Hạo Hạo Và Bằng Bằng
Chương 48
Chú thích
-校草 – Hiệu Thảo – Cỏ trường???: t nghĩ ẩn ý ở đây như mầm non đáng triển vọng của trường, nên dịch là mầm non =)))
_____
Sau này, hào trưởng phát hiện chút manh mối.
Đồ ăn trong trại tạm giam khó có thể mà nuốt xuống. May mà Trần Hạo mang theo năm vạn khối vào, sau khi mua mua sắm sắm đầy đủ, liền chia cho mấy người cùng phòng, khiến mấy người ta vô cùng cao hứng ăn một bữa trưa thật là no.
Có một lần Hàn Tiểu Bằng nhận cơm, mở ra vừa thấy món mặn là chân gà. Đại khái là bị mùi thơm của thức ăn làm mờ mắt, y lúc ấy liền quay đầu hô to một tiếng: “Hạo Hạo, của tôi là chân gà nè, cậu có gì đó?”
Mấy đồng chí khác đang đợi phát cơm đều chấn kinh, cái tên chuyên môn hầu hạ người ta như thế nào lại đột nhiên cư xử ngang hàng như thế, lại còn gọi Trần Hạo là “Hạo Hạo”
May là Trần Hạo phản ứng mau, lúc này đi qua bóp chặt cổ y kéo đến bên người mắng: “Tiểu bạch kiểm, cho mày một màu mày định mở luôn cái phường nhuộm à. Mày mới vừa kêu ông đây là gỉ?”
Bả vai Hàn Tiểu Bằng rụt lại: “Hạo ca, em nào dám.”
Trần Hạo bị bộ dáng giả trang khiếm x của y làm cho nở nụ cười, nó: “Được rồi. Mấy ngày nay ngươi hầu hạ không tồi, không tính toán với ngươi làm gì. Của tao là thịt kho. Thế nào, muốn ca ca uy ngươi ăn không?”
Hàn Tiểu Bằng nghe, đầu lại nâng lên, chớp chớp mắt làm nũng: “Muốn, em muốn, Hạo ca uy người ta đi.”
Nghiêm Đông bên cạnh nghe bọn hắn kẻ xướng người hoạ, lập tức sinh ra liên tưởng thực không thuần khiết, mặt đều vặn vẹo: “Uây, ngươi cũng tiểu bạch kiểm thao đi thao lại còn thao ra tình cảm nữa sao? Hai người ghê tởm bọn bây đều cút ra nhà vệ sinh mà đút cơm đi!
Hai tuần sau, Chu Toàn và năm tên đồng phạm liên quan khác cũng bị bắt quy án. Bọn hắn bị giam ở tại tam giam phía Đông Bắc, cách bọn Trần Hạo rất xa. Cùng trong một ngày, quản giáo vừa đến phòng 15 người gác cổng liền hô to: “Hàn Tiểu Bằng, ra gặp luật sư.”
“Luật sư?” Hàn Tiểu Bằng nói: “Tôi không có mời luật sư mà.”
“Là chính phủ chỉ định.” Từ quản giáo đẩy y về phía trước, vừa đi vừa lải nhải: “Ngươi xem tình thế bây giờ tốt bao nhiêu, ngươi không có tiền gọi luật sư, chính phủ gọi cho ngươi một người. Đợt lát nữa tính toán bàn bạc với luật sư, tranh thủ kết quả tốt nhất.”
“Vâng.” Hàn Tiểu Bằng nhu nhuận gật đầu, trong đầu hiện ra khuôn mặt giả dối chành bành của chủ nhiệm Vu.
Nhưng mà ngoài dự ý là, khi y vào phòng thăm hỏi, ngươi ngồi ở trước cái bàn gỗ kia không phải là lão hồ ly gần 50 tuổi, mà là một nam tử tuổi còn trẻ.
Người nọ mang kính đen, mặc đồng phục, quả thật là một bộ dáng luật sư kinh điển. Hắn vừa thấy Hàn Tiểu Bằng liền lập tức đứng lên, từ xa nhìn y mỉm cười.
Hàn Tiểu Bằng từng bước lại gần người nọ, cảm giác khung cảnh xoay chuyển, thời gian cấp tốc quay ngược lại, nháy mắt trở về mười hai năm trước, ở sau hậu trường lễ mừng tân sinh của Nhân Đại, y lấy hết dũng khi đi đến sau lưng chàng trai đang đùa nghịch microphone, vỗ vỗ vai hắn.
Xong, nhìn đối phương quay người lại, đối y nở một nụ cười sáng lạn.
Hàn Tiểu Bằng bị mỹ mạo của “Mầm non” thế hệ mới làm cho rung động, từ mặt hồng một chút đến đỏ cả hai tai.
May mà đèn của lễ đường đủ tối làm y không thất thố, thanh thanh yết hầu, giống như đồ ngốc mà mở miệng nói: “Bạn học, xin chào…. Ngạch….. Cậu chính là Hoa Hạ phải không?”
“Là tớ.” Soái ca luật sư cười nói.
“Bằng Bằng, đã lâu không gặp!”
Đúng vậy, đã nhiều năm trôi qua rồi, mà hắn tựa hồ một chút cũng không thay đổi. Cùng với người trong trí nhớ của Hàn Tiểu Bằng y hệt. Hàn Tiểu Bằng nằm mơ cũng không nghĩ đến, sẽ ở cái nơi này, dưới tình huống này mà gặp lại mối tình đầu của y.
Y khẩn trương đến nỗi không biết nên ngồi ở đâu, chỉ ngắc ngứ hỏi: “Cậu không phải học chính trị sao, thế nào lại thành luật sư rồi?”
Hoa Hạ vẫn là cười, ánh mắt hắn cười lên cong như trăng lưỡi liềm, còn lộ ra đúng tám cái răng tiêu chuẩn, quả thực đẹp đến dẫn người phạm tội.
“Có ai quy định học cái gì phải làm cái đó sao?” Hắn vỗ vỗ bàn: “Ngồi xuống rồi nói.”
Hàn Tiểu Bằng lúc này mới nhớ tới chính sự, nhanh chóng chạy đến ngồi trước mặt hắn. Không biết vì sao, tim y đập rất nhanh.
-校草 – Hiệu Thảo – Cỏ trường???: t nghĩ ẩn ý ở đây như mầm non đáng triển vọng của trường, nên dịch là mầm non =)))
_____
Sau này, hào trưởng phát hiện chút manh mối.
Đồ ăn trong trại tạm giam khó có thể mà nuốt xuống. May mà Trần Hạo mang theo năm vạn khối vào, sau khi mua mua sắm sắm đầy đủ, liền chia cho mấy người cùng phòng, khiến mấy người ta vô cùng cao hứng ăn một bữa trưa thật là no.
Có một lần Hàn Tiểu Bằng nhận cơm, mở ra vừa thấy món mặn là chân gà. Đại khái là bị mùi thơm của thức ăn làm mờ mắt, y lúc ấy liền quay đầu hô to một tiếng: “Hạo Hạo, của tôi là chân gà nè, cậu có gì đó?”
Mấy đồng chí khác đang đợi phát cơm đều chấn kinh, cái tên chuyên môn hầu hạ người ta như thế nào lại đột nhiên cư xử ngang hàng như thế, lại còn gọi Trần Hạo là “Hạo Hạo”
May là Trần Hạo phản ứng mau, lúc này đi qua bóp chặt cổ y kéo đến bên người mắng: “Tiểu bạch kiểm, cho mày một màu mày định mở luôn cái phường nhuộm à. Mày mới vừa kêu ông đây là gỉ?”
Bả vai Hàn Tiểu Bằng rụt lại: “Hạo ca, em nào dám.”
Trần Hạo bị bộ dáng giả trang khiếm x của y làm cho nở nụ cười, nó: “Được rồi. Mấy ngày nay ngươi hầu hạ không tồi, không tính toán với ngươi làm gì. Của tao là thịt kho. Thế nào, muốn ca ca uy ngươi ăn không?”
Hàn Tiểu Bằng nghe, đầu lại nâng lên, chớp chớp mắt làm nũng: “Muốn, em muốn, Hạo ca uy người ta đi.”
Nghiêm Đông bên cạnh nghe bọn hắn kẻ xướng người hoạ, lập tức sinh ra liên tưởng thực không thuần khiết, mặt đều vặn vẹo: “Uây, ngươi cũng tiểu bạch kiểm thao đi thao lại còn thao ra tình cảm nữa sao? Hai người ghê tởm bọn bây đều cút ra nhà vệ sinh mà đút cơm đi!
Hai tuần sau, Chu Toàn và năm tên đồng phạm liên quan khác cũng bị bắt quy án. Bọn hắn bị giam ở tại tam giam phía Đông Bắc, cách bọn Trần Hạo rất xa. Cùng trong một ngày, quản giáo vừa đến phòng 15 người gác cổng liền hô to: “Hàn Tiểu Bằng, ra gặp luật sư.”
“Luật sư?” Hàn Tiểu Bằng nói: “Tôi không có mời luật sư mà.”
“Là chính phủ chỉ định.” Từ quản giáo đẩy y về phía trước, vừa đi vừa lải nhải: “Ngươi xem tình thế bây giờ tốt bao nhiêu, ngươi không có tiền gọi luật sư, chính phủ gọi cho ngươi một người. Đợt lát nữa tính toán bàn bạc với luật sư, tranh thủ kết quả tốt nhất.”
“Vâng.” Hàn Tiểu Bằng nhu nhuận gật đầu, trong đầu hiện ra khuôn mặt giả dối chành bành của chủ nhiệm Vu.
Nhưng mà ngoài dự ý là, khi y vào phòng thăm hỏi, ngươi ngồi ở trước cái bàn gỗ kia không phải là lão hồ ly gần 50 tuổi, mà là một nam tử tuổi còn trẻ.
Người nọ mang kính đen, mặc đồng phục, quả thật là một bộ dáng luật sư kinh điển. Hắn vừa thấy Hàn Tiểu Bằng liền lập tức đứng lên, từ xa nhìn y mỉm cười.
Hàn Tiểu Bằng từng bước lại gần người nọ, cảm giác khung cảnh xoay chuyển, thời gian cấp tốc quay ngược lại, nháy mắt trở về mười hai năm trước, ở sau hậu trường lễ mừng tân sinh của Nhân Đại, y lấy hết dũng khi đi đến sau lưng chàng trai đang đùa nghịch microphone, vỗ vỗ vai hắn.
Xong, nhìn đối phương quay người lại, đối y nở một nụ cười sáng lạn.
Hàn Tiểu Bằng bị mỹ mạo của “Mầm non” thế hệ mới làm cho rung động, từ mặt hồng một chút đến đỏ cả hai tai.
May mà đèn của lễ đường đủ tối làm y không thất thố, thanh thanh yết hầu, giống như đồ ngốc mà mở miệng nói: “Bạn học, xin chào…. Ngạch….. Cậu chính là Hoa Hạ phải không?”
“Là tớ.” Soái ca luật sư cười nói.
“Bằng Bằng, đã lâu không gặp!”
Đúng vậy, đã nhiều năm trôi qua rồi, mà hắn tựa hồ một chút cũng không thay đổi. Cùng với người trong trí nhớ của Hàn Tiểu Bằng y hệt. Hàn Tiểu Bằng nằm mơ cũng không nghĩ đến, sẽ ở cái nơi này, dưới tình huống này mà gặp lại mối tình đầu của y.
Y khẩn trương đến nỗi không biết nên ngồi ở đâu, chỉ ngắc ngứ hỏi: “Cậu không phải học chính trị sao, thế nào lại thành luật sư rồi?”
Hoa Hạ vẫn là cười, ánh mắt hắn cười lên cong như trăng lưỡi liềm, còn lộ ra đúng tám cái răng tiêu chuẩn, quả thực đẹp đến dẫn người phạm tội.
“Có ai quy định học cái gì phải làm cái đó sao?” Hắn vỗ vỗ bàn: “Ngồi xuống rồi nói.”
Hàn Tiểu Bằng lúc này mới nhớ tới chính sự, nhanh chóng chạy đến ngồi trước mặt hắn. Không biết vì sao, tim y đập rất nhanh.
Tác giả :
Tế Hựu Tiểu