Hào Môn Lãnh Thê
Chương 36
Vân Phong về nước, anh tới gặp Tần Quyến, nói cho cô biết lựa chọn của anh.
“Tần Quyến, tôi sẽ không ly hôn.”
Đôi môi đỏ mọng của Tần Quyến nhếch lên một cái, giống như đáp án không ngoài ý nghĩ của cô.
“Anh sẽ không thay đổi đáp án sao?”
“Quyết không đổi.”
Tần Quyến nở nụ cười “Vân Phong, anh đánh giá tôi quá thấp, không phải mọi chuyện chỉ cần anh nói là coi như xong.”
“Có ý gì?”
“Anh không nhớ lần hẹn trước của chúng ta sao?”
Vân Phong không đồng tình “Thì sao, tôi lại không có làm gì với cô.”
Vân Phong nói xong ánh mặt chợt nặng trĩu, anh thật may mắn vì bản thân chưa phạm phải sai lầm nghiêm trọng nào.
Tần Quyên lại không cho là như vậy “Anh nhầm rồi, quy tắc trò chơi do tôi quyết định, tôi không phải người có thể dễ dàng bị đuổi đi.”
Vân Phong châm chọc cười “Vậy cô muốn thế nào?”
Ánh mắt Tần Quyến còn hơi lưu chuyển, cô cần phải ra biện pháp tốt hơn “Vân Phong, anh thật sự không chịu ly hôn sao?”
“Đúng”
“Anh có thể chịu đựng không gặp tôi, nhớ đến tôi sao?”
“Có thể.”
Ánh mắt Tần Quyến toát ra vẻ không dám tin, Vân Phong thở thật sâu, sau đó chậm rãi nói cho cô biết “Tần Quyến, tôi thừa nhận sự xuất hiện của cô làm dấy lên một cơn sóng trong cuộc đời của tôi, cô thông minh xinh đẹp, cô có tư chất làm cho đàn ông động tâm, nhưng hiện tại, tôi không ở trong đám đàn ông đấy, sự xuất hiện của cô cũng không phải sai lầm, là lời nhắc nhở cũng để cảnh tỉnh tôi, nếu không có cô, tôi vĩnh viễn sẽ không chân chính hiểu được lòng mình.”
“Lòng của anh? Đừng nói cho tôi là anh yêu Mặc Mặc “ Tần Quyến hiển nhiên là không tin
Vân Phonh nhìn sâu vào trong mắt cô “Tôi không sợ thừa nhận, tôi yêu Mặc Mặc.”
“Là yêu Mặc Mặc, hay là yêu quyền lợi của ban giám đốc? Hôm đó ở nhà, cha nuôi đã ám chỉ cho anh, sau cuộc họp ban giám đốc cuối năm , anh sẽ chính thức bước vào lớp quyền lợi cao nhất của Tưởng Gia, anh không bỏ được sự quyến rũ như vậy đi?”
“Tuỳ cô muốn nghĩ như thế nào” Anh không để ý đến lời lên án của Tần Quyến.
Tần Quyến nhìn anh “Vân Phong, biết tôi vì sao tìm tới anh không? Bởi vì tôi biết anh không phải dạng đàn ông thanh cao, tôi nghĩ mình có thể nắm chắc.”
“Tần Quyến, cô quá thông minh, cô nhìn người cũng rất chuẩn xác, tôi chính là người như vậy. Tôi dám làm dám chịu. Nhưng mà, tôi muốn nói cho cô biết, một người không cần quá thông minh, nhất là một phụ nữ.”
“Anh đang đồng tình với tôi sao?”
“Tôi đây là người bạc tình làm sao hiểu được đồng tình chứ?
Tần Quyến khó thở, cô chán ghét ánh mắt đồng tình toát ra từ anh, cô buộc phải xuất ra một chiêu cuối cùng “Được rồi, để cho tên đàn ông bạc tình anh bạc tình tới cùng đi.”
Vân Phong cảm thấy rất khác thường, anh có dự cảm sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Anh lạnh lẽo nhìn Tần Quyến lấy từ trong túi da một phong thư, rất dày, cô dùng mắt ra hiệu, anh từ từ mở ra, bên trong là một chồng ảnh chụp, ngón tay của anh run rẩy, vẻ mặt tức giận.
Ảnh chụp lại tình hình ngày đó bọn họ ở khách sạn, cô mặc áo ngủ, ánh tay ôm qua hông anh, ám muội dán vào lưng anh …
Anh đã hiểu, nhưng lại cảm thấy mình xứng đáng “Nói đi, cô muốn thế nào?”
“Anh cảm thấy sao?”
Vân Phong cười khẽ, là tự giễu, cũng là cười nhạo
“Tần Quyến, tôi sẽ không ly hôn.”
Đôi môi đỏ mọng của Tần Quyến nhếch lên một cái, giống như đáp án không ngoài ý nghĩ của cô.
“Anh sẽ không thay đổi đáp án sao?”
“Quyết không đổi.”
Tần Quyến nở nụ cười “Vân Phong, anh đánh giá tôi quá thấp, không phải mọi chuyện chỉ cần anh nói là coi như xong.”
“Có ý gì?”
“Anh không nhớ lần hẹn trước của chúng ta sao?”
Vân Phong không đồng tình “Thì sao, tôi lại không có làm gì với cô.”
Vân Phong nói xong ánh mặt chợt nặng trĩu, anh thật may mắn vì bản thân chưa phạm phải sai lầm nghiêm trọng nào.
Tần Quyên lại không cho là như vậy “Anh nhầm rồi, quy tắc trò chơi do tôi quyết định, tôi không phải người có thể dễ dàng bị đuổi đi.”
Vân Phong châm chọc cười “Vậy cô muốn thế nào?”
Ánh mắt Tần Quyến còn hơi lưu chuyển, cô cần phải ra biện pháp tốt hơn “Vân Phong, anh thật sự không chịu ly hôn sao?”
“Đúng”
“Anh có thể chịu đựng không gặp tôi, nhớ đến tôi sao?”
“Có thể.”
Ánh mắt Tần Quyến toát ra vẻ không dám tin, Vân Phong thở thật sâu, sau đó chậm rãi nói cho cô biết “Tần Quyến, tôi thừa nhận sự xuất hiện của cô làm dấy lên một cơn sóng trong cuộc đời của tôi, cô thông minh xinh đẹp, cô có tư chất làm cho đàn ông động tâm, nhưng hiện tại, tôi không ở trong đám đàn ông đấy, sự xuất hiện của cô cũng không phải sai lầm, là lời nhắc nhở cũng để cảnh tỉnh tôi, nếu không có cô, tôi vĩnh viễn sẽ không chân chính hiểu được lòng mình.”
“Lòng của anh? Đừng nói cho tôi là anh yêu Mặc Mặc “ Tần Quyến hiển nhiên là không tin
Vân Phonh nhìn sâu vào trong mắt cô “Tôi không sợ thừa nhận, tôi yêu Mặc Mặc.”
“Là yêu Mặc Mặc, hay là yêu quyền lợi của ban giám đốc? Hôm đó ở nhà, cha nuôi đã ám chỉ cho anh, sau cuộc họp ban giám đốc cuối năm , anh sẽ chính thức bước vào lớp quyền lợi cao nhất của Tưởng Gia, anh không bỏ được sự quyến rũ như vậy đi?”
“Tuỳ cô muốn nghĩ như thế nào” Anh không để ý đến lời lên án của Tần Quyến.
Tần Quyến nhìn anh “Vân Phong, biết tôi vì sao tìm tới anh không? Bởi vì tôi biết anh không phải dạng đàn ông thanh cao, tôi nghĩ mình có thể nắm chắc.”
“Tần Quyến, cô quá thông minh, cô nhìn người cũng rất chuẩn xác, tôi chính là người như vậy. Tôi dám làm dám chịu. Nhưng mà, tôi muốn nói cho cô biết, một người không cần quá thông minh, nhất là một phụ nữ.”
“Anh đang đồng tình với tôi sao?”
“Tôi đây là người bạc tình làm sao hiểu được đồng tình chứ?
Tần Quyến khó thở, cô chán ghét ánh mắt đồng tình toát ra từ anh, cô buộc phải xuất ra một chiêu cuối cùng “Được rồi, để cho tên đàn ông bạc tình anh bạc tình tới cùng đi.”
Vân Phong cảm thấy rất khác thường, anh có dự cảm sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Anh lạnh lẽo nhìn Tần Quyến lấy từ trong túi da một phong thư, rất dày, cô dùng mắt ra hiệu, anh từ từ mở ra, bên trong là một chồng ảnh chụp, ngón tay của anh run rẩy, vẻ mặt tức giận.
Ảnh chụp lại tình hình ngày đó bọn họ ở khách sạn, cô mặc áo ngủ, ánh tay ôm qua hông anh, ám muội dán vào lưng anh …
Anh đã hiểu, nhưng lại cảm thấy mình xứng đáng “Nói đi, cô muốn thế nào?”
“Anh cảm thấy sao?”
Vân Phong cười khẽ, là tự giễu, cũng là cười nhạo
Tác giả :
Phú Sĩ Sơn Hạ