Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng
Chương 130
Nghe Hứa Cao Lãng nhận xét về ông Hứa, Uông Trữ Hạ có chút ghen tị.
“Hứa Cao Lãng, anh và bố anh có quan hệ thật tốt.”
Đúng như dự đoán, ông Hứa về ngay sát bữa cơm tối, tay trái cầm xô, tay phải cầm cần câu. Việc đầu tiên khi bước vào cửa là khoe thành thích, giọng nói oang oang đầy sức sống.
“Lão Ngô, hôm nay tôi số đỏ. Câu được cả xô cá đầy, tối nay ăn cá đi.”
Nhìn bộ dạng đắc thắng của ông Hứa, Ngô quản gia cười ngượng ngùng nhắc nhở. “Ông chủ, cậu chủ với bạn gái đang ở đây.”
Uông Trữ Hạ đứng dậy, dưới cái nhìn soi mói của ông Hứa, cô cúi đầu lễ phép chào. “Chào bác! Cháu là Laila.”
Hứa Cao Lãng tự nhiên ôm vai Uông Trữ Hạ, giọng nói hào sảng tự nhiên. “Bố, đây là bạn gái Laila mà con đã kể. Con có bạn gái rồi, bố đừng mai mối thêm cô gái nào khác nữa nhé. Làm lỡ dở nhân duyên của các cô ấy, sẽ không hay lắm.”
“Tên nhóc này!” Ông Hứa gầm gừ nhìn hắn dữ tợn, miệng phủ nhận thật nhanh. “Con đang mơ ngủ hả? Bố giới thiệu các cô gái khác với con khi nào?”
Hứa Cao Lãng trợn to mắt trong chốc lát, không ngờ ông Hứa sẽ trẻ con phủi sạch quan hệ thế này.
Không đợi hắn có cơ hội phản bác, ông Hứa kéo Uông Trữ Hạ ngồi xuống bên cạnh. “Layla phải không? Vừa nhìn thấy con, bác biết chắc con là cô gái tốt. A Lãng nhà chúng ta khá nhút nhát, con chắc chịu nhiều thiệt thòi khi ở bên nó đúng không?
Uông Trữ Hạ cười méo xẹo, lén lút nhìn Hứa Cao Lãng, ánh mắt mang theo câu hỏi, Anh nhút nhát?”.
Hứa Cao Lãng trừng mắt nhìn cô, ám chỉ nghiêm túc diễn xuất đi.
Bữa cơm ở nhà họ Hứa rất đầm ấm, ông Hứa liên tục gắp thức ăn cho Uông Trữ Hạ, nhiệt tình đến mức bát cô chỉ toàn thức ăn, không thấy cơm đâu. Cô không thể từ chối, nên cần mẫn ăn trong đau khổ. Cuối cùng may nhờ Hứa Cao Lãng tốt bụng can ngăn, mới thoát khỏi tình trạng bội thực.
“Bố, Layla là phụ nữ, không ăn được nhiều như bố nghĩ đâu. Nhìn em ấy xấu hổ vì không từ chối được, mà bị bố nhồi đến mức trợn mắt lên rồi kìa.”
Ông Hứa lườm cậu con trai pha trò, quay sang đặc biệt hàm hậu nói với Uông Trữ Hạ. “Là bác sơ suất. Con cứ tự nhiên như đang ở nhà nhé, đừng khách sáo.”
Một buổi tối ấm áp vui vẻ trôi qua. Giữa những toan tính và kế hoạch, chút ấm áp bình dị này khiến Uông Trữ Hạ như được bình ổn cảm xúc, được dừng lại nghỉ chân, trước khi bước tiếp trên con đường đã chọn. Thời điểm Uông Trữ Hạ quay về, ông Hứa dặn dò với theo. “Nếu có thời gian, hãy cùng A Lãng về ăn tối. Bác sẽ bảo nhà bếp chuẩn bị các món con yêu thích.”
Ngồi trên xe đi về, Uông Trữ Hạ vẫn tủm tỉm cười, mắt lấp lánh niềm vui.
Hứa Cao Lãng thấy cô tâm tình tốt, không nhịn được hỏi. “Em thấy bố tôi thế nào? Có phải quá nhiệt tình và nói nhiều không? Em không phiền chán chứ?”
“Không đâu. Bác rất hiền lành, tôi thấy rất thân thiết. Bố con anh thật giống nhau, không chỉ ngoại hình mà cả tính tình.”
Hứa Cao Lãng liếc nhìn cô, cố ý nói đùa. “Ý em là tôi chỉ có tâm lý còn trẻ, khuôn mặt đã già nua?”
“Tôi không nói vậy.” Uông Trữ Hạ vội vàng phủi bỏ quan hệ, nhưng vẫn không nhịn được cười.
Hứa Cao Lãng không ngại, hào phóng thừa nhận. “Tôi thật sự không trẻ như em, hơn em mười tuổi, cũng gần bốn mươi rồi. Không oan khi bố tôi bấn loạn sắp xếp các buổi gặp mặt xem mắt.”
Uông Trữ Hạ cười khúc khích trước giọng dí dỏm của hắn. “Bây giờ anh vẫn còn hấp dẫn lắm.”
Hứa Cao Lãng đưa Uông Trữ Hạ tới cổng tiểu khu, có chút thất thần nhìn cô xuống xe. “Cảm ơn em tối nay! Em nghỉ ngơi sớm đi!”
“Về cẩn thận. Tạm biệt!” Uông Trữ Hạ không bắt được ánh mắt khác lạ của hắn, cô thoải mái vẫy tay.
Nhìn Uông Trữ Hạ đi lên cầu thang, Hứa Cao Lãng liền lái xe từ từ rời đi.
Uông Trữ Hạ vừa rẽ ngay đoạn đầu hành lang để về phòng thì cô bị một lực đẩy rất mạnh, ném người cô đập lưng vào tường. Một nụ hôn ấn mạng xuống môi trước khi cô kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra. Phản xạ có điều kiện, tay cô giơ lên tát thẳng vào mặt đối phương.
Tiếng tát tai vang lên trong đêm yên tĩnh rất lớn. Cô không nghĩ bản thân đã dồn hết sức vào cái tát, người đang ấn cô vào tường nghẹo cả cổ, mặt xoay nghiêng theo đà tát. Do ánh đèn hành lang chỉ hắt được một phần đến vị trí này, khuôn mặt người mang mùi thuốc lá nồng nặc chìm trong bóng tối, chỉ có đôi mắt đỏ ngầu hung tợn nhìn cô là sắc nét.
Uông Trữ Há miệng thở dốc khi nhận ra đối phương là ai. Bàn tay to lớn sờ lên gò mặt bị tát, cô nhận ra nguy hiểm bùng lên trong cặp mắt ưng kia. Động tác Mục Anh Húc nhanh hơn, một tay đấm mạnh vào tường chặn lại, sượt qua mũi cô khi cô nghiêng đầu muốn bỏ chạy.
Tiếng va chạm giữ tay người và bức tường lạnh lẽo nghe nặng nề. Tay kia của anh túm chặt bả vai cô, kìm giữ vào tường. Một lần nữa cúi xuống muốn hôn cô, nhưng Uông Trữ Hạ xoay đầu khiến đôi môi sượt từ khóe miệng chạy ngang sang vàng tai mềm.
“Ưm…” Cô rên lên trong vô thức vì cằm bị bóp nghiến, ngón trỏ và ngón cái hãm sâu vào hai bên má cô, ép buộc miệng Uông Trữ Hạ hé ra đón nhận nụ hôn.
Còn đúng vài centimet, cánh tay chống tường nhanh chóng hạ xuống, giữ lại đùi cô, chặn đứng cú lên gối thâm hiểm của Uông Trữ Hạ.
Cô tận dụng vài giây buông lỏng, dùng vai huynh mạnh vào ngực đối phương, tuy sức không lớn cũng đủ thể hiện thái độ sẵn sàng ăn thua đủ.
Mục Anh Húc giật lùi lại một bước, nhìn cô từ trên xuống dưới, dùng ngón cái quệt khóe miệng, suýt xoa trong vô thức. Đầu ngón cái dính chút máu được anh liếm đi, hành động đặc biệt gợi tình, ánh mắt thoáng kinh ngạc nhìn Uông Trữ Hạ.
“Em thật sự rất nhẫn tâm. Em chán ghét và hận tôi đến mức ra đòn hiểm ác đến vậy?”
Uông Trữ Hạ rũ mắt xuống, né tránh đôi mắt bi thương của Mục Anh Húc. “Tôi không hiểu anh đang nói cái gì. Anh không phải Mục tổng của Mục thị sao? Tôi chỉ tự vệ với các hành vi lưu mạnh, dê xồm mất nết của anh. Tại sao anh xuất hiện trước cửa nhà tôi và có các hành vi đồi bại đáng khinh thế này?”
Nghe Uông Trữ Hạ chửi xéo và không chịu thừa nhận, Mục Anh Húc cười khẩy mỉa mai. “Sợ cái gì? Không dám nhận sao? Sợ tôi ngăn cản em đến với Hứa Cao Lãng của em đúng không?”
“Mục tổng, anh có vấn đề gì về đầu óc không? Tôi không hiểu anh nói gì.”
“Uông Trữ Hạ, tôi nghĩ cái chết của Ôn Thế là đòn đả kích tâm lý quá lớn nên em tự biến mất một năm. Không ngờ em bỏ đi là để có tình yêu mới. Cái chết của Ôn Thế đúng là không quan trọng với em…”
“Câm miệng!” Uông Trữ Hạ quát lớn cắt ngang lời nói của Mục Anh Húc. Ánh mắt mang theo u ám lạnh sống lưng, cô gào lên. “Anh không đủ tư cách nhắc đến Thế ca!”
Mục Anh Húc bất ngờ trước ánh mắt hận thù của cô, anh nhanh chóng tỉnh táo, lên tiếng chế nhạo. “Ồ, bây giờ không giả bộ nữa? Em hiểu tôi đang nói chuyện gì sao?”
Uông Trữ Hạ buồn bực đẩy anh ra, bước nhanh đến cửa phòng, lấy chìa khóa tra vào ổ.
“Sao không phản bác? Tôi nói đúng nên cắn rứt lương tâm?” Mục Anh Húc không ngừng hỏi bên tai Uông Trữ Hạ, thấy cô mở cửa đi vào, anh vô thức lấy tay nắm thành cửa khi cô kéo mạnh cửa đóng sầm.
Động tác của anh đột ngột và nhanh nên Uông Trữ Hạ không biết. Tiếng hét đau đớn làm cô giật mình sợ hãi, buông lỏng tay.
Ánh mắt cô rơi xuống bàn tay bị kẹt cửa, máu từ vết trầy ở khớp xương do đấm vào tường, bây giờ ngón tay cũng đỏ bừng tím tái, nhìn vô cùng đáng sợ.
Mục Anh Húc nhanh chân lách người vào trong, tay cố tình vẫy vẫy trước mặt cô, khoe ra vết thương thê thảm trên tay: vừa chảy máu vừa thâm tím. “Em ngày càng ghê gớm ác độc.”
“Ai khiến anh ngu ngốc dùng tay chặn cửa. Đáng đời!”
Uông Trữ Hạ mạnh miệng nói, nhưng ánh mắt liên tục liếc về bàn tay bị thương đã bán đứng tâm trạng cô không điềm nhiên như vẻ ngoài.
“Em không biết rót nước mời khách hả?”
Câu hỏi của Mục Anh Húc bị cô bơ đi. Cô ngồi phịch xuống sô pha, dưới ánh đèn mới nhận ra Mục Anh Húc lúc này khá thê thảm, mặt vẫn còn lằn đỏ dấu tay, khóe miệng nứt, xương ngón tay trầy trụa rách da rướm máu.
Mục anh Húc tự hỏi, tự phục vụ, anh ngồi đối diện cô, rót cho bản thân một cốc nước, coi đây như nhà của mình. Trong khi uống nước, anh nhìn đồ đạc trong nhà với thái độ xét nét không hài lòng. “Trang trí và nội thất căn nhà này quá tệ, không có chút thẩm mỹ.”
Mặt Uông Trữ Hạ tái mét vì kìm giữ cơn giận, giọng cô hạ xuống phiền chán. “Có liên quan gì đến anh? Anh có thể rời đi sau khi uống xong nước, tôi không chào đón anh vào nhà.”
Đối mặt với thái độ lạnh nhạt ghét bỏ của Uông Trữ Hạ, Mục Anh Húc không hề vị ảnh hưởng, anh mặt dày nói.
“Em không chào đón, tôi cũng không rời đi. Tôi hiện là khách hàng của em, nết có thắc mắc trong thời gian hợp tác, tôi có quyền liên hệ và gặp em bất cứ lúc nào để thảo luận và sửa chữa. Điều khoản này đã ghi rõ trong hợp đồng.”
Bộ dáng thiếu hợp tác của Mục Anh Húc như muốn thử thách sức chịu đựng, tính kiên nhẫn của cô. Cô gắn từng tiếng.
“Anh có vấn đề gì với bản thiết kế và kế hoạch?”
“Tôi chưa hài lòng với bản vẽ của em ở vài điểm.” Mục Anh Húc xoay chuyển đầu óc, cố đào bới điểm chưa được trong bản thiết kế hoàn hảo của cô. Nếu bây giờ cô ép hỏi chính xác điểm chưa được, anh sợ bản thân nhất thời không bịa kịp.
“Không hài lòng điểm nào? Anh tốt nhất cho tôi câu trả lời thuyết phục.” Uông Trữ Hạ rít qua kẽ răng.
“Toàn bộ bản vẽ không hài lòng.” Mục Anh Húc rút thứ dưới mông nấy giờ vẫn làm anh cộm cộm. Là một quyển sổ bìa da, dạng ghi chép tay. Chưa kịp mở ra xem bên trong, Uông Trữ Hạ đã giật lấy, nhìn anh thiếu thiện cảm.
“Vì anh không vừa lòng toàn bộ bản @ vẽ của tôi, tôi sẽ để công ty cử người khác thiết kế và làm việc trực tiếp với anh”
“Không!” Mục Anh Húc hống hách, mắt liếc qua quyển sổ trên tay cô. “Tôi đã giao trách nhiệm cho em chứ không phải ai khác. Em là người cứng đầu không tiếp thu góp ý của người khác? Em chưa đánh đã chạy, vứt lại bãi bừa bộn để người khác đến dọn tàn cục?”
Biết Mục Anh Húc cố ý, Uông Trữ Hạ kìm nén lửa giận trong lòng, cũng háo thắng không kém. “Được, tôi sẽ thiết kế bản vẽ mới trong thời gian sớm nhất. Kế hoạch sẽ được gửi đến công ty anh.”
Mục Anh Húc như chỉ chờ những lời này, thong thả nói. “Không gửi đến công ty. Chúng ta cần gặp mặt trao đổi trực.
tiếp, như vậy sẽ đạt hiệu quả tốt hơn.” Anh hài lòng nhìn khuôn mặt tái nhợt vì tức giận của cô, cười nguy hiểm. “Muộn rồi, tôi không làm phiền cô Layla nghỉ ngơi. Tôi đợi cô liên lạc. Rất mong chờ buổi hẹn sắp tới.”
Mục Anh Húc cố ý gọi tên “Layla”, tiết bơ đứng dậy rời đi. Tiếng đóng sầm cửa vang lên cùng lúc quyển sổ trên tay bị ném xuống sàn trong tức tối.
“Hứa Cao Lãng, anh và bố anh có quan hệ thật tốt.”
Đúng như dự đoán, ông Hứa về ngay sát bữa cơm tối, tay trái cầm xô, tay phải cầm cần câu. Việc đầu tiên khi bước vào cửa là khoe thành thích, giọng nói oang oang đầy sức sống.
“Lão Ngô, hôm nay tôi số đỏ. Câu được cả xô cá đầy, tối nay ăn cá đi.”
Nhìn bộ dạng đắc thắng của ông Hứa, Ngô quản gia cười ngượng ngùng nhắc nhở. “Ông chủ, cậu chủ với bạn gái đang ở đây.”
Uông Trữ Hạ đứng dậy, dưới cái nhìn soi mói của ông Hứa, cô cúi đầu lễ phép chào. “Chào bác! Cháu là Laila.”
Hứa Cao Lãng tự nhiên ôm vai Uông Trữ Hạ, giọng nói hào sảng tự nhiên. “Bố, đây là bạn gái Laila mà con đã kể. Con có bạn gái rồi, bố đừng mai mối thêm cô gái nào khác nữa nhé. Làm lỡ dở nhân duyên của các cô ấy, sẽ không hay lắm.”
“Tên nhóc này!” Ông Hứa gầm gừ nhìn hắn dữ tợn, miệng phủ nhận thật nhanh. “Con đang mơ ngủ hả? Bố giới thiệu các cô gái khác với con khi nào?”
Hứa Cao Lãng trợn to mắt trong chốc lát, không ngờ ông Hứa sẽ trẻ con phủi sạch quan hệ thế này.
Không đợi hắn có cơ hội phản bác, ông Hứa kéo Uông Trữ Hạ ngồi xuống bên cạnh. “Layla phải không? Vừa nhìn thấy con, bác biết chắc con là cô gái tốt. A Lãng nhà chúng ta khá nhút nhát, con chắc chịu nhiều thiệt thòi khi ở bên nó đúng không?
Uông Trữ Hạ cười méo xẹo, lén lút nhìn Hứa Cao Lãng, ánh mắt mang theo câu hỏi, Anh nhút nhát?”.
Hứa Cao Lãng trừng mắt nhìn cô, ám chỉ nghiêm túc diễn xuất đi.
Bữa cơm ở nhà họ Hứa rất đầm ấm, ông Hứa liên tục gắp thức ăn cho Uông Trữ Hạ, nhiệt tình đến mức bát cô chỉ toàn thức ăn, không thấy cơm đâu. Cô không thể từ chối, nên cần mẫn ăn trong đau khổ. Cuối cùng may nhờ Hứa Cao Lãng tốt bụng can ngăn, mới thoát khỏi tình trạng bội thực.
“Bố, Layla là phụ nữ, không ăn được nhiều như bố nghĩ đâu. Nhìn em ấy xấu hổ vì không từ chối được, mà bị bố nhồi đến mức trợn mắt lên rồi kìa.”
Ông Hứa lườm cậu con trai pha trò, quay sang đặc biệt hàm hậu nói với Uông Trữ Hạ. “Là bác sơ suất. Con cứ tự nhiên như đang ở nhà nhé, đừng khách sáo.”
Một buổi tối ấm áp vui vẻ trôi qua. Giữa những toan tính và kế hoạch, chút ấm áp bình dị này khiến Uông Trữ Hạ như được bình ổn cảm xúc, được dừng lại nghỉ chân, trước khi bước tiếp trên con đường đã chọn. Thời điểm Uông Trữ Hạ quay về, ông Hứa dặn dò với theo. “Nếu có thời gian, hãy cùng A Lãng về ăn tối. Bác sẽ bảo nhà bếp chuẩn bị các món con yêu thích.”
Ngồi trên xe đi về, Uông Trữ Hạ vẫn tủm tỉm cười, mắt lấp lánh niềm vui.
Hứa Cao Lãng thấy cô tâm tình tốt, không nhịn được hỏi. “Em thấy bố tôi thế nào? Có phải quá nhiệt tình và nói nhiều không? Em không phiền chán chứ?”
“Không đâu. Bác rất hiền lành, tôi thấy rất thân thiết. Bố con anh thật giống nhau, không chỉ ngoại hình mà cả tính tình.”
Hứa Cao Lãng liếc nhìn cô, cố ý nói đùa. “Ý em là tôi chỉ có tâm lý còn trẻ, khuôn mặt đã già nua?”
“Tôi không nói vậy.” Uông Trữ Hạ vội vàng phủi bỏ quan hệ, nhưng vẫn không nhịn được cười.
Hứa Cao Lãng không ngại, hào phóng thừa nhận. “Tôi thật sự không trẻ như em, hơn em mười tuổi, cũng gần bốn mươi rồi. Không oan khi bố tôi bấn loạn sắp xếp các buổi gặp mặt xem mắt.”
Uông Trữ Hạ cười khúc khích trước giọng dí dỏm của hắn. “Bây giờ anh vẫn còn hấp dẫn lắm.”
Hứa Cao Lãng đưa Uông Trữ Hạ tới cổng tiểu khu, có chút thất thần nhìn cô xuống xe. “Cảm ơn em tối nay! Em nghỉ ngơi sớm đi!”
“Về cẩn thận. Tạm biệt!” Uông Trữ Hạ không bắt được ánh mắt khác lạ của hắn, cô thoải mái vẫy tay.
Nhìn Uông Trữ Hạ đi lên cầu thang, Hứa Cao Lãng liền lái xe từ từ rời đi.
Uông Trữ Hạ vừa rẽ ngay đoạn đầu hành lang để về phòng thì cô bị một lực đẩy rất mạnh, ném người cô đập lưng vào tường. Một nụ hôn ấn mạng xuống môi trước khi cô kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra. Phản xạ có điều kiện, tay cô giơ lên tát thẳng vào mặt đối phương.
Tiếng tát tai vang lên trong đêm yên tĩnh rất lớn. Cô không nghĩ bản thân đã dồn hết sức vào cái tát, người đang ấn cô vào tường nghẹo cả cổ, mặt xoay nghiêng theo đà tát. Do ánh đèn hành lang chỉ hắt được một phần đến vị trí này, khuôn mặt người mang mùi thuốc lá nồng nặc chìm trong bóng tối, chỉ có đôi mắt đỏ ngầu hung tợn nhìn cô là sắc nét.
Uông Trữ Há miệng thở dốc khi nhận ra đối phương là ai. Bàn tay to lớn sờ lên gò mặt bị tát, cô nhận ra nguy hiểm bùng lên trong cặp mắt ưng kia. Động tác Mục Anh Húc nhanh hơn, một tay đấm mạnh vào tường chặn lại, sượt qua mũi cô khi cô nghiêng đầu muốn bỏ chạy.
Tiếng va chạm giữ tay người và bức tường lạnh lẽo nghe nặng nề. Tay kia của anh túm chặt bả vai cô, kìm giữ vào tường. Một lần nữa cúi xuống muốn hôn cô, nhưng Uông Trữ Hạ xoay đầu khiến đôi môi sượt từ khóe miệng chạy ngang sang vàng tai mềm.
“Ưm…” Cô rên lên trong vô thức vì cằm bị bóp nghiến, ngón trỏ và ngón cái hãm sâu vào hai bên má cô, ép buộc miệng Uông Trữ Hạ hé ra đón nhận nụ hôn.
Còn đúng vài centimet, cánh tay chống tường nhanh chóng hạ xuống, giữ lại đùi cô, chặn đứng cú lên gối thâm hiểm của Uông Trữ Hạ.
Cô tận dụng vài giây buông lỏng, dùng vai huynh mạnh vào ngực đối phương, tuy sức không lớn cũng đủ thể hiện thái độ sẵn sàng ăn thua đủ.
Mục Anh Húc giật lùi lại một bước, nhìn cô từ trên xuống dưới, dùng ngón cái quệt khóe miệng, suýt xoa trong vô thức. Đầu ngón cái dính chút máu được anh liếm đi, hành động đặc biệt gợi tình, ánh mắt thoáng kinh ngạc nhìn Uông Trữ Hạ.
“Em thật sự rất nhẫn tâm. Em chán ghét và hận tôi đến mức ra đòn hiểm ác đến vậy?”
Uông Trữ Hạ rũ mắt xuống, né tránh đôi mắt bi thương của Mục Anh Húc. “Tôi không hiểu anh đang nói cái gì. Anh không phải Mục tổng của Mục thị sao? Tôi chỉ tự vệ với các hành vi lưu mạnh, dê xồm mất nết của anh. Tại sao anh xuất hiện trước cửa nhà tôi và có các hành vi đồi bại đáng khinh thế này?”
Nghe Uông Trữ Hạ chửi xéo và không chịu thừa nhận, Mục Anh Húc cười khẩy mỉa mai. “Sợ cái gì? Không dám nhận sao? Sợ tôi ngăn cản em đến với Hứa Cao Lãng của em đúng không?”
“Mục tổng, anh có vấn đề gì về đầu óc không? Tôi không hiểu anh nói gì.”
“Uông Trữ Hạ, tôi nghĩ cái chết của Ôn Thế là đòn đả kích tâm lý quá lớn nên em tự biến mất một năm. Không ngờ em bỏ đi là để có tình yêu mới. Cái chết của Ôn Thế đúng là không quan trọng với em…”
“Câm miệng!” Uông Trữ Hạ quát lớn cắt ngang lời nói của Mục Anh Húc. Ánh mắt mang theo u ám lạnh sống lưng, cô gào lên. “Anh không đủ tư cách nhắc đến Thế ca!”
Mục Anh Húc bất ngờ trước ánh mắt hận thù của cô, anh nhanh chóng tỉnh táo, lên tiếng chế nhạo. “Ồ, bây giờ không giả bộ nữa? Em hiểu tôi đang nói chuyện gì sao?”
Uông Trữ Hạ buồn bực đẩy anh ra, bước nhanh đến cửa phòng, lấy chìa khóa tra vào ổ.
“Sao không phản bác? Tôi nói đúng nên cắn rứt lương tâm?” Mục Anh Húc không ngừng hỏi bên tai Uông Trữ Hạ, thấy cô mở cửa đi vào, anh vô thức lấy tay nắm thành cửa khi cô kéo mạnh cửa đóng sầm.
Động tác của anh đột ngột và nhanh nên Uông Trữ Hạ không biết. Tiếng hét đau đớn làm cô giật mình sợ hãi, buông lỏng tay.
Ánh mắt cô rơi xuống bàn tay bị kẹt cửa, máu từ vết trầy ở khớp xương do đấm vào tường, bây giờ ngón tay cũng đỏ bừng tím tái, nhìn vô cùng đáng sợ.
Mục Anh Húc nhanh chân lách người vào trong, tay cố tình vẫy vẫy trước mặt cô, khoe ra vết thương thê thảm trên tay: vừa chảy máu vừa thâm tím. “Em ngày càng ghê gớm ác độc.”
“Ai khiến anh ngu ngốc dùng tay chặn cửa. Đáng đời!”
Uông Trữ Hạ mạnh miệng nói, nhưng ánh mắt liên tục liếc về bàn tay bị thương đã bán đứng tâm trạng cô không điềm nhiên như vẻ ngoài.
“Em không biết rót nước mời khách hả?”
Câu hỏi của Mục Anh Húc bị cô bơ đi. Cô ngồi phịch xuống sô pha, dưới ánh đèn mới nhận ra Mục Anh Húc lúc này khá thê thảm, mặt vẫn còn lằn đỏ dấu tay, khóe miệng nứt, xương ngón tay trầy trụa rách da rướm máu.
Mục anh Húc tự hỏi, tự phục vụ, anh ngồi đối diện cô, rót cho bản thân một cốc nước, coi đây như nhà của mình. Trong khi uống nước, anh nhìn đồ đạc trong nhà với thái độ xét nét không hài lòng. “Trang trí và nội thất căn nhà này quá tệ, không có chút thẩm mỹ.”
Mặt Uông Trữ Hạ tái mét vì kìm giữ cơn giận, giọng cô hạ xuống phiền chán. “Có liên quan gì đến anh? Anh có thể rời đi sau khi uống xong nước, tôi không chào đón anh vào nhà.”
Đối mặt với thái độ lạnh nhạt ghét bỏ của Uông Trữ Hạ, Mục Anh Húc không hề vị ảnh hưởng, anh mặt dày nói.
“Em không chào đón, tôi cũng không rời đi. Tôi hiện là khách hàng của em, nết có thắc mắc trong thời gian hợp tác, tôi có quyền liên hệ và gặp em bất cứ lúc nào để thảo luận và sửa chữa. Điều khoản này đã ghi rõ trong hợp đồng.”
Bộ dáng thiếu hợp tác của Mục Anh Húc như muốn thử thách sức chịu đựng, tính kiên nhẫn của cô. Cô gắn từng tiếng.
“Anh có vấn đề gì với bản thiết kế và kế hoạch?”
“Tôi chưa hài lòng với bản vẽ của em ở vài điểm.” Mục Anh Húc xoay chuyển đầu óc, cố đào bới điểm chưa được trong bản thiết kế hoàn hảo của cô. Nếu bây giờ cô ép hỏi chính xác điểm chưa được, anh sợ bản thân nhất thời không bịa kịp.
“Không hài lòng điểm nào? Anh tốt nhất cho tôi câu trả lời thuyết phục.” Uông Trữ Hạ rít qua kẽ răng.
“Toàn bộ bản vẽ không hài lòng.” Mục Anh Húc rút thứ dưới mông nấy giờ vẫn làm anh cộm cộm. Là một quyển sổ bìa da, dạng ghi chép tay. Chưa kịp mở ra xem bên trong, Uông Trữ Hạ đã giật lấy, nhìn anh thiếu thiện cảm.
“Vì anh không vừa lòng toàn bộ bản @ vẽ của tôi, tôi sẽ để công ty cử người khác thiết kế và làm việc trực tiếp với anh”
“Không!” Mục Anh Húc hống hách, mắt liếc qua quyển sổ trên tay cô. “Tôi đã giao trách nhiệm cho em chứ không phải ai khác. Em là người cứng đầu không tiếp thu góp ý của người khác? Em chưa đánh đã chạy, vứt lại bãi bừa bộn để người khác đến dọn tàn cục?”
Biết Mục Anh Húc cố ý, Uông Trữ Hạ kìm nén lửa giận trong lòng, cũng háo thắng không kém. “Được, tôi sẽ thiết kế bản vẽ mới trong thời gian sớm nhất. Kế hoạch sẽ được gửi đến công ty anh.”
Mục Anh Húc như chỉ chờ những lời này, thong thả nói. “Không gửi đến công ty. Chúng ta cần gặp mặt trao đổi trực.
tiếp, như vậy sẽ đạt hiệu quả tốt hơn.” Anh hài lòng nhìn khuôn mặt tái nhợt vì tức giận của cô, cười nguy hiểm. “Muộn rồi, tôi không làm phiền cô Layla nghỉ ngơi. Tôi đợi cô liên lạc. Rất mong chờ buổi hẹn sắp tới.”
Mục Anh Húc cố ý gọi tên “Layla”, tiết bơ đứng dậy rời đi. Tiếng đóng sầm cửa vang lên cùng lúc quyển sổ trên tay bị ném xuống sàn trong tức tối.
Tác giả :
Cao Hâm Bằng