Hành Trình Bất Tử
Chương 39 Quyển 1 - Chương 38
HÀNH TRÌNH BẤT TỬ
TẬP 1: Vĩnh Lạc Đồng Sinh
Buổi sáng ở thủ đô Lalen đầy sương mù giăng trên sông Themer. Tháng mười, thời tiết bắt đầu se lạnh, khách bộ hành mặc trên mình những chiếc áo khoác dài ngang gối. Nhưng khi đi ngang bờ sông, gió thổi thốc lên khiến họ cũng phải run rẩy vài phần. Gần sân bay Lalen cũng là nhà ga Lalen. Các đầu nối giao thông quan trọng tụ về một mối, tạo điều kiện thuận lợi để vận chuyển hàng hoá quốc tế đi khắp cả nước.
Nhóm người của Thành gia đứng đầy trên khu vực chờ lên hàng. Riêng Andy thì vẫn chờ giáo sư Harris ngoài cổng. Vì không có nhiệm vụ cụ thể nào, Jackson cũng cùng đi với Andy. Loại áo khoác dài vốn không vừa với vóc dáng của người Việt quốc, nhưng không hiểu cách nào mà Andy mặc lại vô cùng phù hợp, so với những người ở nước Đào Lan này lại càng nổi bật. Đúng là một quý ông lịch lãm và trang nhã. Chỉ duy nhất có cặp kiếng mát của Andy là khiến người ta chú ý, tò mò nhìn mà thôi. Jackson thở dài, cảm giác như mấy tháng trước mỗi lần bọn họ đi làm nhiệm vụ cũng như thế này. Tuy nhiên, khi ở Việt quốc thì trang phục của Andy lại càng thu hút ánh nhìn hơn so với nơi đây.
Chiếc taxi vàng vội vã chạy tới, thắng gấp trên lề đường. Giáo sư Harris cùng với người học trò của mình tung cửa chạy ra, trên tay lúp xúp túi hành lý nhỏ. Andy thở phào.
-Giáo sư, tôi đang tính hoãn chuyến xe lửa lại chờ ngài.
-Rất xin lỗi, chỉ vì cái đồng hồ báo thức thôi.
-Thưa giáo sư, còn cô đây là ...
Andy liếc nhìn cô gái mặc áo blouse trắng, đầu tóc rối bù, đeo cặp kính cận to muốn che hết khuôn mặt.
-Xin giới thiệu, đây là nghiên cứu sinh của tôi. Cô Roxana, đang theo đuổi bằng tiến sĩ khoa học dân gian. – Giáo sư nhìn người phụ tá của mình, có chút e ngại, lúc này nhìn Roxana lôi thôi quá. – Cô ấy sẽ đi theo tôi để thu thập tài liệu cho nghiên cứu.
Roxana hình như cũng hiểu cái nhìn ái ngại của giáo sư Harris. Cô ta lấy tay vuốt vuốt lại mái tóc bù xù của mình. Sau đó chùi bàn tay vào chiếc áo blouse trắng, rồi đưa ra cho Andy bắt.
-Xin chào! – Cô ta mỉm cười. – Tối qua tôi ngủ quên trong văn phòng.
-Hân hạnh được quen biết. – Andy lịch sự trả lời. – Tôi nghĩ lúc này không còn sớm, chúng ta hãy lên tàu trước rồi bàn bạc sau.
-Đúng vậy.
Giáo sư Harris gật đầu đồng ý. Andy và Jackson phụ giúp mang túi xách giúp thầy trò giáo sư. Bọn họ nhanh chóng làm thủ thục kiểm tra vé để lên tàu. Dĩ nhiên, Andy đã thuê hẳn hai toa riêng biệt cho nhóm của mình. Anh nghĩ rằng nếu thuê nguyên cả con tàu thì có vẻ phô trương quá. Nhưng hình như giáo sư Harris và Roxana không quen với loại đãi ngộ này, hai người xuýt xoa liên tục.
Trong toa tàu thứ nhất chỉ có vài nhân vật quan trọng nhất nhóm. Andy, thầy trò Harris, quản gia Gilbert, vệ sĩ Jessica, lái xe Jackson và y tá Nami mượn từ HUNTERS. Còn có chuyên gia máy tính và thiết bị viễn thông liên lạc Bruce, do Micheal điều qua.
Toa thứ hai bao gồm đội cận vệ PROUD khoảng mười một người, cùng chỉ huy Raymon do chi trưởng Samuel đích thân tuyển chọn. Mỗi người trong PROUD đều là tinh anh trong toàn quốc, tuyển ra với những thành tích, sở trường nổi bật. Bao gồm chuyên gia vũ khí, chất nổ, chuyên gia cận chiến, xạ thủ, chuyên gia chiến thuật, lính do thám, công binh, thợ săn ... Do không đoán trước được bọn họ sẽ phải đối đầu với chuyện gì, nên họ Thành gần như tung hết lực lượng mạnh nhất của mình ra. Bây giờ cậu chủ Andy là người thừa kế duy nhất của gia tộc, không thể nào mà không cẩn thận. Thành Gia không phải là không chuẩn bị được, thà dư không xài tới chứ đừng để thiếu. Vì vậy nhóm tám người Andy chọn lựa đã biến thành hai mươi người vì lý do đó.
Họ đem theo các thiết bị đi rừng chuyên nghiệp, hai xe địa hình nhỏ và một xe tải cỡ trung. Bởi vì đang đi ở nước khác, số vũ khí được phép nhập cảnh là rất hạn chế. Ra khỏi sân bay, họ chỉ đem theo được mỗi người một cây súng bắn đạn keo (Thứ sẽ vô hiệu hoá đối thủ mà không làm bị thương họ). Andy được đặc cách mang hai khẩu Rosemary do có giấy tờ cảnh sát quốc tế. Jessica và Gilbert không dùng súng. Một người đem theo quà lưu niệm là một thanh gươm cổ, một người mang theo bộ dao làm bếp, trong đó có một con dao cắt bánh dài thật dài. Nhưng hải quan không thể kiểm soát được trong mấy chiếc xe đặc chế của Thành gia, còn có giấu rất nhiều chi tiết, có thể lắp ráp lại với nhau thành các loại vũ khí nóng khác.
Chiếc xe lửa lao rầm rầm trên đường ray, hướng ra khỏi thành phố Lalen. Andy ngước mặt nhìn quan cảnh bên ngoài thành phố. Giáo sư Harris ngồi đối diện của anh tự hào giới thiệu.
-Tháp đồng hồ đẹp quá phải không? Đó là biểu tượng của thành phố Lalen. Nhà nước cấm không cho bất kỳ công trình nào trong thành phố được xây cao hơn ngọn tháp này.
-Ông có biết là nó đã một ngàn năm tuổi rồi không? Bản thân cái tháp đó là một đồng hồ mặt trời. Người ta căn theo bóng của nó trong thành phố để đón giờ. Có lẽ sau này mới gắn mặt đồng hồ lên.
-Có chuyện đó sao? – Harris ngạc nhiên. – Các nhà nghiên cứu ở nước tôi chỉ cho là nó được xây dựng từ rất lâu về trước mà thôi. Cứ suy đoán nó là một dạng đền tế nào đó. Làm sao cậu biết được điều đó?
Andy quay lại mỉm cười với giáo sư Harris.
-Một vị tổ tiên của tôi từng đến đây?
-Ông ta có ghi chép lại cuốc hành trình sao?
-Không, ông ta chỉ nhớ trong đầu mình.
Và bây giờ Andy cũng nhớ, bởi anh được thừa hưởng tất cả các ký ức đó. Hiện nay trong đầu anh có rất nhiều thông tin, đầy ắp như một thư viện khổng lồ. Chính bản thân Andy còn không biết hết được tất cả chúng. Chỉ đôi khi anh cố gắng nghĩ ra; hay có một thứ gì kích thích, gợi nhớ thì những ký ức đó mới xuất hiện. Ba mươi chín người, ba mươi chín cuộc đời khác nhau. Nếu anh nhận hết tất cả những ký ức đó về, Andy chắc chắc sẽ không còn là chính bản thân của mình nữa. Vì vậy, anh quyết định coi những ký ức nhận được như những thông tin tra cứu. Nếu không giữ thái độ bàng quan đứng ngoài, anh sẽ bị cảm xúc của bọn họ chi phối mất.
^_^
Hành trình kéo dài hết cả ngày trời. Cuối ngày hôm đó, họ tiến về thị trấn Hoàng Hôn, ga tận cùng của chuyến tàu. Mấy chiếc xe và thùng hàng được gửi vào kho chứa của ga tàu. Việc trước mắt là bọn họ phải tìm ra nhà trọ đủ cho cả hai mươi người trong đoàn. Điều kỳ lạ là chính bản thân Andy mới là người dẫn cả bọn tiến vào khách sạn lớn nhất thị trấn. Anh dùng một loại ngôn ngữ địa phương cổ xưa để đặt tám căn phòng. Sự ăn nói trôi chảy của Andy khiến giáo sư Harris mắt tròn mắt dẹp. Phải biết rằng đây là một thị trấn vùng núi, người dân ở đây chỉ dùng ngôn ngữ địa phương. Thậm chí thứ ngôn ngữ cổ xưa mà Andy dùng, người Đào Lan sống ở thành phố như Harris cũng không biết tới. Ông có chút tự ti. “Với trình độ như thế này thì anh ta có thực sự cần người dẫn đường không?”
Ba cô gái trong đoàn là Nami, Jessica và Roxana ở cùng một phòng. Giáo sư Harris và Gilbert ở một phòng, họ đều là những quý ông lịch sự chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì. Jackson và Bruce có lẽ cùng sở thích về các loại máy móc. Raymon và mười một người đội PROUD sẽ chia nhau bốn căn phòng. Căn phòng cuối cùng là dành cho Andy, anh chỉ quen ngủ một mình. Chỉ cần có người nào đó tiến vào phạm vi năm mét chỗ Andy ngủ, anh sẽ giật mình thức ngay. Đó không biết là một loại bản lĩnh hay một nỗi sợ hãi. Andy luôn bị ám ảnh mình sẽ bị hại trong giấc ngủ.
Buổi tối mọi người dùng bữa bình thường, sau đó trở về phòng sắp xếp đồ đạc, để chuẩn bị cho cuộc đổ bộ đường rừng vào ngày mai. Giáo sư Harris ghé qua phòng Andy một chút để bàn về lộ trình và vị trí dự đoán của trường Woodenly.
-Tôi đã từng đi lạc trong khu rừng này khi còn trẻ và vô tình trông thấy trường Woodenly. Những người ở đó tuy rất ngạc nhiên nhưng họ đã tử tế đưa tôi ra khỏi khu rừng. Sau đó tôi đã nỗ lực trở lại nhưng chưa bao giờ thành công. Có thứ gì đó cản trở tôi. – Giáo sư Harris chia sẽ.
-Và ông nghĩ đó là phép thuật? – Andy mỉm cười.
-Tôi không biết, nhưng tôi háo hức muốn trở lại nơi đó. Ký ức của tôi không rõ ràng, nhưng tôi biết chắc đó là một nơi rất tuyệt vời. – Giáo sư mơ màng hồi tưởng.
Hai người họ còn bạc bàn với nhau rất nhiều thứ nữa, về sự tương đồng tin ngưỡng dân gian giữa các quốc gia. Kiến thức của giáo sư Harris rất uyên bác, nhưng ông chưa bao giờ tìm được một người nào có thể chia sẻ với mình như Andy. Anh biết cách lắng nghe, hiểu hết được những gì ông nói. Đôi khi các tên gọi và cách dùng từ khác nhau do cách biệt văn hoá, nhưng giáo sư biết Andy có thể thấu hiểu hết toàn bộ. Thậm chí người đàn ông này có có một cái sự từng trải và lượng kiến thức còn vượt xa tuổi tác của chính bản thân anh ta. Nói chuyện với Andy, giáo sư Harris cảm thấy như mình vừa tìm được một quyển sách quý. Nếu không phải vì đêm đã khuya và sự mệt nhọc của cả ngày đường, chắc có lẽ giáo sư Harris đã ngồi nói lâu hơn nữa. Nhưng vì phép lịch sự, ông đành phải đứng lên chào từ biệt để người khác có thể nghỉ ngơi.
Sau khi tiễn giáo sư ra khỏi cửa, Andy trở về ngồi giữa ghế xô pha. Anh ngồi lặng lẽ nhìn mặt trăng mờ mờ đang sau những đám mây. Anh nhắm mắt lại, tập trung cảm nhận không gian xung quanh mình. Từ khi quay trở về Thảo Mộc gia trang, anh luôn làm như thế này trước khi ngủ. Anh ước gì như mình lúc còn bé, có một người sẽ xuất hiện khi bóng đêm về.
-Đồng Đồng! – Andy lẩm bẩm.
Andy mở mắt, vẫn không có người nào bên cạnh. Anh mở cửa tủ lạnh lấy ra một chai thuỷ tinh mà Gilbert đã đặt sẵn vào đó. Nhãn chai là rượu thượng hạng SA năm 900. Andy khui nút chai đã mở sẵn, rót thứ chất lỏng đỏ sậm, hơi chút sền sệt ra ly. Dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy màu sắc tuyệt đẹp của thứ trong ly thuỷ tinh. Andy đi ngửa cổ nhấp nháp. “Vô cùng ngọt ngào!”
Trong quân đội tuyệt đối cấm rượu bia, và thật ra anh cũng chưa từng cảm thấy yêu thích thứ thức uống này. Trong những lúc nghỉ ngơi và đi cùng bạn bè vào các quán bar, Andy cũng không đụng tới một giọt rượu nào. Dĩ nhiên, trong tay anh hiện nay cũng không phải là một cốc vang đỏ. Lúc này anh không cần viện đến rượu cho say mèm, thứ anh cần là sự bình tĩnh và năng lượng. Mỗi ngày 50ml máu tươi giúp cho Andy giữ được sự sáng suốt của mình.
Biết làm sao được, Andy đã bị máu của Thanh Đồng biến đổi dần dần. Tuy chưa tới mức phải tránh xa ánh nắng, nhưng anh cần tới máu để áp chế cơn khát của ma cà rồng trong người mình. Trong suốt lịch sử của dòng họ, bao gồm luôn cả anh cũng chỉ mới có bốn người trở thành nô lệ máu của Thanh Đồng. Thừa hưởng những ký ức của đời trước, anh biết rằng thật vô ích khi chống lại những cơn khát. Nếu dồn nén cơn khát đến cùng cực, cũng chỉ khiến nô lệ máu trở nên điên cuồng, mất kiểm soát hơn thôi.
Ở đời nô lệ máu đầu tiên, đã xảy ra tình trạng tấn công người trong nhà. Hậu quả là toàn bộ người bị tấn công sau khi chết đầu biến thành cương thi. Cần đến mười ba năm mới giải quyết hết được hậu quả của lần đó. Vì vậy, chống lại cơn khát là một hành động ngu ngốc vô cùng. Rất may, nền khoa học y tế của Thành gia phát triển rực rỡ cũng không phải vô ích. Thứ Andy đang dùng là máu sinh học, được tổng hợp từ phòng thí nghiệm, hay còn gọi là máu xanh, có đầy đủ thành phần huyết tương, huyết thanh trong đó. Và dĩ nhiên nó có màu đỏ không khác gì máu thật, bởi chất sắt có trong hemoglobin nhân tạo.
Andy liếm mép, cảm thấy sự ngon lành ở thứ mà trước giờ con người thường ghê tởm. Anh bây giờ có thể đồng cảm sâu sắc với Thanh Đồng. Mùi máu rất thơm và hấp dẫn, còn vị thì cực kỳ ngọt ngào. Ít nhất đó là máu người thật sự mà Thanh Đồng dùng qua. Thứ Andy sử dụng chỉ là máu xanh nên dĩ nhiên mùi vị không được ngon đến thế. Bữa ăn của Thanh Đồng thật sự là một dĩa thịt nướng vàng ươm béo ngậy, thứ Andy được nếm là bịch snack nhạt nhẽo,trên vỏ bao có đề: mùi thịt nướng Texas. Khoảng cách khác biệt không thể so sánh được.
Uống xong ngụm đầu tiên, Andy phải ngăn mình không rót thêm ly nữa. Cố gắng ép bản thân đi theo chế độ kiêng khem đặt biệt.Nhu cầu sử dụng máu của anh sẽ tăng dần theo thời gian, nếu không ăn kiêng ngay từ bây giờ, anh sẽ trở thành một dã thú săn máu trong tương lai. Andy đóng nút chai lại, ngăn mùi máu hấp dẫn xộc vào mũi. Quả thật không có thứ gì dễ dàng trên đời, chết đi sống lại và có được sức mạnh siêu nhiên, anh phải trả một cái giá đắt.
Thông thường những nô lệ máu sống hết tuổi thọ của mình, chết đi sẽ biến thành một ma cà rồng thực thụ. Đói khát, mất kiểm soát và tấn công con người. Trước khi chuyện đó xảy ra, chính tay Thanh Đồng sẽ giết chết nô lệ máu của mình. Cô ta dùng máu để cứu sống họ, và cũng chính vì máu mà giết chết họ. Cứu một lần rồi phải giết một lần, còn có thứ gì tàn nhẫn hơn thế?
Để đề phòng rủi ro có thể gặp nguy hiểm khi làm nhiệm vụ, Andy mới mang theo Gilbert và Jessica. Gilbert là người thân cận đã được Andy chia sẻ bí mật của mình. Nếu thật sự anh gặp nguy hiểm đến tình mạng, Gilbert sẽ kết liễu Andy trước khi anh thật sự chết đi. Bởi vì ngoại trừ Thanh Đồng, thì hiếm có người thường nào đủ sức mạnh để chống lại một con ma cà rồng đã biến đổi hoàn toàn cả. Thanh kiếm Bloody Marry mà Jessica cầm chính là thanh kiếm bao đời nay dùng để chặt đầu những con ma cà rồng thức tỉnh của nhà họ Thành. Máu của nhiều đời tộc trưởng đã đổ trên đó. Và Andy biết, điểm cuối của con đường anh đi cũng sẽ được kết thúc bởi thanh kiếm này.
Kể từ khi dùng máu, mỗi lần Andy bắt đầu chìm vào giấc ngủ cũng sẽ gặp lại cơn ác mộng này. Anh đang hấp hối và sắp chết. Nhưng anh kiên trì chờ đợi, dù tử thần đã đứng bên đầu giường, anh cũng không thể ra đi như lúc này. Đêm khuya thanh vắng, dù có rất nhiều người lo lắng đi qua đi lại bên cạnh nhưng anh vẫn không thể nhận ra bất cứ ai. Nhưng chỉ cần cô ấy vừa bước vào cửa, anh sẽ tỉnh táo lại liền. Thanh Đồng cùng con trai anh đã kịp trở về. Mọi người bị đuổi ra bên ngoài hết, phút cuối cùng của anh cũng chỉ dành cho nàng thôi. Cả cuộc đời anh cũng chỉ thuộc về nàng.
Gương mặt búp bê sứ của nàng lần đầu tiên xuất hiện một cái nhíu mày. Anh biết, đó là tận cùng của sự đau khổ.
“Trên đời có quỷ thần nên ta cũng tin có luân hồi. Đồng Đồng, nàng có thể bất lão, bất tử mà. Vì vậy hãy đợi ta đi, nếu kiếp sau ta làm người, nhất định sẽ lại tìm nàng. Nàng phải làm nương tử của ta!”
Cả trăm năm rồi, nàng mới nhỏ lấy một giọt lệ.
“Chờ nhé, nếu ta đầu thai, một lần nữa sẽ gặp lại nàng.” Anh thều thào cố dùng chút hơi tàn bức nàng.
Nàng gật đầu.
“Vĩnh Lạc ...” Anh mỉm cười, trút hơi thở cuối.
“ ... Đồng Sinh” Nàng tiếp lời.
Con trai của anh xuất hiện sau lưng nàng, nó đã được huấn luyện đầy đủ để trở thành tộc trưởng đời kế tiếp. Nó biết được tất cả những thứ cần biết, có được tất cả những thứ cả đời mà anh đã dựng xây. Thậm chí Thanh Đồng cũng đã được anh nhường cho nó làm đại phu nhân. Bởi vì anh biết mình là người, nên cũng sẽ có lúc chết. Nếu để lại nàng một mình tịch mịch trên cõi đời này, thì thật tàn nhẫn. Chừng nào con cháu của Thành gia, dòng máu của Thành Lạc Nhân này vẫn còn chảy, thì Thanh Đồng sẽ vẫn tiếp tục sống trong gia đình này.
Tục lệ mỗi lần tộc trưởng kế vị thì sẽ được thừa kế luôn vị Ám Dạ phu nhân, bắt đầu từ thời của Thành Lạc Nhân mà đặt ra. Vừa ép nàng phải trông nom cho con cháu đời sau, vừa ép con mình phải gần gũi, yêu thương, tôn kính nàng như vị trí mà nàng vốn có. Thanh Đồng có vẻ ngoài như một đứa trẻ mới hơn mười tuổi, nhưng nàng chính là vị thần của gia tộc này. Anh suốt đời yêu thương nàng, nhưng hận một nỗi chưa bao giờ có thể cưới nàng làm vợ. Đời cha không làm được, thì bắt ép đời con vậy.
Con trai anh đưa ra thanh kiếm thẳng, có vỏ bao ngoài bằng kim loại, khắc những hoạ tiết phức tạp cầu kỳ.Bọn họ vừa hấp tấp trở về khi đang du ngoạn tại dị quốc, thanh kiếm này chắc chắn cũng là một sản phẩm tại đó. Thanh Đồng nắm lấy chuôi kiếm, rút lưỡi ra khỏi vỏ. Lưỡi gươm loé sáng ánh bạc đẹp mắt. Nàng đau đớn nhìn anh lần cuối. Lưỡi gươm đặt trên cổ của anh và nhấn xuống. Dù rất đau lòng, nhưng Thanh Đồng vẫn quyết định phải cắt rời đầu anh ra khỏi cơ thể. Máu văng tung toé khắp nơi, văng ướt khuôn mặt nàng, chảy ròng ròng trên bộ quần áo đỏ rực như lửa của nàng. Thanh Đồng liếm mép và bắt đầu uống thứ máu vừa mới chảy ra đó. Tất cả ký ức của cuộc đời Thành Lạc Nhân đều được nàng lưu giữ, kể từ khi hắn lần đầu tiên có ý thức đến khi trút hơi thở cuối cùng.
Andy bây giờ là người con trai đứng im lặng bên cạnh giường, canh chừng cho Thanh Đồng uống máu cha mình. Anh cũng chịu một lời nguyền tương tự khi Thanh Đồng cũng dùng máu để cứu anh khỏi cái chết. Máu có mang ký ức và Thanh Đồng đã uống máu nhiều thế hệ nhà họ Thành. Các ký ức lại chồng chất lên nhau như trầm tích ở đáy biển. Có lúc Andy thấy mình hấp hối trên giường bệnh, có lúc anh lại là người con trai đứng im lặng bên cạnh. Người ngồi bên giường luôn luôn là Thanh Đồng. đại phu nhân của họ, người yêu thương họ suốt cuộc đời, người chăm sóc cho con gái họ, vị thần hộ mệnh cho cả gia tộc này.
Nàng chưa bao giờ rời đi. Chờ đợi như một lời nguyền trói buộc Thanh Đồng hết đời này đến đời khác. Mà lời nguyền đó, dường như là bất tận không bao giờ kết thúc.
Kể từ khi đời đầu tiên chết, nàng không còn mặc lại màu đỏ ưa thích nhất. Trang phục của nàng toàn bộ đều là một màu đen như goá phụ đưa tang. Khuôn mặt lạnh như băng bây giờ đã trở thành búp bê vô cảm. Nhưng vì tất cả những đứa con họ Thành, trái tim nàng chưa bao giờ chết. Tình yêu nối tiếp từ cha sang con, từ ông sang cháu. Nhưng nàng vẫn chỉ vĩnh viễn là người bảo hộ đi bên cạnh họ mà thôi. Tộc trưởng các đời đều lấy vợ sinh con, tiếp nối tinh thần của tổ tiên để lại. Chừng nào dòng máu của họ Thành còn chảy, Thanh Đồng có tiếp động lực để sống.Vĩnh Lạc Đồng Sinh.
Nàng sống vì nhà họ Thành, mà Thành gia cũng vì nàng mà tồn tại.