Hạo Hạo Và Bằng Bằng
Chương 63: So cơ – Đọ gốc
Hàn Tiểu Bằng núi Bình Sơn, ấy mà là điệp viên. Trời cho khác thường, vật kia cực lớn. Một ngày nọ, cùng Hạo ‘dâm’ trên giường. Xong việc, cầm nó liếc mắt kiêu ngạo, hỏi: “Vật này so với ngươi, thì sao?”
Hạo nói: “Không bằng của ta.”
Bằng nói: “Vật của ta, hai mươi thêm ba, dài như cự xà, chim ai sánh bằng?”
Hạo nói: “Không hơn của người,”
Bằng nói: “Thô như tay trẻ con, chim ai sánh được bằng?”
Hạo nói: “Không bằng của người.”
Hạo nói: ‘Động như giao long, tĩnh như ngoạ hổ, lực bắn sung mãn, chim ai sánh bằng?”
Hạo nói: “Không hơn của người.”
Bằng kiêu ngạo: “Bốn bề rộng mênh mông, thứ dân lại quá nhiều, sỡ hữu được cự vật, bất quá có mấy người, ai thắng được qua ta?”
Hạo cười đáp: “Của người hơn ngươi ba, nhưng lại thua ngươi một.”
Bằng nghi hoặc, xin hỏi.
Hạo nói: “Của ngươi, đen tựa đáy nồi, như sơn mực tàu, gân xanh nổi quanh, nhìn thấy mà kinh. Thứ thô bỉ xấu xí kia làm sao so với vật trơn bóng mềm mịn, đẹp đẽ cuồn cuộn nơi đây? Ăn thì nhìn lấy màu, dục phải nhìn hình thù; người thời nay thấy vật của ngươi chỉ lấy làm run sợ mà bỏ chạy, vậy thô dài thì làm được gì?”
Bằng nghe suýt bật cười: “Của ta dữ tợn khủng bố là vậy, lại giống Dương Quá và Tiểu Long Nữ khi xưa giải độc tình hoa, cho nên nếu có một người nguyện vì ta dùng miệng mà mút độc ra, liền trở lại trắng nõn phấn nộn như lúc ban đầu.”
Hạo khinh thường đáp: “Mộc nhĩ đen còn đòi tẩy trắng, người ngu chỉ nói chuyện viễn vông.”
Bằng phấn nộ, tách chân Hạo ra, động thân đâm thẳng, làm tận cùng huyệt. Hạo phóng đãng lãng kêu, lắc eo xoay mông, sung sướng phun ra nuốt vào.
Một lúc sau, bằng hold không được nữa, rút hết cự vật ra, bạch trọc độc phun ra bắn khắp lên mặt Hạo.
Cúi đầu xem thử, hết bệnh, vẫn đen.
Hết.
Toàn Văn Hoàn
Hạo nói: “Không bằng của ta.”
Bằng nói: “Vật của ta, hai mươi thêm ba, dài như cự xà, chim ai sánh bằng?”
Hạo nói: “Không hơn của người,”
Bằng nói: “Thô như tay trẻ con, chim ai sánh được bằng?”
Hạo nói: “Không bằng của người.”
Hạo nói: ‘Động như giao long, tĩnh như ngoạ hổ, lực bắn sung mãn, chim ai sánh bằng?”
Hạo nói: “Không hơn của người.”
Bằng kiêu ngạo: “Bốn bề rộng mênh mông, thứ dân lại quá nhiều, sỡ hữu được cự vật, bất quá có mấy người, ai thắng được qua ta?”
Hạo cười đáp: “Của người hơn ngươi ba, nhưng lại thua ngươi một.”
Bằng nghi hoặc, xin hỏi.
Hạo nói: “Của ngươi, đen tựa đáy nồi, như sơn mực tàu, gân xanh nổi quanh, nhìn thấy mà kinh. Thứ thô bỉ xấu xí kia làm sao so với vật trơn bóng mềm mịn, đẹp đẽ cuồn cuộn nơi đây? Ăn thì nhìn lấy màu, dục phải nhìn hình thù; người thời nay thấy vật của ngươi chỉ lấy làm run sợ mà bỏ chạy, vậy thô dài thì làm được gì?”
Bằng nghe suýt bật cười: “Của ta dữ tợn khủng bố là vậy, lại giống Dương Quá và Tiểu Long Nữ khi xưa giải độc tình hoa, cho nên nếu có một người nguyện vì ta dùng miệng mà mút độc ra, liền trở lại trắng nõn phấn nộn như lúc ban đầu.”
Hạo khinh thường đáp: “Mộc nhĩ đen còn đòi tẩy trắng, người ngu chỉ nói chuyện viễn vông.”
Bằng phấn nộ, tách chân Hạo ra, động thân đâm thẳng, làm tận cùng huyệt. Hạo phóng đãng lãng kêu, lắc eo xoay mông, sung sướng phun ra nuốt vào.
Một lúc sau, bằng hold không được nữa, rút hết cự vật ra, bạch trọc độc phun ra bắn khắp lên mặt Hạo.
Cúi đầu xem thử, hết bệnh, vẫn đen.
Hết.
Toàn Văn Hoàn
Tác giả :
Tế Hựu Tiểu