Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ
Chương 83
Khu mười một là tổ chức ở một nơi quái quỷ, quái quỷ hơn là ở khu sở nghiên cứu những con người điên cuồng tàn nhẫn khoát lên áo blouse, mục đích sống của bọn họ là nguyên cứu, đến chết cũng nguyên cứu, bọn chúng nguyên cứu những thứ rất biến thái, tinh dịch của kẻ mạnh ghép với Alpha, tạo nên những con người thí nghiệm biến dị, sinh ra đã là vật thí nghiệm, đã có rất nhiều đứa trẻ tạo ra trong lồng kính vì không thể chịu được sức mạnh, chết yểu bị bọn chúng vứt đi, bỏ xó thành những xác thây thối trẻ em, chất thành đống.
Thượng tướng liên bang đáng lẽ ra bọn họ sắp nguyên cứu được rồi, mà khoan, bọn họ đã tiêm tinh dịch vào trong người hắn, hắn nhất định đã hoài thai.
Triệu Phong một kẻ quái dị biến thái nhất sở nguyên cứu chính là kẻ đứng đầu tổ chức của bọn họ, nói đúng hơn là ông trùm khu mười một, đã lên tới cấp S+ biến dị, rất ít người có thể gặp qua hắn, nếu gặp qua hắn thì người đó đã không còn trên cõi đời này, một kẻ sống dai nhách như đỉa như hắn, ngày đêm nguyên cứu những thứ biến thái mà không ai biết mục đích thực sự của hắn chỉ biết hắn muốn thao túng liên bang, Tần Mặc một kẻ dưới trướng hắn, lại may mắn có được Cấp S+ biến dị hệt như hắn, ngay từ đầu hắn đã muốn bốp chết Tần Mặc nhưng hắn lại để Tần Mặc sống, hắn sai người lấy tinh dịch của Tần Mặc nguyên cứu.
Thượng tướng liên bang là lựa chọn thích hợp nhất, nhưng hình như hắn đã lựa chọn ngu xuẩn nhất cuộc đời hắn lúc này.
"Đường Minh....Đường Minh....Aaaa!"
Triệu Phong ôm đầu, ngồi trong căn phòng tối om, xung quanh đồ đặc rơi vãi xuống đất hệt như Triệu Phong mới vừa lên cơn động kinh, hắn đập phá đồ đạc, khuôn mặt hắn gằn lên dữ tợn, hắn chính là ác quỷ đến từ địa ngục và đang bốp chết thần dân của hắn.
Đường Phi gã nằm sõng soài dưới nền thoi thóp như chuột chết, khuôn mặt gã nhuộm đầy máu tươi không còn nguyên hình, gã bần tiện bò tới ôm cổ chân Triệu Phong, gã muốn xin hắn tha thứ mặc dù gã chẳng biết mình làm sai ở đâu.
Triệu Phong gằn lên hình như lại điên lên, bàn chân hắn hữu lực dẫm nghiền Đường Khi dưới chân, hắn tức đến nổi muốn giết chết tất cả, hắn đợi lâu như vậy chỉ để có kết cuộc như thế này, hắn không can tâm, tâm hắn hình như lại đau đớn, đau như bốp nát vặn vẹo vắt ra nước.
Tại sao lại là cậu? Tại sao lại là cậu?
Thứ hắn thí nghiệm lại chính là Đường Minh?
Mặc Vu Dịch______
Hắn không hề hay biết, hắn lại lặp lại, hắn muốn bảo vệ cậu mà hắn lại lặp lại y hệt như thế giới trước, Triệu Phong ôm đầu đau như búa bổ gào rống lên như gã điên.
"Aaaaaaa____"
Đường Phi hoảng sợ cực độ, Triệu Phong điên rồi, hắn lên cơn dại, Đường Phi cố gắng lết ra khỏi đây.
Bỗng nhiên một thanh sắc bén nhọn hoắt phóng như tên lửa đâm xuyên qua não Đường Phi, máu phụt ra tứ phía, Đường Phi trợn trắng mắt lên ngã ầm xuống, chưa kịp đau đớn đã chết không nhắm mắt.
Triệu Phong không hề đưa mắt nhìn Đường Phi hệt như kẻ thối rửa bẩn thiểu, hắn bước chân ra khỏi sở nguyên cứu đã bị phá tan hoang, một đường đi thẳng.
Nhâm Thạch không đi cùng với Tần Mặc về nhà, Tần Mặc không trách cậu, Nhâm Thạch bảo thăm mẹ nguyên chủ xong sẽ trở về ngay.
Trước khi đi cậu còn soi gương nhận thấy bụng mình phình to ra đã thành một đường cong lớn, cậu nhíu mày vỗ vỗ bụng, ăn nhiều như vậy phải hoạt động rồi.
Tần Mặc nhìn cậu vỗ bụng như vậy tái mặt tiến tới bỏ tay cậu xuống.
"Gì vậy?"
Tần Mặc chỉ nói: "Đừng vỗ như vậy không thấy đau sao?"
Nhâm Thạch cười lớn, Tần Mặc liên tục nhìn bụng cậu không nói gì nữa.
Cậu lái huyền phù bay về nhà, ngoài cửa lính canh rất nhiều, khi huyền phù vừa đáp xuống Nhâm Thạch cảm thấy toàn thân lạnh toát, ngước mắt nhìn lên đã thấy tất cả đều chỉa súng vào đầu cậu, sau đó lại giữ phong độ mà nhìn thẳng vào mắt bọn chúng thả ra khí tức Alpha.
"Các cậu muốn chết sao?"
Bọn lính sợ tái mặt vội tháo súng xuống đưa tay lên tim: "Thượng tướng!"
Một mảnh loạn như vậy người máy quản gia cũng nghe thấy, lão đi ra, hơn nữa trên gương mặt không cảm xúc lại còn có tia hớn hở.
"Cậu chủ đã về!"
Nhâm Thạch nhìn người máy quản gia nói: "Mẹ tôi đang ở đâu?"
Người máy quản gia làm điệu bộ mời Nhâm Thạch vào: "Đến! Ông chủ đã chờ ngài một hơn tuần rồi!"
Nhâm Thạch ngờ vực nhắc lại: "Tôi hỏi mẹ tôi đang ở đâu?"
Người máy quản gia không nói gì, Nhâm Thạch đi theo lão, vừa mới vào phòng đột nhiên Nhâm Thạch đã cảm được tử khí bao quanh.
Tình huống lại lặp lại một lần nữa, đầu Nhâm Thạch không biết từ bao giờ đã trở thành bia ngắm đạn, cả căn nhà giống như bị bao quanh, Nhâm Thạch nhận ra toàn là những binh lính tinh nhuệ của nguyên soái, Nhâm Thạch cười nhạt, hình như cậu đã bị lừa cho vào tròng, nhưng làm như vậy có thể khống chế được cậu sao?
Nhâm Thạch cũng không buồn lên tiếng.
Một gã binh lính trong đó nói: "Thượng tướng xin ngài đừng chống đối chúng tôi!"
Nhâm Thạch nãy giờ chỉ đứng yên không hề có ý chống đối bọn họ, hơn nữa ở đây là lãnh địa của nguyên soái cậu mà chống đối sẽ không có kết cục tốt đẹp.
"Rốt cuộc các cậu muốn làm gì?"
Nhâm Thạch vừa nói xong bỗng nhiên trên sàn nhà vang lên tiếng dép đi trong nhà sột soạt.
Đường Tấn Nham vẫn là bộ đồ thường ngày khuôn mặt không hề có cảm xúc, binh lính tách ra Đường Tấn Nham tiến tới đối diện với Nhâm Thạch.
Nhâm Thạch đột nhiên rất tức giận, nộ khí xộc lên đỉnh đầu phát ra: "Ba đưa tin lừa con về nhà?"
Đường Tấn Nham không hề để ý Nhâm Thạch đang tức giận từ từ ngồi xuống ghế: "Không phải là ta lừa con mà sự thật thì mẹ con đang phát bệnh!"
Nhâm Thạch hỏi lại: "Mẹ đang ở đâu?"
Đường Tấn Nham không trả lời Nhâm Thạch mà hỏi ngược lại: "Gã ta đang ở đâu?"
Nhâm Thạch biết Đường Tấn Nham đang hỏi đến ai.
Đường Tấn Nham thấy Nhâm Thạch im lặng một mực bao che cho gã ta khuôn mặt không thể bình tĩnh nữa: "Con có biết là mình đang bao che cho kẻ phạm tội không?"
Nhâm Thạch vẫn không hiểu: "Tần Mặc có tội gì?"
Đường Tấn Nhâm tức giận ngút trời đứng lên, khuôn mặt đỏ gắt: "Con đừng tưởng ta không biết, hắn chính là người ở khu mười một, con bao che cho hắn tức là con cũng có tội, việc này nếu để mấy gã kia biết cho dù ta có là nguyên soái cũng không thể đứng về phía con!"
Nhâm Thạch vẫn đứng yên không hề nhúc nhích hệt như không để lời nói của ông vào tai, khóe mắt ông lóe lên một vệt nguy hiểm, lập tức rống lên: "Bắt hắn lại!"
Binh lính được nhận lệnh bỗng tháo súng bỏ xuống, tay không tiến lên, Nhâm Thạch biết có đối phó được mấy người này cũng không thể chống đối lại được nguyên soái, cho nên cậu để mặc mình bị lôi đi.
"Nhốt nó lại!"
Cánh cửa đóng sầm trước mắt, Nhâm Thạch cũng chẳng buồn chớp mắt, sự việc diễn ra trong chớp mắt đến cậu còn không phòng bị kịp, Nhâm Thạch chính thức bị nhốt lại, cách cửa này chỉ cần cậu dùng tinh thần lực đạp một phát sẽ chẻ làm đôi nhưng cậu không làm vậy, ngồi bệch xuống ghế phút chốc lại nhớ tới Tần Mặc, mẹ nó mới một chút đã nhớ, đúng là không có tiền đồ.
Đúng lúc này hệ thống lâu ngày chưa xuất hiệu bỗng réo lên.
【 Nhiệm vu phụ tuyến chính thức bắt đầu thúc đẩy nam chính với nữ chính tiến hành hôn lễ cộng 2 500 000 điểm tích lũy 】
Trong đầu Nhâm Thạch chỉ đinh lên một tiếng vang dội.
Đệch!
Mày chết mẹ đi hệ thống!
Sự việc đã nát bét như vậy còn hôn lễ cái máu gì?
Nhâm Thạch đang rầu muốn chết nào có quan tâm nhiệm vụ phụ tuyến chó má gì đó.
Trong phòng không hề cách âm, một một lúc sau Nhâm Thạch nghe rất nhiều tiếng hỗn loạn bên ngoài.
Giọng người phụ nữ gào rống hòa với tiếng khóc từ gân cổ: "THẢ CON RA!!!"
"Tôi nói ngài thả con ra, ai cho ngài nhốt Đường Minh lại?"
Đường Tấn Nham xoa huyệt thái dương rất mệt mỏi với Thẩm Y Nguyệt liên tục khóc nháo, ông nhốt Đường Minh là cho nó có cơ hội suy nghĩ lại bản thân mà Thẩm Y Nguyệt lại không hợp tác chút nào.
Thẩm Y Nguyệt chạy lại tiên tục đập cửa Nhâm Thạch ở trong đều nghe thấy, bà đập đến tay đỏ hoe, Đường Tấn Nham tiến tới cản bà lại: "Bà bình tĩnh lại đi đã!"
Thẩm Y Nguyệt không hề bình tĩnh khóc nháo càng lớn, mặt mũi nước mắt làm nhòe trông rất thảm thiết.
Đường Tấn Nham không thể dùng bạo lực ngăn bà lại chỉ bất lực nhìn bà liên tục làm đau bản thân mình, đầu ông cũng đau đến phát trướng.
Bỗng dưng ngoài cửa lại vang lên tiếng nháo, Đường Tấn Nham thấy người tới là ai tức giận xộc lên đại não.
"Sao ông lại tới đây còn đẫn theo nó___?"
Đường Tấn Nham nhìn Đường Bình rồi chỉ vào Đường Tiểu Cơ.
Đường Bình hết sức ấy nấy: "Tôi không thể ngăn nó lại, nó...!"
Đường Tiểu Cơ tiến tới nhìn xung quanh căn phòng rồi nhìn căn phòng bị khóa lại Thẩm Y Nguyệt đang đứng đập cửa, vành mắt cô đỏ hoe bật khóc.
"Bác đã làm gì Tần Mặc?"
Đường Tiểu Cơ tưởng Tần Mặc đang bị nhốt bên trong nóng giận tiến tới.
"Nếu bác làm gì Tần Mặc thì trên đời này không còn con nữa!"
Đường Tấn Nham rốt cuộc bạo phát, đầu ông đau như búa bổ, xung quanh toàn tiếng một khóc hai nháo, não căng lên ngay lập tức cướp lấy súng của một binh lính, chỉ lên trần bóp còi.
"ĐOÀNG____"
Đèn trần tường bị xuyên qua lủng lẳng rơi ầm xuống, tiếng thủy tinh vỡ nát vang lên, dòng người mới hoảng sợ ngừng lại.
Đường Tấn Nham trợn mắt lên: "Cút hết ra ngoài cho tôi!"
Thẩm Y Nguyệt sợ đến mức cuộn người lại ôm lỗ tai, ngược lại Đường Tiểu Cơ lại không hề sợ hãi tiến tới nhanh chóng cầm miếng mẻ thủy tinh đèn mới vỡ đưa lên cổ, nói lời kiên quyết.
"Nếu như bác làm gì Tần Mặc ngay bây giờ con sẽ lập tức___"
Đường Bình hoảng sợ cực độ định tiến lại đỡ Đường Tiểu Cơ, Đường Tiểu Cơ chưa nói xong đã bị Đường Tấn Nham ngắt lời, lập tức chỉa súng vào cô: "Nếu con không muốn sống thì ngay bây giờ ta sẽ kết liễu con!"
Đường Tiểu Cơ dường như hơi sợ hãi, miếng mẻ thủy tinh trên tay hơi run rẩy.
Nhâm Thạch lợi dụng tình cảnh hỗn loạn, không có ai canh gác, cậu tiến lên đạp một phát vào cánh cửa, cánh cửa không chịu được lực mạnh như vậy lập tức gãy làm đôi.
Đoàn người sửng sờ Nhâm Thạch đã đứng trước mặt mọi người.
Đường Tiểu Cơ bỏ qua Nhâm Thạch chạy vào phòng không thấy ai nữa mới vứt mẻ thủy tinh xuống đất.
Đường Tấn Nham ngạc nhiên không ngờ tới, lập tức theo phản xạ chỉa súng về phía Nhâm Thạch, Thẩm Y Nguyệt hoảng sợ cực độ phi tới chắn trước người Nhâm Thạch gào lên: "Ông giết tôi đi!"
Nhâm Thạch bị ngắm súng chưa xác định được đột ngột quỵ gối xuống sàn, cơn đau bụng lại quặn thắt bụng cậu, thắt chặt đến nổi Nhâm Thạch cảm tưởng như ruột gan cậu bó thành một cục xoắn lại vắt ra nước, gân xanh cậu gằn lên, Nhâm Thạch ôm bụng quặn thắt, Thẩm Y Nguyệt hoảng sợ tột độ ôm chặt Nhâm Thạch, chân tay lạnh toát.
"Con bị sao vậy?"
Đường Tấn Nham bỏ súng xuống cũng tiến lại gần, nhìn thấy Đường Minh đau như vậy không giống như giả bộ, lập tức gọi người.
"Mau mau đưa Đường Minh tới Khu A"
Tình cảnh hỗn loạn Đường Bình vội đưa Đường Tiểu Cơ tránh mặt đi.
Nhâm Thạch bị đau đến choáng đầu, bốp chặt bụng, Đường Tấn Nham không cản được Thẩm Y Nguyệt nên cho cho bà vào.
Lão bác sĩ nhanh chóng được triệu đến, lão ta để Nhâm Thạch nằm trên giường rồi tiêm thuốc hôn mê cho cậu, bởi vì Nhâm Thạch đau đớn như vậy hôn mê mới không cảm thấy gì hết.
Lão bắt đầu kiểm tra thân thể cho cậu, tinh thần lực toàn bộ điều bình thường, khi lão kiểm tra đến bụng, ánh mắt lão trắng lên, hoảng sợ kiểm tra lại lần nữa đến khi kết quả vẫn y như vậy lão mới cho dừng máy quét.
Trầm tư nhìn nguyên soái và phu nhân.
Đường Tấn Nham hối thúc lên tiếng trấn an Thẩm Y Nguyệt bên cạnh: "Sao rồi? Nó bị làm sao?"
Lão vẫn còn đang trong trạng thái hoảng sợ tột độ, lão sợ mình nói ra sẽ không ai tin, ngược lại lão còn bị cắt chức.
Thẩm Y Nguyệt rất tinh mắt nhìn bụng Đường Minh hiện lên đường cong rất rõ ràng hơn nữa còn rất lớn, tay chân Đường Minh vẫn bình thường lý nào bụng lại phình ra.
Lão bác sĩ khó khăn lên tiếng: "Thượng tướng đã...mang...thai...!"
Không những Đường Tấn Nham và Thẩm Y Nguyệt đều sửng sờ chết trân.
Mang thai?
"Hơn nữa đã gần hai tuần, thể chất thượng tướng đặt biệt, mang thai đến bốn tuần có thể sinh con!"
Thẩm Y Nguyệt sợ đến nổi quỵ gối xuống, mặt lấm tấm mồ hôi nhìn bụng Đường Minh.
_________
Thượng tướng liên bang đáng lẽ ra bọn họ sắp nguyên cứu được rồi, mà khoan, bọn họ đã tiêm tinh dịch vào trong người hắn, hắn nhất định đã hoài thai.
Triệu Phong một kẻ quái dị biến thái nhất sở nguyên cứu chính là kẻ đứng đầu tổ chức của bọn họ, nói đúng hơn là ông trùm khu mười một, đã lên tới cấp S+ biến dị, rất ít người có thể gặp qua hắn, nếu gặp qua hắn thì người đó đã không còn trên cõi đời này, một kẻ sống dai nhách như đỉa như hắn, ngày đêm nguyên cứu những thứ biến thái mà không ai biết mục đích thực sự của hắn chỉ biết hắn muốn thao túng liên bang, Tần Mặc một kẻ dưới trướng hắn, lại may mắn có được Cấp S+ biến dị hệt như hắn, ngay từ đầu hắn đã muốn bốp chết Tần Mặc nhưng hắn lại để Tần Mặc sống, hắn sai người lấy tinh dịch của Tần Mặc nguyên cứu.
Thượng tướng liên bang là lựa chọn thích hợp nhất, nhưng hình như hắn đã lựa chọn ngu xuẩn nhất cuộc đời hắn lúc này.
"Đường Minh....Đường Minh....Aaaa!"
Triệu Phong ôm đầu, ngồi trong căn phòng tối om, xung quanh đồ đặc rơi vãi xuống đất hệt như Triệu Phong mới vừa lên cơn động kinh, hắn đập phá đồ đạc, khuôn mặt hắn gằn lên dữ tợn, hắn chính là ác quỷ đến từ địa ngục và đang bốp chết thần dân của hắn.
Đường Phi gã nằm sõng soài dưới nền thoi thóp như chuột chết, khuôn mặt gã nhuộm đầy máu tươi không còn nguyên hình, gã bần tiện bò tới ôm cổ chân Triệu Phong, gã muốn xin hắn tha thứ mặc dù gã chẳng biết mình làm sai ở đâu.
Triệu Phong gằn lên hình như lại điên lên, bàn chân hắn hữu lực dẫm nghiền Đường Khi dưới chân, hắn tức đến nổi muốn giết chết tất cả, hắn đợi lâu như vậy chỉ để có kết cuộc như thế này, hắn không can tâm, tâm hắn hình như lại đau đớn, đau như bốp nát vặn vẹo vắt ra nước.
Tại sao lại là cậu? Tại sao lại là cậu?
Thứ hắn thí nghiệm lại chính là Đường Minh?
Mặc Vu Dịch______
Hắn không hề hay biết, hắn lại lặp lại, hắn muốn bảo vệ cậu mà hắn lại lặp lại y hệt như thế giới trước, Triệu Phong ôm đầu đau như búa bổ gào rống lên như gã điên.
"Aaaaaaa____"
Đường Phi hoảng sợ cực độ, Triệu Phong điên rồi, hắn lên cơn dại, Đường Phi cố gắng lết ra khỏi đây.
Bỗng nhiên một thanh sắc bén nhọn hoắt phóng như tên lửa đâm xuyên qua não Đường Phi, máu phụt ra tứ phía, Đường Phi trợn trắng mắt lên ngã ầm xuống, chưa kịp đau đớn đã chết không nhắm mắt.
Triệu Phong không hề đưa mắt nhìn Đường Phi hệt như kẻ thối rửa bẩn thiểu, hắn bước chân ra khỏi sở nguyên cứu đã bị phá tan hoang, một đường đi thẳng.
Nhâm Thạch không đi cùng với Tần Mặc về nhà, Tần Mặc không trách cậu, Nhâm Thạch bảo thăm mẹ nguyên chủ xong sẽ trở về ngay.
Trước khi đi cậu còn soi gương nhận thấy bụng mình phình to ra đã thành một đường cong lớn, cậu nhíu mày vỗ vỗ bụng, ăn nhiều như vậy phải hoạt động rồi.
Tần Mặc nhìn cậu vỗ bụng như vậy tái mặt tiến tới bỏ tay cậu xuống.
"Gì vậy?"
Tần Mặc chỉ nói: "Đừng vỗ như vậy không thấy đau sao?"
Nhâm Thạch cười lớn, Tần Mặc liên tục nhìn bụng cậu không nói gì nữa.
Cậu lái huyền phù bay về nhà, ngoài cửa lính canh rất nhiều, khi huyền phù vừa đáp xuống Nhâm Thạch cảm thấy toàn thân lạnh toát, ngước mắt nhìn lên đã thấy tất cả đều chỉa súng vào đầu cậu, sau đó lại giữ phong độ mà nhìn thẳng vào mắt bọn chúng thả ra khí tức Alpha.
"Các cậu muốn chết sao?"
Bọn lính sợ tái mặt vội tháo súng xuống đưa tay lên tim: "Thượng tướng!"
Một mảnh loạn như vậy người máy quản gia cũng nghe thấy, lão đi ra, hơn nữa trên gương mặt không cảm xúc lại còn có tia hớn hở.
"Cậu chủ đã về!"
Nhâm Thạch nhìn người máy quản gia nói: "Mẹ tôi đang ở đâu?"
Người máy quản gia làm điệu bộ mời Nhâm Thạch vào: "Đến! Ông chủ đã chờ ngài một hơn tuần rồi!"
Nhâm Thạch ngờ vực nhắc lại: "Tôi hỏi mẹ tôi đang ở đâu?"
Người máy quản gia không nói gì, Nhâm Thạch đi theo lão, vừa mới vào phòng đột nhiên Nhâm Thạch đã cảm được tử khí bao quanh.
Tình huống lại lặp lại một lần nữa, đầu Nhâm Thạch không biết từ bao giờ đã trở thành bia ngắm đạn, cả căn nhà giống như bị bao quanh, Nhâm Thạch nhận ra toàn là những binh lính tinh nhuệ của nguyên soái, Nhâm Thạch cười nhạt, hình như cậu đã bị lừa cho vào tròng, nhưng làm như vậy có thể khống chế được cậu sao?
Nhâm Thạch cũng không buồn lên tiếng.
Một gã binh lính trong đó nói: "Thượng tướng xin ngài đừng chống đối chúng tôi!"
Nhâm Thạch nãy giờ chỉ đứng yên không hề có ý chống đối bọn họ, hơn nữa ở đây là lãnh địa của nguyên soái cậu mà chống đối sẽ không có kết cục tốt đẹp.
"Rốt cuộc các cậu muốn làm gì?"
Nhâm Thạch vừa nói xong bỗng nhiên trên sàn nhà vang lên tiếng dép đi trong nhà sột soạt.
Đường Tấn Nham vẫn là bộ đồ thường ngày khuôn mặt không hề có cảm xúc, binh lính tách ra Đường Tấn Nham tiến tới đối diện với Nhâm Thạch.
Nhâm Thạch đột nhiên rất tức giận, nộ khí xộc lên đỉnh đầu phát ra: "Ba đưa tin lừa con về nhà?"
Đường Tấn Nham không hề để ý Nhâm Thạch đang tức giận từ từ ngồi xuống ghế: "Không phải là ta lừa con mà sự thật thì mẹ con đang phát bệnh!"
Nhâm Thạch hỏi lại: "Mẹ đang ở đâu?"
Đường Tấn Nham không trả lời Nhâm Thạch mà hỏi ngược lại: "Gã ta đang ở đâu?"
Nhâm Thạch biết Đường Tấn Nham đang hỏi đến ai.
Đường Tấn Nham thấy Nhâm Thạch im lặng một mực bao che cho gã ta khuôn mặt không thể bình tĩnh nữa: "Con có biết là mình đang bao che cho kẻ phạm tội không?"
Nhâm Thạch vẫn không hiểu: "Tần Mặc có tội gì?"
Đường Tấn Nhâm tức giận ngút trời đứng lên, khuôn mặt đỏ gắt: "Con đừng tưởng ta không biết, hắn chính là người ở khu mười một, con bao che cho hắn tức là con cũng có tội, việc này nếu để mấy gã kia biết cho dù ta có là nguyên soái cũng không thể đứng về phía con!"
Nhâm Thạch vẫn đứng yên không hề nhúc nhích hệt như không để lời nói của ông vào tai, khóe mắt ông lóe lên một vệt nguy hiểm, lập tức rống lên: "Bắt hắn lại!"
Binh lính được nhận lệnh bỗng tháo súng bỏ xuống, tay không tiến lên, Nhâm Thạch biết có đối phó được mấy người này cũng không thể chống đối lại được nguyên soái, cho nên cậu để mặc mình bị lôi đi.
"Nhốt nó lại!"
Cánh cửa đóng sầm trước mắt, Nhâm Thạch cũng chẳng buồn chớp mắt, sự việc diễn ra trong chớp mắt đến cậu còn không phòng bị kịp, Nhâm Thạch chính thức bị nhốt lại, cách cửa này chỉ cần cậu dùng tinh thần lực đạp một phát sẽ chẻ làm đôi nhưng cậu không làm vậy, ngồi bệch xuống ghế phút chốc lại nhớ tới Tần Mặc, mẹ nó mới một chút đã nhớ, đúng là không có tiền đồ.
Đúng lúc này hệ thống lâu ngày chưa xuất hiệu bỗng réo lên.
【 Nhiệm vu phụ tuyến chính thức bắt đầu thúc đẩy nam chính với nữ chính tiến hành hôn lễ cộng 2 500 000 điểm tích lũy 】
Trong đầu Nhâm Thạch chỉ đinh lên một tiếng vang dội.
Đệch!
Mày chết mẹ đi hệ thống!
Sự việc đã nát bét như vậy còn hôn lễ cái máu gì?
Nhâm Thạch đang rầu muốn chết nào có quan tâm nhiệm vụ phụ tuyến chó má gì đó.
Trong phòng không hề cách âm, một một lúc sau Nhâm Thạch nghe rất nhiều tiếng hỗn loạn bên ngoài.
Giọng người phụ nữ gào rống hòa với tiếng khóc từ gân cổ: "THẢ CON RA!!!"
"Tôi nói ngài thả con ra, ai cho ngài nhốt Đường Minh lại?"
Đường Tấn Nham xoa huyệt thái dương rất mệt mỏi với Thẩm Y Nguyệt liên tục khóc nháo, ông nhốt Đường Minh là cho nó có cơ hội suy nghĩ lại bản thân mà Thẩm Y Nguyệt lại không hợp tác chút nào.
Thẩm Y Nguyệt chạy lại tiên tục đập cửa Nhâm Thạch ở trong đều nghe thấy, bà đập đến tay đỏ hoe, Đường Tấn Nham tiến tới cản bà lại: "Bà bình tĩnh lại đi đã!"
Thẩm Y Nguyệt không hề bình tĩnh khóc nháo càng lớn, mặt mũi nước mắt làm nhòe trông rất thảm thiết.
Đường Tấn Nham không thể dùng bạo lực ngăn bà lại chỉ bất lực nhìn bà liên tục làm đau bản thân mình, đầu ông cũng đau đến phát trướng.
Bỗng dưng ngoài cửa lại vang lên tiếng nháo, Đường Tấn Nham thấy người tới là ai tức giận xộc lên đại não.
"Sao ông lại tới đây còn đẫn theo nó___?"
Đường Tấn Nham nhìn Đường Bình rồi chỉ vào Đường Tiểu Cơ.
Đường Bình hết sức ấy nấy: "Tôi không thể ngăn nó lại, nó...!"
Đường Tiểu Cơ tiến tới nhìn xung quanh căn phòng rồi nhìn căn phòng bị khóa lại Thẩm Y Nguyệt đang đứng đập cửa, vành mắt cô đỏ hoe bật khóc.
"Bác đã làm gì Tần Mặc?"
Đường Tiểu Cơ tưởng Tần Mặc đang bị nhốt bên trong nóng giận tiến tới.
"Nếu bác làm gì Tần Mặc thì trên đời này không còn con nữa!"
Đường Tấn Nham rốt cuộc bạo phát, đầu ông đau như búa bổ, xung quanh toàn tiếng một khóc hai nháo, não căng lên ngay lập tức cướp lấy súng của một binh lính, chỉ lên trần bóp còi.
"ĐOÀNG____"
Đèn trần tường bị xuyên qua lủng lẳng rơi ầm xuống, tiếng thủy tinh vỡ nát vang lên, dòng người mới hoảng sợ ngừng lại.
Đường Tấn Nham trợn mắt lên: "Cút hết ra ngoài cho tôi!"
Thẩm Y Nguyệt sợ đến mức cuộn người lại ôm lỗ tai, ngược lại Đường Tiểu Cơ lại không hề sợ hãi tiến tới nhanh chóng cầm miếng mẻ thủy tinh đèn mới vỡ đưa lên cổ, nói lời kiên quyết.
"Nếu như bác làm gì Tần Mặc ngay bây giờ con sẽ lập tức___"
Đường Bình hoảng sợ cực độ định tiến lại đỡ Đường Tiểu Cơ, Đường Tiểu Cơ chưa nói xong đã bị Đường Tấn Nham ngắt lời, lập tức chỉa súng vào cô: "Nếu con không muốn sống thì ngay bây giờ ta sẽ kết liễu con!"
Đường Tiểu Cơ dường như hơi sợ hãi, miếng mẻ thủy tinh trên tay hơi run rẩy.
Nhâm Thạch lợi dụng tình cảnh hỗn loạn, không có ai canh gác, cậu tiến lên đạp một phát vào cánh cửa, cánh cửa không chịu được lực mạnh như vậy lập tức gãy làm đôi.
Đoàn người sửng sờ Nhâm Thạch đã đứng trước mặt mọi người.
Đường Tiểu Cơ bỏ qua Nhâm Thạch chạy vào phòng không thấy ai nữa mới vứt mẻ thủy tinh xuống đất.
Đường Tấn Nham ngạc nhiên không ngờ tới, lập tức theo phản xạ chỉa súng về phía Nhâm Thạch, Thẩm Y Nguyệt hoảng sợ cực độ phi tới chắn trước người Nhâm Thạch gào lên: "Ông giết tôi đi!"
Nhâm Thạch bị ngắm súng chưa xác định được đột ngột quỵ gối xuống sàn, cơn đau bụng lại quặn thắt bụng cậu, thắt chặt đến nổi Nhâm Thạch cảm tưởng như ruột gan cậu bó thành một cục xoắn lại vắt ra nước, gân xanh cậu gằn lên, Nhâm Thạch ôm bụng quặn thắt, Thẩm Y Nguyệt hoảng sợ tột độ ôm chặt Nhâm Thạch, chân tay lạnh toát.
"Con bị sao vậy?"
Đường Tấn Nham bỏ súng xuống cũng tiến lại gần, nhìn thấy Đường Minh đau như vậy không giống như giả bộ, lập tức gọi người.
"Mau mau đưa Đường Minh tới Khu A"
Tình cảnh hỗn loạn Đường Bình vội đưa Đường Tiểu Cơ tránh mặt đi.
Nhâm Thạch bị đau đến choáng đầu, bốp chặt bụng, Đường Tấn Nham không cản được Thẩm Y Nguyệt nên cho cho bà vào.
Lão bác sĩ nhanh chóng được triệu đến, lão ta để Nhâm Thạch nằm trên giường rồi tiêm thuốc hôn mê cho cậu, bởi vì Nhâm Thạch đau đớn như vậy hôn mê mới không cảm thấy gì hết.
Lão bắt đầu kiểm tra thân thể cho cậu, tinh thần lực toàn bộ điều bình thường, khi lão kiểm tra đến bụng, ánh mắt lão trắng lên, hoảng sợ kiểm tra lại lần nữa đến khi kết quả vẫn y như vậy lão mới cho dừng máy quét.
Trầm tư nhìn nguyên soái và phu nhân.
Đường Tấn Nham hối thúc lên tiếng trấn an Thẩm Y Nguyệt bên cạnh: "Sao rồi? Nó bị làm sao?"
Lão vẫn còn đang trong trạng thái hoảng sợ tột độ, lão sợ mình nói ra sẽ không ai tin, ngược lại lão còn bị cắt chức.
Thẩm Y Nguyệt rất tinh mắt nhìn bụng Đường Minh hiện lên đường cong rất rõ ràng hơn nữa còn rất lớn, tay chân Đường Minh vẫn bình thường lý nào bụng lại phình ra.
Lão bác sĩ khó khăn lên tiếng: "Thượng tướng đã...mang...thai...!"
Không những Đường Tấn Nham và Thẩm Y Nguyệt đều sửng sờ chết trân.
Mang thai?
"Hơn nữa đã gần hai tuần, thể chất thượng tướng đặt biệt, mang thai đến bốn tuần có thể sinh con!"
Thẩm Y Nguyệt sợ đến nổi quỵ gối xuống, mặt lấm tấm mồ hôi nhìn bụng Đường Minh.
_________
Tác giả :
Thanh Xuân