Hành Trình Ở Viễn Cổ
Chương 5
Tuyển chọn sáu người kia cùng với tạm thời chung một gian phòng ốc với Hiền, Trình Y tình nguyện lựa chọn hắn. Chọn Hiền tối thiểu trong khoảng thời gian này không cần lo lắng trinh tiết của mình, mà chọn một trong sáu người kia thoạt nhìn tinh lực tràn đầy hơn nữa rõ ràng nam nhân “nghẹn” thật lâu mà nói . . . đêm nay cô bị “ lăn qua lăn lại” không thể không chết chắc.
Hiền mở to mắt, trước mắt có chút mê mang, một lát sau mới dần thanh tỉnh, rất kinh ngạc khi thấy Trình Y trong phòng hắn. Còn chưa có kinh ngạc bao lâu trên mặt đột nhiên hiện lên tia thống khổ, hai tay che bụng nói lầm nhầm với Trình Y, nói thực gấp.
“Ngươi không thoải mái ở đâu?” Trình Y thấy vậy lập tức ngồi xuống lo lắng hỏi thăm, quên đi bài xích ở một phút trước, đây là bản năng của thầy thuốc.
Hiền cắn chặt hàm răng, đưa tay lau đi thuốc dán trên trán, mặt càng ngày càng hồng, trong cổ họng phát ra âm thanh nức nở nghẹn ngào, co rút ôm bụng quay về phía Trình Y đứng lên.
“Ngươi chờ một chút, ta tìm người tới đây.” Trình Y nói xong lập tức chạy ra, cô không xác định mình đoán đúng hay không, tóm lại mặc kệ đoán đúng hay sai, bộ dạng Hiền lúc này phải tìm người trong tộc đến xem mới được.
Chạy tới nhà gỗ cách vách, Trình Y vào giữ chặt tay Vân Đóa liền chạy ra ngoài, Sâm thấy Trình Y vội vã như vậy, cho rằng Hiền xay ra chuyện gì cũng vội vã chạy theo.
Nhìn thấy Sâm và Vân Đóa hàng lông mày của Hiền mới giãn ra, vội vàng nói ra nhu cầu của mình.
Trình Y đứng ở một bên, nhìn thấy Sâm ngồi xuống cẩn thận nâng Hiền lên, sau đó ôm ngang hắn lên chạy ra phía bên ngoài. Cô không yên tâm chạy theo tới cửa, thấy bọn họ đi tới địa phương buổi chiều cô đi tiểu tiện, quả nhiên cô không đoán sai, bộ dáng của Hiền là bị nghẹn nín.
Bởi vì bài xích địa phương kia không sạch sẽ, Trình Y vẫn luôn một mực chịu đựng để giảm bớt số lần đi tới phía sau bụi cỏ đó. Chỉ là lần trước đi tới chổ đó đã cách mấy giờ, cô không có khả năng phải nhịn cả đêm rồi. Vì vậy bèn giữ chặt tay Vân Đóa, Dien*dan*le*quy*don ngón tay chỉ chỉ hướng Sâm cùng Hiền biến mất rồi đi thẳng về phía đó.
Vân Đóa hiểu lầm Trình Y lo lắng cho Hiền, khẽ cười rồi lắc đầu với cô.
Trình Y bất đắc dĩ phải làm bộ dáng nóng lòng muốn đi giải quyết, sau đó lôi kéo Vân Đóa vừa bừng tỉnh cùng đi. Vì sợ đụng phải Hiền thì lúng túng nên cô tận lực thả chậm cước bộ, đi tới bụi cỏ thấy Sâm ôm Hiền mới nhẹ nhàng thở ra.
May mắn chính mình một ngày nay không có ý tứ đi đại tiện, sau khi đi tiểu Trình Y tranh thủ thời gian chạy ra, cô không chịu nổi mùi vị sau bụi cỏ.
Sau khi trở về phòng chỉ còn một mình Hiền, Sâm đã trở về, Hiền đã ngủ cả một ngày nên bây giờ nhìn rất có tinh thần, con mắt mở thật to, tò mò đánh giá Trình Y, so với người khác trong tộc thì mặt hắn trắng hơn còn có tia thẹn thùng.
Trăng vừa sáng vừa tròn, ánh trăng xuyên thấu qua nhà gỗ, Hiền nằm ngay chổ vừa lúc được chiếu đến, lúc này đây biểu hiện của hắn Trình Y đều thấy rõ ràng.
Trình Y không thể không cảm thán năng lực khôi phục của người viễn cổ rất mạnh, bị thương nặng như vậy mà tỉnh rất nhanh, hơn nữa thấy hắn đứng lên không suy yếu chút nào. Lại còn có công phu rãnh rỗi: nhìn đến chính mình đỏ mặt. Chắc có lẽ lúc nãy Sâm đã nói với hắn chuyện của cô, bởi vì ánh mắt của Hiền lúc này nhìn cô rõ ràng là đang nhìn “Vợ”!
Vậy phải làm sao bây giờ, tốc độ khôi phục nhanh như vậy, đừng nói đêm mai là sinh long hoạt hổ à! Trình Y thực sốt ruột.
Trong mắt Hiền mang theo thưởng thức vui sướng, há miệng nói mấy câu.
Tất nhiên Trình Y nghe không hiểu, lắc đầu làm ra bộ dáng hoang mang nghe không hiểu.
Hiền ngẩn người, nhớ tới cô nghe không hiểu lời bọn hắn nói, trên mặt hiện lên tia thất vọng. Nhưng chỉ một lát sau lại khôi phục tinh thần, bắt đầu kiêu ngạo mà chỉ vào các loại da thú treo trên tường còn có công cụ chính mình mài ra, đều chỉ qua hết một lần sau đó vẻ mặt mong chờ nhìn qua Trình Y.
Biết rõ hắn muốn cô khen hắn, vẻ mặt Trình Y cứng ngắt gật đầu với hắn, sau đó giơ tay cái lên.
Hiền một mực nói không ngừng, Trình Y nghe không hiểu cũng không còn tâm tư hưởng ứng, Dien*dan*le*quy*don không nhiệt tình lắm ngẫu nhiên ừ một tiếng hoặc là cười với hắn một cái. Cô không muốn ngủ gần kế bên hắn, vì vậy lấy da thú gần sát bên hắn tới nơi đất trống khá xa Hiền mà trải xuống.
“A……..” Hiền phát ra âm thanh bất mãn, trong mắt hiện lên vài phần bị thương.
Trình Y không biết làm thế nào để biểu đạt ý nghĩ của mình, chỉ biết mang theo áy náy mà nở nụ cười với hắn, sau đó khi hắn bất mãn lại khổ sở nhìn soi mói liền nằm lên da thú chuẩn bị đi ngủ.
Đột nhiên lúc này Vân Đóa mang tới một chén canh thịt, thấy vị trí da thú dời đi thì ngẩn người, đem chén đặt mặt đất bên cạnh Hiền nói vài câu, đứng lên nói vài câu với Trình Y rồi đi ra ngoài.
“Ai ôi.” Trình Y nghe Hiền phát ra âm thanh này, nghe giọng điệu có lẽ hắn đang oán cô. Vân Đóa buông chén xuống rồi đi ra ngoài, Hiền bị thương không cách nào tự mình ngồi dậy, mấy lời Vân Đóa mới vừa nói có phải là kêu cô giúp Hiền ăn cơm?
Tuy rằng không muốn, nhưng Trình Y không thể không đứng dậy đi qua, cẩn thận nâng Hiền đang trợn tròn mắt nhìn cô dậy. Sau đó ngồi ở phía sau hắn dùng cánh tay chống đỡ lưng của hắn, lấy chén thịt còn đang tỏa hơi nóng đút cho hắn ăn. Trình độ khôi phục của hắn rất tốt, hiện tại cô thấy hắn không thể tự đứng dậy đi đường nhưng mà bưng chén nhất định là không có vần đề gì.
Hiền thở dài một cái, hoàn toàn không tình nguyện nhận cái chén trong tay Trình Y đưa tới vừa nói lải nhải vừa ăn, một chén canh thịt lớn chỉ chốc lát liền ăn xong.
Trình Y đỡ hắn nằm xuống mang chén đặt ra bên ngoài nhà gỗ, cô sợ để ở trong phòng mùi vị canh thịt sẽ ảnh hưởng giấc ngủ.
Sau khi ăn no thì muốn ngủ, Dien*dan*le*quy*don huống chi lại là người bị thương, Hiền nằm một hồi thì ngủ mất.
Trình Y nhẹ nhàng thở ra, cũng nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, hoàn cảnh xa lạ làm cho cô không có cảm giác an toàn, cảm giác da thú thật nóng lại không hút mồ mồ hôi, lật qua lật lại rất lâu mới chìm vào giấc ngủ.
Trời hửng sáng người trong bộ lạc liền thức dậy, đàn ông mang theo dụng cụ đi săn, phụ nữ cũng dậy làm việc.
Trình Y bị âm thanh bên ngoài đánh thức, cô ngủ không được ngon giấc, đêm qua cô nằm mơ thấy cha mẹ của cô, trong lòng cô rất khó chịu. Cô đột nhiên biến mất khẳng định cha mẹ và em trai rất sốt ruột. Tuy rằng từ trước đến nay cha mẹ của cô trọng nam khinh nữ, thời gian qua đối với cô không thể nào nhiệt tình. Nhưng dù sao cô cũng là da thịt của họ, đột nhiên biến mất thế nào cũng khổ sở. Không còn cách nào báo hiếu với cha mẹ, chỉ hy vọng em trai hiếu thuận chiếu cố cha mẹ thật tốt cả đời.
“A gào khóc.” Ở một bên Hiền phát ra âm thanh nghi vấn.
Trình Y nhìn qua, thấy vẻ mặt lo lắng của Hiền đang nhìn mình, hắn giơ tay lên làm động tác lau khóe mắt với cô.
Trình Y thấy vậy liền đưa tay sờ khóe mắt của mình, không nghĩ tới chạm phải một mảnh ẩm ướt, thì ra trong lúc vô tình cô lại có thể khóc. Nhìn hắn có vẻ rất lo lắng, tại thời điểm yếu ớt có được sự quan tâm của hắn làm cô có chút ấm lòng. Trong lúc bất chợt không còn bài xích hắn như lúc đầu, lau sạch nước mắt cười cười trấn an hắn, ý bảo mình không sao.
Điểm tâm chỉ là cháo rau dại bình thường, Vân Đóa cũng làm theo khẩu phần cho Hiền và cô. Sau khi ăn xong điểm tâm, Trình Y thay băng gạc cho Hiền, lấy xuống băng gạc cô phát hiện vết thương được khâu lại của Hiền đã khép lại vô cùng tốt. Với tình hình này, không chừng tối mai có thể cắt chỉ cho hắn rồi. Nhanh chóng đổi hết băng gạc, sau đó Trình Y đem áo lông cùng với túi thuốc để bên cạnh Hiền, dặn dò hắn trông chừng dùm cô. Cô cầm băng gạc vừa thay cho hắn cùng với băng gạc dùng ngày hôm qua đi ra ngoài.
Cô muốn đem chúng ra bờ sông giặt rửa, không có xà phòng v.v. không dễ gì giặt sạch được vết máu trên đó, nhưng cũng không còn biện pháp nào. Băng gạc cô mang theo có hạn, ở nơi xã hội nguyên thủy lạc hậu này băng gạc là bảo vật vô giá rồi. Có thể sử dụng được bao nhiêu lần thì sử dụng bấy nhiêu vậy, ban ngày nắng gắt thuận lợi việc tiêu độc, cô chỉ cần giặt sạch sẽ rồi phơi dưới nắng gắt vài ngày chắc là được rồi.
Vết máu thật sự không dễ dàng rửa đi, Trình Y giặt rửa đến đầu đầy mồ hôi mà không cách nào rửa sạch vết máu. Ngay tại lúc cô thở hồng hộc mà tẩy rửa thì một hòn đá nhỏ ném trúng vào mông cô, hơi bị đau. Cô lấy tay xoa chổ bị đau gầm lên: “Ai?”
Gần đó không có ai, Trình Y nhìn kỹ cũng không thấy người nào, bất đắc dĩ không tìm nữa, nghĩ tám phần mười là đứa trẻ nghịch ngợm nào đó trong bộ lạc lấy cục đá trêu chọc cô thôi. Nghĩ thầm như vậy nên cô không để ý nữa mà tiếp tục giặt băng gạc.
Nhưng chỉ lát sau, mông lại bị một cục đá ném trúng, Trình Y lập tức quay đầu trừng về phía sau, vẫn không có người nào, nhíu mày hỏi một câu: “Là ai đùa dai vậy?”
Không có người trả lời, Trình Y bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nói: “Đứa nhỏ này thật bướng bỉnh.”
Chà sát một lúc lâu, vết máu trên băng gạc ít nhiều cũng phai nhạt, càng về sau thật sự là không chà sát được nữa, [diendanlequydon] băng gạc màu trắng vẫn có chút hồng hồng lộ ra, Trình y cũng đành bất đắc dĩ mà buông tha. Cầm lấy hai cái băng gạc đã được giặt sạch, vắt khô nước sau đó muốn đi thì cái mông lại bị cục đá ném một cái nữa.
Lúc này Trình Y thật sự tức giận, đứng dậy chửi ầm lên: “Cái tên khốn khiếp nào ném ta? Lăn ra đây cho ta!”
Đối phương giở trò đùa dai tất nhiên sẽ không ra, Trình Y cũng không trông cậy sẽ có người đứng ra thừa nhận sai lầm. Vì vậy tức giận mà bắt đầu tìm ở sau vài tảng đá lớn, người nọ nhất định là trốn sau tảng đá, cô mà tìm được tên nhóc con đó thì nhất định đánh vào mông của nó.
Tìm từng tảng đá một, tìm gần xong rồi chỉ còn lại một tảng đá cuối cùng chưa tìm tới thì từ xa truyền tới tiếng gọi ầm ĩ của Vân Đóa, nghe có chút vội vàng. Sau khi nghe được Trình Y không dám trì hoãn nữa mà lớn tiếng đáp lại, từ bỏ tìm kiếm ở tảng đá cuối cùng tranh thủ chạy tới phương hướng của Vân Đóa.
Sau khi Trình Y chạy xa, ngay tại tảng đá lớn cô chưa tìm đến có một người đi ra, người đàn ông cao lớn cường tráng từ sau tảng đá nhìn về phía Trình Y chạy xa mà đột nhiên cười rộ lên vì trò đùa dai của mình, cặp mắt tràn đầy cướp đoạt kia lúc này hiện lên tia nghịch ngợm . . . . .
Vân Đóa nhìn thấy Trình Y chạy tới thì có thái độ buông lỏng, vội vàng nắm tay cô chạy rất nhanh trở về, vừa chạy vừa nói gì đó, nghe như là có việc gì gấp.
Thở hồng hộc chạy trở về, phát hiện trong phòng rất náo nhiệt, không chỉ có đứa nhỏ của Vân Đóa còn có nữ nhân béo tròn tối hôm qua cô có ấn tượng rất sâu. Lúc này chỉ thấy vẻ mặt tham lam của ả đang ôm áo lông của cô, đứa nhỏ thì ôm chặt chân của cô ả không cho đi. Mà Hiền đang ngồi trên tấm da thú gấp đến độ cả khuôn mặt đỏ bừng, băng gạc có chổ đã thấm máu, có lẽ hắn mạnh mẽ ngồi dậy nên làm nứt miệng vết thương rồi.
“Làm sao ngươi lại lấy đồ của ta?” Trình Y xông lên đoạt lại áo lông, kết quả nữ nhân báo sống chết không chịu buông tay, trong lúc nhất thời không lấy lại được, hai người bắt đầu mạnh mẽ lôi kéo.
Trong lúc hai người lôi kéo đứa nhỏ bị nữ nhân béo đá ngồi dưới đất, Vân Đóa thấy vậy tranh thủ tiến lên nâng con mình dậy, ôm hắn đưa tới phía sau Hiền, sau đó vẻ mặt tức giận lộn trở lại giúp Trình Y đối phó với nữ nhân béo, một bên đoạt áo lông một bên mắng chửi người.
Trình Y dựa vào lời mắng không ngừng của Vân Đóa cùng với vừa rồi Hiền cũng gọi nữ nhân béo như vậy, cô đoán tên của nữ nhân béo tên là Ulla.
Đề phòng áo lông bị hỏng do lực kéo mạnh của hai bên, Trình Y gấp đến độ buông tay ra chạy đến sau lưng Hiền mở túi thuốc lấy ra dao y thuật sắc bén vọt tới trước mặt Ulla, cầm mũi dao hướng về phía tay nàng ta phát ra âm thanh uy hiếp.
Ulla không biết dao giải phẫu, [diendanlequydon] không biết được sự lợi hại của nó cho nên không sợ hãi chút nào, ánh mắt khinh miệt mà nhìn nó.
Trình Y thấy thế thì giận dữ, không chút khách khí cầm dao đâm lên mu bàn tay của Ulla, máu lập tức chảy ra.
“A!” Ulla kêu lên đau đớn, tay lập tức buông áo lông rồi nhìn vào trong tay Trình Y. Đồ tốt bị đoạt trở về nên Ulla mất hứng, phẫn nộ gào thét to tiếng với Trình Y, thò người tiến lên muốn xé nát Trình Y.
Vân Đóa quát to một tiếng, đứng ra che chở trước mặt Trình Y mắng to lên.
Trong phòng gây ra động tĩnh quá lớn, dẫn tới mấy người phụ nữ đang làm việc bên ngoài chú ý, bọn họ chen chúc trước nhà gỗ, từ miệng Vân Đóa biết được chuyện đã xảy ra, nhất trí khiển trách lên Ulla.
Ulla bị mọi người mắng sắc mặt càng ngày càng khó coi, bộ ngực cao ngất vì tức giận mà cao thấp kịch liệt phập phồng, đối phương người đông thế mạnh, cô ta chiếm không được đành phải từ bỏ, không cam lòng hung dữ trợn mắt với Trình Y sau đó ảo não chạy đi . . .
Hiền mở to mắt, trước mắt có chút mê mang, một lát sau mới dần thanh tỉnh, rất kinh ngạc khi thấy Trình Y trong phòng hắn. Còn chưa có kinh ngạc bao lâu trên mặt đột nhiên hiện lên tia thống khổ, hai tay che bụng nói lầm nhầm với Trình Y, nói thực gấp.
“Ngươi không thoải mái ở đâu?” Trình Y thấy vậy lập tức ngồi xuống lo lắng hỏi thăm, quên đi bài xích ở một phút trước, đây là bản năng của thầy thuốc.
Hiền cắn chặt hàm răng, đưa tay lau đi thuốc dán trên trán, mặt càng ngày càng hồng, trong cổ họng phát ra âm thanh nức nở nghẹn ngào, co rút ôm bụng quay về phía Trình Y đứng lên.
“Ngươi chờ một chút, ta tìm người tới đây.” Trình Y nói xong lập tức chạy ra, cô không xác định mình đoán đúng hay không, tóm lại mặc kệ đoán đúng hay sai, bộ dạng Hiền lúc này phải tìm người trong tộc đến xem mới được.
Chạy tới nhà gỗ cách vách, Trình Y vào giữ chặt tay Vân Đóa liền chạy ra ngoài, Sâm thấy Trình Y vội vã như vậy, cho rằng Hiền xay ra chuyện gì cũng vội vã chạy theo.
Nhìn thấy Sâm và Vân Đóa hàng lông mày của Hiền mới giãn ra, vội vàng nói ra nhu cầu của mình.
Trình Y đứng ở một bên, nhìn thấy Sâm ngồi xuống cẩn thận nâng Hiền lên, sau đó ôm ngang hắn lên chạy ra phía bên ngoài. Cô không yên tâm chạy theo tới cửa, thấy bọn họ đi tới địa phương buổi chiều cô đi tiểu tiện, quả nhiên cô không đoán sai, bộ dáng của Hiền là bị nghẹn nín.
Bởi vì bài xích địa phương kia không sạch sẽ, Trình Y vẫn luôn một mực chịu đựng để giảm bớt số lần đi tới phía sau bụi cỏ đó. Chỉ là lần trước đi tới chổ đó đã cách mấy giờ, cô không có khả năng phải nhịn cả đêm rồi. Vì vậy bèn giữ chặt tay Vân Đóa, Dien*dan*le*quy*don ngón tay chỉ chỉ hướng Sâm cùng Hiền biến mất rồi đi thẳng về phía đó.
Vân Đóa hiểu lầm Trình Y lo lắng cho Hiền, khẽ cười rồi lắc đầu với cô.
Trình Y bất đắc dĩ phải làm bộ dáng nóng lòng muốn đi giải quyết, sau đó lôi kéo Vân Đóa vừa bừng tỉnh cùng đi. Vì sợ đụng phải Hiền thì lúng túng nên cô tận lực thả chậm cước bộ, đi tới bụi cỏ thấy Sâm ôm Hiền mới nhẹ nhàng thở ra.
May mắn chính mình một ngày nay không có ý tứ đi đại tiện, sau khi đi tiểu Trình Y tranh thủ thời gian chạy ra, cô không chịu nổi mùi vị sau bụi cỏ.
Sau khi trở về phòng chỉ còn một mình Hiền, Sâm đã trở về, Hiền đã ngủ cả một ngày nên bây giờ nhìn rất có tinh thần, con mắt mở thật to, tò mò đánh giá Trình Y, so với người khác trong tộc thì mặt hắn trắng hơn còn có tia thẹn thùng.
Trăng vừa sáng vừa tròn, ánh trăng xuyên thấu qua nhà gỗ, Hiền nằm ngay chổ vừa lúc được chiếu đến, lúc này đây biểu hiện của hắn Trình Y đều thấy rõ ràng.
Trình Y không thể không cảm thán năng lực khôi phục của người viễn cổ rất mạnh, bị thương nặng như vậy mà tỉnh rất nhanh, hơn nữa thấy hắn đứng lên không suy yếu chút nào. Lại còn có công phu rãnh rỗi: nhìn đến chính mình đỏ mặt. Chắc có lẽ lúc nãy Sâm đã nói với hắn chuyện của cô, bởi vì ánh mắt của Hiền lúc này nhìn cô rõ ràng là đang nhìn “Vợ”!
Vậy phải làm sao bây giờ, tốc độ khôi phục nhanh như vậy, đừng nói đêm mai là sinh long hoạt hổ à! Trình Y thực sốt ruột.
Trong mắt Hiền mang theo thưởng thức vui sướng, há miệng nói mấy câu.
Tất nhiên Trình Y nghe không hiểu, lắc đầu làm ra bộ dáng hoang mang nghe không hiểu.
Hiền ngẩn người, nhớ tới cô nghe không hiểu lời bọn hắn nói, trên mặt hiện lên tia thất vọng. Nhưng chỉ một lát sau lại khôi phục tinh thần, bắt đầu kiêu ngạo mà chỉ vào các loại da thú treo trên tường còn có công cụ chính mình mài ra, đều chỉ qua hết một lần sau đó vẻ mặt mong chờ nhìn qua Trình Y.
Biết rõ hắn muốn cô khen hắn, vẻ mặt Trình Y cứng ngắt gật đầu với hắn, sau đó giơ tay cái lên.
Hiền một mực nói không ngừng, Trình Y nghe không hiểu cũng không còn tâm tư hưởng ứng, Dien*dan*le*quy*don không nhiệt tình lắm ngẫu nhiên ừ một tiếng hoặc là cười với hắn một cái. Cô không muốn ngủ gần kế bên hắn, vì vậy lấy da thú gần sát bên hắn tới nơi đất trống khá xa Hiền mà trải xuống.
“A……..” Hiền phát ra âm thanh bất mãn, trong mắt hiện lên vài phần bị thương.
Trình Y không biết làm thế nào để biểu đạt ý nghĩ của mình, chỉ biết mang theo áy náy mà nở nụ cười với hắn, sau đó khi hắn bất mãn lại khổ sở nhìn soi mói liền nằm lên da thú chuẩn bị đi ngủ.
Đột nhiên lúc này Vân Đóa mang tới một chén canh thịt, thấy vị trí da thú dời đi thì ngẩn người, đem chén đặt mặt đất bên cạnh Hiền nói vài câu, đứng lên nói vài câu với Trình Y rồi đi ra ngoài.
“Ai ôi.” Trình Y nghe Hiền phát ra âm thanh này, nghe giọng điệu có lẽ hắn đang oán cô. Vân Đóa buông chén xuống rồi đi ra ngoài, Hiền bị thương không cách nào tự mình ngồi dậy, mấy lời Vân Đóa mới vừa nói có phải là kêu cô giúp Hiền ăn cơm?
Tuy rằng không muốn, nhưng Trình Y không thể không đứng dậy đi qua, cẩn thận nâng Hiền đang trợn tròn mắt nhìn cô dậy. Sau đó ngồi ở phía sau hắn dùng cánh tay chống đỡ lưng của hắn, lấy chén thịt còn đang tỏa hơi nóng đút cho hắn ăn. Trình độ khôi phục của hắn rất tốt, hiện tại cô thấy hắn không thể tự đứng dậy đi đường nhưng mà bưng chén nhất định là không có vần đề gì.
Hiền thở dài một cái, hoàn toàn không tình nguyện nhận cái chén trong tay Trình Y đưa tới vừa nói lải nhải vừa ăn, một chén canh thịt lớn chỉ chốc lát liền ăn xong.
Trình Y đỡ hắn nằm xuống mang chén đặt ra bên ngoài nhà gỗ, cô sợ để ở trong phòng mùi vị canh thịt sẽ ảnh hưởng giấc ngủ.
Sau khi ăn no thì muốn ngủ, Dien*dan*le*quy*don huống chi lại là người bị thương, Hiền nằm một hồi thì ngủ mất.
Trình Y nhẹ nhàng thở ra, cũng nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, hoàn cảnh xa lạ làm cho cô không có cảm giác an toàn, cảm giác da thú thật nóng lại không hút mồ mồ hôi, lật qua lật lại rất lâu mới chìm vào giấc ngủ.
Trời hửng sáng người trong bộ lạc liền thức dậy, đàn ông mang theo dụng cụ đi săn, phụ nữ cũng dậy làm việc.
Trình Y bị âm thanh bên ngoài đánh thức, cô ngủ không được ngon giấc, đêm qua cô nằm mơ thấy cha mẹ của cô, trong lòng cô rất khó chịu. Cô đột nhiên biến mất khẳng định cha mẹ và em trai rất sốt ruột. Tuy rằng từ trước đến nay cha mẹ của cô trọng nam khinh nữ, thời gian qua đối với cô không thể nào nhiệt tình. Nhưng dù sao cô cũng là da thịt của họ, đột nhiên biến mất thế nào cũng khổ sở. Không còn cách nào báo hiếu với cha mẹ, chỉ hy vọng em trai hiếu thuận chiếu cố cha mẹ thật tốt cả đời.
“A gào khóc.” Ở một bên Hiền phát ra âm thanh nghi vấn.
Trình Y nhìn qua, thấy vẻ mặt lo lắng của Hiền đang nhìn mình, hắn giơ tay lên làm động tác lau khóe mắt với cô.
Trình Y thấy vậy liền đưa tay sờ khóe mắt của mình, không nghĩ tới chạm phải một mảnh ẩm ướt, thì ra trong lúc vô tình cô lại có thể khóc. Nhìn hắn có vẻ rất lo lắng, tại thời điểm yếu ớt có được sự quan tâm của hắn làm cô có chút ấm lòng. Trong lúc bất chợt không còn bài xích hắn như lúc đầu, lau sạch nước mắt cười cười trấn an hắn, ý bảo mình không sao.
Điểm tâm chỉ là cháo rau dại bình thường, Vân Đóa cũng làm theo khẩu phần cho Hiền và cô. Sau khi ăn xong điểm tâm, Trình Y thay băng gạc cho Hiền, lấy xuống băng gạc cô phát hiện vết thương được khâu lại của Hiền đã khép lại vô cùng tốt. Với tình hình này, không chừng tối mai có thể cắt chỉ cho hắn rồi. Nhanh chóng đổi hết băng gạc, sau đó Trình Y đem áo lông cùng với túi thuốc để bên cạnh Hiền, dặn dò hắn trông chừng dùm cô. Cô cầm băng gạc vừa thay cho hắn cùng với băng gạc dùng ngày hôm qua đi ra ngoài.
Cô muốn đem chúng ra bờ sông giặt rửa, không có xà phòng v.v. không dễ gì giặt sạch được vết máu trên đó, nhưng cũng không còn biện pháp nào. Băng gạc cô mang theo có hạn, ở nơi xã hội nguyên thủy lạc hậu này băng gạc là bảo vật vô giá rồi. Có thể sử dụng được bao nhiêu lần thì sử dụng bấy nhiêu vậy, ban ngày nắng gắt thuận lợi việc tiêu độc, cô chỉ cần giặt sạch sẽ rồi phơi dưới nắng gắt vài ngày chắc là được rồi.
Vết máu thật sự không dễ dàng rửa đi, Trình Y giặt rửa đến đầu đầy mồ hôi mà không cách nào rửa sạch vết máu. Ngay tại lúc cô thở hồng hộc mà tẩy rửa thì một hòn đá nhỏ ném trúng vào mông cô, hơi bị đau. Cô lấy tay xoa chổ bị đau gầm lên: “Ai?”
Gần đó không có ai, Trình Y nhìn kỹ cũng không thấy người nào, bất đắc dĩ không tìm nữa, nghĩ tám phần mười là đứa trẻ nghịch ngợm nào đó trong bộ lạc lấy cục đá trêu chọc cô thôi. Nghĩ thầm như vậy nên cô không để ý nữa mà tiếp tục giặt băng gạc.
Nhưng chỉ lát sau, mông lại bị một cục đá ném trúng, Trình Y lập tức quay đầu trừng về phía sau, vẫn không có người nào, nhíu mày hỏi một câu: “Là ai đùa dai vậy?”
Không có người trả lời, Trình Y bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nói: “Đứa nhỏ này thật bướng bỉnh.”
Chà sát một lúc lâu, vết máu trên băng gạc ít nhiều cũng phai nhạt, càng về sau thật sự là không chà sát được nữa, [diendanlequydon] băng gạc màu trắng vẫn có chút hồng hồng lộ ra, Trình y cũng đành bất đắc dĩ mà buông tha. Cầm lấy hai cái băng gạc đã được giặt sạch, vắt khô nước sau đó muốn đi thì cái mông lại bị cục đá ném một cái nữa.
Lúc này Trình Y thật sự tức giận, đứng dậy chửi ầm lên: “Cái tên khốn khiếp nào ném ta? Lăn ra đây cho ta!”
Đối phương giở trò đùa dai tất nhiên sẽ không ra, Trình Y cũng không trông cậy sẽ có người đứng ra thừa nhận sai lầm. Vì vậy tức giận mà bắt đầu tìm ở sau vài tảng đá lớn, người nọ nhất định là trốn sau tảng đá, cô mà tìm được tên nhóc con đó thì nhất định đánh vào mông của nó.
Tìm từng tảng đá một, tìm gần xong rồi chỉ còn lại một tảng đá cuối cùng chưa tìm tới thì từ xa truyền tới tiếng gọi ầm ĩ của Vân Đóa, nghe có chút vội vàng. Sau khi nghe được Trình Y không dám trì hoãn nữa mà lớn tiếng đáp lại, từ bỏ tìm kiếm ở tảng đá cuối cùng tranh thủ chạy tới phương hướng của Vân Đóa.
Sau khi Trình Y chạy xa, ngay tại tảng đá lớn cô chưa tìm đến có một người đi ra, người đàn ông cao lớn cường tráng từ sau tảng đá nhìn về phía Trình Y chạy xa mà đột nhiên cười rộ lên vì trò đùa dai của mình, cặp mắt tràn đầy cướp đoạt kia lúc này hiện lên tia nghịch ngợm . . . . .
Vân Đóa nhìn thấy Trình Y chạy tới thì có thái độ buông lỏng, vội vàng nắm tay cô chạy rất nhanh trở về, vừa chạy vừa nói gì đó, nghe như là có việc gì gấp.
Thở hồng hộc chạy trở về, phát hiện trong phòng rất náo nhiệt, không chỉ có đứa nhỏ của Vân Đóa còn có nữ nhân béo tròn tối hôm qua cô có ấn tượng rất sâu. Lúc này chỉ thấy vẻ mặt tham lam của ả đang ôm áo lông của cô, đứa nhỏ thì ôm chặt chân của cô ả không cho đi. Mà Hiền đang ngồi trên tấm da thú gấp đến độ cả khuôn mặt đỏ bừng, băng gạc có chổ đã thấm máu, có lẽ hắn mạnh mẽ ngồi dậy nên làm nứt miệng vết thương rồi.
“Làm sao ngươi lại lấy đồ của ta?” Trình Y xông lên đoạt lại áo lông, kết quả nữ nhân báo sống chết không chịu buông tay, trong lúc nhất thời không lấy lại được, hai người bắt đầu mạnh mẽ lôi kéo.
Trong lúc hai người lôi kéo đứa nhỏ bị nữ nhân béo đá ngồi dưới đất, Vân Đóa thấy vậy tranh thủ tiến lên nâng con mình dậy, ôm hắn đưa tới phía sau Hiền, sau đó vẻ mặt tức giận lộn trở lại giúp Trình Y đối phó với nữ nhân béo, một bên đoạt áo lông một bên mắng chửi người.
Trình Y dựa vào lời mắng không ngừng của Vân Đóa cùng với vừa rồi Hiền cũng gọi nữ nhân béo như vậy, cô đoán tên của nữ nhân béo tên là Ulla.
Đề phòng áo lông bị hỏng do lực kéo mạnh của hai bên, Trình Y gấp đến độ buông tay ra chạy đến sau lưng Hiền mở túi thuốc lấy ra dao y thuật sắc bén vọt tới trước mặt Ulla, cầm mũi dao hướng về phía tay nàng ta phát ra âm thanh uy hiếp.
Ulla không biết dao giải phẫu, [diendanlequydon] không biết được sự lợi hại của nó cho nên không sợ hãi chút nào, ánh mắt khinh miệt mà nhìn nó.
Trình Y thấy thế thì giận dữ, không chút khách khí cầm dao đâm lên mu bàn tay của Ulla, máu lập tức chảy ra.
“A!” Ulla kêu lên đau đớn, tay lập tức buông áo lông rồi nhìn vào trong tay Trình Y. Đồ tốt bị đoạt trở về nên Ulla mất hứng, phẫn nộ gào thét to tiếng với Trình Y, thò người tiến lên muốn xé nát Trình Y.
Vân Đóa quát to một tiếng, đứng ra che chở trước mặt Trình Y mắng to lên.
Trong phòng gây ra động tĩnh quá lớn, dẫn tới mấy người phụ nữ đang làm việc bên ngoài chú ý, bọn họ chen chúc trước nhà gỗ, từ miệng Vân Đóa biết được chuyện đã xảy ra, nhất trí khiển trách lên Ulla.
Ulla bị mọi người mắng sắc mặt càng ngày càng khó coi, bộ ngực cao ngất vì tức giận mà cao thấp kịch liệt phập phồng, đối phương người đông thế mạnh, cô ta chiếm không được đành phải từ bỏ, không cam lòng hung dữ trợn mắt với Trình Y sau đó ảo não chạy đi . . .
Tác giả :
Mèo Mặt To Thích Ăn Cá