Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 4 - Chương 221: Tùy em
Hơn ba giờ chiều, mây đen phía chân trời đã tan đi không ít. Có ánh nắng yếu ớt ló dáng khỏi đám mây dầy đặc, chiếu sáng từng vệt loang lổ lên mặt đất, như những lốm đốm được khảm trên nền đất.
Đồ đạc của Tố Diệp không quá nhiều, thu dọn cũng vô cùng đơn giản, cuối cùng được xếp hết vào trong vali của mình. Sau khi gọi điện cho Smith, cô đi ra khỏi phòng, xuyên qua phòng khách tới phòng sách.
Cửa phòng sách chưa bị đóng chặt hoàn toàn, vẫn để mở hé một khe nhỏ. Từ đó cô có thể nhìn thấy tình hình bên trong, còn loáng thoáng nghe được cuộc nói chuyện trong đó. Hình như Hứa Đồng lại nhận được điện thoại của hội đồng quản trị, khi đưa cho Niên Bách Ngạn, cô ấy có chút chần chừ. Còn anh có lẽ không hề quan tâm, chỉ mải bàn bạc với hai người kỹ sư chuyện mỏ kim cương.
Một lúc lâu sau Tố Diệp mới nghe thấy Hứa Đồng khuyên nhủ: “Anh Niên! Hay là anh đặt vé máy bay về Bắc Kinh đi.”
Chẳng mấy chốc, trong phòng vọng ra thanh âm trầm trầm, không vui của anh: “Cô là trợ lý của tôi hay của bọn họ?”
Hứa Đồng lập tức lên tiếng: “Tôi hiểu rồi, anh Niên!”
Tố Diệp đứng ngoài cửa mím chặt môi, đầu ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay khiến nó nóng rát, đau buốt, khiến cô có thể cảm nhận được những động mạch đang đập điên cuồng. Cô nghe ra được vừa rồi Niên Bách Ngạn cố tình hạ thấp giọng xuống, nhưng không thể đè nén cảm xúc khó chịu, bực dọc. Anh là người rất ít khi nổi giận, có thể nói cho tới bây giờ cô còn chưa bao giờ được nhìn dáng vẻ nổi giận của Niên Bách Ngạn. Anh làm việc luôn bình tĩnh, chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn như hôm nay.
Cô hít sâu một hơi, giơ tay lên khẽ gõ cửa.
Có tiếng bước chân vang lên, là Hứa Đồng ra mở cửa.
Tố Diệp vượt qua mặt Hứa Đồng, nhìn Niên Bách Ngạn đang ngồi trên ghế cách đó không xa. Nét mặt anh vẫn tái nhợt vì không được nghỉ ngơi. Những góc cạnh trên gương mặt càng thêm rõ nét. Anh nghe thấy động tĩnh bèn ngẩng đầu lên, thấy cô đứng ngoài cửa, đầu mày dãn ra không ít.
“Em muốn xin anh một chút thời gian.” Cô lên tiếng.
Niên Bách Ngạn nghe vậy bèn đứng dậy. Hứa Đồng tránh đường. Anh đi ra, sau khi thấy cô ăn mặc chỉnh tề anh có phần kinh ngạc, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhíu mày nói: “Hôm nay thời tiết không tốt lắm, đừng ra ngoài!”
Anh tưởng cô định ra ngoài chơi.
Mà không biết cô đã đi một vòng quay về rồi.
Tố Diệp ngước mắt nhìn anh. Dưới chiếc cằm vuông đã bắt đầu mọc những sợi râu mới. Dáng hình cao lớn tuy vẫn mạnh mẽ như mọi ngày nhưng nhuốm không ít mỏi mệt. Cô bỗng nhiên thấy đau lòng, thậm chí còn muốn đưa tay phủ lên gương mặt anh, hoặc có thể là ôm lấy anh một lát.
Nhưng cô chỉ khẽ thở dài, cố nói với giọng thoải mái: “Em đã đặt xong vé máy bay tới Hồng Kông rồi, là chuyến bảy giờ tối nay.”
Cô nhìn thấy nét mặt ngỡ ngàng của Niên Bách Ngạn. Anh nói rất nhanh, có sự nuông chiều nhưng cũng có sự khó xử được kìm nén: “Diệp Diệp! Ngày mai chúng ta mới xuất phát.”
“Anh hiểu lầm rồi.” Những lời nói ra như từng lưỡi dao cứa qua cổ họng. Cô liếm môi, cố tình né tránh ánh mắt anh: “Em chỉ đặt cho một mình em thôi. Hành lý em đã sắp xếp xong rồi. Smith cũng đang trên đường tới đây. Thật ra em… chỉ tới chào anh một tiếng mà thôi.”
Dứt lời, bầu không khí bỗng hơi lạnh lẽo. Vì sắc mặt Niên Bách Ngạn đã lạnh hẳn đi.
Cả người anh cứng đờ. Vóc dáng cao hơn cô một cái đầu vì hơi thở trở nên giá lạnh mà tạo cảm giác áp lực chết người. Tố Diệp không thở nổi, ép mình ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh, gượng cười. Lúc đó cô mới nhận ra mặt anh đâu chỉ lạnh đi, đến cả đôi mắt như cũng đóng băng lại. Anh mím chặt đôi môi mỏng, nó gần như thành một đường thẳng sắc nhọn, đâm sâu vào đôi mắt cô.
“Thói quen của con người rất khó thay đổi, em vẫn thích một thân một mình hơn.” Giọng của cô rất nhẹ, rất khẽ, nghe có vẻ tùy hứng, bướng bỉnh. Nhưng chỉ cô mới biết mình không dám to tiếng đến thế nào, vì khi không khí xông vào vòm họng sẽ làm cô nghẹn lời, muốn khóc.
Niên Bách Ngạn im lặng, sự nghiêm nghị đã lan cả vào đôi mắt, nó đen đặc khiến người ta nhìn vào cũng thấy sợ hãi.
Cô cụp mắt xuống, dùng nó để che giấu sự lạc lõng trên nét mặt mình. Trái tim đang đập loạn không theo trật tự. Dù cúi gằm, cô vẫn cảm nhận được đôi mắt sắc nhọn đó của anh, nó như một thứ vũ khí lột đi sống lưng của cô. Nếu không tại sao cô lại cảm thấy cả người không còn sức lực như vậy?
Rất lâu sau đó, trên đỉnh đầu mới vang lên giọng nói của anh, là sự điềm nhiên sau khi lớp băng tan ra, nhưng vẫn âm u như trăng tháng Chạp.
“Tùy em!” Anh nói.
Cả người cô run rẩy. Cô ngẩng lên, thấy anh nói xong câu ấy không rời mắt ngay, vẫn nhìn cô chằm chằm, trong đó là sự xa lạ cô chưa từng thấy.
“Hứa Đồng!” Bỗng nhiên anh hét lên, đầu mày một lần nữa nhíu chặt.
Cửa phòng nhanh chóng được mở ra, Hứa Đồng từ trong đi ra, nhạy cảm phát hiện không khí có chút bất thường. Cô ấy dè dặt nói: “Anh Niên…”
“Lập tức đi đặt vé máy bay, ngày mai quay về Bắc Kinh.” Anh ra lệnh, ngữ khí vô cùng cứng rắn.
Hứa Đồng ngẩn người giây lát rồi ngay lập tức phản ứng lại, gật đầu lia lịa. Cô ấy quay sang Tố Diệp, nhẹ nhàng nói: “Bác sỹ Tố! Hộ chiếu của cô…”
“Hai vé thôi, tôi và cô.” Niên Bách Ngạn lạnh lùng ngắt lời Hứa Đồng, dứt lời quay đầu đi vào phòng.
Lúc này thì Hứa Đồng thật sự đờ người ra, nhìn Tố Diệp rất lâu mới e dè nói: “Chuyện này… là thế nào vậy?” Cô ấy đã đi theo Niên Bách Ngạn nhiều năm rồi, nhưng chưa bao giờ thấy tâm trạng anh kích động như hôm nay.
Tố Diệp cúi đầu. Cái quay người của Niên Bách Ngạn như một cái tát giáng mạnh xuống má cô, khiến gò má nóng rát. Cô nín nhịn sự đau đớn trong lòng, không trả lời câu hỏi của Hứa Đồng, chỉ khẽ lặp lại lời nói vừa rồi của Niên Bách Ngạn: “Cô không nghe nhầm đầu. Đặt hai vé máy bay, chỉ có anh ấy và cô thôi.”
Nửa tiếng đồng hồ sau, Smith đến khách sạn, Tố Diệp một mình xách vali ra ngoài. Anh ta nhìn thấy vậy lấy làm lạ, nhanh chóng chạy tới đỡ giúp cô, đặt vào cốp xe, rồi tò mò hỏi cô sau anh Niên không xuống cùng.
Cô mệt mỏi rã rời, không muốn giải thích nhiều chỉ đáp lại đơn giản: Anh ấy bận.
Đúng thế, anh bận rộn thế nào cô cũng nhìn thấy rồi, cô lo lắng thế nào cũng tự cảm nhận được rồi.
Tia nắng khó khăn lắm mới ló ra được một chút lại bị mây đen che lấp. Gió nổi lên, lá cây rơi lộp bộp xuống mui xe, mang theo không ít nước mưa. Mưa to đổ xuống rất nhanh, rất đột ngột, làm mờ thế giới ngoài cửa xe.
Smith thắt xong dây an toàn, không ngừng chửi thề thời tiết hôm nay. Anh ta trước giờ chỉ thích nắng ấm. Cái tiết trời quái quỷ này thực sự khiến anh ta thấy rất khó chịu.
Tố Diệp ngồi ở ghế sau, nghiêng đầu nhìn cơn mưa ào ạt trút xuống ngoài cửa. Nỗi đau đè nén từ hôm qua tới giờ cuối cùng đã được giải phóng. Nước mắt dâng lên, hóa giải nỗi đau vô tận.
Cô nào có muốn đi như vậy?
Chỉ sợ rằng mình sẽ trở thành gánh nặng của anh.
Kết thúc chuyến hành trình Hồng Kông sẽ thế nào? Sau khi về Bắc Kinh chẳng phải vẫn phải nghe mọi người xì xào bàn tán sao? Chi bằng cứ để cô tự đi chơi, để mình anh về Bắc Kinh. Như thế, ít nhất hội đồng quản trị sẽ không viện cớ để làm khó anh. Ít ra anh cũng có thể nghỉ ngơi được một chút, dưỡng thương thật tốt.
Xe rời khỏi khu đỗ xe của khách sạn. Cô quay đầu lại, nhìn về phía tầng gác cao cao của khách sạn. Rõ ràng đã biết sẽ chẳng nhìn thấy anh đâu nhưng cô vẫn khao khát bóng hình anh xuất hiện.
Nước mắt cuối cùng đã men theo khóe mắt chảy xuống, khiến cô hoàn toàn không nhìn thấy gì phía trước.
Có một giọng nói khe khẽ vang lên trong lòng: Bách Ngạn! Vì em yêu anh sâu đậm nên mới có thể bướng bỉnh mà không phải kiêng dè gì. Con người ta chỉ nổi nóng với những người mang lại cho người ta cảm giác an toàn. Vì anh là bờ vai vững chắc, nên trong tiềm thức em mới biết anh sẽ không bao giờ rời xa em... Ngang bướng... có những lúc là một sự dựa dẫm...
Niên Bách Ngạn quay về phòng sách không ngồi xuống ghế ngay mà yên lặng đứng bên cửa sổ, đứng mãi một lúc lâu. Hứa Đồng vừa vào cửa đã nhìn thấy bóng dáng anh, cao lớn mà cô độc, vững chãi mà lẻ loi, như một con chim ưng cô đơn và ngạo mạn, khiến người ta không dám bước tới, tùy tiện bắt chuyện.
Nhưng Hứa Đồng vẫn vội vàng nói: “Anh Niên! Bác sỹ Tố đi rồi.” Cô ấy không hiểu hai người xảy ra chuyện gì, cứ cảm thấy cả hai đều rất kỳ lạ.
Niên Bách Ngạn không chút cảm xúc, như đang cố kìm nén sự giận dữ của mình, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hứa Đồng nhẹ nhàng bước lên, muốn xem anh đang nhìn cái gì, mới thấy cái bóng nhỏ xíu, gầy gò của Tố Diệp đang kéo lê vali hành lý, kinh ngạc rồi: “Rốt cuộc bác sỹ Tố đi đâu vậy?”
Ánh mắt Niên Bách Ngạn không hề rời khỏi Tố Diệp. Anh nhìn cô lên xe, chầm chậm thốt ra hai tiếng: “Hồng Kông!” Anh vừa dứt lời, cơn mưa như trút nước đổ ập xuống, ngoài cửa sổ tất cả đều trở nên mông lung, mờ mịt.
Anh nhíu mày rất chặt, bờ vai cũng cứng đờ.
Hứa Đồng như bị ai đó đánh cho tỉnh lại, chợt phản ứng, nét mặt chỉ toàn sự ân hận, hét lên một cách bất thường: “Anh Niên! Thì ra…”
“Tiếp tục họp!” Nói xong, Niên Bách Ngạn ngồi xuống ghế.
Hứa Đồng không nản lòng: “Vậy ngày mai…”
Niên Bách Ngạn vẫn lạnh đạm như lúc đầu: “Về Bắc Kinh!”
Đồ đạc của Tố Diệp không quá nhiều, thu dọn cũng vô cùng đơn giản, cuối cùng được xếp hết vào trong vali của mình. Sau khi gọi điện cho Smith, cô đi ra khỏi phòng, xuyên qua phòng khách tới phòng sách.
Cửa phòng sách chưa bị đóng chặt hoàn toàn, vẫn để mở hé một khe nhỏ. Từ đó cô có thể nhìn thấy tình hình bên trong, còn loáng thoáng nghe được cuộc nói chuyện trong đó. Hình như Hứa Đồng lại nhận được điện thoại của hội đồng quản trị, khi đưa cho Niên Bách Ngạn, cô ấy có chút chần chừ. Còn anh có lẽ không hề quan tâm, chỉ mải bàn bạc với hai người kỹ sư chuyện mỏ kim cương.
Một lúc lâu sau Tố Diệp mới nghe thấy Hứa Đồng khuyên nhủ: “Anh Niên! Hay là anh đặt vé máy bay về Bắc Kinh đi.”
Chẳng mấy chốc, trong phòng vọng ra thanh âm trầm trầm, không vui của anh: “Cô là trợ lý của tôi hay của bọn họ?”
Hứa Đồng lập tức lên tiếng: “Tôi hiểu rồi, anh Niên!”
Tố Diệp đứng ngoài cửa mím chặt môi, đầu ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay khiến nó nóng rát, đau buốt, khiến cô có thể cảm nhận được những động mạch đang đập điên cuồng. Cô nghe ra được vừa rồi Niên Bách Ngạn cố tình hạ thấp giọng xuống, nhưng không thể đè nén cảm xúc khó chịu, bực dọc. Anh là người rất ít khi nổi giận, có thể nói cho tới bây giờ cô còn chưa bao giờ được nhìn dáng vẻ nổi giận của Niên Bách Ngạn. Anh làm việc luôn bình tĩnh, chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn như hôm nay.
Cô hít sâu một hơi, giơ tay lên khẽ gõ cửa.
Có tiếng bước chân vang lên, là Hứa Đồng ra mở cửa.
Tố Diệp vượt qua mặt Hứa Đồng, nhìn Niên Bách Ngạn đang ngồi trên ghế cách đó không xa. Nét mặt anh vẫn tái nhợt vì không được nghỉ ngơi. Những góc cạnh trên gương mặt càng thêm rõ nét. Anh nghe thấy động tĩnh bèn ngẩng đầu lên, thấy cô đứng ngoài cửa, đầu mày dãn ra không ít.
“Em muốn xin anh một chút thời gian.” Cô lên tiếng.
Niên Bách Ngạn nghe vậy bèn đứng dậy. Hứa Đồng tránh đường. Anh đi ra, sau khi thấy cô ăn mặc chỉnh tề anh có phần kinh ngạc, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhíu mày nói: “Hôm nay thời tiết không tốt lắm, đừng ra ngoài!”
Anh tưởng cô định ra ngoài chơi.
Mà không biết cô đã đi một vòng quay về rồi.
Tố Diệp ngước mắt nhìn anh. Dưới chiếc cằm vuông đã bắt đầu mọc những sợi râu mới. Dáng hình cao lớn tuy vẫn mạnh mẽ như mọi ngày nhưng nhuốm không ít mỏi mệt. Cô bỗng nhiên thấy đau lòng, thậm chí còn muốn đưa tay phủ lên gương mặt anh, hoặc có thể là ôm lấy anh một lát.
Nhưng cô chỉ khẽ thở dài, cố nói với giọng thoải mái: “Em đã đặt xong vé máy bay tới Hồng Kông rồi, là chuyến bảy giờ tối nay.”
Cô nhìn thấy nét mặt ngỡ ngàng của Niên Bách Ngạn. Anh nói rất nhanh, có sự nuông chiều nhưng cũng có sự khó xử được kìm nén: “Diệp Diệp! Ngày mai chúng ta mới xuất phát.”
“Anh hiểu lầm rồi.” Những lời nói ra như từng lưỡi dao cứa qua cổ họng. Cô liếm môi, cố tình né tránh ánh mắt anh: “Em chỉ đặt cho một mình em thôi. Hành lý em đã sắp xếp xong rồi. Smith cũng đang trên đường tới đây. Thật ra em… chỉ tới chào anh một tiếng mà thôi.”
Dứt lời, bầu không khí bỗng hơi lạnh lẽo. Vì sắc mặt Niên Bách Ngạn đã lạnh hẳn đi.
Cả người anh cứng đờ. Vóc dáng cao hơn cô một cái đầu vì hơi thở trở nên giá lạnh mà tạo cảm giác áp lực chết người. Tố Diệp không thở nổi, ép mình ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh, gượng cười. Lúc đó cô mới nhận ra mặt anh đâu chỉ lạnh đi, đến cả đôi mắt như cũng đóng băng lại. Anh mím chặt đôi môi mỏng, nó gần như thành một đường thẳng sắc nhọn, đâm sâu vào đôi mắt cô.
“Thói quen của con người rất khó thay đổi, em vẫn thích một thân một mình hơn.” Giọng của cô rất nhẹ, rất khẽ, nghe có vẻ tùy hứng, bướng bỉnh. Nhưng chỉ cô mới biết mình không dám to tiếng đến thế nào, vì khi không khí xông vào vòm họng sẽ làm cô nghẹn lời, muốn khóc.
Niên Bách Ngạn im lặng, sự nghiêm nghị đã lan cả vào đôi mắt, nó đen đặc khiến người ta nhìn vào cũng thấy sợ hãi.
Cô cụp mắt xuống, dùng nó để che giấu sự lạc lõng trên nét mặt mình. Trái tim đang đập loạn không theo trật tự. Dù cúi gằm, cô vẫn cảm nhận được đôi mắt sắc nhọn đó của anh, nó như một thứ vũ khí lột đi sống lưng của cô. Nếu không tại sao cô lại cảm thấy cả người không còn sức lực như vậy?
Rất lâu sau đó, trên đỉnh đầu mới vang lên giọng nói của anh, là sự điềm nhiên sau khi lớp băng tan ra, nhưng vẫn âm u như trăng tháng Chạp.
“Tùy em!” Anh nói.
Cả người cô run rẩy. Cô ngẩng lên, thấy anh nói xong câu ấy không rời mắt ngay, vẫn nhìn cô chằm chằm, trong đó là sự xa lạ cô chưa từng thấy.
“Hứa Đồng!” Bỗng nhiên anh hét lên, đầu mày một lần nữa nhíu chặt.
Cửa phòng nhanh chóng được mở ra, Hứa Đồng từ trong đi ra, nhạy cảm phát hiện không khí có chút bất thường. Cô ấy dè dặt nói: “Anh Niên…”
“Lập tức đi đặt vé máy bay, ngày mai quay về Bắc Kinh.” Anh ra lệnh, ngữ khí vô cùng cứng rắn.
Hứa Đồng ngẩn người giây lát rồi ngay lập tức phản ứng lại, gật đầu lia lịa. Cô ấy quay sang Tố Diệp, nhẹ nhàng nói: “Bác sỹ Tố! Hộ chiếu của cô…”
“Hai vé thôi, tôi và cô.” Niên Bách Ngạn lạnh lùng ngắt lời Hứa Đồng, dứt lời quay đầu đi vào phòng.
Lúc này thì Hứa Đồng thật sự đờ người ra, nhìn Tố Diệp rất lâu mới e dè nói: “Chuyện này… là thế nào vậy?” Cô ấy đã đi theo Niên Bách Ngạn nhiều năm rồi, nhưng chưa bao giờ thấy tâm trạng anh kích động như hôm nay.
Tố Diệp cúi đầu. Cái quay người của Niên Bách Ngạn như một cái tát giáng mạnh xuống má cô, khiến gò má nóng rát. Cô nín nhịn sự đau đớn trong lòng, không trả lời câu hỏi của Hứa Đồng, chỉ khẽ lặp lại lời nói vừa rồi của Niên Bách Ngạn: “Cô không nghe nhầm đầu. Đặt hai vé máy bay, chỉ có anh ấy và cô thôi.”
Nửa tiếng đồng hồ sau, Smith đến khách sạn, Tố Diệp một mình xách vali ra ngoài. Anh ta nhìn thấy vậy lấy làm lạ, nhanh chóng chạy tới đỡ giúp cô, đặt vào cốp xe, rồi tò mò hỏi cô sau anh Niên không xuống cùng.
Cô mệt mỏi rã rời, không muốn giải thích nhiều chỉ đáp lại đơn giản: Anh ấy bận.
Đúng thế, anh bận rộn thế nào cô cũng nhìn thấy rồi, cô lo lắng thế nào cũng tự cảm nhận được rồi.
Tia nắng khó khăn lắm mới ló ra được một chút lại bị mây đen che lấp. Gió nổi lên, lá cây rơi lộp bộp xuống mui xe, mang theo không ít nước mưa. Mưa to đổ xuống rất nhanh, rất đột ngột, làm mờ thế giới ngoài cửa xe.
Smith thắt xong dây an toàn, không ngừng chửi thề thời tiết hôm nay. Anh ta trước giờ chỉ thích nắng ấm. Cái tiết trời quái quỷ này thực sự khiến anh ta thấy rất khó chịu.
Tố Diệp ngồi ở ghế sau, nghiêng đầu nhìn cơn mưa ào ạt trút xuống ngoài cửa. Nỗi đau đè nén từ hôm qua tới giờ cuối cùng đã được giải phóng. Nước mắt dâng lên, hóa giải nỗi đau vô tận.
Cô nào có muốn đi như vậy?
Chỉ sợ rằng mình sẽ trở thành gánh nặng của anh.
Kết thúc chuyến hành trình Hồng Kông sẽ thế nào? Sau khi về Bắc Kinh chẳng phải vẫn phải nghe mọi người xì xào bàn tán sao? Chi bằng cứ để cô tự đi chơi, để mình anh về Bắc Kinh. Như thế, ít nhất hội đồng quản trị sẽ không viện cớ để làm khó anh. Ít ra anh cũng có thể nghỉ ngơi được một chút, dưỡng thương thật tốt.
Xe rời khỏi khu đỗ xe của khách sạn. Cô quay đầu lại, nhìn về phía tầng gác cao cao của khách sạn. Rõ ràng đã biết sẽ chẳng nhìn thấy anh đâu nhưng cô vẫn khao khát bóng hình anh xuất hiện.
Nước mắt cuối cùng đã men theo khóe mắt chảy xuống, khiến cô hoàn toàn không nhìn thấy gì phía trước.
Có một giọng nói khe khẽ vang lên trong lòng: Bách Ngạn! Vì em yêu anh sâu đậm nên mới có thể bướng bỉnh mà không phải kiêng dè gì. Con người ta chỉ nổi nóng với những người mang lại cho người ta cảm giác an toàn. Vì anh là bờ vai vững chắc, nên trong tiềm thức em mới biết anh sẽ không bao giờ rời xa em... Ngang bướng... có những lúc là một sự dựa dẫm...
Niên Bách Ngạn quay về phòng sách không ngồi xuống ghế ngay mà yên lặng đứng bên cửa sổ, đứng mãi một lúc lâu. Hứa Đồng vừa vào cửa đã nhìn thấy bóng dáng anh, cao lớn mà cô độc, vững chãi mà lẻ loi, như một con chim ưng cô đơn và ngạo mạn, khiến người ta không dám bước tới, tùy tiện bắt chuyện.
Nhưng Hứa Đồng vẫn vội vàng nói: “Anh Niên! Bác sỹ Tố đi rồi.” Cô ấy không hiểu hai người xảy ra chuyện gì, cứ cảm thấy cả hai đều rất kỳ lạ.
Niên Bách Ngạn không chút cảm xúc, như đang cố kìm nén sự giận dữ của mình, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hứa Đồng nhẹ nhàng bước lên, muốn xem anh đang nhìn cái gì, mới thấy cái bóng nhỏ xíu, gầy gò của Tố Diệp đang kéo lê vali hành lý, kinh ngạc rồi: “Rốt cuộc bác sỹ Tố đi đâu vậy?”
Ánh mắt Niên Bách Ngạn không hề rời khỏi Tố Diệp. Anh nhìn cô lên xe, chầm chậm thốt ra hai tiếng: “Hồng Kông!” Anh vừa dứt lời, cơn mưa như trút nước đổ ập xuống, ngoài cửa sổ tất cả đều trở nên mông lung, mờ mịt.
Anh nhíu mày rất chặt, bờ vai cũng cứng đờ.
Hứa Đồng như bị ai đó đánh cho tỉnh lại, chợt phản ứng, nét mặt chỉ toàn sự ân hận, hét lên một cách bất thường: “Anh Niên! Thì ra…”
“Tiếp tục họp!” Nói xong, Niên Bách Ngạn ngồi xuống ghế.
Hứa Đồng không nản lòng: “Vậy ngày mai…”
Niên Bách Ngạn vẫn lạnh đạm như lúc đầu: “Về Bắc Kinh!”
Tác giả :
Ân Tầm