Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã
Chương 214: Tử thần Cảnh Trung Tu
Sau khi tiếng súng vang lên, Cảnh Dật Nhiên thấy Thượng Quan Ngưng không có chuyện gì, cũng lập tức rời đi bệnh viện, hướng tới tòa nhà đối diện mà chạy như bay.
Chờ hắn tới nơi mới phát hiện, trong tòa nhà này đã mai phục rất nhiều người.
Bên ngoài tòa nhà, xe cảnh sát chạy hết tốc độ, mới ba phút sau khi sự việc xảy ra liền chạy tới hiện trường, trên đỉnh đầu đã có bốn đội cảnh sát dùng máy bay trực thăng bay xung quanh, cả con đường đã bị phong tỏa, rất nhiều cảnh sát mặc áo chống đạn cầm súng đứng đợi.
Thế trận lớn như vậy, chỉ sợ sát thủ có mọc thêm cánh cũng khó chạy thoát.
Cảnh Dật Nhiên nghi ngờ, Cảnh Trung Tu đã đem toàn bộ cảnh sát trong cục đều điều động tới nơi này, hiện tại chỉ sợ những nơi khác đều nghĩ ở đây xảy ra án mạng nghiêm trọng, cục cảnh sát cũng đều động không ít nhân lực đến phá án.
Nửa giờ sau, cảnh sát ở tầng ba mươi sáu tìm được một khối thi thể.
Thi thể vẫn còn ấm áp, toàn thân chỉ có một chỗ trí mạng do bị súng bắn, hẳn là sát thủ phát hiện không còn đường trốn nên đã tự sát.
Ngày hôm sau, trang đầu của tạp chí đều là tin tức về vụ ám sát, lời lẽ đối với sát thủ cùng với việc cảnh sát nhanh chóng tới hiện trường miêu tả cực kỳ chi tiết, nhưng đối với người bị hại chỉ nói sơ qua, không ai biết người sát thủ muốn giết rốt cuộc là ai.
Phía Nam Thành phố A có một tòa biệt thự xa hoa chiếm hơn ngàn mẫu đất, Dương gia lão phu nhân Giang Nam dựa vào chiếc ghế thái sư khảm tơ vàng, bà dùng vài phút đọc xong tin tức trên báo chí.
Rồi sau đó đối với Thượng Quan Nhu Tuyết vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh nói: “Quỳ xuống!”
“Bà ngoại!” Trong mắt Thượng Quan Nhu Tuyết dần dần hiện ra hoảng sợ cùng lo lắng, giọng nói run run.
Dương lão phu nhân nhắm mắt, quản gia bên người bà lập tức cầm roi ngắn trong tay hung hăng đập vào đầu gối Thượng Quan Nhu Tuyết.
“Bùm” một tiếng, đầu gối Thượng Quan Nhu Tuyết vì bị đau, không tự chủ được quỳ xuống.
Dương lão phu nhân mở to mắt, ngữ khí lạnh lùng giống u linh: “Tôi liền biết, người hạ tiện sinh ra đứa con hạ tiện thì bản tính không thể thay đổi được! Các ngươi hại người khác còn dám lợi dụng tôi, xem ra mấy năm nay các người sinh sống quá thuận lợi, đã quên chữ chết viết như thế nào!”
“Bà ngoại, ngài hiểu lầm, con cùng mẹ hiếu kính ngài còn không kịp, như thế nào sẽ lợi dụng ngài?” Thượng Quan Nhu Tuyết quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, cả người đều phát run.
“Ở Dương gia, tôi cho ai sống người đó mới có thể sống, tôi muốn ai chết người đó nhất định phải đến chết! Xem ra, các ngươi đều không muốn sống nữa mới có thể chính mình tìm chết! Thượng Quan Ngưng là Thiếu phu nhân của Cảnh gia, tin tức quan trọng như vậy mà các ngươi dám giấu diếm, các ngươi là muốn toàn bộ Dương gia đều đi theo các ngươi tìm chết sao?!”
Dương lão phu nhân vừa dứt lời, bên ngoài liền vội có một người hầu chạy vào, vội vàng nói: “Lão phu nhân, Cảnh gia phái người tới, chúng ta căn bản ngăn không được, bọn họ…… Bọn họ cầm theo súng!”
Trên ghế thái sư khuôn mặt già nua của Giang Nam lập tức khẩn trương, nguyên bản ánh mắt có chút vẩn đục liền hiện ra ánh sáng lạnh.
“Đi xem!”
Giọng nói bà trầm ổn, ngữ khí bình tĩnh, cũng không có một chút hoảng loạn nào.
Chỉ là, không đợi bà ta đi ra ngoài, cửa chính phòng khách liền mở ra một lần nữa.
Ánh mặt trời bên ngoài lập tức chiếu vào, ánh sáng chói mắt làm tất cả những người ở bên trong theo bản năng nhắm mắt lại.
Chờ bọn họ mở mắt ra, một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn khí thế lạnh lẽo đang đứng ở trước cửa.
“Cảnh Trung Tu!” Giang Nam vừa giận vừa sợ, bật thốt hô lên một tiếng.
Cảnh Trung Tu đứng ở cửa, cũng không tiếp tục tiến vào bên trong, nghe được giọng nói của Giang Nam, ông thản nhiên nói: “Dương lão phu nhân, là tôi. Nguyên bản ngài là bậc chú bác, tôi không nên vô lễ như thế, nhưng Dương gia là người vô lễ trước, tôi không có gì cần phải do dự. Dương gia muốn làm Cảnh gia đoạn tử tuyệt tôn, tôi là đương nhiệm gia chủ của Cảnh gia, cho nên tới đây đòi nợ. Dương lão gia tử chắc cũng không thể tưởng tượng được, ông ấy sống chết gầy dựng gia nghiệp, sẽ thua trong tay của ba người phụ nữ! Tôi tự mình tới đây, là cho lão gia tử đã mất một chút mặt mũi. Ngài yên tâm, Dương gia hôm nay, một con chó cũng trốn không thoát!”
Ông nói vừa nói xong, liền rời khỏi biệt thự, cửa lớn biệt thự chậm rãi khép lại, ánh mặt trời ở nhanh chóng biến mất, loại cảm giác này như là ở đóng chặt cảnh cửa tiến vào nhân gian.
Dương lão phu nhân còn chưa kịp phản ứng gì, trong biệt thự Dương gia liền vang lên tiếng nổ vô cùng lớn kèm theo chấn động mạnh mẽ khiến lòng người run sợ.
Ba tòa biệt thư sát cạnh nhau cuồn cuộn khói theo thứ tự đổ sập xuống, trừ bỏ tiếng nổ mạnh, mơ hồ còn nghe tiếng kêu thảm thiết thê lương vô cùng.
Cảnh Trung Tu mắt điếc tai ngơ, bước đi vững vàng rời khỏi hoa viên muôn hoa khoe sắc của Dương gia, đối với người đàn ông áo đen bên cạnh ra lệnh: “Canh giữ ở nơi này, một lát nữa cảnh sát tới, liền nói nơi này là tài sản của Cảnh gia, bom cũng là chúng ta cho nổ. Nếu có người nào dám đi vào cứu người, không cần cản trở nhưng nếu vẫn còn người sống, liền báo cho tôi. Mặt khác, những người Dương gia ở bên ngoài, một người cũng không được buông tha!”
Người áo đen cung kính đồng ý, sau đó mở cửa xe cho Cảnh Trung Tu, che đỉnh đầu đỡ ông ngồi vào chiếc Rolls-Royce xa hoa, xe rất nhanh liền hào dòng xe cộ mà biến mất.
Mà gia tộc Dương gia lớn thứ ba ở thành phố A, trong một đêm giá cổ phiếu rớt xuống tới đáy, thế lực gia tộc sụp đổ, một số người Dương gia rải rác ở khắp nơi trên thế giới, hoặc bởi vì tra ra được năm xưa từng nhận hối lộ mà bị tống vào tù, hoặc là trực tiếp mất tích!
Thành phố A bởi vậy nhanh chóng nhấc lên sóng gió động trời, tất cả mọi người đều suy đoán Dương gia rốt cuộc đắc tội người nào, lại có thể suy bại nhanh chóng như thế!
Mà những người biết chuyện, đối với việc này này lại đều giữ kín như bưng.
Thế lực Cảnh gia ở thành phố A sớm đã ăn sâu bén rễ, ai cũng không dám dễ dàng trêu chọc, mấy năm nay Cảnh gia như mặt trời lúc ban trưa, nhà nhà đều biết tên tuổi của Cảnh Trung Tu, đối với người khác tuy rằng lạnh nhạt, nhưng là tính tình rất tốt, sẽ không dễ dàng tức giận.
Nhưng là, chỉ cần ông ấy vừa tức giận, tất nhiên sẽ giống như hủy thiên diệt địa không ai có thể che chở.
Cảnh Dật Thần cùng Thượng Quan Ngưng bị sát thủ ám sát là một tin tức cực kì bảo mật, người ngoài không biết lí do hai người bị thương. Nhưng Cảnh Trung Tu vừa cho nổ ba tòa biệt thự của Dương gia, những người bên trong không buông tha một ai, chuyện này ông không hề dấu diếm, thậm chí còn chủ động nói cho cảnh sát biết! Cho nên, không ít người đều cục cảnh sát nghe ngóng được tin tức Dương gia bị hủy diệt là do một tay Cảnh gia làm!
Tên tuổi Dương gia ở thành phố A thật ra rất vang dội, cho nên mọi người cũng càng thêm kinh ngạc, một cái đại gia tộc như vậy thế nhưng phút chốc liền bị huỷ diệt, thực lực Cảnh gia khủng bố như vậy! Nào có ai dám trêu chọc vào!
Bởi vậy, tên tuổi Cảnh gia hiện giờ còn hơn cả trong quá khứ.
Người đầu tiên cảm nhận được, là người phóng đãng không biết kềm chế Cảnh Dật Nhiên.
Trước kia hắn ra cửa ai ai cũng nhìn ở thận phận hắn là Cảnh gia Nhị thiếu mà nịnh nọt, kính cẩn nghe theo. Nhưng hiện giờ ra cửa, ánh mắt mọi người nhìn hắn như nhìn thấy quỷ, run bần bật, một câu hoàn chỉnh cũng nói không xong. Những người này sợ mình làm không đúng, chọc giận cái tên con ông cháu cha này, về nhà liền tố cáo ba hắn, quay đầu liền thấy nhà mình giống như Dương gia, nhà tan cửa nát!
Chờ hắn tới nơi mới phát hiện, trong tòa nhà này đã mai phục rất nhiều người.
Bên ngoài tòa nhà, xe cảnh sát chạy hết tốc độ, mới ba phút sau khi sự việc xảy ra liền chạy tới hiện trường, trên đỉnh đầu đã có bốn đội cảnh sát dùng máy bay trực thăng bay xung quanh, cả con đường đã bị phong tỏa, rất nhiều cảnh sát mặc áo chống đạn cầm súng đứng đợi.
Thế trận lớn như vậy, chỉ sợ sát thủ có mọc thêm cánh cũng khó chạy thoát.
Cảnh Dật Nhiên nghi ngờ, Cảnh Trung Tu đã đem toàn bộ cảnh sát trong cục đều điều động tới nơi này, hiện tại chỉ sợ những nơi khác đều nghĩ ở đây xảy ra án mạng nghiêm trọng, cục cảnh sát cũng đều động không ít nhân lực đến phá án.
Nửa giờ sau, cảnh sát ở tầng ba mươi sáu tìm được một khối thi thể.
Thi thể vẫn còn ấm áp, toàn thân chỉ có một chỗ trí mạng do bị súng bắn, hẳn là sát thủ phát hiện không còn đường trốn nên đã tự sát.
Ngày hôm sau, trang đầu của tạp chí đều là tin tức về vụ ám sát, lời lẽ đối với sát thủ cùng với việc cảnh sát nhanh chóng tới hiện trường miêu tả cực kỳ chi tiết, nhưng đối với người bị hại chỉ nói sơ qua, không ai biết người sát thủ muốn giết rốt cuộc là ai.
Phía Nam Thành phố A có một tòa biệt thự xa hoa chiếm hơn ngàn mẫu đất, Dương gia lão phu nhân Giang Nam dựa vào chiếc ghế thái sư khảm tơ vàng, bà dùng vài phút đọc xong tin tức trên báo chí.
Rồi sau đó đối với Thượng Quan Nhu Tuyết vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh nói: “Quỳ xuống!”
“Bà ngoại!” Trong mắt Thượng Quan Nhu Tuyết dần dần hiện ra hoảng sợ cùng lo lắng, giọng nói run run.
Dương lão phu nhân nhắm mắt, quản gia bên người bà lập tức cầm roi ngắn trong tay hung hăng đập vào đầu gối Thượng Quan Nhu Tuyết.
“Bùm” một tiếng, đầu gối Thượng Quan Nhu Tuyết vì bị đau, không tự chủ được quỳ xuống.
Dương lão phu nhân mở to mắt, ngữ khí lạnh lùng giống u linh: “Tôi liền biết, người hạ tiện sinh ra đứa con hạ tiện thì bản tính không thể thay đổi được! Các ngươi hại người khác còn dám lợi dụng tôi, xem ra mấy năm nay các người sinh sống quá thuận lợi, đã quên chữ chết viết như thế nào!”
“Bà ngoại, ngài hiểu lầm, con cùng mẹ hiếu kính ngài còn không kịp, như thế nào sẽ lợi dụng ngài?” Thượng Quan Nhu Tuyết quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, cả người đều phát run.
“Ở Dương gia, tôi cho ai sống người đó mới có thể sống, tôi muốn ai chết người đó nhất định phải đến chết! Xem ra, các ngươi đều không muốn sống nữa mới có thể chính mình tìm chết! Thượng Quan Ngưng là Thiếu phu nhân của Cảnh gia, tin tức quan trọng như vậy mà các ngươi dám giấu diếm, các ngươi là muốn toàn bộ Dương gia đều đi theo các ngươi tìm chết sao?!”
Dương lão phu nhân vừa dứt lời, bên ngoài liền vội có một người hầu chạy vào, vội vàng nói: “Lão phu nhân, Cảnh gia phái người tới, chúng ta căn bản ngăn không được, bọn họ…… Bọn họ cầm theo súng!”
Trên ghế thái sư khuôn mặt già nua của Giang Nam lập tức khẩn trương, nguyên bản ánh mắt có chút vẩn đục liền hiện ra ánh sáng lạnh.
“Đi xem!”
Giọng nói bà trầm ổn, ngữ khí bình tĩnh, cũng không có một chút hoảng loạn nào.
Chỉ là, không đợi bà ta đi ra ngoài, cửa chính phòng khách liền mở ra một lần nữa.
Ánh mặt trời bên ngoài lập tức chiếu vào, ánh sáng chói mắt làm tất cả những người ở bên trong theo bản năng nhắm mắt lại.
Chờ bọn họ mở mắt ra, một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn khí thế lạnh lẽo đang đứng ở trước cửa.
“Cảnh Trung Tu!” Giang Nam vừa giận vừa sợ, bật thốt hô lên một tiếng.
Cảnh Trung Tu đứng ở cửa, cũng không tiếp tục tiến vào bên trong, nghe được giọng nói của Giang Nam, ông thản nhiên nói: “Dương lão phu nhân, là tôi. Nguyên bản ngài là bậc chú bác, tôi không nên vô lễ như thế, nhưng Dương gia là người vô lễ trước, tôi không có gì cần phải do dự. Dương gia muốn làm Cảnh gia đoạn tử tuyệt tôn, tôi là đương nhiệm gia chủ của Cảnh gia, cho nên tới đây đòi nợ. Dương lão gia tử chắc cũng không thể tưởng tượng được, ông ấy sống chết gầy dựng gia nghiệp, sẽ thua trong tay của ba người phụ nữ! Tôi tự mình tới đây, là cho lão gia tử đã mất một chút mặt mũi. Ngài yên tâm, Dương gia hôm nay, một con chó cũng trốn không thoát!”
Ông nói vừa nói xong, liền rời khỏi biệt thự, cửa lớn biệt thự chậm rãi khép lại, ánh mặt trời ở nhanh chóng biến mất, loại cảm giác này như là ở đóng chặt cảnh cửa tiến vào nhân gian.
Dương lão phu nhân còn chưa kịp phản ứng gì, trong biệt thự Dương gia liền vang lên tiếng nổ vô cùng lớn kèm theo chấn động mạnh mẽ khiến lòng người run sợ.
Ba tòa biệt thư sát cạnh nhau cuồn cuộn khói theo thứ tự đổ sập xuống, trừ bỏ tiếng nổ mạnh, mơ hồ còn nghe tiếng kêu thảm thiết thê lương vô cùng.
Cảnh Trung Tu mắt điếc tai ngơ, bước đi vững vàng rời khỏi hoa viên muôn hoa khoe sắc của Dương gia, đối với người đàn ông áo đen bên cạnh ra lệnh: “Canh giữ ở nơi này, một lát nữa cảnh sát tới, liền nói nơi này là tài sản của Cảnh gia, bom cũng là chúng ta cho nổ. Nếu có người nào dám đi vào cứu người, không cần cản trở nhưng nếu vẫn còn người sống, liền báo cho tôi. Mặt khác, những người Dương gia ở bên ngoài, một người cũng không được buông tha!”
Người áo đen cung kính đồng ý, sau đó mở cửa xe cho Cảnh Trung Tu, che đỉnh đầu đỡ ông ngồi vào chiếc Rolls-Royce xa hoa, xe rất nhanh liền hào dòng xe cộ mà biến mất.
Mà gia tộc Dương gia lớn thứ ba ở thành phố A, trong một đêm giá cổ phiếu rớt xuống tới đáy, thế lực gia tộc sụp đổ, một số người Dương gia rải rác ở khắp nơi trên thế giới, hoặc bởi vì tra ra được năm xưa từng nhận hối lộ mà bị tống vào tù, hoặc là trực tiếp mất tích!
Thành phố A bởi vậy nhanh chóng nhấc lên sóng gió động trời, tất cả mọi người đều suy đoán Dương gia rốt cuộc đắc tội người nào, lại có thể suy bại nhanh chóng như thế!
Mà những người biết chuyện, đối với việc này này lại đều giữ kín như bưng.
Thế lực Cảnh gia ở thành phố A sớm đã ăn sâu bén rễ, ai cũng không dám dễ dàng trêu chọc, mấy năm nay Cảnh gia như mặt trời lúc ban trưa, nhà nhà đều biết tên tuổi của Cảnh Trung Tu, đối với người khác tuy rằng lạnh nhạt, nhưng là tính tình rất tốt, sẽ không dễ dàng tức giận.
Nhưng là, chỉ cần ông ấy vừa tức giận, tất nhiên sẽ giống như hủy thiên diệt địa không ai có thể che chở.
Cảnh Dật Thần cùng Thượng Quan Ngưng bị sát thủ ám sát là một tin tức cực kì bảo mật, người ngoài không biết lí do hai người bị thương. Nhưng Cảnh Trung Tu vừa cho nổ ba tòa biệt thự của Dương gia, những người bên trong không buông tha một ai, chuyện này ông không hề dấu diếm, thậm chí còn chủ động nói cho cảnh sát biết! Cho nên, không ít người đều cục cảnh sát nghe ngóng được tin tức Dương gia bị hủy diệt là do một tay Cảnh gia làm!
Tên tuổi Dương gia ở thành phố A thật ra rất vang dội, cho nên mọi người cũng càng thêm kinh ngạc, một cái đại gia tộc như vậy thế nhưng phút chốc liền bị huỷ diệt, thực lực Cảnh gia khủng bố như vậy! Nào có ai dám trêu chọc vào!
Bởi vậy, tên tuổi Cảnh gia hiện giờ còn hơn cả trong quá khứ.
Người đầu tiên cảm nhận được, là người phóng đãng không biết kềm chế Cảnh Dật Nhiên.
Trước kia hắn ra cửa ai ai cũng nhìn ở thận phận hắn là Cảnh gia Nhị thiếu mà nịnh nọt, kính cẩn nghe theo. Nhưng hiện giờ ra cửa, ánh mắt mọi người nhìn hắn như nhìn thấy quỷ, run bần bật, một câu hoàn chỉnh cũng nói không xong. Những người này sợ mình làm không đúng, chọc giận cái tên con ông cháu cha này, về nhà liền tố cáo ba hắn, quay đầu liền thấy nhà mình giống như Dương gia, nhà tan cửa nát!
Tác giả :
Hạ Thanh Sam