Hành Trình Sủng Phu
Chương 18 Quý Thư Mặc Kinh Ngạc Tiếp
Nàng ta dò la được, lần thi tuyển này cho dù Tiêu Vãn không đậu, Tiêu Ngọc Dung đều sắp xếp cho Tiêu Vãn một chức quan thất phẩm nhàn hạ tại bộ binh.
Ngay cả loại ngu ngốc suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng như Tiêu Vãn còn được làm quan thất phẩm, nàng ta đâu thể cam chịu để nữ nhi bảo bối của mình làm tên sai vặt nho nhỏ hàng cửu phẩm tại Hàn Lâm viện được!
“Tam đệ muội, ngươi có thể nói chuyện này với Tiêu bá mẫu không?” Quý đại tỷ nhịn không được xen vào, vẻ mặt nóng ruột nói: “Muội giúp ta chuyện này, tam đệ nhất định sẽ nhìn muội bằng cặp mắt khác xưa, về sau muội chính là đại ân nhân của Quý gia chúng ta!”
Tiêu Vãn cười lạnh trong lòng.
Tiêu Vãn là bảo bối của Tiêu Ngọc Dung, nhưng Quý Thư Mặc lại không còn là bảo bối của Tiêu Vãn, còn muốn mang Quý Thư Mặc ra dụ dỗ nàng, quả thực là ngây thơ!
“Nhưng...” Tiêu Vãn mấp máy môi, đang muốn cự tuyệt, lại thấy Quý Thư Mặc yếu ớt đi tới, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng đăm đăm, trầm giọng nói: “Thư Mặc thỉnh cầu, vì Thư Mặc thê chủ nhất định sẽ làm được.”
Vô cùng chắc chắn, chưa từng nghi ngờ Tiêu Vãn sẽ cự tuyệt.
Tiêu Vãn hiếm khi nói: “Thư Mặc, ngươi đã quá đề cao ta.
Kỳ thật ta rất muốn giúp đại tỷ, nhưng ngươi nên biết, mẫu thân trước nay chưa từng nhúng tay vào việc này.
Cho dù thật sự nhúng tay thành công chuyện này, đại tỷ chính là đi cửa sau.
Về sau sẽ bị người trong quan trường đàm tiếu chỉ trỏ.”
Tiêu Vãn giả vờ giả vịt, bề ngoài nói đạo lý nhân nghĩa nhưng thực chất mắng người Quý gia muốn ngồi mát ăn bát vàng.
Bọn họ sao có thể không nghe ra thâm ý này, trong lòng càng thêm hận, nhất thời sắc mặt ai nấy đều khó coi.
Nhất là người luôn cao ngạo, hiếm khi biểu lộ cảm xúc cho người khác coi như Quý Thư Mặc trợn mắt há mồm, vẻ mặt kinh ngạc.
Tiêu Vãn cười tươi: “Một tháng sau triều đình tổ chức khoa thi, nếu đại tỷ thật có tài, không bằng thi đỗ Trạng Nguyên, đến lúc đó trên điện rồng tự tiến cử, dùng thực lực mưu cầu chức công bộ thị lang.”
Sắc mặt Quý đại tỷ biến xanh, ba năm trước nàng ta có tham gia khoa cử, bị rớt ngay tại kỳ thi hương.
Nàng ta kỳ thật cũng không có tài cán gì, cùng một dạng chơi bời lêu lổng như Tiêu Vãn, lết lên được cái ghế tiểu quan cửu phẩm là quá lắm rồi.
Nay thấy đệ đệ mình lên như diều gặp gió, cho nên muốn hưởng chút lợi từ Tiêu gia, ai biết Tiêu Vãn luôn cung kính với nàng ta, tôn sùng nàng ta như thần thánh lại từ chối!
Thấy Tiêu Vãn không chút khách khí cự tuyệt, Quý Hiểu Phong cười gượng hai tiếng, không được tự nhiên chuyển sang đề tài khác: “Vãn Nhi, gần đây nhị tỷ con kinh doanh tiệm gạo và tiệm vải phát đạt, muốn mở thêm hai chi nhánh...!”
Hàm ý trong câu nói đã quá rõ ràng, còn không phải kêu Tiêu Vãn móc tiền túi ra sao..
Tiêu Vãn giả ngu nói: “Mở thêm chi nhánh được đó!”
“Chỉ là tiền không đủ...!Không biết Vãn Nhi...!”
“Muốn mượn bao nhiêu tiền?” Quý Hiểu Phong trong lòng vui vẻ, lại nghe nàng nói tiếp: “Nếu như nhạc mẫu thiếu tiền, muốn mượn, có thể ghi giấy nợ trước, Vãn Nhi sẽ nghĩ biện pháp đến phòng thu chi Tiêu phủ lấy tiền.
”
“Ghi… giấy nợ?” Đầu lưỡi Quý Hiểu Phong ríu lại.
Tiêu Vãn do dự một lát, ngượng ngùng gật đầu: “Không dám giấu gì nhạc mẫu, lần đại hôn này, ta đã dốc hết toàn bộ tiền riêng.
Tiền bạc bây giờ thuộc quyền quản lý của tổ phụ ta, thiết nghĩ người viết giấy nợ vẫn tốt hơn.”
Điểm này Tiêu Vãn không nói dối, để tổ chức đám cưới rình rang, Tiêu Vãn trước nay luôn tiêu tiền như nước cắn răng nhịn ăn nhịn mặc hai tháng.
Mà kiếp trước, không thuyết phục được Tiêu Ngọc Dung chi tiền, Tiêu Vãn lại lần nữa nhịn ăn nhịn mặc, tích cóp tiền tiêu vặt hàng tháng giúp Quý nhị tỷ mở tiệm.
Mà cái màn mượn tiền thì phải trả này, chỉ nhận được nụ cười của Quý Thư Mặc, không có vế sau.
Sau này mới biết, ba ngàn lượng bạc Tiêu Vãn nỗ lực gom góp mấy tháng trời, cuối cùng bị Quý tam tỷ đánh bạc thua sạch.
Quý Hiểu Phong thấy lừa gạt thất bại, mất hứng liếc Quý Thư Mặc.
Tiêu Vãn làm bộ như không phát hiện bọn họ ngấm ngầm trao đổi, vui vẻ ăn hoa quả, trong lòng thầm tính toán làm sao đòi lại hai cửa tiệm trước đây mình đã tặng.
Lúc Tiêu Vãn đang trù tính nên đi nước cờ kế tiếp như thế nào thì Quý Hiểu Phong đã bàn bạc bằng mắt xong với Quý Thư Mặc.
Hắn ta nhẹ nhàng đi tới.
Đầu tiên hắn ta cười ôn nhu, sau đó dùng tiếng nói trong trẻo động lòng người, bắt đầu thi triển mỹ nam kế.
“Thê chủ...!Quả thật phải ghi giấy nợ sao? Bây giờ không phải chúng ta là người một nhà sao? Cho phu lang mình mượn tiền, chẳng lẽ cũng muốn tính toán chi li? ”
Khó được Quý Thư Mặc ngọt ngào kêu mình một tiếng thê chủ, Tiêu Vãn híp mắt hưởng thụ.
Nàng vươn tay, ôm eo Quý Thư Mặc, ái muội phà hơi vào tai hắn ta: “Thư Mặc, gần đây ta tiêu pha quá trớn, mẫu thân giận dữ cắt giảm phí sinh hoạt của ta.
Ghi giấy nợ là để tiện cho việc đến phòng thu chi rút tiền, chứng minh ta thật sự cho nhà nàng vay, chứ không phải rút tiền bỏ túi riêng ăn xài phung phí.
Như vậy, cũng dễ ăn nói với mẫu thân, với tổ phụ.”
Bất mãn với việc ghi giấy nợ như vậy, trăm phần trăm muốn mượn nhưng không muốn trả rồi!
Ở đâu có cái lý đó!
Nàng dừng một chút, do dự nói: “ Nếu chúng ta đã không có đủ vốn, chi bằng hoãn việc mở tiệm mới lại, chờ sau khi dư dả tiền bạc, lúc đó hẵng mở tiệm.”
Quý Thư Mặc tức giận không thể nói thành lời, hất tay Tiêu Vãn ra.
Tiêu Vãn không hiểu lý do, tủi thân hỏi: “Làm sao vậy?”
“Vì sao thê chủ nói dối?” Quý Thư Mặc bực bội chất vấn: “Nhiều đồ cổ và tranh chữ như vậy, chỉ cần bán một hai món là đã có vạn lượng vàng.
Trên tay sao lại không có tiền?”
Sắc mặt Tiêu Vãn trầm xuống, đáy lòng nàng nhịn xuống cuồn cuộn tức giận.
“Thê chủ luôn miệng nói yêu ta, mà chỉ có chút bạc lẻ giúp đỡ nhà vợ cũng tiếc bỏ ra.
Thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu, làm cho người ta nghe thấy liền nhịn không được mà thương tiếc, bất quá mới nói có một nửa, liền nghẹn ngào nói không ra lời, con ngươi thủy linh đã bịt kín một tầng sương mù, vạn phần đau thương nhìn Tiêu Vãn: “Đây chính là yêu trong miệng thê chủ?” Quý Thư Mặc hai mắt đẫm lệ.
dáng người tinh tế yểu điệu, ngũ quan tinh xảo khéo léo, trong đôi mắt đẹp chứa đầy nước mắt, thật sự là làm cho người ta rất đau lòng!
Diễn trò, ai không biết?
Tiêu Vãn khẽ thở dài một cái: “Thư Mặc, ngươi khăng khăng đòi tiền, vậy thì ghi giấy nợ đi...!”
Thấy Tiêu Vãn vòng tới vòng lui lại quay trở về chủ đề ghi giấy nợ, trước mặt mọi người Quý gia Quý Thư Mặc mất hết mặt mũi lập tức không giữ được bình tĩnh.
Nhìn chỗ cổ tay vốn dĩ trắng nõn nay in hằn một vòng tím bầm, lại nghĩ tới chuyện Tiêu Vãn hai tay trống không vào phủ, ngấm ngầm chịu đựng Tiêu Vãn đã lâu, Quý Thư Mặc tức giận, thân mình run lên, rốt cuộc không để ý đến nàng nữa.
Những người khác thấy không bòn rút của Tiêu Vãn được chút xíu củi gạo dầu muối nào, hoàn toàn không giống trước kia dễ nói chuyện, lửa giận không khỏi trào dâng.
Tiêu Vãn đích thực chịu không nổi ánh mắt lên án của mấy người Quý gia, làm như không cho tiền là nàng sai.
Nàng ho khan một cái, mở miệng nói: “Thư Mặc, thời gian không còn sớm, chúng ta trở về đi.”
Quý Thư Mặc hừ lạnh một tiếng: “Hôm nay ta muốn ở lại Quý phủ, nàng về một mình đi!”
Tiêu Vãn hơi nhíu mày, ánh mắt sắc như kiếm, lạnh lùng nhìn Quý Thư Mặc: “Ngươi xác định ngày đầu tiên lại mặt, để thê chủ ta, một mình trở về?”
Thanh âm nghe lạnh lùng như băng, dường như còn mang theo vài phần nghiêm khắc.
“Đúng!” Quý Thư Mặc nghểnh cao đầu, vẻ mặt dứt khoát.
Chân mày Tiêu Vãn càng nhăn càng sâu! Nàng nghĩ không ra sao kiếp trước mình có thể chịu nổi cái tính động một tý là sinh sự của Quý Thư Mặc, nàng chỉ biết, mình của bây giờ đã nhịn không nổi nữa!
Diễn trò đã lâu, còn thật cho rằng mình là mỹ nam được vạn người hoan nghênh?
Kiếp trước, bởi vì yêu sâu đậm, cho dù Quý Thư Mặc ngang ngược cố ý sinh sự cỡ nào, Tiêu Vãn đều có thể bao dung, thậm chí vô cùng vui vẻ từ từ phá bỏ vẻ ngoài lạnh lùng của hắn ta.
Mà nàng sau khi sống lại, tận đáy lòng tuy vẫn còn dư âm mối nghiệt duyên không thể nói bỏ là bỏ được ngay, nhưng sâu hơn là phẫn nộ và hận ý ngập trời, thế nên khi nhìn Quý Thư Mặc làm ra vẻ tiêm nhược ôn lương (nhu nhược yếu đuối ), Tiêu Vãn càng nhìn càng chán ghét, đâu còn có nửa phần nhu tình kiếp trước.
Nghĩ thông suốt Quý Thư Mặc bất quá chỉ là một quân cờ trong tay nàng, ở đâu có chuyện quân cờ leo lên đầu chủ nhân ngồi, Tiêu Vãn tự thấy mình cần cho Quý Thư Mặc biết rõ hắn ta là ai, chỗ đứng của hắn ta ở đâu, nàng lập tức cười như không cười nói: “Là thê chủ, Tiêu Vãn nguyện thỏa mãn bất cứ thỉnh cầu nào của Thư Mặc...!”
Quý Thư Mặc mở cờ trong bụng, cho rằng Tiêu Vãn thỏa hiệp với mình lại nghe thấy Tiêu Vãn nói: “Nếu Thư Mặc muốn ở lại vài ngày hàn huyên cùng phụ mẫu, thê chủ như ta đương nhiên không đành lòng cự tuyệt.
Tuy ta muốn ở lại với Thư Mặc, nhưng Đông Ngụy có quy định, trong tháng trăng mật, tân phòng không được bỏ trống, lại mặt xong phải trở về trước khi mặt trời lặn.
Cho nên, người làm thê chủ như ta, đành về Tiêu phủ trước vậy ...!”
Tiêu Vãn quơ quơ tay chuẩn kiểu đánh đuổi ruồi bọ trong truyền thuyết, nở nụ cười ôn nhu: “ Đợi Thư Mặc và phụ mẫu đoàn tụ xong, ta lại tới đón ngươi.”.