Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã
Chương 135: Âm mưu (2)
Quý Lệ Lệ nhìn Thượng Quan Ngưng đang dần trở nên yếu thế, nhịn không được cười ha hả, đến khi cô ta đã cảm thấy cười đủ rồi thong thả nói: “Thượng Quan Ngưng, cô không phải giỏi giang lắm sao? Không phải đã kết hôn rồi sao? Chồng cô đâu nào, sao lại không đến cứu cô nhỉ? Mấy ngày hôm trước không phải còn vênh váo khoe khoang cả một đoàn xe xa hoa sao? Sao thế, vẻn vẹn chỉ có mẽ ngoài chứ gì? Xem ra cô đã cưới một người chả có tài cáng gì, cũng chỉ là một gã nhà giàu mới nổi mà thôi!”
Người biết Thượng Quan Ngưng chính xác gả cho ai có Cảnh Dật Nhiên và Đường Vận, đang dùng ánh mắt cỗ quái liếc Quý Lệ Lệ một cái, nhưng hai người bọn họ đều tâm cơ thâm trầm, là kiểu người tàn nhẫn ác độc, gần như một phân cũng không muốn nói với Quý Lệ Lệ.
Bọn họ vui vẻ nhìn Quý Lệ Lệ hành hạ Thượng Quan Ngưng, sau đó chờ đợi khung cảnh cô ta bị Cảnh Dật Nhiên hành hạ.
Cả hai người kia từ đầu đến cuối đều không hề ra tay, bởi vì Quý Lệ Lệ tính tình nóng nảy IQ cực thấp, chỉ cần cho một mồi lửa, cô ta sẽ ngay lập tức vội vã nhào tới Thượng Quan Ngưng!
Thượng Quan Ngưng nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, ung dung nói: “Chồng tôi là người như thế nào, không đến lượt cô lên tiếng, cô tức đến nổ phổi như vậy, có lẽ rất ghen tị nhỉ, nếu không này hôm nay đã không bắt em họ tôi đến để đe dọa, cố gắng tìm rắc rối cho tôi.”
Quý Lệ Lệ vô cùng chán ghét dáng vẻ thanh thanh đạm đạm của cô lúc này, chính vì cái biểu hiện giả vờ không quan tâm của cô, đã làm anh họ Quý Bác đối với cô nhớ mãi không quên, khiến cô ta không cách nào có được trái tim của anh ấy.
Ánh mắt Quý Lệ Lệ ngập tràn thù hận, cô ta hừ lạnh: “Mang Hoàng Tâm Di xuống tầng ba, đến lúc đó Thượng Quan Ngưng không làm theo lời tôi, cởi chiếc váy trên người Hoàng Tâm Di.”
Hoàng Tâm Di mặc trên người một chiếc váy màu trắng hở lưng làm bằng tơ tằm đến dự tiệc, cởi chiếc váy kia ra, không khác nào trực tiếp lột sạch sẽ áo quần cô ta!!
Quý Lệ Lệ nói xong, dẫn đầu đoàn người đi xuống.
Những người đi theo cô ta, đã đến phòng tiệc tầng ba.
Tất cả mọi người trong buổi tiệc đang cười ngay lập tức nhìn về phía bọn họ, âm thanh nói chuyện trước đó đột nhiên im bặt đi, giống như đang chờ Quý Lệ Lệ lên tiếng.
Quý Lệ Lệ phất tay bảo đám người chơi violon rời đi, đi đến trung tâm sân khấu, nhận lấy microphone lớn giọng nói: “Buổi tiệc sinh nhật của tôi, chính thức bắt đầu! Có trò hay thì phải nhanh chóng biểu diễn, để cho mọi người không phải mỏi mắt mong chờ!”
Tất cả những người phía dưới nồng nhiệt vỗ tay, hình ảnh này khiến cho Quý Lệ Lệ đặc biệt hài lòng, cô từ nhỏ đã yêu thích cảm giác được mọi người o bế trên tay.
“Ngày hôm nay, có người chủ động đóng góp một bài hát cho chúng ta để tăng thêm vui vẻ, Thượng Quan Ngưng, cô đến đây hát cho các vị thiếu gia tiểu thư nghe đi!”
Thượng Quan Ngưng ngạc nhiên, không nghĩ Quý Lệ Lệ lại bảo cô lên đó hát!
Rõ ràng cô nghe Quý Lệ Lệ nói sẽ khiến cô xấu hổ, ở trước mặt tất cả mọi người coi cô là một kẻ hát rong đi kiếm ăn.
Thượng Quan ngưng sững sờ, vẫn luôn nhìn gã đàn ông hờ kéo hờ ôm Hoàng Tâm Di, dường như đang muốn xé toạc chiếc váy của em họ buộc cô đi lên sân khấu.
Mặc dù trước đám đông để cô hát như một trò tiêu khiển làm cô cảm thấy hơi nhục, nhưng vẫn còn tốt hơn để Hoàng Tâm Di bị làm trò trước mặc nhiều người như thế cởi sạch quần áo.
Hơn nữa, cũng chỉ là hát một bài, cô hít một hơi thật sâu, bình tĩnh tự tin đối diện với những ánh mắt tò mò dưới kia, cầm lấy micro, chậm rãi cất lời.
Quý Lệ Lệ muốn gây rắc rối cho cô, cố ý không cho cô dùng nhạc đệm, nhưng chất giọng Thượng Quan Ngưng trong trẻo rõ ràng, hát không có âm nhạc đi cùng, cũng thật mê hoặc, thật êm tai.
Những người phía dưới không biết nợ nần giữa cô và Quý Lệ Lệ, có không ít người vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Quý Lệ Lệ tức muốn điên người mặt mũi trở nên vặn vẹo, rõ ràng Thượng Quan Nhu Tuyết đã nói, Thượng Quan Ngưng hát luôn bị lạc nhịp, còn khó nghe hơn cả quạ kêu, thế tại sao hôm nay lại không giống như những gì Thượng Quan Nhu Tuyết nói!
Mục đích của cô ta là muốn Thượng Quan Ngưng bẽ mặt trước tất cả mọi người, chứ không phải để Thượng Quan Ngưng có thể khoe khoang tăng thêm thể diện!
Bài hát còn chưa kết thúc, Quý Lệ Lệ tức đến hộc máu làm gián đoạn cô, khuôn mặt âm u sai người phục vụ đưa cho cô một chai rượu vang đỏ.
“Tôi đếm mười, cô phải uống sạch nó! Uống không hết ngay lập tức sẽ đổ toàn bộ lên người cô."
Cuối cùng mọi người mới phát giác ra, Quý Lệ Lệ không vừa mắt cô gái trên sân khấu, muốn khiến cô ấy xấu hổ.
Tất cả những người có mặt trong buổi tiệc nhìn vào tiết mục chỉnh chết cô, thật sớm đã quen thuộc, cả đám người đã nằm lòng, đều một mặt uống rượu ăn điểm tâm, một mặt nhàn nhã xem náo nhiệt. Không một ai ra tay vì Thượng Quan Ngưng, bọn họ đều không quen biết cô, thấy cô một thân một mình mặc bộ đồ thể thao đi đến, đều cảm thấy cô ngay cả một bộ lễ phục cũng không mua nổi, khẳng định không có gì ở phía sau, chắc chắn sẽ không vì cô mà đi đắc tội với Quý Lệ Lệ.
Thượng Quan Ngưng nhìn thoáng qua chai rượu có dung tích 750ml, đã biết bản thân chỉ trong mười giây ngắn ngủi không thể uống hết.
Mà sức uống của cô cực kì thấp, chỉ cần một ly thôi, là nhất định sẽ say quên trời quên đất.
Quý Lệ Lệ cố tình chỉnh cô, cô có thể hát, dù sao đó cũng chỉ là thiệt hại về mặt mũi, nhưng rượu thì không thể uống, bởi vì uống say rồi đừng nói là cứu Hoàng Tâm Di, e rằng ngay cả chính bản thân cô cũng không thể giữ nổi.
Cô nhìn Hoàng Tâm Di, lại nhìn khoảng cách từ mình cho đến cánh cửa, suy nghĩ thử có thể tạo ra một cuộc náo động nhỏ hay không, sau đó nắm lấy cơ hội mang theo Hoàng Tâm Di chạy ra ngoài.
Quý Lệ Lệ thấy Thượng Quan Ngưng cầm chai rượu nhưng không chịu uống, trong cơn tức giận không còn nhớ gì đến việc cởi áo váy Hoàng Tâm Di, trực tiếp cướp lấy chai rượu từ trong tay Thượng Quan Ngưng đổ hết lên đầu cô.
Thượng Quan Ngưng nhắm mắt lại đứng ở đó, bất động, tùy ý để từng giọt từng giọt rượu vang dội trên đầu mình, chảy xuống khắp mặt, chảy xuống khắp người.
Cô sợ nếu bản thân né đi, Quý Lệ Lệ sẽ làm ra điều nguy hại đến Hoàng Tâm Di. Cô ta bị điên, bất cứ chuyện gì cũng có thể làm được, chuyện để mấy gã đàn ông làm nhục một cô gái, không biết cô ta đã làm bao nhiêu lần.
Giờ phút này trên dưới người Thượng Quan Ngưng toàn rượu là rượu, thoạt nhìn cực kì chật vật, bộ đồ thể thao màu lam nhạt đều đã bị nhuộm đỏ.
Quý Lệ Lệ nhìn bộ dạng thê thảm của cô, cao hứng cười ha hả, cười đủ rồi nhưng vẫn không hết giận, hếch cằm lên nói: “Thượng Quan Ngưng, cô quỳ xuống cho tôi!”
Thượng Quan Ngưng bổng ngẩng mặt lên, sắc mặt đặc biệt khó coi nhìn con người điên rồ Quý Lệ Lệ.
“Tôi bảo cô quỳ xuống, cô không nghe thấy?! Rất tốt, không quỳ đúng không nào? Em họ cô sẽ bị lột sạch áo váy, chuyện này thì không thể đổ lỗi cho tôi, đây là cô làm chị họ nhưng chịu cứu cô ta!”
Phía bên kia sân khấu, gã đàn ông vẫn đang giữ chặt Hoàng Tâm Di không có buông ra, xoẹt một cái xé rách bộ lễ phục của cô ta, lộ ra một mảng đùi trắng nõn.
Hoàng Tâm Di khóc lóc hét lên chói chang: “Chị họ, cứu cứu em với! Em không muốn sống nữa!”
Thượng Quan Ngưng nhìn thoáng qua nửa thân trần trụi của Hoàng Tâm Di, trong lòng như bị lửa đốt ngập tràn phẫn nộ, nhưng vẫn phải cắn môi, quỳ xuống.
Cô không thể mặc kệ Hoàng Tâm Di bị làm trò nhục nhã như vậy trước mặt nhiều người, nếu thế, Hoàng Tâm Di nhất định không nhất thiết sống tiếp trên đời.
Cảnh Dật Nhiên ngồi trong góc lẳng lẽ uống rượu, chân mày hơi nhíu, lại không hề đi ra ngăn cản, Thượng Quan Ngưng xấu mặt, dùng tính chất bắt cầu thì Cảnh Dật Thần cũng sẽ xấu mặt, cậu ta không nên ngăn cản, mặc dù bây giờ trong lòng cậu ta vô cũng tức giận!
Quý Lệ Lệ nhìn Thượng Quan Ngưng cuối cùng cũng cúi đầu quỳ xuống, rốt cuộc trong người đã cảm thấy thoải mái rất nhiều, cô ta cười lớn đi đến trước mặt Hoàng Tâm Di, vỗ vỗ bả vai lõa lồ của Hoàng Tâm Di, nói: “Tâm Di, cô nhìn xem, tôi trả thù giúp cô! Thế nào, cô muốn cảm ơn tôi ra sao?”
Chính xác là một Hoàng Tâm Di còn đang khóc thét chói tai, từ trên gã đàn ông vẫn luôn giữ chặt cô ta không có buông tay rút ra một chiếc khăn lụa, lau sạch nước mắt, treo lên bộ mặt tươi cười, vui vẻ nói: “Chị Lệ Lệ, em phải thật sự đoàng hoàng nên cảm ơn chị, sao chị có thể thông minh như vậy nhỉ, có thể nghĩ ra một cách hay đến thế! Giúp em trả được thù!”
Người biết Thượng Quan Ngưng chính xác gả cho ai có Cảnh Dật Nhiên và Đường Vận, đang dùng ánh mắt cỗ quái liếc Quý Lệ Lệ một cái, nhưng hai người bọn họ đều tâm cơ thâm trầm, là kiểu người tàn nhẫn ác độc, gần như một phân cũng không muốn nói với Quý Lệ Lệ.
Bọn họ vui vẻ nhìn Quý Lệ Lệ hành hạ Thượng Quan Ngưng, sau đó chờ đợi khung cảnh cô ta bị Cảnh Dật Nhiên hành hạ.
Cả hai người kia từ đầu đến cuối đều không hề ra tay, bởi vì Quý Lệ Lệ tính tình nóng nảy IQ cực thấp, chỉ cần cho một mồi lửa, cô ta sẽ ngay lập tức vội vã nhào tới Thượng Quan Ngưng!
Thượng Quan Ngưng nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, ung dung nói: “Chồng tôi là người như thế nào, không đến lượt cô lên tiếng, cô tức đến nổ phổi như vậy, có lẽ rất ghen tị nhỉ, nếu không này hôm nay đã không bắt em họ tôi đến để đe dọa, cố gắng tìm rắc rối cho tôi.”
Quý Lệ Lệ vô cùng chán ghét dáng vẻ thanh thanh đạm đạm của cô lúc này, chính vì cái biểu hiện giả vờ không quan tâm của cô, đã làm anh họ Quý Bác đối với cô nhớ mãi không quên, khiến cô ta không cách nào có được trái tim của anh ấy.
Ánh mắt Quý Lệ Lệ ngập tràn thù hận, cô ta hừ lạnh: “Mang Hoàng Tâm Di xuống tầng ba, đến lúc đó Thượng Quan Ngưng không làm theo lời tôi, cởi chiếc váy trên người Hoàng Tâm Di.”
Hoàng Tâm Di mặc trên người một chiếc váy màu trắng hở lưng làm bằng tơ tằm đến dự tiệc, cởi chiếc váy kia ra, không khác nào trực tiếp lột sạch sẽ áo quần cô ta!!
Quý Lệ Lệ nói xong, dẫn đầu đoàn người đi xuống.
Những người đi theo cô ta, đã đến phòng tiệc tầng ba.
Tất cả mọi người trong buổi tiệc đang cười ngay lập tức nhìn về phía bọn họ, âm thanh nói chuyện trước đó đột nhiên im bặt đi, giống như đang chờ Quý Lệ Lệ lên tiếng.
Quý Lệ Lệ phất tay bảo đám người chơi violon rời đi, đi đến trung tâm sân khấu, nhận lấy microphone lớn giọng nói: “Buổi tiệc sinh nhật của tôi, chính thức bắt đầu! Có trò hay thì phải nhanh chóng biểu diễn, để cho mọi người không phải mỏi mắt mong chờ!”
Tất cả những người phía dưới nồng nhiệt vỗ tay, hình ảnh này khiến cho Quý Lệ Lệ đặc biệt hài lòng, cô từ nhỏ đã yêu thích cảm giác được mọi người o bế trên tay.
“Ngày hôm nay, có người chủ động đóng góp một bài hát cho chúng ta để tăng thêm vui vẻ, Thượng Quan Ngưng, cô đến đây hát cho các vị thiếu gia tiểu thư nghe đi!”
Thượng Quan Ngưng ngạc nhiên, không nghĩ Quý Lệ Lệ lại bảo cô lên đó hát!
Rõ ràng cô nghe Quý Lệ Lệ nói sẽ khiến cô xấu hổ, ở trước mặt tất cả mọi người coi cô là một kẻ hát rong đi kiếm ăn.
Thượng Quan ngưng sững sờ, vẫn luôn nhìn gã đàn ông hờ kéo hờ ôm Hoàng Tâm Di, dường như đang muốn xé toạc chiếc váy của em họ buộc cô đi lên sân khấu.
Mặc dù trước đám đông để cô hát như một trò tiêu khiển làm cô cảm thấy hơi nhục, nhưng vẫn còn tốt hơn để Hoàng Tâm Di bị làm trò trước mặc nhiều người như thế cởi sạch quần áo.
Hơn nữa, cũng chỉ là hát một bài, cô hít một hơi thật sâu, bình tĩnh tự tin đối diện với những ánh mắt tò mò dưới kia, cầm lấy micro, chậm rãi cất lời.
Quý Lệ Lệ muốn gây rắc rối cho cô, cố ý không cho cô dùng nhạc đệm, nhưng chất giọng Thượng Quan Ngưng trong trẻo rõ ràng, hát không có âm nhạc đi cùng, cũng thật mê hoặc, thật êm tai.
Những người phía dưới không biết nợ nần giữa cô và Quý Lệ Lệ, có không ít người vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Quý Lệ Lệ tức muốn điên người mặt mũi trở nên vặn vẹo, rõ ràng Thượng Quan Nhu Tuyết đã nói, Thượng Quan Ngưng hát luôn bị lạc nhịp, còn khó nghe hơn cả quạ kêu, thế tại sao hôm nay lại không giống như những gì Thượng Quan Nhu Tuyết nói!
Mục đích của cô ta là muốn Thượng Quan Ngưng bẽ mặt trước tất cả mọi người, chứ không phải để Thượng Quan Ngưng có thể khoe khoang tăng thêm thể diện!
Bài hát còn chưa kết thúc, Quý Lệ Lệ tức đến hộc máu làm gián đoạn cô, khuôn mặt âm u sai người phục vụ đưa cho cô một chai rượu vang đỏ.
“Tôi đếm mười, cô phải uống sạch nó! Uống không hết ngay lập tức sẽ đổ toàn bộ lên người cô."
Cuối cùng mọi người mới phát giác ra, Quý Lệ Lệ không vừa mắt cô gái trên sân khấu, muốn khiến cô ấy xấu hổ.
Tất cả những người có mặt trong buổi tiệc nhìn vào tiết mục chỉnh chết cô, thật sớm đã quen thuộc, cả đám người đã nằm lòng, đều một mặt uống rượu ăn điểm tâm, một mặt nhàn nhã xem náo nhiệt. Không một ai ra tay vì Thượng Quan Ngưng, bọn họ đều không quen biết cô, thấy cô một thân một mình mặc bộ đồ thể thao đi đến, đều cảm thấy cô ngay cả một bộ lễ phục cũng không mua nổi, khẳng định không có gì ở phía sau, chắc chắn sẽ không vì cô mà đi đắc tội với Quý Lệ Lệ.
Thượng Quan Ngưng nhìn thoáng qua chai rượu có dung tích 750ml, đã biết bản thân chỉ trong mười giây ngắn ngủi không thể uống hết.
Mà sức uống của cô cực kì thấp, chỉ cần một ly thôi, là nhất định sẽ say quên trời quên đất.
Quý Lệ Lệ cố tình chỉnh cô, cô có thể hát, dù sao đó cũng chỉ là thiệt hại về mặt mũi, nhưng rượu thì không thể uống, bởi vì uống say rồi đừng nói là cứu Hoàng Tâm Di, e rằng ngay cả chính bản thân cô cũng không thể giữ nổi.
Cô nhìn Hoàng Tâm Di, lại nhìn khoảng cách từ mình cho đến cánh cửa, suy nghĩ thử có thể tạo ra một cuộc náo động nhỏ hay không, sau đó nắm lấy cơ hội mang theo Hoàng Tâm Di chạy ra ngoài.
Quý Lệ Lệ thấy Thượng Quan Ngưng cầm chai rượu nhưng không chịu uống, trong cơn tức giận không còn nhớ gì đến việc cởi áo váy Hoàng Tâm Di, trực tiếp cướp lấy chai rượu từ trong tay Thượng Quan Ngưng đổ hết lên đầu cô.
Thượng Quan Ngưng nhắm mắt lại đứng ở đó, bất động, tùy ý để từng giọt từng giọt rượu vang dội trên đầu mình, chảy xuống khắp mặt, chảy xuống khắp người.
Cô sợ nếu bản thân né đi, Quý Lệ Lệ sẽ làm ra điều nguy hại đến Hoàng Tâm Di. Cô ta bị điên, bất cứ chuyện gì cũng có thể làm được, chuyện để mấy gã đàn ông làm nhục một cô gái, không biết cô ta đã làm bao nhiêu lần.
Giờ phút này trên dưới người Thượng Quan Ngưng toàn rượu là rượu, thoạt nhìn cực kì chật vật, bộ đồ thể thao màu lam nhạt đều đã bị nhuộm đỏ.
Quý Lệ Lệ nhìn bộ dạng thê thảm của cô, cao hứng cười ha hả, cười đủ rồi nhưng vẫn không hết giận, hếch cằm lên nói: “Thượng Quan Ngưng, cô quỳ xuống cho tôi!”
Thượng Quan Ngưng bổng ngẩng mặt lên, sắc mặt đặc biệt khó coi nhìn con người điên rồ Quý Lệ Lệ.
“Tôi bảo cô quỳ xuống, cô không nghe thấy?! Rất tốt, không quỳ đúng không nào? Em họ cô sẽ bị lột sạch áo váy, chuyện này thì không thể đổ lỗi cho tôi, đây là cô làm chị họ nhưng chịu cứu cô ta!”
Phía bên kia sân khấu, gã đàn ông vẫn đang giữ chặt Hoàng Tâm Di không có buông ra, xoẹt một cái xé rách bộ lễ phục của cô ta, lộ ra một mảng đùi trắng nõn.
Hoàng Tâm Di khóc lóc hét lên chói chang: “Chị họ, cứu cứu em với! Em không muốn sống nữa!”
Thượng Quan Ngưng nhìn thoáng qua nửa thân trần trụi của Hoàng Tâm Di, trong lòng như bị lửa đốt ngập tràn phẫn nộ, nhưng vẫn phải cắn môi, quỳ xuống.
Cô không thể mặc kệ Hoàng Tâm Di bị làm trò nhục nhã như vậy trước mặt nhiều người, nếu thế, Hoàng Tâm Di nhất định không nhất thiết sống tiếp trên đời.
Cảnh Dật Nhiên ngồi trong góc lẳng lẽ uống rượu, chân mày hơi nhíu, lại không hề đi ra ngăn cản, Thượng Quan Ngưng xấu mặt, dùng tính chất bắt cầu thì Cảnh Dật Thần cũng sẽ xấu mặt, cậu ta không nên ngăn cản, mặc dù bây giờ trong lòng cậu ta vô cũng tức giận!
Quý Lệ Lệ nhìn Thượng Quan Ngưng cuối cùng cũng cúi đầu quỳ xuống, rốt cuộc trong người đã cảm thấy thoải mái rất nhiều, cô ta cười lớn đi đến trước mặt Hoàng Tâm Di, vỗ vỗ bả vai lõa lồ của Hoàng Tâm Di, nói: “Tâm Di, cô nhìn xem, tôi trả thù giúp cô! Thế nào, cô muốn cảm ơn tôi ra sao?”
Chính xác là một Hoàng Tâm Di còn đang khóc thét chói tai, từ trên gã đàn ông vẫn luôn giữ chặt cô ta không có buông tay rút ra một chiếc khăn lụa, lau sạch nước mắt, treo lên bộ mặt tươi cười, vui vẻ nói: “Chị Lệ Lệ, em phải thật sự đoàng hoàng nên cảm ơn chị, sao chị có thể thông minh như vậy nhỉ, có thể nghĩ ra một cách hay đến thế! Giúp em trả được thù!”
Tác giả :
Hạ Thanh Sam