Hành Trình Nắm Giữ Nguyệt
Chương 26: Khúc biệt ly
Hôm sau, Tiểu Nguyệt đi theo Kỷ Thanh Sơn và Tố Nương trở về Kỷ gia thôn, tuyết rơi xuống trọn vẹn một đêm, đến lúc trời tờ mờ sáng mới ngừng lại, ngay cả như vậy, bởi vì nhiệt độ không thấp nên cũng không hề để lại dấu vết gì, thật khác xa trong trí nhớ của nàng. Nhớ rõ ở thành phố mình thời hiện đại, sau mỗi lần tuyết rơi, đều là thời điểm mà bản thân thích nhất, từ cửa kính nhìn ra ngoài, mọi thứ trong tiểu viện của ông nội trong nháy mắt như biến thành màu trắng, bậc thang trắng, tường vây trắng, mặt đất trắng, thậm chí cây ngân hoa trong viện cũng biến thành màu trắng.
Thường khi đó, mình sẽ cùng ông nội cầm xẻng đi gạt tuyết đọng, sau cùng đem tuyết đọng xếp thành một người tuyết thật to, để gác trong viện, tựa như một cảnh vệ đứng thẳng. Nơi đó nhiệt độ rất thấp, cảnh vệ đắp xong thường khoảng một tháng sau mới có thể dần tan hết, Tiểu Nguyệt không khỏi có chút xuất thần, thật không biết hiện giờ ông nội ra sao.
Bên tai truyền đến tiếng thở dài nhẹ nhàng, Tiểu Nguyệt quay đầu, Lý Tố Nương đang thu thập y phục trước kia, phần nhiều là của mình cùng Hổ Tử trước đây, hiện tại xem ra đều rách nát cũ kĩ. Lý Tố Nương cầm chiếc quần đầy vụn vá mà thở dài, quần rất nhỏ, Tiểu Nguyệt còn nhớ rõ, lần đầu tiên mình nhìn thấy Hổ Tử, khi đó hắn mặc chiếc quần kia. Lý Tố Nương ngẩng đầu nhìn Tiểu Nguyệt liếc mắt một cái nói: "Không biết ca ca con ở đấy hiện giờ ra sao rồi, nghe nói mùa đông nơi đấy cực kỳ lạnh, không biết mấy bộ y phục bằng da nương nhờ người ta đưa giúp, ca ca con có nhận được......"
Giọng điệu chầm chậm ôn nhu, lại làm hốc mắt Tiểu Nguyệt không khỏi chua xót nóng lên, đi tới ôm cổ Lý Tố Nương nhẹ nhàng nói: "Người yên tâm, ca ca hiện giờ là Đại tướng quân, ở tại thành thủ trong phủ, mặc quan phục tướng quân, ra ngoài đều có hạ nhân hầu hạ, làm sao còn có thể lạnh. Qua vài ngày, con đưa Minh Tuệ đến nhìn ca"
Nhắc tới Minh Tuệ, Lý Tố Nương lại thở dài nói: "Minh Tuệ, cô gái này rất tốt, trước kia thường xuyên đến chỗ ca ca con chơi đùa, đáng yêu xinh đẹp, đúng là ca ca con không có phúc khí này......"
Giọng điệu đột nhiên dừng lại, có chút ngẹn ngào khó thể phát hiện, Tiểu Nguyệt yên lặng không nói gì, Lý Tố Nương lặng lẽ chùi khóe mắt, quay đầu nhìn Tiểu Nguyệt, tay có chút thô mơn trớn khuôn mặt Tiểu Nguyệt, thấp giọng nói: "Ca ca con đành như vậy, nhưng chung quy vẫn là đấng nam nhi, nương hiện tại chỉ hi vọng con có thể bình an khoái hoạt, con......"
Nói tới đây, có chút thốt không lên lời, Lý Tố Nương cảm thấy được một sự vô lực dần dâng tràn trong lòng, chuyện Hổ Tử chính phu thê mình còn không biện pháp, huống chi nha đầu này a, lại thở dài, yên lặng cúi đầu không nói chuyện. Tiểu Nguyệt cũng có chút khổ sở, đứng lên nhìn sân bên ngoài, Kỷ Thanh Sơn đang cẩn thận đem những dược liệu trước kia chôn dưới đất bảo tồn đào lên, đào từng khối rồi từng khối, ánh mặt trời đã phá mây mà ra, chiếu vào trong tiểu viện, rọi trên người Kỷ Thanh Sơn có vẻ tang thương.
Tiểu Nguyệt không khỏi cúi đầu nói khẽ: "Nương, con lên núi một chút"
Lý Tố Nương hiển nhiên vẫn chìm đắm trong tâm sự của mình, chỉ gật đầu ừ một tiếng. Cho dù tuyết đã ngừng rơi lâu như vậy, không khí cũng không tính rét buốt, chỉ có chút lạnh thấu xương. Tiểu Nguyệt kéo kéo lại áo lông cáo trên người, toàn thân màu trắng, chỗ cổ áo có viền một vòng ngọc màu lam nhạt, rất tốt nhưng cũng rất xa xỉ, những thứ này cho tới giờ đều do Vân Tử Xung đưa tới, thậm chí cả đôi giày dưới chân mình cũng vậy.
Tiểu Nguyệt lên núi bên trái, đường núi có chút trơn ẩm, bất quá cây cối hai bên không trần trụi, đã có chút mầm xanh nhú lên, vẫn đứng thẳng ở giữa núi rừng, tựa như tự hào chứng minh mình không giống với đám cây kia. Trong rừng cây bạch quả, lá cây cũng không rụng sạch, chạc cây màu xanh đen như tô thêm vẻ đẹp cho phiến lá vàng óng, xa xa nhìn lại trông như một con Hồ Điệp đang chơi đùa quanh chạc cây. Ánh mặt trời xuyên thấu qua chạc cây chiếu vào trên đường, có chút ấm áp sặc sỡ.
Tiểu Nguyệt còn nhớ rõ lần đầu tiên mình đến nơi này, hình như là Hổ Tử nắm tay mình, tay kia mang theo vết chai nhỏ, vô cùng ấm áp, đến nay tựa như vẫn còn có thể cảm nhận được. Giữa sườn núi có tảng đá lớn, bị nước tuyết cọ rửa trở nên sáng loáng sạch sẽ, bên cạnh là hố săn đã hoang phế từ lâu, từ phía trên nhìn xuống cả hố toàn là lá rụng. Tiểu Nguyệt ngồi trên tảng đá, nghiêng tai lắng nghe, gió núi mơn trớn lá cây tạo ra thanh âm, dị thường êm tai.
Nửa ngày có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, Tiểu Nguyệt cực kỳ kinh ngạc, đứng lên quay đầu nhìn lại, không khỏi nhảy dựng, thực sự là y. Tiểu Nguyệt bỗng dưng nhớ lại, đêm qua ở Trà Hương viên đối diện với đôi mắt sắc bén tựa như đã từng quen biết kia, hoá ra chính là y, có lẽ đêm qua người đến người đi, vì che dấu tai mắt người, cố ý cải trang thành bộ dáng kia, chính mình vậy mà quên.
Thời gian trôi mau, nhoáng lên một cái bảy năm đã qua, năm tháng giống như cố ý ưu đãi y, trên khuôn mặt kia không hề lưu lại một tia tang thương, ngược lại, thời gian lắng đọng trên đấy như một vò rượu ủ lâu, càng lâu lại càng thơm. Đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm mình, mang theo một tia vui sướng và ôn nhu mà nàng không thể lý giải, đáy mắt vẫn có lệ khí, bị ánh sáng trên đường hắt vào trở nên mơ hồ vô cùng.
Vân Tử Liệt cũng không nghĩ tới, mình nhất thời hứng khởi, vậy mà có vận khí tốt như vậy. Vốn đến nơi này, đột nhiên nhớ tới chuyện tình bảy năm trước, mới thuận tiện tới đây đi dạo, không ngờ thế mà gặp được nàng. Đây dường như là lần đầu tiên mình nhìn thấy nàng vào buổi sáng, không có ánh trăng che, không có ngọn đèn dầu, cứ như vậy mà nhìn rõ nàng. Nhìn kỹ nàng, ngũ quan không xem như tuyệt sắc, mặt mày tuấn tú, mũi thẳng, đôi môi đỏ mọng, khóe miệng hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện đáng yêu khẽ cười. Ánh mắt nàng rất lớn, trong veo lại sáng ngời, sóng mắt lưu chuyển đầy linh khí, mặc trên người một bộ áo lông cáo quý báu, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn giữa lớp lông tơ tựa như ảo mộng.
Bất quá rất kỳ quái, sáng sớm như vậy, nàng một mình tới nơi này làm gì, đối diện thật lâu sau, Vân Tử Liệt tà tà cười nói: "Ta không biết sáng sớm lại có diễm ngộ như thế, chẳng lẽ ngọn núi này lại có yêu tinh"
Tiểu Nguyệt không khỏi bật cười, những lời này tựa như rất quen thuộc a, thật không ngờ, Chiêu vương nghiêm túc như vậy là có tưởng tượng không thực tế như thế, con ngươi Tiểu Nguyệt ẩn hiện lên ý cười nói: "Công tử đùa cợt, theo tiểu nữ nhìn, so ra thì công tử càng giống yêu tinh hơn”
Vân Tử Liệt nở nụ cười đáp: "Mặc kệ ai là yêu tinh, hẹn gặp không bằng ngẫu nhiên gặp, ngươi và ta đều một mình một người, không bằng làm bạn đi dạo, Nghiêu sơn sau khi tuyết rơi thật đúng là thanh tao"
Tiểu Nguyệt hơi chút do dự, ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời còn rất sớm, lại gật đầu đáp ứng, với lại mình cũng cần tìm hiểu mục đích y tới đây. Hai người theo phía bên phải đi, con đường này có vẻ bằng phẳng, Tử Nguyệt vô thanh vô tức đi xa xa ở phía sau, con người đảo qua Tiểu Nguyệt, có chút phức tạp khó có thể nói lên lời. Ánh mắt Vân Tử Liệt đánh giá giai nhân bên người, cứ sóng vai vậy mà đi, bước chân ung dung, khí chất bình tĩnh, vóc người tuy cao gầy, nhưng nhìn qua lại dị thường đơn bạc và gầy yếu, dáng vẻ mang chút phong tình yếu ớt của cây liễu. Dù sao tuổi nàng vẫn còn nhỏ, không thể nào so sánh với những nữ tử trong cung mình, thế nhưng lại khiến Vân Tử Liệt có một loại xúc động, muốn đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực sủng ái thương tiếc.
Đương nhiên, Vân Tử Liệt biết nàng kỳ thật không hề yếu ớt, nghĩ đến kiếm pháp xinh đẹp dưới ánh trăng kia, cùng Ngu Cơ độc nhất vô nhị trên đài kia, không khỏi mỉm cười nói: "Không biết mới sớm tinh mơ, ngươi lên núi làm gì, sao chỉ có một thân một mình"
Tiểu Nguyệt dừng bước, nghiêng đầu đánh giá y, ánh mắt chuyển động, đáp lại: "Nghe giọng nói công tử dường như không phải người Nguyệt Thành, dường như là từ phương Bắc tới, tiểu nữ cũng không hiểu, sáng sớm ngươi lên núi có dụng ý gì"
Đem vấn đề y chang đá cho Vân Tử Liệt, có thể thấy được nàng phản ứng nhạy bén, thông tuệ phi thường, Vân Tử Liệt đùa bảo: "Nói không chừng, ta vì biết sáng sớm có thể gặp được giai nhân nên mới đến"
Giai nhân Tiểu Nguyệt không khỏi bật cười, ánh mắt quét mắt Tử Nguyệt phía sau nói: "Cùng nha đầu của người so sánh, tiểu nữ chỉ có thể xem như vụng về, người nói giai nhân ở nơi nào"
Vân Tử Liệt nói: "Giai nhân tuyệt đại, tuyệt đại giai nhân, chỉ nhìn hời hợt sao mà thành, muốn phải xem cảm giác. Trong mắt ta, thiên hạ này người được xưng tụng giai nhân, duy chỉ có ngươi mà thôi"
Ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tiểu Nguyệt, làm Tiểu Nguyệt không khỏi cả kinh, không ngờ trượt chân, suýt nữa ngã sấp xuống, một cánh tay đúng lúc đỡ eo nàng, mới làm Tiểu Nguyệt may mắn thoát nạn. Bàn tay bên hông ôm thật chặt, khít khao vô cùng, Tiểu Nguyệt vùng vẫy hai lần, lại tránh thoát không, có chút buồn bực ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt mang theo vui sướng cùng chiếm hữu bá đạo của Vân Tử Liệt, khiến Tiểu Nguyệt âm thầm kinh hãi. Tiểu Nguyệt không khỏi có chút hoảng hốt, rốt cuộc hiểu rõ, bản thân không biết lượng sức, nam nhân này có bao nhiêu nguy hiểm, chính mình nhất thời lại quên mất.
Âm thầm bảo chính mình thả lỏng, chậm rãi nhấn giọng, khẽ nói: "Cám tạ ngươi giúp đỡ, có thể buông tay"
Vân Tử Liệt trong mắt thoáng qua ý cười, không chỉ không buông ra, ngược lại đầu càng hạ thấp xuống, môi mỏng cùng Tiểu Nguyệt chỉ còn một khoảng cách ái muội, Tiểu Nguyệt thậm chí có thể cảm giác được rõ ràng hơi thở nóng của y. Má nàng nháy mắt đỏ lên, bối rối tức giận trong mắt rốt cuộc khó có thể che dấu, Vân Tử Liệt không khỏi nhẹ nhàng nở nụ cười, môi mỏng lướt qua má Tiểu Nguyệt, dừng ở bên tai xinh xắn của nàng, thấp giọng nói: "Như thế nào giận rồi, lúc này xem ra, mới có vài phần bộ dáng của tiểu nha đầu. Ở trước mặt ta đừng cố tránh né ta, điều này ngươi cần nhớ kỹ, lần này tạm tha cho ngươi, xem như lễ gặp mặt ta tặng nàng"
Nói xong buông Tiểu Nguyệt ra, Tiểu Nguyệt thối lui một bước đứng vững thân hình, phẫn nộ trợn mắt nhìn y nói: "Các hạ thật sự không quân tử, chỉ mong về sau không gặp lại ngươi nữa, cáo từ"
Dứt lời lập tức quay người vội vã xuống núi, Vân Tử Liệt nhìn bóng dáng màu trắng từ từ biến mất trên đường, mới nhẹ nhàng bật cười, tiếng cười khoái hoạt rõ ràng mà thoải mái, nâng lên tay trái đặt trên mũi, một mùi thuốc xâm nhập trái tim, đặc biệt khiến người khó quên, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết nói: "Chỉ sợ nguyện vọng này của ngươi vĩnh viễn cũng không thực hiện được, rất nhanh ngươi cũng sẽ bị ta ôm vào ngực mặc sức mà yêu thương. Ngươi là của ta".
Tử Nguyệt lặng lẽ đánh giá Vương gia nhà mình, không khỏi có chút ảm đạm, từ nhỏ đi theo y, so với chính y còn hiểu hơn, tình cảnh vừa rồi, thậm chí trong mấy tháng gần đây, Tử Nguyệt rốt cục hiểu rõ, Vương gia đã động tâm với tiểu nha đầu kia, không cần nguyên nhân gì khác, một nguyên nhân đơn giản nhất, y ngắm nhìn theo hướng nàng rời đi. Tử Nguyệt không khỏi có chút ghen tị, luận tư sắc, luận dáng người, nha đầu này đích xác kém cỏi ghê gớm, mà chỉ là một tiểu nha đầu, trúc trắc cực kỳ, thật không hiểu rốt cuộc Vương gia thích nàng ở điểm nào.
Vân Tử Liệt trầm tư nửa ngày chân mày nhíu lại nói: "Tử Nguyệt chúng ta trở về, ta muốn xây dựng thêm Quan Hà cung, tặng Vương Phi của ta một món đại lễ tân hôn"
Tử Nguyệt không khỏi thất kinh, Quan Hà Cung chưa đủ xa hoa sao, hiện giờ còn xây dựng thêm, chưa từng thấy qua một Chiêu vương lý trí lại tiết kiệm lại như vậy. Đấy là Tư Mã Minh Tuệ chưa gả, nếu gả đến chỗ Chiêu vương cung, Tử Nguyệt có thể thấy trước kết cục thê lương của mỹ nữ trong Chiêu vương.
Tiểu Nguyệt xuống núi sau liền cùng vợ chồng Kỷ Thanh Sơn trở về Nguyệt Thành, mãi đến khi ngồi ở trên giường trong Cúc Nguyệt các, Tiểu Nguyệt mới cảm giác bối rối trong lòng bình tĩnh lại. Chính nàng vẫn không cách nào vượt qua, đối mặt với Vân Tử Liệt nàng luôn sợ hãi, không biết vì sao, từ bảy năm trước mình liền vô cùng sợ y, trong mắt y ẩn chứa sự tàn nhẫn, khiến người ta không rét mà run.
Vân Tử Xung đẩy cửa hành lang đi tới, sờ sờ cái trán và đôi má của nàng hỏi: "Đi núi lạnh phải không? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy"
Tiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Ngươi có từng thấy Chiêu vương không?"
Vân Tử Xung đáp: "Không có, bất quá mọi người đều nói y tuấn tú không giống nam tử, như thế nào, sao hôm nay lại hỏi việc này?"
Tiểu Nguyệt yếu ớt nói: "Ta có chút lo lắng thay Minh Tuệ, Chiêu vương cho dù hời hợt, nhưng Chiêu vương cung của y mỹ nữ như mây, mà thủ đoạn lại tàn nhẫn nổi danh. Minh Tuệ gả đi, không có thân nhân bằng hữu có thể dựa vào, nếu y khi dễ Minh Tuệ thì nên làm gì bây giờ"
Vân Tử Xung sắc mặt có chút tối lại, trầm mặc nửa ngày mới nói: "Tuy nghe nói Chiêu vương vô tình lãnh khốc, nhưng Chu Nhược lại nói biểu ca nàng rất ôn hòa, có thể thấy được lời đồn thường không thể tin, ngươi đừng lo lắng"
Tiểu Nguyệt nói: "Chu Nhược, ngươi gặp nàng lúc nào, đã mấy tháng rồi không thấy nàng, tính tình của nàng trái lại cùng Minh Tuệ có vài phần tương tự, vô tư hồn nhiên "
Con ngươi Vân Tử Xung chợt lóe đáp: "Nàng hiện giờ ở kinh thành, cùng phụ thân nàng tới kinh phụ trợ công việc hòa thân "
Tiểu Nguyệt gật gật đầu, Vân Tử Xung sờ sờ tóc nàng nói: "Lần này ngươi cùng ta vào kinh, đồng ý không"
Trong giọng nói có chút do dự không xác định, Tiểu Nguyệt nói: "Đương nhiên, Minh Tuệ dù sao phải xuất giá từ kinh thành, ta muốn đích thân đưa nàng, chúng ta đã thân nhau mấy năm rồi"
Chậm rãi ngẩng đầu thấy cửa sổ mở ra, một trận gió nhẹ thổi qua, bức rèm che ở trên cửa leng keng âm vang, giống như âm thanh của giọt mưa rơi vào lá sen, càng giống một khúc nhạc u sầu triền miên, Tiểu Nguyệt giơ tay chỉ bức rèm che nói: "Ngươi dựa theo cái này, làm tinh xảo hơn một chút đưa cho Minh Tuệ, nàng luôn yêu thích không rời bức rèm này"
Vân Tử Xung nhẹ nhàng gật đầu: "Được"
Thư phòng trong khoảng khắc lặng im, gió nhẹ gợi thanh âm của bức rèm, tựa như một khúc hát ly biệt đau lòng.
_________________
Thường khi đó, mình sẽ cùng ông nội cầm xẻng đi gạt tuyết đọng, sau cùng đem tuyết đọng xếp thành một người tuyết thật to, để gác trong viện, tựa như một cảnh vệ đứng thẳng. Nơi đó nhiệt độ rất thấp, cảnh vệ đắp xong thường khoảng một tháng sau mới có thể dần tan hết, Tiểu Nguyệt không khỏi có chút xuất thần, thật không biết hiện giờ ông nội ra sao.
Bên tai truyền đến tiếng thở dài nhẹ nhàng, Tiểu Nguyệt quay đầu, Lý Tố Nương đang thu thập y phục trước kia, phần nhiều là của mình cùng Hổ Tử trước đây, hiện tại xem ra đều rách nát cũ kĩ. Lý Tố Nương cầm chiếc quần đầy vụn vá mà thở dài, quần rất nhỏ, Tiểu Nguyệt còn nhớ rõ, lần đầu tiên mình nhìn thấy Hổ Tử, khi đó hắn mặc chiếc quần kia. Lý Tố Nương ngẩng đầu nhìn Tiểu Nguyệt liếc mắt một cái nói: "Không biết ca ca con ở đấy hiện giờ ra sao rồi, nghe nói mùa đông nơi đấy cực kỳ lạnh, không biết mấy bộ y phục bằng da nương nhờ người ta đưa giúp, ca ca con có nhận được......"
Giọng điệu chầm chậm ôn nhu, lại làm hốc mắt Tiểu Nguyệt không khỏi chua xót nóng lên, đi tới ôm cổ Lý Tố Nương nhẹ nhàng nói: "Người yên tâm, ca ca hiện giờ là Đại tướng quân, ở tại thành thủ trong phủ, mặc quan phục tướng quân, ra ngoài đều có hạ nhân hầu hạ, làm sao còn có thể lạnh. Qua vài ngày, con đưa Minh Tuệ đến nhìn ca"
Nhắc tới Minh Tuệ, Lý Tố Nương lại thở dài nói: "Minh Tuệ, cô gái này rất tốt, trước kia thường xuyên đến chỗ ca ca con chơi đùa, đáng yêu xinh đẹp, đúng là ca ca con không có phúc khí này......"
Giọng điệu đột nhiên dừng lại, có chút ngẹn ngào khó thể phát hiện, Tiểu Nguyệt yên lặng không nói gì, Lý Tố Nương lặng lẽ chùi khóe mắt, quay đầu nhìn Tiểu Nguyệt, tay có chút thô mơn trớn khuôn mặt Tiểu Nguyệt, thấp giọng nói: "Ca ca con đành như vậy, nhưng chung quy vẫn là đấng nam nhi, nương hiện tại chỉ hi vọng con có thể bình an khoái hoạt, con......"
Nói tới đây, có chút thốt không lên lời, Lý Tố Nương cảm thấy được một sự vô lực dần dâng tràn trong lòng, chuyện Hổ Tử chính phu thê mình còn không biện pháp, huống chi nha đầu này a, lại thở dài, yên lặng cúi đầu không nói chuyện. Tiểu Nguyệt cũng có chút khổ sở, đứng lên nhìn sân bên ngoài, Kỷ Thanh Sơn đang cẩn thận đem những dược liệu trước kia chôn dưới đất bảo tồn đào lên, đào từng khối rồi từng khối, ánh mặt trời đã phá mây mà ra, chiếu vào trong tiểu viện, rọi trên người Kỷ Thanh Sơn có vẻ tang thương.
Tiểu Nguyệt không khỏi cúi đầu nói khẽ: "Nương, con lên núi một chút"
Lý Tố Nương hiển nhiên vẫn chìm đắm trong tâm sự của mình, chỉ gật đầu ừ một tiếng. Cho dù tuyết đã ngừng rơi lâu như vậy, không khí cũng không tính rét buốt, chỉ có chút lạnh thấu xương. Tiểu Nguyệt kéo kéo lại áo lông cáo trên người, toàn thân màu trắng, chỗ cổ áo có viền một vòng ngọc màu lam nhạt, rất tốt nhưng cũng rất xa xỉ, những thứ này cho tới giờ đều do Vân Tử Xung đưa tới, thậm chí cả đôi giày dưới chân mình cũng vậy.
Tiểu Nguyệt lên núi bên trái, đường núi có chút trơn ẩm, bất quá cây cối hai bên không trần trụi, đã có chút mầm xanh nhú lên, vẫn đứng thẳng ở giữa núi rừng, tựa như tự hào chứng minh mình không giống với đám cây kia. Trong rừng cây bạch quả, lá cây cũng không rụng sạch, chạc cây màu xanh đen như tô thêm vẻ đẹp cho phiến lá vàng óng, xa xa nhìn lại trông như một con Hồ Điệp đang chơi đùa quanh chạc cây. Ánh mặt trời xuyên thấu qua chạc cây chiếu vào trên đường, có chút ấm áp sặc sỡ.
Tiểu Nguyệt còn nhớ rõ lần đầu tiên mình đến nơi này, hình như là Hổ Tử nắm tay mình, tay kia mang theo vết chai nhỏ, vô cùng ấm áp, đến nay tựa như vẫn còn có thể cảm nhận được. Giữa sườn núi có tảng đá lớn, bị nước tuyết cọ rửa trở nên sáng loáng sạch sẽ, bên cạnh là hố săn đã hoang phế từ lâu, từ phía trên nhìn xuống cả hố toàn là lá rụng. Tiểu Nguyệt ngồi trên tảng đá, nghiêng tai lắng nghe, gió núi mơn trớn lá cây tạo ra thanh âm, dị thường êm tai.
Nửa ngày có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, Tiểu Nguyệt cực kỳ kinh ngạc, đứng lên quay đầu nhìn lại, không khỏi nhảy dựng, thực sự là y. Tiểu Nguyệt bỗng dưng nhớ lại, đêm qua ở Trà Hương viên đối diện với đôi mắt sắc bén tựa như đã từng quen biết kia, hoá ra chính là y, có lẽ đêm qua người đến người đi, vì che dấu tai mắt người, cố ý cải trang thành bộ dáng kia, chính mình vậy mà quên.
Thời gian trôi mau, nhoáng lên một cái bảy năm đã qua, năm tháng giống như cố ý ưu đãi y, trên khuôn mặt kia không hề lưu lại một tia tang thương, ngược lại, thời gian lắng đọng trên đấy như một vò rượu ủ lâu, càng lâu lại càng thơm. Đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm mình, mang theo một tia vui sướng và ôn nhu mà nàng không thể lý giải, đáy mắt vẫn có lệ khí, bị ánh sáng trên đường hắt vào trở nên mơ hồ vô cùng.
Vân Tử Liệt cũng không nghĩ tới, mình nhất thời hứng khởi, vậy mà có vận khí tốt như vậy. Vốn đến nơi này, đột nhiên nhớ tới chuyện tình bảy năm trước, mới thuận tiện tới đây đi dạo, không ngờ thế mà gặp được nàng. Đây dường như là lần đầu tiên mình nhìn thấy nàng vào buổi sáng, không có ánh trăng che, không có ngọn đèn dầu, cứ như vậy mà nhìn rõ nàng. Nhìn kỹ nàng, ngũ quan không xem như tuyệt sắc, mặt mày tuấn tú, mũi thẳng, đôi môi đỏ mọng, khóe miệng hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện đáng yêu khẽ cười. Ánh mắt nàng rất lớn, trong veo lại sáng ngời, sóng mắt lưu chuyển đầy linh khí, mặc trên người một bộ áo lông cáo quý báu, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn giữa lớp lông tơ tựa như ảo mộng.
Bất quá rất kỳ quái, sáng sớm như vậy, nàng một mình tới nơi này làm gì, đối diện thật lâu sau, Vân Tử Liệt tà tà cười nói: "Ta không biết sáng sớm lại có diễm ngộ như thế, chẳng lẽ ngọn núi này lại có yêu tinh"
Tiểu Nguyệt không khỏi bật cười, những lời này tựa như rất quen thuộc a, thật không ngờ, Chiêu vương nghiêm túc như vậy là có tưởng tượng không thực tế như thế, con ngươi Tiểu Nguyệt ẩn hiện lên ý cười nói: "Công tử đùa cợt, theo tiểu nữ nhìn, so ra thì công tử càng giống yêu tinh hơn”
Vân Tử Liệt nở nụ cười đáp: "Mặc kệ ai là yêu tinh, hẹn gặp không bằng ngẫu nhiên gặp, ngươi và ta đều một mình một người, không bằng làm bạn đi dạo, Nghiêu sơn sau khi tuyết rơi thật đúng là thanh tao"
Tiểu Nguyệt hơi chút do dự, ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời còn rất sớm, lại gật đầu đáp ứng, với lại mình cũng cần tìm hiểu mục đích y tới đây. Hai người theo phía bên phải đi, con đường này có vẻ bằng phẳng, Tử Nguyệt vô thanh vô tức đi xa xa ở phía sau, con người đảo qua Tiểu Nguyệt, có chút phức tạp khó có thể nói lên lời. Ánh mắt Vân Tử Liệt đánh giá giai nhân bên người, cứ sóng vai vậy mà đi, bước chân ung dung, khí chất bình tĩnh, vóc người tuy cao gầy, nhưng nhìn qua lại dị thường đơn bạc và gầy yếu, dáng vẻ mang chút phong tình yếu ớt của cây liễu. Dù sao tuổi nàng vẫn còn nhỏ, không thể nào so sánh với những nữ tử trong cung mình, thế nhưng lại khiến Vân Tử Liệt có một loại xúc động, muốn đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực sủng ái thương tiếc.
Đương nhiên, Vân Tử Liệt biết nàng kỳ thật không hề yếu ớt, nghĩ đến kiếm pháp xinh đẹp dưới ánh trăng kia, cùng Ngu Cơ độc nhất vô nhị trên đài kia, không khỏi mỉm cười nói: "Không biết mới sớm tinh mơ, ngươi lên núi làm gì, sao chỉ có một thân một mình"
Tiểu Nguyệt dừng bước, nghiêng đầu đánh giá y, ánh mắt chuyển động, đáp lại: "Nghe giọng nói công tử dường như không phải người Nguyệt Thành, dường như là từ phương Bắc tới, tiểu nữ cũng không hiểu, sáng sớm ngươi lên núi có dụng ý gì"
Đem vấn đề y chang đá cho Vân Tử Liệt, có thể thấy được nàng phản ứng nhạy bén, thông tuệ phi thường, Vân Tử Liệt đùa bảo: "Nói không chừng, ta vì biết sáng sớm có thể gặp được giai nhân nên mới đến"
Giai nhân Tiểu Nguyệt không khỏi bật cười, ánh mắt quét mắt Tử Nguyệt phía sau nói: "Cùng nha đầu của người so sánh, tiểu nữ chỉ có thể xem như vụng về, người nói giai nhân ở nơi nào"
Vân Tử Liệt nói: "Giai nhân tuyệt đại, tuyệt đại giai nhân, chỉ nhìn hời hợt sao mà thành, muốn phải xem cảm giác. Trong mắt ta, thiên hạ này người được xưng tụng giai nhân, duy chỉ có ngươi mà thôi"
Ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tiểu Nguyệt, làm Tiểu Nguyệt không khỏi cả kinh, không ngờ trượt chân, suýt nữa ngã sấp xuống, một cánh tay đúng lúc đỡ eo nàng, mới làm Tiểu Nguyệt may mắn thoát nạn. Bàn tay bên hông ôm thật chặt, khít khao vô cùng, Tiểu Nguyệt vùng vẫy hai lần, lại tránh thoát không, có chút buồn bực ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt mang theo vui sướng cùng chiếm hữu bá đạo của Vân Tử Liệt, khiến Tiểu Nguyệt âm thầm kinh hãi. Tiểu Nguyệt không khỏi có chút hoảng hốt, rốt cuộc hiểu rõ, bản thân không biết lượng sức, nam nhân này có bao nhiêu nguy hiểm, chính mình nhất thời lại quên mất.
Âm thầm bảo chính mình thả lỏng, chậm rãi nhấn giọng, khẽ nói: "Cám tạ ngươi giúp đỡ, có thể buông tay"
Vân Tử Liệt trong mắt thoáng qua ý cười, không chỉ không buông ra, ngược lại đầu càng hạ thấp xuống, môi mỏng cùng Tiểu Nguyệt chỉ còn một khoảng cách ái muội, Tiểu Nguyệt thậm chí có thể cảm giác được rõ ràng hơi thở nóng của y. Má nàng nháy mắt đỏ lên, bối rối tức giận trong mắt rốt cuộc khó có thể che dấu, Vân Tử Liệt không khỏi nhẹ nhàng nở nụ cười, môi mỏng lướt qua má Tiểu Nguyệt, dừng ở bên tai xinh xắn của nàng, thấp giọng nói: "Như thế nào giận rồi, lúc này xem ra, mới có vài phần bộ dáng của tiểu nha đầu. Ở trước mặt ta đừng cố tránh né ta, điều này ngươi cần nhớ kỹ, lần này tạm tha cho ngươi, xem như lễ gặp mặt ta tặng nàng"
Nói xong buông Tiểu Nguyệt ra, Tiểu Nguyệt thối lui một bước đứng vững thân hình, phẫn nộ trợn mắt nhìn y nói: "Các hạ thật sự không quân tử, chỉ mong về sau không gặp lại ngươi nữa, cáo từ"
Dứt lời lập tức quay người vội vã xuống núi, Vân Tử Liệt nhìn bóng dáng màu trắng từ từ biến mất trên đường, mới nhẹ nhàng bật cười, tiếng cười khoái hoạt rõ ràng mà thoải mái, nâng lên tay trái đặt trên mũi, một mùi thuốc xâm nhập trái tim, đặc biệt khiến người khó quên, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết nói: "Chỉ sợ nguyện vọng này của ngươi vĩnh viễn cũng không thực hiện được, rất nhanh ngươi cũng sẽ bị ta ôm vào ngực mặc sức mà yêu thương. Ngươi là của ta".
Tử Nguyệt lặng lẽ đánh giá Vương gia nhà mình, không khỏi có chút ảm đạm, từ nhỏ đi theo y, so với chính y còn hiểu hơn, tình cảnh vừa rồi, thậm chí trong mấy tháng gần đây, Tử Nguyệt rốt cục hiểu rõ, Vương gia đã động tâm với tiểu nha đầu kia, không cần nguyên nhân gì khác, một nguyên nhân đơn giản nhất, y ngắm nhìn theo hướng nàng rời đi. Tử Nguyệt không khỏi có chút ghen tị, luận tư sắc, luận dáng người, nha đầu này đích xác kém cỏi ghê gớm, mà chỉ là một tiểu nha đầu, trúc trắc cực kỳ, thật không hiểu rốt cuộc Vương gia thích nàng ở điểm nào.
Vân Tử Liệt trầm tư nửa ngày chân mày nhíu lại nói: "Tử Nguyệt chúng ta trở về, ta muốn xây dựng thêm Quan Hà cung, tặng Vương Phi của ta một món đại lễ tân hôn"
Tử Nguyệt không khỏi thất kinh, Quan Hà Cung chưa đủ xa hoa sao, hiện giờ còn xây dựng thêm, chưa từng thấy qua một Chiêu vương lý trí lại tiết kiệm lại như vậy. Đấy là Tư Mã Minh Tuệ chưa gả, nếu gả đến chỗ Chiêu vương cung, Tử Nguyệt có thể thấy trước kết cục thê lương của mỹ nữ trong Chiêu vương.
Tiểu Nguyệt xuống núi sau liền cùng vợ chồng Kỷ Thanh Sơn trở về Nguyệt Thành, mãi đến khi ngồi ở trên giường trong Cúc Nguyệt các, Tiểu Nguyệt mới cảm giác bối rối trong lòng bình tĩnh lại. Chính nàng vẫn không cách nào vượt qua, đối mặt với Vân Tử Liệt nàng luôn sợ hãi, không biết vì sao, từ bảy năm trước mình liền vô cùng sợ y, trong mắt y ẩn chứa sự tàn nhẫn, khiến người ta không rét mà run.
Vân Tử Xung đẩy cửa hành lang đi tới, sờ sờ cái trán và đôi má của nàng hỏi: "Đi núi lạnh phải không? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy"
Tiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Ngươi có từng thấy Chiêu vương không?"
Vân Tử Xung đáp: "Không có, bất quá mọi người đều nói y tuấn tú không giống nam tử, như thế nào, sao hôm nay lại hỏi việc này?"
Tiểu Nguyệt yếu ớt nói: "Ta có chút lo lắng thay Minh Tuệ, Chiêu vương cho dù hời hợt, nhưng Chiêu vương cung của y mỹ nữ như mây, mà thủ đoạn lại tàn nhẫn nổi danh. Minh Tuệ gả đi, không có thân nhân bằng hữu có thể dựa vào, nếu y khi dễ Minh Tuệ thì nên làm gì bây giờ"
Vân Tử Xung sắc mặt có chút tối lại, trầm mặc nửa ngày mới nói: "Tuy nghe nói Chiêu vương vô tình lãnh khốc, nhưng Chu Nhược lại nói biểu ca nàng rất ôn hòa, có thể thấy được lời đồn thường không thể tin, ngươi đừng lo lắng"
Tiểu Nguyệt nói: "Chu Nhược, ngươi gặp nàng lúc nào, đã mấy tháng rồi không thấy nàng, tính tình của nàng trái lại cùng Minh Tuệ có vài phần tương tự, vô tư hồn nhiên "
Con ngươi Vân Tử Xung chợt lóe đáp: "Nàng hiện giờ ở kinh thành, cùng phụ thân nàng tới kinh phụ trợ công việc hòa thân "
Tiểu Nguyệt gật gật đầu, Vân Tử Xung sờ sờ tóc nàng nói: "Lần này ngươi cùng ta vào kinh, đồng ý không"
Trong giọng nói có chút do dự không xác định, Tiểu Nguyệt nói: "Đương nhiên, Minh Tuệ dù sao phải xuất giá từ kinh thành, ta muốn đích thân đưa nàng, chúng ta đã thân nhau mấy năm rồi"
Chậm rãi ngẩng đầu thấy cửa sổ mở ra, một trận gió nhẹ thổi qua, bức rèm che ở trên cửa leng keng âm vang, giống như âm thanh của giọt mưa rơi vào lá sen, càng giống một khúc nhạc u sầu triền miên, Tiểu Nguyệt giơ tay chỉ bức rèm che nói: "Ngươi dựa theo cái này, làm tinh xảo hơn một chút đưa cho Minh Tuệ, nàng luôn yêu thích không rời bức rèm này"
Vân Tử Xung nhẹ nhàng gật đầu: "Được"
Thư phòng trong khoảng khắc lặng im, gió nhẹ gợi thanh âm của bức rèm, tựa như một khúc hát ly biệt đau lòng.
_________________
Tác giả :
Hân Hân Hướng Vinh