Hành Trình Tuyệt Mệnh
Chương 25: Vết thương trí mạng
Là Diêu Thiến Văn.
Cách đây vài giờ đồng hồ là lần gần nhất tôi gặp Diêu Thiến Văn, tôi cứ nghĩ đó sẽ là lần cuối cùng tôi nhìn thấy cô ta. Đến bây giờ, tôi vẫn nhớ như in dáng vẻ hấp hối của cô ta khi nằm trong vũng máu.
Mặc dù tôi không nhìn rõ vị trí mà Quan Hạo tấn công cô ta có phải là vết thương trí mạng hay không. Nhưng khi bình tĩnh phân tích lại thì với lượng máu chảy ra từ vết thương, ở trong hang động kín này, nếu không được cấp cứu kịp thời thì cô ta không thể sống sót.
Tuy nhiên, hiện giờ Diêu Thiến Văn vẫn xuất hiện trước mặt tôi. Điều này làm cho tôi nghi ngờ không biết liệu tôi có bước vào ảo ảnh lần nữa hay không.
Đi đến cửa hang, Diêu Thiến Văn ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn mọi thứ trước mắt đồng thời phát hiện tôi.
"Chú... Chú… Sao chú lại ở chỗ này?" Cô ta vừa nói vừa bật khóc nức nở, có lẽ vì quá sợ hãi và bị lạc mất bạn đồng hành của mình nên sau khi gặp được một người quen, cô ta mới có thể bật khóc thật to.
“Tại sao cô vẫn còn sống?” Hiện tại tôi chỉ muốn biết về vấn đề này. Tôi dùng tay bóp mạnh vào đùi mình, rất đau, đây không phải là ảo giác. Thực ra tôi cũng không chắc liệu cơn đau có thể khiến tôi nhận ra mình có đang tiến vào ảo giác hay không.
"Tôi cũng nghĩ là tôi đã chết rồi..." Giọng cô ta run run. Khi đến gần tôi, cô ta suýt ngã xuống nhưng được tôi đỡ lên.
Lúc chạm vào Diêu Thiến Văn, tôi cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ cơ thể của cô ta.
Đây lại là ảo giác sao? Tại sao tôi lại có cảm giác cô gái trước mặt đã hoàn toàn mất đi nhiệt độ cơ thể con người!
Tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, kéo Diêu Thiến Văn ngồi xuống vị trí cách hồ một đoạn: "Trước tiên cô hãy bình tĩnh một chút, sau đó nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra."
Khi nhìn gần, khuôn mặt của cô ta tái nhợt, không có một chút máu nào.
"Ừm..." Cô ta gật đầu và bắt đầu nhớ lại: "Lúc đó tôi cứ nghĩ mình chắc chắn sẽ chết. Khi anh Hạo biến thành quái vật, tôi đang ở gần anh ta. Tôi bị anh ta bắt lấy, không thể thoát ra được. Sau đó... Sau đó tôi chỉ cảm thấy… Cổ mình rất đau. Hình như tôi bị anh ta cắn, tiếp đó tay tôi cũng bị bẻ gãy... Tôi cố gắng vùng vẫy kêu cứu nhưng sức lực của anh ta quá lớn khiến tôi không thể làm gì được. Vài phút sau, ý thức của tôi không còn rõ ràng nữa. Nhưng tôi nhớ lúc đó, chú, chú đã vào trong hang và lấy gì đó đâm vào người Quan Hạo... Có đúng không?"
Tôi gật đầu: "Đúng vậy, nhưng tôi không phải là người đã cứu cô."
Diêu Thiến Văn lắc đầu: "Đoạn sau tôi không nhớ rõ được nữa. Ý thức của tôi ngày càng mơ hồ. Tôi chỉ biết rằng hình như anh Hạo đã bỏ cơ thể tôi xuống. Lúc đó, tôi mơ hồ nghĩ bản thân muốn chết đi... Nhưng không ngờ, một lúc sau tôi lại mở mắt ra, xung quanh tối đen như mực khiến tôi thực sự vô cùng sợ hãi. Tôi cố gắng bò lên trêи cao... Trêи mặt đất chỗ nào cũng có máu, vô cùng nhớp nháp. Tiếp đó, tôi gặp..."
“Là Nguyễn Na Na sao?” Tôi có thể đoán được người này.
"Đúng vậy, là chị Na..."
"Sau đó xảy ra chuyện gì? Nguyễn Na Na nói gì với cô, cô ta đã đi đâu?"
Diêu Thiến Văn lắc đầu, dường như đang cố nhớ lại, suy nghĩ một lúc lâu rồi mới nói với tôi:
"Tôi thấy chị Na hơi kỳ lạ... Đầu tiên, chị ấy an ủi tôi, bảo tôi đừng sợ, rồi nói gọi là bóng tối vì nó không có ánh sáng, nó không có gì đáng sợ cả. Chị ấy còn nói rằng Quan Hạo đã rời đi rồi nên ở đây sẽ không còn nguy hiểm... Sau đó, chị Na đưa tôi ra khỏi hang và bảo tôi đi đi, dặn tôi đừng đi về phía trước để tránh gặp lại Quan Hạo. Tôi muốn chị ấy cùng đi nhưng chị ấy đã từ chối. Tôi hỏi lý do thì chị ấy nói rằng phải đợi Quan Hạo. Nhưng anh Hạo đã biến thành một con quái vật... Tôi sợ quá nên đã đi một mình, không ngờ đi một lúc thì gặp được anh."
Đó là những gì đã xảy ra.
Sau đó Diêu Thiến Văn im lặng hồi lâu, đột nhiên cô ta hỏi tôi: "Chú, chú nói xem, anh Hạo... Bị như vậy... Còn có thể… Trở lại như cũ không?"
"Tôi cũng không chắc."
“Ồ… Đáng lẽ tôi không nên đến đây.” Diêu Thiến Văn ngồi ôm gối, cuộn mình trêи mặt đất chớp mắt, trông có chút đáng thương.
Khoảng thời gian sau đó tôi quan sát cô gái trước mặt mình rất lâu, cô ta không hề chảy máu, cơ thể lạnh ngắt. Lời nói và cách cư xử cũng như những gì cô ta kể về chuyện vừa xảy ra không hề có bất cứ vấn đề gì. Nhưng với vết thương nặng như vậy, tại sao cô ta có thể chịu đựng cho đến bây giờ...
Nghĩ lại những gì đã xảy ra, vào lúc này, tôi bắt đầu chú ý đến Diêu Thiến Văn nhiều hơn.
Cuối cùng tôi vẫn nhịn không được, hỏi cô ta: "Cô bị đánh chỗ nào? Vết thương còn đau không?"
"Nếu chú không nhắc đến, suýt chút nữa tôi đã quên mất. Lúc trước thực sự rất đau nhưng bây giờ tôi gần như không cảm giác được. Chỉ là cảm thấy có chút tê dại... Có lẽ là do tê quá? Ở cổ, đây này."
Diêu Thiến Văn đưa tay lên chuẩn bị sờ vào sau gáy, nhưng cả hai cánh tay của cô ta đều không thể giơ quá cao, cô ta lắc đầu nói với tôi:" Vai của tôi cũng bị đau, tôi không thể dùng sức được, chú xem giúp tôi với."
Tôi đi vòng ra sau lưng Diêu Thiến Văn. Toàn bộ quần áo trêи lưng cô ta đều dính máu và vết thương gần cổ áo. Diêu Thiến Văn định dùng tay kéo áo ra nhưng cô ta không thể nâng tay lên quá cao. Tôi để tay cô ta xuống rồi nắm lấy cổ áo và kéo nó xuống.
Trong khoảnh khắc tôi kéo xuống, thời gian như ngừng trôi. Cũng giống như trong một vài bộ phim kinh dị, thời gian sẽ chậm lại vài giây trước khi con ma xuất hiện.
Tôi cứ nghĩ mình đã chuẩn bị tinh thần, dù có gặp chuyện gì, tôi cũng sẽ bình tĩnh đón nhận. Tuy nhiên, khi thứ đó xuất hiện, lọt vào tầm mắt, tôi vẫn giật mình trước hình ảnh đáng sợ này.
Đó là một hố máu!
Từ cổ đến sống lưng, một mảng da thịt lớn đã không còn, xương cốt cũng bị nhai nát, chỉ còn một bãi máu bầy nhầy.
Không thể như vậy được! Điều này sao có thể xảy ra chứ?
Với vết thương lớn như vậy, làm sao cô ta có thể một mình đi đến tận đây? Không, vấn đề không chỉ là đi mà vấn đề là cô ta sẽ không thể động đậy thậm chí là không thể sống sót.
Vết thương sau gáy rõ ràng là một vết thương trí mạng!
"Chú, sao đột nhiên chú... Thở gấp như vậy? Vết thương rất nghiêm trọng sao? Ở đây lại không có cách nào gọi cấp cứu. Tôi… Tôi sắp chết rồi sao? Chú? Chú nói gì đi chứ!"
Tôi không biết phải trả lời cô ta như thế nào.
Cô gái này... Chính xác thì nó là gì?
“Không sao đâu, là chút chấn thương ngoài da thôi.” Tôi nói một cách khó khăn. Đột nhiên tôi phát hiện dường như trêи vết thương có thứ gì đó. Vì vậy, tôi vươn ngón tay ra, run rẩy đưa lại gần hố máu một chút, đút ngón tay vào trong. Có một số chất nhầy trong suốt.
Bỗng nhiên có một âm thanh vang lên bên tai tôi. Dường như tôi có thể nghe thấy được tiếng ồn ào của rất nhiều quái vật đang gầm thét và cắn xé bên trong chất nhờn. Chúng đang muốn chiếm lấy thứ gì đó!
"Chú nói thật chứ? Chú có thể giúp tôi băng bó vết thương lại không?" Cô ta đột nhiên quay đầu lại, từ bức tranh đẫm máu biến thành khuôn mặt của một cô gái.
Bàn tay run rẩy của tôi nhanh chóng đưa lên che khuất vết thương: "Vết thương vẫn ổn, không sao cả…"
“Sắc mặt anh rất kém… Chú đang nói dối tôi sao?” Diêu Thiến Văn tò mò hỏi tôi.
“Sao lại vậy chứ? Không nhắc đến vết thương, cô vừa đi bộ xa như vậy, nếu bị thương nặng, có lẽ cô đã ngã xuống từ lâu rồi.”
Tôi cởi áo khoác, xé một nửa bên áo, bắt đầu quấn lấy vai cô ta, che lại vết thương sau gáy.
“Đúng vậy.” Diêu Thiến Văn khẽ gật đầu đồng ý. Khi cổ của cô ta di chuyển lên xuống, tôi có thể nhìn rõ hình ảnh đáng sợ trong hố máu hơn.
Cô gái này, hiện tại rốt cuộc cô ta là thứ gì?
Cách đây vài giờ đồng hồ là lần gần nhất tôi gặp Diêu Thiến Văn, tôi cứ nghĩ đó sẽ là lần cuối cùng tôi nhìn thấy cô ta. Đến bây giờ, tôi vẫn nhớ như in dáng vẻ hấp hối của cô ta khi nằm trong vũng máu.
Mặc dù tôi không nhìn rõ vị trí mà Quan Hạo tấn công cô ta có phải là vết thương trí mạng hay không. Nhưng khi bình tĩnh phân tích lại thì với lượng máu chảy ra từ vết thương, ở trong hang động kín này, nếu không được cấp cứu kịp thời thì cô ta không thể sống sót.
Tuy nhiên, hiện giờ Diêu Thiến Văn vẫn xuất hiện trước mặt tôi. Điều này làm cho tôi nghi ngờ không biết liệu tôi có bước vào ảo ảnh lần nữa hay không.
Đi đến cửa hang, Diêu Thiến Văn ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn mọi thứ trước mắt đồng thời phát hiện tôi.
"Chú... Chú… Sao chú lại ở chỗ này?" Cô ta vừa nói vừa bật khóc nức nở, có lẽ vì quá sợ hãi và bị lạc mất bạn đồng hành của mình nên sau khi gặp được một người quen, cô ta mới có thể bật khóc thật to.
“Tại sao cô vẫn còn sống?” Hiện tại tôi chỉ muốn biết về vấn đề này. Tôi dùng tay bóp mạnh vào đùi mình, rất đau, đây không phải là ảo giác. Thực ra tôi cũng không chắc liệu cơn đau có thể khiến tôi nhận ra mình có đang tiến vào ảo giác hay không.
"Tôi cũng nghĩ là tôi đã chết rồi..." Giọng cô ta run run. Khi đến gần tôi, cô ta suýt ngã xuống nhưng được tôi đỡ lên.
Lúc chạm vào Diêu Thiến Văn, tôi cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ cơ thể của cô ta.
Đây lại là ảo giác sao? Tại sao tôi lại có cảm giác cô gái trước mặt đã hoàn toàn mất đi nhiệt độ cơ thể con người!
Tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, kéo Diêu Thiến Văn ngồi xuống vị trí cách hồ một đoạn: "Trước tiên cô hãy bình tĩnh một chút, sau đó nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra."
Khi nhìn gần, khuôn mặt của cô ta tái nhợt, không có một chút máu nào.
"Ừm..." Cô ta gật đầu và bắt đầu nhớ lại: "Lúc đó tôi cứ nghĩ mình chắc chắn sẽ chết. Khi anh Hạo biến thành quái vật, tôi đang ở gần anh ta. Tôi bị anh ta bắt lấy, không thể thoát ra được. Sau đó... Sau đó tôi chỉ cảm thấy… Cổ mình rất đau. Hình như tôi bị anh ta cắn, tiếp đó tay tôi cũng bị bẻ gãy... Tôi cố gắng vùng vẫy kêu cứu nhưng sức lực của anh ta quá lớn khiến tôi không thể làm gì được. Vài phút sau, ý thức của tôi không còn rõ ràng nữa. Nhưng tôi nhớ lúc đó, chú, chú đã vào trong hang và lấy gì đó đâm vào người Quan Hạo... Có đúng không?"
Tôi gật đầu: "Đúng vậy, nhưng tôi không phải là người đã cứu cô."
Diêu Thiến Văn lắc đầu: "Đoạn sau tôi không nhớ rõ được nữa. Ý thức của tôi ngày càng mơ hồ. Tôi chỉ biết rằng hình như anh Hạo đã bỏ cơ thể tôi xuống. Lúc đó, tôi mơ hồ nghĩ bản thân muốn chết đi... Nhưng không ngờ, một lúc sau tôi lại mở mắt ra, xung quanh tối đen như mực khiến tôi thực sự vô cùng sợ hãi. Tôi cố gắng bò lên trêи cao... Trêи mặt đất chỗ nào cũng có máu, vô cùng nhớp nháp. Tiếp đó, tôi gặp..."
“Là Nguyễn Na Na sao?” Tôi có thể đoán được người này.
"Đúng vậy, là chị Na..."
"Sau đó xảy ra chuyện gì? Nguyễn Na Na nói gì với cô, cô ta đã đi đâu?"
Diêu Thiến Văn lắc đầu, dường như đang cố nhớ lại, suy nghĩ một lúc lâu rồi mới nói với tôi:
"Tôi thấy chị Na hơi kỳ lạ... Đầu tiên, chị ấy an ủi tôi, bảo tôi đừng sợ, rồi nói gọi là bóng tối vì nó không có ánh sáng, nó không có gì đáng sợ cả. Chị ấy còn nói rằng Quan Hạo đã rời đi rồi nên ở đây sẽ không còn nguy hiểm... Sau đó, chị Na đưa tôi ra khỏi hang và bảo tôi đi đi, dặn tôi đừng đi về phía trước để tránh gặp lại Quan Hạo. Tôi muốn chị ấy cùng đi nhưng chị ấy đã từ chối. Tôi hỏi lý do thì chị ấy nói rằng phải đợi Quan Hạo. Nhưng anh Hạo đã biến thành một con quái vật... Tôi sợ quá nên đã đi một mình, không ngờ đi một lúc thì gặp được anh."
Đó là những gì đã xảy ra.
Sau đó Diêu Thiến Văn im lặng hồi lâu, đột nhiên cô ta hỏi tôi: "Chú, chú nói xem, anh Hạo... Bị như vậy... Còn có thể… Trở lại như cũ không?"
"Tôi cũng không chắc."
“Ồ… Đáng lẽ tôi không nên đến đây.” Diêu Thiến Văn ngồi ôm gối, cuộn mình trêи mặt đất chớp mắt, trông có chút đáng thương.
Khoảng thời gian sau đó tôi quan sát cô gái trước mặt mình rất lâu, cô ta không hề chảy máu, cơ thể lạnh ngắt. Lời nói và cách cư xử cũng như những gì cô ta kể về chuyện vừa xảy ra không hề có bất cứ vấn đề gì. Nhưng với vết thương nặng như vậy, tại sao cô ta có thể chịu đựng cho đến bây giờ...
Nghĩ lại những gì đã xảy ra, vào lúc này, tôi bắt đầu chú ý đến Diêu Thiến Văn nhiều hơn.
Cuối cùng tôi vẫn nhịn không được, hỏi cô ta: "Cô bị đánh chỗ nào? Vết thương còn đau không?"
"Nếu chú không nhắc đến, suýt chút nữa tôi đã quên mất. Lúc trước thực sự rất đau nhưng bây giờ tôi gần như không cảm giác được. Chỉ là cảm thấy có chút tê dại... Có lẽ là do tê quá? Ở cổ, đây này."
Diêu Thiến Văn đưa tay lên chuẩn bị sờ vào sau gáy, nhưng cả hai cánh tay của cô ta đều không thể giơ quá cao, cô ta lắc đầu nói với tôi:" Vai của tôi cũng bị đau, tôi không thể dùng sức được, chú xem giúp tôi với."
Tôi đi vòng ra sau lưng Diêu Thiến Văn. Toàn bộ quần áo trêи lưng cô ta đều dính máu và vết thương gần cổ áo. Diêu Thiến Văn định dùng tay kéo áo ra nhưng cô ta không thể nâng tay lên quá cao. Tôi để tay cô ta xuống rồi nắm lấy cổ áo và kéo nó xuống.
Trong khoảnh khắc tôi kéo xuống, thời gian như ngừng trôi. Cũng giống như trong một vài bộ phim kinh dị, thời gian sẽ chậm lại vài giây trước khi con ma xuất hiện.
Tôi cứ nghĩ mình đã chuẩn bị tinh thần, dù có gặp chuyện gì, tôi cũng sẽ bình tĩnh đón nhận. Tuy nhiên, khi thứ đó xuất hiện, lọt vào tầm mắt, tôi vẫn giật mình trước hình ảnh đáng sợ này.
Đó là một hố máu!
Từ cổ đến sống lưng, một mảng da thịt lớn đã không còn, xương cốt cũng bị nhai nát, chỉ còn một bãi máu bầy nhầy.
Không thể như vậy được! Điều này sao có thể xảy ra chứ?
Với vết thương lớn như vậy, làm sao cô ta có thể một mình đi đến tận đây? Không, vấn đề không chỉ là đi mà vấn đề là cô ta sẽ không thể động đậy thậm chí là không thể sống sót.
Vết thương sau gáy rõ ràng là một vết thương trí mạng!
"Chú, sao đột nhiên chú... Thở gấp như vậy? Vết thương rất nghiêm trọng sao? Ở đây lại không có cách nào gọi cấp cứu. Tôi… Tôi sắp chết rồi sao? Chú? Chú nói gì đi chứ!"
Tôi không biết phải trả lời cô ta như thế nào.
Cô gái này... Chính xác thì nó là gì?
“Không sao đâu, là chút chấn thương ngoài da thôi.” Tôi nói một cách khó khăn. Đột nhiên tôi phát hiện dường như trêи vết thương có thứ gì đó. Vì vậy, tôi vươn ngón tay ra, run rẩy đưa lại gần hố máu một chút, đút ngón tay vào trong. Có một số chất nhầy trong suốt.
Bỗng nhiên có một âm thanh vang lên bên tai tôi. Dường như tôi có thể nghe thấy được tiếng ồn ào của rất nhiều quái vật đang gầm thét và cắn xé bên trong chất nhờn. Chúng đang muốn chiếm lấy thứ gì đó!
"Chú nói thật chứ? Chú có thể giúp tôi băng bó vết thương lại không?" Cô ta đột nhiên quay đầu lại, từ bức tranh đẫm máu biến thành khuôn mặt của một cô gái.
Bàn tay run rẩy của tôi nhanh chóng đưa lên che khuất vết thương: "Vết thương vẫn ổn, không sao cả…"
“Sắc mặt anh rất kém… Chú đang nói dối tôi sao?” Diêu Thiến Văn tò mò hỏi tôi.
“Sao lại vậy chứ? Không nhắc đến vết thương, cô vừa đi bộ xa như vậy, nếu bị thương nặng, có lẽ cô đã ngã xuống từ lâu rồi.”
Tôi cởi áo khoác, xé một nửa bên áo, bắt đầu quấn lấy vai cô ta, che lại vết thương sau gáy.
“Đúng vậy.” Diêu Thiến Văn khẽ gật đầu đồng ý. Khi cổ của cô ta di chuyển lên xuống, tôi có thể nhìn rõ hình ảnh đáng sợ trong hố máu hơn.
Cô gái này, hiện tại rốt cuộc cô ta là thứ gì?
Tác giả :
Tà Nhi