Hào Môn Lãnh Thê
Chương 29
Tưởng Lực Hành nghe bọn họ nói chuyện muốn đi du lịch, cũng không nói gì thêm
Ông chỉ nhắc nhỏ Vân Phong: “Vân Phong bây giờ đi ra ngoài du lịch cũng tốt, sau cuộc họp ban giám đốc cuối năm chỉ sợ thời gian của con liền chặt hơn. Cùng Mặc Mặc đi chơi vui vẻ trước đi.”
“Con biết rồi thưa cha.”
Vân Phong nghe ra ý trong lời nói của Tưởng Lực Hành, đây là sự khẳng định của Tưởng Lực Hành đối với anh, chẳng khác gì là nói trước cho anh, rất nhanh thôi anh có thể đạt tới đỉnh cao.
Tưởng Lực Hành nói xong,đưa mắt nhìn về hướng Tần Quyến: “Còn có một việc, ta tính đưa Tần Quyến vào công ty làm việc, để không bị người khác chê trách nó sẽ làm từ tầng thấp nhất, Tần Quyến, con không có ý kiến chứ?”
Tần Quyến mỉm cười “Sao có thể chứ, cha nuôi.”
Hiện tại mặc dù không có người ngoài ở đây, nhưng Tần Quyến vẫn xưng hô với Tưởng Lực Hành là “cha nuôi”, có vẻ rất đúng mực. Bởi vì ngồi ở đây còn có hai vị bà lớn, mẹ của Tưởng Ngạn Chiêu, còn có mẹ của Tưởng Mặc.
Tần Quyến xử lý tiến lui thoả đáng, làm Tưởng Lực Hành vừa lòng, cũng để cho hai bà lớn mặt mũi, cô đúng là đủ thông minh.
Mặc Mặc thầm đánh gía Tần Quyến, xinh đẹp và trí tuệ đều đủ, cô làm thế nào để so bì được?
Mặc Mặc biết ưu thế duy nhất của mình chính là thân phận của cô, tuy rằng Tần Qyến cũng là con gái của cha, nhưng chỉ là trên danh phận con gái nuôi, hơn nữa tất cả mọi người đều biết Vân Phong là chồng của Tưởng Mặc cô, cô chỉ có ưu thế này, Mặc Mạc trước giờ không cảm thấy may mắn vì thân thể mình chảy dòng máu của Tưởng Gia, nhưng một khắc này, cô cảm thấy thật may mắn.
Cho nên, cô nhất định phải bắt lấy nhánh cỏ cứu mạng này, giữ Vân Phong lại, cô không có lựa chọn nào khác.
***
Chín rưỡi tối, Mặc Mặc và Vân Phong định rời đi, Tần Quyên cũng phải rời đi.
Ba người đi ra cửa.
Cô nhìn về phía Vân Phong, ánh mắt ẩn chứa thâm ý, khoé miệng khẽ nhếch lên “Chúc hai người du lịch vui vẻ.”
Mặc Mặc đáp lại cô “sẽ là vậy.”
Mặc Mặc ở dưới đáy lòng nổi giận vì chính minh, cô không thể nhận thua.
Ánh mắt Mặc Mặc hướng về phía Tần Quyến, thông minh như Tần Quyến, sao không hiểu được sự khiêu khích của cô. Đúng vậy a, Mặc Mặc là người vợ danh chính ngôn thuận của Vân Phong, cô có quyền lợi khiêu khích như vậy, không phải sao?
Tần Quyến có chút cảm thán, Mặc Mặc, cũng không phải người đơn thuần như Vân Phong biết đi.
Khi đối mặt với tình địch, bảo vệ tình yêu và hôn nhân, Tưởng Mặc có sự kiêu ngạo và dũng khí trời sinh của người Tưởng Gia.
Vân Phong dẫn theo Tưởng Mặc cùng nhau rời đi, để lại Tần Quyến đứng một mình, cô nhìn bóng lưng bọn họ dần đi xa, tay nắm chặt “Vân Phong, anh là lựu chọn tốt nhất của tôi, tôi sẽ không dễ dàng buông tha đâu … Tôi đã chờ đủ lâu rồi…
Ông chỉ nhắc nhỏ Vân Phong: “Vân Phong bây giờ đi ra ngoài du lịch cũng tốt, sau cuộc họp ban giám đốc cuối năm chỉ sợ thời gian của con liền chặt hơn. Cùng Mặc Mặc đi chơi vui vẻ trước đi.”
“Con biết rồi thưa cha.”
Vân Phong nghe ra ý trong lời nói của Tưởng Lực Hành, đây là sự khẳng định của Tưởng Lực Hành đối với anh, chẳng khác gì là nói trước cho anh, rất nhanh thôi anh có thể đạt tới đỉnh cao.
Tưởng Lực Hành nói xong,đưa mắt nhìn về hướng Tần Quyến: “Còn có một việc, ta tính đưa Tần Quyến vào công ty làm việc, để không bị người khác chê trách nó sẽ làm từ tầng thấp nhất, Tần Quyến, con không có ý kiến chứ?”
Tần Quyến mỉm cười “Sao có thể chứ, cha nuôi.”
Hiện tại mặc dù không có người ngoài ở đây, nhưng Tần Quyến vẫn xưng hô với Tưởng Lực Hành là “cha nuôi”, có vẻ rất đúng mực. Bởi vì ngồi ở đây còn có hai vị bà lớn, mẹ của Tưởng Ngạn Chiêu, còn có mẹ của Tưởng Mặc.
Tần Quyến xử lý tiến lui thoả đáng, làm Tưởng Lực Hành vừa lòng, cũng để cho hai bà lớn mặt mũi, cô đúng là đủ thông minh.
Mặc Mặc thầm đánh gía Tần Quyến, xinh đẹp và trí tuệ đều đủ, cô làm thế nào để so bì được?
Mặc Mặc biết ưu thế duy nhất của mình chính là thân phận của cô, tuy rằng Tần Qyến cũng là con gái của cha, nhưng chỉ là trên danh phận con gái nuôi, hơn nữa tất cả mọi người đều biết Vân Phong là chồng của Tưởng Mặc cô, cô chỉ có ưu thế này, Mặc Mạc trước giờ không cảm thấy may mắn vì thân thể mình chảy dòng máu của Tưởng Gia, nhưng một khắc này, cô cảm thấy thật may mắn.
Cho nên, cô nhất định phải bắt lấy nhánh cỏ cứu mạng này, giữ Vân Phong lại, cô không có lựa chọn nào khác.
***
Chín rưỡi tối, Mặc Mặc và Vân Phong định rời đi, Tần Quyên cũng phải rời đi.
Ba người đi ra cửa.
Cô nhìn về phía Vân Phong, ánh mắt ẩn chứa thâm ý, khoé miệng khẽ nhếch lên “Chúc hai người du lịch vui vẻ.”
Mặc Mặc đáp lại cô “sẽ là vậy.”
Mặc Mặc ở dưới đáy lòng nổi giận vì chính minh, cô không thể nhận thua.
Ánh mắt Mặc Mặc hướng về phía Tần Quyến, thông minh như Tần Quyến, sao không hiểu được sự khiêu khích của cô. Đúng vậy a, Mặc Mặc là người vợ danh chính ngôn thuận của Vân Phong, cô có quyền lợi khiêu khích như vậy, không phải sao?
Tần Quyến có chút cảm thán, Mặc Mặc, cũng không phải người đơn thuần như Vân Phong biết đi.
Khi đối mặt với tình địch, bảo vệ tình yêu và hôn nhân, Tưởng Mặc có sự kiêu ngạo và dũng khí trời sinh của người Tưởng Gia.
Vân Phong dẫn theo Tưởng Mặc cùng nhau rời đi, để lại Tần Quyến đứng một mình, cô nhìn bóng lưng bọn họ dần đi xa, tay nắm chặt “Vân Phong, anh là lựu chọn tốt nhất của tôi, tôi sẽ không dễ dàng buông tha đâu … Tôi đã chờ đủ lâu rồi…
Tác giả :
Phú Sĩ Sơn Hạ