Hạo Hạo Và Bằng Bằng
Chương 2
Chú thích
-Phiêu: chơi (trai), đại khái là ấy ấy.
-Phỉ khí: khí chất lưu manh
-Biểu cửu: cậu, chú
__________
Đây cũng là một thói quen từ lâu rồi. Mỗi lần xong việc, hắn đều đặc biệt dễ dàng hưng phấn, đặc biệt là ở bộ vị nào đó trên cơ thể, dường như máu cả người đều dồn hết xuống phía dưới, rất có tinh thần, cũng không biết là tật xấu gì, liến muốn cái kia.
Nếu là trước đây hắn sẽ đến câu lạc bộ, sau này khi đến nhiều lần rồi liền phát hiện đám người trong đó mỗi lần thấy hắn đều như lang tựa hổ, hai mắt phát sáng, làm hắn có chút thắc mắc rốt cuộc ai mới là khách làng chơi ai mới là người bán?
Trần Hạo rốt cuộc minh bạch, soái ca mà còn phải trả tiền phiêu ư, mệt.
Cho nên sau này liền sửa lại kiếm tình một đêm. Đầu tiên là đến quán rượu tìm người để quyến rũ, nhưng vấn đề lại tới nữa.
Trần Hạo thân cao một mét tám mấy, mày cao mi rộng, hốc mắt sâu, có góc có cạnh, hơn nữa lại làm cái nghề kia, một thân phỉ khí, rất nam nhân. Lúc vào quán rượu kiếm người dụ dỗ, một tiểu nam hài cánh tay cẳng chân nhỏ xíu lủi tới, liếc mắt đưa tình kêu hắn “Ca ca”.
Mỗi lần như thế, Trần Hạo cảm thấy bản thân thật là triệt để bi kịch, dựa vào cái gì a? Ông đây đây chính là lớn lên vừa MAN, vừa khốc, vừa nam nhân như vậy đó, cho nên bắt buộc phải ở mặt trên sao? Ai quy định??? Ai?!!!!
Chuyện này còn phải trách biểu cữu của hắn. Lúc nhỏ hắn sống trong thôn đó cũng không phải thứ gì tốt đẹp, chơi bời lêu lổng, không phải cướp chính là trộm, người gặp người trốn.
Ai còn đáng thương hơn Trần Hạo hắn, cha nghiện cờ bạc, mẹ liền bỏ chạy cùng người ta, ngay cả một người chăm sóc cũng không có. Đói không chịu nổi, liền cả ngày ăn lá cây, không thì ăn lúa đầu ruộng, sau này có một lần, bị tên biểu cữu khốn kiếp của hắn thấy được.
“Hạo Hạo, tại sao lại ăn cái này chứ?”
Bữu cữu của hắn gọi Chu Toàn, lúc đó mới hai mươi tuổi, để kiểu đầu chẻ giữa tạo cho người ta cảm giác là một tên gian trá xảo quyệt, mặc một chiếc quần sọc xanh bị thủng, hút thuốc, nhìn cực kỳ vô lại.
Mà Tiểu Trần Hạo nhỏ bé khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mồ hôi bẩn thỉu, nhìn chằm chằm vào tên họ hàng du côn này của hắn, nơm nớp lo sợ không biết làm sao.
Chu Toàn đăm chiêu nhìn hắn trong chốc lát, đột nhiên vươn tay đem hắn ôm lấy, khiêng đến trên vai.
Kể từ sau đó, Trần Hạo liền có người chăm sóc, biểu cữu đi đến chỗ nào, hắn liền theo tới chỗ đó. Đám du côn bên cạnh Chu Toàn đều cười hắn, nói:”Lão Chu, mày mọc thêm một cái đuôi từ khi vào vậy?”
Biểu cữu nghe xong cũng không cao hứng cho lắm, lúc trở về, đem Trần Hạo gọi vào nói với hắn:”Cái đuôi này không thể là màu trắng được.”
Y nói xong, liền đem cái quần màu xanh trên người tụt xuống, ấn đầu Trần Hạo, bắt hắn quỳ xuống.
Đây là một cuộc giao dịch công bằng. Y cho hắn ăn, hắn làm cho y thoải mái. Điều đáng tiếc duy nhất đó là, sau này Trần Hạo lớn lên, luôn luôn ở bên dưới, nếu đổi lại ở phía trên ‘đệ đệ’ liền héo rũ.
-Phiêu: chơi (trai), đại khái là ấy ấy.
-Phỉ khí: khí chất lưu manh
-Biểu cửu: cậu, chú
__________
Đây cũng là một thói quen từ lâu rồi. Mỗi lần xong việc, hắn đều đặc biệt dễ dàng hưng phấn, đặc biệt là ở bộ vị nào đó trên cơ thể, dường như máu cả người đều dồn hết xuống phía dưới, rất có tinh thần, cũng không biết là tật xấu gì, liến muốn cái kia.
Nếu là trước đây hắn sẽ đến câu lạc bộ, sau này khi đến nhiều lần rồi liền phát hiện đám người trong đó mỗi lần thấy hắn đều như lang tựa hổ, hai mắt phát sáng, làm hắn có chút thắc mắc rốt cuộc ai mới là khách làng chơi ai mới là người bán?
Trần Hạo rốt cuộc minh bạch, soái ca mà còn phải trả tiền phiêu ư, mệt.
Cho nên sau này liền sửa lại kiếm tình một đêm. Đầu tiên là đến quán rượu tìm người để quyến rũ, nhưng vấn đề lại tới nữa.
Trần Hạo thân cao một mét tám mấy, mày cao mi rộng, hốc mắt sâu, có góc có cạnh, hơn nữa lại làm cái nghề kia, một thân phỉ khí, rất nam nhân. Lúc vào quán rượu kiếm người dụ dỗ, một tiểu nam hài cánh tay cẳng chân nhỏ xíu lủi tới, liếc mắt đưa tình kêu hắn “Ca ca”.
Mỗi lần như thế, Trần Hạo cảm thấy bản thân thật là triệt để bi kịch, dựa vào cái gì a? Ông đây đây chính là lớn lên vừa MAN, vừa khốc, vừa nam nhân như vậy đó, cho nên bắt buộc phải ở mặt trên sao? Ai quy định??? Ai?!!!!
Chuyện này còn phải trách biểu cữu của hắn. Lúc nhỏ hắn sống trong thôn đó cũng không phải thứ gì tốt đẹp, chơi bời lêu lổng, không phải cướp chính là trộm, người gặp người trốn.
Ai còn đáng thương hơn Trần Hạo hắn, cha nghiện cờ bạc, mẹ liền bỏ chạy cùng người ta, ngay cả một người chăm sóc cũng không có. Đói không chịu nổi, liền cả ngày ăn lá cây, không thì ăn lúa đầu ruộng, sau này có một lần, bị tên biểu cữu khốn kiếp của hắn thấy được.
“Hạo Hạo, tại sao lại ăn cái này chứ?”
Bữu cữu của hắn gọi Chu Toàn, lúc đó mới hai mươi tuổi, để kiểu đầu chẻ giữa tạo cho người ta cảm giác là một tên gian trá xảo quyệt, mặc một chiếc quần sọc xanh bị thủng, hút thuốc, nhìn cực kỳ vô lại.
Mà Tiểu Trần Hạo nhỏ bé khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mồ hôi bẩn thỉu, nhìn chằm chằm vào tên họ hàng du côn này của hắn, nơm nớp lo sợ không biết làm sao.
Chu Toàn đăm chiêu nhìn hắn trong chốc lát, đột nhiên vươn tay đem hắn ôm lấy, khiêng đến trên vai.
Kể từ sau đó, Trần Hạo liền có người chăm sóc, biểu cữu đi đến chỗ nào, hắn liền theo tới chỗ đó. Đám du côn bên cạnh Chu Toàn đều cười hắn, nói:”Lão Chu, mày mọc thêm một cái đuôi từ khi vào vậy?”
Biểu cữu nghe xong cũng không cao hứng cho lắm, lúc trở về, đem Trần Hạo gọi vào nói với hắn:”Cái đuôi này không thể là màu trắng được.”
Y nói xong, liền đem cái quần màu xanh trên người tụt xuống, ấn đầu Trần Hạo, bắt hắn quỳ xuống.
Đây là một cuộc giao dịch công bằng. Y cho hắn ăn, hắn làm cho y thoải mái. Điều đáng tiếc duy nhất đó là, sau này Trần Hạo lớn lên, luôn luôn ở bên dưới, nếu đổi lại ở phía trên ‘đệ đệ’ liền héo rũ.
Tác giả :
Tế Hựu Tiểu