Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng
Chương 87
Nhìn phản ứng của Uông Trữ Hạ, Ôn Thế nhận ra có gì đó không ổn.
Uông Trữ Hạ xoay mặt cố kiềm chế cảm xúc, bên tai vang câu hỏi của Ôn Thế: “Hạ Hạ, có chuyện gì sao?”
Uông Trữ Hạ lắc đầu nguầy nguậy. Cô vẫn chưa sẵn sàng, cô còn chưa nghĩ ra cách nói sự thật với hắn.
Cô không giỏi nói dối, Ôn Thế chỉ cần vài chiêu là có thể khiến cô khai hết.
Hắn nhẹ nhàng hỏi, giọng cương quyết hơn bình thường. “Có liên quan đến cánh tay của anh, đúng không? Hạ Hạ, nói thẳng với anh, bác sĩ kết luận thế nào? Anh muốn nghe sự thật.”
“Em.” Uông Trữ Hạ mở miệng ngắc ngứ, ánh mắt tiếp tục né tránh như khẳng định suy đoán của Ôn Thế.
“Anh mắc bệnh nan y, chỉ còn sống được một tháng?”
“Anh nói cái gì vậy? Không được nói gở.” Cô hoảng hồn bịt miệng Ôn Thế, do vội vã nên cơ thể cô gần như nhào vào lòng hắn. Cổ họng hắn phát ra tiếng cười nhẹ, bàn tay lành lặn nắm cổ tay cô, Ôn Thế mỉm cười dụ dỗ. “Hạ Hạ ngoan, nói anh nghe, cơ thể anh xảy ra chuyện gì?”
Bàn tay run rẩy bán đứng Ôn Thế không bình tĩnh như bên ngoài, Uông Trữ Hạ cắn chặt môi dưới, đôi mắt rũ xuống lại ầng ậc nước, khó khăn nói. “Cơ thể của anh không sao. Là… cánh tay. Vết thương quá sâu, dây thần kinh bên trong bị thương, ảnh hưởng đến hoạt động đòi hỏi sự tinh tế tỉ mỉ. Tay anh..”
Uông Trữ Hạ dừng lại, cơn đau trong lồng ngực khiến cô thở không ra hơi. Lời nói thoát ra khó khăn, cô vẫn tàn nhẫn nói sự thật “Bác sĩ nói có khả năng anh không cầm được dao mổ. Nhưng ông ấy khuyên sang nước ngoài điều trị, vẫn còn cơ hội bình phục…”
Cô ngồi xổm xuống trước mặt Ôn Thế, hẳn ngồi trên giường, nên cô phải ngẩng đầu hết cỡ mới với tới ánh mắt hắn. “Chúng ta vẫn còn hy vọng. Thế ca, anh đừng bỏ cuộc.”
Ôn Thế không trả lời, bình tĩnh nhìn cô, thậm trí bên trong mắt không hề tồn tại dao động giật mình trước tin xấu.
“Thế ca, anh không cần tỏ ra mạnh mẽ, anh cứ trút hết cảm xúc trong lòng vào em. Anh đừng im lặng như vậy… em sợ, Thế ca.”
Nước mắt lăn tròn trên mặt cô, giọng sũng nước khuyên nhủ. “Bác sĩ nói, chỉ cần anh phối hợp điều trị, khả năng hồi phục rất lớn.”
Lúc này Ôn Thế mới mỉm cười hỏi. “Vậy bác sĩ nói cho em biết khả năng hồi phục của anh là bao nhiêu?
“Bác sĩ không có dữ liệu chính xác về việc này, ông ấy nói do cơ địa và khả năng hồi phục của từng người..”
“Hạ Hạ, anh làm bác sĩ nhiều năm, anh biết xác suất có thể hồi phục trong miệng bác sĩ thấp đến mức nào. Anh cũng biết thời gian điều trị kiểu này kéo dài vô tận. Vậy nên, em đừng an ủi anh.”
Sự bình tĩnh của Ôn Thế khiến lòng Uông Trữ Hạ càng thêm khó chịu. Cô cảm thấy tội lỗi đến mức không dám nhìn vào mắt Ôn Thế lần nữa, cúi đầu, giọng nói nghẹn ngào.
“Thế ca, em xin lỗi, đều là do em khiến anh bị thương. Nếu không vì đỡ nhát dao đó, cánh tay của anh đã không bị hủy..”
“Vậy em muốn anh nhìn em bị đâm?” Ôn Thế quát lớn với mái tóc ủ rũ của cô.
Uông Trữ Hạ không nghĩ hắn tức giận đến thế, sợ hãi ngẩng đầu.
Dùng bàn tay lành lạnh, ôm gọn bên sườn mặt cô, hắn gằn giọng hỏi. “Em muốn anh tận mắt chứng kiến người trong lòng bị giết ngay trước mặt mà không làm gì? Hạ Hạ, tại sao em nhẫn tâm như vậy? Ngay cả việc bảo vệ em tránh khỏi nguy hiểm, em cũng không cho phép anh sao?”
Lời thâm tình của Ôn Thế làm cô không biết trả lời. Hắn cười khổ, xoa mặt cô an ủi. “Không sao đâu. Dù sao anh không có cơ hội quay lại bệnh viện, đúng như mong đợi của mẹ anh. Anh vừa bảo vệ được em vừa làm đứa con hiếu thảo.”
Uông Trữ Hạ biết hắn cố tình nói điều này để cô không tự trách bản thân. Nghĩ đến giấc mơ và yêu thích làm bác sĩ của Ôn Thế bao năm qua, cảm giác áy náy trong lòng cô không thể nào nguôi ngoai.
Ôn Thế vẫn tiếp tục với giọng nhẹ nhõm: “Anh không cầm được dao mổ, nó không hẳn là tàn tật. Tay anh run sẽ ảnh hưởng đến ca mổ, nhưng không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của anh, vậy là tốt rồi.”
“Thế ca..”
Trước ánh mắt buồn rầu của cô, Ôn Thế chuyển sang một chủ đề thoải mái hơn. “Ban ngày anh ngủ quá nhiều, thậm chí bỏ qua bữa tối. Hiện tại anh hơi đói, em có thể mua bữa khuya giúp anh không? Chúng ta cùng ăn nhé?”
Khóe miệng Ôn thế kéo ra nụ cười miễn cưỡng, trái tim Uông Trữ Hạ như bị kim đâm, cô đứng dậy đi nhanh khỏi phòng để hắn không nhìn thấy nước mắt trên mặt cô.
Cửa phòng khép lại, ngụy trang của hai người vỡ ra.
Uông Trữ Hạ nhìn Ôn Thế qua ô kính trên cửa. Hắn vươn tay nhéo ấn đường, thả người tựa vào tường, nụ cười biến mất. Nước mắt không ngừng rơi khi Uông Trữ
Hạ rời đi, cô muốn mua bữa khuya.
Vừa khóc vừa bước nhanh vào thang máy, cánh cửa thang máy khép lại là Uông Trữ Hạ ngồi thụp xuống sàn, vùi đầu vào cánh tay, điên cuồng khóc, tiếng khóc thương tâm ray rứt. Chỉ cần nghĩ đến cánh tay bị hủy của Ôn Thế, cô biết kiếp nay cô nợ hắn không chỉ là một cánh tay.
“Đing” một tiếng, cửa thang máy mở ra, Uông Trữ Hạ giật mình ngẩng đầu, lại nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.
Nhìn nhau trong vài giây, cô đứng lên vội vàng lau đi nước mắt, gượng gạo cười. “Cô Lư, khuya rồi sao cô còn ở đây?”
Cô lễ phép chào hỏi, Lư Hàn Tuyết không đáp lại, thờ ơ nói. “Tôi đến thăm người yêu nằm viện, không phải bình thường sao? Ngược lại là cô, một người dưng ở bệnh viện đeo bám bạn trai người khác cả đêm, cô có mục đích gì vậy?”
“Không phải, không phải như cô nghĩ đâu.” Uông Trữ Hạ xua tay rối tít. “Thế ca bị thương vì cứu tôi. Tôi chỉ muốn chăm sóc báo đáp…”
“Ai biết được suy nghĩ thật của cô.” Lư Hàn Tuyết khịt mũi khinh bỉ. “Đừng diễn kịch nữa. Tôi muốn nói chuyện, cô không từ chối chứ?”
“Được.”
Uông Trữ Hạ đi theo Lư Hàn Tuyết xuống sân bệnh viện, hai người ngồi trên ghế đá dưới tán cây cổ thụ toàn lá vàng.
Lư Hàn Tuyết lấy điện thoại di động ra, mở một tấm ảnh đưa cho Uông Trữ Hạ xem
Người trong ảnh là bà Ôn, bà đang nằm mê man trên giường bệnh, khung cảnh xung quanh xác định đó là bệnh viện.
Bức ảnh khiến Uông Trữ Hạ sửng sốt. “Không phải cô nói dù chỉ là tăng huyết áp thôi sao? Nghiêm trọng đến mức phải nhập viện?
“Tôi nói vậy để A Thế không lo lắng.” Lư Hàn Tuyết nhận lại điện thoại, bất lực thở dài. “Tôi từng nghĩ gì làm nhiều việc quá đáng với tôi, nhưng bây giờ tôi có thể hiểu được tâm trạng của dì ấy.”
Ánh mắt Lư Hàn Tuyết nhìn Uông Trữ Hạ trở nên lạnh lẽo dửng dưng.
“Vì cô, A Thế từng vứt bỏ sự phát triển trong sự nghiệp. Vì cứu cô, A Thế bây giờ mất luôn khả năng tiếp tục công việc yêu thích. Vì cô, dì tức giận tăng huyết áp đến mức cũng nằm viện. Chỉ một mình cô mà khiến Ôn gia rối loạn xáo trộn.”
Lư Hàn Tuyết đơn giản nói ra sự thật, không cố ý nhắm vào Uông Trữ Hạ, nhưng giọng nói lạnh nhạt khó gần.
“Là lỗi của tôi… tất cả đều do tôi..” Uông Trữ Hạ nói với chính mình, mỗi lời nói đều chứa đựng sự trách móc bản thân. Nghe cô tự trách, Lư Hàn Tuyết hờ hững nhìn, không quan tâm, không an ủi.
“Tôi nói cho cô biết không phải để nghe mấy lời tự trách nhảm nhí vô tác dụng này. Tôi hy vọng cô biết điều rời bỏ A Thế. Đừng liên lụy anh ấy nữa.”
Lư Hàn Tuyết biết rằng những gì cô nói hôm nay sẽ khiến Ôn Thể sau này trách cứ, thậm chí hận cô. Nhưng cô không cách nào đứng nhìn người đàn ông mình yêu hết lần này đến lần khác bảo vệ người phụ nữ khác.
Lư Hàn Tuyết cô là một người cũng có ích kỷ trong lòng.
Uông Trữ Hạ khựng người, mím môi im lặng. Bên tai là thật nhiều lời nói chói tai nhưng lại thật lòng.
“Mong cô có thể hoàn thành tâm nguyện của dì Ôn, để Ôn gia bình yên. Dì Ôn uy hiếp Ôn Thế đến công ty làm việc là muốn giúp đỡ sự nghiệp của anh ấy. Dì cầu xin cô ra nước ngoài tránh xa Ôn Thế, anh ấy vì an nguy của cô chạy theo sau. Bây giờ thì sao?”
Tiếng cười khan vang lên trong đêm, giọng chán ghét hằn học hiện rõ trong từng lời của Lư Hàn Tuyết. “Không cần ai ép buộc, A Thế cũng không bao giờ quay trở lại bệnh viện được nữa. Tất cả đều do cô.”
Từng lời nói mang theo dao đâm vào trái tim Uông Trữ Hạ, sự thật khiến cô không cách nào phản bác.
“Tôi không ghét con người cô, vì chúng ta chỉ là người dưng. Tôi ghét việc A Thế bất chấp tính mạng để bảo vệ cô. Với tư cách bạn gái hiện tại của anh ấy, tôi yêu cầu cô đừng bao giờ gặp lại A Thế nữa.”
Tính cách yêu ghét rõ ràng của Lư Hàn Tuyết giúp cuộc nói chuyện trở nên đơn giản hơn nhiều. Thực tế, ngay cả khi Lư Hàn Tuyết không nói chuyện với Uông Trữ Hạ, cô cũng đã hạ quyết tâm rồi.
“Được, tôi hứa với cô.” Uông Trữ Hạ vẫn còn lấn cấn trong lòng, ướm lời cầu xin. “Tôi chắc chắn sẽ rời đi. Nhưng tôi có thể chăm sóc anh ấy thêm vài ngày được không? Ít nhất là cho đến khi tay anh ấy khỏe lại ..”
“Không cần.” Lư Hàn Tuyết nói không cần nghĩ. Lời từ chối là tàn nhẫn với Uông Trữ Hạ, nhưng cô không nhượng bộ. “Tôi sẽ đưa anh ấy sang nước Y chữa trị. Về phần cô, tối nay hãy rời đi và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt A Thế.”
Uông Trữ Hạ cười khổ im lặng. Lư Hàn Tuyết không bố thí cho cô ánh mắt nào, lãnh đạm đứng dậy quay vào bệnh viện.
Đau đớn chua xót trong lòng Uông Trữ Hạ đều dâng tràn trong lòng, tắc nghẽn nơi cổ, không phát thành lời.
Uông Trữ Hạ xoay mặt cố kiềm chế cảm xúc, bên tai vang câu hỏi của Ôn Thế: “Hạ Hạ, có chuyện gì sao?”
Uông Trữ Hạ lắc đầu nguầy nguậy. Cô vẫn chưa sẵn sàng, cô còn chưa nghĩ ra cách nói sự thật với hắn.
Cô không giỏi nói dối, Ôn Thế chỉ cần vài chiêu là có thể khiến cô khai hết.
Hắn nhẹ nhàng hỏi, giọng cương quyết hơn bình thường. “Có liên quan đến cánh tay của anh, đúng không? Hạ Hạ, nói thẳng với anh, bác sĩ kết luận thế nào? Anh muốn nghe sự thật.”
“Em.” Uông Trữ Hạ mở miệng ngắc ngứ, ánh mắt tiếp tục né tránh như khẳng định suy đoán của Ôn Thế.
“Anh mắc bệnh nan y, chỉ còn sống được một tháng?”
“Anh nói cái gì vậy? Không được nói gở.” Cô hoảng hồn bịt miệng Ôn Thế, do vội vã nên cơ thể cô gần như nhào vào lòng hắn. Cổ họng hắn phát ra tiếng cười nhẹ, bàn tay lành lặn nắm cổ tay cô, Ôn Thế mỉm cười dụ dỗ. “Hạ Hạ ngoan, nói anh nghe, cơ thể anh xảy ra chuyện gì?”
Bàn tay run rẩy bán đứng Ôn Thế không bình tĩnh như bên ngoài, Uông Trữ Hạ cắn chặt môi dưới, đôi mắt rũ xuống lại ầng ậc nước, khó khăn nói. “Cơ thể của anh không sao. Là… cánh tay. Vết thương quá sâu, dây thần kinh bên trong bị thương, ảnh hưởng đến hoạt động đòi hỏi sự tinh tế tỉ mỉ. Tay anh..”
Uông Trữ Hạ dừng lại, cơn đau trong lồng ngực khiến cô thở không ra hơi. Lời nói thoát ra khó khăn, cô vẫn tàn nhẫn nói sự thật “Bác sĩ nói có khả năng anh không cầm được dao mổ. Nhưng ông ấy khuyên sang nước ngoài điều trị, vẫn còn cơ hội bình phục…”
Cô ngồi xổm xuống trước mặt Ôn Thế, hẳn ngồi trên giường, nên cô phải ngẩng đầu hết cỡ mới với tới ánh mắt hắn. “Chúng ta vẫn còn hy vọng. Thế ca, anh đừng bỏ cuộc.”
Ôn Thế không trả lời, bình tĩnh nhìn cô, thậm trí bên trong mắt không hề tồn tại dao động giật mình trước tin xấu.
“Thế ca, anh không cần tỏ ra mạnh mẽ, anh cứ trút hết cảm xúc trong lòng vào em. Anh đừng im lặng như vậy… em sợ, Thế ca.”
Nước mắt lăn tròn trên mặt cô, giọng sũng nước khuyên nhủ. “Bác sĩ nói, chỉ cần anh phối hợp điều trị, khả năng hồi phục rất lớn.”
Lúc này Ôn Thế mới mỉm cười hỏi. “Vậy bác sĩ nói cho em biết khả năng hồi phục của anh là bao nhiêu?
“Bác sĩ không có dữ liệu chính xác về việc này, ông ấy nói do cơ địa và khả năng hồi phục của từng người..”
“Hạ Hạ, anh làm bác sĩ nhiều năm, anh biết xác suất có thể hồi phục trong miệng bác sĩ thấp đến mức nào. Anh cũng biết thời gian điều trị kiểu này kéo dài vô tận. Vậy nên, em đừng an ủi anh.”
Sự bình tĩnh của Ôn Thế khiến lòng Uông Trữ Hạ càng thêm khó chịu. Cô cảm thấy tội lỗi đến mức không dám nhìn vào mắt Ôn Thế lần nữa, cúi đầu, giọng nói nghẹn ngào.
“Thế ca, em xin lỗi, đều là do em khiến anh bị thương. Nếu không vì đỡ nhát dao đó, cánh tay của anh đã không bị hủy..”
“Vậy em muốn anh nhìn em bị đâm?” Ôn Thế quát lớn với mái tóc ủ rũ của cô.
Uông Trữ Hạ không nghĩ hắn tức giận đến thế, sợ hãi ngẩng đầu.
Dùng bàn tay lành lạnh, ôm gọn bên sườn mặt cô, hắn gằn giọng hỏi. “Em muốn anh tận mắt chứng kiến người trong lòng bị giết ngay trước mặt mà không làm gì? Hạ Hạ, tại sao em nhẫn tâm như vậy? Ngay cả việc bảo vệ em tránh khỏi nguy hiểm, em cũng không cho phép anh sao?”
Lời thâm tình của Ôn Thế làm cô không biết trả lời. Hắn cười khổ, xoa mặt cô an ủi. “Không sao đâu. Dù sao anh không có cơ hội quay lại bệnh viện, đúng như mong đợi của mẹ anh. Anh vừa bảo vệ được em vừa làm đứa con hiếu thảo.”
Uông Trữ Hạ biết hắn cố tình nói điều này để cô không tự trách bản thân. Nghĩ đến giấc mơ và yêu thích làm bác sĩ của Ôn Thế bao năm qua, cảm giác áy náy trong lòng cô không thể nào nguôi ngoai.
Ôn Thế vẫn tiếp tục với giọng nhẹ nhõm: “Anh không cầm được dao mổ, nó không hẳn là tàn tật. Tay anh run sẽ ảnh hưởng đến ca mổ, nhưng không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của anh, vậy là tốt rồi.”
“Thế ca..”
Trước ánh mắt buồn rầu của cô, Ôn Thế chuyển sang một chủ đề thoải mái hơn. “Ban ngày anh ngủ quá nhiều, thậm chí bỏ qua bữa tối. Hiện tại anh hơi đói, em có thể mua bữa khuya giúp anh không? Chúng ta cùng ăn nhé?”
Khóe miệng Ôn thế kéo ra nụ cười miễn cưỡng, trái tim Uông Trữ Hạ như bị kim đâm, cô đứng dậy đi nhanh khỏi phòng để hắn không nhìn thấy nước mắt trên mặt cô.
Cửa phòng khép lại, ngụy trang của hai người vỡ ra.
Uông Trữ Hạ nhìn Ôn Thế qua ô kính trên cửa. Hắn vươn tay nhéo ấn đường, thả người tựa vào tường, nụ cười biến mất. Nước mắt không ngừng rơi khi Uông Trữ
Hạ rời đi, cô muốn mua bữa khuya.
Vừa khóc vừa bước nhanh vào thang máy, cánh cửa thang máy khép lại là Uông Trữ Hạ ngồi thụp xuống sàn, vùi đầu vào cánh tay, điên cuồng khóc, tiếng khóc thương tâm ray rứt. Chỉ cần nghĩ đến cánh tay bị hủy của Ôn Thế, cô biết kiếp nay cô nợ hắn không chỉ là một cánh tay.
“Đing” một tiếng, cửa thang máy mở ra, Uông Trữ Hạ giật mình ngẩng đầu, lại nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.
Nhìn nhau trong vài giây, cô đứng lên vội vàng lau đi nước mắt, gượng gạo cười. “Cô Lư, khuya rồi sao cô còn ở đây?”
Cô lễ phép chào hỏi, Lư Hàn Tuyết không đáp lại, thờ ơ nói. “Tôi đến thăm người yêu nằm viện, không phải bình thường sao? Ngược lại là cô, một người dưng ở bệnh viện đeo bám bạn trai người khác cả đêm, cô có mục đích gì vậy?”
“Không phải, không phải như cô nghĩ đâu.” Uông Trữ Hạ xua tay rối tít. “Thế ca bị thương vì cứu tôi. Tôi chỉ muốn chăm sóc báo đáp…”
“Ai biết được suy nghĩ thật của cô.” Lư Hàn Tuyết khịt mũi khinh bỉ. “Đừng diễn kịch nữa. Tôi muốn nói chuyện, cô không từ chối chứ?”
“Được.”
Uông Trữ Hạ đi theo Lư Hàn Tuyết xuống sân bệnh viện, hai người ngồi trên ghế đá dưới tán cây cổ thụ toàn lá vàng.
Lư Hàn Tuyết lấy điện thoại di động ra, mở một tấm ảnh đưa cho Uông Trữ Hạ xem
Người trong ảnh là bà Ôn, bà đang nằm mê man trên giường bệnh, khung cảnh xung quanh xác định đó là bệnh viện.
Bức ảnh khiến Uông Trữ Hạ sửng sốt. “Không phải cô nói dù chỉ là tăng huyết áp thôi sao? Nghiêm trọng đến mức phải nhập viện?
“Tôi nói vậy để A Thế không lo lắng.” Lư Hàn Tuyết nhận lại điện thoại, bất lực thở dài. “Tôi từng nghĩ gì làm nhiều việc quá đáng với tôi, nhưng bây giờ tôi có thể hiểu được tâm trạng của dì ấy.”
Ánh mắt Lư Hàn Tuyết nhìn Uông Trữ Hạ trở nên lạnh lẽo dửng dưng.
“Vì cô, A Thế từng vứt bỏ sự phát triển trong sự nghiệp. Vì cứu cô, A Thế bây giờ mất luôn khả năng tiếp tục công việc yêu thích. Vì cô, dì tức giận tăng huyết áp đến mức cũng nằm viện. Chỉ một mình cô mà khiến Ôn gia rối loạn xáo trộn.”
Lư Hàn Tuyết đơn giản nói ra sự thật, không cố ý nhắm vào Uông Trữ Hạ, nhưng giọng nói lạnh nhạt khó gần.
“Là lỗi của tôi… tất cả đều do tôi..” Uông Trữ Hạ nói với chính mình, mỗi lời nói đều chứa đựng sự trách móc bản thân. Nghe cô tự trách, Lư Hàn Tuyết hờ hững nhìn, không quan tâm, không an ủi.
“Tôi nói cho cô biết không phải để nghe mấy lời tự trách nhảm nhí vô tác dụng này. Tôi hy vọng cô biết điều rời bỏ A Thế. Đừng liên lụy anh ấy nữa.”
Lư Hàn Tuyết biết rằng những gì cô nói hôm nay sẽ khiến Ôn Thể sau này trách cứ, thậm chí hận cô. Nhưng cô không cách nào đứng nhìn người đàn ông mình yêu hết lần này đến lần khác bảo vệ người phụ nữ khác.
Lư Hàn Tuyết cô là một người cũng có ích kỷ trong lòng.
Uông Trữ Hạ khựng người, mím môi im lặng. Bên tai là thật nhiều lời nói chói tai nhưng lại thật lòng.
“Mong cô có thể hoàn thành tâm nguyện của dì Ôn, để Ôn gia bình yên. Dì Ôn uy hiếp Ôn Thế đến công ty làm việc là muốn giúp đỡ sự nghiệp của anh ấy. Dì cầu xin cô ra nước ngoài tránh xa Ôn Thế, anh ấy vì an nguy của cô chạy theo sau. Bây giờ thì sao?”
Tiếng cười khan vang lên trong đêm, giọng chán ghét hằn học hiện rõ trong từng lời của Lư Hàn Tuyết. “Không cần ai ép buộc, A Thế cũng không bao giờ quay trở lại bệnh viện được nữa. Tất cả đều do cô.”
Từng lời nói mang theo dao đâm vào trái tim Uông Trữ Hạ, sự thật khiến cô không cách nào phản bác.
“Tôi không ghét con người cô, vì chúng ta chỉ là người dưng. Tôi ghét việc A Thế bất chấp tính mạng để bảo vệ cô. Với tư cách bạn gái hiện tại của anh ấy, tôi yêu cầu cô đừng bao giờ gặp lại A Thế nữa.”
Tính cách yêu ghét rõ ràng của Lư Hàn Tuyết giúp cuộc nói chuyện trở nên đơn giản hơn nhiều. Thực tế, ngay cả khi Lư Hàn Tuyết không nói chuyện với Uông Trữ Hạ, cô cũng đã hạ quyết tâm rồi.
“Được, tôi hứa với cô.” Uông Trữ Hạ vẫn còn lấn cấn trong lòng, ướm lời cầu xin. “Tôi chắc chắn sẽ rời đi. Nhưng tôi có thể chăm sóc anh ấy thêm vài ngày được không? Ít nhất là cho đến khi tay anh ấy khỏe lại ..”
“Không cần.” Lư Hàn Tuyết nói không cần nghĩ. Lời từ chối là tàn nhẫn với Uông Trữ Hạ, nhưng cô không nhượng bộ. “Tôi sẽ đưa anh ấy sang nước Y chữa trị. Về phần cô, tối nay hãy rời đi và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt A Thế.”
Uông Trữ Hạ cười khổ im lặng. Lư Hàn Tuyết không bố thí cho cô ánh mắt nào, lãnh đạm đứng dậy quay vào bệnh viện.
Đau đớn chua xót trong lòng Uông Trữ Hạ đều dâng tràn trong lòng, tắc nghẽn nơi cổ, không phát thành lời.
Tác giả :
Cao Hâm Bằng