Hào Môn Kế Nữ
Chương 4: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Hạ Y Lan
Thẩm Kỳ đi phía trước, cũng mặc kệ Diêu An Ninh ở phía sau có đi theo kịp không, những người như bọn họ luôn tự mình hành động, hiếm khi để ý đến người khác, trừ phi đó là người họ quan tâm.
Diêu An Ninh bị đưa tới khu dạy học bị bỏ ở phía sân sau, xa xa liền thấy một đống màu sắc đang tụ tập với nhau, khói thuốc lượn lờ.
“Trần thiếu, người đã tới.”
Một đầu đỏ của Thẩm Kỳ gia nhập vào đám người, tức khắc Diêu An Ninh như nhìn thấy một bảng pha màu.
“Cô chính là Diêu An Ninh?” Trong mấy người có một tên đầu tóc vàng óng, ngoài miệng ngậm điếu thuốc, thái độ khinh thường nói chuyện với Diêu An Ninh.
Người này chính là Trần Trì, đời trước Diêu An Ninh đã tiếp xúc với nhiều nhân vật tinh anh, mà kẻ đáng sợ nhất chính là Giang Huân, người trước mắt này không thể so với Giang Huân.
“Nghe nói cô tự sát?” Trần Trì nhìn Diêu An Ninh từ trên xuống dưới, ý đồ tìm ra cô dùng cách gì để tự sát, cuối cùng tầm mắt hắn dừng trên cổ tay Diêu An Ninh.
Tay trái Diêu An Ninh có đeo một chiếc đồng hồ, vừa lúc che đậy vết thương.
“Tôi tới là có chuyện muốn nói với cậu.” Diêu An Ninh nói rõ ý đồ đến.
Lời vừa nói ra liền nghe được một trận ồn ào, các loại ánh mắt ái muội đều đảo qua lại giữa Diêu An Ninh và Trần Trì.
Trần Trì cũng cảm thấy ngoài ý muốn, rốt cuộc người là hắn tìm tới, kết quả đối phương nói có việc tìm hắn.
“Trần thiếu, chúng tôi không quấy rầy, hai người cứ nói chuyện.” Một tên thức thời dùng ánh mắt ra hiệu với Trần Trì.
“Lăn đi!” Trần Trì ném lời vào người gây ồn ào.
Mọi người lại cười vang một phen, nhưng đều tránh ra xa, để không gian lại cho hai người.
“Nói đi, chuyện gì.” Đại khái Trần Trì có thể đoán được Diêu An Ninh muốn nói gì, đơn giản chính là mấy lời đồn đãi đó.
Căn bản Trần Trì không quen biết Diêu An Ninh, ngày đó cũng chỉ là thất thần, không nghe được người bên cạnh nói cái gì, thuận miệng đáp lại một câu, nào biết lại truyền đi càng ngày phóng đại.
“Tôi muốn làm một cuộc giao dịch với cậu.” Diêu An Ninh chọn thủ đoạn quen dùng, cô và Trần Trì không hề có giao tình, muốn Trần Trì ra mặt giúp cô, dù sao cũng phải có mồi nhử.
“Sao?” Trần Trì nhịn không được lại đánh giá người trước mặt lần nữa, trước kia hắn không chú ý, hiện tại hắn nhìn kỹ mới phát hiện dáng vẻ Diêu An Ninh lớn lên cũng không tồi, môi hồng răng trắng, đặc biệt là cặp mắt kia, rất sáng ngời.
Diêu An Ninh lấy di động ra, tìm album, sau đó đưa tới
Editor: Hạ Y Lan
Thẩm Kỳ đi phía trước, cũng mặc kệ Diêu An Ninh ở phía sau có đi theo kịp không, những người như bọn họ luôn tự mình hành động, hiếm khi để ý đến người khác, trừ phi đó là người họ quan tâm.
Diêu An Ninh bị đưa tới khu dạy học bị bỏ ở phía sân sau, xa xa liền thấy một đống màu sắc đang tụ tập với nhau, khói thuốc lượn lờ.
“Trần thiếu, người đã tới.”
Một đầu đỏ của Thẩm Kỳ gia nhập vào đám người, tức khắc Diêu An Ninh như nhìn thấy một bảng pha màu.
“Cô chính là Diêu An Ninh?” Trong mấy người có một tên đầu tóc vàng óng, ngoài miệng ngậm điếu thuốc, thái độ khinh thường nói chuyện với Diêu An Ninh.
Người này chính là Trần Trì, đời trước Diêu An Ninh đã tiếp xúc với nhiều nhân vật tinh anh, mà kẻ đáng sợ nhất chính là Giang Huân, người trước mắt này không thể so với Giang Huân.
“Nghe nói cô tự sát?” Trần Trì nhìn Diêu An Ninh từ trên xuống dưới, ý đồ tìm ra cô dùng cách gì để tự sát, cuối cùng tầm mắt hắn dừng trên cổ tay Diêu An Ninh.
Tay trái Diêu An Ninh có đeo một chiếc đồng hồ, vừa lúc che đậy vết thương.
“Tôi tới là có chuyện muốn nói với cậu.” Diêu An Ninh nói rõ ý đồ đến.
Lời vừa nói ra liền nghe được một trận ồn ào, các loại ánh mắt ái muội đều đảo qua lại giữa Diêu An Ninh và Trần Trì.
Trần Trì cũng cảm thấy ngoài ý muốn, rốt cuộc người là hắn tìm tới, kết quả đối phương nói có việc tìm hắn.
“Trần thiếu, chúng tôi không quấy rầy, hai người cứ nói chuyện.” Một tên thức thời dùng ánh mắt ra hiệu với Trần Trì.
“Lăn đi!” Trần Trì ném lời vào người gây ồn ào.
Mọi người lại cười vang một phen, nhưng đều tránh ra xa, để không gian lại cho hai người.
“Nói đi, chuyện gì.” Đại khái Trần Trì có thể đoán được Diêu An Ninh muốn nói gì, đơn giản chính là mấy lời đồn đãi đó.
Căn bản Trần Trì không quen biết Diêu An Ninh, ngày đó cũng chỉ là thất thần, không nghe được người bên cạnh nói cái gì, thuận miệng đáp lại một câu, nào biết lại truyền đi càng ngày phóng đại.
“Tôi muốn làm một cuộc giao dịch với cậu.” Diêu An Ninh chọn thủ đoạn quen dùng, cô và Trần Trì không hề có giao tình, muốn Trần Trì ra mặt giúp cô, dù sao cũng phải có mồi nhử.
“Sao?” Trần Trì nhịn không được lại đánh giá người trước mặt lần nữa, trước kia hắn không chú ý, hiện tại hắn nhìn kỹ mới phát hiện dáng vẻ Diêu An Ninh lớn lên cũng không tồi, môi hồng răng trắng, đặc biệt là cặp mắt kia, rất sáng ngời.
Diêu An Ninh lấy di động ra, tìm album, sau đó đưa tới
Tác giả :
An Tưởng Nhiên