Hào Môn Diệm (Tục)
Chương 14
Vừa leo lên giường chợp mắt một lát, thiết bị liên lạc mini hắn chỉ mang theo mỗi khi làm nhiệm vụ đã đổ chuông. Mới đầu còn lười nghe, lúc sau lại nghĩ biết được số này chỉ có mỗi mấy sếp lớn Hào Môn, nhỡ để lỡ việc thì đẹp thành ra hắn lại bò dậy, mò túi quần lấy máy ra, nhìn số thì quả nhiên lạ hoắc.
“A lô?”
“Tôi đây.”
Đầu dây bên kia chỉ nói hai tiếng, Trần Cận đã khựng người, tim hình như cũng khựng luôn một cái, sau lại nghĩ mình phản ứng vậy sao mất mặt quá, liền ráng lấy lại bình tĩnh, làm bộ tỉnh bơ hỏi: “Làm sao?”
“Ổn cả chứ?”
“Vừa vào trận thôi, ai đã biết được.” Hắn trở mình nằm ngửa ra giường, châm chọc, “Anh quan tâm đến đàn em dữ quá ta? Chưa hành động đã sợ tôi gây chuyện hả?”
Thật tình rất muốn nói gì đó, nhưng Fiennes nhận ra hễ trò chuyện với Trần Cận, hắn lại chẳng biết phải làm sao nữa… “Làm gì cũng nhớ cẩn thận, tôi biết cậu liều lĩnh lắm.”
“Không liều mà được chắc, có phải đi làm lần đầu đâu, liều một tí thì cũng để kín kẽ hơn thôi, còn anh khỏi lo, tôi tự biết mình, sẽ không làm gì bậy bạ đâu.”
Hiếm hoi lắm mới được nghe Trần Cận nói năng đứng đắn vậy, Fiennes cũng yên tâm hơn phần nào: “Cậu vẫn đang ở khách sạn à?”
“Hơ…” chẳng hiểu vì sao tự dưng Trần Cận nghe chột dạ, mà ngẫm lại mình có làm gì xấu xa đâu thành ra hắn liền táo gan nhận luôn, “Ờ thì, bữa này về ở… chỗ Nana.”
“Vậy sao.”
Nghe đối phương đáp lạnh nhạt vậy, Trần Cận không khỏi bối rối, lại thấy căng thẳng lạ, hắn tự giác nói thêm: “Không phải ở cùng phòng đâu.”
“Tôi biết.”
Trần Cận thật muốn tự tát mình một cái, sao phải nói tuột ra vậy a, người ta có hỏi mày đâu, không dưng phân bua làm khỉ gì.
Ai biết đối phương còn nói thêm: “Cô ta để cậu ngủ lại, xem ra hai người cũng hợp nhau lắm.”
Vì đoán không ra sếp Fi tính ám chỉ cái gì, hắn đành đáp cho qua: “Ờ cũng tạm.”
“Trước khi sang Ý, tôi còn trống hai ngày, tôi sẽ vòng qua St. Paul.”
Trần Cận cười khẽ: “Thôi đi.”
“Ừm. Nói thật, tôi đã bảo tôi rất nhớ hồi chúng ta ở Hồng Kông mà… ít ra lúc đó còn được thấy cậu mỗi ngày.”
Nghe thể loại rù rì tình tứ đến mức này, có thần kinh que củi nữa cũng không cách nào giả bộ không hiểu được a, Trần Cận đành đáp trớt quớt, ra bộ xấu hổ: “Ha ha, cái nhà trọ lụp xụp ấy mà nhớ nỗi gì…”
Bắt hắn dẫn một lũ đàn em đi bắn nhau ì xèo là chuyện nhỏ, cơ mà đối phó với mấy màn sến súa này thì đâu phải chuyên môn của hắn a, hồi trước có tán tỉnh các em cũng chỉ hót vài câu cưng ơi cưng à là cùng, chứ ăn nói mùi mẫn nghiêm túc thế này… thật là khó đỡ với Trần Cận hắn quá.
“Trung tướng Weddela tặng tôi một chai rượu ngon, hôm nào sẽ cho cậu.”
“Tốt vậy hở?”
“Của người phúc ta thôi, cũng chẳng biết phải tặng cậu món gì nữa.”
“Chứ bình thường anh hay tặng thiên hạ món gì hở? Du lịch Hawai trọn gói bảy ngày bảy đêm, hay thẻ bạch kim chơi golf cả năm?”
“Vậy là hối lộ trắng trợn nhé.”
“Chứ anh bảo quà gì là hợp pháp? Anh tính cho tôi gì đây?”
Fiennes coi bộ đang ngẫm nghĩ thật, mất một lát hắn mới đáp: “Chính tôi.”
Trần Cận phì cười, lại có vẻ thật hồn nhiên phóng túng.
Giữa lúc ấy, đầu dây bên kia hình như có việc gì phải gián đoạn: “Tôi có việc rồi, vậy… gặp sau nhé.”
“Ờ đi đi, nói hoài, bye”
Fiennes vẫn có chút lưu luyến, nhưng lại không muốn để trợ lý nghe được, thành ra đành bực dọc kết thúc câu chuyện: “Cậu… nhớ cẩn thận một chút.”
Trần Cận nghe hắn ta nói cứ như đang dặn dò con nít, rõ là coi thường mình quá thể, mà hắn chỉ thấy thật mắc cười, vậy nên hắn đáp qua loa: “Thật chịu hết nổi anh.”
Gọi điện thế này cũng như tiếp sức cho nhau, Trần Cận lăn ra giường, đầu gối trên tay, nằm tần ngần suy nghĩ, dù hắn có ngốc nghếch về tình cảm đến đâu cũng vẫn hiểu được, mình và Fiennes giờ càng ngày càng giống… giống người ta tâm sự yêu đương với nhau, cứ kiểu này mãi rồi có ổn không đây, thật tình hắn bắt đầu quen với sự tồn tại của đối phương rồi, nếu cứ cố bắt hắn phải phân định rạch ròi ra, rồi hắn cũng sẽ bối rối, bởi vậy nào giờ hắn đâu có dám thử đâu.
Thật ra cứ gặp nhau vài bữa lại xa cách bao lâu thế này, hắn cũng không dám chắc liệu mình có hiểu Fiennes nhiều như mình tưởng không, người ta quyền lớn trong tay, lại giữa xã hội hào nhoáng xô bồ này, có khi chỉ tình cờ đi dự một bữa tiệc tư thôi cũng có thể quen biết đối tượng mới ngay được. Bằng vào bề ngoài và thủ đoạn của Fiennes, có khi hắn ta chỉ cần cố bằng một phần mười cái kiểu vẫn cố với Trần Cận hắn là đủ khiến người khác ngoan ngoãn bị chinh phục rồi.
Ừ thì trong mắt Fiennes hắn có đặc biệt đấy, nhưng thế đâu có nghĩa hắn sẽ là duy nhất. Chính hắn còn chưa từng là một người an phận, cũng biết thừa bản chất bọn đàn ông, chỉ là một khi đã biết mùi kỳ vọng, mọi sự sẽ chẳng còn nằm trong tầm tay hắn nữa.
Quả nhiên con người hắn rất chi không hợp với tiết mục tự kỷ hoành tráng, mà mắc gì cứ hễ dính đến thằng chả là thành rách việc được ngay, lại muốn gì không muốn, chỉ muốn được an toàn chắc chắn. Thôi ngủ ngủ ngủ!
Sáng sớm hôm sau, Nana Hồ gõ cửa phòng hắn. Trần Cận miễn cưỡng lết ra mở cửa, chưa mở được mắt đã thấy một màn chói lóa.
Nana bữa nay ăn bận thật gọn gàng khỏe khoắn, áo hở cổ vàng không tay, quần soóc bò, chân xỏ xăng-đan, tóc cột đuôi ngựa, mặt cũng chỉ đánh chút phấn nhẹ nhàng, trông qua quá lắm là hai mấy tuổi, hoàn toàn không nhìn ra một chút nào vẻ lộng lẫy quyến rũ đêm trước.
“Tôi bận thế này là để trông xứng với anh hơn ít nhiều đấy nhé.” Cô nàng đá lông nheo với hắn.
Bất quá chẳng ăn nhằm gì với Trần Cận: “Thì giày cao gót cũng có leo núi được quái đâu mà.”
“Từ giờ phải gọi là Mân Côi.”
“Cần thiết phải nhàm vậy không a, Mân Côi sao cô không xài luôn Gia Minh đi.” thấy đối phương nhướn mày, xem ra là không hiểu kiểu chơi chữ tiếng Trung, hắn liền phẩy tay, “Rồi biết rồi, giờ tôi là Cain, bạn trai cô chứ gì. Hổm rày thằng Đại Lý nhặt về một con mèo, cũng cho tên Cain.”
Trước khi lên đường, Nana hỏi hắn: “Bình thường tôi gọi anh là A Cận được chứ?”
“Không được.”
“Mình làm gì đã thân nhau thế.”
“Gọi Trần Cận thì sao?”
“Sao cô cứ muốn gọi tên Trung của tôi bằng được vậy?” Hắn vừa xỏ giày vừa quay lại hỏi cô ta.
“Vì có thể anh bằng tên đó, chắc là người đặc biệt.”
“Ai bảo cô thế?”
“Trực giác của phụ nữ. Chứ không sao anh phải keo kiệt vậy?”
“Rồi rồi, cho cô muốn gọi sao thì gọi đó. Làm gì nói như thật.” Trần Cận khoát tay, “Đi thôi chứ? Người Hỏa đường các cô không nằm vùng ở đây hả?”
“Điều đi hết rồi.” Nana khoanh tay bước tới, “Được rồi, còn bạn anh thì sao?”
“Ai?”
“Người ở quán bar đó.”
“Ai nha, mặt cá gỗ a. Ổng nằm vòng ngoài, lúc cần mới ra mặt.” Trần Cận bình tĩnh đáp, rồi tự dưng ghé sang, chỉ chỉ Nana, “Hình như cô là đúng vị của ổng đó nha.”
Nana thích thú đáp trả: “Chứ không phải của anh sao?”
“À trước giờ ăn hoài ngán rồi, giờ phải đổi món khác.” thấy Nana chực xịu mặt, hắn lập tức ra vẻ tán thưởng, “Bữa nay cô trang điểm cũng không tệ há.”
Nana lắc đầu cười khổ, ở cùng với đồ dở hơi vô tâm vô tính này thì phải chịu thôi, xem ra hắn đã quyết không coi cô như một người phụ nữ rồi thì phải. Chính vì bản tính thẳng thắn hết sức khác biệt của hắn, mà gã đàn ông này mới càng tinh khiết và sống động, khiến người ta vừa nếm thử đã dễ dàng cảm thấy lửa lòng rạo rực.
Khu ổ chuột phía Nam St. Paul nằm dưới sự kiểm soát của một trong các tổ chức quyền lực nhất thành phố, ngoài địa bàn chính, Jia Maisi còn xây dựng thêm hai dinh cơ riêng, quây một vòng vây làm căn cứ, để cứ thế ngồi trên cao nhìn xuống một mình một cõi.
Người lạ không thể tùy ý lui tới chỗ này, muốn vào, sẽ bị một đám tay chân lưng đeo súng ống chặn ngoài cửa, hỏi han soát người vài lượt mới có chuyên gia ra dẫn đường đi tiếp.
Trần Cận đương nhiên bị bắt dừng bên ngoài cổng lớn, cũng là con đường duy nhất để xâm nhập vào lãnh địa của Jia Maisi, đợi Nana trao đổi bằng tiếng Tây Ban Nha một hồi với người của chúng xong, một thằng nhỏ liền lên lầu chính thông báo, tiếp nữa hai gã thanh niên vạm vỡ xuất hiện, dẫn bọn họ vào một khu sân cát trống trải, để họ đứng đó chờ tiếp.
Trần Cận nhíu mày, nghiêm túc nhìn Nana: “Giờ mình thành hai tấm bia sống rồi đó. Từ đây nhìn ra góc 40 độ, ít nhất có năm điểm ngắm bắn có thể hạ chúng ta dễ dàng, chắc dễ hơn cả bắn gà gô.”
“Yên tâm đi, Jia Maisi không ra tay với đối tác tương lai đâu, giờ ta rất an toàn.”
Pằng- Véo! Âm thanh chát chúa bất thần vang lên đập tan khoảng không vốn êm ả, vùng cát sát bên chân Trần Cận vừa hứng một viên đạn, cát bắn tứ tung, chỉ một giây mà nghe rợn cả người.
Trần Cận nhảy dựng lên theo phản xạ, gào ầm lên: “Tiều, có lộn không hả?!!” vừa xong đúng là định bắn hắn thật mà!
Thấy có người đang chạy lại phía mình, hắn cắn răng liếc xéo Nana đứng cạnh, lúc này sắc mặt cũng đã muốn khó coi: “Thế này cũng là an toàn hả?”
Nana thở dài, lại trở ra trao đổi với bọn họ, hai phút sau cô ta quay về: “Mấy đứa nhỏ bên kia bị cướp cò súng thôi.”
Trần Cận nghe xong lý do mà muốn cười ra nước mắt a: “Cướp cò? Mẹ nó chứ! Rốt cuộc thì có mấy đứa đang định cướp cò ở đằng đó a.”
“Kiên nhẫn một chút đi, nói thật nhé, giờ dù họ có bắn thủng mu bàn chân anh thật, anh cũng chỉ có thể tự vào viện mà băng bó thôi.”
“Hôm nay ra đường đúng là xui xẻo, chắc chắn có tiết mục ghê gớm lắm đang chờ đón ta đây.”
Lại một hồi lâu lắc nữa, Trần Cận đứng bêu nắng chờ hoài đã thấy hơi bực bội.
“Thằng cha Jia Maisi ấy rốt cuộc định làm gì hả, xem ra hắn cũng chẳng hám tiền như người ta đồn đâu.”
Cuối cùng, lại hai gã cao lớn nữa đi ra, dẫn họ rời khỏi sân cát, đi tiếp chừng trăm mét, rẽ ngoặt lên cầu thang, qua một hành lang khá sâu, quẹo trái lần nữa thì được thấy thiên đường thứ thiệt. Một lán trại nằm giữa thảm thực vật nhiệt đới trù phú như rừng mưa, trên cái cây cạnh cửa còn thấy một đôi vẹt Kim Cương đang đậu.
Thấy cả hòn giả sơn bên trong, Trần Cận thật muốn líu lưỡi: thằng cha này tự cho mình là hoàng đế mất rồi, đúng là biết khoe mẽ quá mà! Để mình chờ mốc mặt ngoài kia, còn nó ngồi trong đây sung sướng.
Nana vào trong lán trước, Trần Cận bám gót theo. Ngoài vài tên vệ sĩ cầm súng máy và bọn người làm, còn gã đàn ông đang an vị trên ghế mây đan có vẻ rất thích ý kia hẳn là Jia Maisi lừng lẫy. Nhìn cách nào hắn ta cũng chỉ ngoài bốn mươi, da ngăm đen, mặt tròn trịa, trông qua thì khá hiền lành, không mấy giống loại ác ôn, thật giỏi lừa thiên hạ.
Hắn ta không đứng dậy, chỉ giơ tay chào rồi mời họ ngồi, tay kia còn đang pha trà đạo, hắn dùng cây gắp cặp hai chén trà thoang thoảng mùi lúa mạch, đặt trước mặt bọn họ.
Đoạn, Jia Maisi nói bằng thứ tiếng Anh khá gượng gạo: “Mân Côi, được nghe về cô đã lâu. Không giấu gì cô, gần đây tình hình không tốt lắm, tin tức nhộn nhạo, tôi cũng bị đám cảnh sát vùng này làm phiền nhiều, họ thèm muốn địa bàn của tôi chẳng phải mới ngày một ngày hai, giờ thì càng được thể xâu xé tôi không tha, cứ như bọn vừa cắn thuốc vậy.” Nói đến đây hắn lại quay về tiếng Bồ Đào Nha, “Tôi chỉ e mấy ngày này sẽ có người đến quấy rối, nên tháng này chuyện làm ăn phải ngừng đã. Mời các vị về cho.”
Nana cố tình hạ giọng hỏi: “Tôi nghe nói chỉ chỗ ngài mới có SCAR, phải không? Hàng tốt như vậy, lo gì không bán được giá.”
Đối phương cười phá lên: “Thông tin của cô nhanh nhạy quá đấy.”
SCAR mà Nana nói chính là súng trường đột kích SCAR, chỉ lục quân và bộ binh tự do từng được sử dụng, bởi vậy nếu chúng xuất hiện ở chợ đen thế này, thật sự là một món hàng xa xỉ.
“Tôi chỉ cần vài cây.” Trần Cận phác một động tác tay, đưa ra một con số không cao không thấp, “Nhưng ông phải có hàng.”
“Các người tới không đúng lúc rồi. Tôi đã nói thời gian này không làm ăn. Nếu anh cần gấp vậy thật, tôi giới thiệu anh sang phía Bắc, nghe nói lão Tonga bên đó còn ít hàng dự trữ.”
Trần Cận ngắt lời hắn bằng tiếng Anh: “Bên đó khéo M4 còn chẳng có, nếu tôi lo quáng quàng cho xong cũng được đã chẳng phải tốn công đến tìm ông.”
Nana vừa định phiên dịch đã bị Jia Maisi giơ tay ngăn lại, hắn ta nghe hiểu, lại săm soi Trần Cận vài lần nữa rồi mới đáp: “Dù có Mân Côi đây đảm bảo, tôi cũng không định vội vàng tung báu vật ra lúc này đâu.”
Không ít ông trùm Brazil đều chỉ nhận khách hàng do người quen giới thiệu. Vì bọn chúng quá cáo già, thận trọng, lại đặc biệt nhạy cảm với gián điệp, nếu không phải bản thân Trần Cận cũng đầy vẻ giang hồ, chắc hắn đã bị lộ từ sớm rồi, đây cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu khiến Hào Môn phải đưa toàn thủ lĩnh ra trận, loại công việc này chỉ cần non nớt một chút thôi cũng đủ mất mạng.
Để an toàn, Trần Cận không dám tâng bốc thêm điều kiện ban đầu hắn đưa ra nữa, càng hùng hồn nghe chỉ càng dỏm hơn, hắn đâu định khoe sơ hở, ở St. Paul à, bọn rắn độc này dư sức khiến họ u mê sa bẫy. Gã Jia Maisi này tinh quái như một con cáo già, nếu bị hắn ta tóm đuôi rồi, sẽ khó thoát lắm.
Nana cố ý thỏa hiệp: “Lần trước tôi cần mấy cây P90, ông cũng nói không có hàng.”
“Súng tự động thì thực sự tôi không có, mà cô cũng biết rồi, loại đó độ chính xác không cao.”
“Giờ bồ tôi ông cũng lại không tin, vậy là ông không muốn làm ăn với tôi rồi.”
“Anh ta là người của cô, đương nhiên là tôi tin. Có điều… tôi cũng không thể ham làm ăn hơn ham sống a, món hàng quý này tôi chỉ định để dùng giữ mạng lúc bọn rác rưởi trong thành phố ập đến đây thôi.” Jia Maisi rõ ràng đã hơi do dự, “Tôi có thể xoay từ nguồn khác cho cô, nếu cô cần gấp. Có điều vẫn phải có người sang Venezuela.”
Trần Cận sấn bước lên, gã vệ sĩ đứng cạnh đó đã chực phản ứng thì bị Jia Maisi giơ tay cản lại. Trần Cận ung dung nhìn hắn ta, rồi hạ giọng hỏi: “Vậy, Rio có hàng chứ?”
Hai mắt Jia Maisi lóe sáng, hắn lập tức hỏi lại dù đã thừa hiểu: “Anh có ý gì?”
“Ông đã không chịu nhả ra, thì ít ra cũng nể mặt chút đi, chỉ đường cho bọn tôi.”
Nana cũng hùa theo: “Nghe nói ông cũng có làm trung gian mà?”
“Là người nước ngoài mà các vị biết không ít đâu. Muốn hàng cũng không phải không có cách, nhưng để có câu trả lời đích xác thì phải kiên nhẫn thôi.”
“Bao giờ thì có câu trả lời chính xác?” biết thừa hắn ta đang cố tình lòe bịp, cũng không dám khinh thường, Trần Cận vẫn diễn đến trọn vai, “Cuối tuần chúng tôi rời St. Paul.”
Jia Maisi nhìn chăm chăm nước trà trong chén của họ, đoạn chậm rãi giơ ba ngón tay: “Ba ngày nữa, nếu có tin tôi sẽ tìm người báo cho các vị.”
“Được, ba ngày.” Trần Cận dứt khoát lùi lại nửa bước, gật đầu với Nana, ý bảo về thôi.
Lần cuối Trần Cận liếc mắt nhìn Jia Maisi, đối phương cũng đang quan sát hắn, bởi vậy hắn thản nhiên làm ra vẻ kiêu căng đúng kiểu khách hàng, ung dung giơ tay phải ra bắt: “Hy vọng sẽ đợi được tin tốt của ông.”
—–
Mân Côi vs Gia Minh: =)) là gì? là gì đâu =)) tên nhân vật đồng thời cũng là tên tiểu thuyết của Tàu thôi mà =)) nghe đâu xuất bản từ năm 1982 nên hẳn là đã đi vào lòng công chúng:”> như Lan và Điệp của mình chăng =))??
“A lô?”
“Tôi đây.”
Đầu dây bên kia chỉ nói hai tiếng, Trần Cận đã khựng người, tim hình như cũng khựng luôn một cái, sau lại nghĩ mình phản ứng vậy sao mất mặt quá, liền ráng lấy lại bình tĩnh, làm bộ tỉnh bơ hỏi: “Làm sao?”
“Ổn cả chứ?”
“Vừa vào trận thôi, ai đã biết được.” Hắn trở mình nằm ngửa ra giường, châm chọc, “Anh quan tâm đến đàn em dữ quá ta? Chưa hành động đã sợ tôi gây chuyện hả?”
Thật tình rất muốn nói gì đó, nhưng Fiennes nhận ra hễ trò chuyện với Trần Cận, hắn lại chẳng biết phải làm sao nữa… “Làm gì cũng nhớ cẩn thận, tôi biết cậu liều lĩnh lắm.”
“Không liều mà được chắc, có phải đi làm lần đầu đâu, liều một tí thì cũng để kín kẽ hơn thôi, còn anh khỏi lo, tôi tự biết mình, sẽ không làm gì bậy bạ đâu.”
Hiếm hoi lắm mới được nghe Trần Cận nói năng đứng đắn vậy, Fiennes cũng yên tâm hơn phần nào: “Cậu vẫn đang ở khách sạn à?”
“Hơ…” chẳng hiểu vì sao tự dưng Trần Cận nghe chột dạ, mà ngẫm lại mình có làm gì xấu xa đâu thành ra hắn liền táo gan nhận luôn, “Ờ thì, bữa này về ở… chỗ Nana.”
“Vậy sao.”
Nghe đối phương đáp lạnh nhạt vậy, Trần Cận không khỏi bối rối, lại thấy căng thẳng lạ, hắn tự giác nói thêm: “Không phải ở cùng phòng đâu.”
“Tôi biết.”
Trần Cận thật muốn tự tát mình một cái, sao phải nói tuột ra vậy a, người ta có hỏi mày đâu, không dưng phân bua làm khỉ gì.
Ai biết đối phương còn nói thêm: “Cô ta để cậu ngủ lại, xem ra hai người cũng hợp nhau lắm.”
Vì đoán không ra sếp Fi tính ám chỉ cái gì, hắn đành đáp cho qua: “Ờ cũng tạm.”
“Trước khi sang Ý, tôi còn trống hai ngày, tôi sẽ vòng qua St. Paul.”
Trần Cận cười khẽ: “Thôi đi.”
“Ừm. Nói thật, tôi đã bảo tôi rất nhớ hồi chúng ta ở Hồng Kông mà… ít ra lúc đó còn được thấy cậu mỗi ngày.”
Nghe thể loại rù rì tình tứ đến mức này, có thần kinh que củi nữa cũng không cách nào giả bộ không hiểu được a, Trần Cận đành đáp trớt quớt, ra bộ xấu hổ: “Ha ha, cái nhà trọ lụp xụp ấy mà nhớ nỗi gì…”
Bắt hắn dẫn một lũ đàn em đi bắn nhau ì xèo là chuyện nhỏ, cơ mà đối phó với mấy màn sến súa này thì đâu phải chuyên môn của hắn a, hồi trước có tán tỉnh các em cũng chỉ hót vài câu cưng ơi cưng à là cùng, chứ ăn nói mùi mẫn nghiêm túc thế này… thật là khó đỡ với Trần Cận hắn quá.
“Trung tướng Weddela tặng tôi một chai rượu ngon, hôm nào sẽ cho cậu.”
“Tốt vậy hở?”
“Của người phúc ta thôi, cũng chẳng biết phải tặng cậu món gì nữa.”
“Chứ bình thường anh hay tặng thiên hạ món gì hở? Du lịch Hawai trọn gói bảy ngày bảy đêm, hay thẻ bạch kim chơi golf cả năm?”
“Vậy là hối lộ trắng trợn nhé.”
“Chứ anh bảo quà gì là hợp pháp? Anh tính cho tôi gì đây?”
Fiennes coi bộ đang ngẫm nghĩ thật, mất một lát hắn mới đáp: “Chính tôi.”
Trần Cận phì cười, lại có vẻ thật hồn nhiên phóng túng.
Giữa lúc ấy, đầu dây bên kia hình như có việc gì phải gián đoạn: “Tôi có việc rồi, vậy… gặp sau nhé.”
“Ờ đi đi, nói hoài, bye”
Fiennes vẫn có chút lưu luyến, nhưng lại không muốn để trợ lý nghe được, thành ra đành bực dọc kết thúc câu chuyện: “Cậu… nhớ cẩn thận một chút.”
Trần Cận nghe hắn ta nói cứ như đang dặn dò con nít, rõ là coi thường mình quá thể, mà hắn chỉ thấy thật mắc cười, vậy nên hắn đáp qua loa: “Thật chịu hết nổi anh.”
Gọi điện thế này cũng như tiếp sức cho nhau, Trần Cận lăn ra giường, đầu gối trên tay, nằm tần ngần suy nghĩ, dù hắn có ngốc nghếch về tình cảm đến đâu cũng vẫn hiểu được, mình và Fiennes giờ càng ngày càng giống… giống người ta tâm sự yêu đương với nhau, cứ kiểu này mãi rồi có ổn không đây, thật tình hắn bắt đầu quen với sự tồn tại của đối phương rồi, nếu cứ cố bắt hắn phải phân định rạch ròi ra, rồi hắn cũng sẽ bối rối, bởi vậy nào giờ hắn đâu có dám thử đâu.
Thật ra cứ gặp nhau vài bữa lại xa cách bao lâu thế này, hắn cũng không dám chắc liệu mình có hiểu Fiennes nhiều như mình tưởng không, người ta quyền lớn trong tay, lại giữa xã hội hào nhoáng xô bồ này, có khi chỉ tình cờ đi dự một bữa tiệc tư thôi cũng có thể quen biết đối tượng mới ngay được. Bằng vào bề ngoài và thủ đoạn của Fiennes, có khi hắn ta chỉ cần cố bằng một phần mười cái kiểu vẫn cố với Trần Cận hắn là đủ khiến người khác ngoan ngoãn bị chinh phục rồi.
Ừ thì trong mắt Fiennes hắn có đặc biệt đấy, nhưng thế đâu có nghĩa hắn sẽ là duy nhất. Chính hắn còn chưa từng là một người an phận, cũng biết thừa bản chất bọn đàn ông, chỉ là một khi đã biết mùi kỳ vọng, mọi sự sẽ chẳng còn nằm trong tầm tay hắn nữa.
Quả nhiên con người hắn rất chi không hợp với tiết mục tự kỷ hoành tráng, mà mắc gì cứ hễ dính đến thằng chả là thành rách việc được ngay, lại muốn gì không muốn, chỉ muốn được an toàn chắc chắn. Thôi ngủ ngủ ngủ!
Sáng sớm hôm sau, Nana Hồ gõ cửa phòng hắn. Trần Cận miễn cưỡng lết ra mở cửa, chưa mở được mắt đã thấy một màn chói lóa.
Nana bữa nay ăn bận thật gọn gàng khỏe khoắn, áo hở cổ vàng không tay, quần soóc bò, chân xỏ xăng-đan, tóc cột đuôi ngựa, mặt cũng chỉ đánh chút phấn nhẹ nhàng, trông qua quá lắm là hai mấy tuổi, hoàn toàn không nhìn ra một chút nào vẻ lộng lẫy quyến rũ đêm trước.
“Tôi bận thế này là để trông xứng với anh hơn ít nhiều đấy nhé.” Cô nàng đá lông nheo với hắn.
Bất quá chẳng ăn nhằm gì với Trần Cận: “Thì giày cao gót cũng có leo núi được quái đâu mà.”
“Từ giờ phải gọi là Mân Côi.”
“Cần thiết phải nhàm vậy không a, Mân Côi sao cô không xài luôn Gia Minh đi.” thấy đối phương nhướn mày, xem ra là không hiểu kiểu chơi chữ tiếng Trung, hắn liền phẩy tay, “Rồi biết rồi, giờ tôi là Cain, bạn trai cô chứ gì. Hổm rày thằng Đại Lý nhặt về một con mèo, cũng cho tên Cain.”
Trước khi lên đường, Nana hỏi hắn: “Bình thường tôi gọi anh là A Cận được chứ?”
“Không được.”
“Mình làm gì đã thân nhau thế.”
“Gọi Trần Cận thì sao?”
“Sao cô cứ muốn gọi tên Trung của tôi bằng được vậy?” Hắn vừa xỏ giày vừa quay lại hỏi cô ta.
“Vì có thể anh bằng tên đó, chắc là người đặc biệt.”
“Ai bảo cô thế?”
“Trực giác của phụ nữ. Chứ không sao anh phải keo kiệt vậy?”
“Rồi rồi, cho cô muốn gọi sao thì gọi đó. Làm gì nói như thật.” Trần Cận khoát tay, “Đi thôi chứ? Người Hỏa đường các cô không nằm vùng ở đây hả?”
“Điều đi hết rồi.” Nana khoanh tay bước tới, “Được rồi, còn bạn anh thì sao?”
“Ai?”
“Người ở quán bar đó.”
“Ai nha, mặt cá gỗ a. Ổng nằm vòng ngoài, lúc cần mới ra mặt.” Trần Cận bình tĩnh đáp, rồi tự dưng ghé sang, chỉ chỉ Nana, “Hình như cô là đúng vị của ổng đó nha.”
Nana thích thú đáp trả: “Chứ không phải của anh sao?”
“À trước giờ ăn hoài ngán rồi, giờ phải đổi món khác.” thấy Nana chực xịu mặt, hắn lập tức ra vẻ tán thưởng, “Bữa nay cô trang điểm cũng không tệ há.”
Nana lắc đầu cười khổ, ở cùng với đồ dở hơi vô tâm vô tính này thì phải chịu thôi, xem ra hắn đã quyết không coi cô như một người phụ nữ rồi thì phải. Chính vì bản tính thẳng thắn hết sức khác biệt của hắn, mà gã đàn ông này mới càng tinh khiết và sống động, khiến người ta vừa nếm thử đã dễ dàng cảm thấy lửa lòng rạo rực.
Khu ổ chuột phía Nam St. Paul nằm dưới sự kiểm soát của một trong các tổ chức quyền lực nhất thành phố, ngoài địa bàn chính, Jia Maisi còn xây dựng thêm hai dinh cơ riêng, quây một vòng vây làm căn cứ, để cứ thế ngồi trên cao nhìn xuống một mình một cõi.
Người lạ không thể tùy ý lui tới chỗ này, muốn vào, sẽ bị một đám tay chân lưng đeo súng ống chặn ngoài cửa, hỏi han soát người vài lượt mới có chuyên gia ra dẫn đường đi tiếp.
Trần Cận đương nhiên bị bắt dừng bên ngoài cổng lớn, cũng là con đường duy nhất để xâm nhập vào lãnh địa của Jia Maisi, đợi Nana trao đổi bằng tiếng Tây Ban Nha một hồi với người của chúng xong, một thằng nhỏ liền lên lầu chính thông báo, tiếp nữa hai gã thanh niên vạm vỡ xuất hiện, dẫn bọn họ vào một khu sân cát trống trải, để họ đứng đó chờ tiếp.
Trần Cận nhíu mày, nghiêm túc nhìn Nana: “Giờ mình thành hai tấm bia sống rồi đó. Từ đây nhìn ra góc 40 độ, ít nhất có năm điểm ngắm bắn có thể hạ chúng ta dễ dàng, chắc dễ hơn cả bắn gà gô.”
“Yên tâm đi, Jia Maisi không ra tay với đối tác tương lai đâu, giờ ta rất an toàn.”
Pằng- Véo! Âm thanh chát chúa bất thần vang lên đập tan khoảng không vốn êm ả, vùng cát sát bên chân Trần Cận vừa hứng một viên đạn, cát bắn tứ tung, chỉ một giây mà nghe rợn cả người.
Trần Cận nhảy dựng lên theo phản xạ, gào ầm lên: “Tiều, có lộn không hả?!!” vừa xong đúng là định bắn hắn thật mà!
Thấy có người đang chạy lại phía mình, hắn cắn răng liếc xéo Nana đứng cạnh, lúc này sắc mặt cũng đã muốn khó coi: “Thế này cũng là an toàn hả?”
Nana thở dài, lại trở ra trao đổi với bọn họ, hai phút sau cô ta quay về: “Mấy đứa nhỏ bên kia bị cướp cò súng thôi.”
Trần Cận nghe xong lý do mà muốn cười ra nước mắt a: “Cướp cò? Mẹ nó chứ! Rốt cuộc thì có mấy đứa đang định cướp cò ở đằng đó a.”
“Kiên nhẫn một chút đi, nói thật nhé, giờ dù họ có bắn thủng mu bàn chân anh thật, anh cũng chỉ có thể tự vào viện mà băng bó thôi.”
“Hôm nay ra đường đúng là xui xẻo, chắc chắn có tiết mục ghê gớm lắm đang chờ đón ta đây.”
Lại một hồi lâu lắc nữa, Trần Cận đứng bêu nắng chờ hoài đã thấy hơi bực bội.
“Thằng cha Jia Maisi ấy rốt cuộc định làm gì hả, xem ra hắn cũng chẳng hám tiền như người ta đồn đâu.”
Cuối cùng, lại hai gã cao lớn nữa đi ra, dẫn họ rời khỏi sân cát, đi tiếp chừng trăm mét, rẽ ngoặt lên cầu thang, qua một hành lang khá sâu, quẹo trái lần nữa thì được thấy thiên đường thứ thiệt. Một lán trại nằm giữa thảm thực vật nhiệt đới trù phú như rừng mưa, trên cái cây cạnh cửa còn thấy một đôi vẹt Kim Cương đang đậu.
Thấy cả hòn giả sơn bên trong, Trần Cận thật muốn líu lưỡi: thằng cha này tự cho mình là hoàng đế mất rồi, đúng là biết khoe mẽ quá mà! Để mình chờ mốc mặt ngoài kia, còn nó ngồi trong đây sung sướng.
Nana vào trong lán trước, Trần Cận bám gót theo. Ngoài vài tên vệ sĩ cầm súng máy và bọn người làm, còn gã đàn ông đang an vị trên ghế mây đan có vẻ rất thích ý kia hẳn là Jia Maisi lừng lẫy. Nhìn cách nào hắn ta cũng chỉ ngoài bốn mươi, da ngăm đen, mặt tròn trịa, trông qua thì khá hiền lành, không mấy giống loại ác ôn, thật giỏi lừa thiên hạ.
Hắn ta không đứng dậy, chỉ giơ tay chào rồi mời họ ngồi, tay kia còn đang pha trà đạo, hắn dùng cây gắp cặp hai chén trà thoang thoảng mùi lúa mạch, đặt trước mặt bọn họ.
Đoạn, Jia Maisi nói bằng thứ tiếng Anh khá gượng gạo: “Mân Côi, được nghe về cô đã lâu. Không giấu gì cô, gần đây tình hình không tốt lắm, tin tức nhộn nhạo, tôi cũng bị đám cảnh sát vùng này làm phiền nhiều, họ thèm muốn địa bàn của tôi chẳng phải mới ngày một ngày hai, giờ thì càng được thể xâu xé tôi không tha, cứ như bọn vừa cắn thuốc vậy.” Nói đến đây hắn lại quay về tiếng Bồ Đào Nha, “Tôi chỉ e mấy ngày này sẽ có người đến quấy rối, nên tháng này chuyện làm ăn phải ngừng đã. Mời các vị về cho.”
Nana cố tình hạ giọng hỏi: “Tôi nghe nói chỉ chỗ ngài mới có SCAR, phải không? Hàng tốt như vậy, lo gì không bán được giá.”
Đối phương cười phá lên: “Thông tin của cô nhanh nhạy quá đấy.”
SCAR mà Nana nói chính là súng trường đột kích SCAR, chỉ lục quân và bộ binh tự do từng được sử dụng, bởi vậy nếu chúng xuất hiện ở chợ đen thế này, thật sự là một món hàng xa xỉ.
“Tôi chỉ cần vài cây.” Trần Cận phác một động tác tay, đưa ra một con số không cao không thấp, “Nhưng ông phải có hàng.”
“Các người tới không đúng lúc rồi. Tôi đã nói thời gian này không làm ăn. Nếu anh cần gấp vậy thật, tôi giới thiệu anh sang phía Bắc, nghe nói lão Tonga bên đó còn ít hàng dự trữ.”
Trần Cận ngắt lời hắn bằng tiếng Anh: “Bên đó khéo M4 còn chẳng có, nếu tôi lo quáng quàng cho xong cũng được đã chẳng phải tốn công đến tìm ông.”
Nana vừa định phiên dịch đã bị Jia Maisi giơ tay ngăn lại, hắn ta nghe hiểu, lại săm soi Trần Cận vài lần nữa rồi mới đáp: “Dù có Mân Côi đây đảm bảo, tôi cũng không định vội vàng tung báu vật ra lúc này đâu.”
Không ít ông trùm Brazil đều chỉ nhận khách hàng do người quen giới thiệu. Vì bọn chúng quá cáo già, thận trọng, lại đặc biệt nhạy cảm với gián điệp, nếu không phải bản thân Trần Cận cũng đầy vẻ giang hồ, chắc hắn đã bị lộ từ sớm rồi, đây cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu khiến Hào Môn phải đưa toàn thủ lĩnh ra trận, loại công việc này chỉ cần non nớt một chút thôi cũng đủ mất mạng.
Để an toàn, Trần Cận không dám tâng bốc thêm điều kiện ban đầu hắn đưa ra nữa, càng hùng hồn nghe chỉ càng dỏm hơn, hắn đâu định khoe sơ hở, ở St. Paul à, bọn rắn độc này dư sức khiến họ u mê sa bẫy. Gã Jia Maisi này tinh quái như một con cáo già, nếu bị hắn ta tóm đuôi rồi, sẽ khó thoát lắm.
Nana cố ý thỏa hiệp: “Lần trước tôi cần mấy cây P90, ông cũng nói không có hàng.”
“Súng tự động thì thực sự tôi không có, mà cô cũng biết rồi, loại đó độ chính xác không cao.”
“Giờ bồ tôi ông cũng lại không tin, vậy là ông không muốn làm ăn với tôi rồi.”
“Anh ta là người của cô, đương nhiên là tôi tin. Có điều… tôi cũng không thể ham làm ăn hơn ham sống a, món hàng quý này tôi chỉ định để dùng giữ mạng lúc bọn rác rưởi trong thành phố ập đến đây thôi.” Jia Maisi rõ ràng đã hơi do dự, “Tôi có thể xoay từ nguồn khác cho cô, nếu cô cần gấp. Có điều vẫn phải có người sang Venezuela.”
Trần Cận sấn bước lên, gã vệ sĩ đứng cạnh đó đã chực phản ứng thì bị Jia Maisi giơ tay cản lại. Trần Cận ung dung nhìn hắn ta, rồi hạ giọng hỏi: “Vậy, Rio có hàng chứ?”
Hai mắt Jia Maisi lóe sáng, hắn lập tức hỏi lại dù đã thừa hiểu: “Anh có ý gì?”
“Ông đã không chịu nhả ra, thì ít ra cũng nể mặt chút đi, chỉ đường cho bọn tôi.”
Nana cũng hùa theo: “Nghe nói ông cũng có làm trung gian mà?”
“Là người nước ngoài mà các vị biết không ít đâu. Muốn hàng cũng không phải không có cách, nhưng để có câu trả lời đích xác thì phải kiên nhẫn thôi.”
“Bao giờ thì có câu trả lời chính xác?” biết thừa hắn ta đang cố tình lòe bịp, cũng không dám khinh thường, Trần Cận vẫn diễn đến trọn vai, “Cuối tuần chúng tôi rời St. Paul.”
Jia Maisi nhìn chăm chăm nước trà trong chén của họ, đoạn chậm rãi giơ ba ngón tay: “Ba ngày nữa, nếu có tin tôi sẽ tìm người báo cho các vị.”
“Được, ba ngày.” Trần Cận dứt khoát lùi lại nửa bước, gật đầu với Nana, ý bảo về thôi.
Lần cuối Trần Cận liếc mắt nhìn Jia Maisi, đối phương cũng đang quan sát hắn, bởi vậy hắn thản nhiên làm ra vẻ kiêu căng đúng kiểu khách hàng, ung dung giơ tay phải ra bắt: “Hy vọng sẽ đợi được tin tốt của ông.”
—–
Mân Côi vs Gia Minh: =)) là gì? là gì đâu =)) tên nhân vật đồng thời cũng là tên tiểu thuyết của Tàu thôi mà =)) nghe đâu xuất bản từ năm 1982 nên hẳn là đã đi vào lòng công chúng:”> như Lan và Điệp của mình chăng =))??
Tác giả :
Hiểu Xuân