Hào Môn Diệm (Tục)
Chương 11
Sáng sớm hôm sau, Trần Cận bị tiếng gõ cửa đánh thức, hắn quào quào tóc, bực bội nghĩ lại đêm qua mình ngủ đầy mộng mị, thật khó chịu.
Tùy tiện tròng cái áo ba lỗ đen qua đầu rồi đi ra ngoài, thấy Fiennes đang ngồi cạnh thằng tóc vàng, mỗi người một máy tính, cùng chăm chú nghiên cứu gì đó.
Fiennes gật gật với hắn, rồi quay lại màn hình, nói: “Cà phê mới pha, còn nóng đấy.”
“Ờ.” Trần Cận cũng chẳng nghĩ gì, đi thẳng đến chỗ Fiennes, cầm cái cốc có quai trước mặt hắn lên, uống liền mấy hớp.
Herman lập tức ngẩng lên, nheo nheo mắt, như thể lúc này mới nhận ra sự có mặt của Trần Cận, rồi bắt đầu nhìn hắn hết sức kỳ dị.
Đợi đến khi ý thức được mình vừa uống cốc của Fiennes, Trần Cận mới nhận ra hành động của mình trong mắt người ngoài coi bộ hơi quá trớn, đã vậy thì coi như không biết luôn, hắn tỉnh bơ quay sang nhìn bản vẽ đồ họa trên màn hình.
“Sòng bạc à?” Trần Cận thờ ơ hỏi, nghe giọng thì rõ là kẻ có nghề, cha mẹ đều là dân cờ bạc chuyên nghiệp, nên hắn nhìn qua đã biết bản vẽ kết cấu này là của cái gì.
Herman có vẻ ngạc nhiên, bất quá ngoài mặt vẫn ra bộ khinh khỉnh: “Sao anh biết đây là sòng bạc?”
Từ bé đã phải lăn lộn chán chê ở những nơi ấy, đương nhiên sẽ có ít nhiều kinh nghiệm, bất quá chẳng đáng để hắn khoe khoang, cũng đâu có hay ho gì.
“Chú em hỏi làm gì!” Trần Cận cười khẩy, ngồi ghé xuống tay vịn ghế Fiennes, “Bao giờ đi xử lý người thứ hai?”
“Đêm nay.” Giờ ánh mắt Fiennes đã hoàn toàn chú tâm vào hắn, “Chúng ta sẽ gặp Sirmione.”
Trần Cận cũng không ngờ việc gấp vậy: “Con gái Duoni à? Phải đến sòng bạc sao, cô ta làm gì ở đó?”
Herman giải thích bằng giọng đều đều cứng nhắc: “Sirmione, con gái cả của Duoni, ba tư tuổi, quản lý hoạt động làm ăn tại Đông bán cầu của Duoni, người đàn bà này không phải khách thường xuyên tại sòng bạc, nhưng mỗi thứ sáu thứ hai của tháng, cô ta sẽ tới sòng bạc Itar chơi vài ván.”
“Đúng đêm nay à.” Trần Cận nhìn tư liệu về Sirmioen trên màn hình, một người phụ nữ tóc đen xinh đẹp, “Cô ta thường chơi gì?”
“Tùy hứng, nhưng nhất định phải có một ván Poker Texas.”
Trần Cận hỏi tiếp: “Chỉ có thể tiếp xúc tại sòng bạc à?”
Herman đáp bằng giọng vô cảm: “Không, nhưng chỉ ở sòng bạc mới lấy được vân tay cô ta. Bàn tay phải cô ta cụt ngón áp út do một tai nạn bất ngờ, bởi vậy cô ta luôn đi găng tay đen tơ tằm, chỉ tháo găng duy nhất tại bàn chơi bài mà thôi.”
“Cô nàng cố chấp dữ ta.” Trần Cận mở cái hộp Fiennes đưa cho hắn, nhướn mày, “Ai cha! Chuẩn bị giùm cả quần áo lẫn đạo cụ cơ à nói xem, muốn tôi làm gì đây?”
“Tôi sẽ đi cùng cậu.” Fiennes nhẹ nhàng nói, giống như thuận miệng quyết định, nhưng hoàn toàn không để ai thảo luận gì thêm, “Đây là danh sách mọi tay chia bài chuyên nghiệp Herman lấy được nhờ xâm nhập vào mạng nội bộ của các sòng bạc, những sòng cùng hệ thống thường mượn tay chia bài của nhau, vì vậy cậu có thể trà trộn được.”
Trần Cận nghiêng đầu: “Dù có dùng căn cước giả trà trộn vào đó, nhưng sao chắc được tôi sẽ đứng tại bàn Sirmione?”
Herman đời nào để người ta nghi ngờ khả năng làm việc của mình: “Một tay chia bài Hoa kiều đã được điều làm nhiệm vụ này, đêm nay anh ta gặp rắc rối không thể tới được, thẻ trong hộp là tên anh ta, tôi đã thay ảnh và thông tin của anh vào, đêm nay anh sẽ là anh ta. Người chia bài cũng được chọn qua rút thăm và điều động nhân viên, sau đó sẽ lên danh sách trên hệ thống máy tính của sòng bạc. Bất kể kết quả rút thăm thế nào, tôi cũng sẽ cho anh có mặt trong danh sách chính thức.”
Trần Cận tỉnh rụi hỏi: “Vậy nhỡ cậu thất bại thì sao?”
Herman lừ mắt nhìn hắn: “Itar không phải sòng bạc hàng đầu thế giới, tường lửa của nó tôi xử lý được trong vòng nửa tiếng đồng hồ, anh nên lo thân mình đi thì hơn, cơ hội chỉ có một, chớ để thất bại.”
Tiều! Trần Cận hừ lạnh, nghĩ không dưng mình lại bị thằng nhãi này lên giọng dạy dỗ.
Hắn quay lại nhìn Fiennes: “Lần trước anh ra mặt rồi còn gì, làm gì phải đích thân đi lắm thế?”
Fiennes bình thản nhìn lại hắn: “Nếu không có cơ hội tiếp xúc chính diện với Sirmione thì kế hoạch của ta coi như hỏng hết, quanh cô ta có rất nhiều vệ sĩ, đêm nay cậu lại chỉ là người chia bài.”
“Coi bộ anh có vai khác ngon hơn nhiều đây.” Trần Cận hiểu ra ngay tức khắc.
“Ngồi ghế bên trái sát cạnh cô ta, rồi lựa cơ hội bắt chuyện, tôi sẽ lấy được ảnh chụp.” Herman đốp chát chen vào, “Trò đóng vai đông-gioăng hào hoa này, không phải sở trường của anh sao?”
Trần Cận bật cười chế nhạo: “Ngài Fi đây đâu có thèm loại phụ nữ ấy chứ, cậu em tưởng khẩu vị của ngài ấy cũng tệ như cậu a?”
Herman ngẩn người mất mấy giây, đoạn cau mặt lại, không đáp lời. Thấy đối phương chịu thua, Trần Cận cũng chẳng thèm bồi thêm câu nào nữa, hắn quay lưng định bỏ đi.
“Cậu đi đâu thế?” Đột nhiên Fiennes gọi giật hắn lại.
Trần Cận quay lại, tỉnh bơ huơ tay: “Kiếm mấy bộ bài luyện chơi, lâu lâu không chia bài rồi, tay cứng quèo à.”
“Trong phòng khách có mấy bộ đấy.”
“Ờ ai bảo mấy người háo hức kỳ vọng vào tôi thế cơ, để khỏi làm hư chuyện, tôi đành đi tập dợt chút xíu vậy, không lát diễn lại lộ bem cả.” Nói rồi uể oải lượn ra phòng ngoài.
Herman đợi Trần Cận đi khỏi rồi mới nói: “Xem ra anh ta rất tin tưởng anh.”
“Phải.”
Fiennes đáp rất đương nhiên, khóe môi còn hiện rõ một nụ cười kiêu ngạo. Herman nhăn mày, hắn thấy vẻ tự tin của gã đàn ông này sao thật lộ liễu, lộ liễu đến khiến hắn khó chịu, Herman nghĩ thiên hạ luôn chỉ thấy bộ dạng khiêm tốn lịch thiệp của Fiennes, nhưng đâu ai biết bản chất hắn ta thực ra là kẻ nham hiểm đầy thủ đoạn, bạc tình bạc nghĩa.
“Chẳng qua anh ta chưa được nếm mùi bị phản bội thôi.” Herman cười bỡn cợt, “Anh ta có biết mình đang bán mạng cho ai không vậy? Có biết rằng chẳng qua mình chỉ đang bị lợi dụng không?”
“Tôi không cần cậu dạy tôi tôi là người thế nào, vì tôi không quan tâm.” khi Fiennes nói những lời này, đôi mắt hắn đã bị phủ mờ dưới một tầng sương giận dữ, khí thế bức người lúc này khác hoàn toàn vẻ ôn hòa ban nãy, Herman chợt rùng mình, tóc gáy cũng muốn rờn rợn dựng đứng, bản năng tự vệ mách bảo hắn rằng nguy hiểm đang đến.
“Tôi nhịn cậu không phải vì tôi sợ cậu, mà là tôi nể mặt chị cậu, nếu cậu cho rằng tôi nợ cô ấy, thì cũng chẳng đến phiên cậu đòi tôi. Chuyện lần này cứ lo giải quyết cho xong phần mình, lúc ấy may ra cậu sẽ được trở lại tổng cục FBI. Cậu đã gây hấn với tôi không ít lần, nhưng chưa bao giờ thực sự động tới được yếu điểm của tôi. Giờ tôi nói cho cậu hay, người vừa đứng đây chính là yếu điểm của tôi đó, nếu cậu không định giúp cậu ấy, thì rời khỏi đây ngay lập tức. Lần sau tôi sẽ không nương tay thế này đâu. Tôi đã cho cậu cơ hội, có nắm được nó hay không là việc của cậu.”
Nói dứt lời, Fiennes cương quyết đứng dậy rời khỏi phòng họp, để lại Danny Herman đứng như trời trồng, mặt tái nhợt.
Mười giờ đêm hôm đó, tại sòng bạc Itar của thành phố Rio.
Trần Cận dùng thẻ nhân viên giả để qua cửa kiểm tra, lọt được vào sòng bạc, đến khi mò đến khu vực thay đồ của nhân viên, hắn bị một gã quản lý trung niên chặn lại.
“Mặt lạ à, mới tới hả?” Hai mắt đối phương quét như chiếu đèn pha từ chân lên đầu hắn.
Trần Cận cười cầu tài: “Bên Saint dư người quá rồi, các sếp bảo em xuống đây thay ca cho mấy đứa.”
Gã kia vẫn thận trọng hỏi tiếp: “Đứa nào nhờ chú mày đến thay?”
“Ramirez, em sẽ đứng bàn của Sirmione ấy, tài chia bài của thằng em chả ăn đứt nó.”
Đối phương nhìn hắn chằm chằm hết mấy giây, rồi tự nhiên dễ dãi hẳn, còn tiện tay chỉ vào trong: “Còn chỗ đấy, thằng Resa sẽ xếp cho chú mày, lô bốn, bảy, mười hai là ghế VIP, lát nữa đến lượt vào đứng bàn cố làm ăn ngon lành vào.”
“Biết rồi.” Trần Cận tuyền một bộ dạng ta đây đã sành sỏi, cứ thế nghênh ngang đi vào khu thay đồ nhân viên.
Cứ như rành đường lắm rồi, thỉnh thoảng hắn còn gật đầu chào hỏi ai đó, chỗ này lâu lâu vẫn có người lạ mặt vào, đã qua được cửa an ninh, những người ở trong cũng không để ý gì hắn nữa.
Trần Cận cấp tốc mặc bộ đồ nhân viên của tay chia bài đã bị “ép uổng” nghỉ làm vào người, đeo nơ cổ và găng tay, cẩn thận lần theo bảng điện tử chỉ đường trên hành lang.
Năm phút sau, hắn thấy tên giả của mình được chỉ về phía lô ghế số bảy.
Nhìn qua trong lô có đến hơn chục người, nhưng cạnh bàn đánh bạc chỉ có duy nhất một người phụ nữ trông ra dáng thiếu phụ, chính là mục tiêu đêm nay, Sirmione. Cái cằm thon nhọn với làn da màu tối, đôi mắt lấp lánh quyến rũ lâu lâu lại làm như vô tình liếc sang vị khách ngồi bên trái, hiển nhiên là cô tã đã có chút hứng thú với gương mặt điển trai đó.
Trong một giây, luồng mắt Trần Cận và Fiennes cũng giao nhau, bất quá họ lập tức nhìn lảng đi như không quen biết.
Trên bàn có cả thảy năm người, còn lại đứng cách chừng hai mét đều là vệ sĩ riêng của khách. Một mình Sirmione dẫn theo ba người, dễ nhìn ra bình thường cô ta rất thận trọng.
Trần Cận mỉm cười, bắt đầu tuần tự kiểm, xáo, chia bài.
Sirmione khẽ ho húng hắng, rồi chậm rãi cởi găng tay, đoạn tao nhã cầm hai lá bài kín của mình trên bàn.
Trần Cận chia tiếp mấy lá công khai. Fiennes lắc đầu, lật một đôi 10 của mình lên. Sirmione liếc nhìn Fiennes, cũng lật ba lá, vận số những người còn lại xem chừng cũng không đỏ lắm, họ đều bỏ bài hoặc chỉ dám theo một khoản nho nhỏ.
Thắng thua trên chiếu bạc đều nhờ vận may và lợi thế, tâm trạng Sirmione hôm nay xem ra không tệ, nụ cười lúc nào cũng chực trên môi. Cứ ba lượt cô ta lại đổi bài một lần, mức cược cũng càng lúc càng lớn hơn.
Nửa tiếng sau, xong ván bài, khách đứng dậy rời bàn, Trần Cận làm một động tác mời lịch sự. Còn lại mấy người không thắng lượt nào, hình như đều có quen biết với Sirmione, họ trao đổi với nhau vài câu khách sáo rồi cũng mất hứng ra về cả.
Trong phòng có chút oi bức, Fiennes vừa thua một khoản nho nhỏ, lúc này hắn đứng dậy cởi bớt một khuy cổ, ánh mắt trắng trợn quét về phía Trần Cận, xem hắn đang đứng chỉn chu dọn phỉnh trên bàn cùng người phụ việc.
Trần Cận vốn đương thể hiện rất chi thuần thục nhập vai, bất quá không dưng bị ánh mắt chăm chú nóng rực của Fiennes chiếu tướng, nhất thời hắn cũng phát run, thành ra không khỏi ưỡn ngực chỉnh trang tư thế, bụng thầm rủa không hiểu Fiennes bữa nay bị đứt dây thần kinh nào rồi, kịch bản làm khỉ gì có đoạn này.
Trần Cận lừ mắt cảnh cáo hắn nhanh như chớp, rồi lập tức cúi xuống làm như không liên quan. Vài giây sau, đối phương coi bộ đã chịu nhận ra tình hình, lúc ấy mới chịu lịch lãm quay lại phía Sirmione.
Sirmione vừa nhận găng tay từ một vệ sĩ, giờ đang chậm rãi xỏ vào, xem ra cũng đang có ý nán lại ít lâu.
“Tiểu thư Sirmione, có thể mời cô một bữa ăn khuya chứ?” Fiennes ngỏ lời thẳng luôn, giọng điệu nghe qua dù cũng có phần thành thật, nhưng lời lẽ vẫn không giấu được vẻ lả lơi.
Sirmione quay lại liếc nhìn hắn, rồi mỉm cười từ chối: “Xin lỗi, tôi không có thói quen ấy.”
Cô ta không thích sự tự tin trong ánh mắt hắn, quá xâm lược, như thể cô ta chắc chắn sẽ nhận lời hắn vậy. Loại đàn ông bề ngoài hào hoa phong nhã, nhưng bên trong mục rữa bỉ ổi này cô ta chẳng lạ lẫm gì, họ tiếp cận cô ta, đơn giản là vì vài mục đích khó mà thổ lộ với kẻ khác. Người này không phải đối tượng lý tưởng cho cô ta xây dựng quan hệ, hời hợt bông lơn thì được, hay nếu định chơi bời, thì hắn quả là thích hợp. Đàn ông đẹp mã, đôi khi vẫn rất được phụ nữ ưa thích.
Sirmione nháy mắt với gã vệ sĩ bên cạnh, đối phương liền đưa xắc tay, cô ta lấy một tấm danh thiếp ra: “Nếu có rảnh, anh cứ gọi cho thư ký của tôi, cô ấy sẽ xếp lịch hẹn cho anh.”
Fiennes không hề có vẻ phật ý vì bị từ chối, ngược lại hắn lịch lãm đưa tay nhận tấm danh thiếp: “Cô còn chưa biết tên tôi mà.”
“Tôi biết tên anh, hẳn phải gọi anh là: “Quý ông điển trai” rồi. Bởi vì những người như anh, chắc hiếm có cơ hội dùng tên thật lắm.”
Đến đây thì Trần Cận xong việc, hắn rời khỏi lô, cửa khép lại sau lưng, hắn không nghe được câu trả lời của Fiennes, cũng chẳng biết màn lả lơi trong đó còn tiếp diễn đến bao giờ, nhưng hắn hiểu một điều, ván bài đêm nay, Fiennes mới đích thực là kẻ chiến thắng.
Mẹ nó! Sao hắn lại cảm giác như mình là đồ kỳ đà cản mũi thiên hạ chứ, mà việc gì phải diễn thật quá đáng vậy hả?!
Thật không hiểu vì sao xong nhiệm vụ rồi còn thấy khó chịu vậy, về đến khách sạn đã quá mười hai giờ, Trần Cận không về phòng mình mà hùng hổ xông vào phòng kỹ thuật, đại bản doanh của thằng Đức tóc vàng, rồi quăng cộp hộp bài poker lên bàn.
“Bài Sirmione động vào tôi đánh dấu rồi đó, tự mở ra mà xem.” nói xong lập tức quay ngoắt chực bỏ đi.
Herman không khách khí gọi giật hắn lại: “Ảnh võng mạc đâu?”
“Đi mà hỏi ngài Fi ấy.” hắn ta không lấy được mới là lạ, con mụ ấy thật chỉ thiếu điều nhảy xổ vào quắp lấy hắn nữa thôi.
“Thế sao anh ta còn ở trong thành phố?”
Trần Cận đã bước một chân ra khỏi phòng rồi còn bị câu hỏi này làm khựng lại, hắn quay lại, ánh mắt có chút phức tạp: “Anh ta vẫn đang trong thành phố à?”
“Kết quả định vị GPS là vậy.”
Trần Cận cau mày, vội lấy điện thoại ra gọi Fiennes. Sau sáu hồi chuông, hắn ngắt máy: “Không nghe, hay là gặp chuyện gì rồi?”
“Không có đâu.” Herman mỉa mai: “Tay trợ lý Norman đó chẳng đi theo là gì, tôi thấy chắc tám phần mười là đang đi chơi bời thác loạn ở Sambodromo rồi. Chậc chậc, đừng tưởng người ta trông đàng hoàng đứng đắn mà lầm, lúc có cơ hội cũng chẳng quên hưởng thụ đâu.”
“Cậu có ý gì hả?” Giọng Trần Cận đã muốn nóng nảy.
Đối phương khẽ hừ một tiếng: “Đàn ông trên trái đất này đến Rio làm gì hả? Chẳng lẽ anh không biết?”
À phải, chỉ cần có tiền, Rio thứ gì chẳng có, từ bãi biển ngợp nắng, đến người đẹp dập dìu.
Nếu là trước kia, chính hắn cũng sẽ không do dự rẽ ngang tạt dọc ngay khi có dịp, hay thậm chí sà vào ăn chơi quên đường về. Nhưng giờ, bị trói chân rồi, tự dưng muốn làm gì cũng thấy lấn cấn không xong.
Bất quá, lúc này hắn thật tình chẳng dư hơi đôi co với thằng em tóc vàng, thằng này là đồ lé mắt, bản tính nhỏ nhen, đã suy nghĩ cực đoan còn thích ăn nói bí hiểm, Trần Cận không thèm chấp nó.
Nhưng đối phương vừa thấy hắn định bỏ đi, lập tức giở giọng khích bác hòng kéo lại: “Xem ra anh và Fiennes thân nhau lắm hả?”
Trần Cận đã ngấy tận cổ trò móc máy của thằng tóc vàng này rồi, bất quá vẫn lỡ chân dừng lại nghe nó nói nhảm, cứ như không nói ra thì nó nghẹn họng chết không bằng.
“Người đó chỉ cần gần gũi với ai, cũng giống như tuyên bố trò chơi đã bắt đầu. Thủ đoạn vờn giỡn của anh ta thì khỏi nói, căn bản chẳng ai thỏa mãn được loại người đó đâu.”
Trần Cận quay bước lại, đứng trước mặt hắn, hất cằm: “Vòng vo đủ rồi đó, cuối cùng là cậu tính nói gì hả?”
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh, coi chừng đó. Loại cấp trên ấy không bao giờ thật lòng đối tốt với đàn em đâu, anh ta chỉ quen coi lòng tin của kẻ khác như gạch lót đường cho mình, rồi vứt bỏ họ không thương tiếc. Đừng để mình bị lợi dụng.”
“Chú mày sủa cái khỉ gì thế! Anh đây làm gì cũng có thù lao hết, bị lợi dụng thì sao nào, ai dám nói mình cao quý hơn kẻ khác chứ?!” Hắn chống tay trên mặt bàn Herman, nhìn chằm chằm vào hắn ta châm chọc, “Thật ra chú mày ấy, ném đá giấu tay, đặt điều gây sự, mà nghe sao cũng như mày từng bị anh ta đá rồi ấy nhỉ.”
Đối phương cũng không ngờ Trần Cận phản ứng bình tĩnh đến thế, thành ra hắn buột miệng nói: “Là chị tôi, những gì chị ấy phải chịu khiến tôi tin mình nên nhắc nhở một chút mấy kẻ tưởng mình đã là tay chân thân tín của các ông lớn lắm rồi, cứ đâm đầu vào đi, nhưng coi chừng thiệt thân đó.”
Thấy Trần Cận hơi nhíu mày, Herman lạnh lùng nói tiếp: “Họ từng yêu nhau, anh ta làm như chỉ trừ kết hôn, còn lại sẵn sàng dành tất cả cho chị ấy, rốt cuộc thì sao, quá lắm mới hơn một năm đã đi tìm tình nhân mới, rồi không những đuổi chị tôi khỏi vị trí ở Otford, còn đặt chuyện vu oan cho chị ấy, buộc chị ấy rời hội đồng quản trị. Chị tôi làm trợ lý riêng phục vụ anh ta ba năm trời, giúp anh ta dàn xếp không biết bao nhiêu vụ không ra gì, cuối cùng anh ta phẩy tay một cái là vứt bỏ! Chị ấy rõ ràng thật lòng với anh ta, vậy mà bị ép đến mức phải tự tử… tuy may mắn cứu được, nhưng người cũng thành tàn phế.”
Nghe xong một tràng, Trần Cận điềm nhiên hỏi: “Và vì thế nên cậu thù anh ta?”
“Anh ta thay người thân cận như thay áo, trước giờ toàn là lợi dụng xong rồi vứt bỏ, anh biết được bao nhiêu bí mật của anh ta nào, sao dám chắc chắn rằng anh ta sẽ đặc biệt trọng vọng mình chứ? Còn may anh không phải phụ nữ đó, đỡ phải lo dây dưa tình cảm với anh ta, bằng không sau này đến lúc chịu hết nổi mới thú vị à”
“Này tóc vàng, cuối cùng thì anh biết chú mày rồi…” Trần Cận giật cổ áo hắn, thái độ tỉnh bơ hết sức trêu ngươi, còn giơ tay phải vỗ bộp bộp lên cái mặt lạnh đã muốn cứng đờ của Herman, “Chú mày đang nghĩ mình và bà con họ hàng bị người ta đùa bỡn, rồi chú mày không cam tâm phải không. Cơ mà phải thừa nhận đi, đó toàn là các người tự chuốc lấy đấy chứ, cứ đừng chọc vào anh ta thì đâu có sao Nào là mơ mộng ganh tức cay cú, vì sao hả? Chỉ vì tự mày biết mình… kém cỏi hơn anh ta. Một thằng đàn ông lại đi mở miệng đâm thọc sau lưng người khác, thử tự xem mình ấu trĩ đến mức nào! Có giỏi thì đi mà ngả bài với anh ta.”
Nói xong hắn rút tay lại, tiện thể xô Herman té ngửa xuống cái ghế sau lưng, rồi lười biếng vươn vai vặn vẹo: “Ngồi làm hăng say đến giờ chắc chẳng phải vì tính lấy lòng tụi này đâu nhỉ. Thôi đi ngủ sớm đê, coi chừng mai mắt thâm đen thui giờ”
Danny Herman vẫn ngồi đờ người tại chỗ, trong đầu hắn lúc này đang vang lại câu cảnh cáo của Fiennes ban sáng “Người vừa đứng đây chính là yếu điểm của tôi đó.”, giờ thì hắn đã tin, quan hệ giữa gã Leslie Trần ấy và Andre Fiennes thật sự không tầm thường.
—-
Sambodromo: Vận động trường samba cho khán giả mua vé vào xem trong Carnival ở Rio =]] xếp ham chơi dữ đa =]] để cái bạn íu-điểm ợ nhà cãi lộn với con nít để đi nhảy nhót đa =]] để coi lát về bạn íu-điểm bản sẽ wẫy dáng gì nghen =))))
Tùy tiện tròng cái áo ba lỗ đen qua đầu rồi đi ra ngoài, thấy Fiennes đang ngồi cạnh thằng tóc vàng, mỗi người một máy tính, cùng chăm chú nghiên cứu gì đó.
Fiennes gật gật với hắn, rồi quay lại màn hình, nói: “Cà phê mới pha, còn nóng đấy.”
“Ờ.” Trần Cận cũng chẳng nghĩ gì, đi thẳng đến chỗ Fiennes, cầm cái cốc có quai trước mặt hắn lên, uống liền mấy hớp.
Herman lập tức ngẩng lên, nheo nheo mắt, như thể lúc này mới nhận ra sự có mặt của Trần Cận, rồi bắt đầu nhìn hắn hết sức kỳ dị.
Đợi đến khi ý thức được mình vừa uống cốc của Fiennes, Trần Cận mới nhận ra hành động của mình trong mắt người ngoài coi bộ hơi quá trớn, đã vậy thì coi như không biết luôn, hắn tỉnh bơ quay sang nhìn bản vẽ đồ họa trên màn hình.
“Sòng bạc à?” Trần Cận thờ ơ hỏi, nghe giọng thì rõ là kẻ có nghề, cha mẹ đều là dân cờ bạc chuyên nghiệp, nên hắn nhìn qua đã biết bản vẽ kết cấu này là của cái gì.
Herman có vẻ ngạc nhiên, bất quá ngoài mặt vẫn ra bộ khinh khỉnh: “Sao anh biết đây là sòng bạc?”
Từ bé đã phải lăn lộn chán chê ở những nơi ấy, đương nhiên sẽ có ít nhiều kinh nghiệm, bất quá chẳng đáng để hắn khoe khoang, cũng đâu có hay ho gì.
“Chú em hỏi làm gì!” Trần Cận cười khẩy, ngồi ghé xuống tay vịn ghế Fiennes, “Bao giờ đi xử lý người thứ hai?”
“Đêm nay.” Giờ ánh mắt Fiennes đã hoàn toàn chú tâm vào hắn, “Chúng ta sẽ gặp Sirmione.”
Trần Cận cũng không ngờ việc gấp vậy: “Con gái Duoni à? Phải đến sòng bạc sao, cô ta làm gì ở đó?”
Herman giải thích bằng giọng đều đều cứng nhắc: “Sirmione, con gái cả của Duoni, ba tư tuổi, quản lý hoạt động làm ăn tại Đông bán cầu của Duoni, người đàn bà này không phải khách thường xuyên tại sòng bạc, nhưng mỗi thứ sáu thứ hai của tháng, cô ta sẽ tới sòng bạc Itar chơi vài ván.”
“Đúng đêm nay à.” Trần Cận nhìn tư liệu về Sirmioen trên màn hình, một người phụ nữ tóc đen xinh đẹp, “Cô ta thường chơi gì?”
“Tùy hứng, nhưng nhất định phải có một ván Poker Texas.”
Trần Cận hỏi tiếp: “Chỉ có thể tiếp xúc tại sòng bạc à?”
Herman đáp bằng giọng vô cảm: “Không, nhưng chỉ ở sòng bạc mới lấy được vân tay cô ta. Bàn tay phải cô ta cụt ngón áp út do một tai nạn bất ngờ, bởi vậy cô ta luôn đi găng tay đen tơ tằm, chỉ tháo găng duy nhất tại bàn chơi bài mà thôi.”
“Cô nàng cố chấp dữ ta.” Trần Cận mở cái hộp Fiennes đưa cho hắn, nhướn mày, “Ai cha! Chuẩn bị giùm cả quần áo lẫn đạo cụ cơ à nói xem, muốn tôi làm gì đây?”
“Tôi sẽ đi cùng cậu.” Fiennes nhẹ nhàng nói, giống như thuận miệng quyết định, nhưng hoàn toàn không để ai thảo luận gì thêm, “Đây là danh sách mọi tay chia bài chuyên nghiệp Herman lấy được nhờ xâm nhập vào mạng nội bộ của các sòng bạc, những sòng cùng hệ thống thường mượn tay chia bài của nhau, vì vậy cậu có thể trà trộn được.”
Trần Cận nghiêng đầu: “Dù có dùng căn cước giả trà trộn vào đó, nhưng sao chắc được tôi sẽ đứng tại bàn Sirmione?”
Herman đời nào để người ta nghi ngờ khả năng làm việc của mình: “Một tay chia bài Hoa kiều đã được điều làm nhiệm vụ này, đêm nay anh ta gặp rắc rối không thể tới được, thẻ trong hộp là tên anh ta, tôi đã thay ảnh và thông tin của anh vào, đêm nay anh sẽ là anh ta. Người chia bài cũng được chọn qua rút thăm và điều động nhân viên, sau đó sẽ lên danh sách trên hệ thống máy tính của sòng bạc. Bất kể kết quả rút thăm thế nào, tôi cũng sẽ cho anh có mặt trong danh sách chính thức.”
Trần Cận tỉnh rụi hỏi: “Vậy nhỡ cậu thất bại thì sao?”
Herman lừ mắt nhìn hắn: “Itar không phải sòng bạc hàng đầu thế giới, tường lửa của nó tôi xử lý được trong vòng nửa tiếng đồng hồ, anh nên lo thân mình đi thì hơn, cơ hội chỉ có một, chớ để thất bại.”
Tiều! Trần Cận hừ lạnh, nghĩ không dưng mình lại bị thằng nhãi này lên giọng dạy dỗ.
Hắn quay lại nhìn Fiennes: “Lần trước anh ra mặt rồi còn gì, làm gì phải đích thân đi lắm thế?”
Fiennes bình thản nhìn lại hắn: “Nếu không có cơ hội tiếp xúc chính diện với Sirmione thì kế hoạch của ta coi như hỏng hết, quanh cô ta có rất nhiều vệ sĩ, đêm nay cậu lại chỉ là người chia bài.”
“Coi bộ anh có vai khác ngon hơn nhiều đây.” Trần Cận hiểu ra ngay tức khắc.
“Ngồi ghế bên trái sát cạnh cô ta, rồi lựa cơ hội bắt chuyện, tôi sẽ lấy được ảnh chụp.” Herman đốp chát chen vào, “Trò đóng vai đông-gioăng hào hoa này, không phải sở trường của anh sao?”
Trần Cận bật cười chế nhạo: “Ngài Fi đây đâu có thèm loại phụ nữ ấy chứ, cậu em tưởng khẩu vị của ngài ấy cũng tệ như cậu a?”
Herman ngẩn người mất mấy giây, đoạn cau mặt lại, không đáp lời. Thấy đối phương chịu thua, Trần Cận cũng chẳng thèm bồi thêm câu nào nữa, hắn quay lưng định bỏ đi.
“Cậu đi đâu thế?” Đột nhiên Fiennes gọi giật hắn lại.
Trần Cận quay lại, tỉnh bơ huơ tay: “Kiếm mấy bộ bài luyện chơi, lâu lâu không chia bài rồi, tay cứng quèo à.”
“Trong phòng khách có mấy bộ đấy.”
“Ờ ai bảo mấy người háo hức kỳ vọng vào tôi thế cơ, để khỏi làm hư chuyện, tôi đành đi tập dợt chút xíu vậy, không lát diễn lại lộ bem cả.” Nói rồi uể oải lượn ra phòng ngoài.
Herman đợi Trần Cận đi khỏi rồi mới nói: “Xem ra anh ta rất tin tưởng anh.”
“Phải.”
Fiennes đáp rất đương nhiên, khóe môi còn hiện rõ một nụ cười kiêu ngạo. Herman nhăn mày, hắn thấy vẻ tự tin của gã đàn ông này sao thật lộ liễu, lộ liễu đến khiến hắn khó chịu, Herman nghĩ thiên hạ luôn chỉ thấy bộ dạng khiêm tốn lịch thiệp của Fiennes, nhưng đâu ai biết bản chất hắn ta thực ra là kẻ nham hiểm đầy thủ đoạn, bạc tình bạc nghĩa.
“Chẳng qua anh ta chưa được nếm mùi bị phản bội thôi.” Herman cười bỡn cợt, “Anh ta có biết mình đang bán mạng cho ai không vậy? Có biết rằng chẳng qua mình chỉ đang bị lợi dụng không?”
“Tôi không cần cậu dạy tôi tôi là người thế nào, vì tôi không quan tâm.” khi Fiennes nói những lời này, đôi mắt hắn đã bị phủ mờ dưới một tầng sương giận dữ, khí thế bức người lúc này khác hoàn toàn vẻ ôn hòa ban nãy, Herman chợt rùng mình, tóc gáy cũng muốn rờn rợn dựng đứng, bản năng tự vệ mách bảo hắn rằng nguy hiểm đang đến.
“Tôi nhịn cậu không phải vì tôi sợ cậu, mà là tôi nể mặt chị cậu, nếu cậu cho rằng tôi nợ cô ấy, thì cũng chẳng đến phiên cậu đòi tôi. Chuyện lần này cứ lo giải quyết cho xong phần mình, lúc ấy may ra cậu sẽ được trở lại tổng cục FBI. Cậu đã gây hấn với tôi không ít lần, nhưng chưa bao giờ thực sự động tới được yếu điểm của tôi. Giờ tôi nói cho cậu hay, người vừa đứng đây chính là yếu điểm của tôi đó, nếu cậu không định giúp cậu ấy, thì rời khỏi đây ngay lập tức. Lần sau tôi sẽ không nương tay thế này đâu. Tôi đã cho cậu cơ hội, có nắm được nó hay không là việc của cậu.”
Nói dứt lời, Fiennes cương quyết đứng dậy rời khỏi phòng họp, để lại Danny Herman đứng như trời trồng, mặt tái nhợt.
Mười giờ đêm hôm đó, tại sòng bạc Itar của thành phố Rio.
Trần Cận dùng thẻ nhân viên giả để qua cửa kiểm tra, lọt được vào sòng bạc, đến khi mò đến khu vực thay đồ của nhân viên, hắn bị một gã quản lý trung niên chặn lại.
“Mặt lạ à, mới tới hả?” Hai mắt đối phương quét như chiếu đèn pha từ chân lên đầu hắn.
Trần Cận cười cầu tài: “Bên Saint dư người quá rồi, các sếp bảo em xuống đây thay ca cho mấy đứa.”
Gã kia vẫn thận trọng hỏi tiếp: “Đứa nào nhờ chú mày đến thay?”
“Ramirez, em sẽ đứng bàn của Sirmione ấy, tài chia bài của thằng em chả ăn đứt nó.”
Đối phương nhìn hắn chằm chằm hết mấy giây, rồi tự nhiên dễ dãi hẳn, còn tiện tay chỉ vào trong: “Còn chỗ đấy, thằng Resa sẽ xếp cho chú mày, lô bốn, bảy, mười hai là ghế VIP, lát nữa đến lượt vào đứng bàn cố làm ăn ngon lành vào.”
“Biết rồi.” Trần Cận tuyền một bộ dạng ta đây đã sành sỏi, cứ thế nghênh ngang đi vào khu thay đồ nhân viên.
Cứ như rành đường lắm rồi, thỉnh thoảng hắn còn gật đầu chào hỏi ai đó, chỗ này lâu lâu vẫn có người lạ mặt vào, đã qua được cửa an ninh, những người ở trong cũng không để ý gì hắn nữa.
Trần Cận cấp tốc mặc bộ đồ nhân viên của tay chia bài đã bị “ép uổng” nghỉ làm vào người, đeo nơ cổ và găng tay, cẩn thận lần theo bảng điện tử chỉ đường trên hành lang.
Năm phút sau, hắn thấy tên giả của mình được chỉ về phía lô ghế số bảy.
Nhìn qua trong lô có đến hơn chục người, nhưng cạnh bàn đánh bạc chỉ có duy nhất một người phụ nữ trông ra dáng thiếu phụ, chính là mục tiêu đêm nay, Sirmione. Cái cằm thon nhọn với làn da màu tối, đôi mắt lấp lánh quyến rũ lâu lâu lại làm như vô tình liếc sang vị khách ngồi bên trái, hiển nhiên là cô tã đã có chút hứng thú với gương mặt điển trai đó.
Trong một giây, luồng mắt Trần Cận và Fiennes cũng giao nhau, bất quá họ lập tức nhìn lảng đi như không quen biết.
Trên bàn có cả thảy năm người, còn lại đứng cách chừng hai mét đều là vệ sĩ riêng của khách. Một mình Sirmione dẫn theo ba người, dễ nhìn ra bình thường cô ta rất thận trọng.
Trần Cận mỉm cười, bắt đầu tuần tự kiểm, xáo, chia bài.
Sirmione khẽ ho húng hắng, rồi chậm rãi cởi găng tay, đoạn tao nhã cầm hai lá bài kín của mình trên bàn.
Trần Cận chia tiếp mấy lá công khai. Fiennes lắc đầu, lật một đôi 10 của mình lên. Sirmione liếc nhìn Fiennes, cũng lật ba lá, vận số những người còn lại xem chừng cũng không đỏ lắm, họ đều bỏ bài hoặc chỉ dám theo một khoản nho nhỏ.
Thắng thua trên chiếu bạc đều nhờ vận may và lợi thế, tâm trạng Sirmione hôm nay xem ra không tệ, nụ cười lúc nào cũng chực trên môi. Cứ ba lượt cô ta lại đổi bài một lần, mức cược cũng càng lúc càng lớn hơn.
Nửa tiếng sau, xong ván bài, khách đứng dậy rời bàn, Trần Cận làm một động tác mời lịch sự. Còn lại mấy người không thắng lượt nào, hình như đều có quen biết với Sirmione, họ trao đổi với nhau vài câu khách sáo rồi cũng mất hứng ra về cả.
Trong phòng có chút oi bức, Fiennes vừa thua một khoản nho nhỏ, lúc này hắn đứng dậy cởi bớt một khuy cổ, ánh mắt trắng trợn quét về phía Trần Cận, xem hắn đang đứng chỉn chu dọn phỉnh trên bàn cùng người phụ việc.
Trần Cận vốn đương thể hiện rất chi thuần thục nhập vai, bất quá không dưng bị ánh mắt chăm chú nóng rực của Fiennes chiếu tướng, nhất thời hắn cũng phát run, thành ra không khỏi ưỡn ngực chỉnh trang tư thế, bụng thầm rủa không hiểu Fiennes bữa nay bị đứt dây thần kinh nào rồi, kịch bản làm khỉ gì có đoạn này.
Trần Cận lừ mắt cảnh cáo hắn nhanh như chớp, rồi lập tức cúi xuống làm như không liên quan. Vài giây sau, đối phương coi bộ đã chịu nhận ra tình hình, lúc ấy mới chịu lịch lãm quay lại phía Sirmione.
Sirmione vừa nhận găng tay từ một vệ sĩ, giờ đang chậm rãi xỏ vào, xem ra cũng đang có ý nán lại ít lâu.
“Tiểu thư Sirmione, có thể mời cô một bữa ăn khuya chứ?” Fiennes ngỏ lời thẳng luôn, giọng điệu nghe qua dù cũng có phần thành thật, nhưng lời lẽ vẫn không giấu được vẻ lả lơi.
Sirmione quay lại liếc nhìn hắn, rồi mỉm cười từ chối: “Xin lỗi, tôi không có thói quen ấy.”
Cô ta không thích sự tự tin trong ánh mắt hắn, quá xâm lược, như thể cô ta chắc chắn sẽ nhận lời hắn vậy. Loại đàn ông bề ngoài hào hoa phong nhã, nhưng bên trong mục rữa bỉ ổi này cô ta chẳng lạ lẫm gì, họ tiếp cận cô ta, đơn giản là vì vài mục đích khó mà thổ lộ với kẻ khác. Người này không phải đối tượng lý tưởng cho cô ta xây dựng quan hệ, hời hợt bông lơn thì được, hay nếu định chơi bời, thì hắn quả là thích hợp. Đàn ông đẹp mã, đôi khi vẫn rất được phụ nữ ưa thích.
Sirmione nháy mắt với gã vệ sĩ bên cạnh, đối phương liền đưa xắc tay, cô ta lấy một tấm danh thiếp ra: “Nếu có rảnh, anh cứ gọi cho thư ký của tôi, cô ấy sẽ xếp lịch hẹn cho anh.”
Fiennes không hề có vẻ phật ý vì bị từ chối, ngược lại hắn lịch lãm đưa tay nhận tấm danh thiếp: “Cô còn chưa biết tên tôi mà.”
“Tôi biết tên anh, hẳn phải gọi anh là: “Quý ông điển trai” rồi. Bởi vì những người như anh, chắc hiếm có cơ hội dùng tên thật lắm.”
Đến đây thì Trần Cận xong việc, hắn rời khỏi lô, cửa khép lại sau lưng, hắn không nghe được câu trả lời của Fiennes, cũng chẳng biết màn lả lơi trong đó còn tiếp diễn đến bao giờ, nhưng hắn hiểu một điều, ván bài đêm nay, Fiennes mới đích thực là kẻ chiến thắng.
Mẹ nó! Sao hắn lại cảm giác như mình là đồ kỳ đà cản mũi thiên hạ chứ, mà việc gì phải diễn thật quá đáng vậy hả?!
Thật không hiểu vì sao xong nhiệm vụ rồi còn thấy khó chịu vậy, về đến khách sạn đã quá mười hai giờ, Trần Cận không về phòng mình mà hùng hổ xông vào phòng kỹ thuật, đại bản doanh của thằng Đức tóc vàng, rồi quăng cộp hộp bài poker lên bàn.
“Bài Sirmione động vào tôi đánh dấu rồi đó, tự mở ra mà xem.” nói xong lập tức quay ngoắt chực bỏ đi.
Herman không khách khí gọi giật hắn lại: “Ảnh võng mạc đâu?”
“Đi mà hỏi ngài Fi ấy.” hắn ta không lấy được mới là lạ, con mụ ấy thật chỉ thiếu điều nhảy xổ vào quắp lấy hắn nữa thôi.
“Thế sao anh ta còn ở trong thành phố?”
Trần Cận đã bước một chân ra khỏi phòng rồi còn bị câu hỏi này làm khựng lại, hắn quay lại, ánh mắt có chút phức tạp: “Anh ta vẫn đang trong thành phố à?”
“Kết quả định vị GPS là vậy.”
Trần Cận cau mày, vội lấy điện thoại ra gọi Fiennes. Sau sáu hồi chuông, hắn ngắt máy: “Không nghe, hay là gặp chuyện gì rồi?”
“Không có đâu.” Herman mỉa mai: “Tay trợ lý Norman đó chẳng đi theo là gì, tôi thấy chắc tám phần mười là đang đi chơi bời thác loạn ở Sambodromo rồi. Chậc chậc, đừng tưởng người ta trông đàng hoàng đứng đắn mà lầm, lúc có cơ hội cũng chẳng quên hưởng thụ đâu.”
“Cậu có ý gì hả?” Giọng Trần Cận đã muốn nóng nảy.
Đối phương khẽ hừ một tiếng: “Đàn ông trên trái đất này đến Rio làm gì hả? Chẳng lẽ anh không biết?”
À phải, chỉ cần có tiền, Rio thứ gì chẳng có, từ bãi biển ngợp nắng, đến người đẹp dập dìu.
Nếu là trước kia, chính hắn cũng sẽ không do dự rẽ ngang tạt dọc ngay khi có dịp, hay thậm chí sà vào ăn chơi quên đường về. Nhưng giờ, bị trói chân rồi, tự dưng muốn làm gì cũng thấy lấn cấn không xong.
Bất quá, lúc này hắn thật tình chẳng dư hơi đôi co với thằng em tóc vàng, thằng này là đồ lé mắt, bản tính nhỏ nhen, đã suy nghĩ cực đoan còn thích ăn nói bí hiểm, Trần Cận không thèm chấp nó.
Nhưng đối phương vừa thấy hắn định bỏ đi, lập tức giở giọng khích bác hòng kéo lại: “Xem ra anh và Fiennes thân nhau lắm hả?”
Trần Cận đã ngấy tận cổ trò móc máy của thằng tóc vàng này rồi, bất quá vẫn lỡ chân dừng lại nghe nó nói nhảm, cứ như không nói ra thì nó nghẹn họng chết không bằng.
“Người đó chỉ cần gần gũi với ai, cũng giống như tuyên bố trò chơi đã bắt đầu. Thủ đoạn vờn giỡn của anh ta thì khỏi nói, căn bản chẳng ai thỏa mãn được loại người đó đâu.”
Trần Cận quay bước lại, đứng trước mặt hắn, hất cằm: “Vòng vo đủ rồi đó, cuối cùng là cậu tính nói gì hả?”
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh, coi chừng đó. Loại cấp trên ấy không bao giờ thật lòng đối tốt với đàn em đâu, anh ta chỉ quen coi lòng tin của kẻ khác như gạch lót đường cho mình, rồi vứt bỏ họ không thương tiếc. Đừng để mình bị lợi dụng.”
“Chú mày sủa cái khỉ gì thế! Anh đây làm gì cũng có thù lao hết, bị lợi dụng thì sao nào, ai dám nói mình cao quý hơn kẻ khác chứ?!” Hắn chống tay trên mặt bàn Herman, nhìn chằm chằm vào hắn ta châm chọc, “Thật ra chú mày ấy, ném đá giấu tay, đặt điều gây sự, mà nghe sao cũng như mày từng bị anh ta đá rồi ấy nhỉ.”
Đối phương cũng không ngờ Trần Cận phản ứng bình tĩnh đến thế, thành ra hắn buột miệng nói: “Là chị tôi, những gì chị ấy phải chịu khiến tôi tin mình nên nhắc nhở một chút mấy kẻ tưởng mình đã là tay chân thân tín của các ông lớn lắm rồi, cứ đâm đầu vào đi, nhưng coi chừng thiệt thân đó.”
Thấy Trần Cận hơi nhíu mày, Herman lạnh lùng nói tiếp: “Họ từng yêu nhau, anh ta làm như chỉ trừ kết hôn, còn lại sẵn sàng dành tất cả cho chị ấy, rốt cuộc thì sao, quá lắm mới hơn một năm đã đi tìm tình nhân mới, rồi không những đuổi chị tôi khỏi vị trí ở Otford, còn đặt chuyện vu oan cho chị ấy, buộc chị ấy rời hội đồng quản trị. Chị tôi làm trợ lý riêng phục vụ anh ta ba năm trời, giúp anh ta dàn xếp không biết bao nhiêu vụ không ra gì, cuối cùng anh ta phẩy tay một cái là vứt bỏ! Chị ấy rõ ràng thật lòng với anh ta, vậy mà bị ép đến mức phải tự tử… tuy may mắn cứu được, nhưng người cũng thành tàn phế.”
Nghe xong một tràng, Trần Cận điềm nhiên hỏi: “Và vì thế nên cậu thù anh ta?”
“Anh ta thay người thân cận như thay áo, trước giờ toàn là lợi dụng xong rồi vứt bỏ, anh biết được bao nhiêu bí mật của anh ta nào, sao dám chắc chắn rằng anh ta sẽ đặc biệt trọng vọng mình chứ? Còn may anh không phải phụ nữ đó, đỡ phải lo dây dưa tình cảm với anh ta, bằng không sau này đến lúc chịu hết nổi mới thú vị à”
“Này tóc vàng, cuối cùng thì anh biết chú mày rồi…” Trần Cận giật cổ áo hắn, thái độ tỉnh bơ hết sức trêu ngươi, còn giơ tay phải vỗ bộp bộp lên cái mặt lạnh đã muốn cứng đờ của Herman, “Chú mày đang nghĩ mình và bà con họ hàng bị người ta đùa bỡn, rồi chú mày không cam tâm phải không. Cơ mà phải thừa nhận đi, đó toàn là các người tự chuốc lấy đấy chứ, cứ đừng chọc vào anh ta thì đâu có sao Nào là mơ mộng ganh tức cay cú, vì sao hả? Chỉ vì tự mày biết mình… kém cỏi hơn anh ta. Một thằng đàn ông lại đi mở miệng đâm thọc sau lưng người khác, thử tự xem mình ấu trĩ đến mức nào! Có giỏi thì đi mà ngả bài với anh ta.”
Nói xong hắn rút tay lại, tiện thể xô Herman té ngửa xuống cái ghế sau lưng, rồi lười biếng vươn vai vặn vẹo: “Ngồi làm hăng say đến giờ chắc chẳng phải vì tính lấy lòng tụi này đâu nhỉ. Thôi đi ngủ sớm đê, coi chừng mai mắt thâm đen thui giờ”
Danny Herman vẫn ngồi đờ người tại chỗ, trong đầu hắn lúc này đang vang lại câu cảnh cáo của Fiennes ban sáng “Người vừa đứng đây chính là yếu điểm của tôi đó.”, giờ thì hắn đã tin, quan hệ giữa gã Leslie Trần ấy và Andre Fiennes thật sự không tầm thường.
—-
Sambodromo: Vận động trường samba cho khán giả mua vé vào xem trong Carnival ở Rio =]] xếp ham chơi dữ đa =]] để cái bạn íu-điểm ợ nhà cãi lộn với con nít để đi nhảy nhót đa =]] để coi lát về bạn íu-điểm bản sẽ wẫy dáng gì nghen =))))
Tác giả :
Hiểu Xuân