Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng
Chương 141
Uông Trữ Hạ đã hiểu tại sao cô gái phục vụ gọi cô là Mục phu nhân. Tuy nhiên, cô vẫn kiên trì giải thích. “Đều là anh ta tự ý lưu thôi.”
Cô gái phục vụ nhìn Mục Anh Húc bất tỉnh trên ghế vì say rượu, đoán có thể đôi chim câu này đang giận dỗi nhau nên Uông Trữ Hạ mới không chịu thừa nhận quan hệ. Cô gái gật gù hiểu chuyện. “Nếu không phải vợ, không phải người yêu, tôi gọi người khác đến đưa anh ta về nhé?” “Không cần, tôi tự làm được.”
Uông Trữ Hạ từ chối lòng tốt của cô gái phục vụ, trực tiếp đỡ Mục Anh Húc ngồi dậy, choàng tay lên vai cô, để anh dựa vào mình. “Thật may mình không đi giấy cao gót.” Uông Trữ Hạ lầm bầm trong miệng, thầm than Mục Anh Húc ăn gì mà nặng quá. Hai người siêu vẹo đi khỏi quán bar, đèn đường bên ngoài vô cùng ảm đạm chiếu vào con ngõ trước mặt.
Cô đến đây bằng taxi, có nhờ bác tài dừng đỗ bên ngoài, đợi cô mang người ra. Quán bar không nằm trên trục đường chính, nằm khuất sâu trong ngõ, ngẫm đến đoạn đường đi bộ sắp tới, cô xốc lại Mục Anh Húc rồi lầm lũi bước đi.
Ngay ngã rẽ để ra tới đầu đường, cô bị hai người đàn ông lạ mặt chặn đường. “Người đẹp, cần anh giúp không?”
Nhìn nụ cười khả ổ cùng ánh mắt dâm dật, Uông Trữ Hạ thấy lợn cợn như muốn nôn, cúi đầu không để ý, cô diu Mục Anh Húc đi vòng qua họ nhưng một người nhanh chân chẳn ngang. “Người đẹp, đừng lạnh lùng như vậy. Anh em tôi tốt bụng muốn giúp đỡ, em phớt lờ thật không đáng yêu” Một gã cười khùng khục, cổ tình trêu đùa. “Không.” Uông Trữ Hạ không khách sáo quát lên, lạnh lùng mång. “Tránh ra!”
Bản thân là phụ nữ, trên vai còn vác con ma men bất tinh, đối mặt với hai gã đàn ông bặm trợn lưu manh, căn bản không có cơ hội chiến thắng. Có rất sợ hãi, nhưng cần răng nén vào trong. “Để tôi giúp cô em vứt gã say xín này nhé.” Một gã đụng vào tay Mục Anh Húc, muốn kéo anh ra để tiện hành sự.
Uông Trữ Hạ như con mèo nhỏ hung dữ, cào vào tay hắn, ôm Mục Anh Húc lùi lại phía sau. Do cô lùi gấp gáp nên lưng Mục Anh Húc đập mạnh vào tường, nghe được cả tiếng ‘hu đau đớn.
Cô không có thời gian kiểm tra anh tỉnh hay chưa, cảm thấy đầu đang gục trên vai cô hơi nhúc nhích do cú va chạm. Dang tay che phía sau, cô cố gắng giữ bình tĩnh, quát lớn. “Các người định làm gì? Không cần các người giúp, tôi tự đi được.”
Bộ dáng nhỏ nhắn bảo vệ một gã đàn ông cao to, khuôn mặt hung dữ cùng ánh mắt rực sáng kiên cường của Uông Trữ Hạ lúc này rất động lòng người. Hai gã côn đồ liếm mép thèm thuồng. “Tụi anh thích mấy cô gái mạnh mẽ kiên cường như em. Đến lúc khóc lóc rên rỉ cầu xin, bộ dáng đặc biệt gợi tình.” Một gã cười sằng sặc, đưa tay muốn véo mặt cô đùa giỡn.
Uông Trữ Hạ nghiêng đầu, hất tay gã ra, cô cử động mạnh làm Mục Anh Húc tuột khỏi người, trượt dần xuống. Không kịp nghĩ ngợi, cô xoay nhanh, luồn tay xuống nách nâng anh dậy. Ngay giây phút đó, mái tóc Uông Trữ Hạ bị tóm chặt, kéo căng về đăng sau, cô hét lên theo phản xạ, tay vẫn đỡ người Mục Anh Húc theo bản năng. “Con khốn! Thích chết hả?” Gã đàn ông giữ được tóc cô, gầm lên dọa nạt, tay kia muốn vồ lấy vai cô nhưng bị giữ chặt giữa không trung, chi cách mục tiêu vài centimet.
Uông Trữ Hạ chưa kịp hiểu chuyện gì, chỉ thấy tóc được thả long, cơ thể trong lòng cô đứng thẳng dậy, gạt cô sang bên thật thô bạo.
Mục Anh Húc vốn say mềm oặt, đi đứng đều phải dựa vào người cô, bấy giờ đứng thẳng ngạo nghễ, một tay bé quặt bàn tay gã côn đồ, tay kia vuốt tóc mái lòa xòa trước trán ra sau. Hình tượng anh vừa khủng bố u ám, vừa quyến rũ kỳ lạ. Mặt Uông Trữ Hạ đỏ bừng với suy nghĩ này, cô ôm bả vai đau vì đập vào tường, thông minh đứng lùi lại.
Gã đàn ông bị Mục Anh Húc bẻ cổ tay vừa gào rú đau đớn, vừa tung củ đầm bằng tay kia, nhưng nằm đấm của anh nhanh hơn. Cú đấm trúng giữa mũi gã, vẫn giữ chặt cổ tay gã, anh nhấc chân đạp mạnh sang ngang trúng sườn tên khác đang lén lút lao đến.
Tên côn đồ giải cứu đồng bọn ngã gục xuống đất một đoạn. Mục Anh Húc không bận tâm, tiếp tục đạp mạnh vào đầu gối gã đàn ông tay gãy khiến gã khụy phần xuống đất. Cú lên gối tiếp theo của anh làm quai hàm gã trật khớp, tiếng gào thét đau đớn vang vọng khắp con ngõ nhỏ.
Uông Trữ Hạ lần đầu tận mắt chứng kiến vẻ hung bạo khát máu của Mục Anh Húc, răng hô va lập cập vào nhau, run rấy sợ hãi nhìn hàng loạt động tác nhanh, chuẩn và ngoan độc như trên phim. Mục Anh Húc đứng thẳng, quỳ bên chân anh là gã đàn ông bị bẻ gãy cổ tay. Tên côn đồ vừa bị đá lăn trên đất lồm cồm bò dậy, rút dao trong người ra, chỉ vào anh đe dọa. “Mày muốn chết hả thằng khốn?”
Đáp lại câu hỏi là động tác tàn nhẫn, Mục Anh Húc vận xoắn cổ tay gẫy làm gã đàn ông gào thét thê lương. “Mày muốn giống nó, có thể thử?”
Tên côn đồ bị thách thức đầy si nhục, hắn đỏ mắt xông lên, hai tay giữ chặt con dao muốn đâm vào bụng anh. Mục Anh Húc hơi xoay nghiêng người, buông cổ tay lủng lẳng ra, lấy đà thụi cùi chỏ trúng lưng tên cô đồ đang mất đà vướng vào đồng bon
Con dao bắn ra xa, văng đúng chân Uông Trữ Hạ làm cô hét lên hoảng hốt.
Mục Anh Húc bị tiếng hét của cô gợi chú ý, anh lừ đừ quay đầu nhìn cô như thắc mắc sao cô lại xuất hiện ở đây? Uông Trữ Hạ áp lưng vào tường, không biết nói gì trước cặp mắt ưng đen tối.
Nhìn cô vài giây, Mục Anh Húc quay về hai gã côn đồ, đá thắng vào đầu tên côn đồ gần anh nhất làm hắn ôm đầu lăn lon trên đất. Gã bị bẻ gãy tay, vội vàng chạy đến kéo áo đồng bọn giật lùi lại phía sau. “Đại ca, anh cả, bố ruột… tôi xin lỗi, xin lỗi… anh tha cho bọn tôi. Là bọn tôi có mắt không tròng, anh đại nhân đại lượng tha cho bọn các ké này..” Mặt gã xảm nghoét vì cơn đau truyền đến từ cổ tay, nước mắt nước mũi chảy ra không tự chủ, đầu củi xuống lạy lục, nói năng loạn xạ.
Mục Anh Húc từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng gắn từng chữ. Người phụ nữ này là người của Mục Anh Húc tôi, sau này nếu dám động vào cô ấy dù một ngón tay, cái giá phải trả không chỉ là một cánh tay.” “Vâng, vâng, tôi nhớ, tôi nhớ” Đối mặt với lời nhắc nhở của Mục Anh Húc, làm sao gã đàn ông dám từ chối. “Cút!!” Mục Anh Húc cau mày trước khuôn mặt toàn nước mũi bẩn thỉu của gã, quát lớn.
Không cần anh nhắc lần thứ hai, gã đàn ông gãy tay nửa ôm nửa dìu tên đồng bọn đang ôm đầu chảy máu ròng ròng, thất thểu rời đi. Lúc ngang qua người Uông Trữ Hạ còn cúi đầu cung kính sợ sệt. “Xin lỗi chị! Xin lỗi chị!”
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Uông Trữ Hạ gần như bị động trong toàn bộ quá trình. Cơn sợ của cô cũng trôi mất sau lời xin lỗi của gã côn đồ.
Cô nhìn Mục Anh Húc lừ đừ tiến lại gần, trong đầu tràn ngập các câu hỏi tại sao. Không phải anh ta nằm gục bất tỉnh đến mức nhân viên phục vụ phải gọi cô đến hỗ trợ mang về nhà? Không phải anh ta không có sức nên đoạn đường từ quán bar đến đây đều là cô gồng mình dìu đỡ?
Mọi thắc mắc dồn thành câu hỏi khi Mục Anh Húc đứng cách cô hai bước chân. “Anh không say à?” “Ai nói tôi say?” Câu trả lời mang theo mùi rượu nồng nặc làm cô cau mày khó chịu.
Vẻ mặt dửng dưng của anh làm cô thấy bản thân bị đùa giỡn, lửa giận trong lòng bùng lên, cô gào vào mặt anh. “Mục Anh Húc! Anh thấy chuyện này đùa vui lắm hả? Nửa đêm gọi tôi ra ngoài đón anh, thú vị phải không? Anh cố tình lừa tôi đến đúng không? Anh có nghĩ đến cảm nhận của tôi không?”
Một tràng trách móc của Uông Trữ Hạ làm anh cáu kỉnh, không thèm nén bực bội vào lòng như ngày thường, hung ác nhìn cô, chỉ thẳng tay ra đường. “Vậy thì em cút ngay! Tôi không bắt em phải đến đón. Ai khiến em thấy có trách nhiệm mà phải ra khỏi nhà giữa đêm. Tôi không cần sự thương hại của em. Cút khỏi mắt tôi!”
Lời nói nhẫn tâm của anh làm cô hối hận vì đến đây. Cô thở hổn hển nhìn anh chằm chẩm, không nói gì, xoay người đi một mạch,
Đi được năm bước chân, lửa giận trong lòng đã lên tới đỉnh đầu, cô quay phất lại, hùng hổ đến trước mặt anh, xô mạnh làm người Mục Anh Húc láo đảo lùi ra sau, lưng đập vào tường. “Hừ!!!” Uông Trữ Hạ vênh mặt lên hừ mũi, rồi ngúng nguẩy quay đi. Cô thấy hả dạ rất nhiều.
Tuy nhiên, vừa bước được vài bước, cô đã nghe tiếng trầm từ phía sau, tim cô đột nhiên nháy loạn, Uông Trữ Hạ gần như vô thức quay người lại.
Hình ảnh Mục Anh Húc ngã ngồi tựa trên tường, đầu nghẹo một bên làm tim cô thất lại đau buốt.
Uông Trữ Hạ hoảng sợ chạy nhanh về, bối rối lay người anh. “Mục Anh Húc! Mục Anh Húc! Tỉnh lại, đừng làm tôi sợ. Anh lại giá say, đúng không? Bị tôi vạch trần, còn muốn giả bộ?”
Người anh lắc lư theo đà đẩy của cô, bàn tay run run nâng mặt anh lên, có giật ban trước nhiệt độ nóng hổi. Cô dùng tay áp lên trán, suy đoán anh bị sốt. “Này, này.” Uông Trữ Hạ tóm cổ áo anh, tát mấy cái vào mặt. “Anh còn tỉnh táo không? Đừng dọa tôi. Làm sao say rượu mà phát sốt được?”
Hai bên sườn mặt bị cô vả cho bốn năm cái đỏ ứng, hơi thở khò khè từ cổ họng anh khiến Uông Trữ Hạ không còn nghi ngờ anh giả bộ ngất xiu.
Cô choàng tay anh lên vai, khom người xốc nách vừa dìu vừa lôi Mục Anh Húc đi nhanh ra ngoài đường. Thật may bác tài xế taxi tốt bụng vẫn đỗ xe đứng chờ bên ngoài. Dưới sự giúp đỡ của bác tài, Mục Anh Húc được nhét vào hàng ghế sau. “Cảm ơn, cảm ơn!” Uống Trữ Hạ luôn miệng cảm ơn lòng tốt của bác tài xế, vừa chỉnh lại tư thế ngồi của Mục Anh Húc để hắn ngồi thẳng người. “Bác tài, làm ơn đưa cháu tới bệnh viện. Nhanh lên ạ.”
Trên đường đi, sau vài lần đầu Mục Anh Húc đập cốp vào cửa xe, Uông Trữ Hạ kéo luôn người anh dựa hẳn lên vai cô. Nhìn khuôn mặt sốt đỏ bừng hôn mê không biết gì, cô không khỏi nhớ lại cảnh tượng trong ngõ ngó.
Cô không thừa nhận hành vi đánh người, kịp thời cứu cô khỏi hai gã côn đồ của anh là dũng cảm đâu. Ngay đến bản thân bị sốt, sức khỏe không tốt, cũng ngu ngốc đứng ra sĩ diện bảo vệ cô, thì không đáng làm anh hùng.
Mục Anh Húc rất nhanh được đưa đến bệnh viện, sau các xét nghiệm kiểm tra, bác sĩ xác nhận anh không có triệu chứng gì ngoài sốt. “Gia đình cô bị làm sao vậy? Anh ta phát sốt mà vẫn để uống rượu. Cô có biết chuyện này nguy hiểm thế nào không?” Bác sĩ mắng xa xả về sự bất cẩn của người nhà bệnh nhân. Uông Trữ Hạ không biện hộ, gật đầu tiếp thu. “Là tôi không tốt, sau này tôi sẽ chú ý hơn.” “Được rồi, chúng tôi chuyển anh ta về phòng thường. Vì anh ta uống rượu, nên chúng tôi không tiêm hay truyền nước để dứt sốt. Phía gia đình chịu khó chườm mát cơ thể cho bệnh nhận.” Bác sĩ hài lòng trước thái độ nhu thuận của của Uông Trữ Hạ, hạ giọng dan dò, sáng mai sẽ quay lại thăm khám.
Vì thấy áy náy và cảm kích trong lòng, Uông Trữ Hạ không gọi điện cho thư ký Trần Hiên, cô tự mình chăm sóc Mục Anh Húc cả đêm.
Theo chỉ dẫn của bác sĩ, cô túc trực thay khăn lạnh trên trán, lau mồ hôi và đo thân nhiệt. Tay chân của anh cũng tự tay cô lau, cô sợ anh mất nước nên cần mẫn đút nước vào miệng và dùng bông ẩm thấm môi. Những việc này, Uông Trữ Hạ đều làm trong vô thức.
Khi cơn sốt của Mục Anh Húc thuyên giảm, cô thở phào nhẹ nhõm, chợt nhận ra bản thân có những hành động khác ngày thường.
Xoa xoa gò má ứng hồng, cô tự an ủi mình rằng, cô chăm sóc Mục Anh Húc chu đáo như vậy là để trả ơn anh cứu cô thoát khỏi hai gã côn đồ. Nghĩ đến cảnh tượng hai gã côn đồ bắt được cô và hậu quả có thể xảy ra, Uông Trữ Hạ vẫn còn sợ hãi trong lòng.
Trằn trọc cả đêm, Uông Trữ Hạ cũng mệt mỏi, ngáp dài rồi trực tiếp ngả người bên giường bệnh, mơ màng chìm vào giấc ngủ. Trong mơ, cảnh tượng anh hùng cứu mỹ nhân liên tục chiếu đi chiếu lại làm giấc ngủ không an ổn.
Mục Anh Húc tỉnh dậy đã là sáng hôm sau. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt anh là Uông Trữ Hạ nghiêng đầu thở đều ngủ gục bên cạnh.
Rèm mi nhằm kín, miệng hơi hé ra, khóe miệng có thứ nước trong suốt nhiều xuống ga giường, khuôn mặt say ngủ của cô làm Mục Anh Húc phân vân đây là mơ hay thật? Uông Trữ Hạ ngủ bên cạnh anh?
Cô gái phục vụ nhìn Mục Anh Húc bất tỉnh trên ghế vì say rượu, đoán có thể đôi chim câu này đang giận dỗi nhau nên Uông Trữ Hạ mới không chịu thừa nhận quan hệ. Cô gái gật gù hiểu chuyện. “Nếu không phải vợ, không phải người yêu, tôi gọi người khác đến đưa anh ta về nhé?” “Không cần, tôi tự làm được.”
Uông Trữ Hạ từ chối lòng tốt của cô gái phục vụ, trực tiếp đỡ Mục Anh Húc ngồi dậy, choàng tay lên vai cô, để anh dựa vào mình. “Thật may mình không đi giấy cao gót.” Uông Trữ Hạ lầm bầm trong miệng, thầm than Mục Anh Húc ăn gì mà nặng quá. Hai người siêu vẹo đi khỏi quán bar, đèn đường bên ngoài vô cùng ảm đạm chiếu vào con ngõ trước mặt.
Cô đến đây bằng taxi, có nhờ bác tài dừng đỗ bên ngoài, đợi cô mang người ra. Quán bar không nằm trên trục đường chính, nằm khuất sâu trong ngõ, ngẫm đến đoạn đường đi bộ sắp tới, cô xốc lại Mục Anh Húc rồi lầm lũi bước đi.
Ngay ngã rẽ để ra tới đầu đường, cô bị hai người đàn ông lạ mặt chặn đường. “Người đẹp, cần anh giúp không?”
Nhìn nụ cười khả ổ cùng ánh mắt dâm dật, Uông Trữ Hạ thấy lợn cợn như muốn nôn, cúi đầu không để ý, cô diu Mục Anh Húc đi vòng qua họ nhưng một người nhanh chân chẳn ngang. “Người đẹp, đừng lạnh lùng như vậy. Anh em tôi tốt bụng muốn giúp đỡ, em phớt lờ thật không đáng yêu” Một gã cười khùng khục, cổ tình trêu đùa. “Không.” Uông Trữ Hạ không khách sáo quát lên, lạnh lùng mång. “Tránh ra!”
Bản thân là phụ nữ, trên vai còn vác con ma men bất tinh, đối mặt với hai gã đàn ông bặm trợn lưu manh, căn bản không có cơ hội chiến thắng. Có rất sợ hãi, nhưng cần răng nén vào trong. “Để tôi giúp cô em vứt gã say xín này nhé.” Một gã đụng vào tay Mục Anh Húc, muốn kéo anh ra để tiện hành sự.
Uông Trữ Hạ như con mèo nhỏ hung dữ, cào vào tay hắn, ôm Mục Anh Húc lùi lại phía sau. Do cô lùi gấp gáp nên lưng Mục Anh Húc đập mạnh vào tường, nghe được cả tiếng ‘hu đau đớn.
Cô không có thời gian kiểm tra anh tỉnh hay chưa, cảm thấy đầu đang gục trên vai cô hơi nhúc nhích do cú va chạm. Dang tay che phía sau, cô cố gắng giữ bình tĩnh, quát lớn. “Các người định làm gì? Không cần các người giúp, tôi tự đi được.”
Bộ dáng nhỏ nhắn bảo vệ một gã đàn ông cao to, khuôn mặt hung dữ cùng ánh mắt rực sáng kiên cường của Uông Trữ Hạ lúc này rất động lòng người. Hai gã côn đồ liếm mép thèm thuồng. “Tụi anh thích mấy cô gái mạnh mẽ kiên cường như em. Đến lúc khóc lóc rên rỉ cầu xin, bộ dáng đặc biệt gợi tình.” Một gã cười sằng sặc, đưa tay muốn véo mặt cô đùa giỡn.
Uông Trữ Hạ nghiêng đầu, hất tay gã ra, cô cử động mạnh làm Mục Anh Húc tuột khỏi người, trượt dần xuống. Không kịp nghĩ ngợi, cô xoay nhanh, luồn tay xuống nách nâng anh dậy. Ngay giây phút đó, mái tóc Uông Trữ Hạ bị tóm chặt, kéo căng về đăng sau, cô hét lên theo phản xạ, tay vẫn đỡ người Mục Anh Húc theo bản năng. “Con khốn! Thích chết hả?” Gã đàn ông giữ được tóc cô, gầm lên dọa nạt, tay kia muốn vồ lấy vai cô nhưng bị giữ chặt giữa không trung, chi cách mục tiêu vài centimet.
Uông Trữ Hạ chưa kịp hiểu chuyện gì, chỉ thấy tóc được thả long, cơ thể trong lòng cô đứng thẳng dậy, gạt cô sang bên thật thô bạo.
Mục Anh Húc vốn say mềm oặt, đi đứng đều phải dựa vào người cô, bấy giờ đứng thẳng ngạo nghễ, một tay bé quặt bàn tay gã côn đồ, tay kia vuốt tóc mái lòa xòa trước trán ra sau. Hình tượng anh vừa khủng bố u ám, vừa quyến rũ kỳ lạ. Mặt Uông Trữ Hạ đỏ bừng với suy nghĩ này, cô ôm bả vai đau vì đập vào tường, thông minh đứng lùi lại.
Gã đàn ông bị Mục Anh Húc bẻ cổ tay vừa gào rú đau đớn, vừa tung củ đầm bằng tay kia, nhưng nằm đấm của anh nhanh hơn. Cú đấm trúng giữa mũi gã, vẫn giữ chặt cổ tay gã, anh nhấc chân đạp mạnh sang ngang trúng sườn tên khác đang lén lút lao đến.
Tên côn đồ giải cứu đồng bọn ngã gục xuống đất một đoạn. Mục Anh Húc không bận tâm, tiếp tục đạp mạnh vào đầu gối gã đàn ông tay gãy khiến gã khụy phần xuống đất. Cú lên gối tiếp theo của anh làm quai hàm gã trật khớp, tiếng gào thét đau đớn vang vọng khắp con ngõ nhỏ.
Uông Trữ Hạ lần đầu tận mắt chứng kiến vẻ hung bạo khát máu của Mục Anh Húc, răng hô va lập cập vào nhau, run rấy sợ hãi nhìn hàng loạt động tác nhanh, chuẩn và ngoan độc như trên phim. Mục Anh Húc đứng thẳng, quỳ bên chân anh là gã đàn ông bị bẻ gãy cổ tay. Tên côn đồ vừa bị đá lăn trên đất lồm cồm bò dậy, rút dao trong người ra, chỉ vào anh đe dọa. “Mày muốn chết hả thằng khốn?”
Đáp lại câu hỏi là động tác tàn nhẫn, Mục Anh Húc vận xoắn cổ tay gẫy làm gã đàn ông gào thét thê lương. “Mày muốn giống nó, có thể thử?”
Tên côn đồ bị thách thức đầy si nhục, hắn đỏ mắt xông lên, hai tay giữ chặt con dao muốn đâm vào bụng anh. Mục Anh Húc hơi xoay nghiêng người, buông cổ tay lủng lẳng ra, lấy đà thụi cùi chỏ trúng lưng tên cô đồ đang mất đà vướng vào đồng bon
Con dao bắn ra xa, văng đúng chân Uông Trữ Hạ làm cô hét lên hoảng hốt.
Mục Anh Húc bị tiếng hét của cô gợi chú ý, anh lừ đừ quay đầu nhìn cô như thắc mắc sao cô lại xuất hiện ở đây? Uông Trữ Hạ áp lưng vào tường, không biết nói gì trước cặp mắt ưng đen tối.
Nhìn cô vài giây, Mục Anh Húc quay về hai gã côn đồ, đá thắng vào đầu tên côn đồ gần anh nhất làm hắn ôm đầu lăn lon trên đất. Gã bị bẻ gãy tay, vội vàng chạy đến kéo áo đồng bọn giật lùi lại phía sau. “Đại ca, anh cả, bố ruột… tôi xin lỗi, xin lỗi… anh tha cho bọn tôi. Là bọn tôi có mắt không tròng, anh đại nhân đại lượng tha cho bọn các ké này..” Mặt gã xảm nghoét vì cơn đau truyền đến từ cổ tay, nước mắt nước mũi chảy ra không tự chủ, đầu củi xuống lạy lục, nói năng loạn xạ.
Mục Anh Húc từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng gắn từng chữ. Người phụ nữ này là người của Mục Anh Húc tôi, sau này nếu dám động vào cô ấy dù một ngón tay, cái giá phải trả không chỉ là một cánh tay.” “Vâng, vâng, tôi nhớ, tôi nhớ” Đối mặt với lời nhắc nhở của Mục Anh Húc, làm sao gã đàn ông dám từ chối. “Cút!!” Mục Anh Húc cau mày trước khuôn mặt toàn nước mũi bẩn thỉu của gã, quát lớn.
Không cần anh nhắc lần thứ hai, gã đàn ông gãy tay nửa ôm nửa dìu tên đồng bọn đang ôm đầu chảy máu ròng ròng, thất thểu rời đi. Lúc ngang qua người Uông Trữ Hạ còn cúi đầu cung kính sợ sệt. “Xin lỗi chị! Xin lỗi chị!”
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Uông Trữ Hạ gần như bị động trong toàn bộ quá trình. Cơn sợ của cô cũng trôi mất sau lời xin lỗi của gã côn đồ.
Cô nhìn Mục Anh Húc lừ đừ tiến lại gần, trong đầu tràn ngập các câu hỏi tại sao. Không phải anh ta nằm gục bất tỉnh đến mức nhân viên phục vụ phải gọi cô đến hỗ trợ mang về nhà? Không phải anh ta không có sức nên đoạn đường từ quán bar đến đây đều là cô gồng mình dìu đỡ?
Mọi thắc mắc dồn thành câu hỏi khi Mục Anh Húc đứng cách cô hai bước chân. “Anh không say à?” “Ai nói tôi say?” Câu trả lời mang theo mùi rượu nồng nặc làm cô cau mày khó chịu.
Vẻ mặt dửng dưng của anh làm cô thấy bản thân bị đùa giỡn, lửa giận trong lòng bùng lên, cô gào vào mặt anh. “Mục Anh Húc! Anh thấy chuyện này đùa vui lắm hả? Nửa đêm gọi tôi ra ngoài đón anh, thú vị phải không? Anh cố tình lừa tôi đến đúng không? Anh có nghĩ đến cảm nhận của tôi không?”
Một tràng trách móc của Uông Trữ Hạ làm anh cáu kỉnh, không thèm nén bực bội vào lòng như ngày thường, hung ác nhìn cô, chỉ thẳng tay ra đường. “Vậy thì em cút ngay! Tôi không bắt em phải đến đón. Ai khiến em thấy có trách nhiệm mà phải ra khỏi nhà giữa đêm. Tôi không cần sự thương hại của em. Cút khỏi mắt tôi!”
Lời nói nhẫn tâm của anh làm cô hối hận vì đến đây. Cô thở hổn hển nhìn anh chằm chẩm, không nói gì, xoay người đi một mạch,
Đi được năm bước chân, lửa giận trong lòng đã lên tới đỉnh đầu, cô quay phất lại, hùng hổ đến trước mặt anh, xô mạnh làm người Mục Anh Húc láo đảo lùi ra sau, lưng đập vào tường. “Hừ!!!” Uông Trữ Hạ vênh mặt lên hừ mũi, rồi ngúng nguẩy quay đi. Cô thấy hả dạ rất nhiều.
Tuy nhiên, vừa bước được vài bước, cô đã nghe tiếng trầm từ phía sau, tim cô đột nhiên nháy loạn, Uông Trữ Hạ gần như vô thức quay người lại.
Hình ảnh Mục Anh Húc ngã ngồi tựa trên tường, đầu nghẹo một bên làm tim cô thất lại đau buốt.
Uông Trữ Hạ hoảng sợ chạy nhanh về, bối rối lay người anh. “Mục Anh Húc! Mục Anh Húc! Tỉnh lại, đừng làm tôi sợ. Anh lại giá say, đúng không? Bị tôi vạch trần, còn muốn giả bộ?”
Người anh lắc lư theo đà đẩy của cô, bàn tay run run nâng mặt anh lên, có giật ban trước nhiệt độ nóng hổi. Cô dùng tay áp lên trán, suy đoán anh bị sốt. “Này, này.” Uông Trữ Hạ tóm cổ áo anh, tát mấy cái vào mặt. “Anh còn tỉnh táo không? Đừng dọa tôi. Làm sao say rượu mà phát sốt được?”
Hai bên sườn mặt bị cô vả cho bốn năm cái đỏ ứng, hơi thở khò khè từ cổ họng anh khiến Uông Trữ Hạ không còn nghi ngờ anh giả bộ ngất xiu.
Cô choàng tay anh lên vai, khom người xốc nách vừa dìu vừa lôi Mục Anh Húc đi nhanh ra ngoài đường. Thật may bác tài xế taxi tốt bụng vẫn đỗ xe đứng chờ bên ngoài. Dưới sự giúp đỡ của bác tài, Mục Anh Húc được nhét vào hàng ghế sau. “Cảm ơn, cảm ơn!” Uống Trữ Hạ luôn miệng cảm ơn lòng tốt của bác tài xế, vừa chỉnh lại tư thế ngồi của Mục Anh Húc để hắn ngồi thẳng người. “Bác tài, làm ơn đưa cháu tới bệnh viện. Nhanh lên ạ.”
Trên đường đi, sau vài lần đầu Mục Anh Húc đập cốp vào cửa xe, Uông Trữ Hạ kéo luôn người anh dựa hẳn lên vai cô. Nhìn khuôn mặt sốt đỏ bừng hôn mê không biết gì, cô không khỏi nhớ lại cảnh tượng trong ngõ ngó.
Cô không thừa nhận hành vi đánh người, kịp thời cứu cô khỏi hai gã côn đồ của anh là dũng cảm đâu. Ngay đến bản thân bị sốt, sức khỏe không tốt, cũng ngu ngốc đứng ra sĩ diện bảo vệ cô, thì không đáng làm anh hùng.
Mục Anh Húc rất nhanh được đưa đến bệnh viện, sau các xét nghiệm kiểm tra, bác sĩ xác nhận anh không có triệu chứng gì ngoài sốt. “Gia đình cô bị làm sao vậy? Anh ta phát sốt mà vẫn để uống rượu. Cô có biết chuyện này nguy hiểm thế nào không?” Bác sĩ mắng xa xả về sự bất cẩn của người nhà bệnh nhân. Uông Trữ Hạ không biện hộ, gật đầu tiếp thu. “Là tôi không tốt, sau này tôi sẽ chú ý hơn.” “Được rồi, chúng tôi chuyển anh ta về phòng thường. Vì anh ta uống rượu, nên chúng tôi không tiêm hay truyền nước để dứt sốt. Phía gia đình chịu khó chườm mát cơ thể cho bệnh nhận.” Bác sĩ hài lòng trước thái độ nhu thuận của của Uông Trữ Hạ, hạ giọng dan dò, sáng mai sẽ quay lại thăm khám.
Vì thấy áy náy và cảm kích trong lòng, Uông Trữ Hạ không gọi điện cho thư ký Trần Hiên, cô tự mình chăm sóc Mục Anh Húc cả đêm.
Theo chỉ dẫn của bác sĩ, cô túc trực thay khăn lạnh trên trán, lau mồ hôi và đo thân nhiệt. Tay chân của anh cũng tự tay cô lau, cô sợ anh mất nước nên cần mẫn đút nước vào miệng và dùng bông ẩm thấm môi. Những việc này, Uông Trữ Hạ đều làm trong vô thức.
Khi cơn sốt của Mục Anh Húc thuyên giảm, cô thở phào nhẹ nhõm, chợt nhận ra bản thân có những hành động khác ngày thường.
Xoa xoa gò má ứng hồng, cô tự an ủi mình rằng, cô chăm sóc Mục Anh Húc chu đáo như vậy là để trả ơn anh cứu cô thoát khỏi hai gã côn đồ. Nghĩ đến cảnh tượng hai gã côn đồ bắt được cô và hậu quả có thể xảy ra, Uông Trữ Hạ vẫn còn sợ hãi trong lòng.
Trằn trọc cả đêm, Uông Trữ Hạ cũng mệt mỏi, ngáp dài rồi trực tiếp ngả người bên giường bệnh, mơ màng chìm vào giấc ngủ. Trong mơ, cảnh tượng anh hùng cứu mỹ nhân liên tục chiếu đi chiếu lại làm giấc ngủ không an ổn.
Mục Anh Húc tỉnh dậy đã là sáng hôm sau. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt anh là Uông Trữ Hạ nghiêng đầu thở đều ngủ gục bên cạnh.
Rèm mi nhằm kín, miệng hơi hé ra, khóe miệng có thứ nước trong suốt nhiều xuống ga giường, khuôn mặt say ngủ của cô làm Mục Anh Húc phân vân đây là mơ hay thật? Uông Trữ Hạ ngủ bên cạnh anh?
Tác giả :
Cao Hâm Bằng