Hành Trình Tránh Thịt
Quyển 1 - Chương 23: Thịt tươi (1)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Va
Nhạc Hải Sanh có một tính cách không biết có phải ưu điểm hay không.
Khi gặp được sự tình không cách nào đối mặt được, cô liền sẽ bày ra cái mặt không cảm xúc, không nói chuyện, ánh mắt không có tiêu cự, trạng thái đại não trống rỗng, cho đến khi thoát khỏi cục diện xấu hổ mới hồi phục tinh thần lại.
Lúc này cũng là như vậy, cô hốt hoảng mà cũng không biết mình được tắm rửa sạch sẽ như thế nào, trang điểm cùng thay lễ phục ra sao. Thẳng đến lúc cùng Lâm Dực lên siêu xe, mới khôi phục thần trí, rồi mới suy sút mà tựa vào chỗ tựa của ghế……
Quá mất mặt……
Lại nói tiếp, vẫn là đàn ông thành thục có kinh nghiệm càng hiểu được cách tự khống chế bản thân, tốc chiến tốc thắng, tính toán cẩn thận đúng năm phút đồng hồ liền bắn ra. Nhưng chính là thời gian càng ngắn thì càng mang cho cô vô vàn kích thích, kích thích đến mức làm cô muốn tè ra!
Nhớ tới một thân tây trang của Lâm Dực bị cô làm dơ, cô liền cảm thấy khóc không ra nước mắt!
Quả thực không còn mặt mũi gặp người nữa ah ah ah ah!
Cô liên tục uể oải đến khi tới nơi.
“Chị, tới rồi.” Tuy rằng trong nhà Lâm Hải Sinh rất ngang ngược bá đạo, nhưng lời nói và hành động vẫn là thập phần phù hợp với thân phận hào môn quý công tử của anh. Thân sĩ vì cô mà kéo mở cửa xe, đỡ cô xuống xe, đi vào tòa khách sạn 6 sao(chắc là xịn hơn 5 sao:>>) cao cấp.
Đây là tiệc mừng đại thọ bảy mươi của người đứng đầu doanh nghiệp Hoắc thị đương Hoắc lão tiên sinh, người tham dự không phú cũng quý, hơn nữa đều có gia thế rất sâu rộng.
Thường dân tốt nghiệp đại học hạng hai như Nhạc Hải Sanh vốn từ hạn hẹp không đủ để hình dung yến hội xa hoa này. Y hương tấn ảnh, quan lại ngồi đầy. Tuy Nhạc Hải Sanh chưa từng tham dự buổi tiệc nào giống như vậy, nhưng cũng biết cái gì gọi là xem nhiều nghe nhiều, ít nói ít làm. Vì vậy khi Lâm Hải Sinh kéo cô đi xã giao trong đám người, cô chỉ mỉm cười lắng nghe.
Tuy rằng buổi tiệc thật sự xa hoa lại có đồ ăn ngon, cô cũng tuân theo cái gọi là lễ nghi, khắc chế bản thân mình.
Thì ra yến hội của xã hội thượng lưu cũng cũng không có gì thú vị.
Chỉ chốc lát sau Nhạc Hải Sanh liền tự bác bỏ kết luận của mình lúc nãy.
Mẹ nó, không phải cô dự định công lược đối tượng mới, tiểu thịt tươi Âu Dương Tranh sao!
Bạn gái bên cạnh hắn còn không phải là cháu gái của Hoắc lão tiên sinh, Hoắc Ân Lam sao!
Hai người này, là quan hệ nam nữ yêu đương sao?
Nếu đúng vậy, khả năng cô phải chọn một đối tượng khác một lần nữa. Nếu như nói là không phải hiện thực, cô cũng không muốn chạm vào đàn ông có chủ đâu.
Bởi vì sẽ làm người khác tổn thương.
Trong chốc lát tâm tình của Nhạc Hải Sanh trở nên nặng nề, cô đứng dậy đi toilet giải quyết nhu cầu sinh lý.
Không hổ là cả nước chỉ có hai toà khách sạn 6 sao lớn, đến cả mùi hương trong WC cũng tươi mát. Nhạc Hải Sanh ngồi đơn giản ở trên bồn cầu, chơi trò chơi di động hai mươi phút.
Bởi vì muốn yên tĩnh nên cô tìm cái toilet tương đối hẻo lánh. Nhưng bởi vì quá thanh tĩnh, nên đã đưa tới một đôi nam nữ gấp gáp đến giải quyết nhu cầu.
Nhạc Hải Sanh mang vẻ mặt hắc tuyến mà nghe động tĩnh bên ngoài.
“Tranh……” Cô gái rên rỉ kêu tên người đàn ông, rồi mới đến một trận âm thanh sột soạt cởi quần áo.
Người đàn ông kia lại không có nói gì, chỉ là giống như đang thống khổ mà thở hổn hển.
Đôi mắt Nhạc Hải Sanh đảo mấy vòng, vẫn không nhịn được nhìn trộm cảnh bên ngoài thông qua khe cửa.
“Tranh, đừng nhịn, muốn em đi……” Cô gái đã cởi đến trần như nhộng, vừa cởi nút áo sơ mi của người đàn ông ra, vừa nhón chân hôn môi hắn, lại bị người đàn ông quay đầu tránh đi.
Người đàn ông kia không biết là uống say hay là xảy ra chuyện gì, tuy rằng vẫn còn chút ý thức, nhưng giống như là mất đi toàn bộ sức lực, chỉ có thể tùy ý để cô gái kia cởi từng món quần áo trên người hắn.
Nhạc Hải Sanh mở to hai mắt.
Cô gái kia…… Không phải là Hoắc Ân Lam sao? Nếu vậy…… Người đàn ông kia…… Chính là Âu Dương Tranh sao? Tình huống gì đây? Ở tiệc mừng thọ của ông nhà gái mà gấp đến không chờ nổi như vậy sao?
Âu Dương Tranh cau mày, nỗ lực duy trì thanh tỉnh.
Từ khi hắn vừa mới bắt đầu là sự nghiệp, Hoắc Ân Lam liền tự xưng là fan cuồng của hắn. Nhưng hiện tại xem ra, chỉ là cái cớ để cô ấy tiếp cận hắn mà thôi. Bởi vì hắn nói, sở dĩ hắn không muốn chơi quy tắc ngầm.
Bị lừa rồi. Sở dĩ đáp ứng làm bạn trai cùng tham dự yến hội cùnh Hoắc Ân Lam, một phần là vì thỏa mãn nguyện vọng của fan một chút, về phần còn lại là vì mở rộng quan hệ…… Kết quả, lại bị Hoắc Ân Lam chuốc thuốc.
Hắn cũng không phải phụ nữ, không cần thủ thân như ngọc, nhưng nội tâm hắn cao ngạo, tuyệt không cho phép bị phụ nữ tính kế trở thành công cụ lấy lòng đối phương……
Tác dụng của thuốc liên tục dày vò lý trí hắn, côn thịt cứng rắn làm quần lót căng lên. Hoắc Ân Lam cách vải dệt mà vuốt ve nó một chút, ánh mắt sáng lên: “Mới mười chín tuổi đã phát dục tốt như vậy……”
Vừa nói cũng vừa duỗi tay nắm căn côn thịt kia —— bị Âu Dương Tranh một phen đẩy ra.
Âu Dương Tranh nắm chặt cổ tay Hoắc Ân Lam, lập tức liều mạng đẩy cô ta ra khỏi toilet, khóa trái cửa, mới nhẹ nhàng mà lui lại mấy bước, dựa vào vách tường ngã ngồi trên mặt đất.
Hoắc Ân Lam đầu tiên là đứng hình, sau khi có phản ứng lại thì liền điên cuồng gõ cửa: “Âu Dương Tranh! Anh không muốn làm cùng tôi cũng được, tốt xấu gì cũng đem quần áo đưa đây!” Cô ta còn đang khoả thân!
Âu Dương Tranh vừa rồi có thể đem cô ta đẩy ra ngoài là đã xài hết sức lực còn sót lại, hiện tại đứng dậy cũng không nổi, sao mà còn có sức lực đưa quần áo cho cô ta. Hoắc Ân Lam chửi bậy trong chốc lát, cuối cùng vẫn là sợ bị người khác bắt gặp, nên lo lắng đề phòng mà đã trốn đi.
Âu Dương Tranh thở hổn hển, toàn thân trên dưới đều mềm giống như sợi mì, chỉ có căn côn thịt dưới háng kia vẫn cứng rắn như thiết, trướng đến nỗi giống như là sắp nổ mạnh. Đáng chết, cũng không biết Hoắc Ân Lam dùng loại thuốc gì, tác dụng thuốc quá sức mãnh liệt……
“Ai?” Khóe mắt hiện lên một bóng người, Âu Dương Tranh vừa mới phát ra tiếng, đôi mắt đã bị một đôi bàn tay mềm mại che kín.
“Xin lỗi……” Người nói chuyện mang một giọng nữ nhu hoà, mang theo cảm xúc khẩn trương. Đôi mắt Âu Dương Tranh bị che lại nhìn không thấy gì, cũng không cách nào chống cự, chỉ có thể cảm nhận được đối phương đang hoảng loạn mà cởi cà vạt của hắn xuống, rồi mới bịt kín hai mắt của hắn.
“Cô muốn làm gì?”
Làm một người nghệ sĩ, chỉ mới debut không bao lâu, nên hắn rất đề phòng. Giống như ngàn cân treo sợi tóc, một người thân phận không rõ ràng, động cơ cũng không rõ, không hề nghi ngờ tình huống này là cực kỳ nguy hiểm. Đặc biệt là khi đối phương đang nỗ lực cởi quần lót hắn.
Hắn muốn đẩy đối phương ra, nhưng sức lực giơ tay cũng không có.
“Thực xin lỗi……”
Vì sao phải xin lỗi? Cô ta muốn làm gì hắn? Chẳng lẽ là muốn chụp hình hắn khoả thân?
Bỗng nhiên, con ngươi bị bịt kín ở sâu trong cà vạt mở lớn đến cực đại, Âu Dương Tranh kinh hãi vạn phần vì cảm giác được, quy đầu của côn thịt bị một mảnh ấm áp ướt hoạt đang chậm rãi nuốt đi vào……
Edit: Va
Nhạc Hải Sanh có một tính cách không biết có phải ưu điểm hay không.
Khi gặp được sự tình không cách nào đối mặt được, cô liền sẽ bày ra cái mặt không cảm xúc, không nói chuyện, ánh mắt không có tiêu cự, trạng thái đại não trống rỗng, cho đến khi thoát khỏi cục diện xấu hổ mới hồi phục tinh thần lại.
Lúc này cũng là như vậy, cô hốt hoảng mà cũng không biết mình được tắm rửa sạch sẽ như thế nào, trang điểm cùng thay lễ phục ra sao. Thẳng đến lúc cùng Lâm Dực lên siêu xe, mới khôi phục thần trí, rồi mới suy sút mà tựa vào chỗ tựa của ghế……
Quá mất mặt……
Lại nói tiếp, vẫn là đàn ông thành thục có kinh nghiệm càng hiểu được cách tự khống chế bản thân, tốc chiến tốc thắng, tính toán cẩn thận đúng năm phút đồng hồ liền bắn ra. Nhưng chính là thời gian càng ngắn thì càng mang cho cô vô vàn kích thích, kích thích đến mức làm cô muốn tè ra!
Nhớ tới một thân tây trang của Lâm Dực bị cô làm dơ, cô liền cảm thấy khóc không ra nước mắt!
Quả thực không còn mặt mũi gặp người nữa ah ah ah ah!
Cô liên tục uể oải đến khi tới nơi.
“Chị, tới rồi.” Tuy rằng trong nhà Lâm Hải Sinh rất ngang ngược bá đạo, nhưng lời nói và hành động vẫn là thập phần phù hợp với thân phận hào môn quý công tử của anh. Thân sĩ vì cô mà kéo mở cửa xe, đỡ cô xuống xe, đi vào tòa khách sạn 6 sao(chắc là xịn hơn 5 sao:>>) cao cấp.
Đây là tiệc mừng đại thọ bảy mươi của người đứng đầu doanh nghiệp Hoắc thị đương Hoắc lão tiên sinh, người tham dự không phú cũng quý, hơn nữa đều có gia thế rất sâu rộng.
Thường dân tốt nghiệp đại học hạng hai như Nhạc Hải Sanh vốn từ hạn hẹp không đủ để hình dung yến hội xa hoa này. Y hương tấn ảnh, quan lại ngồi đầy. Tuy Nhạc Hải Sanh chưa từng tham dự buổi tiệc nào giống như vậy, nhưng cũng biết cái gì gọi là xem nhiều nghe nhiều, ít nói ít làm. Vì vậy khi Lâm Hải Sinh kéo cô đi xã giao trong đám người, cô chỉ mỉm cười lắng nghe.
Tuy rằng buổi tiệc thật sự xa hoa lại có đồ ăn ngon, cô cũng tuân theo cái gọi là lễ nghi, khắc chế bản thân mình.
Thì ra yến hội của xã hội thượng lưu cũng cũng không có gì thú vị.
Chỉ chốc lát sau Nhạc Hải Sanh liền tự bác bỏ kết luận của mình lúc nãy.
Mẹ nó, không phải cô dự định công lược đối tượng mới, tiểu thịt tươi Âu Dương Tranh sao!
Bạn gái bên cạnh hắn còn không phải là cháu gái của Hoắc lão tiên sinh, Hoắc Ân Lam sao!
Hai người này, là quan hệ nam nữ yêu đương sao?
Nếu đúng vậy, khả năng cô phải chọn một đối tượng khác một lần nữa. Nếu như nói là không phải hiện thực, cô cũng không muốn chạm vào đàn ông có chủ đâu.
Bởi vì sẽ làm người khác tổn thương.
Trong chốc lát tâm tình của Nhạc Hải Sanh trở nên nặng nề, cô đứng dậy đi toilet giải quyết nhu cầu sinh lý.
Không hổ là cả nước chỉ có hai toà khách sạn 6 sao lớn, đến cả mùi hương trong WC cũng tươi mát. Nhạc Hải Sanh ngồi đơn giản ở trên bồn cầu, chơi trò chơi di động hai mươi phút.
Bởi vì muốn yên tĩnh nên cô tìm cái toilet tương đối hẻo lánh. Nhưng bởi vì quá thanh tĩnh, nên đã đưa tới một đôi nam nữ gấp gáp đến giải quyết nhu cầu.
Nhạc Hải Sanh mang vẻ mặt hắc tuyến mà nghe động tĩnh bên ngoài.
“Tranh……” Cô gái rên rỉ kêu tên người đàn ông, rồi mới đến một trận âm thanh sột soạt cởi quần áo.
Người đàn ông kia lại không có nói gì, chỉ là giống như đang thống khổ mà thở hổn hển.
Đôi mắt Nhạc Hải Sanh đảo mấy vòng, vẫn không nhịn được nhìn trộm cảnh bên ngoài thông qua khe cửa.
“Tranh, đừng nhịn, muốn em đi……” Cô gái đã cởi đến trần như nhộng, vừa cởi nút áo sơ mi của người đàn ông ra, vừa nhón chân hôn môi hắn, lại bị người đàn ông quay đầu tránh đi.
Người đàn ông kia không biết là uống say hay là xảy ra chuyện gì, tuy rằng vẫn còn chút ý thức, nhưng giống như là mất đi toàn bộ sức lực, chỉ có thể tùy ý để cô gái kia cởi từng món quần áo trên người hắn.
Nhạc Hải Sanh mở to hai mắt.
Cô gái kia…… Không phải là Hoắc Ân Lam sao? Nếu vậy…… Người đàn ông kia…… Chính là Âu Dương Tranh sao? Tình huống gì đây? Ở tiệc mừng thọ của ông nhà gái mà gấp đến không chờ nổi như vậy sao?
Âu Dương Tranh cau mày, nỗ lực duy trì thanh tỉnh.
Từ khi hắn vừa mới bắt đầu là sự nghiệp, Hoắc Ân Lam liền tự xưng là fan cuồng của hắn. Nhưng hiện tại xem ra, chỉ là cái cớ để cô ấy tiếp cận hắn mà thôi. Bởi vì hắn nói, sở dĩ hắn không muốn chơi quy tắc ngầm.
Bị lừa rồi. Sở dĩ đáp ứng làm bạn trai cùng tham dự yến hội cùnh Hoắc Ân Lam, một phần là vì thỏa mãn nguyện vọng của fan một chút, về phần còn lại là vì mở rộng quan hệ…… Kết quả, lại bị Hoắc Ân Lam chuốc thuốc.
Hắn cũng không phải phụ nữ, không cần thủ thân như ngọc, nhưng nội tâm hắn cao ngạo, tuyệt không cho phép bị phụ nữ tính kế trở thành công cụ lấy lòng đối phương……
Tác dụng của thuốc liên tục dày vò lý trí hắn, côn thịt cứng rắn làm quần lót căng lên. Hoắc Ân Lam cách vải dệt mà vuốt ve nó một chút, ánh mắt sáng lên: “Mới mười chín tuổi đã phát dục tốt như vậy……”
Vừa nói cũng vừa duỗi tay nắm căn côn thịt kia —— bị Âu Dương Tranh một phen đẩy ra.
Âu Dương Tranh nắm chặt cổ tay Hoắc Ân Lam, lập tức liều mạng đẩy cô ta ra khỏi toilet, khóa trái cửa, mới nhẹ nhàng mà lui lại mấy bước, dựa vào vách tường ngã ngồi trên mặt đất.
Hoắc Ân Lam đầu tiên là đứng hình, sau khi có phản ứng lại thì liền điên cuồng gõ cửa: “Âu Dương Tranh! Anh không muốn làm cùng tôi cũng được, tốt xấu gì cũng đem quần áo đưa đây!” Cô ta còn đang khoả thân!
Âu Dương Tranh vừa rồi có thể đem cô ta đẩy ra ngoài là đã xài hết sức lực còn sót lại, hiện tại đứng dậy cũng không nổi, sao mà còn có sức lực đưa quần áo cho cô ta. Hoắc Ân Lam chửi bậy trong chốc lát, cuối cùng vẫn là sợ bị người khác bắt gặp, nên lo lắng đề phòng mà đã trốn đi.
Âu Dương Tranh thở hổn hển, toàn thân trên dưới đều mềm giống như sợi mì, chỉ có căn côn thịt dưới háng kia vẫn cứng rắn như thiết, trướng đến nỗi giống như là sắp nổ mạnh. Đáng chết, cũng không biết Hoắc Ân Lam dùng loại thuốc gì, tác dụng thuốc quá sức mãnh liệt……
“Ai?” Khóe mắt hiện lên một bóng người, Âu Dương Tranh vừa mới phát ra tiếng, đôi mắt đã bị một đôi bàn tay mềm mại che kín.
“Xin lỗi……” Người nói chuyện mang một giọng nữ nhu hoà, mang theo cảm xúc khẩn trương. Đôi mắt Âu Dương Tranh bị che lại nhìn không thấy gì, cũng không cách nào chống cự, chỉ có thể cảm nhận được đối phương đang hoảng loạn mà cởi cà vạt của hắn xuống, rồi mới bịt kín hai mắt của hắn.
“Cô muốn làm gì?”
Làm một người nghệ sĩ, chỉ mới debut không bao lâu, nên hắn rất đề phòng. Giống như ngàn cân treo sợi tóc, một người thân phận không rõ ràng, động cơ cũng không rõ, không hề nghi ngờ tình huống này là cực kỳ nguy hiểm. Đặc biệt là khi đối phương đang nỗ lực cởi quần lót hắn.
Hắn muốn đẩy đối phương ra, nhưng sức lực giơ tay cũng không có.
“Thực xin lỗi……”
Vì sao phải xin lỗi? Cô ta muốn làm gì hắn? Chẳng lẽ là muốn chụp hình hắn khoả thân?
Bỗng nhiên, con ngươi bị bịt kín ở sâu trong cà vạt mở lớn đến cực đại, Âu Dương Tranh kinh hãi vạn phần vì cảm giác được, quy đầu của côn thịt bị một mảnh ấm áp ướt hoạt đang chậm rãi nuốt đi vào……
Tác giả :
Tương Linh Cổ Sắt