Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã
Chương 140: Đuổi đi (2)
Đường Vận vừa khóc lại vừa kêu, không chịu rời khỏi phòng cho khách quý nửa bước.
Trong lòng cô rất khủng hoảng, rất sợ Cảnh Dật Thần muốn đưa cô về Mỹ thật!
Cô không muốn trở về, thật vất vả mới đến được, kế hoạch của cô còn chưa được hoàn thành, cô còn chưa đem Cảnh Dật Thần buộc lại, sao có thể cứ như vậy mà đi rồi!
Dù sao thì cô cũng không lên phi cơ, tất cả bọn họ không thể đánh hôn mê rồi ném lên phi cơ được!
Chỉ cần Cảnh Dật Thần tới, cô luôn có biện pháp để có thể ở lại, cô cũng không tin, anh sẽ không màng ơn cứu mạnh năm đó mà nhẫn tâm làm cô phải ra đi.
Cảnh Dật Thần rất nhanh liền đến sân bay, nhưng không phải một người tới, bên người anh, còn có một thiếu niên anh tuấn cà lơ phất phơ thoạt nhìn như chưa tỉnh ngủ.
Thanh niên mới sáng sớm đã bị Cảnh Dật Thần đưa tới là Mộc Thanh.
Cậu xoa xoa đôi mắt có chút bất mãn lẩm bẩm: “Cảnh thiếu, vừa sáng sớm anh đem tôi mang đến sân bay làm gì? Nơi này có người bị bệnh? Nói cho anh biết, trình độ y thuật nội khoa và ngoại khoa phụ khoa đều không tồi, nhưng mà tôi không trị được bệnh tâm thần, nếu có bệnh nhân tâm thần vẫn là nên mau chóng đưa tới bệnh viện tâm thần."
Vừa rồi Cảnh Dật Thần ở trong xe nghe điện thoại, chính cậu nghe được ở đầu dây bên kia có một nữ nhân vẫn luôn la to, rất giống người điên, loại nữ nhân như thế này thường rất khó chơi, nhưng cậu không nghĩ mình có thể chữa bệnh não động kinh nhanh như vậy!
“Không cần trị bệnh của cô ấy.” Cảnh Dật Thần đi tới phòng cho khách quý, vừa nhàn nhạt nói: “Chỉ cần cậu có thể để cho cô ấy tạm thời không có sức lực mà cử động, để tiện đưa đi là được.”
“Cái này rất có lý!” Mộc Thanh vừa nghe, lập tức vỗ ngực bảo đảm.
Hai người một trước một sau đi vào phòng cho khách quý, Đường Vận lập tức khóc lóc phác đi lên.
Cảnh Dật Thần nhíu mày, né rất nhanh.
Vì thế, Đường Vận liền đâm đầu vào lồng ngực Mộc Thanh.
Hai người đồng thời kêu to, Mộc Thanh cảm thấy bị kẻ điên chiếm tiện nghi, mà Đường Vận bởi vì Mộc Thanh mang một số kim châm và kim tiêm trong hộp, vì đâm phải nên kêu đau.
Đường Vận không biết Mộc Thanh, giờ phút này thấy cậu mặc một bộ đồ ngủ lôi thôi nhìn như chưa tỉnh hẳn, cảm thấy cậu không phải người quan trọng gì, lập tức mắng: “không có mắt sao? Không thấy được tôi ở đây sao? Đồ bệnh hoạn, lại còn mang theo kim châm với kim tiêm, hóa ra là bác sĩ a! Hừ, đúng là không biết tự lượng sức mình."
Mộc Thanh tuy rằng mọi phương diện đều kém Cảnh Dật Thần, nhưng trên thực tế, cậu là một người rất thông minh, chẳng qua là bởi vì Cảnh Dật Thần quá ưu tú, đi với anh cho nên không hề sáng rọi mà thôi.
Trên thực tế, cậu ở thành phố A cũng là một thanh niên có danh tiếng rất tốt, rất đẹp trai anh tuấn, y thuật cao minh, lại rộng rãi nhiệt tình, chỉ số thông minh EQ cũng không thấp.
Giờ phút này cậu nhìn thấy Đường Vận, lại kết hợp với việc Cảnh Dật Thần nhíu mày, lập tức liền biết, nữ nhân này chính là “Người bệnh” mà hắn phải trị.
Cậu một mặt dùng biểu tình xin lỗi Đường Vận xin lỗi, liên thanh nói “Thực xin lỗi”, một mặt nhanh chóng đem châm điểm lên tay Đường Vận.
Cậu hàng năm đều luyện tập châm cứu, giờ phút này điểm vừa nhanh vừa chuẩn, vài sau, Đường Vận liền mềm mại ngã xuống mặt đất.
Anh lúc này mới thu hồi vẻ mặt giả vờ xin lỗi, hất mũi cao ngạo nói: "Có mắt không thấy thái sơn, tôi đây không chỉ là bác sĩ! Hôm nay cho cô nếm thử một tí kiến thức của tôi, tiểu gia đây y thuật rất cao siêu!"
Mộc Thanh nói xong, lại ngắm ngay sau cổ Đường Vận cho hai châm, Đường Vận lập tức kêu đau thảm thiết, sắc mặt nháy mắt đều trắng bệch, có thể thấy được là rất đau.
Cảnh Dật Thần tuy rằng muốn đem Đường Vận đưa về mỹ, nhưng không muốn cho Mộc Thanh làm cô phải chịu đau.
Anh đem Đường Vận đưa về nước, ở bên người mình chỉ có mục đích là bảo vệ cho cô, tuy rằng cô có thái độ ác liệt với Mộc Thanh, nhưng bây giờ chỉ có thể để cho Mộc Thanh chịu ủy khuất một chút.
“Mộc Thanh, lấy châm về.”
Cảnh Dật Thần chỉ là nhàn nhạt nói một câu, Mộc Thanh liền lập tức đem châm ở vai rút xuống dưới.
Cảm giác đau đớn thống khổ biến mất, nhưng cả người cô vẫn có cảm giác vô lực tồn tại, Đường Vận phát hiện, cô không bò dậy được.
Cô khóc: “Dật thần, anh mau bảo kẻ điên này chữ cho em đi! Em rất sợ!"
Cảnh Dật Thần bảo mấy người Lý dũng đem Đường Vận nâng dậy cho ngồi ở trên ghế sô pha, nhàn nhạt nói: “Mộc Thanh y thuật rất giỏi, em không phải lo lắng, sẽ không có hại gì tới thân thể của em, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn em sẽ không cử động được, chờ đến khi đưa em tới nước Mỹ rồi, nghỉ ngơi một chút là có thể khôi phục như lúc ban đầu.”
Đường Vận cả người cứng đờ ngồi ở trên sô pha, lập tức thét to: “Em không quay về! Anh không thể đưa em về đó! Anh đem em từ nước Mỹ trở về đây, tại sao bây giờ lại muốn đưa em trở lại nước mỹ! Em vẫn muốn ở lại thành phố này kết hôn với anh, Thượng Quan Ngưng không xứng với anh, em mới là người xứng với anh! Chẳng lẽ anh quên sao? Là em quên mình cứu anh, là em không màng tính mạng mà cứu anh!"
Cô nói, nước mắt liên tiếp chảy xuống.
“Nhiều năm như vậy em đều đã quên bản thân mình là ai, nhưng em vẫn luôn nhớ rõ anh, Dật Thần, em không thể quên anh, không có anh em sống không nổi! Sao anh lại có thể nhẫn tâm mà đuổi em đi như thế? Nếu đã như vậy, thì ban đầu còn đưa em về làm gì? Cứ để em tự sinh tự diệt ở nước Mỹ không phải tốt hơn sao?"
“Dật thần, là em sai rồi, mai sau em sẽ không tìm Thượng Quan Ngưng gây sự nữa, em sẽ cùng cô ấy làm bạn bè tốt, vậy là được phải không? Cầu xin anh đừng đuổi em đi, em không muốn cô đơn một mình, em chỉ muốn ở bên anh, anh không thích em chạm vào người cũng không sao, em sẽ cách xa anh, anh hãy để em ở lại đi! Từ nqy về sau em nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời!"
Cảnh Dật Thần đứng đó như một bóng ma, ánh sáng tối tăm làm ngũ quan của anh có chút mơ hồ, nhìn không ra vẻ mặt của anh, nhưng lại có thể cảm nhận được toàn thân anh đang tản ra hơi thở lạnh băng.
Mộc Thanh nghe Đường Vận nói xong, kinh ngạc nhìn Cảnh Dật Thần liếc mắt một cái.
Nữ nhân trước mắt này, kêu Cảnh Dật Thần “Dật Thần”, có thể kêu anh ta như vậy, vậy thì chính là vị Đường Vận trong truyền thuyết.
Cậu chưa từng gặp qua Đường Vận, cũng không có nghe Cảnh Dật Thần nhắc qua.
Chuyện cũ kia, cậu chưa từng thấy có ai nhắc tới, không có ai biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra những gì, mới có thể làm cho anh ta phẫn nộ đến nỗi huyết tẩy toàn bộ thành phố A.
Mộc Thanh biết được chút tin tức từ trong miệng Trịnh Kinh.
Trịnh Kinh đã từng nói qua, Đường Vận kêu Cảnh Dật Thần như vậy.
Việc phát sinh năm đó, lúc đó cha của Trịnh Kinh là cục trưởng cục công anh của thành phố A nên biết sơ qua đại khái, nhưng hắn cũng chỉ nhắc tới một ít, mỗi lần muốn nói cũng chỉ nố đoạn đầu rồi sau đoa ngừng. Không dám nói thêm gì nhiều.
Mộc Thanh đã từng cho rằng, Cảnh Dật Thần đối với Đường Vận là yêu sâu đậm, nhưng Trịnh Kinh lại không cho là như vậy, hắn vẫn luôn nói, Cảnh Dật Thần đối với Đường Vận không có tình yêu nam nữ, anh ta trước kia chưa từng có tình yewu nam nữ với ai.
Hiện tại cậu nhìn thấy Đường Vận, anh liền tin lời Trịnh Kinh nói.
Cảnh Dật Thần đối với Đường Vận xác thật đã rất chịu đựng, nếu là nữ nhân khác, cho dù cầu xin như thế nào, cho dù có xinh đẹp động lòng người hay điềm đạm đáng yêu thì anh cũng không nghe dong dài đến một câu, nhất định sẽ xoay người đi.
Nhưng rất rõ ràng, bây giờ anh chỉ là miễn cưỡng bản thân phải nhẫn nại mà thôi.
Không phải thích càng không phải yêu.
Trong lòng cô rất khủng hoảng, rất sợ Cảnh Dật Thần muốn đưa cô về Mỹ thật!
Cô không muốn trở về, thật vất vả mới đến được, kế hoạch của cô còn chưa được hoàn thành, cô còn chưa đem Cảnh Dật Thần buộc lại, sao có thể cứ như vậy mà đi rồi!
Dù sao thì cô cũng không lên phi cơ, tất cả bọn họ không thể đánh hôn mê rồi ném lên phi cơ được!
Chỉ cần Cảnh Dật Thần tới, cô luôn có biện pháp để có thể ở lại, cô cũng không tin, anh sẽ không màng ơn cứu mạnh năm đó mà nhẫn tâm làm cô phải ra đi.
Cảnh Dật Thần rất nhanh liền đến sân bay, nhưng không phải một người tới, bên người anh, còn có một thiếu niên anh tuấn cà lơ phất phơ thoạt nhìn như chưa tỉnh ngủ.
Thanh niên mới sáng sớm đã bị Cảnh Dật Thần đưa tới là Mộc Thanh.
Cậu xoa xoa đôi mắt có chút bất mãn lẩm bẩm: “Cảnh thiếu, vừa sáng sớm anh đem tôi mang đến sân bay làm gì? Nơi này có người bị bệnh? Nói cho anh biết, trình độ y thuật nội khoa và ngoại khoa phụ khoa đều không tồi, nhưng mà tôi không trị được bệnh tâm thần, nếu có bệnh nhân tâm thần vẫn là nên mau chóng đưa tới bệnh viện tâm thần."
Vừa rồi Cảnh Dật Thần ở trong xe nghe điện thoại, chính cậu nghe được ở đầu dây bên kia có một nữ nhân vẫn luôn la to, rất giống người điên, loại nữ nhân như thế này thường rất khó chơi, nhưng cậu không nghĩ mình có thể chữa bệnh não động kinh nhanh như vậy!
“Không cần trị bệnh của cô ấy.” Cảnh Dật Thần đi tới phòng cho khách quý, vừa nhàn nhạt nói: “Chỉ cần cậu có thể để cho cô ấy tạm thời không có sức lực mà cử động, để tiện đưa đi là được.”
“Cái này rất có lý!” Mộc Thanh vừa nghe, lập tức vỗ ngực bảo đảm.
Hai người một trước một sau đi vào phòng cho khách quý, Đường Vận lập tức khóc lóc phác đi lên.
Cảnh Dật Thần nhíu mày, né rất nhanh.
Vì thế, Đường Vận liền đâm đầu vào lồng ngực Mộc Thanh.
Hai người đồng thời kêu to, Mộc Thanh cảm thấy bị kẻ điên chiếm tiện nghi, mà Đường Vận bởi vì Mộc Thanh mang một số kim châm và kim tiêm trong hộp, vì đâm phải nên kêu đau.
Đường Vận không biết Mộc Thanh, giờ phút này thấy cậu mặc một bộ đồ ngủ lôi thôi nhìn như chưa tỉnh hẳn, cảm thấy cậu không phải người quan trọng gì, lập tức mắng: “không có mắt sao? Không thấy được tôi ở đây sao? Đồ bệnh hoạn, lại còn mang theo kim châm với kim tiêm, hóa ra là bác sĩ a! Hừ, đúng là không biết tự lượng sức mình."
Mộc Thanh tuy rằng mọi phương diện đều kém Cảnh Dật Thần, nhưng trên thực tế, cậu là một người rất thông minh, chẳng qua là bởi vì Cảnh Dật Thần quá ưu tú, đi với anh cho nên không hề sáng rọi mà thôi.
Trên thực tế, cậu ở thành phố A cũng là một thanh niên có danh tiếng rất tốt, rất đẹp trai anh tuấn, y thuật cao minh, lại rộng rãi nhiệt tình, chỉ số thông minh EQ cũng không thấp.
Giờ phút này cậu nhìn thấy Đường Vận, lại kết hợp với việc Cảnh Dật Thần nhíu mày, lập tức liền biết, nữ nhân này chính là “Người bệnh” mà hắn phải trị.
Cậu một mặt dùng biểu tình xin lỗi Đường Vận xin lỗi, liên thanh nói “Thực xin lỗi”, một mặt nhanh chóng đem châm điểm lên tay Đường Vận.
Cậu hàng năm đều luyện tập châm cứu, giờ phút này điểm vừa nhanh vừa chuẩn, vài sau, Đường Vận liền mềm mại ngã xuống mặt đất.
Anh lúc này mới thu hồi vẻ mặt giả vờ xin lỗi, hất mũi cao ngạo nói: "Có mắt không thấy thái sơn, tôi đây không chỉ là bác sĩ! Hôm nay cho cô nếm thử một tí kiến thức của tôi, tiểu gia đây y thuật rất cao siêu!"
Mộc Thanh nói xong, lại ngắm ngay sau cổ Đường Vận cho hai châm, Đường Vận lập tức kêu đau thảm thiết, sắc mặt nháy mắt đều trắng bệch, có thể thấy được là rất đau.
Cảnh Dật Thần tuy rằng muốn đem Đường Vận đưa về mỹ, nhưng không muốn cho Mộc Thanh làm cô phải chịu đau.
Anh đem Đường Vận đưa về nước, ở bên người mình chỉ có mục đích là bảo vệ cho cô, tuy rằng cô có thái độ ác liệt với Mộc Thanh, nhưng bây giờ chỉ có thể để cho Mộc Thanh chịu ủy khuất một chút.
“Mộc Thanh, lấy châm về.”
Cảnh Dật Thần chỉ là nhàn nhạt nói một câu, Mộc Thanh liền lập tức đem châm ở vai rút xuống dưới.
Cảm giác đau đớn thống khổ biến mất, nhưng cả người cô vẫn có cảm giác vô lực tồn tại, Đường Vận phát hiện, cô không bò dậy được.
Cô khóc: “Dật thần, anh mau bảo kẻ điên này chữ cho em đi! Em rất sợ!"
Cảnh Dật Thần bảo mấy người Lý dũng đem Đường Vận nâng dậy cho ngồi ở trên ghế sô pha, nhàn nhạt nói: “Mộc Thanh y thuật rất giỏi, em không phải lo lắng, sẽ không có hại gì tới thân thể của em, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn em sẽ không cử động được, chờ đến khi đưa em tới nước Mỹ rồi, nghỉ ngơi một chút là có thể khôi phục như lúc ban đầu.”
Đường Vận cả người cứng đờ ngồi ở trên sô pha, lập tức thét to: “Em không quay về! Anh không thể đưa em về đó! Anh đem em từ nước Mỹ trở về đây, tại sao bây giờ lại muốn đưa em trở lại nước mỹ! Em vẫn muốn ở lại thành phố này kết hôn với anh, Thượng Quan Ngưng không xứng với anh, em mới là người xứng với anh! Chẳng lẽ anh quên sao? Là em quên mình cứu anh, là em không màng tính mạng mà cứu anh!"
Cô nói, nước mắt liên tiếp chảy xuống.
“Nhiều năm như vậy em đều đã quên bản thân mình là ai, nhưng em vẫn luôn nhớ rõ anh, Dật Thần, em không thể quên anh, không có anh em sống không nổi! Sao anh lại có thể nhẫn tâm mà đuổi em đi như thế? Nếu đã như vậy, thì ban đầu còn đưa em về làm gì? Cứ để em tự sinh tự diệt ở nước Mỹ không phải tốt hơn sao?"
“Dật thần, là em sai rồi, mai sau em sẽ không tìm Thượng Quan Ngưng gây sự nữa, em sẽ cùng cô ấy làm bạn bè tốt, vậy là được phải không? Cầu xin anh đừng đuổi em đi, em không muốn cô đơn một mình, em chỉ muốn ở bên anh, anh không thích em chạm vào người cũng không sao, em sẽ cách xa anh, anh hãy để em ở lại đi! Từ nqy về sau em nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời!"
Cảnh Dật Thần đứng đó như một bóng ma, ánh sáng tối tăm làm ngũ quan của anh có chút mơ hồ, nhìn không ra vẻ mặt của anh, nhưng lại có thể cảm nhận được toàn thân anh đang tản ra hơi thở lạnh băng.
Mộc Thanh nghe Đường Vận nói xong, kinh ngạc nhìn Cảnh Dật Thần liếc mắt một cái.
Nữ nhân trước mắt này, kêu Cảnh Dật Thần “Dật Thần”, có thể kêu anh ta như vậy, vậy thì chính là vị Đường Vận trong truyền thuyết.
Cậu chưa từng gặp qua Đường Vận, cũng không có nghe Cảnh Dật Thần nhắc qua.
Chuyện cũ kia, cậu chưa từng thấy có ai nhắc tới, không có ai biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra những gì, mới có thể làm cho anh ta phẫn nộ đến nỗi huyết tẩy toàn bộ thành phố A.
Mộc Thanh biết được chút tin tức từ trong miệng Trịnh Kinh.
Trịnh Kinh đã từng nói qua, Đường Vận kêu Cảnh Dật Thần như vậy.
Việc phát sinh năm đó, lúc đó cha của Trịnh Kinh là cục trưởng cục công anh của thành phố A nên biết sơ qua đại khái, nhưng hắn cũng chỉ nhắc tới một ít, mỗi lần muốn nói cũng chỉ nố đoạn đầu rồi sau đoa ngừng. Không dám nói thêm gì nhiều.
Mộc Thanh đã từng cho rằng, Cảnh Dật Thần đối với Đường Vận là yêu sâu đậm, nhưng Trịnh Kinh lại không cho là như vậy, hắn vẫn luôn nói, Cảnh Dật Thần đối với Đường Vận không có tình yêu nam nữ, anh ta trước kia chưa từng có tình yewu nam nữ với ai.
Hiện tại cậu nhìn thấy Đường Vận, anh liền tin lời Trịnh Kinh nói.
Cảnh Dật Thần đối với Đường Vận xác thật đã rất chịu đựng, nếu là nữ nhân khác, cho dù cầu xin như thế nào, cho dù có xinh đẹp động lòng người hay điềm đạm đáng yêu thì anh cũng không nghe dong dài đến một câu, nhất định sẽ xoay người đi.
Nhưng rất rõ ràng, bây giờ anh chỉ là miễn cưỡng bản thân phải nhẫn nại mà thôi.
Không phải thích càng không phải yêu.
Tác giả :
Hạ Thanh Sam