Hành Trình Ở Viễn Cổ
Chương 3
Khi thịt nướng chín thì một mùi thịt nồng đậm lan ra, khi nướng mỡ trong thịt rơi vào trên đống lửa phát ra tiếng vang xèo xèo cùng mùi thơm nức, một đám người thèm ăn trừng mắt nhìn thịt nướng rồi mãnh liệt nuốt nước miếng.
Người trong bộ lạc không nhiều lắm nhưng kỷ luật không tệ, sau khi thịt nướng chín không phát sinh tình huống giành giật thức ăn, mà là do tộc trưởng cầm trước một hai miếng, sau đó là tới nam nhân bắt được động vật. Những người còn lại là dựa theo tuổi mà phân chia. Đây là tình huống mùa săn động vật thưa thớt hoặc là săn được động vật hiếm thấy, còn bình thường lúc động vật sung túc thì mọi người ai đói bụng thì tự lấy con mồi đi nướng, không có người để ý.
Phân đến trong tay Trình Y chính là phần thịt sau lưng dã thú, một chiếc đũa kích cỡ bình thường làm từ nhánh cây xuyên qua miếng thịt, được nướng đến vàng rực, mùi thơm xông vào mũi. Cô thổi mấy cái đợi thịt bớt nóng rồi nhẹ nhàng cắn một cái, thịt rất tươi ngon dẻo dai, chỉ là hương vị có chút nhạt, bởi vì không có gia vị. Khi đói bụng ăn cái này có lẽ cảm giác không tệ, cô ăn một chút thì có cảm giác no bụng, bây giờ đối với cô đã từng ăn qua vô số mỹ vị ở hiện đại mà nói có chút ăn không vô, bởi vì ngán hương vị nhiều đạm.
Không giống với Trình Y nhỏ nhẹ ăn, những người khác dường như không sợ bị phỏng mà ăn cực kỳ nhanh. Dã thú tuy lớn nhưng thịt có hạn, mỗi người chỉ được phân có hai miếng nhỏ, người chưa ăn no chỉ có thể đi nướng thêm gà rừng ăn. Trình Y không đói bụng, còn chưa ăn hết phần thịt của mình, thấy bé trai khoảng bốn năm tuổi ngồi bên cạnh trông mong nhìn miếng thịt trong tay cô rồi mãnh liệt nuốt nước miếng, lòng cô mềm nhũn liền đem thịt còn lại đưa hết cho nó.
“Allah đô.” Đứa bé mừng rỡ nhận thịt , nói nhiều lần những lời này tỏ ý cảm kích với Trình Y. Sau đó trong ánh mắt hâm mộ hoặc ghen ghét của những đứa trẻ khác mà đắc ý há to miệng ăn thịt ngon lành.
Trình Y đoán đứa bé có ý tứ lời nói cảm ơn, cô yên lặng ghi nhớ những phát âm này. Từ nay về sau cùng những người này ở chung, cô nhất định phải học được ngôn ngữ của bọn họ.
Mẹ bé trai thấy được, cười cười cảm kích Trình Y, đem trứng mình vừa nấu xong chia cho Trình Y.
Trứng này lớn như cái trứng ngỗng, vỏ trứng màu vàng nhạt, Trình Y không biết đây là trứng gì, cảm thấy mới lạ, vì vậy cầm một cái, nhã nhặn từ chối người phụ nữ muốn đưa thêm trứng thứ hai.
Lột vỏ cắn lòng trắng trứng, so với thịt nướng nhiều đạm có chút ngán, Trình Y càng thích loại trứng không biết tên này. Không biết là trứng động vật hay trứng chim, hương vị rất là ngọt ngào, cảm giác so với trứng gà luộc thì ngon hơn chút. Ăn xong cái trứng to bự, sau đó uống một chén súp rau dại nong nóng dạ dày cô được lấp đầy.
Cô từng xem qua kịch truyền hình về xuyên việt, cô còn rất thích Tầm Tần ký, còn nhớ rõ lúc Hạng Thiếu Long vừa mới xuyên qua đi vệ sinh hỏi người đi trước có giấy vệ sinh hay không, đối phương hô lên có, kết quả đưa tảng đá cho Hạng Thiếu Long. Xem đến chổ này cô cười phun ra, rất không phúc hậu mà nghĩ xuyên việt đến cổ đại giấy vệ sinh cũng không có quả thật là xui xẻo tám đời, anh em tự cầu nhiều phúc đi thôi. Ai ngờ chính mình cũng có một ngày xuyên việt so với Hạng Thiếu Long cuộc sống ăn mặc còn sớm hơn – xã hội nguyên thủy.
Cảm giác vô lực cùng bi ai nồng đậm suýt chút nữa đánh ngã cô, muốn khóc cũng khóc không được, cái gọi là khóc không ra nước mắt, lần này Trình Y coi như chính thức cảm nhận được.
Bởi vì trong bộ lạc còn đồ ăn, hơn nữa mùa này con mồi lại nhiều, lúc này đàn ông trong bộ lạc không cần cả ngày đều ở bên ngoài đi săn. Mỗi ngày đi vào lúc sáng sớm, cơ bản giữa trưa đều trở về, buổi chiều có rất ít người đi ra ngoài. Có vợ thì theo vợ, có con thì chơi với con, không có thì đi ngủ.
Sau khi com nước xong Trình Y trở về nhà gỗ, nàng cùng phòng với bà cụ mà người trong tộc gọi là Diệp đại nương. Diệp đại nương là bác gái của Sâm và Hiền, Sâm lớn hơn Hiền bảy tuổi, CN~d~d~l~q~d đã có bầu bạn cùng con trai bốn tuổi. Không khéo đứa nhỏ đó chính là đứa Trình Y tiện tay cho thịt ăn không hết lúc nãy.
Trên mặt đất trong phòng chỉ trải một tấm da thú, đó là nơi Diệp đại nương nằm ngủ, Diệp đại nương để cho Trình Y ngồi cùng bà trên tấm da thú. Hai người không thông ngôn ngữ, ai nói gì đối phương cũng nghe không hiểu, vì sau một lúc ông nói gà bà nói vịt thì không ai mở miệng nói gì nữa.
Diệp đại nương rất ngạc nhiên đối với cách ăn mặc của Trình Y, cầm cái áo lông trong tay xem tới xem lui cả buổi, cuối cùng đưa trả lại cho Trình Y, vẻ mặt tán thưởng và bội phục nói vài câu.
Trình Y đoán bà hẳn là đang tán dương y phục này làm tốt lắm, có lẽ cũng hỏi món y phục này thế nào làm được. Ngôn ngữ không thông hiểu nên cô không cách nào trả lời được, mà cho dù ngôn ngữ có thông thì cô cũng không biết trả lời thế nào.
Trong phòng rất nóng, Trình Y lại ra mồ hôi khắp người, Diệp đại nương hình như đã quen với nhiệt độ này rồi, trên mặt không có mồ hôi, không giống như cô mồ hôi chảy không ngừng, lau thế nào cũng không hết. Ở đây không giống hiện đại có máy quạt máy có điều hòa, phòng ở vừa buồn chán lại vừa nóng, cảm giác ngồi trên da thú càng ngày càng muốn phỏng.
Ngay tại lúc Trình Y nóng đến buồn ngủ, ngoài cửa một người phụ nữ đi vào, trong tay cầm một mảnh da thú. Người này là vợ của Sâm, cũng là người phụ nữ cho nàng cái trứng kia.
Người phụ nữ đem tấm da thú đặt trên đất trống trong phòng, sao đó kéo Trình Y ngồi lên tấm da thú, miệng vẫn nói chuyện suốt, cũng ra dấu tay nữa.
“Cho ta hả?” Trình Y chỉ chỉ vào chính mình hỏi.
Đoán được Trình Y nói cái gì, người phụ nữ cười gật gật đầu.
Trình Y vừa định nói cám ơn, đột nhiên nhớ tới lời nói của đứa trẻ nói mình, vì vậy đổi giọng nói rõ: “Allah đô.”
Người phụ nữ nghe vậy rất cao hứng, thì thầm nói một lúc sau đó một tay chỉ vào áo lông còn có túi thuốc của Trình Y, một tay chỉ ra bên ngoài. Sau đó làm động tác cầm gì đó bỏ chạy, đây là ý bảo Trình Y cất đồ quan trọng, cẩn thận có người đến trộm đồ của cô.
Trình Y dùng sức gật đầu, vốn nghĩ mọi người ở xã hội nguyên thủy chất phát đoàn kết, không nên phát sinh sự kiện trộm đồ linh tinh. Hiện tại người phụ nữ nhắc nhở, cô cảm kích cầm tay người phụ nữ đó nói lại câu cảm ơn mới học được.
Người phụ nữ kia đi rồi Trình Y liền nằm xuống tấm da thú chuẩn bị đi ngủ, không biết là do lực thích ứng của cô mạnh hay là quá mệt mỏi, tóm lại vừa nằm xuống không bao lâu sau liền ngủ. Thời gian giấc ngủ này không ngắn, sau khi tỉnh lại trời đã ngã về tây.
Trên người dinh dính đầy mồ hôi, Trình Y muốn đi tắm rửa, nhưng mà trước khi tắm rửa phải giải quyết vấn đề chính là tiểu tiện. Từ khi tới nơi này không đi qua nhà vệ sinh, hiện tại tỉnh lại cảm giác rất bức thiết. Vì vậy cuống cuồng chạy về phòng Diệp đại nương khoa tay múa chân, bộ dáng che bụng mặt thống khổ mặc cho ai thấy cũng biết hiểu được nàng cần gì.
Diệp đại nương thấy thế đứng dậy muốn đưa Trình Y đi, nếu hai người đều đi vậy là không còn ai trông phòng rồi, Trình Y lo lắng vì đều mang hết đồ của mình theo,sau đó theo Diệp đại nương ra cửa.
Bên ngoài có mấy đứa nhỏ chơi đùa một chổ, có mấy nam nhân mài vũ khí đi săn trên tảng đá. Trình Y không có tâm tư đi quan sát bọn họ, vẻ mặt thống khổ theo sát Diệp đại nương đi tới phương hướng cạnh cánh rừng. Cô phát hiện tố chất thân thể Diệp đại nương rất tốt, tai không điếc mắt tinh đi đường còn rất nhanh.
Diệp đại nương dẫn Trình Y tới nơi cách xa bộ lạc khoảng chừng hai trăm mét, đây không có nhà vệ sinh, người trong tộc đi nhà xí ở phía sau một hàng bụi cỏ cao hơn nửa người, từ rất xa đã truyền đến mùi thúi nồng đậm, con muỗi không biết tên đang bay loạn chung quanh.
Thấy thế Trình Y muốn khóc, nghĩ mãi mà không ra mình đã chọc giận phải vị thần tiên nào, không ngờ làm cho cô xuyên việt đến một nơi ăn không ngon uống không tốt ở không tốt, hơn nữa còn cái nhà vệ sinh thời kỳ lạc hậu.
Nín thở chạy tới đằng sau bụi cỏ, sau khi vội vàng giải quyết xong chạy nhanh đi ra. Hầu như ngay lập tức Trình Y nghĩ đến một vấn đề, mới vừa rồi cô chỉ là đi tiểu, cái này còn không sao, nếu muốn đi đại mà không có giấy súc thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự phải lấy tảng đá chùi đít? Nghĩ tới vừa rồi đằng sau bụi cỏ nhìn thấy một đám cục đá nhỏ . . . . . Trình Y nhịn không được rùng mình một cái.
Trình Y muốn tắm, chỉ là hiện tại không muốn làm phiền Diệp đại nương nữa, nghĩ sau khi trở về nhờ vợ Sâm giúp đỡ chút.
Lúc đi thì không có cảm thấy thế nào, khi trở về đột nhiên có cảm giác kỳ quái. Trên đất trống trong bộ lạc tập hợp nhiều đàn ông, chừng sáu người. Trong tay mỗi người đều mang theo trường mâu, một bộ dáng hào khí, xem ra là chuẩn bị đi săn.
Diệp đại nương thấy thế đột nhiên lôi kéo tay Trình Y cười rộ lên, cười đếm có chút . . . . . mập mờ.
Trình Y không hiểu, tầm mắt nghi hoặc nhìn qua mấy nam nhân còn có Diệp đại nương vòng qua vòng lại, trực giác mấy nam nhân này tụ lại cùng cô có quan hệ.
Niên tộc trưởng nói một hồi, sau đó thét lớn một tiếng, sáu nam nhân nhất thời liền tru lên rồi chạy đi tứ tán. Một hai người lúc chạy qua Trình Y con mắt lóe sáng sung sướng xông tới cô hô to một tiếng, sau đó nhanh chóng chạy qua bên người cô.
“Ha ha.” Vẻ mặt Niên tộc trưởng mỉm cười nhìn Trình Y, bộ dáng tươi cười so với lúc trưa còn muốn thân thiết hơn nhiều.
Sau khi mang theo nghi hoặc trở về phòng, Trình Y kính nhờ Diệp đại nương trông chừng dùm đồ của nàng. Sau đó liền đi ra ngoài tìm vợ của Sâm. Lúc này mấy người phụ đều ở ngoài thu hoạch da thú, dạy dỗ hài tử cái gì cũng có. Trình Y liếc thấy người muốn tìm, cô ấy đang nói chuyện với một người phụ nữ khác, Trình Y nghe được cô ấy gọi vợ của Sâm là Vân Đóa.
Vân Đóa thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, phụ nữ ở đây da dều ngâm đen, dáng người cũng cường tráng, theo thẩm mỹ quan của Trình Y mà nói nữ nhân như vậy rất khó coi. Tuy nhiên Vân Đóa thì khác biệt, tuy cô ấy cũng đen, chính là gương mặt của cô tiêu chuẩn là mặt trái xoan, ngũ quan rất tốt, đặc biệt đôi mắt vừa đen vừa sáng, đối với mọi người tươi cười làm nội tâm người khác đối với cô sinh ra hảo cảm.
“Vân, Vân Đóa.” Trình Y đi qua thử kêu.
Vân Đóa nghe vậy nhìn sang, nhiệt tình ngoắc cô, nữ nhân bên cạnh cô cũng nhìn sang, sau đó hai người cười mập mờ với Trình Y.
“Sao các người nhìn ta như vậy?” Trình Y có dự cảm bất an, vẻ mặt đề phòng nhìn xem các cô.
Như là nhận ra Trình Y bất an, Vân Đóa tiến lên ôn nhu vỗ vỗ tay của cô, làm cho cô yên tâm. Khoa tay múa chân tỏ vẻ chờ đợi cô là chuyện tốt cũng không phải chuyện xấu.
Trình Y bị các nàng cười đến sởn tóc gáy, lập tức ra dấu tỏ ý của mình, hai tay làm động tác tắm giặt.
Vân Đóa xem như đã hiểu rồi, đưa tay chỉ một phương hướng, ra dấu nói cho Trình Y các nàng đều tắm giặt và cọ rửa đồ gốm ở chổ đó.
Xem ra cả đám các nàng đều đang bận rộn, Trình Y xấu hổ mở miệng yêu cầu các nàng mang cô đi. Vì vậy cảm ơn Vân Đóa rồi chính mình đi tìm, cô không sợ sẽ có nguy hiểm, phụ nữ trong bộ lạc thường xuyên ra vào chổ kia, hơn nữa hiện tại đang là giữa ban ngày nên không có việc gì.
Khoảng mười phút sau, cô nhìn thấy phía trước có một con sông rộng khoảng chừng năm sáu thước, dòng nước đang chảy, có lẽ cuối sông có thác nước. Nước ở đây không có bị ô nhiễm, nước phá lệ trong veo, đứng trên bờ sông có thể nhìn thấy rõ cục đá dưới sông. Dòng sông sâu cạn không đồng đều, có chỗ sâu chừng một thước có chỗ sâu chừng hai ba thước.
Đưa tay thử nước, độ ấm vừa vặn, hai bên bờ sông có rừng cây cao lớn che một bộ phận ánh nắng mặt trời nên nước cũng không nóng phỏng người, nhiệt độ vừa phải cho tắm rửa.
Trình Y nhìn khắp bốn phía chung quanh, không có ai, vì vậy lớn mật cởi hết quần áo, nhưng vì bảo đảm nên để lại quần lót. Trên người dính dấp vô cùng, vừa cởi hết quần áo tháo đồng hồ đeo tay ra liền không thể chờ đợi được mà nhảy xuống bơi lặn, cô biết bơi, bơi ngửa bơi ếch đều biết.
Bơi lội trong dòng sông còn sạch sẽ hơn so với bơi ở trong hồ bơi, cảm giác đặc biệt vui sướng. Trình Y bơi qua bơi lại nhiều lần trong nước, bởi vì chung quanh quá mức yên tĩnh nên cô không dám ở lại lâu. Vì vậy, bơi trong một lúc cho đã nghiện liền bơi tới khu nước cạn đứng bên cạnh bờ bắt đầu chà xát.
Tóc Trình Y ngắn ngang tai, hình dáng của cô ở hiện đại được xem là thanh tú xinh đẹp, cũng giống như Vân Đóa. Cô là mặt trái xoan tiêu chuẩn, ngũ quan nhỏ xinh khéo léo, thoạt nhìn có nét đẹp cổ điển. Cô có một ưu điểm làm cho tất cả nữ nhân đều ghen ghét đó là da thịt trắng mịn bóng loáng vĩnh viễn phơi nắng cũng không đen. Cho dù kéo cô phơi nắng một ngày trong nhiệt độ bốn mươi lăm độ, sau một giờ bị đỏ da thì cũng lập tức trắng trở lại. Vào mùa hạ Trình Y chưa bao giờ phải dùng phấn chống nắng, kết quả những người tốn tiền mua phấn chống nắng hàng hiệu còn không được tốt hơn, thực là chết người không đền mạng.
Tắm rửa thân trên xong, cô liền lấy nước tắn rửa chà xát chân dài, ở đây không có xà phòng, chỉ có thể dùng nước qua loa tẩy rửa toàn thân. Sau khi tắm rửa cảm giác toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, tâm tình phiền muộn không khỏi được dễ chịu hơn rất nhiều.
Trình Y bơi vào trong bờ, trên người còn mang theo giọt nước, màu vàng dương quang chiếu rọi trên người xích lõa của cô, đem dáng người trắng nõn yểu điệu của cô càng thêm có vẻ mị hoặc mê người.
Trên người vẫn còn ẩm ướt, Trình Y cũng đành vậy, cầm lấy áo ngực mặc vào, sau đó mặc áo bó sát lửng tay, cởi quần lót bị ướt ra cuối cùng mặc quần jean vào.
Không biết có phải cô nhạy cảm quá hay không, trong quá trình mặc quần áo cô nghe được tiếng hít thở ồ ồ ở gần đó. Cô cả kinh vểnh tai vẻ mặt phòng bị nhìn về bốn phía xem chừng thì tiếng hít thở lại biến mất. Trình Y hoài nghi mình quá mức khẩn trương mà nghi thần nghi quỷ, vì vậy liền lắc đầu không để ý tới việc này nữa, ngồi xuống bờ sông bắt đầu giặt quần lót của mình.
Vắt nhẹ hai cái sau đó cầm quần lót rời đi, cô đang tính toán mang về phơi khô rồi mặc lại. Không mặc quần lót mà mặc trực tiếp quần jean cảm giác rất quái lạ, bất quá cũng không có biện pháp, ai bảo cô chỉ có một cái làm chi.
Trình Y không biết là, khi cô vừa đi rồi, từ phía sau tảng đá lớn bên bờ sông đi ra một người đàn ông cao lớn khôi ngô.
Nam nhân cầm trong tay một trường mâu mũi nhọn sắc bén, thân dưới được quây quanh một tấm da thú. Một đôi con ngươi đen sâu thẩm tràn ngập tính xâm lược như dã thú nhìn chăm chăm vào phương hướng Trình Y rời đi. Giai nhân đã rời đi, hắn liền không bận tâm nữa mà phát ra dục vọng tràn ngập, tiếng thở dốc ồ ồ . . . . .
Người trong bộ lạc không nhiều lắm nhưng kỷ luật không tệ, sau khi thịt nướng chín không phát sinh tình huống giành giật thức ăn, mà là do tộc trưởng cầm trước một hai miếng, sau đó là tới nam nhân bắt được động vật. Những người còn lại là dựa theo tuổi mà phân chia. Đây là tình huống mùa săn động vật thưa thớt hoặc là săn được động vật hiếm thấy, còn bình thường lúc động vật sung túc thì mọi người ai đói bụng thì tự lấy con mồi đi nướng, không có người để ý.
Phân đến trong tay Trình Y chính là phần thịt sau lưng dã thú, một chiếc đũa kích cỡ bình thường làm từ nhánh cây xuyên qua miếng thịt, được nướng đến vàng rực, mùi thơm xông vào mũi. Cô thổi mấy cái đợi thịt bớt nóng rồi nhẹ nhàng cắn một cái, thịt rất tươi ngon dẻo dai, chỉ là hương vị có chút nhạt, bởi vì không có gia vị. Khi đói bụng ăn cái này có lẽ cảm giác không tệ, cô ăn một chút thì có cảm giác no bụng, bây giờ đối với cô đã từng ăn qua vô số mỹ vị ở hiện đại mà nói có chút ăn không vô, bởi vì ngán hương vị nhiều đạm.
Không giống với Trình Y nhỏ nhẹ ăn, những người khác dường như không sợ bị phỏng mà ăn cực kỳ nhanh. Dã thú tuy lớn nhưng thịt có hạn, mỗi người chỉ được phân có hai miếng nhỏ, người chưa ăn no chỉ có thể đi nướng thêm gà rừng ăn. Trình Y không đói bụng, còn chưa ăn hết phần thịt của mình, thấy bé trai khoảng bốn năm tuổi ngồi bên cạnh trông mong nhìn miếng thịt trong tay cô rồi mãnh liệt nuốt nước miếng, lòng cô mềm nhũn liền đem thịt còn lại đưa hết cho nó.
“Allah đô.” Đứa bé mừng rỡ nhận thịt , nói nhiều lần những lời này tỏ ý cảm kích với Trình Y. Sau đó trong ánh mắt hâm mộ hoặc ghen ghét của những đứa trẻ khác mà đắc ý há to miệng ăn thịt ngon lành.
Trình Y đoán đứa bé có ý tứ lời nói cảm ơn, cô yên lặng ghi nhớ những phát âm này. Từ nay về sau cùng những người này ở chung, cô nhất định phải học được ngôn ngữ của bọn họ.
Mẹ bé trai thấy được, cười cười cảm kích Trình Y, đem trứng mình vừa nấu xong chia cho Trình Y.
Trứng này lớn như cái trứng ngỗng, vỏ trứng màu vàng nhạt, Trình Y không biết đây là trứng gì, cảm thấy mới lạ, vì vậy cầm một cái, nhã nhặn từ chối người phụ nữ muốn đưa thêm trứng thứ hai.
Lột vỏ cắn lòng trắng trứng, so với thịt nướng nhiều đạm có chút ngán, Trình Y càng thích loại trứng không biết tên này. Không biết là trứng động vật hay trứng chim, hương vị rất là ngọt ngào, cảm giác so với trứng gà luộc thì ngon hơn chút. Ăn xong cái trứng to bự, sau đó uống một chén súp rau dại nong nóng dạ dày cô được lấp đầy.
Cô từng xem qua kịch truyền hình về xuyên việt, cô còn rất thích Tầm Tần ký, còn nhớ rõ lúc Hạng Thiếu Long vừa mới xuyên qua đi vệ sinh hỏi người đi trước có giấy vệ sinh hay không, đối phương hô lên có, kết quả đưa tảng đá cho Hạng Thiếu Long. Xem đến chổ này cô cười phun ra, rất không phúc hậu mà nghĩ xuyên việt đến cổ đại giấy vệ sinh cũng không có quả thật là xui xẻo tám đời, anh em tự cầu nhiều phúc đi thôi. Ai ngờ chính mình cũng có một ngày xuyên việt so với Hạng Thiếu Long cuộc sống ăn mặc còn sớm hơn – xã hội nguyên thủy.
Cảm giác vô lực cùng bi ai nồng đậm suýt chút nữa đánh ngã cô, muốn khóc cũng khóc không được, cái gọi là khóc không ra nước mắt, lần này Trình Y coi như chính thức cảm nhận được.
Bởi vì trong bộ lạc còn đồ ăn, hơn nữa mùa này con mồi lại nhiều, lúc này đàn ông trong bộ lạc không cần cả ngày đều ở bên ngoài đi săn. Mỗi ngày đi vào lúc sáng sớm, cơ bản giữa trưa đều trở về, buổi chiều có rất ít người đi ra ngoài. Có vợ thì theo vợ, có con thì chơi với con, không có thì đi ngủ.
Sau khi com nước xong Trình Y trở về nhà gỗ, nàng cùng phòng với bà cụ mà người trong tộc gọi là Diệp đại nương. Diệp đại nương là bác gái của Sâm và Hiền, Sâm lớn hơn Hiền bảy tuổi, CN~d~d~l~q~d đã có bầu bạn cùng con trai bốn tuổi. Không khéo đứa nhỏ đó chính là đứa Trình Y tiện tay cho thịt ăn không hết lúc nãy.
Trên mặt đất trong phòng chỉ trải một tấm da thú, đó là nơi Diệp đại nương nằm ngủ, Diệp đại nương để cho Trình Y ngồi cùng bà trên tấm da thú. Hai người không thông ngôn ngữ, ai nói gì đối phương cũng nghe không hiểu, vì sau một lúc ông nói gà bà nói vịt thì không ai mở miệng nói gì nữa.
Diệp đại nương rất ngạc nhiên đối với cách ăn mặc của Trình Y, cầm cái áo lông trong tay xem tới xem lui cả buổi, cuối cùng đưa trả lại cho Trình Y, vẻ mặt tán thưởng và bội phục nói vài câu.
Trình Y đoán bà hẳn là đang tán dương y phục này làm tốt lắm, có lẽ cũng hỏi món y phục này thế nào làm được. Ngôn ngữ không thông hiểu nên cô không cách nào trả lời được, mà cho dù ngôn ngữ có thông thì cô cũng không biết trả lời thế nào.
Trong phòng rất nóng, Trình Y lại ra mồ hôi khắp người, Diệp đại nương hình như đã quen với nhiệt độ này rồi, trên mặt không có mồ hôi, không giống như cô mồ hôi chảy không ngừng, lau thế nào cũng không hết. Ở đây không giống hiện đại có máy quạt máy có điều hòa, phòng ở vừa buồn chán lại vừa nóng, cảm giác ngồi trên da thú càng ngày càng muốn phỏng.
Ngay tại lúc Trình Y nóng đến buồn ngủ, ngoài cửa một người phụ nữ đi vào, trong tay cầm một mảnh da thú. Người này là vợ của Sâm, cũng là người phụ nữ cho nàng cái trứng kia.
Người phụ nữ đem tấm da thú đặt trên đất trống trong phòng, sao đó kéo Trình Y ngồi lên tấm da thú, miệng vẫn nói chuyện suốt, cũng ra dấu tay nữa.
“Cho ta hả?” Trình Y chỉ chỉ vào chính mình hỏi.
Đoán được Trình Y nói cái gì, người phụ nữ cười gật gật đầu.
Trình Y vừa định nói cám ơn, đột nhiên nhớ tới lời nói của đứa trẻ nói mình, vì vậy đổi giọng nói rõ: “Allah đô.”
Người phụ nữ nghe vậy rất cao hứng, thì thầm nói một lúc sau đó một tay chỉ vào áo lông còn có túi thuốc của Trình Y, một tay chỉ ra bên ngoài. Sau đó làm động tác cầm gì đó bỏ chạy, đây là ý bảo Trình Y cất đồ quan trọng, cẩn thận có người đến trộm đồ của cô.
Trình Y dùng sức gật đầu, vốn nghĩ mọi người ở xã hội nguyên thủy chất phát đoàn kết, không nên phát sinh sự kiện trộm đồ linh tinh. Hiện tại người phụ nữ nhắc nhở, cô cảm kích cầm tay người phụ nữ đó nói lại câu cảm ơn mới học được.
Người phụ nữ kia đi rồi Trình Y liền nằm xuống tấm da thú chuẩn bị đi ngủ, không biết là do lực thích ứng của cô mạnh hay là quá mệt mỏi, tóm lại vừa nằm xuống không bao lâu sau liền ngủ. Thời gian giấc ngủ này không ngắn, sau khi tỉnh lại trời đã ngã về tây.
Trên người dinh dính đầy mồ hôi, Trình Y muốn đi tắm rửa, nhưng mà trước khi tắm rửa phải giải quyết vấn đề chính là tiểu tiện. Từ khi tới nơi này không đi qua nhà vệ sinh, hiện tại tỉnh lại cảm giác rất bức thiết. Vì vậy cuống cuồng chạy về phòng Diệp đại nương khoa tay múa chân, bộ dáng che bụng mặt thống khổ mặc cho ai thấy cũng biết hiểu được nàng cần gì.
Diệp đại nương thấy thế đứng dậy muốn đưa Trình Y đi, nếu hai người đều đi vậy là không còn ai trông phòng rồi, Trình Y lo lắng vì đều mang hết đồ của mình theo,sau đó theo Diệp đại nương ra cửa.
Bên ngoài có mấy đứa nhỏ chơi đùa một chổ, có mấy nam nhân mài vũ khí đi săn trên tảng đá. Trình Y không có tâm tư đi quan sát bọn họ, vẻ mặt thống khổ theo sát Diệp đại nương đi tới phương hướng cạnh cánh rừng. Cô phát hiện tố chất thân thể Diệp đại nương rất tốt, tai không điếc mắt tinh đi đường còn rất nhanh.
Diệp đại nương dẫn Trình Y tới nơi cách xa bộ lạc khoảng chừng hai trăm mét, đây không có nhà vệ sinh, người trong tộc đi nhà xí ở phía sau một hàng bụi cỏ cao hơn nửa người, từ rất xa đã truyền đến mùi thúi nồng đậm, con muỗi không biết tên đang bay loạn chung quanh.
Thấy thế Trình Y muốn khóc, nghĩ mãi mà không ra mình đã chọc giận phải vị thần tiên nào, không ngờ làm cho cô xuyên việt đến một nơi ăn không ngon uống không tốt ở không tốt, hơn nữa còn cái nhà vệ sinh thời kỳ lạc hậu.
Nín thở chạy tới đằng sau bụi cỏ, sau khi vội vàng giải quyết xong chạy nhanh đi ra. Hầu như ngay lập tức Trình Y nghĩ đến một vấn đề, mới vừa rồi cô chỉ là đi tiểu, cái này còn không sao, nếu muốn đi đại mà không có giấy súc thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự phải lấy tảng đá chùi đít? Nghĩ tới vừa rồi đằng sau bụi cỏ nhìn thấy một đám cục đá nhỏ . . . . . Trình Y nhịn không được rùng mình một cái.
Trình Y muốn tắm, chỉ là hiện tại không muốn làm phiền Diệp đại nương nữa, nghĩ sau khi trở về nhờ vợ Sâm giúp đỡ chút.
Lúc đi thì không có cảm thấy thế nào, khi trở về đột nhiên có cảm giác kỳ quái. Trên đất trống trong bộ lạc tập hợp nhiều đàn ông, chừng sáu người. Trong tay mỗi người đều mang theo trường mâu, một bộ dáng hào khí, xem ra là chuẩn bị đi săn.
Diệp đại nương thấy thế đột nhiên lôi kéo tay Trình Y cười rộ lên, cười đếm có chút . . . . . mập mờ.
Trình Y không hiểu, tầm mắt nghi hoặc nhìn qua mấy nam nhân còn có Diệp đại nương vòng qua vòng lại, trực giác mấy nam nhân này tụ lại cùng cô có quan hệ.
Niên tộc trưởng nói một hồi, sau đó thét lớn một tiếng, sáu nam nhân nhất thời liền tru lên rồi chạy đi tứ tán. Một hai người lúc chạy qua Trình Y con mắt lóe sáng sung sướng xông tới cô hô to một tiếng, sau đó nhanh chóng chạy qua bên người cô.
“Ha ha.” Vẻ mặt Niên tộc trưởng mỉm cười nhìn Trình Y, bộ dáng tươi cười so với lúc trưa còn muốn thân thiết hơn nhiều.
Sau khi mang theo nghi hoặc trở về phòng, Trình Y kính nhờ Diệp đại nương trông chừng dùm đồ của nàng. Sau đó liền đi ra ngoài tìm vợ của Sâm. Lúc này mấy người phụ đều ở ngoài thu hoạch da thú, dạy dỗ hài tử cái gì cũng có. Trình Y liếc thấy người muốn tìm, cô ấy đang nói chuyện với một người phụ nữ khác, Trình Y nghe được cô ấy gọi vợ của Sâm là Vân Đóa.
Vân Đóa thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, phụ nữ ở đây da dều ngâm đen, dáng người cũng cường tráng, theo thẩm mỹ quan của Trình Y mà nói nữ nhân như vậy rất khó coi. Tuy nhiên Vân Đóa thì khác biệt, tuy cô ấy cũng đen, chính là gương mặt của cô tiêu chuẩn là mặt trái xoan, ngũ quan rất tốt, đặc biệt đôi mắt vừa đen vừa sáng, đối với mọi người tươi cười làm nội tâm người khác đối với cô sinh ra hảo cảm.
“Vân, Vân Đóa.” Trình Y đi qua thử kêu.
Vân Đóa nghe vậy nhìn sang, nhiệt tình ngoắc cô, nữ nhân bên cạnh cô cũng nhìn sang, sau đó hai người cười mập mờ với Trình Y.
“Sao các người nhìn ta như vậy?” Trình Y có dự cảm bất an, vẻ mặt đề phòng nhìn xem các cô.
Như là nhận ra Trình Y bất an, Vân Đóa tiến lên ôn nhu vỗ vỗ tay của cô, làm cho cô yên tâm. Khoa tay múa chân tỏ vẻ chờ đợi cô là chuyện tốt cũng không phải chuyện xấu.
Trình Y bị các nàng cười đến sởn tóc gáy, lập tức ra dấu tỏ ý của mình, hai tay làm động tác tắm giặt.
Vân Đóa xem như đã hiểu rồi, đưa tay chỉ một phương hướng, ra dấu nói cho Trình Y các nàng đều tắm giặt và cọ rửa đồ gốm ở chổ đó.
Xem ra cả đám các nàng đều đang bận rộn, Trình Y xấu hổ mở miệng yêu cầu các nàng mang cô đi. Vì vậy cảm ơn Vân Đóa rồi chính mình đi tìm, cô không sợ sẽ có nguy hiểm, phụ nữ trong bộ lạc thường xuyên ra vào chổ kia, hơn nữa hiện tại đang là giữa ban ngày nên không có việc gì.
Khoảng mười phút sau, cô nhìn thấy phía trước có một con sông rộng khoảng chừng năm sáu thước, dòng nước đang chảy, có lẽ cuối sông có thác nước. Nước ở đây không có bị ô nhiễm, nước phá lệ trong veo, đứng trên bờ sông có thể nhìn thấy rõ cục đá dưới sông. Dòng sông sâu cạn không đồng đều, có chỗ sâu chừng một thước có chỗ sâu chừng hai ba thước.
Đưa tay thử nước, độ ấm vừa vặn, hai bên bờ sông có rừng cây cao lớn che một bộ phận ánh nắng mặt trời nên nước cũng không nóng phỏng người, nhiệt độ vừa phải cho tắm rửa.
Trình Y nhìn khắp bốn phía chung quanh, không có ai, vì vậy lớn mật cởi hết quần áo, nhưng vì bảo đảm nên để lại quần lót. Trên người dính dấp vô cùng, vừa cởi hết quần áo tháo đồng hồ đeo tay ra liền không thể chờ đợi được mà nhảy xuống bơi lặn, cô biết bơi, bơi ngửa bơi ếch đều biết.
Bơi lội trong dòng sông còn sạch sẽ hơn so với bơi ở trong hồ bơi, cảm giác đặc biệt vui sướng. Trình Y bơi qua bơi lại nhiều lần trong nước, bởi vì chung quanh quá mức yên tĩnh nên cô không dám ở lại lâu. Vì vậy, bơi trong một lúc cho đã nghiện liền bơi tới khu nước cạn đứng bên cạnh bờ bắt đầu chà xát.
Tóc Trình Y ngắn ngang tai, hình dáng của cô ở hiện đại được xem là thanh tú xinh đẹp, cũng giống như Vân Đóa. Cô là mặt trái xoan tiêu chuẩn, ngũ quan nhỏ xinh khéo léo, thoạt nhìn có nét đẹp cổ điển. Cô có một ưu điểm làm cho tất cả nữ nhân đều ghen ghét đó là da thịt trắng mịn bóng loáng vĩnh viễn phơi nắng cũng không đen. Cho dù kéo cô phơi nắng một ngày trong nhiệt độ bốn mươi lăm độ, sau một giờ bị đỏ da thì cũng lập tức trắng trở lại. Vào mùa hạ Trình Y chưa bao giờ phải dùng phấn chống nắng, kết quả những người tốn tiền mua phấn chống nắng hàng hiệu còn không được tốt hơn, thực là chết người không đền mạng.
Tắm rửa thân trên xong, cô liền lấy nước tắn rửa chà xát chân dài, ở đây không có xà phòng, chỉ có thể dùng nước qua loa tẩy rửa toàn thân. Sau khi tắm rửa cảm giác toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, tâm tình phiền muộn không khỏi được dễ chịu hơn rất nhiều.
Trình Y bơi vào trong bờ, trên người còn mang theo giọt nước, màu vàng dương quang chiếu rọi trên người xích lõa của cô, đem dáng người trắng nõn yểu điệu của cô càng thêm có vẻ mị hoặc mê người.
Trên người vẫn còn ẩm ướt, Trình Y cũng đành vậy, cầm lấy áo ngực mặc vào, sau đó mặc áo bó sát lửng tay, cởi quần lót bị ướt ra cuối cùng mặc quần jean vào.
Không biết có phải cô nhạy cảm quá hay không, trong quá trình mặc quần áo cô nghe được tiếng hít thở ồ ồ ở gần đó. Cô cả kinh vểnh tai vẻ mặt phòng bị nhìn về bốn phía xem chừng thì tiếng hít thở lại biến mất. Trình Y hoài nghi mình quá mức khẩn trương mà nghi thần nghi quỷ, vì vậy liền lắc đầu không để ý tới việc này nữa, ngồi xuống bờ sông bắt đầu giặt quần lót của mình.
Vắt nhẹ hai cái sau đó cầm quần lót rời đi, cô đang tính toán mang về phơi khô rồi mặc lại. Không mặc quần lót mà mặc trực tiếp quần jean cảm giác rất quái lạ, bất quá cũng không có biện pháp, ai bảo cô chỉ có một cái làm chi.
Trình Y không biết là, khi cô vừa đi rồi, từ phía sau tảng đá lớn bên bờ sông đi ra một người đàn ông cao lớn khôi ngô.
Nam nhân cầm trong tay một trường mâu mũi nhọn sắc bén, thân dưới được quây quanh một tấm da thú. Một đôi con ngươi đen sâu thẩm tràn ngập tính xâm lược như dã thú nhìn chăm chăm vào phương hướng Trình Y rời đi. Giai nhân đã rời đi, hắn liền không bận tâm nữa mà phát ra dục vọng tràn ngập, tiếng thở dốc ồ ồ . . . . .
Tác giả :
Mèo Mặt To Thích Ăn Cá