Hành Trình Nắm Giữ Nguyệt
Chương 43: Say rượu
Kỷ Tiểu Nguyệt đạp ánh trăng, chậm rãi mà đến, Chiêu vương cung hoa viên, không hề thua kém ngự hoa viên ở Nghiêu kinh, hoa và cây cảnh vô cùng sum suê mỹ lệ. Di Nhiên đình nằm ở phía đông của hoa viên, có một hồ nước trong suốt, cực kì mát mẻ, mái hiên Di Nhiên đình treo đèn cung đình sáng ngời, theo gió từ từ đung đưa, khiến cho bóng hoa trong hoa viên cũng đung đưa theo.
Ánh trăng chiếu vào làm nổi bật cẩm bào màu trắng của Vân Tử Liệt ở trong đình, càng phát ra vẻ tuấn dật bất phàm, Tiểu Nguyệt không khỏi có chút thất thần, sững sờ đứng ở bậc thềm, nhìn Vân Tử Liệt ngẩn người. Tiểu Nguyệt lúc này lại khiến Vân Tử Liệt hài lòng, Vân Tử Liệt mỉm cười, đối với cung nhân phía sau vẫy vẫy tay nói: "Đi lấy chút rượu ngon tới. Lúc này ta cùng Vương Phi ngắm trăng uống rượu không phải cực kỳ tao nhã ư"
Cung nhân đáp ứng khom người lui xuống, Vân Tử Liệt đánh giá Tiểu Nguyệt phút chốc, thấy nàng vẫn sững sờ như cũ, không khỏi xì một tiếng bật cười trêu chọc: "Ta chưa bao giờ biết ngươi lại hài lòng với ta như thế, xem ra thân xác này của ta cực kỳ hợp ý Vương Phi"
Nghe được Vân Tử Liệt trêu chọc, Tiểu Nguyệt lúc này mới hoàn hồn, xấu hổ chớp mắt mấy cái, cất bước lên bậc thang, ngồi xuống ghế đá. Di Nhiên đình không hề lớn, nhưng tầm nhìn thật tốt, cho dù là buổi tối, bởi vì ánh trăng chiếu sáng cũng có thể nhìn thấy hoa và cây cảnh xanh um trong hoa viên, mà còn có sóng nước trong veo trong hồ nước bên cạnh, mặt hồ dưới ánh trăng dày tựa như toả ra làn khói nhàn nhạt, mờ mờ ảo ảo hư hư thực thực như tiên cảnh. Gần bên có trồng hoa sen, đang vào hạ, thân cây thẳng thắng vươn thật dài, chống đỡ từng đóa sen nở rộ, hay chỉ là một búp sen. Tiểu Nguyệt xem ra, so với những loài hoa quý ở Quan Hà cung, những thứ này này lại như một bức tranh điêu khắc thiên nhiên vô cùng mỹ lệ.
Cung nhân rất nhanh mang lên hai bầu rượu cùng mấy món ăn nhẹ, Vân Tử Liệt rót hai chén, đưa cho Tiểu Nguyệt nói: "Tối nay không ngại say một trận chứ"
Tiểu Nguyệt vội vàng chối từ: "Không! Ta không uống rượu"
"Phải không?" Vân Tử Liệt trong mắt hiện lên một tia trêu tức, cúi đầu nói: "Ta nhớ rõ ngươi dường như uống rất tốt"
Tiểu Nguyệt ngẩng đầu trừng y đáp: "Ngươi nhớ rõ? Ngươi thấy ta uống rượu khi nào?"
Vân Tử Liệt cúi đầu nở nụ cười, ánh mắt hướng về hồ nước bên cạnh, trong nước hoa sen trắng nở rộ, ánh mắt cực kỳ nhu hòa, giống như đang chìm đắm trong hồi ức, trầm mặc nửa ngày mới nói: "Uyển thành, ngươi nhớ rõ chứ?"
Tiểu Nguyệt không khỏi cúi đầu nghĩ nghĩ. Tại Uyển thành, chẳng lẽ y nói lúc mình cùng Hách Liên Chi uống rượu. Tiểu Nguyệt bỗng nhiên sáng tỏ, đột nhiên nhớ tới đêm đó, thoáng nhìn thấy con ngươi sắc bén trong lúc đó, bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Vân Tử Liệt khẳng định: "Đêm đó trên cây quả nhiên là ngươi."
Vân Tử Liệt không có gật đầu, nhưng nhẹ nhàng nở nụ cười, tiện tay rút ra bội kiếm bên hông, bóng dáng nhảy lên, nhẹ nhàng đáp xuống bãi đất trống bên hồ, tiêu sái cầm kiếm mà đứng, đối với Tiểu Nguyệt ung dung cười, không nói gì, tay trái đưa lên hai ngón tay, đưa về phía xa, tay phải cầm kiếm theo thân hình vừa động mà bắt đầu múa. Kiếm khí xẹt qua trời đêm, hiện lên một đạo hàn quang, theo kiếm khí y thấp giọng ngâm:
"Say khướt khêu đèn ngắm kiếm, mộng về còi rúc liên thanh."
Thân hình xoay nghiêng ra, tay áo bay bay, mũi kiếm nhè nhẹ chỉ về phía trước, tiếp tục mở miệng:
"Tiệc mở lộc khao đều quân tướng, đàn sáo lừng vang khúc quân hành.
Sa trường thu điểm binh.”
Nháy mắt thân thể lại nghiêng tới trước, chân nhẹ nhàng nhón, ánh sáng trên kiếm hiện lên, cúi lưng đâm về trước lại tiếp:
"Ngựa tựa Đích Lư lao vút, cung như sấm sét đùng hoành.”
Nhẹ nhàng run run thân kiếm, một thanh âm trầm ấm êm tai, lật nghiêng một cái, thân thể cong cong, nằm trên mặt đất lát đá mũi kiếm chỉ xéo lên trên:
"Phù tá giúp vua thu đất cũ, để ngàn thu chói lọi thanh danh.
Tiếc thay! Tóc đã bạc nhanh!”
Tiểu Nguyệt không khỏi sửng sốt, đây là những động tác chính mình múa kiếm vào đêm đó, cơ hồ giống nhau như đúc. Vân Tử Liệt xoay người nhảy lên, tư thế tiêu sái phiêu dật, kỳ thật tính ra, Vân Tử Liệt múa so với Tiểu Nguyệt thì thông thạo hơn rất nhiều, mà cùng một kiếm pháp, y múa lại càng thêm phần phóng khoáng. Thân thể Vân Tử Liệt nhoáng lên một cái, kích động tiến lên giữa đình, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tiểu Nguyệt nói: "Ngay tại đêm đó, ta liền không quên được ngươi. Cũng là đêm đó, ta mới biết được, hoá ra thật sự có một thiếu nữ trác tuyệt như ngươi"
Giọng nói của y rất trầm thấp, tràn đầy tình cảm, Tiểu Nguyệt không khỏi có chút đỏ mặt, ánh mắt không dám nhìn thẳng y: "Một khi đã vậy, ngươi và ta cũng miễn cưỡng xem như bạn cũ gặp lại. Đến đây, tối nay ta với ngươi say sưa một trận chứ”
Vân Tử Liệt nở nụ cười, tiện tay thu bội kiếm, ngồi đối diện Tiểu Nguyệt,Tiểu Nguyệt bưng ly rượu nói: "Chén này kính ngươi, ngươi là người anh hùng khiến ta bội phục"
Vân Tử Liệt cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch: "Ta là anh hùng, thế thì ngươi là mỹ nhân, như vậy ngươi và ta rất thuận tai "
Tiểu Nguyệt nhất thời cảm thấy tâm tình hôm nay thật tốt, giống như toàn bộ ưu phiền đều có thể bỏ lại sau đầu, mang theo tâm tình hôm nay có rượu ta say đã, ngày mai buồn đến ngày mai lo. Nghe được Vân Tử Liệt nói, Tiểu Nguyệt không khỏi nở nụ cười: "Ngươi nói ta là mỹ nhân không đúng chút nào, tuy gặp không nhiều lắm nhưng ngày ấy lúc tiến cung, khi đó chỉ nhìn sơ qua, Chiêu vương cung của ngươi quả thực xứng danh là ba nghìn giai lệ, mỹ nữ như mây. Bậc tư sắc như ta chỉ sợ làm cái đuôi cũng không đủ trình độ."
Vân Tử Liệt hơi nhíu mi, rất thành thật đáp: "Trong lòng ta, chỉ có ngươi mới có thể xưng là mỹ nhân"
Tiểu Nguyệt lắc đầu, chỉ vào y nói: "Chuyện này có thể chứng minh, ngươi xem mỹ nhân quá nhiều, thẩm mỹ đã kiệt sức"
"Thẩm mỹ đã kiệt sức, là ý gì?"
Vân Tử Liệt buồn bực hỏi, Tiểu Nguyệt tay phải cầm bình, rót đầy hai ly rượu, hướng Vân Tử Liệt đưa một chén, hai người uống sạch rượu trong cốc, Tiểu Nguyệt mới nói: " “Thẩm mỹ đã kiệt sức” là một thuật ngữ mỹ học. Nói đơn giản, hứng thú đối với mỹ nhân giảm mạnh, không sinh ra mỹ cảm nữa, thậm chí cảm thấy chán ghét, mất đi hứng thú, ngược lại đối người bình thường lại hứng thú thật lớn, giống như hiện tại ngươi và ta"
Vân Tử Liệt nghe đến đó, cười ha ha: "Ta không thể không nói, Tiểu Nguyệt ngươi thật sự rất thú vị, không có chút tính cách riêng biệt mà nữ nhân nên có, rất bình tĩnh lạnh nhạt "
Tiểu Nguyệt nhìn hắn nói: "Sao, thế ngươi cho rằng nữ nhân nên có tính cách riêng biệt gì?"
Vân Tử Liệt nói: "Ôn nhu như nước, chim nhỏ nép vào người"
Tiểu Nguyệt châm chọc cười giễu: "Ta nhớ trong hậu cung khổng lồ của ngươi, nữ nhân có tính cách riêng biệt như vậy, hẳn là chỗ nào cũng có đi"
Vân Tử Liệt nói: "Đây cũng là điều ta nghĩ mãi cũng không ra, từ khi gặp ở Uyển thành, dường như ta chỉ còn hứng thú với ngươi thôi"
Tiểu Nguyệt đột nhiên nhớ tới chuyện tình bảy năm trước, bất giác cười nói: "Kỳ thật ta và ngươi không phải chỉ thấy tại Uyển thành "
Vân Tử Liệt nghi hoặc nhìn nàng nói: "Không có khả năng, nếu ta đã thấy ngươi, tin tưởng sẽ không dễ dàng quên, ngươi không phải một cô gái khiến người ta dễ dàng quên"
"Cô gái…" Tiểu Nguyệt cúi đầu khẽ cười, chính mình khi đó không thể xem là cô gái được. Lại lấy rượu đang cầm trong tay uống, cồn chảy xuống cổ họng có một loại nhiệt cay ấm áp. Vân Tử Liệt lặng lẽ đánh giá Tiểu Nguyệt, tối nay Tiểu Nguyệt rất khác, bỏ đi nhàn nhạt u buồn, phơi lộ ra một loại phóng khoáng cùng thoải mái khó có được, khiến cho chân mày khóe mắt của nàng đều mang ý cười nhàn nhạt, không thể nói khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng có sự tao nhã riêng biệt, trong mắt lóe ra cơ trí nhạy cảm, con ngươi lưu chuyển như ẩn chứa tràn đầy trí tuệ trong đấy, phong phú khiến người ta muốn không ngừng tìm tòi. Chẳng lẽ y thật sự đã từng gặp nàng sao, không thể nào, nếu thấy qua, chính mình sao có thể bỏ qua nàng lâu như vậy.
Nghĩ đến đây, Vân Tử Liệt cười nói: "Hẳn không chỉ uống vào mấy chén này ngươi đã say rồi đi"
Tiểu Nguyệt quả thật cảm thấy có chút say, ý thức có chút mông lung, tâm tình lại càng thoải mái, nói ra thì tửu lượng của mình thật tệ, vì thế cười sảng khoái đáp: "Đúng vậy, ta hơi say rồi, bất quá vẫn còn tốt. Ngươi nói xem, chẳng phải uống rượu mà uống không say thì không còn ý nghĩa nữa ư. Đến đây, uống nào, tối nay cứ uống thoải mái"
Vân Tử Liệt không khỏi lắc đầu bật cười, cầm lấy bầu rượu lại rót hai chén, Tiểu Nguyệt cũng thoải mái uống một hơi cạn sạch. Con ngươi Vân Tử Liệt chớp lóe, lại rót đầy ly cho nàng, Tiểu Nguyệt vẫn ai đến cũng không cự tuyệt, cứ như vậy qua mấy ly, Tiểu Nguyệt có chút say, mắt lờ đờ mông lung, ý thức có chút mơ hồ rõ ràng, chỉ vào Vân Tử Liệt khanh khách nở nụ cười: "Ngươi biết không, ngươi thật sự là nam nhân đẹp nhất ta thấy ở đây đấy. Không, phải nói, ở hiện đại ngươi cũng không tồi chút nào, so với sao Hàn còn đẹp hơn...... "
Tiểu Nguyệt nói nhỏ, nói những lời mà Vân Tử Liệt hoàn toàn nghe không hiểu lắm, nói thầm xong, Tiểu Nguyệt im lặng nhìn Vân Tử Liệt nửa ngày, thấp giọng thì thào: "Thật ra nhìn kỹ như vậy, ngươi và Tử Xung thật sự có chút giống nhau"
Sắc mặt Vân Tử Liệt bất giác trầm xuống, con ngươi hiện lên một tia lạnh lẽo: "A...! Ta vẫn không biết ta và hắn còn có điểm giống nhau"
Tiểu Nguyệt nở nụ cười, vừa cẩn thận quan sát y trong khoảng khắc rồi mới nói: "Ngươi nhìn đi, là vậy này, khi ngươi nhíu mày, khóe mắt sẽ hơi hơi xếch lên, Tử Xung cũng luôn như vậy"
Vân Tử Liệt trừng mắt nàng, cúi đầu, giọng nói có hơi u ám: "Nhớ đến hắn rồi ư”
Trong giọng nói ẩn chứa nồng đậm ghen tuông, chỉ là Tiểu Nguyệt dường như nghe không hiểu, mắt Tiểu Nguyệt rời khỏi mặt Vân Tử Liệt, nghiêng đầu hướng bên ngoài hồ nước, sững sờ nhìn nửa ngày mới từ từ nói: "Đúng rồi! Nơi này nhìn thật sự rất giống học viện Phong Hoa. Khi đó cũng vào mùa sen nở rộ, buổi tối ta sẽ cùng hắn chèo một cái thuyền nhỏ du đãng trên hồ, rất mát và dễ chịu, còn có sen bao phủ đầy người nữa, khi đó ánh trăng cũng giống như hôm nay, đẹp như vậy....."
Tiểu Nguyệt nói xong, đầu chậm rãi gục xuống bàn đá, Vân Tử Liệt không khỏi phẫn nộ cực kỳ. Bình thường nhìn nàng trông rất bình tĩnh, tựa như đã sớm quên Vân Tử Xung là ai, nhưng hoá ra hoàn toàn không phải vậy, trong lòng nàng vẫn nhớ rõ Vân Tử Xung, thậm chí từng chút hồi ức bên hắn cũng không hề quên. Phẫn nộ rất nhiều, Vân Tử Liệt cũng cảm thấy rất thất bại, y cùng nàng, thời gian ở bên nàng so với nàng cùng Vân Tử Xung chỉ sợ một chút cũng không bằng, bản thân cuối cùng vẫn thua thời gian bảy năm. Thế nhưng Vân Tử Liệt tin rằng sau này sẽ có vô số bảy năm, nàng sẽ cùng mình trải qua.
Vân Tử Liệt nhìn Tiểu Nguyệt giống như đã ngủ mất, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhắm, cái mũi thẳng in xuống một cái bóng mờ xinh xắn bên cạnh, môi đỏ mọng khẽ nhếch, tuy nhìn qua vẫn có chút ngây ngô, nhưng vẫn lại gợi lên cảm tình cuồn cuộn trong lòng Vân Tử Liệt.Trong mắt Vân Tử Liệt hiện lên một tia sắc bén kiên quyết, thầm nghĩ, có lẽ mau chóng để nàng hoàn toàn thuộc về mình mới đúng là thượng sách. Vân Tử Xung và Hách Liên Chi giống như đã nhanh đến Tinh Thành, mà nay Tiểu Nguyệt say rượu nói ra những lời chân thật, làm Vân Tử Liệt biết rõ, trong lòng nàng vẫn nhớ kỹ Vân Tử Xung. Việc này có lẽ là biến cố mà chính mình không đoán được, mà điều y ghét nhất là biến cố, toàn bộ đều nắm giữ mới đúng là nguyên tắc của Vân Tử Liệt.
Nghĩ đến đây, vẫy tay, rất nhanh hai cung nhân cung kính tiến vào, Vân Tử Liệt nói: "Đem Vương Phi đỡ đến tẩm điện của ta nghỉ ngơi, bổn vương sau đó sẽ đến."
Hai cái cung nhân đáp ứng một tiếng, một trái một phải nâng Tiểu Nguyệt, cẩn thận thối lui ra ngoài, mà Vân Tử Liệt ngồi ở đình, mãi đến khi bóng dáng Tiểu Nguyệt biến mất ở trên đường mòn, mới hô: "Tử Nguyệt"
Bóng dáng Tử Nguyệt rất nhanh hiện ra tại bậc thang, Vân Tử Liệt đứng dậy lui vài bước nói: "Vân Tử Xung cùng Hách Liên Chi còn có mấy ngày sẽ đến? "
Tử Nguyệt thấp giọng nói: "Đã đến Tấn Thành, đoán chừng còn có ba ngày sẽ đến Tinh Thành"
Vân Tử Liệt sửng sốt nói: "Nhanh như vậy"
Tử Nguyệt cung kính nói: "Bọn họ không nghỉ, kiên trì chạy suốt ngày đêm, cho nên nhanh rất nhiều"
Vân Tử Liệt lạnh lùng hừ một tiếng: "Ta biết rồi, ngươi đi xuống đi, tiếp tục phái người theo dõi bọn họ"
Tử Nguyệt vẫn không động, Vân Tử Liệt liếc nàng một cái nói: "Thế nào, còn có việc?"
"Hoàn Thải các tỷ tỷ Mị Cơ phu nhân đến đây, nàng muốn để tỷ tỷ nàng tiến cung với nàng một thời gian"
Vân Tử Liệt nhướng mày không kiên nhẫn khoát tay nói: "Những chuyện vụn vặt không cần đến hỏi ta, lui xuống đi"
Tử Nguyệt cúi đầu đáp ứng một tiếng, lui xuống, Vân Tử Liệt thầm nghĩ, nữ nhân quá nhiều dường như cũng không phải chuyện tốt, thật sự rất phiền toái. Sự thực thì nếu chỉ có mình Tiểu Nguyệt cũng rất không tồi, nàng còn hơn những nữ nhân tục tằng kia mấy ngàn mấy vạn lần. Nghĩ đến đây, Vân Tử Liệt không khỏi dâng lên nhớ nhung, bóng dáng chớp lóe, liền biến mất ở đường mòn tại hoa viên.
Chiêu vương tẩm điện, đại điện rộng lớn đèn đuốc sáng trưng, từng tầng màn che đã buông xuống, đèn cung đình sáng ngời chiếu vào từng tấm màn, một thoáng ái muội tựa như ảo mộng. Vân Tử Liệt vẫy lui cung nhân, cất bước tiến vào tẩm điện, nghênh diện có một cỗ hương vị Long Đản, ôn hòa mà lững lơ, giường rồng trên tẩm điện rộng rãi, màn lụa buông xuống, hai bên có hai ngọn nhợt nhạt, xuyên thấu qua ánh sáng, có thể thấy trên giường giai nhân đang nằm nghiêng người.
Vân Tử Liệt cẩn thận đẩy ra màn lụa, áo ngắn của Tiểu Nguyệt đã cởi ra, chỉ mặc áo che qua ngực váy dài, lộ ra đầu vai tuyết trắng mượt mà, cùng gáy ngọc nhỏ dài, ở dưới đèn trắng như ngọc, cơ hồ nhìn không thấy lỗ chân lông, làn da nhẵn nhụi như dương chi bạch ngọc cực phẩm. Vân Tử Liệt cảm giác trong lòng một trận nóng ran xôn xao, thân thể cực kỳ thành thực nổi lên phản ứng, nàng quay người vào trong ngủ, càng có vẻ mờ ảo linh lung, rất mị hoặc. Vân Tử Liệt cúi đầu nở nụ cười, nhẹ nhàng ngồi ở bên giường, đem thân thể Tiểu Nguyệt cẩn thận xoay ra ngoài, nàng ngủ cực kỳ say, cho dù động như vậy, cũng không thể làm tỉnh nàng, chỉ theo lực đạo của Vân Tử Liệt mà chuyển người lại, mặt hướng ra ngoài tiếp tục ngủ.
Dưới đèn ngắm mỹ nhân, thật sự có cảm giác rất thoải mái, mặt mày nhu hòa, môi đỏ mọng hơi vểnh lên, giờ phút này Tiểu Nguyệt, có chút giống như trẻ con. Vân Tử Liệt hơi cúi đầu, chậm rãi tiến gần, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, đang định tiếp tục thì ánh mắt lướt qua lòng nàng, không khỏi sửng sốt, thứ này làm sao có thể ở trên người nàng.
Ánh trăng chiếu vào làm nổi bật cẩm bào màu trắng của Vân Tử Liệt ở trong đình, càng phát ra vẻ tuấn dật bất phàm, Tiểu Nguyệt không khỏi có chút thất thần, sững sờ đứng ở bậc thềm, nhìn Vân Tử Liệt ngẩn người. Tiểu Nguyệt lúc này lại khiến Vân Tử Liệt hài lòng, Vân Tử Liệt mỉm cười, đối với cung nhân phía sau vẫy vẫy tay nói: "Đi lấy chút rượu ngon tới. Lúc này ta cùng Vương Phi ngắm trăng uống rượu không phải cực kỳ tao nhã ư"
Cung nhân đáp ứng khom người lui xuống, Vân Tử Liệt đánh giá Tiểu Nguyệt phút chốc, thấy nàng vẫn sững sờ như cũ, không khỏi xì một tiếng bật cười trêu chọc: "Ta chưa bao giờ biết ngươi lại hài lòng với ta như thế, xem ra thân xác này của ta cực kỳ hợp ý Vương Phi"
Nghe được Vân Tử Liệt trêu chọc, Tiểu Nguyệt lúc này mới hoàn hồn, xấu hổ chớp mắt mấy cái, cất bước lên bậc thang, ngồi xuống ghế đá. Di Nhiên đình không hề lớn, nhưng tầm nhìn thật tốt, cho dù là buổi tối, bởi vì ánh trăng chiếu sáng cũng có thể nhìn thấy hoa và cây cảnh xanh um trong hoa viên, mà còn có sóng nước trong veo trong hồ nước bên cạnh, mặt hồ dưới ánh trăng dày tựa như toả ra làn khói nhàn nhạt, mờ mờ ảo ảo hư hư thực thực như tiên cảnh. Gần bên có trồng hoa sen, đang vào hạ, thân cây thẳng thắng vươn thật dài, chống đỡ từng đóa sen nở rộ, hay chỉ là một búp sen. Tiểu Nguyệt xem ra, so với những loài hoa quý ở Quan Hà cung, những thứ này này lại như một bức tranh điêu khắc thiên nhiên vô cùng mỹ lệ.
Cung nhân rất nhanh mang lên hai bầu rượu cùng mấy món ăn nhẹ, Vân Tử Liệt rót hai chén, đưa cho Tiểu Nguyệt nói: "Tối nay không ngại say một trận chứ"
Tiểu Nguyệt vội vàng chối từ: "Không! Ta không uống rượu"
"Phải không?" Vân Tử Liệt trong mắt hiện lên một tia trêu tức, cúi đầu nói: "Ta nhớ rõ ngươi dường như uống rất tốt"
Tiểu Nguyệt ngẩng đầu trừng y đáp: "Ngươi nhớ rõ? Ngươi thấy ta uống rượu khi nào?"
Vân Tử Liệt cúi đầu nở nụ cười, ánh mắt hướng về hồ nước bên cạnh, trong nước hoa sen trắng nở rộ, ánh mắt cực kỳ nhu hòa, giống như đang chìm đắm trong hồi ức, trầm mặc nửa ngày mới nói: "Uyển thành, ngươi nhớ rõ chứ?"
Tiểu Nguyệt không khỏi cúi đầu nghĩ nghĩ. Tại Uyển thành, chẳng lẽ y nói lúc mình cùng Hách Liên Chi uống rượu. Tiểu Nguyệt bỗng nhiên sáng tỏ, đột nhiên nhớ tới đêm đó, thoáng nhìn thấy con ngươi sắc bén trong lúc đó, bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Vân Tử Liệt khẳng định: "Đêm đó trên cây quả nhiên là ngươi."
Vân Tử Liệt không có gật đầu, nhưng nhẹ nhàng nở nụ cười, tiện tay rút ra bội kiếm bên hông, bóng dáng nhảy lên, nhẹ nhàng đáp xuống bãi đất trống bên hồ, tiêu sái cầm kiếm mà đứng, đối với Tiểu Nguyệt ung dung cười, không nói gì, tay trái đưa lên hai ngón tay, đưa về phía xa, tay phải cầm kiếm theo thân hình vừa động mà bắt đầu múa. Kiếm khí xẹt qua trời đêm, hiện lên một đạo hàn quang, theo kiếm khí y thấp giọng ngâm:
"Say khướt khêu đèn ngắm kiếm, mộng về còi rúc liên thanh."
Thân hình xoay nghiêng ra, tay áo bay bay, mũi kiếm nhè nhẹ chỉ về phía trước, tiếp tục mở miệng:
"Tiệc mở lộc khao đều quân tướng, đàn sáo lừng vang khúc quân hành.
Sa trường thu điểm binh.”
Nháy mắt thân thể lại nghiêng tới trước, chân nhẹ nhàng nhón, ánh sáng trên kiếm hiện lên, cúi lưng đâm về trước lại tiếp:
"Ngựa tựa Đích Lư lao vút, cung như sấm sét đùng hoành.”
Nhẹ nhàng run run thân kiếm, một thanh âm trầm ấm êm tai, lật nghiêng một cái, thân thể cong cong, nằm trên mặt đất lát đá mũi kiếm chỉ xéo lên trên:
"Phù tá giúp vua thu đất cũ, để ngàn thu chói lọi thanh danh.
Tiếc thay! Tóc đã bạc nhanh!”
Tiểu Nguyệt không khỏi sửng sốt, đây là những động tác chính mình múa kiếm vào đêm đó, cơ hồ giống nhau như đúc. Vân Tử Liệt xoay người nhảy lên, tư thế tiêu sái phiêu dật, kỳ thật tính ra, Vân Tử Liệt múa so với Tiểu Nguyệt thì thông thạo hơn rất nhiều, mà cùng một kiếm pháp, y múa lại càng thêm phần phóng khoáng. Thân thể Vân Tử Liệt nhoáng lên một cái, kích động tiến lên giữa đình, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tiểu Nguyệt nói: "Ngay tại đêm đó, ta liền không quên được ngươi. Cũng là đêm đó, ta mới biết được, hoá ra thật sự có một thiếu nữ trác tuyệt như ngươi"
Giọng nói của y rất trầm thấp, tràn đầy tình cảm, Tiểu Nguyệt không khỏi có chút đỏ mặt, ánh mắt không dám nhìn thẳng y: "Một khi đã vậy, ngươi và ta cũng miễn cưỡng xem như bạn cũ gặp lại. Đến đây, tối nay ta với ngươi say sưa một trận chứ”
Vân Tử Liệt nở nụ cười, tiện tay thu bội kiếm, ngồi đối diện Tiểu Nguyệt,Tiểu Nguyệt bưng ly rượu nói: "Chén này kính ngươi, ngươi là người anh hùng khiến ta bội phục"
Vân Tử Liệt cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch: "Ta là anh hùng, thế thì ngươi là mỹ nhân, như vậy ngươi và ta rất thuận tai "
Tiểu Nguyệt nhất thời cảm thấy tâm tình hôm nay thật tốt, giống như toàn bộ ưu phiền đều có thể bỏ lại sau đầu, mang theo tâm tình hôm nay có rượu ta say đã, ngày mai buồn đến ngày mai lo. Nghe được Vân Tử Liệt nói, Tiểu Nguyệt không khỏi nở nụ cười: "Ngươi nói ta là mỹ nhân không đúng chút nào, tuy gặp không nhiều lắm nhưng ngày ấy lúc tiến cung, khi đó chỉ nhìn sơ qua, Chiêu vương cung của ngươi quả thực xứng danh là ba nghìn giai lệ, mỹ nữ như mây. Bậc tư sắc như ta chỉ sợ làm cái đuôi cũng không đủ trình độ."
Vân Tử Liệt hơi nhíu mi, rất thành thật đáp: "Trong lòng ta, chỉ có ngươi mới có thể xưng là mỹ nhân"
Tiểu Nguyệt lắc đầu, chỉ vào y nói: "Chuyện này có thể chứng minh, ngươi xem mỹ nhân quá nhiều, thẩm mỹ đã kiệt sức"
"Thẩm mỹ đã kiệt sức, là ý gì?"
Vân Tử Liệt buồn bực hỏi, Tiểu Nguyệt tay phải cầm bình, rót đầy hai ly rượu, hướng Vân Tử Liệt đưa một chén, hai người uống sạch rượu trong cốc, Tiểu Nguyệt mới nói: " “Thẩm mỹ đã kiệt sức” là một thuật ngữ mỹ học. Nói đơn giản, hứng thú đối với mỹ nhân giảm mạnh, không sinh ra mỹ cảm nữa, thậm chí cảm thấy chán ghét, mất đi hứng thú, ngược lại đối người bình thường lại hứng thú thật lớn, giống như hiện tại ngươi và ta"
Vân Tử Liệt nghe đến đó, cười ha ha: "Ta không thể không nói, Tiểu Nguyệt ngươi thật sự rất thú vị, không có chút tính cách riêng biệt mà nữ nhân nên có, rất bình tĩnh lạnh nhạt "
Tiểu Nguyệt nhìn hắn nói: "Sao, thế ngươi cho rằng nữ nhân nên có tính cách riêng biệt gì?"
Vân Tử Liệt nói: "Ôn nhu như nước, chim nhỏ nép vào người"
Tiểu Nguyệt châm chọc cười giễu: "Ta nhớ trong hậu cung khổng lồ của ngươi, nữ nhân có tính cách riêng biệt như vậy, hẳn là chỗ nào cũng có đi"
Vân Tử Liệt nói: "Đây cũng là điều ta nghĩ mãi cũng không ra, từ khi gặp ở Uyển thành, dường như ta chỉ còn hứng thú với ngươi thôi"
Tiểu Nguyệt đột nhiên nhớ tới chuyện tình bảy năm trước, bất giác cười nói: "Kỳ thật ta và ngươi không phải chỉ thấy tại Uyển thành "
Vân Tử Liệt nghi hoặc nhìn nàng nói: "Không có khả năng, nếu ta đã thấy ngươi, tin tưởng sẽ không dễ dàng quên, ngươi không phải một cô gái khiến người ta dễ dàng quên"
"Cô gái…" Tiểu Nguyệt cúi đầu khẽ cười, chính mình khi đó không thể xem là cô gái được. Lại lấy rượu đang cầm trong tay uống, cồn chảy xuống cổ họng có một loại nhiệt cay ấm áp. Vân Tử Liệt lặng lẽ đánh giá Tiểu Nguyệt, tối nay Tiểu Nguyệt rất khác, bỏ đi nhàn nhạt u buồn, phơi lộ ra một loại phóng khoáng cùng thoải mái khó có được, khiến cho chân mày khóe mắt của nàng đều mang ý cười nhàn nhạt, không thể nói khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng có sự tao nhã riêng biệt, trong mắt lóe ra cơ trí nhạy cảm, con ngươi lưu chuyển như ẩn chứa tràn đầy trí tuệ trong đấy, phong phú khiến người ta muốn không ngừng tìm tòi. Chẳng lẽ y thật sự đã từng gặp nàng sao, không thể nào, nếu thấy qua, chính mình sao có thể bỏ qua nàng lâu như vậy.
Nghĩ đến đây, Vân Tử Liệt cười nói: "Hẳn không chỉ uống vào mấy chén này ngươi đã say rồi đi"
Tiểu Nguyệt quả thật cảm thấy có chút say, ý thức có chút mông lung, tâm tình lại càng thoải mái, nói ra thì tửu lượng của mình thật tệ, vì thế cười sảng khoái đáp: "Đúng vậy, ta hơi say rồi, bất quá vẫn còn tốt. Ngươi nói xem, chẳng phải uống rượu mà uống không say thì không còn ý nghĩa nữa ư. Đến đây, uống nào, tối nay cứ uống thoải mái"
Vân Tử Liệt không khỏi lắc đầu bật cười, cầm lấy bầu rượu lại rót hai chén, Tiểu Nguyệt cũng thoải mái uống một hơi cạn sạch. Con ngươi Vân Tử Liệt chớp lóe, lại rót đầy ly cho nàng, Tiểu Nguyệt vẫn ai đến cũng không cự tuyệt, cứ như vậy qua mấy ly, Tiểu Nguyệt có chút say, mắt lờ đờ mông lung, ý thức có chút mơ hồ rõ ràng, chỉ vào Vân Tử Liệt khanh khách nở nụ cười: "Ngươi biết không, ngươi thật sự là nam nhân đẹp nhất ta thấy ở đây đấy. Không, phải nói, ở hiện đại ngươi cũng không tồi chút nào, so với sao Hàn còn đẹp hơn...... "
Tiểu Nguyệt nói nhỏ, nói những lời mà Vân Tử Liệt hoàn toàn nghe không hiểu lắm, nói thầm xong, Tiểu Nguyệt im lặng nhìn Vân Tử Liệt nửa ngày, thấp giọng thì thào: "Thật ra nhìn kỹ như vậy, ngươi và Tử Xung thật sự có chút giống nhau"
Sắc mặt Vân Tử Liệt bất giác trầm xuống, con ngươi hiện lên một tia lạnh lẽo: "A...! Ta vẫn không biết ta và hắn còn có điểm giống nhau"
Tiểu Nguyệt nở nụ cười, vừa cẩn thận quan sát y trong khoảng khắc rồi mới nói: "Ngươi nhìn đi, là vậy này, khi ngươi nhíu mày, khóe mắt sẽ hơi hơi xếch lên, Tử Xung cũng luôn như vậy"
Vân Tử Liệt trừng mắt nàng, cúi đầu, giọng nói có hơi u ám: "Nhớ đến hắn rồi ư”
Trong giọng nói ẩn chứa nồng đậm ghen tuông, chỉ là Tiểu Nguyệt dường như nghe không hiểu, mắt Tiểu Nguyệt rời khỏi mặt Vân Tử Liệt, nghiêng đầu hướng bên ngoài hồ nước, sững sờ nhìn nửa ngày mới từ từ nói: "Đúng rồi! Nơi này nhìn thật sự rất giống học viện Phong Hoa. Khi đó cũng vào mùa sen nở rộ, buổi tối ta sẽ cùng hắn chèo một cái thuyền nhỏ du đãng trên hồ, rất mát và dễ chịu, còn có sen bao phủ đầy người nữa, khi đó ánh trăng cũng giống như hôm nay, đẹp như vậy....."
Tiểu Nguyệt nói xong, đầu chậm rãi gục xuống bàn đá, Vân Tử Liệt không khỏi phẫn nộ cực kỳ. Bình thường nhìn nàng trông rất bình tĩnh, tựa như đã sớm quên Vân Tử Xung là ai, nhưng hoá ra hoàn toàn không phải vậy, trong lòng nàng vẫn nhớ rõ Vân Tử Xung, thậm chí từng chút hồi ức bên hắn cũng không hề quên. Phẫn nộ rất nhiều, Vân Tử Liệt cũng cảm thấy rất thất bại, y cùng nàng, thời gian ở bên nàng so với nàng cùng Vân Tử Xung chỉ sợ một chút cũng không bằng, bản thân cuối cùng vẫn thua thời gian bảy năm. Thế nhưng Vân Tử Liệt tin rằng sau này sẽ có vô số bảy năm, nàng sẽ cùng mình trải qua.
Vân Tử Liệt nhìn Tiểu Nguyệt giống như đã ngủ mất, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhắm, cái mũi thẳng in xuống một cái bóng mờ xinh xắn bên cạnh, môi đỏ mọng khẽ nhếch, tuy nhìn qua vẫn có chút ngây ngô, nhưng vẫn lại gợi lên cảm tình cuồn cuộn trong lòng Vân Tử Liệt.Trong mắt Vân Tử Liệt hiện lên một tia sắc bén kiên quyết, thầm nghĩ, có lẽ mau chóng để nàng hoàn toàn thuộc về mình mới đúng là thượng sách. Vân Tử Xung và Hách Liên Chi giống như đã nhanh đến Tinh Thành, mà nay Tiểu Nguyệt say rượu nói ra những lời chân thật, làm Vân Tử Liệt biết rõ, trong lòng nàng vẫn nhớ kỹ Vân Tử Xung. Việc này có lẽ là biến cố mà chính mình không đoán được, mà điều y ghét nhất là biến cố, toàn bộ đều nắm giữ mới đúng là nguyên tắc của Vân Tử Liệt.
Nghĩ đến đây, vẫy tay, rất nhanh hai cung nhân cung kính tiến vào, Vân Tử Liệt nói: "Đem Vương Phi đỡ đến tẩm điện của ta nghỉ ngơi, bổn vương sau đó sẽ đến."
Hai cái cung nhân đáp ứng một tiếng, một trái một phải nâng Tiểu Nguyệt, cẩn thận thối lui ra ngoài, mà Vân Tử Liệt ngồi ở đình, mãi đến khi bóng dáng Tiểu Nguyệt biến mất ở trên đường mòn, mới hô: "Tử Nguyệt"
Bóng dáng Tử Nguyệt rất nhanh hiện ra tại bậc thang, Vân Tử Liệt đứng dậy lui vài bước nói: "Vân Tử Xung cùng Hách Liên Chi còn có mấy ngày sẽ đến? "
Tử Nguyệt thấp giọng nói: "Đã đến Tấn Thành, đoán chừng còn có ba ngày sẽ đến Tinh Thành"
Vân Tử Liệt sửng sốt nói: "Nhanh như vậy"
Tử Nguyệt cung kính nói: "Bọn họ không nghỉ, kiên trì chạy suốt ngày đêm, cho nên nhanh rất nhiều"
Vân Tử Liệt lạnh lùng hừ một tiếng: "Ta biết rồi, ngươi đi xuống đi, tiếp tục phái người theo dõi bọn họ"
Tử Nguyệt vẫn không động, Vân Tử Liệt liếc nàng một cái nói: "Thế nào, còn có việc?"
"Hoàn Thải các tỷ tỷ Mị Cơ phu nhân đến đây, nàng muốn để tỷ tỷ nàng tiến cung với nàng một thời gian"
Vân Tử Liệt nhướng mày không kiên nhẫn khoát tay nói: "Những chuyện vụn vặt không cần đến hỏi ta, lui xuống đi"
Tử Nguyệt cúi đầu đáp ứng một tiếng, lui xuống, Vân Tử Liệt thầm nghĩ, nữ nhân quá nhiều dường như cũng không phải chuyện tốt, thật sự rất phiền toái. Sự thực thì nếu chỉ có mình Tiểu Nguyệt cũng rất không tồi, nàng còn hơn những nữ nhân tục tằng kia mấy ngàn mấy vạn lần. Nghĩ đến đây, Vân Tử Liệt không khỏi dâng lên nhớ nhung, bóng dáng chớp lóe, liền biến mất ở đường mòn tại hoa viên.
Chiêu vương tẩm điện, đại điện rộng lớn đèn đuốc sáng trưng, từng tầng màn che đã buông xuống, đèn cung đình sáng ngời chiếu vào từng tấm màn, một thoáng ái muội tựa như ảo mộng. Vân Tử Liệt vẫy lui cung nhân, cất bước tiến vào tẩm điện, nghênh diện có một cỗ hương vị Long Đản, ôn hòa mà lững lơ, giường rồng trên tẩm điện rộng rãi, màn lụa buông xuống, hai bên có hai ngọn nhợt nhạt, xuyên thấu qua ánh sáng, có thể thấy trên giường giai nhân đang nằm nghiêng người.
Vân Tử Liệt cẩn thận đẩy ra màn lụa, áo ngắn của Tiểu Nguyệt đã cởi ra, chỉ mặc áo che qua ngực váy dài, lộ ra đầu vai tuyết trắng mượt mà, cùng gáy ngọc nhỏ dài, ở dưới đèn trắng như ngọc, cơ hồ nhìn không thấy lỗ chân lông, làn da nhẵn nhụi như dương chi bạch ngọc cực phẩm. Vân Tử Liệt cảm giác trong lòng một trận nóng ran xôn xao, thân thể cực kỳ thành thực nổi lên phản ứng, nàng quay người vào trong ngủ, càng có vẻ mờ ảo linh lung, rất mị hoặc. Vân Tử Liệt cúi đầu nở nụ cười, nhẹ nhàng ngồi ở bên giường, đem thân thể Tiểu Nguyệt cẩn thận xoay ra ngoài, nàng ngủ cực kỳ say, cho dù động như vậy, cũng không thể làm tỉnh nàng, chỉ theo lực đạo của Vân Tử Liệt mà chuyển người lại, mặt hướng ra ngoài tiếp tục ngủ.
Dưới đèn ngắm mỹ nhân, thật sự có cảm giác rất thoải mái, mặt mày nhu hòa, môi đỏ mọng hơi vểnh lên, giờ phút này Tiểu Nguyệt, có chút giống như trẻ con. Vân Tử Liệt hơi cúi đầu, chậm rãi tiến gần, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, đang định tiếp tục thì ánh mắt lướt qua lòng nàng, không khỏi sửng sốt, thứ này làm sao có thể ở trên người nàng.
Tác giả :
Hân Hân Hướng Vinh