.
Tiếng bước chân dần dần đến gần, anh vội vàng dùng bàn tay lớn của mình che chở cô, mang theo cô đến phía sau tủ.
"Chị hai, em mang nước vào rồi." Úy Thư Họa đi vào, nhìn xung quanh bốn phía nhưng cũng không nhìn thấy hai người, hiếu kỳ thì thầm "Ồ? Lại đi đâu rồi?"
Trong không gian chật hẹp, chen chúc đến thở không nổi, Lôi Thiệu Hành ôm chặt cô, lưng Úy Hải Lam khẩn cấp tựa vào vách tường. Tư thế của bọn họ phải nói có bao nhiêu dây dưa thì đúng là có bấy nhiêu dây dưa, thực sự là chặt đến mức không để lại một khe hở. Dù cách một lớp quần áo nhưng cô thậm chí cũng có thể cảm nhận được anh đang gắng gượng, dĩ nhiên cứ như vậy đẩy cô ra.
Đầu anh dán vào cổ của cô, anh bắt đầu liếm cô, Úy Hải Lam cảm giác mình sắp điên rồi, loại ngứa ngáy tê dại kia lại khiến cô suýt chút nữa liền muốn bật thốt rên lên, cô vội vàng đưa tay che miệng mình. Mà anh càng hăng hái, cương quyết hôn thật sâu như muốn để lại dấu ấn trên mảnh da thịt cô, tim đập càng ngày tăng lên, hoảng đến không chịu được, hô hấp cũng gấp rút không thể kìm nén nổi.
Mãi đến tận khi tiếng bước chân đã đi xa, cũng không còn nghe thấy gì nữa, Úy Hải Lam mới vững tin rằng Úy Thư Họa đã thật sự đi rồi, lúc này mới quát lên "Thả tôi ra!"
"Qua cầu rút ván đây?" Lôi Thiệu Hành cười hỏi, trong mắt đầy rẫy tràn lan tình dục.
Úy Hải Lam luôn luôn không thích cùng anh tranh luận, chỉ muốn rời khỏi nơi này.
"Anh cảm thấy nơi này thật tốt, đủ kích thích, hay là mình làm ngay tại đây chứ?" Anh khàn giọng nói, bàn tay lớn đã xé bỏ quần của cô, thăm dò vào nơi riêng tư của cô.
Úy Hải Lam lại cảm thấy bụng mình một trận đau đớn, hạ thân sóng triều bắt đầu túa ra.
Trong nháy mắt chạm được vào nơi ẩm ướt, chất lỏng sền sệt, anh đưa tay ra nhìn lên, một vệt máu tanh màu đỏ.
Nhưng lần này Úy Hải Lam lại trở nên lúng túng, lại giận dữ và xấu hổ tức giận, tất cả tâm tình đều hiện ra không chút biến sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Lôi Thiệu Hành vuốt tay, vết máu kia cũng cấp tốc khô cạn. Anh lôi cô ra khỏi vị trí phía sau tủ, cũng không nói gì, xoay người rời đi.
Úy Hải Lam nhìn anh nghênh ngang rời đi, sau đó cô cũng đi về phía Tường Vi uyển.
Cuối cùng Úy Thư Họa cũng tìm được cô, hỏi cô đi chỗ nào.
Úy Hải Lam thuận miệng nói muốn đi dạo trong vườn một chút, Úy Thư Họa lại hỏi là cô đi cùng tiên sinh Lôi sao, lúc này bụng dưới của Úy Hải Lam trướng đau, sao cô quản được những chuyện này, lung tung gật đầu. Úy Thư Họa nhướng cao lông mày, ngồi bên cạnh cô hỏi: "Chị hai, hai người đang yêu nhau à?"
Úy Hải Lam trầm tĩnh trả lời "Em đừng hỏi chị, hãy đi hỏi anh ta."
"A? Nhưng anh ấy muốn em tới hỏi chị." Úy Thư Họa một mặt ngây thơ "Em có cảm giác hai người đang nói chuyện yêu đương, vậy sau này không gọi anh ấy là tiên sinh Lôi nữa, trực tiếp gọi là anh Lôi đi."
Úy Hải Lam không nói thêm gì, vẫn là câu nói kia, anh ấy rất bận, không nên quấy rầy.
Buổi tối hôm đó, Úy Thư Họa quấn quít lấy Úy Hải Lam, hỏi cô cảm giác yêu đương là một loại cảm giác thế nào, hỏi cô yêu là gì, làm sao mới được coi là người yêu. Úy Hải Lam suy nghĩ hồi lâu, không thể làm gì khác hơn là đem nguyên văn trong một quyển sách nói ra, Úy Thư Họa nghe xong mơ hồ không ngớt, như hiểu mà như không hiểu.
Một đời chí ít cũng nên có một lần.
Vì người kia mà quên đi chính mình.
Không cầu có kết quả, không cầu đồng hành, không cầu đã từng nắm giữ, thậm chí không cầu anh ta yêu mình.
Chỉ cầu cho gặp phải người đó ở thời tuổi trẻ của mình, thời gian đẹp nhất trong đời mình.
...
Mà phía bên này công ty, Úy Hải Lam là nhà thiết kế hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, kể cả Chung Anh cũng cùng hoàn thành, hai người đều được tán thưởng biểu dương.
Jaren nhìn tác phẩm trong máy vi tính hết sức vui vẻ, hài lòng nói: "Úy Hải Lam, Chung Anh, hai người làm rất khá, thiết kế tác phẩm rất thời thượng cũng rất sáng tạo, có thể hoàn thành trong thời gian ngắn như vậy, tôi cảm thấy rất ngạc nhiên. Phần này sẽ lưu ở chỗ tôi, tôi sẽ trực tiếp chuyển lên trên để xin ý kiến tiếp theo. Lần này tuyên truyền không giống lần trước, những người lãnh đạo đều rất coi trọng. Hơn nữa, giám đốc Lăng cũng sẽ đi tới Xuân Thành dự họp tuyên bố."
Công ty Nguyên Tường là công ty con dưới trướng công ty thời trang Elaine.
Mà công ty thời trang Elaine lại nổi danh đỉnh đỉnh trong thị trường thời trang trong nước lại có địa vị vô cùng quan trọng.
Dựa vào đó, dưới cờ Elain có tổng cộng hơn mười công ty con thuộc các nơi khác nhau, phân bố đều các nơi trong toàn quốc.
Giám đốc của công ty to lớn này lại là phụ nữ.
Tin tức có liên quan đến vị giám đốc Lăng này tự nhiên cuồn cuộn không ngừng, thường xuyên bị các công nhân viên nói đến.
Giám đốc Lăng có tên đầy đủ gọi là Lăng Dung.
Tuổi tác không rõ, lại ít dự họp tiệc rượu, càng tuyệt đối không công bố tin tức trên truyền thông khiến người khác vô cùng tò mò.
Chỉ có một lần duy nhất đưa tin, đó là một quyển tạp chí nổi tiếng về phụ nữ, cô được mời là nhân vật đại biểu thành công trong sự nghiệp, tiếp nhận rồi sưu tầm. Người phụ nữ trong hình chỉ đượcDie nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, chụp nghiêng một bên, mái tóc đen quăn hướng về một bên, nét cười của cô vô cùng mỹ lệ, ôn hòa ấm áp. Cô mặc quần lụa trơn màu trắng, có phong cách bảo thủ, cả người nhìn qua sáng sủa dị thường.
Lúc mọi người nhìn thấy, tất cả đều gào to lên, hẳn là khen ngợi chủ nhân xinh đẹp.
Thế nhưng họ cũng ngờ vực, tại sao một mỹ nữ ôn nhu như vậy lại có thể trở thành chủ nhân lão luyện của công ty đây? Bất luận từ góc độ nào cũng nhìn không ra đó là một nữ cường nhân (một mỹ nhân mạnh mẽ.).
Hai người đáp một tiếng, ra khỏi văn phòng.
Các đồng nghiệp vẫn còn bận rộn trò chuyện, nhìn thấy hai người bọn họ nhanh như vậy đã thoát ra ngoài thì cũng làm như không cam lòng.
Không biết là ai đột nhiên rống lên một câu "Có bản mẫu làm tham khảo, đương nhiên bản thiết kế sẽ nhanh hơn."
Ngay tức khắc, Úy Hải Lam nhớ lại chuyện lúc trước, cô cũng không lưu tâm giống như việc đó chẳng là gì. Cô trấn định tự nhiên trở về vị trí làm việc của mình.
Ngược lại Chung Anh lại rất thẳng thắn, có thể bởi cô đang trong vai trò hợp tác với Úy Hải Lam.
Chung Anh vọt thẳng đến trước mặt người kia, khí thế kêu to tên người nọ, sau đó chất vấn: "Cơm có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói lung tung được. Chúng tôi nhọc nhằn khổ sở lâu như vậy, từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, mỗi phân đoạn tôi đều có tham dự, cô có chứng cớ gì nói như vậy? Tham khảo gì chứ? Được, đến thời điểm ra thành phẩm, nếu cô có thể tìm ra người mà chúng tôi tham khảo thì đến lúc đó cô lại hò hét cũng không muộn. Hiện tại đừng đứng đây ăn nói bậy bạ."
Người kia bị cô nói một trận như thế cũng xìu xuống, nhất thời tắt hỏa, nói quanh co vài câu, lại không nói thêm nữa.
Chung Anh trở lại vị trí của mình, liếc mắt về hướng Úy Hải Lam ra hiệu, ý nói xem ai còn dám nói loạn huyên thuyên nữa.
Đại khái là sau ba ngày, trong công ty lại truyền ra tin tức.
Có người nói là vị giám đốc Lăng kia đã đến Xuân Thành.
Hơn nữa, ngày hôm nay còn có thể đích thân tới công ty thẩm tra dò xét.
Mọi người tự nhiên không dám thất lễ, từng người thu dọn dáng vẻ rộn ràng của mình, cũng tiên thể thu dọn bàn làm việc chỉ sợ người kia đột nhiên tập kích, vậy coi như không được.
Chờ qua mười giờ, rốt cục vị giám đốc Lăng kia cũng đến rồi.
"Nhanh! Toàn bộ đứng lên! Nhanh!" Có người vội vã la lên.
Mọi người quả nhiên đồng loạt đứng lên với ngàn vạn sự tò mò trong lòng, giám đốc Vu cùng với tổng giám đốc cùng đi, vị kia chỉ nổi tiếng trong tạp chí với hình ảnh xuất hiện là phụ nữ thình lình gây chú ý trong tầm mắt của bọn họ.
Úy Hải Lam đứng ở phía sau nhìn thấy cô ấy.
Chỉ cần một chút, trong đầu liền nhảy ra một câu.
Bốn chữ.
Nghiêng nước nghiêng thành.
Lôi Thiệu Hành lại nắm lấy cánh tay cô, cô bị kéo mạnh, chiếc ghế phát sinh âm thanh kẽo kẹt nghe chói tai không ngớt. Anh đưa cô về hướng vách tường, dùng thân thể cao to tinh tráng trầm trọng áp chế cô, hai cổ tay cô đều bị anh nắm chặt nhấn trên tường.
Chỉ sợ Úy Thư Họa lại đột nhiên quay lại, Úy Hải Lam tức giận quát lên "Thả ra!"
"Được, em nói vài câu êm tai thì anh liền thả ra." Lôi Thiệu Hành cúi đầu nhìn cô, mỉm cười bằng hai con mắt.
Úy Hải Lam lạnh lùng lườm anh một cái.
"Ô? Không nói sao?" Lôi Thiệu Hành trêu tức nói "Sự kiên trì của anh cũng có hạn, vào lúc này nếu như em không nói, anh sẽ lập tức thay đổi. Nếu như bị người khác bắt gặp được thì ngược lại anh thật ra cũng không ngại, chỉ sợ sẽ dọa đứa trẻ kia."
Úy Hải Lam theo dõi khuôn mặt anh cười yêu mị, hít sâu vào một hơi, mãnh liệt ép phần bất mãn trong lòng mình xuống, cũng không muốn vào lúc này giáng một đòn lên người anh "Anh..."
"Anh không có tên sao?" Anh đột nhiên ngăn cô lại.
"Lôi Thiệu Hành..."
"Bỏ họ của anh ra."
Úy Hải Lam không thể làm gì khác hơn là làm theo ý anh "Thiệu Hành, anh ngọc thụ lâm phong (mặt đẹp như ngọc - dùng để nói về các bậc tôn quý), anh tuấn tiêu sái (có dáng vẻ khôi ngô tuấn tú, đường đường phong độ)..." Cô liên tiếp nói vô số những câu khen ngợi, những từ ngữ trong đầu có khả năng nghĩ đến thì cô đã toàn vận dụng hết cả nhưng anh vẫn một bộ như cũ tiếp tục vẻ mặt kia. Cô im lặng bỗng nhiên nghĩ đến một câu Viên Viên đã từng nói ngoài miệng, bật thốt lên "Người gặp người thích, xe thấy xe chở, hoa thấy hoa nở."
"Ha ha." Lôi Thiệu Hành nở nụ cười vô cùng sung sướng.
Úy Hải Lam có chút lúng túng, anh đem đầu Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,dựa vào người cô, cằm chống lên bả vai cô "Thì ra trong lòng em, anh là người tốt như vậy sao? Thật là ngại quá, ngại quá."
Người này da mặt vẫn đúng là không phải dầy bình thường. Úy Hải Lam yên lặng nói mớ.
Bỗng nhiên, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, cô nhất thời ngẩn ra, thân thể cũng thuận theo đó thanh tĩnh lại.
Nhưng anh lại thăm thẳm lên tiếng, câu nói đơn giản đầu tiên lại chạm đến nội tâm của cô "Anh và tiểu tử họ Thẩm kia, ai tốt?"
Úy Hải Lam nhất thời chần chừ một lúc, vừa muốn mở miệng, lại bị anh hôn lên cổ. Anh đột nhiên hôn hung mãnh như vậy, để lại dấu ấn màu hồng khiến cô cảm thấy đau đớn. Không ngừng dây dưa lôi kéo, dù cách một lớp quần áo nhưng anh vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối chế phục cô. Anh còn lỗ mãng hôn môi cô, nâng lên khuôn mặt nhỏ của cô và hôn trán cô, hôn mắt của cô, hôn mũi của cô, hết thảy tất cả, anh hôn qua từng cái, đôi môi cô đơn cũng lọt vào trong môi cô.
Cô cắn vào bờ môi, nghiến răng hô lên tên của anh "Lôi Thiệu Hành!"
"Xuỵt! Nghe nè, có tiếng bước chân!" Anh thì thầm bên tai cô dặn dò.
Úy Hải Lam cuống lên, hiện tại quần áo cô xốc xếch, bộ dáng này nếu như bị Úy Thư Họa nhìn thấy thì cô phải làm sao bây giờ?
Úy Hải Lam có chút bối rối, gặm môi gọi tên của anh "Lôi Thiệu Hành."
Lôi Thiệu Hành liếc cô một chút, chỉ cảm thấy một trận tinh lực dâng lên. Quần áo bị anh gỡ bỏ, óng ánh trên da thịt dấu ấn của anh, cô còn nhẹ nhàng cắn bờ môi của chính mình đến sắp cắn chảy ra máu, cũng đỏ chót lên một mảng. Khuôn mặt cũng nhiễm đỏ ửng, hình ảnh tuyệt đẹp này thu vào mắt anh khiến hai mắt anh đỏ đậm.
Tiếng bước chân dần dần đến gần, anh vội vàng dùng bàn tay lớn của mình che chở cô, mang theo cô đến phía sau tủ.
"Chị hai, em mang nước vào rồi." Úy Thư Họa đi vào, nhìn xung quanh bốn phía nhưng cũng không nhìn thấy hai người, hiếu kỳ thì thầm "Ồ? Lại đi đâu rồi?"
Trong không gian chật hẹp, chen chúc đến thở không nổi, Lôi Thiệu Hành ôm chặt cô, lưng Úy Hải Lam khẩn cấp tựa vào vách tường. Tư thế của bọn họ phải nói có bao nhiêu dây dưa thì đúng là có bấy nhiêu dây dưa, thực sự là chặt đến mức không để lại một khe hở. Dù cách một lớp quần áo nhưng cô thậm chí cũng có thể cảm nhận được anh đang gắng gượng, dĩ nhiên cứ như vậy đẩy cô ra.
Đầu anh dán vào cổ của cô, anh bắt đầu liếm cô, Úy Hải Lam cảm giác mình sắp điên rồi, loại ngứa ngáy tê dại kia lại khiến cô suýt chút nữa liền muốn bật thốt rên lên, cô vội vàng đưa tay che miệng mình. Mà anh càng hăng hái, cương quyết hôn thật sâu như muốn để lại dấu ấn trên mảnh da thịt cô, tim đập càng ngày tăng lên, hoảng đến không chịu được, hô hấp cũng gấp rút không thể kìm nén nổi.
Mãi đến tận khi tiếng bước chân đã đi xa, cũng không còn nghe thấy gì nữa, Úy Hải Lam mới vững tin rằng Úy Thư Họa đã thật sự đi rồi, lúc này mới quát lên "Thả tôi ra!"
"Qua cầu rút ván đây?" Lôi Thiệu Hành cười hỏi, trong mắt đầy rẫy tràn lan tình dục.
Úy Hải Lam luôn luôn không thích cùng anh tranh luận, chỉ muốn rời khỏi nơi này.
"Anh cảm thấy nơi này thật tốt, đủ kích thích, hay là mình làm ngay tại đây chứ?" Anh khàn giọng nói, bàn tay lớn đã xé bỏ quần của cô, thăm dò vào nơi riêng tư của cô.
Úy Hải Lam lại cảm thấy bụng mình một trận đau đớn, hạ thân sóng triều bắt đầu túa ra.
Trong nháy mắt chạm được vào nơi ẩm ướt, chất lỏng sền sệt, anh đưa tay ra nhìn lên, một vệt máu tanh màu đỏ.
Nhưng lần này Úy Hải Lam lại trở nên lúng túng, lại giận dữ và xấu hổ tức giận, tất cả tâm tình đều hiện ra không chút biến sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Lôi Thiệu Hành vuốt tay, vết máu kia cũng cấp tốc khô cạn. Anh lôi cô ra khỏi vị trí phía sau tủ, cũng không nói gì, xoay người rời đi.
Úy Hải Lam nhìn anh nghênh ngang rời đi, sau đó cô cũng đi về phía Tường Vi uyển.
Cuối cùng Úy Thư Họa cũng tìm được cô, hỏi cô đi chỗ nào.
Úy Hải Lam thuận miệng nói muốn đi dạo trong vườn một chút, Úy Thư Họa lại hỏi là cô đi cùng tiên sinh Lôi sao, lúc này bụng dưới của Úy Hải Lam trướng đau, sao cô quản được những chuyện này, lung tung gật đầu. Úy Thư Họa nhướng cao lông mày, ngồi bên cạnh cô hỏi: "Chị hai, hai người đang yêu nhau à?"
Úy Hải Lam trầm tĩnh trả lời "Em đừng hỏi chị, hãy đi hỏi anh ta."
"A? Nhưng anh ấy muốn em tới hỏi chị." Úy Thư Họa một mặt ngây thơ "Em có cảm giác hai người đang nói chuyện yêu đương, vậy sau này không gọi anh ấy là tiên sinh Lôi nữa, trực tiếp gọi là anh Lôi đi."
Úy Hải Lam không nói thêm gì, vẫn là câu nói kia, anh ấy rất bận, không nên quấy rầy.
Buổi tối hôm đó, Úy Thư Họa quấn quít lấy Úy Hải Lam, hỏi cô cảm giác yêu đương là một loại cảm giác thế nào, hỏi cô yêu là gì, làm sao mới được coi là người yêu. Úy Hải Lam suy nghĩ hồi lâu, không thể làm gì khác hơn là đem nguyên văn trong một quyển sách nói ra, Úy Thư Họa nghe xong mơ hồ không ngớt, như hiểu mà như không hiểu.
Một đời chí ít cũng nên có một lần.
Vì người kia mà quên đi chính mình.
Không cầu có kết quả, không cầu đồng hành, không cầu đã từng nắm giữ, thậm chí không cầu anh ta yêu mình.
Chỉ cầu cho gặp phải người đó ở thời tuổi trẻ của mình, thời gian đẹp nhất trong đời mình.
...
Mà phía bên này công ty, Úy Hải Lam là nhà thiết kế hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, kể cả Chung Anh cũng cùng hoàn thành, hai người đều được tán thưởng biểu dương.
Jaren nhìn tác phẩm trong máy vi tính hết sức vui vẻ, hài lòng nói: "Úy Hải Lam, Chung Anh, hai người làm rất khá, thiết kế tác phẩm rất thời thượng cũng rất sáng tạo, có thể hoàn thành trong thời gian ngắn như vậy, tôi cảm thấy rất ngạc nhiên. Phần này sẽ lưu ở chỗ tôi, tôi sẽ trực tiếp chuyển lên trên để xin ý kiến tiếp theo. Lần này tuyên truyền không giống lần trước, những người lãnh đạo đều rất coi trọng. Hơn nữa, giám đốc Lăng cũng sẽ đi tới Xuân Thành dự họp tuyên bố."
Công ty Nguyên Tường là công ty con dưới trướng công ty thời trang Elaine.
Mà công ty thời trang Elaine lại nổi danh đỉnh đỉnh trong thị trường thời trang trong nước lại có địa vị vô cùng quan trọng.
Dựa vào đó, dưới cờ Elain có tổng cộng hơn mười công ty con thuộc các nơi khác nhau, phân bố đều các nơi trong toàn quốc.
Giám đốc của công ty to lớn này lại là phụ nữ.
Tin tức có liên quan đến vị giám đốc Lăng này tự nhiên cuồn cuộn không ngừng, thường xuyên bị các công nhân viên nói đến.
Giám đốc Lăng có tên đầy đủ gọi là Lăng Dung.
Tuổi tác không rõ, lại ít dự họp tiệc rượu, càng tuyệt đối không công bố tin tức trên truyền thông khiến người khác vô cùng tò mò.
Chỉ có một lần duy nhất đưa tin, đó là một quyển tạp chí nổi tiếng về phụ nữ, cô được mời là nhân vật đại biểu thành công trong sự nghiệp, tiếp nhận rồi sưu tầm. Người phụ nữ trong hình chỉ đượcDie nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, chụp nghiêng một bên, mái tóc đen quăn hướng về một bên, nét cười của cô vô cùng mỹ lệ, ôn hòa ấm áp. Cô mặc quần lụa trơn màu trắng, có phong cách bảo thủ, cả người nhìn qua sáng sủa dị thường.
Lúc mọi người nhìn thấy, tất cả đều gào to lên, hẳn là khen ngợi chủ nhân xinh đẹp.
Thế nhưng họ cũng ngờ vực, tại sao một mỹ nữ ôn nhu như vậy lại có thể trở thành chủ nhân lão luyện của công ty đây? Bất luận từ góc độ nào cũng nhìn không ra đó là một nữ cường nhân (một mỹ nhân mạnh mẽ.).
Hai người đáp một tiếng, ra khỏi văn phòng.
Các đồng nghiệp vẫn còn bận rộn trò chuyện, nhìn thấy hai người bọn họ nhanh như vậy đã thoát ra ngoài thì cũng làm như không cam lòng.
Không biết là ai đột nhiên rống lên một câu "Có bản mẫu làm tham khảo, đương nhiên bản thiết kế sẽ nhanh hơn."
Ngay tức khắc, Úy Hải Lam nhớ lại chuyện lúc trước, cô cũng không lưu tâm giống như việc đó chẳng là gì. Cô trấn định tự nhiên trở về vị trí làm việc của mình.
Ngược lại Chung Anh lại rất thẳng thắn, có thể bởi cô đang trong vai trò hợp tác với Úy Hải Lam.
Chung Anh vọt thẳng đến trước mặt người kia, khí thế kêu to tên người nọ, sau đó chất vấn: "Cơm có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói lung tung được. Chúng tôi nhọc nhằn khổ sở lâu như vậy, từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, mỗi phân đoạn tôi đều có tham dự, cô có chứng cớ gì nói như vậy? Tham khảo gì chứ? Được, đến thời điểm ra thành phẩm, nếu cô có thể tìm ra người mà chúng tôi tham khảo thì đến lúc đó cô lại hò hét cũng không muộn. Hiện tại đừng đứng đây ăn nói bậy bạ."
Người kia bị cô nói một trận như thế cũng xìu xuống, nhất thời tắt hỏa, nói quanh co vài câu, lại không nói thêm nữa.
Chung Anh trở lại vị trí của mình, liếc mắt về hướng Úy Hải Lam ra hiệu, ý nói xem ai còn dám nói loạn huyên thuyên nữa.
Đại khái là sau ba ngày, trong công ty lại truyền ra tin tức.
Có người nói là vị giám đốc Lăng kia đã đến Xuân Thành.
Hơn nữa, ngày hôm nay còn có thể đích thân tới công ty thẩm tra dò xét.
Mọi người tự nhiên không dám thất lễ, từng người thu dọn dáng vẻ rộn ràng của mình, cũng tiên thể thu dọn bàn làm việc chỉ sợ người kia đột nhiên tập kích, vậy coi như không được.
Chờ qua mười giờ, rốt cục vị giám đốc Lăng kia cũng đến rồi.
"Nhanh! Toàn bộ đứng lên! Nhanh!" Có người vội vã la lên.
Mọi người quả nhiên đồng loạt đứng lên với ngàn vạn sự tò mò trong lòng, giám đốc Vu cùng với tổng giám đốc cùng đi, vị kia chỉ nổi tiếng trong tạp chí với hình ảnh xuất hiện là phụ nữ thình lình gây chú ý trong tầm mắt của bọn họ.
Úy Hải Lam đứng ở phía sau nhìn thấy cô ấy.
Chỉ cần một chút, trong đầu liền nhảy ra một câu.
Bốn chữ.
Nghiêng nước nghiêng thành.
Tác giả :
Thác Bạt Thuỵ Thuỵ