Hành Trình Giành Nữ Chính Về Tay Nam Phụ
Chương 78: Nghi phạm
Trần Viện hoảng hốt nhìn Lý Gia Thành: “Chuyện gì vậy anh?”
Lý Gia Thành vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Trần Viện: “Ba em bị người của viện kiểm sát đưa đi rồi.”
Trần Viện sắc mặt trở nên u ám, hai tay siết chặt lại, phẫn nộ nói: “Hắn dám!”
Lý Gia Thành cũng tức giận không kém. Ngay ngày đầu tiên sau lễ đính hôn của anh và Trần Viện mà hắn đã dám làm ra động thái lớn đến thế, như vậy chẳng khác nào đánh một quyền lên mặt anh, khiêu khích uy quyền của anh.
Điện thoại Trần Viện lại một lần nữa vang lên, là Phan Minh Hải, thân tín của ba Trần. Trần Viện nhanh chóng bắt máy.
“Con đã biết chuyện này rồi, chú nhanh chóng trấn an mọi người trong công ty, nói với họ đây chỉ là hiểu lầm, sẽ nhanh chóng được làm sáng tỏ.”
“Chú biết, nhưng Bùi Minh Thắng hắn đang muốn làm loạn, dựa vào chuyện này kích động nhân viên cùng thành viên hội đồng quản trị, đòi tổ chức cuộc họp cách chức của chủ tịch.”
Trần Viện mím môi, cố gắng kiềm chế sự phẫn nộ đang dâng lên trong lòng:
“Cuộc họp khi nào thì tiến hành?”
“Sáng mai.”
“Con đã biết, hiện tại chú đến nhà con đi, con sắp trở về, khi đó chúng ta sẽ nói rõ hơn.”
Lý Gia Thành cùng Trần Viện nhanh chóng thay quần áo, rời khỏi khách sạn. Nào ngờ chờ đón bọn họ bên ngoài là vòng vây đông đảo của phóng viên.
"Trần Viện, chủ tịch Trần bị người của Viện kiểm sát bắt vì tội tham ô công quỹ, lập quỹ đen, cô có suy nghĩ gì về chuyện này?"
"Trần Viện, có phải cô đã biết trước về hành vi phạm tội của chủ tịch Trần?"
"Vốn đầu tư của bộ phim 'Khát vọng' có phải được lấy ra từ số tiền tham ô của chủ tịch Trần?"
... ...... ...... ...... ....
Hơn hai mươi cái microphone đồng loạt chỉa về hướng Trần Viện, đèn flash chớp tắt liên hồi khiến cô phải đầu choáng mắt hoa. Nhưng những phóng viên này có vẻ cũng rất biết thời biết thế, chỉ tập trung vây quanh Trần Viện, Lý Gia Thành đứng cạnh bên cô không một ai dám đề cập đến.
Trần Viện mím chặt môi, con ngươi sâu thẳm che dấu sự tức giận đến điên cuồng. Tốt lắm, bàn cờ này bày rất tốt. Ba của cô vừa mới bị đưa đi không bao lâu, ngay tức khắc liền có phóng viên mai phục trước cửa khách sạn để săn đón cô, có dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được đằng sau chuyện này còn có một bàn tay khác thúc đẩy. Đỗ Trọng Bình, những chuyện mà hắn gây ra cô sẽ từng kiện, từng kiện đòi lại hết thảy.
Lý Gia Thành ôm chặt Trần Viện trong lòng, vẻ mặt hung ác vươn tay ngăn cản vòng vây dày đặc của phóng viên. Không lâu sau, một hàng vệ sĩ vận tay trang màu đen liền xuất hiện, một cách nhanh chóng và vô cùng chuyên nghiệp tách được hai người ra khỏi đám phóng viên đang điên cuồng như ăn phải thuốc kích thích.
Được vệ sĩ hộ tống, hai người một đường gian nan đi đến nơi đỗ xe. Trần Viện sau khi đã ngồi vào trong xe, Lý Gia Thành đóng sầm cửa lại, xoay người đứng nhìn phóng viên. Anh mím chặt môi, gương mặt uy nghiêm và lạnh lùng được khắc sâu từng nét, đám đông xung quang cũng bị hàn khí của anh làm cho an tĩnh lại.
"Tôi không biết các vị lấy thông tin từ đâu, nhưng tôi hoàn toàn phủ nhận điều mà các vị đang nói. Chủ tịch Trần không hề phạm tội, hiện tại ông ấy được người của viện kiểm sát mời đi để phối hợp điều tra, tìm ra kẻ tham nhũng và lập quỹ đen trong công ty. Tôi yêu cầu các vị cẩn thận với những gì mà mình nói, bởi vì nếu còn bất kỳ câu nói nào không đúng với sự thật, tôi sẽ kiện các vị tội phỉ báng." Lý Gia Thành nói xong liền xoay người ngồi vào xe, ra lệnh cho người lái đi.
Những phóng viên ở hiện trường ngơ ngác nhìn nhau.
"Cuối cùng là như thế nào? Chủ tịch Trần không phải là nghi can sao?"
"Không thể nào! Sáng sớm tòa soạn của tôi đã nhận được thông tin chính xác từ người trong giải trí Ban Mai, rõ ràng chủ tịch Trần bị đưa đi, hơn nữa phòng làm việc của ông ấy cũng bị nhân viên công vụ lục soát."
"A...tòa soạn của tôi cũng được người của giải trí Ban Mai thông báo như thế."
"Xem ra chuyện này không đơn giản là một vụ tham nhũng, còn có rất nhiều uẩn khúc ở đây." Một phóng viên mẩn cảm, nhạy bén nắm bắt được vấn đề.
Những người bên cạnh nghe vậy, đại não nhất thời rộng mở, tựa như một lần nữa được khai sáng. Chủ tịch Trần vừa bị bắt giữ liền có người đồng loạt thông báo cho các tòa soạn, hành vi bỏ đá xuống giếng rõ như ban ngày. Thế nguyên nhân sâu xa của sự việc là như thế nào? Một vụ tranh giành quyền lực đẫm máu trong nội bộ công ty, hay ân oán tình cừu, chiếm đoạt tài sản chốn hào môn? Những phóng viên tự do bổ não, càng bổ càng hưng phấn. Đúng vậy, cứ đấu đá nhau đi, đấu đến ngươi chết ta sống, đấu đến hủy thiên diệt địa, như thế thì mới có chuyện để viết chứ.
Lý Gia Thành cùng Trần Viện vừa về đến nhà thì Phan Minh Hải cũng vừa tới, ba người cùng đường tiến vào trong. Mai Bảo Phượng vừa thấy Trần Viện đã bật người chạy đến ôm lấy cô mà khóc, trong lòng bà giờ đây, ngoài bất lực ra thì chỉ còn nỗi sợ hãi xâm chiếm.
Trần Viện ôm lấy bờ vai gầy gò của bà, nhẹ nhàng vỗ: "Mẹ đừng sợ, có con ở đây, ba sẽ không sao hết."
Có con gái ở bên cạnh, cảm xúc Mai Bảo Phượng cũng chậm rãi bình ổn, nhưng khi nghĩ đến chồng mình vẫn đang bị bắt giữ thì nước mắt lại không kiềm được. Trần Viện hết cách dỗ dành nhưng mẹ mình vẫn không ngừng khóc, cô thở dài nhìn Lý Gia Thành, vươn tay ra hiệu tỏ ý để anh và Phan Minh Hải lên thư phòng trước chờ cô. Phòng khách chỉ còn lại hai người, Trần Viện kéo mẹ Trần đến ghế ngồi, một bên trấn an, một bên phân trần cho bà nghe sự việc. Thái độ của cô rất kiên định, lại luôn tỏ vẻ vấn đề vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát của mình. Lúc này Mai Bảo Phượng mới thả tâm.
Sau khi khuyên nhủ xong mẹ Trần, Trần Viện cũng đến thư phòng. Vẻ mặt Phan Minh Hải so với khi vừa đến đây có vẻ tốt hơn rất nhiều, mi tâm vẫn luôn cau giờ chặt đã giãn ra, khóe miệng cũng khẽ cong lên nhẹ nhõm. Có vẻ Lý Gia Thành đã cùng chú ấy nói rõ mọi chuyện.
"Trần Viện đến rồi à, mau đến đây ngồi, mẹ con đã tốt chưa?" Phan Minh Hải nhìn thấy Trần Viện, quan tâm hỏi.
"Mẹ con ổn rồi, chú Hải chắc đã nghe anh Gia Thành giải thích mọi việc rồi chứ?"
"Đúng vậy, may mắn mà có hai con. Thằng khốn mặt người dạ thú kia đóng kịch quá giỏi, ba con và chú cùng bị lừa một cách ngoạn mục." Phan Minh Hải thở dài, cảm giác mình thật sự già rồi, càng sống càng thụt lùi, ngay cả những người trẻ tuổi cũng không bằng.
Trần Viện cũng nhìn ra cảm xúc của Phan Minh Hải, không biết phải an ủi thế nào. May mắn thay ông không chìm đắm trong thương tâm quá lâu, nhanh chóng quay lại vấn đề chính.
"Như vậy chứng cứ hiện tại hai con đã nắm trong tay rồi à?"
Trần Viện nhìn Lý Gia Thành, Lý Gia Thành gật đầu rồi lại lắc đầu: "Con không nghĩ đến bọn họ lại ra tay nhanh chóng như vậy nên không kịp dự phòng, bằng chứng thì có nhưng phải đợi đến ngày mai mới tập hợp lại được." Lý Gia Thành nói xong, nắm lấy tay Trần Viện tỏ vẻ bản thân rất áy náy, là do anh quá chủ quan và khinh địch nên cha vợ mới phải chịu khổ như thế này.
Trần Viện vỗ nhẹ lên bàn tay của anh: "Không phải lỗi của anh."
Phan Minh Hải lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Có bằng chứng là tốt, có bằng chứng là tốt." Làm bạn bè nhiều năm, ông thật sự không muốn bạn già của mình phải oan uổng trong tù.
"Còn cuộc họp ngày mai chúng ta phải đối phó thế nào, không biết đến lúc đó ba con có được thả ra hay không….” Phan Minh Hải lại thở dài, vốn biết trước lão già Bùi Minh Thắng kia sẽ không an phận, nhưng không nghĩ ông ta lại nhanh chân đến như vậy.
Trưa hôm đó, mọi người đến gặp mặt ba Trần, nhưng lại bị nhân viên công vụ ngăn lại. Trần Viện dùng dằng một hồi lâu, cuối cùng đành phải tức tối ra về, hận này lại một lần nữa ghi lên người Đỗ Trọng Bình.
--- ------ -------
Tại cầu thang thoát hiểm trong tòa nhà giải trí Ban Mai, Đỗ Trọng Bình cùng Bùi Minh Thắng lén lút gặp mặt. Một bên là trợ lý của Trần Bằng, một bên là kẻ thù của ông ấy, hai người hiện tại vẫn không tiện trực tiếp gặp nhau.
‘Bộp.’ Bùi Minh Thắng quăng một tờ báp lên ngực Đỗ Trọng Bình, vẻ mặt không kiềm được tức giận và sốt ruột.
“Cậu nói là hành động lần này chắc chắn 100 phần trăm, vậy chuyện này là như thế nào, giải thích đi.”
Đỗ Trọng Bình không bị hành động khiếm nhã của Bùi Minh Thắng chọc giận, hắn chỉ thoáng chút cau mày rồi mở tờ báo ra. Đập vào mắt là tiêu đề ‘Chủ tịch công ty giải trí Ban Mai bị bắt giữ - là người bị tình nghi hay là người bị hại?’.
Bên dưới bài viết phân tích rõ ràng tình huống Trần Bằng bị người của viện kiểm sát đưa đi, bên cạnh đó còn trích dẫn câu trả lời phỏng vấn của Lý Gia Thành.
Kết thúc bài viết, tác giả còn đặt ra nghi vấn liệu chủ tịch Trần là người phạm tội hay đây là một vụ hãm hại để tranh gianh quyền lực trong công ty.
Đỗ Trọng Bình càng đọc, đôi mày càng cau chặt lại. Bùi Minh Thắng trong lòng cũng lo lắng không kém. Liệu bài viết này có đúng với sự thật? Nếu Trần Bằng nắm trong tay chứng cớ chứng minh ông ta vô tội, như vậy cảnh sát có điều tra đến trên đầu của mình không?
“Cậu nhanh chóng giải thích đi, chuyện này là như thế nào? Tại sao bọn họ lại tự tin phát biểu như vậy.”
“Không thể nào! Đây chẳng qua là hành động giãy giụa trước khi chết của bọn họ mà thôi, chẳng lẽ ông còn không nhận ra điều đó.” Đỗ Trọng Bình kiên định phủ quyết.
Bùi Minh Thắng lúc này mới một hơi thở ra, hy vọng là như vậy. Chỉ cần cuộc họp ngày mai diễn ra như dự đoán, Trần Bằng bị cách chức, ông lên làm tân chủ tịch, lúc đó ông sẽ có đủ thẩm quyền để tẩy sạch chứng cứ phạm tội của mình. Tuy là như vậy, ông vẫn không kiềm được nỗi sợ hãi trong nội tâm: “Cậu chắc chắn là kế hoạch của chúng ta không có lỗ hổng nào chứ?”
“Đương nhiên là không, trừ phi…..” Đỗ Trọng Bình nói đến đây, đột nhiên dừng lại.
“Trừ phi cái gì?” Bùi Minh Thắng gương mặt tái mét gặng hỏi.
“Không có trừ phi điều gì hết, ông cứ an tâm đi.”
Bùi Minh Thắng nhìn thấy vẻ mặt chắn chắn của Đỗ Trọng Bình, do dự chốc lát mới chịu buông tha chuyện này: “Được rồi, hy vọng là như cậu nói, nếu có chết thì chúng ta chết chung, cậu không một mình thoát thân được đâu. Tôi đi trước, đừng để người khác phát hiện chúng ta gặp nhau.”
Nhìn thấy bóng lưng bị che khuất sau cửa thoát hiểm, Đỗ Trọng Bình siết chặt nắm tay lại. Đúng vậy, ban nãy hắn vẫn chưa nói hết câu. Kế hoạch của hắn vạch ra là trăm ngàn lần không có kẻ hở, trừ phi bị người khác phát hiện ngay từ khi nó bắt đầu, bằng không chắc chắn cha con Trần Bằng không có cơ hội để trở mình.
Nhưng biểu hiện của hắn vô cùng hoàn mỹ, tất cả mọi người trong công ty đều bị hắn đánh lừa, ngay cả Trần Bằng cũng không ngoại lệ. Hắn chính là cánh tay phải của Trần Bằng, được ông ấy hết mực tín nhiệm, làm sao có khả năng phát hiện ra kế hoạch này, hơn nữa lúc đó ông ấy vẫn còn ở châu Âu cùng người đàn bà khốn nạn kia.
Khoan đã, dường như hắn đã quên mất một nhân vật rất quan trọng, đó là Trần Viện. Trần Viện ngay từ ban đầu vẫn tỏ vẻ bài xích và đề phòng hắn, nhưng về sau cô ta lại thay đổi 180 độ, vô cùng tính nhiệm hắn, chuyện này bắt đầu từ khi nào? Hình như là khi Trần Bằng ủy quyền quyền hạn lại cho hắn để sang châu Âu du lịch. Nghĩ đến đây, lưng của Đỗ Trọng Bình đột nhiên ướt đẫm mồ hôi. Chuyện này là không thể nào, Trần Viện chỉ là một con nhóc hĩ mũi chưa sạch, bất quá chỉ nhảy nhót được nhất thời, làm sao lại có tâm kế sâu xa như vậy được. Đỗ Trọng Bình tự an ủi bản thân, cố gắng dằn xuống nỗi bất an vẫn luôn vùng vẫy trong lòng.
Lý Gia Thành vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Trần Viện: “Ba em bị người của viện kiểm sát đưa đi rồi.”
Trần Viện sắc mặt trở nên u ám, hai tay siết chặt lại, phẫn nộ nói: “Hắn dám!”
Lý Gia Thành cũng tức giận không kém. Ngay ngày đầu tiên sau lễ đính hôn của anh và Trần Viện mà hắn đã dám làm ra động thái lớn đến thế, như vậy chẳng khác nào đánh một quyền lên mặt anh, khiêu khích uy quyền của anh.
Điện thoại Trần Viện lại một lần nữa vang lên, là Phan Minh Hải, thân tín của ba Trần. Trần Viện nhanh chóng bắt máy.
“Con đã biết chuyện này rồi, chú nhanh chóng trấn an mọi người trong công ty, nói với họ đây chỉ là hiểu lầm, sẽ nhanh chóng được làm sáng tỏ.”
“Chú biết, nhưng Bùi Minh Thắng hắn đang muốn làm loạn, dựa vào chuyện này kích động nhân viên cùng thành viên hội đồng quản trị, đòi tổ chức cuộc họp cách chức của chủ tịch.”
Trần Viện mím môi, cố gắng kiềm chế sự phẫn nộ đang dâng lên trong lòng:
“Cuộc họp khi nào thì tiến hành?”
“Sáng mai.”
“Con đã biết, hiện tại chú đến nhà con đi, con sắp trở về, khi đó chúng ta sẽ nói rõ hơn.”
Lý Gia Thành cùng Trần Viện nhanh chóng thay quần áo, rời khỏi khách sạn. Nào ngờ chờ đón bọn họ bên ngoài là vòng vây đông đảo của phóng viên.
"Trần Viện, chủ tịch Trần bị người của Viện kiểm sát bắt vì tội tham ô công quỹ, lập quỹ đen, cô có suy nghĩ gì về chuyện này?"
"Trần Viện, có phải cô đã biết trước về hành vi phạm tội của chủ tịch Trần?"
"Vốn đầu tư của bộ phim 'Khát vọng' có phải được lấy ra từ số tiền tham ô của chủ tịch Trần?"
... ...... ...... ...... ....
Hơn hai mươi cái microphone đồng loạt chỉa về hướng Trần Viện, đèn flash chớp tắt liên hồi khiến cô phải đầu choáng mắt hoa. Nhưng những phóng viên này có vẻ cũng rất biết thời biết thế, chỉ tập trung vây quanh Trần Viện, Lý Gia Thành đứng cạnh bên cô không một ai dám đề cập đến.
Trần Viện mím chặt môi, con ngươi sâu thẳm che dấu sự tức giận đến điên cuồng. Tốt lắm, bàn cờ này bày rất tốt. Ba của cô vừa mới bị đưa đi không bao lâu, ngay tức khắc liền có phóng viên mai phục trước cửa khách sạn để săn đón cô, có dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được đằng sau chuyện này còn có một bàn tay khác thúc đẩy. Đỗ Trọng Bình, những chuyện mà hắn gây ra cô sẽ từng kiện, từng kiện đòi lại hết thảy.
Lý Gia Thành ôm chặt Trần Viện trong lòng, vẻ mặt hung ác vươn tay ngăn cản vòng vây dày đặc của phóng viên. Không lâu sau, một hàng vệ sĩ vận tay trang màu đen liền xuất hiện, một cách nhanh chóng và vô cùng chuyên nghiệp tách được hai người ra khỏi đám phóng viên đang điên cuồng như ăn phải thuốc kích thích.
Được vệ sĩ hộ tống, hai người một đường gian nan đi đến nơi đỗ xe. Trần Viện sau khi đã ngồi vào trong xe, Lý Gia Thành đóng sầm cửa lại, xoay người đứng nhìn phóng viên. Anh mím chặt môi, gương mặt uy nghiêm và lạnh lùng được khắc sâu từng nét, đám đông xung quang cũng bị hàn khí của anh làm cho an tĩnh lại.
"Tôi không biết các vị lấy thông tin từ đâu, nhưng tôi hoàn toàn phủ nhận điều mà các vị đang nói. Chủ tịch Trần không hề phạm tội, hiện tại ông ấy được người của viện kiểm sát mời đi để phối hợp điều tra, tìm ra kẻ tham nhũng và lập quỹ đen trong công ty. Tôi yêu cầu các vị cẩn thận với những gì mà mình nói, bởi vì nếu còn bất kỳ câu nói nào không đúng với sự thật, tôi sẽ kiện các vị tội phỉ báng." Lý Gia Thành nói xong liền xoay người ngồi vào xe, ra lệnh cho người lái đi.
Những phóng viên ở hiện trường ngơ ngác nhìn nhau.
"Cuối cùng là như thế nào? Chủ tịch Trần không phải là nghi can sao?"
"Không thể nào! Sáng sớm tòa soạn của tôi đã nhận được thông tin chính xác từ người trong giải trí Ban Mai, rõ ràng chủ tịch Trần bị đưa đi, hơn nữa phòng làm việc của ông ấy cũng bị nhân viên công vụ lục soát."
"A...tòa soạn của tôi cũng được người của giải trí Ban Mai thông báo như thế."
"Xem ra chuyện này không đơn giản là một vụ tham nhũng, còn có rất nhiều uẩn khúc ở đây." Một phóng viên mẩn cảm, nhạy bén nắm bắt được vấn đề.
Những người bên cạnh nghe vậy, đại não nhất thời rộng mở, tựa như một lần nữa được khai sáng. Chủ tịch Trần vừa bị bắt giữ liền có người đồng loạt thông báo cho các tòa soạn, hành vi bỏ đá xuống giếng rõ như ban ngày. Thế nguyên nhân sâu xa của sự việc là như thế nào? Một vụ tranh giành quyền lực đẫm máu trong nội bộ công ty, hay ân oán tình cừu, chiếm đoạt tài sản chốn hào môn? Những phóng viên tự do bổ não, càng bổ càng hưng phấn. Đúng vậy, cứ đấu đá nhau đi, đấu đến ngươi chết ta sống, đấu đến hủy thiên diệt địa, như thế thì mới có chuyện để viết chứ.
Lý Gia Thành cùng Trần Viện vừa về đến nhà thì Phan Minh Hải cũng vừa tới, ba người cùng đường tiến vào trong. Mai Bảo Phượng vừa thấy Trần Viện đã bật người chạy đến ôm lấy cô mà khóc, trong lòng bà giờ đây, ngoài bất lực ra thì chỉ còn nỗi sợ hãi xâm chiếm.
Trần Viện ôm lấy bờ vai gầy gò của bà, nhẹ nhàng vỗ: "Mẹ đừng sợ, có con ở đây, ba sẽ không sao hết."
Có con gái ở bên cạnh, cảm xúc Mai Bảo Phượng cũng chậm rãi bình ổn, nhưng khi nghĩ đến chồng mình vẫn đang bị bắt giữ thì nước mắt lại không kiềm được. Trần Viện hết cách dỗ dành nhưng mẹ mình vẫn không ngừng khóc, cô thở dài nhìn Lý Gia Thành, vươn tay ra hiệu tỏ ý để anh và Phan Minh Hải lên thư phòng trước chờ cô. Phòng khách chỉ còn lại hai người, Trần Viện kéo mẹ Trần đến ghế ngồi, một bên trấn an, một bên phân trần cho bà nghe sự việc. Thái độ của cô rất kiên định, lại luôn tỏ vẻ vấn đề vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát của mình. Lúc này Mai Bảo Phượng mới thả tâm.
Sau khi khuyên nhủ xong mẹ Trần, Trần Viện cũng đến thư phòng. Vẻ mặt Phan Minh Hải so với khi vừa đến đây có vẻ tốt hơn rất nhiều, mi tâm vẫn luôn cau giờ chặt đã giãn ra, khóe miệng cũng khẽ cong lên nhẹ nhõm. Có vẻ Lý Gia Thành đã cùng chú ấy nói rõ mọi chuyện.
"Trần Viện đến rồi à, mau đến đây ngồi, mẹ con đã tốt chưa?" Phan Minh Hải nhìn thấy Trần Viện, quan tâm hỏi.
"Mẹ con ổn rồi, chú Hải chắc đã nghe anh Gia Thành giải thích mọi việc rồi chứ?"
"Đúng vậy, may mắn mà có hai con. Thằng khốn mặt người dạ thú kia đóng kịch quá giỏi, ba con và chú cùng bị lừa một cách ngoạn mục." Phan Minh Hải thở dài, cảm giác mình thật sự già rồi, càng sống càng thụt lùi, ngay cả những người trẻ tuổi cũng không bằng.
Trần Viện cũng nhìn ra cảm xúc của Phan Minh Hải, không biết phải an ủi thế nào. May mắn thay ông không chìm đắm trong thương tâm quá lâu, nhanh chóng quay lại vấn đề chính.
"Như vậy chứng cứ hiện tại hai con đã nắm trong tay rồi à?"
Trần Viện nhìn Lý Gia Thành, Lý Gia Thành gật đầu rồi lại lắc đầu: "Con không nghĩ đến bọn họ lại ra tay nhanh chóng như vậy nên không kịp dự phòng, bằng chứng thì có nhưng phải đợi đến ngày mai mới tập hợp lại được." Lý Gia Thành nói xong, nắm lấy tay Trần Viện tỏ vẻ bản thân rất áy náy, là do anh quá chủ quan và khinh địch nên cha vợ mới phải chịu khổ như thế này.
Trần Viện vỗ nhẹ lên bàn tay của anh: "Không phải lỗi của anh."
Phan Minh Hải lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Có bằng chứng là tốt, có bằng chứng là tốt." Làm bạn bè nhiều năm, ông thật sự không muốn bạn già của mình phải oan uổng trong tù.
"Còn cuộc họp ngày mai chúng ta phải đối phó thế nào, không biết đến lúc đó ba con có được thả ra hay không….” Phan Minh Hải lại thở dài, vốn biết trước lão già Bùi Minh Thắng kia sẽ không an phận, nhưng không nghĩ ông ta lại nhanh chân đến như vậy.
Trưa hôm đó, mọi người đến gặp mặt ba Trần, nhưng lại bị nhân viên công vụ ngăn lại. Trần Viện dùng dằng một hồi lâu, cuối cùng đành phải tức tối ra về, hận này lại một lần nữa ghi lên người Đỗ Trọng Bình.
--- ------ -------
Tại cầu thang thoát hiểm trong tòa nhà giải trí Ban Mai, Đỗ Trọng Bình cùng Bùi Minh Thắng lén lút gặp mặt. Một bên là trợ lý của Trần Bằng, một bên là kẻ thù của ông ấy, hai người hiện tại vẫn không tiện trực tiếp gặp nhau.
‘Bộp.’ Bùi Minh Thắng quăng một tờ báp lên ngực Đỗ Trọng Bình, vẻ mặt không kiềm được tức giận và sốt ruột.
“Cậu nói là hành động lần này chắc chắn 100 phần trăm, vậy chuyện này là như thế nào, giải thích đi.”
Đỗ Trọng Bình không bị hành động khiếm nhã của Bùi Minh Thắng chọc giận, hắn chỉ thoáng chút cau mày rồi mở tờ báo ra. Đập vào mắt là tiêu đề ‘Chủ tịch công ty giải trí Ban Mai bị bắt giữ - là người bị tình nghi hay là người bị hại?’.
Bên dưới bài viết phân tích rõ ràng tình huống Trần Bằng bị người của viện kiểm sát đưa đi, bên cạnh đó còn trích dẫn câu trả lời phỏng vấn của Lý Gia Thành.
Kết thúc bài viết, tác giả còn đặt ra nghi vấn liệu chủ tịch Trần là người phạm tội hay đây là một vụ hãm hại để tranh gianh quyền lực trong công ty.
Đỗ Trọng Bình càng đọc, đôi mày càng cau chặt lại. Bùi Minh Thắng trong lòng cũng lo lắng không kém. Liệu bài viết này có đúng với sự thật? Nếu Trần Bằng nắm trong tay chứng cớ chứng minh ông ta vô tội, như vậy cảnh sát có điều tra đến trên đầu của mình không?
“Cậu nhanh chóng giải thích đi, chuyện này là như thế nào? Tại sao bọn họ lại tự tin phát biểu như vậy.”
“Không thể nào! Đây chẳng qua là hành động giãy giụa trước khi chết của bọn họ mà thôi, chẳng lẽ ông còn không nhận ra điều đó.” Đỗ Trọng Bình kiên định phủ quyết.
Bùi Minh Thắng lúc này mới một hơi thở ra, hy vọng là như vậy. Chỉ cần cuộc họp ngày mai diễn ra như dự đoán, Trần Bằng bị cách chức, ông lên làm tân chủ tịch, lúc đó ông sẽ có đủ thẩm quyền để tẩy sạch chứng cứ phạm tội của mình. Tuy là như vậy, ông vẫn không kiềm được nỗi sợ hãi trong nội tâm: “Cậu chắc chắn là kế hoạch của chúng ta không có lỗ hổng nào chứ?”
“Đương nhiên là không, trừ phi…..” Đỗ Trọng Bình nói đến đây, đột nhiên dừng lại.
“Trừ phi cái gì?” Bùi Minh Thắng gương mặt tái mét gặng hỏi.
“Không có trừ phi điều gì hết, ông cứ an tâm đi.”
Bùi Minh Thắng nhìn thấy vẻ mặt chắn chắn của Đỗ Trọng Bình, do dự chốc lát mới chịu buông tha chuyện này: “Được rồi, hy vọng là như cậu nói, nếu có chết thì chúng ta chết chung, cậu không một mình thoát thân được đâu. Tôi đi trước, đừng để người khác phát hiện chúng ta gặp nhau.”
Nhìn thấy bóng lưng bị che khuất sau cửa thoát hiểm, Đỗ Trọng Bình siết chặt nắm tay lại. Đúng vậy, ban nãy hắn vẫn chưa nói hết câu. Kế hoạch của hắn vạch ra là trăm ngàn lần không có kẻ hở, trừ phi bị người khác phát hiện ngay từ khi nó bắt đầu, bằng không chắc chắn cha con Trần Bằng không có cơ hội để trở mình.
Nhưng biểu hiện của hắn vô cùng hoàn mỹ, tất cả mọi người trong công ty đều bị hắn đánh lừa, ngay cả Trần Bằng cũng không ngoại lệ. Hắn chính là cánh tay phải của Trần Bằng, được ông ấy hết mực tín nhiệm, làm sao có khả năng phát hiện ra kế hoạch này, hơn nữa lúc đó ông ấy vẫn còn ở châu Âu cùng người đàn bà khốn nạn kia.
Khoan đã, dường như hắn đã quên mất một nhân vật rất quan trọng, đó là Trần Viện. Trần Viện ngay từ ban đầu vẫn tỏ vẻ bài xích và đề phòng hắn, nhưng về sau cô ta lại thay đổi 180 độ, vô cùng tính nhiệm hắn, chuyện này bắt đầu từ khi nào? Hình như là khi Trần Bằng ủy quyền quyền hạn lại cho hắn để sang châu Âu du lịch. Nghĩ đến đây, lưng của Đỗ Trọng Bình đột nhiên ướt đẫm mồ hôi. Chuyện này là không thể nào, Trần Viện chỉ là một con nhóc hĩ mũi chưa sạch, bất quá chỉ nhảy nhót được nhất thời, làm sao lại có tâm kế sâu xa như vậy được. Đỗ Trọng Bình tự an ủi bản thân, cố gắng dằn xuống nỗi bất an vẫn luôn vùng vẫy trong lòng.
Tác giả :
Hồ Như